Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 136: Đánh ra ngoài
"Các người muốn đối đầu với cả đại lục hay sao?"
"Thật là khinh người quá đáng!"
Đám người bị chặn đầu trước cửa hiệp hội cũng bất chấp Hải Thần Tông gì đó, bắt đầu mắng lên.
Người của ba tông môn, cùng với thế lực phụ thuộc vào họ đã được Hải Thần Tông thả cửa cho đi. Nhưng đám tán tu không gia không thế của Đông Thần từ buổi đấu giá đi ra lại không may mắn như vậy.
Bạch Cửu hai người đứng ở mé bên cửa của thương hội, nhìn xem tình hình phía trước, một chút nôn nóng muốn rời đi cũng không có.
"Ngươi nghĩ, họ sẽ chặn bao lâu?"
Bạch Cửu dựa hẳn vào người nam nhân, lười biếng hỏi.
"Chưa biết. Nhưng càng lâu, bất mãn của đám người này càng lớn, Hải Thần Tông cũng nuốt không trôi."
Bạch Dữ ôm eo tiểu chuột, nhàn nhạt nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, người của Hải Thần Tông bên kia đã bắt đầu soát không gian giới.
"Bá đạo như vậy?"
Bạch Cửu trố mắt.
Bạch Dữ không nói gì. Hải Thần Tông càng làm căng, làm dữ, trận nháo loạn này càng lớn. Tốt nhất là khiến cho Hải Thần Tông thanh danh mất sạch. Nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi...
Ở đây đa phần là tán tu, họ không có bối cảnh, năng lực cũng yếu kém. Trừ việc ngậm bồ hòn thì họ không có đường nào cả.
Hải Thần Tông người còn không biết điều, ở trước mặt bao nhiêu con mắt, trắng trợn soát người như vậy. Càng nhiều người hận Hải Thần Tông, thì người sau màn này cũng càng vui.
"Người nói, tên kia đã chạy được chưa?"
Tiểu chuột không bận tâm lắm tình cảnh của họ, lại nghĩ đến kẻ trộm cắp Huyết San Hô kia.
"Chắc là chưa."
Bạch Dữ cảm nhận được, Hải Thần Tông lần này đã dốc cả tông môn vào. Người bao vây nơi này thật sự rất nhiều, có thể nói là ba tầng trong ba tầng ngoài.
Thương hội Hoàng Long cũng không bận tâm, ngoài khu vực của họ, mặc kệ Hải Thần Tông muốn làm gì cũng được. Miễn không bước chân vào thương hội của họ quậy phá.
"Người kia có lẽ đang tìm cơ hội. Chỉ cần nơi này hỗn loạn lên..."
Tiểu chuột vừa nói đến đây thì bên kia đã có người ra tay với Hải Thần Tông đệ tử rồi. Cũng không khó hiểu, ai sẽ để cho người khác soát đồ của mình chứ? Lỡ bại lộ cái gì quý giá, rước họa vào thân thì sao?
Mà có người ra tay, Hải Thần Tông sẽ cường ngạnh trấn áp.
"Các người không muốn bị sĩ nhục thì hợp lực ra tay!"
Có tu sĩ hô lên, vũ kỹ thành danh cũng ném ra ngoài.
Những người còn chưa ra tay hai mặt nhìn nhau, nhưng sau đó cũng không đứng yên nữa.
Đánh lên, ít nhất còn có một cơ hội để chạy đi. Không đánh...
Dù họ cũng biết, kẻ mà Hải Thần Tông muốn tìm cũng sẽ thừa cơ này chạy đi. Nhưng tới lúc này, sao nó lại không phải cơ hội của họ chứ.
Thế là... Phía trước cổng thương hội chừng năm trượng bắt đầu bùng nổ hỏa hoa, nguyên khí quay cuồng không ngừng.
Hai người Bạch Cửu hí hửng đứng xem, cũng không có ý định nhúng tay.
Họ muốn đi, trừ khi là lão tổ đến, cho dù là La Hầu cũng không cản được.
Điệu bộ nhàn nhã này của họ, giống như kẻ Hải Thần Tông người tìm không phải họ này, khiến cho vài ánh mắt bên trong thương hội cũng lắc đầu, bật cười.
Có gì mà phải sợ?
Họ quang minh chính đại mua lại Huyết San Hô, không phải cái tên trộm cắp kia a.
Dù Hải Thần Tông người ngông cuồng, bất chấp liêm sĩ, thì dựa vào nắm đấm mà đến đây cướp. Hoài bích có tội, đạo lý nào ai chẳng hiểu.
Không phải đám người đang đánh nhau bên kia, cũng là quán triệt cái đạo lý này, cho nên mới đánh nhau hay sao?
Giờ không nói đến đúng sai phải trái, nắm tay ai to thì người đó có lý. Tu chân giới vẫn luôn là như vậy. Mạnh được yếu thua. Lại có cái gì đáng nói đâu?
Bên kia đã có người lao ra khỏi vòng vây của Hải Thần Tông, nhưng hắn nhanh chóng bị một vòng khác đánh ngược trở về.
Đám người phía sau mặt mày tái mét.
Một phòng đấu giá cũng chỉ tầm bảy trăm, tám trăm người. Ba tông môn kia dắt một nữa, nơi này chỉ còn chừng ba, bốn trăm người. Hải Thần Tông dùng mấy ngàn đệ tử là đủ để giăng kín nơi này.
Muốn thoát đi, trừ khi họ hợp lực lại. Chứ ai cũng mang tâm lý dùng người khác đến chắn cho, còn họ thì thừa cơ bỏ chạy. Thế thì làm sao mà đủ sức phá vây?
"Chúng ta phải đợi đến khi nào?"
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn nam nhân hỏi.
"Nhanh thôi."
Bạch Dữ nhàn nhạt nói.
Mấy ngày nữa tiểu chuột phải giúp Hàn Đồ luyện đan, hắn cũng không định ở đây quá lâu. Càng lâu, càng không có lợi cho họ.
Bạch Cửu gật gù, ôm eo, dựa đầu vào ngực nam nhân lơ mơ.
Bạch Dữ buồn cười nhìn nó. Sau đợt ham ngủ kia, nó cũng không còn ngủ nhiều như thế nữa. Còn nguyên nhân của việc đó, đến giờ hắn vẫn không hiểu.
Bạch Cửu không nghĩ mình lơ mơ một hồi, vậy mà ngủ mất. Đến khi tiếng đánh nhau gần sát bên tai thì nó mới bị đánh động.
Bùm!
Một chùm hỏa hoa nổ tung trước mắt nó.
Bạch Cửu nhận ra, Bạch Dữ đang đánh nhau với La Hầu, tông chủ Hải Thần Tông.
Cũng không biết hai người đánh nhau bao lâu rồi, nhưng xung quanh tràn ngập nguyên khí. Họ ở trên trời, bên dưới vẫn còn va chạm rất kịch liệt.
Gần đây vẫn còn rất nhiều con mắt dòm ngó, hóng hớt không ngừng.
Cốc Mẫn Nguyệt nhận ra hai người, đang muốn xông ra thì bị Lạc Tố Tâm cản lại.
"Tỷ tỷ đừng vội. Bây giờ tỷ ra, chưa chắc là chuyện tốt. Tỷ cũng thấy ánh mắt của lão già La Hầu kia rồi mà. Nếu không phải hôm nay lão có việc, có khi tỷ sẽ bị quấy rối. Mà hai người họ đang dịch dung, tỷ đi sẽ khiến người khác nhận ra họ."
Lạc Tố Tâm hết mực khuyên giải, đạo lý nói đến miệng đắng lưỡi khô.
Cốc Mẫn Nguyệt đương nhiên biết nàng nói đúng, nhưng bà sao có thể không lo lắng.
Bạch Dữ ôm tiểu chuột trong người, không ngừng cùng La Hầu đấu pháp. Thành chủ Tâm Thành cũng không dám đứng ra can ngăn, chỉ có thể tận sức bảo vệ cho Tâm Thành không bị chiến hỏa ảnh hưởng.
"La Hầu tông chủ, có thể nể mặt lão mà thả hai người họ đi không?"
Ở lúc này, bỗng nhiên Hàn Đồ xuất hiện, đứng ở phía xa nhìn La Hầu mà nói.
Sự xuất hiện của lão khiến nhiều người khựng lại.
Lại có một bóng người thừa cơ đột phá vòng vây, chạy về phương xa.
"Lập tức đuổi theo!"
La Hầu quát lên.
Một nhóm hảo thủ của Hải Thần Tông nhanh chóng đuổi theo.
La Hầu đưa mắt nhìn Hàn Đồ, sắc mặt không tốt chút nào.
Nhiều người nhận ra Hàn Đồ thì xôn xao lên.
Ở một gốc khác của Tâm Thành, Hàn Thính bởi vì động tĩnh nơi này mà cũng đang đứng xem. Hắn nhìn thấy Hàn Đồ đứng ra bảo lãnh người thì hơi giật mình một chút.
Diêu Tử Thần ở bên cạnh Hàn Thính, trong lòng chỉ mong La Hầu đánh chết hai người kia. Nhưng hắn giấu rất sâu, không biểu lộ chút nào trước mặt Hàn Thính.
"Hai người họ là gì của ngài?"
La Hầu đương nhiên nhận ra Hàn Đồ.
"Đối phương là bằng hữu của ta."
Hàn Đồ chỉ nói đơn giản như vậy.
"Vậy cũng không thể chứng minh hai người họ không cầm Huyết San Hô."
La Hầu cường ngạnh nói.
"Cho dù hôm nay là ai đến, chỉ cần có khả năng cầm nó trong tay, Hải Thần Tông cũng sẽ không thả người. Trừ khi, họ chứng minh được mình không cầm Huyết San Hô."
Hắn lạnh giọng nói, thái độ bá đạo, vô liêm sĩ khiến người nhỏ giọng mắng chửi.
"Ý tông chủ là, hôm nay dù thế nào cũng không nể mặt lão phu?"
Hàn Đồ nhàn nhạt nói, đôi mắt quắc thước liếc nhìn La Hầu.
"Thật là khinh người quá đáng!"
Đám người bị chặn đầu trước cửa hiệp hội cũng bất chấp Hải Thần Tông gì đó, bắt đầu mắng lên.
Người của ba tông môn, cùng với thế lực phụ thuộc vào họ đã được Hải Thần Tông thả cửa cho đi. Nhưng đám tán tu không gia không thế của Đông Thần từ buổi đấu giá đi ra lại không may mắn như vậy.
Bạch Cửu hai người đứng ở mé bên cửa của thương hội, nhìn xem tình hình phía trước, một chút nôn nóng muốn rời đi cũng không có.
"Ngươi nghĩ, họ sẽ chặn bao lâu?"
Bạch Cửu dựa hẳn vào người nam nhân, lười biếng hỏi.
"Chưa biết. Nhưng càng lâu, bất mãn của đám người này càng lớn, Hải Thần Tông cũng nuốt không trôi."
Bạch Dữ ôm eo tiểu chuột, nhàn nhạt nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, người của Hải Thần Tông bên kia đã bắt đầu soát không gian giới.
"Bá đạo như vậy?"
Bạch Cửu trố mắt.
Bạch Dữ không nói gì. Hải Thần Tông càng làm căng, làm dữ, trận nháo loạn này càng lớn. Tốt nhất là khiến cho Hải Thần Tông thanh danh mất sạch. Nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi...
Ở đây đa phần là tán tu, họ không có bối cảnh, năng lực cũng yếu kém. Trừ việc ngậm bồ hòn thì họ không có đường nào cả.
Hải Thần Tông người còn không biết điều, ở trước mặt bao nhiêu con mắt, trắng trợn soát người như vậy. Càng nhiều người hận Hải Thần Tông, thì người sau màn này cũng càng vui.
"Người nói, tên kia đã chạy được chưa?"
Tiểu chuột không bận tâm lắm tình cảnh của họ, lại nghĩ đến kẻ trộm cắp Huyết San Hô kia.
"Chắc là chưa."
Bạch Dữ cảm nhận được, Hải Thần Tông lần này đã dốc cả tông môn vào. Người bao vây nơi này thật sự rất nhiều, có thể nói là ba tầng trong ba tầng ngoài.
Thương hội Hoàng Long cũng không bận tâm, ngoài khu vực của họ, mặc kệ Hải Thần Tông muốn làm gì cũng được. Miễn không bước chân vào thương hội của họ quậy phá.
"Người kia có lẽ đang tìm cơ hội. Chỉ cần nơi này hỗn loạn lên..."
Tiểu chuột vừa nói đến đây thì bên kia đã có người ra tay với Hải Thần Tông đệ tử rồi. Cũng không khó hiểu, ai sẽ để cho người khác soát đồ của mình chứ? Lỡ bại lộ cái gì quý giá, rước họa vào thân thì sao?
Mà có người ra tay, Hải Thần Tông sẽ cường ngạnh trấn áp.
"Các người không muốn bị sĩ nhục thì hợp lực ra tay!"
Có tu sĩ hô lên, vũ kỹ thành danh cũng ném ra ngoài.
Những người còn chưa ra tay hai mặt nhìn nhau, nhưng sau đó cũng không đứng yên nữa.
Đánh lên, ít nhất còn có một cơ hội để chạy đi. Không đánh...
Dù họ cũng biết, kẻ mà Hải Thần Tông muốn tìm cũng sẽ thừa cơ này chạy đi. Nhưng tới lúc này, sao nó lại không phải cơ hội của họ chứ.
Thế là... Phía trước cổng thương hội chừng năm trượng bắt đầu bùng nổ hỏa hoa, nguyên khí quay cuồng không ngừng.
Hai người Bạch Cửu hí hửng đứng xem, cũng không có ý định nhúng tay.
Họ muốn đi, trừ khi là lão tổ đến, cho dù là La Hầu cũng không cản được.
Điệu bộ nhàn nhã này của họ, giống như kẻ Hải Thần Tông người tìm không phải họ này, khiến cho vài ánh mắt bên trong thương hội cũng lắc đầu, bật cười.
Có gì mà phải sợ?
Họ quang minh chính đại mua lại Huyết San Hô, không phải cái tên trộm cắp kia a.
Dù Hải Thần Tông người ngông cuồng, bất chấp liêm sĩ, thì dựa vào nắm đấm mà đến đây cướp. Hoài bích có tội, đạo lý nào ai chẳng hiểu.
Không phải đám người đang đánh nhau bên kia, cũng là quán triệt cái đạo lý này, cho nên mới đánh nhau hay sao?
Giờ không nói đến đúng sai phải trái, nắm tay ai to thì người đó có lý. Tu chân giới vẫn luôn là như vậy. Mạnh được yếu thua. Lại có cái gì đáng nói đâu?
Bên kia đã có người lao ra khỏi vòng vây của Hải Thần Tông, nhưng hắn nhanh chóng bị một vòng khác đánh ngược trở về.
Đám người phía sau mặt mày tái mét.
Một phòng đấu giá cũng chỉ tầm bảy trăm, tám trăm người. Ba tông môn kia dắt một nữa, nơi này chỉ còn chừng ba, bốn trăm người. Hải Thần Tông dùng mấy ngàn đệ tử là đủ để giăng kín nơi này.
Muốn thoát đi, trừ khi họ hợp lực lại. Chứ ai cũng mang tâm lý dùng người khác đến chắn cho, còn họ thì thừa cơ bỏ chạy. Thế thì làm sao mà đủ sức phá vây?
"Chúng ta phải đợi đến khi nào?"
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn nam nhân hỏi.
"Nhanh thôi."
Bạch Dữ nhàn nhạt nói.
Mấy ngày nữa tiểu chuột phải giúp Hàn Đồ luyện đan, hắn cũng không định ở đây quá lâu. Càng lâu, càng không có lợi cho họ.
Bạch Cửu gật gù, ôm eo, dựa đầu vào ngực nam nhân lơ mơ.
Bạch Dữ buồn cười nhìn nó. Sau đợt ham ngủ kia, nó cũng không còn ngủ nhiều như thế nữa. Còn nguyên nhân của việc đó, đến giờ hắn vẫn không hiểu.
Bạch Cửu không nghĩ mình lơ mơ một hồi, vậy mà ngủ mất. Đến khi tiếng đánh nhau gần sát bên tai thì nó mới bị đánh động.
Bùm!
Một chùm hỏa hoa nổ tung trước mắt nó.
Bạch Cửu nhận ra, Bạch Dữ đang đánh nhau với La Hầu, tông chủ Hải Thần Tông.
Cũng không biết hai người đánh nhau bao lâu rồi, nhưng xung quanh tràn ngập nguyên khí. Họ ở trên trời, bên dưới vẫn còn va chạm rất kịch liệt.
Gần đây vẫn còn rất nhiều con mắt dòm ngó, hóng hớt không ngừng.
Cốc Mẫn Nguyệt nhận ra hai người, đang muốn xông ra thì bị Lạc Tố Tâm cản lại.
"Tỷ tỷ đừng vội. Bây giờ tỷ ra, chưa chắc là chuyện tốt. Tỷ cũng thấy ánh mắt của lão già La Hầu kia rồi mà. Nếu không phải hôm nay lão có việc, có khi tỷ sẽ bị quấy rối. Mà hai người họ đang dịch dung, tỷ đi sẽ khiến người khác nhận ra họ."
Lạc Tố Tâm hết mực khuyên giải, đạo lý nói đến miệng đắng lưỡi khô.
Cốc Mẫn Nguyệt đương nhiên biết nàng nói đúng, nhưng bà sao có thể không lo lắng.
Bạch Dữ ôm tiểu chuột trong người, không ngừng cùng La Hầu đấu pháp. Thành chủ Tâm Thành cũng không dám đứng ra can ngăn, chỉ có thể tận sức bảo vệ cho Tâm Thành không bị chiến hỏa ảnh hưởng.
"La Hầu tông chủ, có thể nể mặt lão mà thả hai người họ đi không?"
Ở lúc này, bỗng nhiên Hàn Đồ xuất hiện, đứng ở phía xa nhìn La Hầu mà nói.
Sự xuất hiện của lão khiến nhiều người khựng lại.
Lại có một bóng người thừa cơ đột phá vòng vây, chạy về phương xa.
"Lập tức đuổi theo!"
La Hầu quát lên.
Một nhóm hảo thủ của Hải Thần Tông nhanh chóng đuổi theo.
La Hầu đưa mắt nhìn Hàn Đồ, sắc mặt không tốt chút nào.
Nhiều người nhận ra Hàn Đồ thì xôn xao lên.
Ở một gốc khác của Tâm Thành, Hàn Thính bởi vì động tĩnh nơi này mà cũng đang đứng xem. Hắn nhìn thấy Hàn Đồ đứng ra bảo lãnh người thì hơi giật mình một chút.
Diêu Tử Thần ở bên cạnh Hàn Thính, trong lòng chỉ mong La Hầu đánh chết hai người kia. Nhưng hắn giấu rất sâu, không biểu lộ chút nào trước mặt Hàn Thính.
"Hai người họ là gì của ngài?"
La Hầu đương nhiên nhận ra Hàn Đồ.
"Đối phương là bằng hữu của ta."
Hàn Đồ chỉ nói đơn giản như vậy.
"Vậy cũng không thể chứng minh hai người họ không cầm Huyết San Hô."
La Hầu cường ngạnh nói.
"Cho dù hôm nay là ai đến, chỉ cần có khả năng cầm nó trong tay, Hải Thần Tông cũng sẽ không thả người. Trừ khi, họ chứng minh được mình không cầm Huyết San Hô."
Hắn lạnh giọng nói, thái độ bá đạo, vô liêm sĩ khiến người nhỏ giọng mắng chửi.
"Ý tông chủ là, hôm nay dù thế nào cũng không nể mặt lão phu?"
Hàn Đồ nhàn nhạt nói, đôi mắt quắc thước liếc nhìn La Hầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất