Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 172: Tiểu tử lỳ lợm
Bạch Dữ, ngươi đâu rồi?
Bạch Dữ đang nhập định nghe thấy tiếng gọi của tiểu chuột thì bừng tỉnh.
Ngươi không biết đâu, có kẻ muốn đánh chủ ý với tiểu long của ngươi đó. Tuy bị ta đánh chạy rồi, nhưng ta vẫn giận lắm. Con giao long hỗn đản.
Tiểu chuột lại tiếp tục cùng hắn kể khổ.
Bạch Dữ nghe mà khí tức toàn thân muốn tán loạn. Hắn vậy mà quên, tiểu chuột mang theo ấu long bây giờ thật sự là miếng mồi ngon trong mắt đám ngụy long kia.
Cái kết giới kia của ta thật sự tốt lắm. Ta đem tiểu long giấu trong đó, ai cũng tìm không được. Ngươi thấy ta có thông minh không?
Bạch Dữ khí lạnh quanh thân cũng bị lời này của nó chọc cho nguội hết. Hắn rất muốn đáp lại nó, nhưng mà hắn không muốn tiểu chuột lo lắng. Nếu giờ nó đã an toàn rồi, đợi phụ mẫu đến đón nó về đây đi. Chứ bây giờ hắn không thể đi được.
Tiểu chuột giống như không nghĩ được hắn đáp lại, nên nó không ngừng nói. Cũng chỉ là nói những chuyện hằng ngày thôi, như tiểu long thông minh lém lỉnh cỡ nào vân vân. Bạch Dữ mỗi ngày thích nhất là nằm nghe nó kể lể. Tuy quá trình tu luyện bị gián đoạn, nhưng hắn vui vẻ.
Bạch Dữ, có phải ngươi bị thương nặng lắm không? Ta đã nghi ngờ lâu rồi. Tình huống lúc đó không phải rất đẹp, chứ chưa nói là bết bát, thế nhưng ta lại không có chuyện gì. Chắc chắn là ngươi lại dùng cấm thuật đến bảo vệ ta.
Bạch Dữ nghe đến đây thì loạn.
Bạch Dữ, ta đúng là vô dụng mà.
Không có.
Bạch Dữ, ta đúng là vô dụng mà.
Bạch Dữ đang nhập định nghe thấy tiếng gọi của tiểu chuột thì bừng tỉnh.
Không có.
Ngươi không biết đâu, có kẻ muốn đánh chủ ý với tiểu long của ngươi đó. Tuy bị ta đánh chạy rồi, nhưng ta vẫn giận lắm. Con giao long hỗn đản.
Không có.
Hắn không kịp nghĩ gì đã thốt lên trong lòng.
Ngươi không có vô dụng. Là ta không nhìn ra được ngươi đang mang tiểu long.
Bạch Cửu ở bên kia không nghĩ lại nghe hắn đáp lại, nó ngẩn ngơ. Nhưng khi nghe hắn nhận sai về mình thì lắc đầu.
Không phải do ngươi, là tiểu tử này lì lợm, thích chơi trốn tìm.
Bạch Cửu vừa nói xong đã cảm thấy tiểu long truyền đến cảm xúc không đồng ý.
Tiểu chuột đưa móng vỗ vỗ nó.
Bạch Dữ nghe vậy thì cười.
Ngươi không sao chứ?
Sau đó lại nghe nó cẩn thận hỏi.
Không chết.
Bạch Dữ ăn ngay nói thật.
Tiểu chuột bĩu môi.
Ngươi ngoan ngoãn ở đó, đợi phụ mẫu ta đến đón ngươi về.
Hắn dặn dò nó.
Thì ra lâu nay ngươi vẫn nghe thấy ta nói nha. Vậy mà không chịu đáp lại ta.
Bạch Dữ cười, tự nhiên thông minh dữ vậy.
Ta không thể đi đón ngươi, cũng không muốn ngươi nghĩ nhiều.
Nể tình ngươi vì chúng ta mà bị thương, ta rộng lượng tha cho ngươi đó.
Tiểu chuột hừ hừ ngạo kiều nói.
Bạch Dữ nhếch môi. Có tiểu long rồi là bay lên trời luôn.
Sau đó hai vẫn tiếp tục líu ríu như vậy cho đến khi Bạch Cửu phải đi cho tiểu long ăn no.
Bạch Dữ nghe mà buồn cười không thôi. Trước đây không thấy nó tu luyện, lười còn hơn cái gì nữa. Giờ thì...
Nhưng hắn cũng vui vẻ nhìn xem nó đến chăm sóc tiểu long của hai người.
Lúc ở trong thông đạo hai đại lục hắn đã rất chấn kinh. Cứ việc tiểu chuột có thể có tiểu long hắn vẫn luôn bán tính bán nghi, giờ thấy nó thật có thể có tiểu long hắn vẫn không thể tin được. Nhưng hắn cảm nhận được huyết mạch tương liên không sai. Giống như bây giờ, hai bên cách xa như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được đến nó.
Nhưng hắn rất kinh ngạc, ấu long làm sao che giấu được mình khỏi sự dò xét của mấy người bọn họ. Cả Bạch Cửu cũng không nhận ra.
Hắn cảm thấy, đứa nhỏ này của họ thật sự có bản lĩnh rất lớn. Hiện thân thôi, mà cũng dọa bọn họ sợ muốn chết.
Cái thuộc tính chọc người đánh đòn này, chắc là thừa hưởng từ tiểu chút chít không sai được.1
Không biết sau này Long giới có bị nó lật ngược lên không...
Bạch Dữ nghĩ nhiều rồi, con của họ chê Long giới. Nó chỉ muốn lật ngược tiên giới thôi.1
Nhưng đó cũng là chuyện lâu lắm...1
...
"Đây là..."
Bạch Mặc nhìn dấu tích rất mới, xuất hiện trong tầm mắt của họ thì chấn kinh.
Sau đó họ nghe thấy có tiếng đánh nhau, hai người không kịp nói gì đã lập tức chạy tới.
Họ nhìn thấy một đám tu sĩ đang quần nhau cùng một kẻ trùm áo choàng đen, nhưng hai cánh tay giống như móng vuốt kia lại khiến người sợ hãi.
Kẻ này rốt cuộc có còn là người không?
Bạch Mặc hai người nhìn nhau, Bạch Mặc lập tức gia nhập cuộc chiến.
Bốp!!
Kẻ kia không ngờ có cường giả nhảy ra, trực tiếp ăn ngay một chưởng của Bạch Mặc.
Nhưng khiến cho Bạch Mặc kinh dị là, kẻ này nhìn tu vi chỉ có Hợp Thể Kỳ, vậy mà ăn một chưởng của ông lại không có trọng thương, còn đánh trả.
Đám người xung quanh được một hơi hòa hoãn, thở hồng hộc nhìn hai người đang đánh đến mức nhìn không rõ kia. Họ cứ nghĩ mình chết chắc rồi. Kẻ kia như kẻ bất tử vậy, ăn bao nhiêu chiêu cũng vẫn sinh long hoạt hổ. Họ nghĩ, nếu cứ giằng co lên, họ sẽ chết hết.
Cốc Mẫn Nguyệt nhíu mày nhìn cuộc chiến, bà không nói gì đã nhảy vào hỗ trợ.
Nhưng kẻ kia giống như đã để ý bà từ lâu, thấy bà chạy đến thì lùi về sau, muốn chạy trốn.
Vút!
Hắn phất áo choàng trên người một cái, vậy mà biến mất trước mặt đám người.
Ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng vô cùng.
Bạch Mặc cùng Cốc Mẫn Nguyệt nhìn nhau, trong mắt cũng là kinh dị.
Vậy mà ở dưới mắt họ biến mất?
Kẻ này...
"Các ngươi là người của tông môn nào?"
Bạch Mặc quay qua nhìn đám người.
"Thưa tiền bối, chúng ta là đệ tử của Chính Đao Tông. Chúng ta cũng là mới đến, thấy kẻ này đang tàn sát dân chúng trong thành nên mới cùng hắn đánh lên. Ai biết, đánh gần nữa khắc mà hắn vẫn không hề hấn gì."
Tần Dương chấp tay nói.
"Các ngươi nên về bẩm lại chuyện này. Còn có nhanh chóng đưa ra đối sách. Có thể ở dưới mí mắt tu sĩ Độ Kiếp Kỳ chạy đi, hắn rất không đơn giản."
Bạch Mặc nghiêm nghị nhìn hắn.
"Tiền bối có thể cho tại hạ biết danh tính không? Đa tạ tiền bối giúp đỡ."
Tần Dương lễ độ nói.
"Tán tu vô danh mà thôi."
Ông nói xong lời này thì cùng Cốc Mẫn Nguyệt biến mất khỏi mắt đám người.
Tần Dương trầm ngâm hồi lâu.
"Giờ phải làm sao, Tần sư huynh?"
Đám đệ tử Chính Đao ngưng trọng hỏi.
"Trở về báo lại, sự tình nguy cấp. Không ngờ kẻ kia lại mạnh như vậy. Nếu đệ tử trong môn không biết mà cùng hắn đánh lên, kết quả chỉ có bỏ mạng."
Hôm nay họ may mắn, nhưng chưa chắc người khác cũng thế.
Đám người sắc mặt khó coi gật đầu, lập tức chạy đi.
...
Lại trải qua thêm ba ngày không ngừng chạy đi, cuối cùng hai người Bạch Mặc cũng chạy đến Huyền Dữ sâm lâm.
Trên đường đi họ cũng nhìn thấy hai thành trì bị tàn sát, nhưng vết tích cho thấy thời gian đã qua vài ngày.
Kẻ kia rốt cuộc đã tu luyện tà công gì, vậy mà sát nghiệp lớn như vậy. Hắn không sợ bị phản phệ sao?
Nhưng họ cũng không quản được nhiều như vậy. Chưa nói Long giới nằm cách biệt với đại lục, gặp thì họ giúp, chứ nhúng tay... Đại lục tu sĩ cũng không có chết. Mà họ còn phải tìm Bạch Cửu, không rảnh mà cùng đám tông môn kia đàm đạo.
Hai người Bạch Mặc cũng không dừng lại, tiếp tục đi vào trong sâm lâm.
Bạch Mặc cảm ứng một chút, vậy mà không cảm nhận đến khí tức long tộc.
Đáng lẽ khoảng cách kéo gần, ông lại dụng tâm nhìn xem, nên là nhìn thấy mới đúng. Bạch Cửu cũng chưa có học qua bí pháp ẩn tàng long khí...
"Sao vậy?"
Cốc Mẫn Nguyệt thấy ông nhăn mày thì hỏi.
"Ta đến vận dụng bí pháp."
Bạch Mặc vừa nói vừa rút lấy một giọt máu của mình, bắt pháp quyết.
Bạch Dữ đang nhập định nghe thấy tiếng gọi của tiểu chuột thì bừng tỉnh.
Ngươi không biết đâu, có kẻ muốn đánh chủ ý với tiểu long của ngươi đó. Tuy bị ta đánh chạy rồi, nhưng ta vẫn giận lắm. Con giao long hỗn đản.
Tiểu chuột lại tiếp tục cùng hắn kể khổ.
Bạch Dữ nghe mà khí tức toàn thân muốn tán loạn. Hắn vậy mà quên, tiểu chuột mang theo ấu long bây giờ thật sự là miếng mồi ngon trong mắt đám ngụy long kia.
Cái kết giới kia của ta thật sự tốt lắm. Ta đem tiểu long giấu trong đó, ai cũng tìm không được. Ngươi thấy ta có thông minh không?
Bạch Dữ khí lạnh quanh thân cũng bị lời này của nó chọc cho nguội hết. Hắn rất muốn đáp lại nó, nhưng mà hắn không muốn tiểu chuột lo lắng. Nếu giờ nó đã an toàn rồi, đợi phụ mẫu đến đón nó về đây đi. Chứ bây giờ hắn không thể đi được.
Tiểu chuột giống như không nghĩ được hắn đáp lại, nên nó không ngừng nói. Cũng chỉ là nói những chuyện hằng ngày thôi, như tiểu long thông minh lém lỉnh cỡ nào vân vân. Bạch Dữ mỗi ngày thích nhất là nằm nghe nó kể lể. Tuy quá trình tu luyện bị gián đoạn, nhưng hắn vui vẻ.
Bạch Dữ, có phải ngươi bị thương nặng lắm không? Ta đã nghi ngờ lâu rồi. Tình huống lúc đó không phải rất đẹp, chứ chưa nói là bết bát, thế nhưng ta lại không có chuyện gì. Chắc chắn là ngươi lại dùng cấm thuật đến bảo vệ ta.
Bạch Dữ nghe đến đây thì loạn.
Bạch Dữ, ta đúng là vô dụng mà.
Không có.
Bạch Dữ, ta đúng là vô dụng mà.
Bạch Dữ đang nhập định nghe thấy tiếng gọi của tiểu chuột thì bừng tỉnh.
Không có.
Ngươi không biết đâu, có kẻ muốn đánh chủ ý với tiểu long của ngươi đó. Tuy bị ta đánh chạy rồi, nhưng ta vẫn giận lắm. Con giao long hỗn đản.
Không có.
Hắn không kịp nghĩ gì đã thốt lên trong lòng.
Ngươi không có vô dụng. Là ta không nhìn ra được ngươi đang mang tiểu long.
Bạch Cửu ở bên kia không nghĩ lại nghe hắn đáp lại, nó ngẩn ngơ. Nhưng khi nghe hắn nhận sai về mình thì lắc đầu.
Không phải do ngươi, là tiểu tử này lì lợm, thích chơi trốn tìm.
Bạch Cửu vừa nói xong đã cảm thấy tiểu long truyền đến cảm xúc không đồng ý.
Tiểu chuột đưa móng vỗ vỗ nó.
Bạch Dữ nghe vậy thì cười.
Ngươi không sao chứ?
Sau đó lại nghe nó cẩn thận hỏi.
Không chết.
Bạch Dữ ăn ngay nói thật.
Tiểu chuột bĩu môi.
Ngươi ngoan ngoãn ở đó, đợi phụ mẫu ta đến đón ngươi về.
Hắn dặn dò nó.
Thì ra lâu nay ngươi vẫn nghe thấy ta nói nha. Vậy mà không chịu đáp lại ta.
Bạch Dữ cười, tự nhiên thông minh dữ vậy.
Ta không thể đi đón ngươi, cũng không muốn ngươi nghĩ nhiều.
Nể tình ngươi vì chúng ta mà bị thương, ta rộng lượng tha cho ngươi đó.
Tiểu chuột hừ hừ ngạo kiều nói.
Bạch Dữ nhếch môi. Có tiểu long rồi là bay lên trời luôn.
Sau đó hai vẫn tiếp tục líu ríu như vậy cho đến khi Bạch Cửu phải đi cho tiểu long ăn no.
Bạch Dữ nghe mà buồn cười không thôi. Trước đây không thấy nó tu luyện, lười còn hơn cái gì nữa. Giờ thì...
Nhưng hắn cũng vui vẻ nhìn xem nó đến chăm sóc tiểu long của hai người.
Lúc ở trong thông đạo hai đại lục hắn đã rất chấn kinh. Cứ việc tiểu chuột có thể có tiểu long hắn vẫn luôn bán tính bán nghi, giờ thấy nó thật có thể có tiểu long hắn vẫn không thể tin được. Nhưng hắn cảm nhận được huyết mạch tương liên không sai. Giống như bây giờ, hai bên cách xa như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được đến nó.
Nhưng hắn rất kinh ngạc, ấu long làm sao che giấu được mình khỏi sự dò xét của mấy người bọn họ. Cả Bạch Cửu cũng không nhận ra.
Hắn cảm thấy, đứa nhỏ này của họ thật sự có bản lĩnh rất lớn. Hiện thân thôi, mà cũng dọa bọn họ sợ muốn chết.
Cái thuộc tính chọc người đánh đòn này, chắc là thừa hưởng từ tiểu chút chít không sai được.1
Không biết sau này Long giới có bị nó lật ngược lên không...
Bạch Dữ nghĩ nhiều rồi, con của họ chê Long giới. Nó chỉ muốn lật ngược tiên giới thôi.1
Nhưng đó cũng là chuyện lâu lắm...1
...
"Đây là..."
Bạch Mặc nhìn dấu tích rất mới, xuất hiện trong tầm mắt của họ thì chấn kinh.
Sau đó họ nghe thấy có tiếng đánh nhau, hai người không kịp nói gì đã lập tức chạy tới.
Họ nhìn thấy một đám tu sĩ đang quần nhau cùng một kẻ trùm áo choàng đen, nhưng hai cánh tay giống như móng vuốt kia lại khiến người sợ hãi.
Kẻ này rốt cuộc có còn là người không?
Bạch Mặc hai người nhìn nhau, Bạch Mặc lập tức gia nhập cuộc chiến.
Bốp!!
Kẻ kia không ngờ có cường giả nhảy ra, trực tiếp ăn ngay một chưởng của Bạch Mặc.
Nhưng khiến cho Bạch Mặc kinh dị là, kẻ này nhìn tu vi chỉ có Hợp Thể Kỳ, vậy mà ăn một chưởng của ông lại không có trọng thương, còn đánh trả.
Đám người xung quanh được một hơi hòa hoãn, thở hồng hộc nhìn hai người đang đánh đến mức nhìn không rõ kia. Họ cứ nghĩ mình chết chắc rồi. Kẻ kia như kẻ bất tử vậy, ăn bao nhiêu chiêu cũng vẫn sinh long hoạt hổ. Họ nghĩ, nếu cứ giằng co lên, họ sẽ chết hết.
Cốc Mẫn Nguyệt nhíu mày nhìn cuộc chiến, bà không nói gì đã nhảy vào hỗ trợ.
Nhưng kẻ kia giống như đã để ý bà từ lâu, thấy bà chạy đến thì lùi về sau, muốn chạy trốn.
Vút!
Hắn phất áo choàng trên người một cái, vậy mà biến mất trước mặt đám người.
Ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng vô cùng.
Bạch Mặc cùng Cốc Mẫn Nguyệt nhìn nhau, trong mắt cũng là kinh dị.
Vậy mà ở dưới mắt họ biến mất?
Kẻ này...
"Các ngươi là người của tông môn nào?"
Bạch Mặc quay qua nhìn đám người.
"Thưa tiền bối, chúng ta là đệ tử của Chính Đao Tông. Chúng ta cũng là mới đến, thấy kẻ này đang tàn sát dân chúng trong thành nên mới cùng hắn đánh lên. Ai biết, đánh gần nữa khắc mà hắn vẫn không hề hấn gì."
Tần Dương chấp tay nói.
"Các ngươi nên về bẩm lại chuyện này. Còn có nhanh chóng đưa ra đối sách. Có thể ở dưới mí mắt tu sĩ Độ Kiếp Kỳ chạy đi, hắn rất không đơn giản."
Bạch Mặc nghiêm nghị nhìn hắn.
"Tiền bối có thể cho tại hạ biết danh tính không? Đa tạ tiền bối giúp đỡ."
Tần Dương lễ độ nói.
"Tán tu vô danh mà thôi."
Ông nói xong lời này thì cùng Cốc Mẫn Nguyệt biến mất khỏi mắt đám người.
Tần Dương trầm ngâm hồi lâu.
"Giờ phải làm sao, Tần sư huynh?"
Đám đệ tử Chính Đao ngưng trọng hỏi.
"Trở về báo lại, sự tình nguy cấp. Không ngờ kẻ kia lại mạnh như vậy. Nếu đệ tử trong môn không biết mà cùng hắn đánh lên, kết quả chỉ có bỏ mạng."
Hôm nay họ may mắn, nhưng chưa chắc người khác cũng thế.
Đám người sắc mặt khó coi gật đầu, lập tức chạy đi.
...
Lại trải qua thêm ba ngày không ngừng chạy đi, cuối cùng hai người Bạch Mặc cũng chạy đến Huyền Dữ sâm lâm.
Trên đường đi họ cũng nhìn thấy hai thành trì bị tàn sát, nhưng vết tích cho thấy thời gian đã qua vài ngày.
Kẻ kia rốt cuộc đã tu luyện tà công gì, vậy mà sát nghiệp lớn như vậy. Hắn không sợ bị phản phệ sao?
Nhưng họ cũng không quản được nhiều như vậy. Chưa nói Long giới nằm cách biệt với đại lục, gặp thì họ giúp, chứ nhúng tay... Đại lục tu sĩ cũng không có chết. Mà họ còn phải tìm Bạch Cửu, không rảnh mà cùng đám tông môn kia đàm đạo.
Hai người Bạch Mặc cũng không dừng lại, tiếp tục đi vào trong sâm lâm.
Bạch Mặc cảm ứng một chút, vậy mà không cảm nhận đến khí tức long tộc.
Đáng lẽ khoảng cách kéo gần, ông lại dụng tâm nhìn xem, nên là nhìn thấy mới đúng. Bạch Cửu cũng chưa có học qua bí pháp ẩn tàng long khí...
"Sao vậy?"
Cốc Mẫn Nguyệt thấy ông nhăn mày thì hỏi.
"Ta đến vận dụng bí pháp."
Bạch Mặc vừa nói vừa rút lấy một giọt máu của mình, bắt pháp quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất