Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 102: Tìm được cả hai
Trong động thiên không khí nặng nề vô cùng.
Bạch Cửu có thể cảm nhận đến được tâm tình của hai người nên rất ngoan ngoãn đứng một bên, chỉ là tay vẫn luôn nắm lấy tay nam nhân không buông.
Nó không giúp được gì cả.
Vốn nghĩ tự dưng mình tìm được phụ thân của Bạch Dữ rồi thì mọi người sẽ vui. Nhưng bây giờ, hình như mọi người càng sầu não hơn rồi.
Thế nhưng... Nó cũng không làm sai đúng không?
Bạch Dữ đang đau đầu, tự nhiên cảm nhận đến ý nghĩ của nó, hắn buồn cười.
Không phải đã khen nó rồi sao?
Bộp.
Bạch Cửu đang cúi đầu bị người vỗ một cái khiến nó giật mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
"Nghĩ cái gì vậy? Ngươi làm không sai. Nếu không phải ngươi lanh lẹ thì bây giờ cũng không biết phụ thân ở chốn nào rồi."
Bạch Dữ càng nói lại càng thấy hãi. Động phụ nổ tung rồi, xác của phụ thân nếu không chia năm xẻ bảy thì cũng không biết sẽ bay vào cái lỗ đen nào. Đến lúc tìm thấy thì... Cũng muộn rồi.
Tiểu chuột ngốc ngốc gật đầu, bóp bóp bàn tay to của nam nhân.
Bạch Dữ thấy nó vui vẻ rồi thì buông tâm.
Vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt hỏi han của mẫu thân, hắn ngẩn ra.
Bạch Dữ hiểu ý bà, hắn gật đầu.
Cốc Mẫn Nguyệt giật mình kinh ngạc. Vốn bà chỉ thấy nghi ngờ nên dò hỏi thử thôi, không ngờ lại... Nhưng mà... Vậy sao thiếu niên kia lại không nói khi bà hỏi lúc nãy?
Ánh mắt của bà quá rõ ràng, Bạch Dữ cũng có nghe rồi nên hiểu rất nhanh.
Tiểu ngốc không biết.
Hắn dùng thần thức nói.
Cốc Mẫn Nguyệt đần ra.
Cái gì gọi là không biết?
Có thời gian nhi tử lại nói cùng người, nhưng người đừng nói ra.
Cốc Mẫn Nguyệt càng nghe càng như lọt vào sương mù. Bà nhìn nụ cười của nhi tử, lại nhìn tiểu ngốc bức bên cạnh nhi tử... Im lặng thật lâu.
Hình như có chút thú vị.
Cốc Mẫn Nguyệt không hiểu mà nghĩ như thế. Nhưng hiện giờ quan trọng là nên làm sao với phụ thân của đứa nhỏ đây.
"Trước để yên đó. Nhi tử nghĩ chúng ta vẫn còn thời gian."
Bạch Dữ dựa vào những chuyện đã xảy ra trong động phủ mà chắc chắn, lão già kia không ăn được trái ngon trên người phụ thân. Vậy nên lão mới tìm kiếm cái thân xác khác trong lần Bạch Dữ vào động phủ.
Hiện tại hắn tu vi còn chưa có hồi phục. Lỡ kinh động lão già kia, mà họ lại không có lực hoàn thủ thì nguy to.
Cốc Mẫn Nguyệt dù lo lắng nhưng cũng biết không thể làm gì. Chỉ có thể nghe nhi tử, trước không đụng vào phu quân mình.
Bạch Dữ phất tay, thu xác phụ thân mình vào giới chỉ.
Hắn thở ra một hơi.
Tự nhiên một lúc tìm được hai người, tuy tình huống có chút không được khả quan, nhưng vẫn tốt. Lần này hắn theo chỉ dẫn của long tổ đi một chuyến, phúc họa không rõ nhưng mục đích đạt tới, cũng không biết nên vui hay buồn.
Lại thêm, hiện tại họ không thể trở về Bắc Thần đại lục. Ở Đông Thần đại lục thì chẳng khác chuột chạy qua đường là mấy... Đúng là anh hùng đụng phải thời thế cũng thành ăn mày, nghĩ mà bi ai.
Bọn họ ở đây sầu não, bên ngoài thì náo nhiệt vô cùng.
Chuyện tình của hai người đứng đầu một tông môn trở thành bát quái nói mãi không hết trong những trà lâu tửu quán, thật sự là thói đời khó đoán.
Hai tông môn này như vậy thì hai cái khác lại cười vui vẻ.
"Sắp tới thời gian bí cảnh Chính Môn mở ra mà lại nhiều chuyện náo nhiệt như thế..."
"Mặc kệ, không phải càng có lợi cho chúng ta sao?"
Trong một đại viện trên ngọn băng sơn của Tuyết Lạc Cung có hai tiên tử đang đối đáp với nhau, ai cũng là hoa nhường nguyệt thẹn, thiên địa cũng phải lu mờ khi đối diện với họ.
Ở trong đại điện của Mảng Sa Tông cũng diễn ra một màn đối thoại như vậy.
Chủ đề của câu chuyện đều là về việc bí cảnh nào đó trăm năm một lần sắp mở ra. Đó là thịnh hội của cả đại lục Đông Thần.
Nhưng ai sẽ là người vui nhất đây?
...
Từ sự kiện đại điển kết đạo lữ của Hải Thần tông chủ đến nay đã là một tháng, câu chuyện cười này cũng không còn quá nóng nữa. Đổi lại chính là...
"Chính Môn sắp mở, lần này ta muốn đi xa hơn lần trước."
"Nói hay lắm, đừng có lăn đùng đùng xuống là được."
"Ta đang đến bình cảnh, hy vọng tìm được cơ hội đột phá."
"Chính Môn luôn là sân nhà của đám lão tổ, đám tôm tép chúng ta chỉ có đi húp miếng cháo thôi."
"Ầy..."
Đám người than thở không thôi.
Chính Môn là bí cảnh trăm năm mới mở ra một lần của Đông Thần đại lục, mỗi lần mở ra là một tháng.
Lần đầu nó mở ra là một ngàn năm trăm năm trước, đến nay đã mở mười bốn lần, lần này là lần thứ mười lăm. Nhưng lần nào cũng dấy lên một trận phong ba.
Tại sao nói Chính Môn là sân nhà của đám lão tổ đâu?
Bởi vì nó chứa đựng cơ hội phi thăng, còn không hề giới hạn cấp bậc của tu sĩ.
Họ cho rằng nó là một bí cảnh đẳng cấp tiên nhân.
Nhưng cũng chỉ vì vậy mà những tu sĩ đẳng cấp thấp đều chỉ có thể húp canh, húp cặn khi vào bí cảnh.
Tuy nhiên, bí cảnh không hề đơn giản như vậy. Bởi vì bên trong bí cảnh ngoài thiên tài dị bảo các thứ ra, nó còn có một Thiên Thê*. Nó chính là nơi hướng tới của đám tu sĩ đại lục.
*Thang trời.
Chẳng sợ không ăn được cái gì, thì họ cũng muốn vào leo thang.
Leo càng cao thì càng đại biểu con đường tương lai của họ càng tốt.
Khi tu sĩ đạp chân lên bậc thang, họ không thể dùng bất cứ ngoại lực nào, mà phải dựa vào tự thân họ để leo.
Nếu phải dùng một cái tiêu chuẩn để đánh giá thì... Đó là căn cốt đi.
Căn cốt tốt thì leo càng cao.
Mà quá trình leo thang hấp dẫn người như vậy là vì, mỗi một bậc thang họ leo, nhận lại là căn cốt được rèn luyện. Chỉ cần họ không bỏ cuộc thì tương lai đi được càng xa hơn.
Lợi ích nằm ở sự cố gắng.
Đây thật sự là một bí cảnh tốt đẹp, vì tu sĩ cấp thấp mà suy nghĩ.
Vậy nên họ cho rằng, bí cảnh này do tiên nhân tạo ra để làm nơi rèn luyện cho đệ tử của họ. Nhưng không biết là biến cố gì làm nó rớt xuống Đông Thần đại lục, lại tích lũy trăm năm mới mở ra một lần.
Tóm lại là cứ đi vào, không hại trăm lợi.
Cái gì? Nói đùa đi?
Làm gì có chuyện trăm lợi không hại.
Muốn đến được Thiên Thê, họ phải trải qua khó khăn trên đường của bí cảnh Chính Môn, sau đó mới nhìn thấy Thiên Thê.
Mỗi lần bí cảnh mở ra cũng không ngoại lệ là gió tanh mưa máu. Nói cái gì mà không hại, chỉ là con đường tu luyện vốn nhiều khó khăn, chút cản trở đó không thể làm trùng bước chân họ được.
Nói chung là, bí cảnh sắp mở ra rồi. Dựa theo rung động của bí cảnh, thời gian mở ra dự đoán là nữa tháng sau.
Vậy nên lúc này đại lục tu sĩ đều dồn về nơi đó cả rồi, náo nhiệt chẳng khác gì ngày tết của người thường.
"Sau trăm năm, đại lục sẽ xuất hiện dạng thiên tài nào đây?"
"Thánh nữ của Cổ Thiên Điện còn chưa tới trăm tuổi đã đến Hợp Thể kỳ."
"Đệ tử của Mảng Sa Tông Tống Kỳ nữa."
"Tuyết Lạc Cung Tố Tâm tiên tử."
"Hải Thần Tông đâu?"
"Lần này Hải Thần Tông lép vế, không thể tranh phong cùng thiên tài đồng lứa, thật bi ai."
"Này không phải tự làm tự chịu sao?"
Đám người lắc đầu ngao ngán.
Nhưng Hải Thần Tông buồn thì ba chúng tông khác vui. Tuy nhiên, này chỉ là nói về thiên tài trăm năm nay thôi. Chiến trường thật sự nằm ở đám lão quái vật trên ngàn năm tuổi kia.
..................................................................
Bạch Cửu có thể cảm nhận đến được tâm tình của hai người nên rất ngoan ngoãn đứng một bên, chỉ là tay vẫn luôn nắm lấy tay nam nhân không buông.
Nó không giúp được gì cả.
Vốn nghĩ tự dưng mình tìm được phụ thân của Bạch Dữ rồi thì mọi người sẽ vui. Nhưng bây giờ, hình như mọi người càng sầu não hơn rồi.
Thế nhưng... Nó cũng không làm sai đúng không?
Bạch Dữ đang đau đầu, tự nhiên cảm nhận đến ý nghĩ của nó, hắn buồn cười.
Không phải đã khen nó rồi sao?
Bộp.
Bạch Cửu đang cúi đầu bị người vỗ một cái khiến nó giật mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
"Nghĩ cái gì vậy? Ngươi làm không sai. Nếu không phải ngươi lanh lẹ thì bây giờ cũng không biết phụ thân ở chốn nào rồi."
Bạch Dữ càng nói lại càng thấy hãi. Động phụ nổ tung rồi, xác của phụ thân nếu không chia năm xẻ bảy thì cũng không biết sẽ bay vào cái lỗ đen nào. Đến lúc tìm thấy thì... Cũng muộn rồi.
Tiểu chuột ngốc ngốc gật đầu, bóp bóp bàn tay to của nam nhân.
Bạch Dữ thấy nó vui vẻ rồi thì buông tâm.
Vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt hỏi han của mẫu thân, hắn ngẩn ra.
Bạch Dữ hiểu ý bà, hắn gật đầu.
Cốc Mẫn Nguyệt giật mình kinh ngạc. Vốn bà chỉ thấy nghi ngờ nên dò hỏi thử thôi, không ngờ lại... Nhưng mà... Vậy sao thiếu niên kia lại không nói khi bà hỏi lúc nãy?
Ánh mắt của bà quá rõ ràng, Bạch Dữ cũng có nghe rồi nên hiểu rất nhanh.
Tiểu ngốc không biết.
Hắn dùng thần thức nói.
Cốc Mẫn Nguyệt đần ra.
Cái gì gọi là không biết?
Có thời gian nhi tử lại nói cùng người, nhưng người đừng nói ra.
Cốc Mẫn Nguyệt càng nghe càng như lọt vào sương mù. Bà nhìn nụ cười của nhi tử, lại nhìn tiểu ngốc bức bên cạnh nhi tử... Im lặng thật lâu.
Hình như có chút thú vị.
Cốc Mẫn Nguyệt không hiểu mà nghĩ như thế. Nhưng hiện giờ quan trọng là nên làm sao với phụ thân của đứa nhỏ đây.
"Trước để yên đó. Nhi tử nghĩ chúng ta vẫn còn thời gian."
Bạch Dữ dựa vào những chuyện đã xảy ra trong động phủ mà chắc chắn, lão già kia không ăn được trái ngon trên người phụ thân. Vậy nên lão mới tìm kiếm cái thân xác khác trong lần Bạch Dữ vào động phủ.
Hiện tại hắn tu vi còn chưa có hồi phục. Lỡ kinh động lão già kia, mà họ lại không có lực hoàn thủ thì nguy to.
Cốc Mẫn Nguyệt dù lo lắng nhưng cũng biết không thể làm gì. Chỉ có thể nghe nhi tử, trước không đụng vào phu quân mình.
Bạch Dữ phất tay, thu xác phụ thân mình vào giới chỉ.
Hắn thở ra một hơi.
Tự nhiên một lúc tìm được hai người, tuy tình huống có chút không được khả quan, nhưng vẫn tốt. Lần này hắn theo chỉ dẫn của long tổ đi một chuyến, phúc họa không rõ nhưng mục đích đạt tới, cũng không biết nên vui hay buồn.
Lại thêm, hiện tại họ không thể trở về Bắc Thần đại lục. Ở Đông Thần đại lục thì chẳng khác chuột chạy qua đường là mấy... Đúng là anh hùng đụng phải thời thế cũng thành ăn mày, nghĩ mà bi ai.
Bọn họ ở đây sầu não, bên ngoài thì náo nhiệt vô cùng.
Chuyện tình của hai người đứng đầu một tông môn trở thành bát quái nói mãi không hết trong những trà lâu tửu quán, thật sự là thói đời khó đoán.
Hai tông môn này như vậy thì hai cái khác lại cười vui vẻ.
"Sắp tới thời gian bí cảnh Chính Môn mở ra mà lại nhiều chuyện náo nhiệt như thế..."
"Mặc kệ, không phải càng có lợi cho chúng ta sao?"
Trong một đại viện trên ngọn băng sơn của Tuyết Lạc Cung có hai tiên tử đang đối đáp với nhau, ai cũng là hoa nhường nguyệt thẹn, thiên địa cũng phải lu mờ khi đối diện với họ.
Ở trong đại điện của Mảng Sa Tông cũng diễn ra một màn đối thoại như vậy.
Chủ đề của câu chuyện đều là về việc bí cảnh nào đó trăm năm một lần sắp mở ra. Đó là thịnh hội của cả đại lục Đông Thần.
Nhưng ai sẽ là người vui nhất đây?
...
Từ sự kiện đại điển kết đạo lữ của Hải Thần tông chủ đến nay đã là một tháng, câu chuyện cười này cũng không còn quá nóng nữa. Đổi lại chính là...
"Chính Môn sắp mở, lần này ta muốn đi xa hơn lần trước."
"Nói hay lắm, đừng có lăn đùng đùng xuống là được."
"Ta đang đến bình cảnh, hy vọng tìm được cơ hội đột phá."
"Chính Môn luôn là sân nhà của đám lão tổ, đám tôm tép chúng ta chỉ có đi húp miếng cháo thôi."
"Ầy..."
Đám người than thở không thôi.
Chính Môn là bí cảnh trăm năm mới mở ra một lần của Đông Thần đại lục, mỗi lần mở ra là một tháng.
Lần đầu nó mở ra là một ngàn năm trăm năm trước, đến nay đã mở mười bốn lần, lần này là lần thứ mười lăm. Nhưng lần nào cũng dấy lên một trận phong ba.
Tại sao nói Chính Môn là sân nhà của đám lão tổ đâu?
Bởi vì nó chứa đựng cơ hội phi thăng, còn không hề giới hạn cấp bậc của tu sĩ.
Họ cho rằng nó là một bí cảnh đẳng cấp tiên nhân.
Nhưng cũng chỉ vì vậy mà những tu sĩ đẳng cấp thấp đều chỉ có thể húp canh, húp cặn khi vào bí cảnh.
Tuy nhiên, bí cảnh không hề đơn giản như vậy. Bởi vì bên trong bí cảnh ngoài thiên tài dị bảo các thứ ra, nó còn có một Thiên Thê*. Nó chính là nơi hướng tới của đám tu sĩ đại lục.
*Thang trời.
Chẳng sợ không ăn được cái gì, thì họ cũng muốn vào leo thang.
Leo càng cao thì càng đại biểu con đường tương lai của họ càng tốt.
Khi tu sĩ đạp chân lên bậc thang, họ không thể dùng bất cứ ngoại lực nào, mà phải dựa vào tự thân họ để leo.
Nếu phải dùng một cái tiêu chuẩn để đánh giá thì... Đó là căn cốt đi.
Căn cốt tốt thì leo càng cao.
Mà quá trình leo thang hấp dẫn người như vậy là vì, mỗi một bậc thang họ leo, nhận lại là căn cốt được rèn luyện. Chỉ cần họ không bỏ cuộc thì tương lai đi được càng xa hơn.
Lợi ích nằm ở sự cố gắng.
Đây thật sự là một bí cảnh tốt đẹp, vì tu sĩ cấp thấp mà suy nghĩ.
Vậy nên họ cho rằng, bí cảnh này do tiên nhân tạo ra để làm nơi rèn luyện cho đệ tử của họ. Nhưng không biết là biến cố gì làm nó rớt xuống Đông Thần đại lục, lại tích lũy trăm năm mới mở ra một lần.
Tóm lại là cứ đi vào, không hại trăm lợi.
Cái gì? Nói đùa đi?
Làm gì có chuyện trăm lợi không hại.
Muốn đến được Thiên Thê, họ phải trải qua khó khăn trên đường của bí cảnh Chính Môn, sau đó mới nhìn thấy Thiên Thê.
Mỗi lần bí cảnh mở ra cũng không ngoại lệ là gió tanh mưa máu. Nói cái gì mà không hại, chỉ là con đường tu luyện vốn nhiều khó khăn, chút cản trở đó không thể làm trùng bước chân họ được.
Nói chung là, bí cảnh sắp mở ra rồi. Dựa theo rung động của bí cảnh, thời gian mở ra dự đoán là nữa tháng sau.
Vậy nên lúc này đại lục tu sĩ đều dồn về nơi đó cả rồi, náo nhiệt chẳng khác gì ngày tết của người thường.
"Sau trăm năm, đại lục sẽ xuất hiện dạng thiên tài nào đây?"
"Thánh nữ của Cổ Thiên Điện còn chưa tới trăm tuổi đã đến Hợp Thể kỳ."
"Đệ tử của Mảng Sa Tông Tống Kỳ nữa."
"Tuyết Lạc Cung Tố Tâm tiên tử."
"Hải Thần Tông đâu?"
"Lần này Hải Thần Tông lép vế, không thể tranh phong cùng thiên tài đồng lứa, thật bi ai."
"Này không phải tự làm tự chịu sao?"
Đám người lắc đầu ngao ngán.
Nhưng Hải Thần Tông buồn thì ba chúng tông khác vui. Tuy nhiên, này chỉ là nói về thiên tài trăm năm nay thôi. Chiến trường thật sự nằm ở đám lão quái vật trên ngàn năm tuổi kia.
..................................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất