Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 82: Ở lại Đông gia

Trước Sau
Dù biết rằng, ở trên con đường tu tiên này, việc chết mất xác là chuyện rất đổi bình thường. Nhưng có người con nào sẽ không nhớ nhung phụ mẫu, Đông Ninh cũng vậy, Bạch Dữ cũng vậy, nó cũng vậy mà thôi.

Mặc kệ là vì cái gì khiến cho một người quật cường muốn tu luyện, miễn là có tín niệm để dựa vào, không sợ con đường phía trước nhiều chông gai và sóng gió.

"A Ninh, gia gia về rồi đây!"

Giọng nói có chút vui vẻ của Đông gia gia vang lên đánh tỉnh Bạch Cửu cùng Đông Ninh đang mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ninh Ninh?"

Đông gia gia đi vào nhà, không nhìn thấy Đông Ninh thì gọi lại.

"Gia gia, con ở đây!"

Đông Ninh bê tiểu chuột Bạch Cửu đứng dậy hô lên, đồng thời chạy vào nhà.

"Gia gia, người xem!"

Đông Ninh giống như hiến vật quý mà giơ Bạch Cửu trong tay ra cho ông lão xem, đôi mắt mang theo tâm tính đứa trẻ nên có chứ không phải như bình thường trầm lặng. Từ sau khi phụ mẫu không thấy, Đông Ninh trở nên trưởng thành hơn, không còn theo những đứa trẻ khác đi chơi. Đôi mắt mất đi ánh sáng nên có, làm Đông gia gia rất là đau lòng.

Bây giờ chỉ vì một tiểu bạch thử mà lần nữa nở rộ... Đông gia gia vừa nhìn đã nhận ra con chuột mà bản thân vớt được dưới biển lên, cứ tưởng là nó chết rồi kia, vậy mà lại còn sống thì kinh ngạc không thôi.

"Con bạch thử này ta vớt ở dưới biển, không ngờ lại còn sống."

Đông gia gia vuốt đầu tôn tử, hiền từ nói.

Lần đó câu được con chuột "chết" này ông lại không câu được cá nên rất không vui. Nhưng hôm nay vừa bán được cá lại còn được nhìn thấy tôn tử vui vẻ, Đông gia gia cũng không chấp nhặt với tiểu chuột xui xẻo này nữa.

"Con có thể giữ nó lại không?"

Đông Ninh đôi mắt sáng rực nhìn Đông gia gia.

"Được. Nhìn nó nhỏ như vậy chắc không tốn cơm đâu."

Đông gia gia tất nhiên là không từ chối, còn đệm thêm một câu như thế nữa.

Bạch Cửu bĩu môi, có cũng không cần ăn có được không?

Nếu nó mà cần ăn thì mấy hôm nay đã bị chết đói rồi.

Nhưng ít nhất bây giờ cũng không cần lấy trời làm màn để ngủ nữa đúng không.

"Nó có thể ngủ trên giường không?"1

Đông Ninh vui vẻ ôm tiểu chuột chạy vào nhà.

Bạch Cửu nhìn căn nhà hai gian, một chính một phòng ngủ mà thở dài. Đúng là nghèo thật.

Tuy bình thường nó toàn cùng Bạch Dữ ở nơi hoang sơn dã lĩnh. Về nhà cũng là ngủ trong động phủ, chỉ có lúc vào thành ngủ khách điếm thì mới được nhìn đến nhà cửa của con người. Nhưng nhà cửa đơn sơ như vậy nó cũng mới thấy.

"Chúng ta nên làm một cái ổ cho nó, rồi con muốn mang nó lên giường của được. Nhưng phải tắm cho nó."

Đông gia gia nhớ lại hình ảnh tiểu bạch thử mà lần đầu tiên mình thấy thì nói thêm.

"Vâng ạ!"



Đông Ninh lại ôm tiểu chuột chạy ra ngoài.

Nó lấy một cái chậu gỗ rồi đặt Bạch Cửu vào, sau đó đứng dậy bắt đầu xoay cái trục ở trên giếng nước bên cạnh.

Bạch Cửu nhanh chân bám lên vách chậu mới không bị nước dội xuống người nó.

"Ngươi phải tắm sạch thơm tho thì gia gia mới cho ngủ trên giường được. Dù ta thấy ngươi cũng sạch lắm rồi, còn có mùi thơm của cây cỏ nữa. Nhưng cũng phải làm cho gia gia xem, hì hì!"

Tiểu hài đồng lém lỉnh nhìn tiểu chuột nói.

Nó biết tiểu chuột sẽ không nghe hiểu nhưng nó vẫn nói.

Nhưng để cho nó kinh ngạc là tiểu chuột nghe nó nói xong thì nghẹo đầu nhân tính hóa mà nhìn nó, sau đó nhảy tủm vào trong chậu nước, bắt đầu bơi bơi.

Nể tình ngươi nói ta thơm, ta tắm cũng có làm sao.

Dù sao thì nó cũng thích tắm.

Bốn cái chân bì bõm trong chậu nước nhỏ, còn biểu diễn lộn nhào như con rói cá, một lúc lại nằm vểnh bụng trên mặt nước, rất chi là vui vẻ.

Đông Ninh xem mà đôi mắt tròn xoe sáng rực lên.

Một người một chuột ngồi bên giếng nhỏ tự vui của mình, đến khi Đông gia gia kêu Đông Ninh vào ăn cơm.

Đông Ninh đáp lại ông, sau đó vớt tiểu chuột ra, chạy vào nhà.

Bạch Cửu bị nó đặt trên một tấm vải có chút cũ kỹ.

"Ngươi tự lau đi nhé, ta phải đi giúp gia gia dọn cơm."

Đông Ninh nói xong thì bỏ chạy ra ngoài.

Từ lúc nhìn thấy tiểu bạch thử thì nó đều rất ngoan ngoãn, nên Đông Ninh cũng không nghĩ là nó sẽ bỏ chạy. Hơn nữa Đông Ninh cảm thấy tiểu bạch thử này hiểu được nó nói cái gì.

Quả nhiên, đến khi Đông Ninh giúp gia gia mang chén đũa vào nhà thì thấy tiểu bạch thử đang lăn lộn trên tấm khăn, bộ lông chỗ khô chỗ ướt nhìn rất là buồn cười.

"Ngươi thật là có thể hiểu ta nói chuyện nga!"

Đông Ninh đặt chén đũa xuống, nằm rạp trên bàn nhìn nó.

Tiểu chuột đưa cái móng nhỏ lên dụi dụi mặt, chải vuốt lại bộ lông bất quy tắc của nó cho thật gọn gàng vừa liếc mắt nhìn tiểu hài đồng.

"Ninh Ninh, ăn cơm thôi."

Đông gia gia đặt nồi nhỏ lên bàn vừa gọi tôn tử đang nói chuyện với một tiểu bạch thử.

Bạch Cửu nhìn bữa ăn đạm bạc trên bàn, cũng không có hành động gì khác thường mà chỉ nằm trên bàn đưa mắt nhìn họ.

"Ngươi có ăn cơm không?"

Đông Ninh gắp một hạt cơm bỏ vào trước mặt nó mà hỏi.

Bạch Cửu nhìn nó một hồi, lại nhìn hạt cơm trước mặt.

Sau đó, dưới ánh mắt của hai ông cháu, tiểu bạch thử giơ một cái móng ra, đẩy hạt cơm ra xa rồi rụt móng về. Hai mắt cũng nhắm lại, có vẻ như muốn ngủ.

Hai ông cháu nhìn nhau.



"Lúc ta vớt nó lên cho tới bây giờ nó vẫn còn sống, chắc là không cần ăn cơm đâu."

Đông gia gia ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

Ông vừa nói xong thì thấy tiểu chuột mở mắt ra nhìn mình, sau đó giống như cam chịu mà nhắm mắt lại.

Cái vẻ nhân tính hóa trong đôi mắt nhỏ tròn xoe lấp lánh kia khiến cho Đông gia gia kinh ngạc.

"Nhưng không ăn cơm... Chẳng lẽ nó là tiểu yêu thú?"

Đông Ninh chưa thấy con tiểu thử nào không ăn cơm cả.

"Cũng có thể lắm."

Đông gia gia không phải là tu sĩ, nhưng ông dù sao cũng có con trai, con dâu là tu sĩ. Ông mỗi ngày đi bán cá hay đi chợ cũng sẽ thấy tu sĩ, vậy nên ông cũng không thấy lạ với yêu thú.

"Không biết tại sao nó lại rớt xuống nước nhưng nó không cần ăn cũng đỡ cho chúng ta lo sợ không nuôi nổi nó."

Ông vừa nói vừa gắp thức ăn cho Đông Ninh.

"Mau ăn đi."

Đông Ninh gật đầu, vừa ăn vừa nhìn tiểu bạch thử đang nằm yên ở đó.

Bạch Cửu cũng không có nằm chơi. Nó ở mọi lúc mọi nơi đều vận chuyển nguyên lực, tiến hành chữa thương.

Nhanh chóng khôi phục tu vi thì nó mới có thể đi tìm Bạch Dữ.

Cũng không biết bây giờ Bạch Dữ làm sao nữa, có bị sao hay không mà vẫn chưa tìm thấy nó.

Nó nhớ lúc đó nó được Bạch Dữ ôm trong lòng, vậy mà bây giờ hai người tách nhau ra không nói, nó còn bị thương nặng nữa... Có khi Bạch Dữ còn bị nặng hơn.

Nên nó không thể đợi Bạch Dữ đi tìm nó, nó sẽ đi tìm Bạch Dữ.

Đúng rồi! Bạch Dữ có thể cùng nó nói chuyện trong  ý nghĩ.

Bạch Dữ?

Bạch Cửu thử kêu gọi hắn.

Bạch Dữ? Ngươi ở đâu?

Bạch Cửu ở trong lòng hô hoán.

Nhưng mãi vẫn không được đáp lại.

Chẳng lẽ xa quá nên không được?

Bạch Cửu nghẹo đầu suy nghĩ.

Nó không biết rằng, thời điểm nó ở trong lòng gọi tên Bạch Dữ thì người nằm trên giường bấy lâu nay, trong một thiên điện xa hoa cũng bừng tỉnh lại.

"Ồ! Ngươi tỉnh rồi?"

Hắn vừa mở mắt đã đánh động người bên cạnh vẫn luôn túc trực nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau