Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 212: Còn sống rất tốt
"Ngươi đã giúp chúng ta tranh thủ thời gian, số đó là ngươi nên có được. Cứu người là cũng không phải ý của ta."
Bạch Dữ lạnh nhạt nói.
Lời nói thẳng thắn của hắn khiến Khúc Tử Nhi ngại ngùng.
"Đa tạ. Ân cứu mạng Vân Hạc Môn ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần là chuyện chúng ta có thể làm được đều sẽ cố hết sức báo đáp."
Khúc Tử Nhi xem như hiểu con người Bạch Dữ. Cứu người chỉ có thể là do Bạch Cửu thiện lương. Nàng chấp tay đối với nó bái một cái thật sâu.
"Tiện tay mà thôi. Dù sao cũng đã hợp tác, không thể không có người nhận. Hơn nữa thời điểm ta ở môn phái cũng được Bạch chưởng môn chiếu cố."
Bạch Cửu xua tay.
Nó cũng không nói sai, Bạch Tiêu đối với nó rất tốt. Dù bên trong có cái khúc chiết gì thì người đối nó tốt nó cũng sẽ trả ngược lại như vậy.
"Hai người... Dự định quay lại khu mỏ sao?"
Khúc Tử Nhi nghĩ nghĩ rồi vẫn là hỏi.
"Xem tâm tình."
Trả lời lại là Bạch Cửu. Nhưng nó lại không cho họ câu trả lời chính xác.
Chuyện nên giải quyết cũng đã hoàn tất, Bạch Dữ không muốn nói nhiều nữa mà đứng dậy cáo từ.
"Bạch tiền bối!... Hẹn gặp lại."
Khúc Tử Nhi gọi với theo, trong mắt có lưu luyến ngập ngừng nói.
Nhưng tiếc là người nên thấy lại không quay đầu.
Bạch Dữ không đáp lời ôm eo tiểu chuột rời đi.
Từ khi gặp tiểu chuột, điểm đến của hắn đã không phải là bất cứ nơi nào của Đồ Thiên thế giới, vậy nên cơ hội để gặp lại nhau của họ là biến cố, không thể nói trước, càng không có ham muốn. Nếu đã muốn nàng chết tâm, vậy càng không nên cho nàng hy vọng dù là nhỏ nhất. Bạch Dữ đối với Khúc Tử Nhi biết điều cũng có chút thưởng thức, hắn không muốn nàng đi vào ngỏ cục, để rồi gây họa cho tiểu chuột.
Nhân gian không phải có câu độc nhất là lòng dạ nữ nhân sao. Nữ tu năng lực còn nhiều hơn người thường, đừng nhìn họ điềm đạm đáng yêu, yếu đuối mảnh mai mà lầm.
Hai người Bạch Dữ tạm biệt đám người Khúc Tử Nhi xong cũng không vội rời khỏi tửu lâu mà họ ở lại hai hôm.
Nhóm người Vân Hạc Môn vào ngày hôm sau đã lên đường trở về môn phái, tình huống lần này dù sao cũng phải báo cáo lại, còn có bàn bạc hướng đi tiếp theo của môn phái.
Hai người Bạch Dữ thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định trở lại mỏ tinh thạch.
Khu mỏ đó thật sự rất lớn, không hề chỉ có mặt ngoài mà họ thấy. Nói gì thì nó cũng là một mỏ tinh thạch cực phẩm, sao có thể nhỏ cho được.
...
Mộc Tâm Vi ngồi xếp bằng trong thạch động tĩnh tâm. Có điều nàng cũng không phải thật sự muốn tu luyện, vậy nên khi có người thứ hai xuất hiện trong động thì nàng đã mở mắt ra.
Ánh sáng do tinh thạch chiếu ra đủ cho nàng nhìn rõ hình dạng của người vừa đi vào.
Mâu Mân vẫn một dạng bịt kín toàn thân, nếu hắn cúi đầu thì cùng lắm chỉ nhìn được cái cằm nhọn cương nghị.
Hai hôm trước sau khi hắn đột nhiên bỏ đi lúc trở về lại mang một thân mùi máu tươi, sau đó không nói tiếng nào mang nàng đến nơi này. Dù là người không màng danh lợi như nàng khi nhìn thấy mỏ tinh thạch này cũng trợn to hai mắt. Nàng không rõ một mỏ tinh thạch cực phẩm như thế này tại sao chẳng ai phát hiện, vậy mà để đến bây giờ mới lộ ra. Nhưng có một điều chắc chắn là, nơi này vừa có một cuộc thảm sát. Bởi vì mùi máu tươi ở đây là nồng đậm nhất, dù trong động không có một thi thể hay vết máu nào...
Mộc Tâm Vi nhìn sơ qua cũng là hiểu tình huống đã diễn ra, nhưng nàng lại không hiểu tại sao Mâu Mân lại đưa nàng đến đây.
Cả vùng tử khí bao phủ này chỉ có nơi này là có thể bổ sung linh khí, thương thế của nàng cơ bản đã khỏi, đan điền sung túc. Ấy vậy mà nàng không hề có ý định lén lút rời đi.
Không phải nàng lưu luyến gì người hay vật ở đây, mà đơn giản nàng hiểu, nàng chạy không thoát. Đối phương nhìn như chiếu cố nàng, thế nhưng nàng không hề vọng tưởng đối phương sẽ bao dung cho nàng nếu nàng làm ra hành động khiêu khích hắn.
Rốt cuộc là hắn muốn gì ở nàng đâu?
Sau khi mang nàng tới khu mỏ thì bỏ đi luôn, nàng muốn làm chút gì đó đều không làm được.
Mộc Tâm Vi im lặng nhìn người kia tiếp cận mình, cho đến khi đối phương cách nàng nữa trượng mới dừng lại, xếp bằng ngồi đó nhìn chòng chọc vào nàng.
Tình cảnh này có chút giống lúc đầu, có điều hiện tại không gian sáng sủa, bầu không khí không còn rợn người như thế nữa. Mà nàng, nương theo ánh sáng quan sát đối phương, không chút kiêng dè.
Mâu Mân không có ngăn cản mà nhìn lại nàng, hai người cách không nhìn nhau thật lâu, giống như muốn từ trên thân đối phương nhìn ra được gì đó mà mình muốn biết.
Mộc Tâm Vi không biết nội tâm người kia cũng không bình thản như biểu hiện bên ngoài của hắn, nàng ở trong lòng nhanh chóng ra quyết định, bắt đầu bắt chuyện với đối phương.
"Ta có thể xem bệnh cho ngươi không?"
Nàng vẫn là một mặt lãnh đạm như vậy, nhưng cũng đặc biệt kiên định.
Có lẽ lần trước nàng đã nhắc đến bệnh của hắn nên khi nghe nàng nói lần nữa Mâu Mân cũng không có biểu hiện quá khích, nhưng hắn không đáp lời, trong đôi hồng mâu kia lưu chuyển ý tứ không rõ.
"Xem như trả ơn cứu mạng cho ngươi đi."
Mộc Tâm Vi thấy đối phương không phản ứng gì thì đệm thêm một câu. Nàng cứ tưởng hắn sẽ thờ ơ tiếp, vậy mà câu này lại kích thích hắn.
"Ngươi... Tại sao lại nghĩ ta cứu ngươi?"
Giọng hắn khàn như sáp, giống như đã nhiều năm không mở miệng nói chuyện, lúc mới bắt đầu còn nói không lưu loát. Nhưng ý tứ mỉa mai lại thể hiện được đủ mười phần, hờ hửng đến mức đủ cho người tức giận.
Có điều Mộc Tâm Vi không phải người thường, lục cảm của nàng không có mạnh mẽ như vậy.
"Nói sao thì cũng là ngươi cứu ta khỏi tay người của ma môn. Để họ bắt được mới là bi kịch của ta, còn chẳng bằng một đao kết liễu. Hiện tại ta vẫn còn sống, sống một ngày vẫn là sống, còn sống rất tốt."
Mộc Tâm Vi vừa nói vừa cảm khoái. Đã lâu rồi nàng không nói nhiều như vậy. Thời điểm nói nhiều như vậy có lẽ là đại hội luyện đan mấy chục năm trước, khi nàng gặp thiếu niên sáng sủa kia.
Có lẽ là do tâm tình tốt nên đôi má nàng hơi ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên một chút khiến cho cả người nàng bừng sáng, hút mắt người.
Nhiều năm trước hắn cũng đã nhận thức vẻ đẹp thanh khiết mà tràn ngập tự tin của nàng. Mộc Tâm Vi kết đan cũng sớm nên trên khuôn mặt nàng lúc đó vẫn có chút trẻ con, phúng phính. Nhưng bởi vì biểu tình đạm mạc mà khiến cho khí chất của nàng lãnh như tuyết trên núi. Nhiều năm trôi qua rồi hắn lại được nhìn thấy một vẻ mặt khác trên người nàng, trong lòng có chút kỳ lạ.
Không biết có phải vì một đoạn duyên cớ nhiều năm trước hay không mà nàng đối với hắn đặc biệt có ấn tượng. Cũng vì nhận ra nàng nên hắn ra tay cướp nàng khỏi tay tên ma tu kia.
Mâu Mân không thừa nhận chuyện hắn còn một chút tính người nào sau nhiều biến cố xảy ra như vậy. Hắn cũng không thừa nhận hắn cứu nàng, nhưng hắn lại không giải thích được cho chính bản thân mình tại sao hắn lại làm vậy.
Có một điều hắn hiểu rõ, hắn sẽ không giết nàng.
Nhưng không giết không có nghĩa là hắn sẽ thả nàng, nếu nàng chạy trốn hắn sẽ bắt nàng trở về. Hai hôm nay hắn không đến nhìn nàng vốn là muốn xem nàng có trốn không, thực chất hắn vẫn ở bên ngoài canh chừng. Thấy nàng không trốn hắn không rõ mà có chút thỏa mãn nên hắn mới lại đây nhìn nàng.
Bạch Dữ lạnh nhạt nói.
Lời nói thẳng thắn của hắn khiến Khúc Tử Nhi ngại ngùng.
"Đa tạ. Ân cứu mạng Vân Hạc Môn ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần là chuyện chúng ta có thể làm được đều sẽ cố hết sức báo đáp."
Khúc Tử Nhi xem như hiểu con người Bạch Dữ. Cứu người chỉ có thể là do Bạch Cửu thiện lương. Nàng chấp tay đối với nó bái một cái thật sâu.
"Tiện tay mà thôi. Dù sao cũng đã hợp tác, không thể không có người nhận. Hơn nữa thời điểm ta ở môn phái cũng được Bạch chưởng môn chiếu cố."
Bạch Cửu xua tay.
Nó cũng không nói sai, Bạch Tiêu đối với nó rất tốt. Dù bên trong có cái khúc chiết gì thì người đối nó tốt nó cũng sẽ trả ngược lại như vậy.
"Hai người... Dự định quay lại khu mỏ sao?"
Khúc Tử Nhi nghĩ nghĩ rồi vẫn là hỏi.
"Xem tâm tình."
Trả lời lại là Bạch Cửu. Nhưng nó lại không cho họ câu trả lời chính xác.
Chuyện nên giải quyết cũng đã hoàn tất, Bạch Dữ không muốn nói nhiều nữa mà đứng dậy cáo từ.
"Bạch tiền bối!... Hẹn gặp lại."
Khúc Tử Nhi gọi với theo, trong mắt có lưu luyến ngập ngừng nói.
Nhưng tiếc là người nên thấy lại không quay đầu.
Bạch Dữ không đáp lời ôm eo tiểu chuột rời đi.
Từ khi gặp tiểu chuột, điểm đến của hắn đã không phải là bất cứ nơi nào của Đồ Thiên thế giới, vậy nên cơ hội để gặp lại nhau của họ là biến cố, không thể nói trước, càng không có ham muốn. Nếu đã muốn nàng chết tâm, vậy càng không nên cho nàng hy vọng dù là nhỏ nhất. Bạch Dữ đối với Khúc Tử Nhi biết điều cũng có chút thưởng thức, hắn không muốn nàng đi vào ngỏ cục, để rồi gây họa cho tiểu chuột.
Nhân gian không phải có câu độc nhất là lòng dạ nữ nhân sao. Nữ tu năng lực còn nhiều hơn người thường, đừng nhìn họ điềm đạm đáng yêu, yếu đuối mảnh mai mà lầm.
Hai người Bạch Dữ tạm biệt đám người Khúc Tử Nhi xong cũng không vội rời khỏi tửu lâu mà họ ở lại hai hôm.
Nhóm người Vân Hạc Môn vào ngày hôm sau đã lên đường trở về môn phái, tình huống lần này dù sao cũng phải báo cáo lại, còn có bàn bạc hướng đi tiếp theo của môn phái.
Hai người Bạch Dữ thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định trở lại mỏ tinh thạch.
Khu mỏ đó thật sự rất lớn, không hề chỉ có mặt ngoài mà họ thấy. Nói gì thì nó cũng là một mỏ tinh thạch cực phẩm, sao có thể nhỏ cho được.
...
Mộc Tâm Vi ngồi xếp bằng trong thạch động tĩnh tâm. Có điều nàng cũng không phải thật sự muốn tu luyện, vậy nên khi có người thứ hai xuất hiện trong động thì nàng đã mở mắt ra.
Ánh sáng do tinh thạch chiếu ra đủ cho nàng nhìn rõ hình dạng của người vừa đi vào.
Mâu Mân vẫn một dạng bịt kín toàn thân, nếu hắn cúi đầu thì cùng lắm chỉ nhìn được cái cằm nhọn cương nghị.
Hai hôm trước sau khi hắn đột nhiên bỏ đi lúc trở về lại mang một thân mùi máu tươi, sau đó không nói tiếng nào mang nàng đến nơi này. Dù là người không màng danh lợi như nàng khi nhìn thấy mỏ tinh thạch này cũng trợn to hai mắt. Nàng không rõ một mỏ tinh thạch cực phẩm như thế này tại sao chẳng ai phát hiện, vậy mà để đến bây giờ mới lộ ra. Nhưng có một điều chắc chắn là, nơi này vừa có một cuộc thảm sát. Bởi vì mùi máu tươi ở đây là nồng đậm nhất, dù trong động không có một thi thể hay vết máu nào...
Mộc Tâm Vi nhìn sơ qua cũng là hiểu tình huống đã diễn ra, nhưng nàng lại không hiểu tại sao Mâu Mân lại đưa nàng đến đây.
Cả vùng tử khí bao phủ này chỉ có nơi này là có thể bổ sung linh khí, thương thế của nàng cơ bản đã khỏi, đan điền sung túc. Ấy vậy mà nàng không hề có ý định lén lút rời đi.
Không phải nàng lưu luyến gì người hay vật ở đây, mà đơn giản nàng hiểu, nàng chạy không thoát. Đối phương nhìn như chiếu cố nàng, thế nhưng nàng không hề vọng tưởng đối phương sẽ bao dung cho nàng nếu nàng làm ra hành động khiêu khích hắn.
Rốt cuộc là hắn muốn gì ở nàng đâu?
Sau khi mang nàng tới khu mỏ thì bỏ đi luôn, nàng muốn làm chút gì đó đều không làm được.
Mộc Tâm Vi im lặng nhìn người kia tiếp cận mình, cho đến khi đối phương cách nàng nữa trượng mới dừng lại, xếp bằng ngồi đó nhìn chòng chọc vào nàng.
Tình cảnh này có chút giống lúc đầu, có điều hiện tại không gian sáng sủa, bầu không khí không còn rợn người như thế nữa. Mà nàng, nương theo ánh sáng quan sát đối phương, không chút kiêng dè.
Mâu Mân không có ngăn cản mà nhìn lại nàng, hai người cách không nhìn nhau thật lâu, giống như muốn từ trên thân đối phương nhìn ra được gì đó mà mình muốn biết.
Mộc Tâm Vi không biết nội tâm người kia cũng không bình thản như biểu hiện bên ngoài của hắn, nàng ở trong lòng nhanh chóng ra quyết định, bắt đầu bắt chuyện với đối phương.
"Ta có thể xem bệnh cho ngươi không?"
Nàng vẫn là một mặt lãnh đạm như vậy, nhưng cũng đặc biệt kiên định.
Có lẽ lần trước nàng đã nhắc đến bệnh của hắn nên khi nghe nàng nói lần nữa Mâu Mân cũng không có biểu hiện quá khích, nhưng hắn không đáp lời, trong đôi hồng mâu kia lưu chuyển ý tứ không rõ.
"Xem như trả ơn cứu mạng cho ngươi đi."
Mộc Tâm Vi thấy đối phương không phản ứng gì thì đệm thêm một câu. Nàng cứ tưởng hắn sẽ thờ ơ tiếp, vậy mà câu này lại kích thích hắn.
"Ngươi... Tại sao lại nghĩ ta cứu ngươi?"
Giọng hắn khàn như sáp, giống như đã nhiều năm không mở miệng nói chuyện, lúc mới bắt đầu còn nói không lưu loát. Nhưng ý tứ mỉa mai lại thể hiện được đủ mười phần, hờ hửng đến mức đủ cho người tức giận.
Có điều Mộc Tâm Vi không phải người thường, lục cảm của nàng không có mạnh mẽ như vậy.
"Nói sao thì cũng là ngươi cứu ta khỏi tay người của ma môn. Để họ bắt được mới là bi kịch của ta, còn chẳng bằng một đao kết liễu. Hiện tại ta vẫn còn sống, sống một ngày vẫn là sống, còn sống rất tốt."
Mộc Tâm Vi vừa nói vừa cảm khoái. Đã lâu rồi nàng không nói nhiều như vậy. Thời điểm nói nhiều như vậy có lẽ là đại hội luyện đan mấy chục năm trước, khi nàng gặp thiếu niên sáng sủa kia.
Có lẽ là do tâm tình tốt nên đôi má nàng hơi ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên một chút khiến cho cả người nàng bừng sáng, hút mắt người.
Nhiều năm trước hắn cũng đã nhận thức vẻ đẹp thanh khiết mà tràn ngập tự tin của nàng. Mộc Tâm Vi kết đan cũng sớm nên trên khuôn mặt nàng lúc đó vẫn có chút trẻ con, phúng phính. Nhưng bởi vì biểu tình đạm mạc mà khiến cho khí chất của nàng lãnh như tuyết trên núi. Nhiều năm trôi qua rồi hắn lại được nhìn thấy một vẻ mặt khác trên người nàng, trong lòng có chút kỳ lạ.
Không biết có phải vì một đoạn duyên cớ nhiều năm trước hay không mà nàng đối với hắn đặc biệt có ấn tượng. Cũng vì nhận ra nàng nên hắn ra tay cướp nàng khỏi tay tên ma tu kia.
Mâu Mân không thừa nhận chuyện hắn còn một chút tính người nào sau nhiều biến cố xảy ra như vậy. Hắn cũng không thừa nhận hắn cứu nàng, nhưng hắn lại không giải thích được cho chính bản thân mình tại sao hắn lại làm vậy.
Có một điều hắn hiểu rõ, hắn sẽ không giết nàng.
Nhưng không giết không có nghĩa là hắn sẽ thả nàng, nếu nàng chạy trốn hắn sẽ bắt nàng trở về. Hai hôm nay hắn không đến nhìn nàng vốn là muốn xem nàng có trốn không, thực chất hắn vẫn ở bên ngoài canh chừng. Thấy nàng không trốn hắn không rõ mà có chút thỏa mãn nên hắn mới lại đây nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất