Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 83: Thánh nữ Cổ Thiên Điện

Trước Sau
Từ hai năm trước, ai cũng biết Thánh nữ của Cổ Thiên Điện bỗng nhiên thích ăn ngư long không hề có tiếng tăm mà còn khó bắt ở Nam đại lục này. Nhưng không có ai biết nguyên nhân tại sao.

Mà bản thân Thánh nữ Cổ Thiên Điện Hàn Tuyết bỗng nhiên thích ăn ngư long là do một giấc mơ.

Lại nói, người tu tiên rất ít khi mơ, hay nói đúng hơn là họ không hề mơ. Giấc mơ thường là điềm báo, nhiều khi là chấp niệm tâm ma. Vậy nên giấc mơ không bao giờ là điều tốt. Nhưng thân là người tu luyện niệm lực, chuyên nghe tâm nguyện của người khác thì Hàn Tuyết có thể ở trong giấc mơ, nương theo tín ngưỡng lực để nhìn xem người cầu nguyện.

Tuy vậy, nó cũng không tính là một giấc mơ bình thường.

Vậy nên, khi mơ thấy giấc mơ kia, Hàn Tuyết vẫn luôn nghĩ đến nó, chứ chưa nói là tâm niệm nó.

Trong mơ, nàng nhìn thấy bản thân cùng một người nam nhân tóc trắng, lông mi cũng trắng cùng song đồng màu lưu ly, ngũ quan như được tạc khắc ra. Hai người cùng ngồi chung một bàn, cùng ăn một loại cá toàn thân cũng trắng, trò chuyện vui vẻ.1

Sau khi mơ thấy giấc mơ này thì nàng không sao quên được. Rồi khi nàng nhìn thấy loại cá tên là Ngư Long, giống hệt trong giấc mơ kia thì Hàn Tuyết càng thêm tâm niệm. Nếu đã có cá, vậy tất nhiên sẽ có người.

Sau đó Hàn Tuyết cho người bí mật tìm kiếm xem nam nhân trong giấc mơ kia ở đâu.

Nhưng cho tới trước thời điểm ranh giới giữa hai đại lục chấn động lên thì Hàn Tuyết vẫn không tìm được nam nhân kia.

Thời điểm cảm nhận đến dao động, Hàn Tuyết không kịp nói lý do đã mang người chạy đến. Từ thời điểm xảy ra chấn động, Hàn Tuyết tìm đến tận năm ngày mới tìm được Bạch Dữ nằm gần một hòn đảo nhỏ vô danh, mà ở Đông Thần đảo nhỏ thì nhiều vô số kể.

Nhìn đến nam nhân, Hàn Tuyết tâm thỏa mãn vô cùng, vậy mà trấn động đến niệm đan đã bị kẹt ở bình chướng Hợp Thế trung kỳ mấy năm nay chưa từng có tìm thấy cơ hội đột phá.

Năm nay Hàn Tuyết chỉ mới chín mươi tuổi thôi. Nàng được xem là thiên tài vạn năm của Cổ Thiên Điện. Sau khi đạt đến Hợp Thể kỳ vào hai mươi hai năm trước thì Hàn Tuyết đã được đưa lên làm Thánh nữ. Hàn Tuyết dùng hai mươi năm để đến đỉnh phong sơ kỳ Hợp Thể, nhưng từ đó nàng cũng đụng đến bình chướng. Dù tín ngưỡng lực dư thừa thì nàng cũng không thể đột phá được.1

Vậy mà bây giờ, chỉ mới gặp một người nam nhân thôi bình chướng lại có dấu hiệu được nới lỏng. Hàn Tuyết tất nhiên là không chút do dự mang Bạch Dữ trở về, giấu trong tẩm điện của mình. Dù biết rằng người này xuất hiện có liên quan đến việc màn chắn hai giới dao động, lai lịch không rõ ràng nhưng Hàn Tuyết cũng không quan tâm.



Đám trưởng lão trong Cổ Thiên Điện nhiều lần nhắc nhở nàng rằng, nếu để cho người của những tông môn khác biết Cổ Thiên Điện giữ một người có thể là từ đại lúc khác đến, thì Cổ Thiên Điện sẽ bị nhằm vào. Nhưng Hàn Tuyết đã cường ngạnh nói rằng, miễn không có phản tặc trong điện thì chuyện sẽ không ai biết. Hàn Tuyết còn đi gặp sư phụ của nàng là Thánh nữ đời trước vẫn luôn bế quan trong Cổ Thiên Điện, nói cho người biết tình huống. Sau đó, Cổ Thiên Điện mới không còn tiếng nói phản đối nào nữa.

Mà người nam nhân Hàn Tuyết mang về từ lúc đó đến giờ đã gần mười ngày vẫn không hề tỉnh lại. Hàn Tuyết đã kiểm tra từ trong ra ngoài, đối phương trừ là một tu sĩ Hóa Thần kỳ ra thì toàn thân đều không có trọng thương. Chỉ có nguyên thần bị tổn hại nhưng cũng được nàng dùng thánh dược chữa khỏi rồi, vậy mà vẫn không hề tỉnh lại.

Tính đến hôm nay đã được mười ngày, cuối cùng đối phương đã tỉnh.

Nhìn đối đôi mắt màu lưu ly kia, Hàn Tuyết càng thêm vui vẻ. Tuy bình chướng đột phá đã buông lỏng nhưng nàng vẫn chưa thể đột phá được, cũng không biết người này có thể giúp gì được cho mình hay không, nhưng Hàn Tuyết vẫn không ngại lại đợi xem.

Có khi người này là nhân duyên trời định của nàng cũng nên.

Hàn Tuyết nhìn xem ngoại hình như trích tiên của nam nhân, trong lòng cũng vui vẻ chấp nhận nếu bản thân cùng người này trở thành đạo lữ.1

Người tu đạo cũng coi trọng nhân duyên. Người dựa vào tín ngưỡng lực để tu luyện như Hàn Tuyết càng coi trọng nhân duyên. Vậy nên, Hàn Tuyết từ trong thâm tâm đều không có chút bài xích nào đối với người nam nhân đang nằm trên giường của mình, nơi chưa từng có nam tử nào chạm qua này.

Bạch Dữ nhìn nữ tử có thể nói là người đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy này, một lời cũng không nói.

Hàn Tuyết từ chìm đắm trong suy nghĩ cho đến tỉnh ngộ cũng không thấy y nói gì, nàng sợ trong người y còn vết thương ẩn gì đó, nên theo bản năng đưa tay muốn chạm vào mi tâm của y.

Bốp!

Một tiếng thanh thúy vang lên, bàn tay như ngọc của Hàn Tuyết bị đánh rớt.

Hàn Tuyết nhìn tay mình, lại nhìn người nam nhân đã ngồi dậy trên giường kia, có chút không được vui.

Mấy hôm nay đều là Hàn Tuyết nàng chăm sóc từ trên xuống dưới, chỗ nào của đối phương đều không chạm qua, bây giờ lại bị bài xích, nàng sao có thể vui cho được.

Tuy biết đối phương là trong tình huống không có ý thức, nhưng Hàn Tuyết đã xem y như nam nhân của mình, nên nàng không thể chấp nhận được chuyện này.



"Ngươi có hay không cảm thấy trong người khó chịu?"

Nhưng Hàn Tuyết cũng không ép buộc y. Nam nhân đều có tự tôn của mình, nàng sẽ tôn trọng.

Hàn Tuyết hỏi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương trả lời mình mà chỉ ngồi trên giường đưa mắt nhìn quanh.

Một lúc sau đối phương lại cúi đầu, giống như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

"Ngươi đã hôn mê mười ngày rồi, cũng không cần vội nghĩ ngợi lung tung. Nguyên thần tuy đã được chữa lành nhưng không biết có để lại duy chứng nào không. Đợi ngươi vận hành nguyên lực kiểm tra sẽ biết thôi, không cần gắng sức làm gì."

Hàn Tuyết tiếp tục nói.

Bạch Dữ nghe nàng nói thì ngẩng đầu nhìn cô. Hàn Tuyết không nhìn được chút sắc thái cảm tình nào trong mắt đối phương, nhưng cô chỉ nghĩ đối phương vốn lạnh lùng thôi. Mà đối phương càng lạnh lùng càng kích phát ý nghĩ chinh phục của Hàn Tuyết.

Nàng không sợ bản thân không đuổi được người đàn ông lạnh lùng này đến tay. Người này, cô định chắc rồi.1

Mà Bạch Dữ không biết bản thân bị một nữ nhân xem là vật trong túi, từ lúc tỉnh lại hắn vẫn im lặng lý giải tình huống của mình.

Hắn không nói hay biểu hiện gì là vì nhận ra hiện trạng của mình hiện tại. Tu vi... Cấp sáu, tương đương với cảnh giới Hóa Thần của tu sĩ loài người.

Cũng đúng thôi, khi hắn dùng bí pháp độc môn của long tộc cũng đã biết trước sẽ rớt cảnh giới. Dù bây giờ ở trong hoàn cảnh nữ nhân trước mặt này cảnh giới cao hơn hắn, còn ở một nơi xa lạ. Có khi còn có những người có tu vi cao hơn ở xung quanh. Nếu đối phương muốn làm gì mình thì Bạch Dữ cũng không đối phó được nhưng hắn lại không hối hận vì đã sử dụng bí pháp lúc đó.

Vì nếu không làm như vậy, hắn có thể bị thương còn nặng hơn khi xuyên qua thông đạo hai đại lục. Mà tiểu chút chít của hắn, Bạch Cửu cũng sẽ bị không gian lực hỗn hỗn loạn xoắn nát.

Quan sát một hồi vẫn không nhìn đến được tiểu chuột, Bạch Dữ trong lòng cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau