Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 227: Ngươi thật ngon(h)...
"Tự mình ngồi."
Nam nhân ánh mắt chuyên chú nhìn thiếu niên sạch sẽ, toàn thân ửng hồng mê người ngồi lên bụng dưới săn chắc của mình. Cự long dựng đứng vĩ đại ma sát khe mông phía sau, sát đến thiếu niên nhũn eo, phải dùng hai tay chống trên cơ bụng nam nhân mới không để cho mình ngã xuống.
"Mau lên nào."
Bốp!
Nam nhân mất kiên nhẫn vỗ vào mông tiểu chuột, xúc cảm dưới tay thật sự khiến hắn mê muội lại không nhịn được bốp bốp thêm mấy cái. Tay còn lại hết sờ sờ đậu hồng trước ngực thiếu niên, lại xoa xoa bụng nhỏ phồng lên đáng yêu, tiện tay khẩy qua bé con cũng đã dựng lên nãy giờ, bị hắn khẩy còn không quên nảy nảy rồi chảy ra chút mật ngọt. Hắn sắc tình mà quệt thứ chất lỏng đó đưa vào miệng mút sạch.
Bùm!
Mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn che mặt.
Không biết có phải bị hắn câu dẫn đến mất lý trí hay không mà nó nheo mắt đưa tay cầm lấy thứ vĩ đại kia, mông tròn dùng sức nhếch lên, đặt đầu nấm phía trước cửa mình đang mấp máy, chầm chậm ngồi xuống, nuốt vào.
"Hưm... Căng..."
Miệng nhỏ phía trên rầm rì lên án, phía dưới lại rất thành thật mà nuốt hết.
Bẹp!
Tiếng nước d.âm mĩ khi mông nhỏ tiếp xúc với da thịt của nam nhân nghe vào tai khiến người mặt đỏ muốn rỉ máu.
"Ha... Thật lớn... Đụng đến bé con rồi..."
Thiếu niên d.âm đãng rên rỉ đến mức khiến ai kia vật to lớn lại trướng thêm một vòng, trực tiếp đỉnh tới nơi quả trứng nhỏ đang nằm. Ấu long còn rất vui sướng nhảy nhảy đụng vào hắn, hoạt bát không phân tình huống một chút nào cả.1
"Ư... Ha a.."
Bạch Cửu bị hai người hỗ động đến nhũn eo, thân mình lại bị khoái cảm đánh úp, không nhịn được mà thẳng eo, toàn thân vẻ ra một vòng cong tuyệt đẹp. Mái tóc trắng của thiếu niên xỏa tung trên lưng, vài sợ trượt xuống phía trước, rơi rụng trên ngực nam nhân. Cổ rướn lên thật cao, lộ ra yết hầu nho nhỏ...1
"A..."
Hầu kết nhỏ bị môi răng nam nhân mút lấy, ý loạn tình mê mà ôm đầu hắn run run không ngừng, cửa mình bên phía cũng xoắn xoắn như đang vắt vỏ chanh, chọc cho thứ kia càng thêm cứng, gân xanh nhảy thình thịch.
Nam nhân nhịn không nổi nữa nắm eo mông nó nhấc lên giã xuống như bão tố.
Phập phập...
"A! A... Chậm chậm... Không... Nhanh nhanh... Dữ Dữ..."1
Tiếng động nhếch nhớt d.âm mĩ hòa cùng tiếng rên loạn không rõ đông tây, có vẻ đã hoàn toàn chìm trong d.ục vọng đến mất cả khống chế của thiếu niên nghe lại càng thêm d.ục hỏa đốt người.
"Yêu tinh... Yêu tinh! Ngươi cái tiểu yêu tinh!"
Bạch Dữ nghe vào tai mà muốn phát điên theo, càng thêm ra sức cầy cấy.
Nơi mật hợp bị trừu ra bọt trắng, mị thịt đỏ đến nhỏ máu, mị hoặc nhân tâm.
Tiểu chuột nhỏ ma sát với cơ bụng nam nhân không ngừng rỉ ra mật trắng, kéo ra những đường cong ướt át sắc tình.
"Ư... Ư... Dữ Dữ... A!"
Tiểu chuột nhỏ phun đầy bụng nam nhân, có giọt còn bắn lên cằm anh tuấn của hắn. Khiến cho hắn nổ tung là khi thiếu niên nâng mặt hắn lên, lè lưỡi liếm thứ đó.
"Ngon... Dữ Dữ... Ngươi thật ngon..."
Phựt!
Lý trí đứt mất.
"Ngươi mới ngon! Đáng chết!"
Tiểu chút chít đã thành công khiêu chiến giới hạn chẳng có mấy của ai kia.1
...
Mộc Tâm Vi chờ lại chờ, chờ một lần là chờ đến nữa tháng sau mới nhìn thấy lại Bạch Cửu. Người đang nằm trong lòng ngực nam nhân, đầu gác lên vai, rút vào cổ Bạch Dữ một cách nhu thuận. Khuôn mặt nhỏ hồng hào mê người, sắc xuân chưa tan chọc cho Mộc Tâm Vi phải nhìn thẳng. Mãi đến khi lão công bá đạo nào đó đầy mình chiếm hữu xoay mặt thiếu niên che đi nàng mới ngượng ngùng cười rũ mắt. Ngược lại là nam nhân nào đó đầy mặt thỏa mãn, huyết khí mười phần, mắt thấy có thể ngay lập tức tiến lên đánh nhau mười hiệp tám hiệp với hung thú mà bất phân thắng bại luôn. Nghĩ thôi cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này.
Mộc Tâm Vi không nhịn được mà nghĩ... Có khi nào nữa tháng nay Bạch Cửu đều không có thời gian nghĩ cái gì không?
Thật là oan uổng cho Bạch Cửu.
Nếu tính thời gian thì hai người chỉ lăn lộn chững sáu bảy ngày thôi, nhưng thực chất là bao lâu thì Bạch Cửu cũng không rõ. Ai biểu nó có một lão công thích dùng pháp tắc thời gian bịp bợm như thế chứ. Chơi nó một trận đến giờ mông vẫn còn cảm giác thứ to lớn kia đều không có rời đi, thời thời khắc khắc luôn nằm trong đó, hại nó nhũn eo không thể đứng thẳng chứ đừng nói bước đi.1
Khổ chính là nó không thể ngăn được... Càng không muốn ngăn... Kết quả... Thôi đừng nói nữa... Hu hu...
Mệt nó phải năn nỉ nam nhân mang nó đi tìm Mộc Tâm Vi, nếu không còn lâu nó mới đến đây được. Lúc ra khỏi thời gian pháp tắc nó mới biết được lão nam nhân kia đã dùng cái này, hại nó còn nghĩ thời gian đã trôi qua thật lâu mới vội vàng chạy đi tìm Mộc Tâm Vi.
Nhưng vẫn chậm trễ nhiều ngày rồi, cũng không nên kéo dài thêm nữa.
Chỉ là không đợi nó bàn tính chuyện gì với Mộc Tâm Vi thì đã phải đón tiếp vài vị khách không mời mà đến.
Đám người đại phái kia không hề bỏ đi ý định đối với khu mỏ này, một đám chuột nhắt lớp này tới lớp khác không ngừng chạy đến.
Mâu Mân vốn đã không thích, lại vừa mới đào chuyện quá khứ lên, còn chưa có quên. Còn chưa cho ai kịp phản ứng thì bóng dáng của hắn đã biến mất sau lối đi.
Có điều lần này bọn chúng đến hơi nhiều, một mình Mâu Mân chỉ sợ sẽ phải kích phát toàn thân khí huyết mới giải quyết được mà chưa chắc đã không có cá lọt lưới. Hơn nữa, nếu để Mâu Mân cuồng bạo lên, lỡ ra sai sót thì rất khó mà chữa trị.
"Ta đi. Ngươi cùng Mộc Tâm Vi trước trốn."
Bạch Dữ vừa nói vừa nhìn tiểu chuột dặn dò.
"Ngươi phải cẩn thận."
Bạch Cửu ôm mặt hắn dụi dụi.
"Có chuyện gì cũng không được hành động lỗ mãng, đợi ta về tìm ngươi."
Thả nó xuống đất, còn không quên lấy một tấm chăn lót bên dưới cho nó ngồi lên đó.
"Ngươi yên tâm."
Tiểu chuột ngốc manh vỗ ngực đảm bảo.
Bạch Dữ hôn một cái lên trán nó, lách mình rời đi.
Mộc Tâm Vi đối với hai người hỗ động chỉ biết ngẩng đầu nhìn nóc động.
"Mộc cô nương ngồi đi."
Bạch Cửu vỗ vỗ xuống nệm, đợi nàng ngồi xuống rồi nó mới phất tay, cả người lẫn chăn đều biến mất. Cả hang động trống không cứ như vốn chẳng có ai.
"Ngươi vừa hạ kết giới sao?"
Mộc Tâm Vi vẫn còn nhớ sự lợi hại của cái kết giới này.
"Đúng vậy, người ngoài sẽ không nhìn thấy, không chạm vào chúng ta được."
Cái này nó vẫn thấy rất là đắc ý.
"Ta cứ nghĩ này là do Bạch huynh làm ra."
Trong ấn tượng của Mộc Tâm Vi, Bạch Cửu người này trừ đan đạo ra bản lãnh khác cũng giống như con người nó vậy, không có chút gì đáng nói.
"Ta rất đặc biệt nga."
Bạch Cửu tí tởn nói.
Mộc Tâm Vi thấy nó đắc ý quên mình như vậy thì bật cười.
"Đúng rồi, tu vi hiện tại của ngươi là..."
Nàng cảm thấy chỉ nhìn nhìn ngoại hình của nó là không thể đoán được, quá có tính lừa gạt người khác.
"Yêu Vương cấp năm."
Nó ăn ngay nói thật. Nhưng mà người nghe lại khó mà tin nổi.
Đan đạo nghịch thiên, cả tu vi nguyên lực cũng muốn đảo điên trời đất như vậy là không muốn người khác sống hay sao!!!
Từ bao giờ mà tu vi lại dễ thăng như vậy, vừa làm việc này vừa cán đáng cả việc khác. Đúng là người so với người thì đặc biệt tức chết người mà.1
Nam nhân ánh mắt chuyên chú nhìn thiếu niên sạch sẽ, toàn thân ửng hồng mê người ngồi lên bụng dưới săn chắc của mình. Cự long dựng đứng vĩ đại ma sát khe mông phía sau, sát đến thiếu niên nhũn eo, phải dùng hai tay chống trên cơ bụng nam nhân mới không để cho mình ngã xuống.
"Mau lên nào."
Bốp!
Nam nhân mất kiên nhẫn vỗ vào mông tiểu chuột, xúc cảm dưới tay thật sự khiến hắn mê muội lại không nhịn được bốp bốp thêm mấy cái. Tay còn lại hết sờ sờ đậu hồng trước ngực thiếu niên, lại xoa xoa bụng nhỏ phồng lên đáng yêu, tiện tay khẩy qua bé con cũng đã dựng lên nãy giờ, bị hắn khẩy còn không quên nảy nảy rồi chảy ra chút mật ngọt. Hắn sắc tình mà quệt thứ chất lỏng đó đưa vào miệng mút sạch.
Bùm!
Mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn che mặt.
Không biết có phải bị hắn câu dẫn đến mất lý trí hay không mà nó nheo mắt đưa tay cầm lấy thứ vĩ đại kia, mông tròn dùng sức nhếch lên, đặt đầu nấm phía trước cửa mình đang mấp máy, chầm chậm ngồi xuống, nuốt vào.
"Hưm... Căng..."
Miệng nhỏ phía trên rầm rì lên án, phía dưới lại rất thành thật mà nuốt hết.
Bẹp!
Tiếng nước d.âm mĩ khi mông nhỏ tiếp xúc với da thịt của nam nhân nghe vào tai khiến người mặt đỏ muốn rỉ máu.
"Ha... Thật lớn... Đụng đến bé con rồi..."
Thiếu niên d.âm đãng rên rỉ đến mức khiến ai kia vật to lớn lại trướng thêm một vòng, trực tiếp đỉnh tới nơi quả trứng nhỏ đang nằm. Ấu long còn rất vui sướng nhảy nhảy đụng vào hắn, hoạt bát không phân tình huống một chút nào cả.1
"Ư... Ha a.."
Bạch Cửu bị hai người hỗ động đến nhũn eo, thân mình lại bị khoái cảm đánh úp, không nhịn được mà thẳng eo, toàn thân vẻ ra một vòng cong tuyệt đẹp. Mái tóc trắng của thiếu niên xỏa tung trên lưng, vài sợ trượt xuống phía trước, rơi rụng trên ngực nam nhân. Cổ rướn lên thật cao, lộ ra yết hầu nho nhỏ...1
"A..."
Hầu kết nhỏ bị môi răng nam nhân mút lấy, ý loạn tình mê mà ôm đầu hắn run run không ngừng, cửa mình bên phía cũng xoắn xoắn như đang vắt vỏ chanh, chọc cho thứ kia càng thêm cứng, gân xanh nhảy thình thịch.
Nam nhân nhịn không nổi nữa nắm eo mông nó nhấc lên giã xuống như bão tố.
Phập phập...
"A! A... Chậm chậm... Không... Nhanh nhanh... Dữ Dữ..."1
Tiếng động nhếch nhớt d.âm mĩ hòa cùng tiếng rên loạn không rõ đông tây, có vẻ đã hoàn toàn chìm trong d.ục vọng đến mất cả khống chế của thiếu niên nghe lại càng thêm d.ục hỏa đốt người.
"Yêu tinh... Yêu tinh! Ngươi cái tiểu yêu tinh!"
Bạch Dữ nghe vào tai mà muốn phát điên theo, càng thêm ra sức cầy cấy.
Nơi mật hợp bị trừu ra bọt trắng, mị thịt đỏ đến nhỏ máu, mị hoặc nhân tâm.
Tiểu chuột nhỏ ma sát với cơ bụng nam nhân không ngừng rỉ ra mật trắng, kéo ra những đường cong ướt át sắc tình.
"Ư... Ư... Dữ Dữ... A!"
Tiểu chuột nhỏ phun đầy bụng nam nhân, có giọt còn bắn lên cằm anh tuấn của hắn. Khiến cho hắn nổ tung là khi thiếu niên nâng mặt hắn lên, lè lưỡi liếm thứ đó.
"Ngon... Dữ Dữ... Ngươi thật ngon..."
Phựt!
Lý trí đứt mất.
"Ngươi mới ngon! Đáng chết!"
Tiểu chút chít đã thành công khiêu chiến giới hạn chẳng có mấy của ai kia.1
...
Mộc Tâm Vi chờ lại chờ, chờ một lần là chờ đến nữa tháng sau mới nhìn thấy lại Bạch Cửu. Người đang nằm trong lòng ngực nam nhân, đầu gác lên vai, rút vào cổ Bạch Dữ một cách nhu thuận. Khuôn mặt nhỏ hồng hào mê người, sắc xuân chưa tan chọc cho Mộc Tâm Vi phải nhìn thẳng. Mãi đến khi lão công bá đạo nào đó đầy mình chiếm hữu xoay mặt thiếu niên che đi nàng mới ngượng ngùng cười rũ mắt. Ngược lại là nam nhân nào đó đầy mặt thỏa mãn, huyết khí mười phần, mắt thấy có thể ngay lập tức tiến lên đánh nhau mười hiệp tám hiệp với hung thú mà bất phân thắng bại luôn. Nghĩ thôi cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này.
Mộc Tâm Vi không nhịn được mà nghĩ... Có khi nào nữa tháng nay Bạch Cửu đều không có thời gian nghĩ cái gì không?
Thật là oan uổng cho Bạch Cửu.
Nếu tính thời gian thì hai người chỉ lăn lộn chững sáu bảy ngày thôi, nhưng thực chất là bao lâu thì Bạch Cửu cũng không rõ. Ai biểu nó có một lão công thích dùng pháp tắc thời gian bịp bợm như thế chứ. Chơi nó một trận đến giờ mông vẫn còn cảm giác thứ to lớn kia đều không có rời đi, thời thời khắc khắc luôn nằm trong đó, hại nó nhũn eo không thể đứng thẳng chứ đừng nói bước đi.1
Khổ chính là nó không thể ngăn được... Càng không muốn ngăn... Kết quả... Thôi đừng nói nữa... Hu hu...
Mệt nó phải năn nỉ nam nhân mang nó đi tìm Mộc Tâm Vi, nếu không còn lâu nó mới đến đây được. Lúc ra khỏi thời gian pháp tắc nó mới biết được lão nam nhân kia đã dùng cái này, hại nó còn nghĩ thời gian đã trôi qua thật lâu mới vội vàng chạy đi tìm Mộc Tâm Vi.
Nhưng vẫn chậm trễ nhiều ngày rồi, cũng không nên kéo dài thêm nữa.
Chỉ là không đợi nó bàn tính chuyện gì với Mộc Tâm Vi thì đã phải đón tiếp vài vị khách không mời mà đến.
Đám người đại phái kia không hề bỏ đi ý định đối với khu mỏ này, một đám chuột nhắt lớp này tới lớp khác không ngừng chạy đến.
Mâu Mân vốn đã không thích, lại vừa mới đào chuyện quá khứ lên, còn chưa có quên. Còn chưa cho ai kịp phản ứng thì bóng dáng của hắn đã biến mất sau lối đi.
Có điều lần này bọn chúng đến hơi nhiều, một mình Mâu Mân chỉ sợ sẽ phải kích phát toàn thân khí huyết mới giải quyết được mà chưa chắc đã không có cá lọt lưới. Hơn nữa, nếu để Mâu Mân cuồng bạo lên, lỡ ra sai sót thì rất khó mà chữa trị.
"Ta đi. Ngươi cùng Mộc Tâm Vi trước trốn."
Bạch Dữ vừa nói vừa nhìn tiểu chuột dặn dò.
"Ngươi phải cẩn thận."
Bạch Cửu ôm mặt hắn dụi dụi.
"Có chuyện gì cũng không được hành động lỗ mãng, đợi ta về tìm ngươi."
Thả nó xuống đất, còn không quên lấy một tấm chăn lót bên dưới cho nó ngồi lên đó.
"Ngươi yên tâm."
Tiểu chuột ngốc manh vỗ ngực đảm bảo.
Bạch Dữ hôn một cái lên trán nó, lách mình rời đi.
Mộc Tâm Vi đối với hai người hỗ động chỉ biết ngẩng đầu nhìn nóc động.
"Mộc cô nương ngồi đi."
Bạch Cửu vỗ vỗ xuống nệm, đợi nàng ngồi xuống rồi nó mới phất tay, cả người lẫn chăn đều biến mất. Cả hang động trống không cứ như vốn chẳng có ai.
"Ngươi vừa hạ kết giới sao?"
Mộc Tâm Vi vẫn còn nhớ sự lợi hại của cái kết giới này.
"Đúng vậy, người ngoài sẽ không nhìn thấy, không chạm vào chúng ta được."
Cái này nó vẫn thấy rất là đắc ý.
"Ta cứ nghĩ này là do Bạch huynh làm ra."
Trong ấn tượng của Mộc Tâm Vi, Bạch Cửu người này trừ đan đạo ra bản lãnh khác cũng giống như con người nó vậy, không có chút gì đáng nói.
"Ta rất đặc biệt nga."
Bạch Cửu tí tởn nói.
Mộc Tâm Vi thấy nó đắc ý quên mình như vậy thì bật cười.
"Đúng rồi, tu vi hiện tại của ngươi là..."
Nàng cảm thấy chỉ nhìn nhìn ngoại hình của nó là không thể đoán được, quá có tính lừa gạt người khác.
"Yêu Vương cấp năm."
Nó ăn ngay nói thật. Nhưng mà người nghe lại khó mà tin nổi.
Đan đạo nghịch thiên, cả tu vi nguyên lực cũng muốn đảo điên trời đất như vậy là không muốn người khác sống hay sao!!!
Từ bao giờ mà tu vi lại dễ thăng như vậy, vừa làm việc này vừa cán đáng cả việc khác. Đúng là người so với người thì đặc biệt tức chết người mà.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất