Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 196: Nơi tránh gió
Hiện tại Bạch Cửu đã có thể hoàn mỹ che giấu ấu long, vậy nên ai nhìn cũng không thấy được sự tồn tại của nó. Lại thêm Bạch Cửu ở trong hình người bụng cũng thấy không rõ.
Bạch Dữ thân làm cha nghe thấy có người đánh chủ ý lên con hắn, ánh mắt nhìn Thái Thần đặc biệt trầm xuống, khí tràng cuộn lên.
Trái ngược Bạch Cửu lại ôm bụng cười ha ha.
"Nó còn chưa có chịu đi ra đâu, đến trứng còn không thấy nữa cơ."
Nó vừa cười vừa nói.
Hai cha con Thái Viên đang bị khí áp của Bạch Dữ cường thế làm cho dựng lông nghe nó nói thì hơi giật mình.
"Chưa ra đời sao...?"
Thái Thần vẻ mặt có chút ngốc ngốc nhìn bụng tiểu chuột.
"Long tộc ấu tể dựng d.ục thời gian lâu hơn những chủng tộc khác, con ta lại càng thiên phú hơn người. Càng để lâu thì càng mạnh mẽ."
Bạch Cửu đắc ý ưỡn ngực giảng giải.
Thái Viên gật gù ý đã hiểu. Riêng Thái Thần thì có vẻ mất mát.
"Vậy nên ngươi muốn theo đuổi nó thì phải càng cố gắng lên mới được. Đợi nó ra đời lại phá xác, thiên phú kinh người, không ưu tú hơn nó thì không theo đuổi được đâu."
Bạch Cửu cười cười trêu ghẹo hắn.
So với Bạch Dữ hộ tử thì nó cảm thấy con mình có người theo đuổi từ bé cũng không có gì không tốt, có thể thúc tiến tu luyện nha. Nếu thật sự có duyên, đối phương lại cũng không thua kém con nó, theo đuổi thì có sao đâu.
Thái Thần không nói gì, nhưng gật đầu thật mạnh, trong mắt là quyết tâm cuồn cuộn.
Bạch Dữ dù không thích có người chưa chi đã để ý con hắn nhưng lại không có nói gì thêm. Ấu long còn chưa ra đời, nói nhiều hơn cũng làm được gì đâu. Hơn nữa, tiểu chuột không có ý kiến, hắn cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài cho nó sắc mặt không tốt.
"Sao hai vị lại đến Huyền Dữ?"
Hàn huyên xong rồi, Thái Viên nói chuyện nghiêm túc. Hắn không nghĩ Bạch Cửu sẽ chủ trương đến xem hai cha con hắn. Mà tiện đường... Vậy nguyên do là đâu. Thái Viên chưa thấy Bạch Dữ, lại xem khí tràng của hắn cùng với biểu hiện thân mật của hai người, ít nhiều cũng đoán được thân phận của hắn. Thế nhưng cả quá trình nói chuyện đối phương đều không lên tiếng, cử chỉ lạnh lùng khó gần, vậy nên Thái Viên nói gì đều là hướng về tiểu chuột mà nói.
"Đuổi theo người đến đây, cũng không có gì quan trọng đâu."
Bạch Cửu xua tay, một bộ bình thản. Thái Viên lại không tiện hỏi thêm nên chỉ gật gật đầu đã hiểu.
"Đúng rồi, tình hình của Huyền Dữ có phải rất gây go?"
Nó nghĩ đến cái gì lại đối Thái Viên hỏi. Ngữ khí của nó thản nhiên nên Thái Viên cũng không có nghĩ nhiều, biết gì nói nấy.
"Không tính là gây go."
Thái Viên lắc đầu. Hắn lại nói:
"Tuy hiện tại âm sát chi khí luôn bồi hồi ở sát biên giới Huyền Dữ, thế nhưng chiến trường chính lại ở bên phía tu sĩ loài người. Yêu tu Huyền Dữ chỉ có liên tục giới nghiêm, bảo hộ biên giới cẩn thận, dù có tổn thất thì cũng không lớn như phía loài người."
Bạch Cửu gật gù.
"Có gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Xong nó lại thấy Thái Viên ngập ngùng không nói gì đó, tiêu sái để cho hắn hỏi.
Thái Viên quan sát hai người một chút, cuối cùng bản tính thẳng thắn vẫn là hỏi ra.
"Dạo trước ta có nghe nói yêu tộc đã đánh tiếng với long tộc..."
Hắn nói một nữa thì nhìn Bạch Dữ.
Bạch Dữ lại không nhìn hắn, một bộ không để tâm đến, cầm tay tiểu chuột chơi chơi.
"Ngươi nghĩ thế nào đâu?"
Bạch Cửu theo mắt Thái Viên quay đầu nhìn nam nhân của nó, hai người thản nhiên đối mắt một chút, sau đó quay qua nhìn Thái Viên cười hỏi. Khí độ tự tin tỏa sáng này của nó khiến cho nam nhân lóa mắt, cánh tay mạnh mẽ bò lên eo nó kéo sát vào, một bộ chiếm hữu mười phần bá đạo. Hắn thích nhất là xem nó làm chủ tình huống, tự tin như vậy, đôi mắt nhìn nó càng thêm sủng nịnh.
Thái Thần chưa trải sự đời đầu óc đơn giản đối với hai người cử động thân mật khăng khít tò mò xem không ngừng. So với hắn, Thái Viên lại suy nghĩ đến lời Bạch Cửu nói.
Thái Viên bình thường đều ở trong lãnh địa của mình tu luyện không ra ngoài, đối với tình huống của đại lục cũng chỉ nghe nói một chút chứ không biết rõ. Hắn càng không biết sự kiện tộc nhân long tộc bị hại kia. Lại nói nó có liên quan chặt chẽ đến yêu tộc thì càng không rõ, vậy nên hắn chỉ đứng ở dưới góc độ của yêu tộc cùng an toàn của bản thân và con hắn mà suy nghĩ thôi.
Cổ Viên tộc thưa thớt, hiện tại chỉ có hai người, mối lo âu thật sự là không lớn. Miễn hai cha con hắn bình yên, còn lại Thái Viên sẽ không nghĩ. Yêu tộc có chuyện hắn sẽ không bỏ mặt, nhưng với tiền đề là con hắn không sao.
"Long tộc đã lâu không ló mặt trên đại lục, ở nơi nào thì lại càng không ai biết. Đối với tình hình hiện tại của đại lục long tộc ảnh hưởng nhiều ít... Một chút tiếng gió cũng không có, thiết nghĩ là không có chuyện gì. Đã không có gì, long tộc cũng không nhất định phải ló mặt ra. Yêu tộc đại bộ phận đều biết long tộc cường hãn, thế lớn, nhưng dựng d.ục tộc nhân mức độ so với Cổ Viên tộc lại chẳng thua kém, có ý nghĩ giữ mình lại càng không sai."
Thái Viên nói không quá rõ ý nghĩ của hắn, nhưng ý tứ muốn nói lại rõ ràng.
Bạch Cửu tuy tiếp xúc với Thái Viên không nhiều, thế nhưng cũng đủ hiểu thái độ làm khỉ của hắn. Chỉ dựa vào giao tình của họ, nó vẫn có thể tận lực giúp đỡ một chút nếu như hai người họ xảy ra chuyện, những lời này vừa lúc cho nó thấy rõ lập trường của Thái Viên. Còn hắn có tâm tư gì không tiểu chuột cũng không muốn nghĩ nhiều hơn, dù sao nó nhất định sẽ không làm tổn hại đến long tộc.
Thế nhưng chưa đợi nó nói hay làm cái gì, nam nhân bên cạnh đã có hành động trước. Đại khái là... Hắn đưa cho Thái Viên một miếng vảy rồng.
Vảy này cũng không phải nghịch lân của hắn, nó chỉ là một miếng vảy bình thường thôi.
Thái Viên tự nhiên bị ném cho một cái vảy tràn ngập khí tức long tộc, còn tưởng mình bị đánh lén nữa cơ, bởi vì cái tốc độ cùng sự bất ngờ kia thật sự là... Hắn có chút không hiểu rõ mà nhìn Bạch Dữ lại tới Bạch Cửu dò hỏi.
Bạch Cửu cũng nhìn nam nhân của nó.
"Lỡ xảy ra chuyện thì kích hoạt nó."
Nam nhân mắt vẫn không rời khuôn mặt nhỏ của tiểu chuột, tay nhẹ nhàng vén sợi tóc loạn rơi trên vai nó ra phía sau, động tác cực kỳ ôn nhu.
Thái Viên hiểu ra, có chút kích động đối với hắn ôm quyền nói:
"Đa tạ."
"Sắp tới Huyền Dữ có lẽ không được bình yên, có thể tận lực né tránh thì né tránh, không thì có thể tìm chúng ta."
Bạch Cửu cười cười nhìn nam nhân, sau đó quay qua nói với Thái Viên.
Mắt Thái Viên lóe lên một chút, gật đầu. Hắn rất thức thời, cái gì cũng không hỏi.
Hai cha con đưa mắt nhìn hai người biến mất, thật lâu cũng chưa động thân.
"Phụ thân."
Thái Thần đụng nhẹ cha hắn. Đầu óc hắn còn rất đơn giản, tư lịch không có, tất nhiên là không hiểu được cái gì. Thái Viên lại rõ ràng. Lần này Bạch Cửu xuất hiện ở Huyền Dữ nói rõ là có chuyện, lại thêm nhắc nhở kia... Coi bộ hắn cần phải chuẩn bị còn có cảnh giác một chút, tránh cho tổn thất không nên có.
"Về thôi, về tu luyện. Từ giờ ngươi có thể dùng viên yêu đan kia được rồi, nhanh chóng tăng lên tu vi, tương lai đại lục đại loạn cũng có năng lực bảo hộ mình."
Thái Viên vỗ vai con hắn nghiêm nghị nói. Thái Thần không rõ nhưng cũng gật đầu, cùng cha hắn trở về.
Bạch Dữ thân làm cha nghe thấy có người đánh chủ ý lên con hắn, ánh mắt nhìn Thái Thần đặc biệt trầm xuống, khí tràng cuộn lên.
Trái ngược Bạch Cửu lại ôm bụng cười ha ha.
"Nó còn chưa có chịu đi ra đâu, đến trứng còn không thấy nữa cơ."
Nó vừa cười vừa nói.
Hai cha con Thái Viên đang bị khí áp của Bạch Dữ cường thế làm cho dựng lông nghe nó nói thì hơi giật mình.
"Chưa ra đời sao...?"
Thái Thần vẻ mặt có chút ngốc ngốc nhìn bụng tiểu chuột.
"Long tộc ấu tể dựng d.ục thời gian lâu hơn những chủng tộc khác, con ta lại càng thiên phú hơn người. Càng để lâu thì càng mạnh mẽ."
Bạch Cửu đắc ý ưỡn ngực giảng giải.
Thái Viên gật gù ý đã hiểu. Riêng Thái Thần thì có vẻ mất mát.
"Vậy nên ngươi muốn theo đuổi nó thì phải càng cố gắng lên mới được. Đợi nó ra đời lại phá xác, thiên phú kinh người, không ưu tú hơn nó thì không theo đuổi được đâu."
Bạch Cửu cười cười trêu ghẹo hắn.
So với Bạch Dữ hộ tử thì nó cảm thấy con mình có người theo đuổi từ bé cũng không có gì không tốt, có thể thúc tiến tu luyện nha. Nếu thật sự có duyên, đối phương lại cũng không thua kém con nó, theo đuổi thì có sao đâu.
Thái Thần không nói gì, nhưng gật đầu thật mạnh, trong mắt là quyết tâm cuồn cuộn.
Bạch Dữ dù không thích có người chưa chi đã để ý con hắn nhưng lại không có nói gì thêm. Ấu long còn chưa ra đời, nói nhiều hơn cũng làm được gì đâu. Hơn nữa, tiểu chuột không có ý kiến, hắn cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài cho nó sắc mặt không tốt.
"Sao hai vị lại đến Huyền Dữ?"
Hàn huyên xong rồi, Thái Viên nói chuyện nghiêm túc. Hắn không nghĩ Bạch Cửu sẽ chủ trương đến xem hai cha con hắn. Mà tiện đường... Vậy nguyên do là đâu. Thái Viên chưa thấy Bạch Dữ, lại xem khí tràng của hắn cùng với biểu hiện thân mật của hai người, ít nhiều cũng đoán được thân phận của hắn. Thế nhưng cả quá trình nói chuyện đối phương đều không lên tiếng, cử chỉ lạnh lùng khó gần, vậy nên Thái Viên nói gì đều là hướng về tiểu chuột mà nói.
"Đuổi theo người đến đây, cũng không có gì quan trọng đâu."
Bạch Cửu xua tay, một bộ bình thản. Thái Viên lại không tiện hỏi thêm nên chỉ gật gật đầu đã hiểu.
"Đúng rồi, tình hình của Huyền Dữ có phải rất gây go?"
Nó nghĩ đến cái gì lại đối Thái Viên hỏi. Ngữ khí của nó thản nhiên nên Thái Viên cũng không có nghĩ nhiều, biết gì nói nấy.
"Không tính là gây go."
Thái Viên lắc đầu. Hắn lại nói:
"Tuy hiện tại âm sát chi khí luôn bồi hồi ở sát biên giới Huyền Dữ, thế nhưng chiến trường chính lại ở bên phía tu sĩ loài người. Yêu tu Huyền Dữ chỉ có liên tục giới nghiêm, bảo hộ biên giới cẩn thận, dù có tổn thất thì cũng không lớn như phía loài người."
Bạch Cửu gật gù.
"Có gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Xong nó lại thấy Thái Viên ngập ngùng không nói gì đó, tiêu sái để cho hắn hỏi.
Thái Viên quan sát hai người một chút, cuối cùng bản tính thẳng thắn vẫn là hỏi ra.
"Dạo trước ta có nghe nói yêu tộc đã đánh tiếng với long tộc..."
Hắn nói một nữa thì nhìn Bạch Dữ.
Bạch Dữ lại không nhìn hắn, một bộ không để tâm đến, cầm tay tiểu chuột chơi chơi.
"Ngươi nghĩ thế nào đâu?"
Bạch Cửu theo mắt Thái Viên quay đầu nhìn nam nhân của nó, hai người thản nhiên đối mắt một chút, sau đó quay qua nhìn Thái Viên cười hỏi. Khí độ tự tin tỏa sáng này của nó khiến cho nam nhân lóa mắt, cánh tay mạnh mẽ bò lên eo nó kéo sát vào, một bộ chiếm hữu mười phần bá đạo. Hắn thích nhất là xem nó làm chủ tình huống, tự tin như vậy, đôi mắt nhìn nó càng thêm sủng nịnh.
Thái Thần chưa trải sự đời đầu óc đơn giản đối với hai người cử động thân mật khăng khít tò mò xem không ngừng. So với hắn, Thái Viên lại suy nghĩ đến lời Bạch Cửu nói.
Thái Viên bình thường đều ở trong lãnh địa của mình tu luyện không ra ngoài, đối với tình huống của đại lục cũng chỉ nghe nói một chút chứ không biết rõ. Hắn càng không biết sự kiện tộc nhân long tộc bị hại kia. Lại nói nó có liên quan chặt chẽ đến yêu tộc thì càng không rõ, vậy nên hắn chỉ đứng ở dưới góc độ của yêu tộc cùng an toàn của bản thân và con hắn mà suy nghĩ thôi.
Cổ Viên tộc thưa thớt, hiện tại chỉ có hai người, mối lo âu thật sự là không lớn. Miễn hai cha con hắn bình yên, còn lại Thái Viên sẽ không nghĩ. Yêu tộc có chuyện hắn sẽ không bỏ mặt, nhưng với tiền đề là con hắn không sao.
"Long tộc đã lâu không ló mặt trên đại lục, ở nơi nào thì lại càng không ai biết. Đối với tình hình hiện tại của đại lục long tộc ảnh hưởng nhiều ít... Một chút tiếng gió cũng không có, thiết nghĩ là không có chuyện gì. Đã không có gì, long tộc cũng không nhất định phải ló mặt ra. Yêu tộc đại bộ phận đều biết long tộc cường hãn, thế lớn, nhưng dựng d.ục tộc nhân mức độ so với Cổ Viên tộc lại chẳng thua kém, có ý nghĩ giữ mình lại càng không sai."
Thái Viên nói không quá rõ ý nghĩ của hắn, nhưng ý tứ muốn nói lại rõ ràng.
Bạch Cửu tuy tiếp xúc với Thái Viên không nhiều, thế nhưng cũng đủ hiểu thái độ làm khỉ của hắn. Chỉ dựa vào giao tình của họ, nó vẫn có thể tận lực giúp đỡ một chút nếu như hai người họ xảy ra chuyện, những lời này vừa lúc cho nó thấy rõ lập trường của Thái Viên. Còn hắn có tâm tư gì không tiểu chuột cũng không muốn nghĩ nhiều hơn, dù sao nó nhất định sẽ không làm tổn hại đến long tộc.
Thế nhưng chưa đợi nó nói hay làm cái gì, nam nhân bên cạnh đã có hành động trước. Đại khái là... Hắn đưa cho Thái Viên một miếng vảy rồng.
Vảy này cũng không phải nghịch lân của hắn, nó chỉ là một miếng vảy bình thường thôi.
Thái Viên tự nhiên bị ném cho một cái vảy tràn ngập khí tức long tộc, còn tưởng mình bị đánh lén nữa cơ, bởi vì cái tốc độ cùng sự bất ngờ kia thật sự là... Hắn có chút không hiểu rõ mà nhìn Bạch Dữ lại tới Bạch Cửu dò hỏi.
Bạch Cửu cũng nhìn nam nhân của nó.
"Lỡ xảy ra chuyện thì kích hoạt nó."
Nam nhân mắt vẫn không rời khuôn mặt nhỏ của tiểu chuột, tay nhẹ nhàng vén sợi tóc loạn rơi trên vai nó ra phía sau, động tác cực kỳ ôn nhu.
Thái Viên hiểu ra, có chút kích động đối với hắn ôm quyền nói:
"Đa tạ."
"Sắp tới Huyền Dữ có lẽ không được bình yên, có thể tận lực né tránh thì né tránh, không thì có thể tìm chúng ta."
Bạch Cửu cười cười nhìn nam nhân, sau đó quay qua nói với Thái Viên.
Mắt Thái Viên lóe lên một chút, gật đầu. Hắn rất thức thời, cái gì cũng không hỏi.
Hai cha con đưa mắt nhìn hai người biến mất, thật lâu cũng chưa động thân.
"Phụ thân."
Thái Thần đụng nhẹ cha hắn. Đầu óc hắn còn rất đơn giản, tư lịch không có, tất nhiên là không hiểu được cái gì. Thái Viên lại rõ ràng. Lần này Bạch Cửu xuất hiện ở Huyền Dữ nói rõ là có chuyện, lại thêm nhắc nhở kia... Coi bộ hắn cần phải chuẩn bị còn có cảnh giác một chút, tránh cho tổn thất không nên có.
"Về thôi, về tu luyện. Từ giờ ngươi có thể dùng viên yêu đan kia được rồi, nhanh chóng tăng lên tu vi, tương lai đại lục đại loạn cũng có năng lực bảo hộ mình."
Thái Viên vỗ vai con hắn nghiêm nghị nói. Thái Thần không rõ nhưng cũng gật đầu, cùng cha hắn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất