Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 158: Bạch Mặc
"Phụ thân."
Bạch Dữ lại gần, quỳ xuống bên cạnh ông.
"Nhi tử lớn rồi..."
Giọng nói đã lâu không cất lên nên có chút khó khăn, khàn khàn hơi khó nghe một chút. Nhưng bên trong đó chứa đựng tất cả tình thương, sự hoài niệm.
"Ngài soát lại xem còn nơi nào đáng ngại không? Lão già kia rất giảo hoạt."
Bạch Dữ vẫn lo lão ta còn để lại ám chiêu.
"Cho dù còn thì lão ta cũng không thể tạo nên sóng gió gì được nữa. Năm đó lão không thể, bây giờ lại có thể sao?"
Bạch Mặc tự tin nói.
"Mạo phạm ngài rồi."
Ý hắn là việc hắn đem Bạch Mặc lên tế luyện.
"Đúng là nên đánh đòn."
Bạch Mặc vậy mà thuận theo. Nhìn cơ mặt của nhi tử giật giật mà ông cười cười.
"Long giới không có việc gì đi?"
Ông hỏi.
"Không có việc gì. Gia gia vẫn còn chưa già."
Bạch Dữ nhàn nhạt nói.
...
"Hắt xì!!"
Bạch Thương đang nhập định bỗng nhiên đánh một cái hắt hơi thật to, lão đứng hình mấy tức liền.
...
Bạch Mặc có chút bất ngờ nhìn hắn, không ngờ nhi tử nhiều năm không thấy, vậy mà biết nói đùa rồi.
"Khụ... Hình như ta có nhi tức* rồi?"1
Ông rất có thâm ý hỏi.
*Con dâu.
Bạch Dữ vừa nghe ông nhắc tới tiểu chuột ngốc nghếch kia thì hơi nhếch môi.
Bạch Mặc không cần câu trả lời của hắn cũng hiểu. Nhi tử mà cũng biết cười, biết giỡn, đó chắc hẳn là công lao của tức phụ nhi.
...
"Hắt xì! Hắt xì!!"
Bạch Cửu đánh hai cái hắt hơi đến choáng váng mặt mày, lơ mơ luôn.
Tề Minh nhìn thịt nướng dính đầy nước miếng của nó mà gân xanh nhảy đành đạch. Này thì còn ăn cái gì nữa...
"Ta không cố ý. Lại đổi cái khác."
Bạch Cửu bị ánh mắt ai oán của lão nhìn đến xấu hổ. Nó phất tay, lại lấy ra con gà khác, bắt đầu nướng lên.
Tề Minh lúc này mới chịu tha cho nó.
Bạch Cửu nhất tâm nhị dụng, vừa nướng thịt vừa ở trong lòng gọi rồng của nó.
Bạch Dữ! Bạch Dữ!
Không dưng mà tự nhiên nó nhảy mũi kinh vậy. Nó cảm thấy có người nhắc nó. Mà hiện tại còn ai nhắc nó nữa.
Đã mười ngày từ lúc Bạch Dữ tiến hành tế luyện Bạch Mặc, nó cũng nhịn mười ngày rồi. Dù lo lắng cỡ nào nó cũng không dám quấy rầy hắn.
Tiểu chút chít, thành công rồi.
Nghe thấy tiếng đáp lại của nam nhân, tiểu chuột mừng quýnh lên, nhẻm miệng cười.
"Ngươi bị ngốc rồi à?"
Tề Minh ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, lên tiếng hỏi.
Bạch Cửu không thèm so đo với lão, tiếp tục cùng Bạch Dữ nói chuyện.
Vậy còn lão già kia?
Triệt để tan biến.
Bạch Dữ lời có chút lạnh đáp lại nó.
"Phụ thân trước ở trong này hồi phục."
Bạch Dữ đưa Bạch Mặc còn chưa quen thuộc với nhục thân vào không gian giới mà hắn hay dùng để luyện khí.
Bạch Mặc không ngờ hắn còn có món đồ tốt như vậy.
Xem ra quãng thời gian hai mươi mấy năm, nhi tử cũng không phải ở trong Long giới. Mà cũng đúng thôi. Nếu vẫn còn trong Long giới, làm sao nhi tử tìm được ông.
"Mẫu thân ngươi đâu?"
Bạch Mặc nhớ bà được Bạch Dữ tìm thấy trước.
"Mẫu thân đang ở Tuyết Lạc Cung. Bà hiện tại là trưởng lão khách khanh của họ. Dạo này bà vẫn luôn bế quan đột phá Độ Kiếp Kỳ."
Bạch Dữ nói với ông.
"Hiện tại, ta phải đi lấy một thứ. Có nó, chúng ta sẽ về được Bắc Thần."
Hắn nói xong thì rời khỏi không gian giới.
Bạch Mặc thấy hắn đi rồi, lúc này mới nhắm mắt lại.
Bạch Dữ nói chẳng sai. Lão già Đạo Kính kia chiếm nhục thân của ông hai mươi mấy năm, mánh khóe sao thiếu được. Nhưng chút mánh khóe nhỏ đó, sao ông có thể sợ?
Tách tách tách...
Âm thành trầm đục như có thứ bị đốt cháy vang lên bên trong nhục thân của Bạch Mặc...
...
Bạch Dữ rời khỏi hỏa diệm sơn, trở lại Tâm Thành.
Trên đường đi hắn nghe đám tán tu bàn tán những chuyện gần đây, im lặng suy tính lên.
Dựa theo cảm ứng mà hắn có được, tiên cốt của Đạo Kính thật sự ở phía bắc. Nếu dựa theo thời gian xảy ra chuyện, vừa lúc tương đồng với nhau, thứ gây ra chấn động ở tuyết sơn thật sự là tiên cốt của Đạo Kính.
Hắn cần phải nhanh hơn tìm đến nó, trước khi đám tông môn kia lật được nó lên.
Sau khi tìm được cách giải quyết vấn đề trở về Bắc Thần, Bạch Dữ có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị.
Nhưng trước đó, việc quan trọng là mang ra tiểu chuột.
Bạch Dữ chỉ cần nghĩ đến đây là thấy buồn bực.
Trăm năm thật sự không hề dài. Dù là Bạch Dữ hắn hay tiểu chuột thì cũng đều vậy. Nhưng cái chính là tiểu chuột muốn trở về. Tuy nói việc này không thể gấp được, nhưng Đông Thần cũng không phải nơi tốt để ở lại. Dựa theo những gì hắn nhìn thấy, không tới trăm năm, Đông Thần sẽ loạn.
Sóng gió của Đông Thần không có liên quan đến họ, Bạch Dữ cũng không muốn bồi mình vào đó.
Trở về Bắc Thần là điều tiên quyết phải làm.
Bạch Dữ đoán không sai. Nhưng hắn đoán còn chưa chuẩn. Tai họa của Đông Thần đến so với hắn nghĩ còn sớm hơn.
Trước không nói, Bạch Dữ sau khi trở về Tâm Thành bàn giao chút việc cùng Hàn Đồ, hắn lập tức xuất phát đến tuyết sơn.
...
"Cả ngọn tuyết sơn bé tẹo, vậy mà mãi cũng lật không ra cái gì?"
Tu sĩ Bính chán nản nói.
"Có khi nào thật sự không có cái gì? Chỉ là có tu sĩ ở đây tu luyện thuật pháp, không cẩn thận đánh nát nữa ngọn tuyết sơn?"
Tu sĩ Đinh suy đoán nói.
"Không phải trước đó nói, có kẻ ở đây tu luyện tà công sao? Có khi do kẻ đó bị phản phệ nổ tung gây ra cũng nên."
Tu sĩ Kỷ góp lời.
Đám người giống như được khai sáng.
Họ chỉ lo chăm chăm tìm bảo vật, không hề nghĩ đến chuyện này. Giờ nghĩ lại, họ cũng đã tìm rất lâu, còn huy động nhiều người như vậy nhưng vẫn tìm không thấy. Có khi thật sự là như vậy...
Nhưng quan trọng là đám tinh anh cao cấp phía trên có tin hay không?
Đám người tám nhảm đủ rồi, thở dài tiếp tục tìm.
Cách chỗ họ hơn một trượng, nằm sâu bên dưới lớp tuyết chừng hai trượng, bộ tiên cốt màu vàng kim im lặng nằm đó.
...
"Cho người của chúng ta rút về đi."
Lạc Tuyết ngồi ở chủ vị trầm giọng nói.
"Vâng, tông chủ."
Đệ tử lĩnh mệnh rời đi.
"Thật sự không tìm nữa sao?"
Lạc Tố Tâm ngả người trên bàn ngước mắt nhìn bà hỏi.
"Vốn dĩ ta chỉ lo lắng bọn họ tìm thấy cái gì tà môn, lại không chịu hủy đi."
Lạc Tuyết lắc đầu nói.
Tuyết sơn đã sập một nữa. Trừ khi họ quật cả tuyết sơn lên, đào móc đến tận đáy, còn không... Chỉ sợ cái gì cũng không tìm được.
Lạc Tố Tâm đương nhiên hiểu.
Lần đó nàng cùng ba người kia cũng có tìm qua, đến một con tiểu trùng cũng không thấy. Nếu có cái gì ở đó, vậy nó cũng ở tận sau dưới đáy tuyết sơn. Hiện tại tuyết sơn còn thêm khó quật. Nếu làm tới cùng, tuyết sơn cũng không còn nữa.
Mà lại, nếu là bảo vật xuất thế, nó cũng không đắm mình dưới lớp tuyết. Cũng là do họ nghĩ nhiều mà thôi.
Tuyết Lạc Cung tuy không coi trọng tuyết sơn bên cạnh, nhưng nó cũng là một tấm bình phong thiên nhiên của họ. Họ sẽ không để cho đám người kia lật ngược nó lên.
...
Sau khi Tuyết Lạc Cung rút người đi cũng đã tuyên bố ra ngoài. Đám tán tu vốn còn hậm hực vì chuyện bị đẩy ra rìa cũng ổn định lại. Đến cả Tuyết Lạc Cung cũng bỏ cuộc, vậy nơi đó chắc đã có cái gì. Sau khi nghĩ thông thì họ lại bắt đầu cười nhạo đám tông môn còn đang cố gắng kia.
Bạch Dữ đã đến Tuyết Lạc Thành, nhưng hắn cũng không vội vào tuyết sơn, mà ngồi trong tửu quán nghe ngóng tin tức.
Bạch Dữ lại gần, quỳ xuống bên cạnh ông.
"Nhi tử lớn rồi..."
Giọng nói đã lâu không cất lên nên có chút khó khăn, khàn khàn hơi khó nghe một chút. Nhưng bên trong đó chứa đựng tất cả tình thương, sự hoài niệm.
"Ngài soát lại xem còn nơi nào đáng ngại không? Lão già kia rất giảo hoạt."
Bạch Dữ vẫn lo lão ta còn để lại ám chiêu.
"Cho dù còn thì lão ta cũng không thể tạo nên sóng gió gì được nữa. Năm đó lão không thể, bây giờ lại có thể sao?"
Bạch Mặc tự tin nói.
"Mạo phạm ngài rồi."
Ý hắn là việc hắn đem Bạch Mặc lên tế luyện.
"Đúng là nên đánh đòn."
Bạch Mặc vậy mà thuận theo. Nhìn cơ mặt của nhi tử giật giật mà ông cười cười.
"Long giới không có việc gì đi?"
Ông hỏi.
"Không có việc gì. Gia gia vẫn còn chưa già."
Bạch Dữ nhàn nhạt nói.
...
"Hắt xì!!"
Bạch Thương đang nhập định bỗng nhiên đánh một cái hắt hơi thật to, lão đứng hình mấy tức liền.
...
Bạch Mặc có chút bất ngờ nhìn hắn, không ngờ nhi tử nhiều năm không thấy, vậy mà biết nói đùa rồi.
"Khụ... Hình như ta có nhi tức* rồi?"1
Ông rất có thâm ý hỏi.
*Con dâu.
Bạch Dữ vừa nghe ông nhắc tới tiểu chuột ngốc nghếch kia thì hơi nhếch môi.
Bạch Mặc không cần câu trả lời của hắn cũng hiểu. Nhi tử mà cũng biết cười, biết giỡn, đó chắc hẳn là công lao của tức phụ nhi.
...
"Hắt xì! Hắt xì!!"
Bạch Cửu đánh hai cái hắt hơi đến choáng váng mặt mày, lơ mơ luôn.
Tề Minh nhìn thịt nướng dính đầy nước miếng của nó mà gân xanh nhảy đành đạch. Này thì còn ăn cái gì nữa...
"Ta không cố ý. Lại đổi cái khác."
Bạch Cửu bị ánh mắt ai oán của lão nhìn đến xấu hổ. Nó phất tay, lại lấy ra con gà khác, bắt đầu nướng lên.
Tề Minh lúc này mới chịu tha cho nó.
Bạch Cửu nhất tâm nhị dụng, vừa nướng thịt vừa ở trong lòng gọi rồng của nó.
Bạch Dữ! Bạch Dữ!
Không dưng mà tự nhiên nó nhảy mũi kinh vậy. Nó cảm thấy có người nhắc nó. Mà hiện tại còn ai nhắc nó nữa.
Đã mười ngày từ lúc Bạch Dữ tiến hành tế luyện Bạch Mặc, nó cũng nhịn mười ngày rồi. Dù lo lắng cỡ nào nó cũng không dám quấy rầy hắn.
Tiểu chút chít, thành công rồi.
Nghe thấy tiếng đáp lại của nam nhân, tiểu chuột mừng quýnh lên, nhẻm miệng cười.
"Ngươi bị ngốc rồi à?"
Tề Minh ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, lên tiếng hỏi.
Bạch Cửu không thèm so đo với lão, tiếp tục cùng Bạch Dữ nói chuyện.
Vậy còn lão già kia?
Triệt để tan biến.
Bạch Dữ lời có chút lạnh đáp lại nó.
"Phụ thân trước ở trong này hồi phục."
Bạch Dữ đưa Bạch Mặc còn chưa quen thuộc với nhục thân vào không gian giới mà hắn hay dùng để luyện khí.
Bạch Mặc không ngờ hắn còn có món đồ tốt như vậy.
Xem ra quãng thời gian hai mươi mấy năm, nhi tử cũng không phải ở trong Long giới. Mà cũng đúng thôi. Nếu vẫn còn trong Long giới, làm sao nhi tử tìm được ông.
"Mẫu thân ngươi đâu?"
Bạch Mặc nhớ bà được Bạch Dữ tìm thấy trước.
"Mẫu thân đang ở Tuyết Lạc Cung. Bà hiện tại là trưởng lão khách khanh của họ. Dạo này bà vẫn luôn bế quan đột phá Độ Kiếp Kỳ."
Bạch Dữ nói với ông.
"Hiện tại, ta phải đi lấy một thứ. Có nó, chúng ta sẽ về được Bắc Thần."
Hắn nói xong thì rời khỏi không gian giới.
Bạch Mặc thấy hắn đi rồi, lúc này mới nhắm mắt lại.
Bạch Dữ nói chẳng sai. Lão già Đạo Kính kia chiếm nhục thân của ông hai mươi mấy năm, mánh khóe sao thiếu được. Nhưng chút mánh khóe nhỏ đó, sao ông có thể sợ?
Tách tách tách...
Âm thành trầm đục như có thứ bị đốt cháy vang lên bên trong nhục thân của Bạch Mặc...
...
Bạch Dữ rời khỏi hỏa diệm sơn, trở lại Tâm Thành.
Trên đường đi hắn nghe đám tán tu bàn tán những chuyện gần đây, im lặng suy tính lên.
Dựa theo cảm ứng mà hắn có được, tiên cốt của Đạo Kính thật sự ở phía bắc. Nếu dựa theo thời gian xảy ra chuyện, vừa lúc tương đồng với nhau, thứ gây ra chấn động ở tuyết sơn thật sự là tiên cốt của Đạo Kính.
Hắn cần phải nhanh hơn tìm đến nó, trước khi đám tông môn kia lật được nó lên.
Sau khi tìm được cách giải quyết vấn đề trở về Bắc Thần, Bạch Dữ có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị.
Nhưng trước đó, việc quan trọng là mang ra tiểu chuột.
Bạch Dữ chỉ cần nghĩ đến đây là thấy buồn bực.
Trăm năm thật sự không hề dài. Dù là Bạch Dữ hắn hay tiểu chuột thì cũng đều vậy. Nhưng cái chính là tiểu chuột muốn trở về. Tuy nói việc này không thể gấp được, nhưng Đông Thần cũng không phải nơi tốt để ở lại. Dựa theo những gì hắn nhìn thấy, không tới trăm năm, Đông Thần sẽ loạn.
Sóng gió của Đông Thần không có liên quan đến họ, Bạch Dữ cũng không muốn bồi mình vào đó.
Trở về Bắc Thần là điều tiên quyết phải làm.
Bạch Dữ đoán không sai. Nhưng hắn đoán còn chưa chuẩn. Tai họa của Đông Thần đến so với hắn nghĩ còn sớm hơn.
Trước không nói, Bạch Dữ sau khi trở về Tâm Thành bàn giao chút việc cùng Hàn Đồ, hắn lập tức xuất phát đến tuyết sơn.
...
"Cả ngọn tuyết sơn bé tẹo, vậy mà mãi cũng lật không ra cái gì?"
Tu sĩ Bính chán nản nói.
"Có khi nào thật sự không có cái gì? Chỉ là có tu sĩ ở đây tu luyện thuật pháp, không cẩn thận đánh nát nữa ngọn tuyết sơn?"
Tu sĩ Đinh suy đoán nói.
"Không phải trước đó nói, có kẻ ở đây tu luyện tà công sao? Có khi do kẻ đó bị phản phệ nổ tung gây ra cũng nên."
Tu sĩ Kỷ góp lời.
Đám người giống như được khai sáng.
Họ chỉ lo chăm chăm tìm bảo vật, không hề nghĩ đến chuyện này. Giờ nghĩ lại, họ cũng đã tìm rất lâu, còn huy động nhiều người như vậy nhưng vẫn tìm không thấy. Có khi thật sự là như vậy...
Nhưng quan trọng là đám tinh anh cao cấp phía trên có tin hay không?
Đám người tám nhảm đủ rồi, thở dài tiếp tục tìm.
Cách chỗ họ hơn một trượng, nằm sâu bên dưới lớp tuyết chừng hai trượng, bộ tiên cốt màu vàng kim im lặng nằm đó.
...
"Cho người của chúng ta rút về đi."
Lạc Tuyết ngồi ở chủ vị trầm giọng nói.
"Vâng, tông chủ."
Đệ tử lĩnh mệnh rời đi.
"Thật sự không tìm nữa sao?"
Lạc Tố Tâm ngả người trên bàn ngước mắt nhìn bà hỏi.
"Vốn dĩ ta chỉ lo lắng bọn họ tìm thấy cái gì tà môn, lại không chịu hủy đi."
Lạc Tuyết lắc đầu nói.
Tuyết sơn đã sập một nữa. Trừ khi họ quật cả tuyết sơn lên, đào móc đến tận đáy, còn không... Chỉ sợ cái gì cũng không tìm được.
Lạc Tố Tâm đương nhiên hiểu.
Lần đó nàng cùng ba người kia cũng có tìm qua, đến một con tiểu trùng cũng không thấy. Nếu có cái gì ở đó, vậy nó cũng ở tận sau dưới đáy tuyết sơn. Hiện tại tuyết sơn còn thêm khó quật. Nếu làm tới cùng, tuyết sơn cũng không còn nữa.
Mà lại, nếu là bảo vật xuất thế, nó cũng không đắm mình dưới lớp tuyết. Cũng là do họ nghĩ nhiều mà thôi.
Tuyết Lạc Cung tuy không coi trọng tuyết sơn bên cạnh, nhưng nó cũng là một tấm bình phong thiên nhiên của họ. Họ sẽ không để cho đám người kia lật ngược nó lên.
...
Sau khi Tuyết Lạc Cung rút người đi cũng đã tuyên bố ra ngoài. Đám tán tu vốn còn hậm hực vì chuyện bị đẩy ra rìa cũng ổn định lại. Đến cả Tuyết Lạc Cung cũng bỏ cuộc, vậy nơi đó chắc đã có cái gì. Sau khi nghĩ thông thì họ lại bắt đầu cười nhạo đám tông môn còn đang cố gắng kia.
Bạch Dữ đã đến Tuyết Lạc Thành, nhưng hắn cũng không vội vào tuyết sơn, mà ngồi trong tửu quán nghe ngóng tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất