Chương 55: Thiếu gia Kiều Thị
Bỏ qua tiếng vỗ tay dưới sân khấu, Thẩm Tư Thần chỉ nghe thấy âm thanh tim mình đập loạn nhịp. Bàn tay được ai đó nắm lấy nhẹ nhàng bao bọc, trên trán phảng phất hơi thở ấm áp quen thuộc. Người đó vừa nói, cậu chính là ý trung nhân cả đời này của hắn.
Người đó nguyện ý giới thiệu cậu với mọi người.
Trong phút chốc nước mắt chực trào ra, không phải tủi thân, mà là hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
"Đừng khóc, ở đây rất đông người." Kiều Cảnh Nam nhìn thấy đôi mắt cậu long lanh ngấn nước, nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
Thẩm Tư Thần mím môi cố nén lại nghẹn ngào, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cậu không thể làm cho hắn mất mặt trước quan khách.
Chỉ là cậu vẫn hiểu sai ý của Kiều Cảnh Nam, hắn nhìn thấy cậu khóc, trong lòng liền nhộn nhạo cả lên, khó mà giữ được bình tĩnh.
Sau khi thông báo xong, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Phần quan trọng nhất đã xong, về sau ai làm gì thì mặc ai, Kiều Cảnh Nam chẳng buồn quan tâm đến nữa.
Kiều Cảnh Vân đưa Thẩm Tư Vũ đi chào hỏi các vị trưởng bối, họ hàng khác của Kiều gia, còn Kiều Cảnh Nam thì đưa Thẩm Tư Thần đến góc mà bọn người Âu Tĩnh Siêu ngồi chờ sẵn.
Âu Tĩnh Siêu cười gượng gạo, cố gắng làm ra vẻ như trong lòng không có chuyện gì vướng mắc, "Cậu không đưa Thần Thần đi giới thiệu một vòng sao?"
"Em ấy mệt."
Kiều Cảnh Nam nói rồi rất tự nhiên kéo ghế cho thiếu niên ngồi xuống, sau đó cũng ngồi sát ngay bên cạnh.
Bọn họ vừa ngồi xuống thì người làm trong nhà bê ra một bình nước hoa quả, một đĩa bánh ngọt và một đĩa trái cây đủ các loại, vừa nhìn đã biết là có người cố tình dặn dò chuẩn bị riêng cho Thẩm Tư Thần.
Liễu San San và Âu Tĩnh Siêu nhìn Kiều Cảnh Nam đích thân rót nước, cắt bánh cho thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cạnh, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Bọn họ biết Thẩm Tư Thần là một thiếu niên đơn thuần, tình cảm của hai người cũng rất tốt, nhưng mà liệu việc Kiều Cảnh Nam đưa con của Thẩm Tư Thần lên làm người thừa kế của Kiều Thị thật sự sẽ ổn chứ.
Thấy vẻ mặt Âu Tĩnh Siêu cứ muốn nói lại thôi, Kiều Cảnh Nam đưa bánh ngọt cho Thẩm Tư Thần tự ăn, sau đó nghiêm túc nhìn Âu Tĩnh Siêu, "Có thắc mắc gì thì cứ hỏi đi, hôm nay hẹn các cậu đến đây là bởi vì trước nay giữa bạn bè chúng ta đều không có bí mật."
Âu Tĩnh Siêu nhìn Liễu San San, Liễu San San cũng không biết nên mở lời thế nào, có Thẩm Tư Thần ở đây, nếu như lỡ lời khiến cho cậu buồn thì cũng không phải là ý hay.
Thấy Liễu San San cứ ngập ngừng mãi, Âu Tĩnh Siêu quyết định khéo léo thăm dò trước, "Chuyện là... tôi chỉ là tò mò một chút, nếu không tiện trả lời thì không cần trả lời cũng được. Thật ra tôi có chút thắc mắc, mẹ của thằng bé... ừm... chuyện phía mẹ của thằng bé đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
Thẩm Tư Thẩn đưa mắt nhìn Kiều Cảnh Nam, người bên cạnh thản nhiên trả lời, "Thằng bé không có mẹ, chỉ có hai người cha là tôi và Thần Thần."
Âu Tĩnh Siêu suýt thì cắn phải lưỡi của mình, Kiều Cảnh Nam trơ mặt nói cướp con của người khác là cướp sao, hắn ta nhận con của Thẩm Tư Thần làm con của mình, nhận xong liền có thể thản nhiên nói con người ta không có mẹ?
"Tôi biết, tôi biết hiện tại cậu xem thằng bé như con ruột, nhưng huyết thống không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, tôi chỉ sợ sau này khi biết tin thằng bé sẽ thừa kế Kiều gia thì có người lại động tay động chân vào..."
Kiều Cảnh Nam cau mày, "Tôi đã nói rồi thằng bé là con trai ruột của tôi."
Âu Tĩnh Siêu nghệch mặt ra, anh ta quay sang nhìn Liễu San San, Liễu San San cũng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Thẩm Tư Thần thấy Kiều Cảnh Nam không kiên nhẫn như vậy thì liền đặt đĩa bánh lên bàn, nhỏ giọng giải thích, "Thật ra Tiểu Vũ là con của tôi và Cảnh Nam, là... là tôi mang thai rồi sinh ra thằng bé. Ừm... bác sĩ nói trường hợp đàn ông có thể mang thai vô cùng hiếm gặp, tôi chính là một trong số đó."
Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của mọi người, may mắn là bọn họ đều không bày ra vẻ mặt giống như đang ghê sợ cậu, chỉ là khuôn mặt bọn họ hiện tại có chút... ngốc.
Kiều Cảnh Nam nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giống như là đang sợ cậu lo lắng, tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Âu Tĩnh Siêu trợn tròn mắt, "Hai người... không đùa tôi chứ?"
Liễu San San đá nhẹ vào chân anh ta dưới gầm bàn khiến Âu Tĩnh Siêu đau đến nhăn mặt, sau đó cô quay sang nói với Thẩm Tư Thần, "Chúng tôi hiểu mà, hiểu mà. Chuyện này vẫn nên kín tiếng một chút thì tốt hơn. Vất vả cho Thần Thần của chúng ta rồi, nhân tiện thì chúc mừng hai người."
"Cảm ơn chị, chị San San."
Trương Tống Lâm là người tinh tế, anh ta khéo léo chuyển chủ đề nói chuyện để cho không khí bớt ngưng trọng, "Nói mới nhớ, hôm nay đi vội quá còn chưa kịp mua gì để làm quà cho con trai của hai người. Lần sau nhất định chúng tôi sẽ mua lễ vật thật lớn để bù lại."
Liễu San San gật đầu lia lịa, "Đúng đó, xin lỗi, xin lỗi, là chúng tôi không chu đáo. Lần sau người dì này nhất định sẽ tặng cháu trai Tiểu Vũ một món quà thật lớn nha."
Âu Tĩnh Siêu bĩu môi, "Cậu trở mặt cũng nhanh thật, lúc nãy cậu... a a a... đau..."
Liễu San San giẫm chân Âu Tĩnh Siêu, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu đừng có mà nói bậy, chỉ có một mình cậu là thắc mắc không đâu thôi."
Thẩm Tư Thần che miệng cười, tự nhiên tựa vào vai Kiều Cảnh Nam, "Vậy tôi thay mặt Tiểu Vũ cảm ơn mọi người trước."
Kiều Cảnh Nam cũng mỉm cười vòng tay ôm lấy bả vai cậu, cảnh tượng ngọt ngào đến mức khiến người khác muốn tan chảy.
Âu Tĩnh Siêu nhìn cảnh tượng này cũng lặng người rất lâu, hóa ra anh ta đã lo lắng dư thừa rồi, có lẽ đối với Kiều Cảnh Nam, đứa bé là con của ai không phải là việc quan trọng, quan trọng chính là ba chữ "Thẩm Tư Thần", chỉ cần là con của Thẩm Tư Thần là được.
Rõ ràng Kiều Cảnh Nam có thể nói với bên ngoài rằng nhóc con kia là con ruột của hắn, đồng thời tuyên bố Thẩm Tư Thần là bạn đời của hắn, hai việc này hoàn toàn không có xung đột, người bên ngoài cũng sẽ không dám nhiều lời về chuyện mẹ của đứa bé là ai, Thẩm Tư Thần cũng xem như là một người độ lượng chăm sóc con riêng của bạn đời.
Nhưng Kiều Cảnh Nam chẳng thà khiến cho người khác nghĩ rằng kẻ nuôi con giúp người khác là mình, thà để người khác dè bỉu hắn để cho một thằng nhóc khác họ thừa kế sản nghiệp cũng không muốn Thẩm Tư Thần chịu một chút uất ức nào.
Ngay cả họ của thằng bé cũng là họ Thẩm, cứ đà này nếu như sau này có bảo hắn đổi công ty thành Thẩm Thị e là Kiều Cảnh Nam cũng vì Thẩm Tư Thần mà không chút do dự.
Âu Tĩnh Siêu âm thầm cảm thán, không ngờ Kiều Cảnh Nam cũng có ngày này, vì yêu một người mà cam nguyện cúi đầu hạ giọng, nhận hết thiệt thòi về mình.
Tình yêu thật sự có thể thay đổi một người nhiều đến như vậy sao?
...
Buổi tiệc nhỏ ấm cúng diễn ra khá suôn sẻ, Thẩm Tư Vũ vốn mang khí chất cao quý từ trong cốt cách, thời gian này đi theo Kiều Cảnh Vân cũng được dạy dỗ không ít, hiện tại chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ toát ra phong thái thiếu gia Kiều Thị khiến cho người khác phải kiêng dè.
Nhóc con ngoan ngoãn đi theo Kiều Cảnh Vân, chào hỏi mọi người một lượt, hay phải nói đúng hơn là để mọi người tới chào hỏi người thừa kế của Kiều Thị một lượt, ai cũng nói vài câu khen ngợi, nịnh bợ, duy nhất có một việc ai cũng thấy nhưng tuyệt nhiên không một ai thốt ra, đó chính là Thẩm Tư Vũ rất giống với Kiều Cảnh Nam lúc còn nhỏ, có thể nói là một khuôn đúc ra.
Bởi vì lời giới thiệu khi nãy của Kiều Cảnh Nam cùng với việc nhóc con này mang họ Thẩm nên ai cũng đều nhất nhất cho rằng nhóc chính là con riêng của vị "Thẩm tiên sinh" kia, nhưng có lẽ vì được hưởng phúc của cha mình mà một bước lên mây trở thành người thừa kế của Kiều gia.
Mà bên trong chắc chắn cũng không chỉ đơn giản như vậy, bọn họ đoán rằng còn có nhiều bí mật hào môn che giấu phía sau chuyện này, nhưng tất nhiên là đều không có lời giải đáp, điều duy nhất họ có thể làm hiện tại chính là né tránh những sự ngượng ngùng không cần thiết, giống như việc không thể tùy tiện khen đứa bé này nhìn giống Kiều Cảnh Nam.
Chuyện hôm nay chủ tịch Kiều Thị tuyên bố người thừa kế mới không chỉ những người có mặt ở buổi tiệc này biết mà người trong vòng hào môn đều đã nhận được tin tức. Đương nhiên là tin này đều do Kiều gia cố ý sắp xếp tung ra.
Người bên ngoài đều đang xôn xao bàn tán việc tại sao Kiều Cảnh Vân lại tuyên bố trao quyền thừa kế cho người khác mà không phải là Kiều Cảnh Nam, đến cả gia đình trung lưu ngoài vòng như Thẩm gia cũng đã nhận được tin tức.
Triệu Tư đi đi lại lại trong phòng khách khiến Thẩm Ân hoa cả mắt, "Bà ngồi xuống một chút được không? Bà đi tới đi lui như vậy thì có ích gì?"
"Vậy ông nói xem, tôi phải giống như ông ngồi đó thong thả uống trà chờ người ta đến thông báo công ty phá sản hay sao?"
Thẩm Ân trầm mặc không đáp, bởi vì ông ta cũng không có cách nào phản bác.
Triệu Tư thở ra một hơi, giọng đầy oán giận, "Thẩm gia các người, hết người này tới người khác đều không được tích sự gì, từ ngày gả vào đây đều là một tay tôi lo trong lo ngoài. Ông nhìn đứa cháu trai quý hóa kia của ông xem, chúng ta nuôi nó bao nhiêu năm trời, tốn bao nhiêu công sức tiền bạc, còn tưởng là bây giờ nó leo lên cành cao sẽ báo đáp được chút gì, ai dè chưa gì mà cành cao đã gãy đổ mất rồi."
Thẩm gia nghe được tin tức chủ tịch Kiều Thị trao quyền thừa kế cho người khác, còn tưởng rằng Kiều Cảnh Nam tranh giành gia sản bất thành, bị người ta đẩy xuống khỏi ghế người kế vị, trở thành một chỗ dựa không còn giá trị.
Bọn họ vốn dĩ đang dựa vào danh tiếng của Kiều Cảnh Nam để kêu gọi vốn đầu tư cứu lấy công ty Thẩm Thị nay chỉ còn cái vỏ bọc bên ngoài, nếu hiện tại tin tức này truyền ra ngoài, chẳng phải là mọi sự đều đổ bể hay sao.
Reng! Reng!
Triệu Tư nhìn cái tên trên điện thoại, thật lòng không dám nhấc máy, thế nhưng thời thế nay đã khác xưa, bà ta nào dám làm phật lòng một ai.
Người gọi đến là Kiều Chương, người trong một nhánh thứ nhỏ nhà họ Kiều, cũng là họ hàng xa của Kiều Cảnh Nam. Dù chỉ là một nhánh nhỏ nhưng chỉ cần mang họ Kiều thì Kiều Chương này cũng xem như là phu nhân thượng lưu, vẫn xếp trên Triệu Tư vài bậc. Trước đây Triệu Tư phải nịnh nọt hết lời, dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng mới khiến cho Kiều Chương đồng ý hợp tác với Thẩm Thị, hiện tại cuộc điện thoại này... e rằng sẽ chấm dứt tất cả.
Triệu Tư run run, đưa tay nhấc máy, "Chị Kiều..."
Bà ta còn chưa kịp nghĩ xem nên giải thích với Kiều Chương thế nào thì người bên kia đã trực tiếp cướp lời, "Thẩm phu nhân, chúc mừng chị, chuyện vui lớn như vậy mà chị lại giấu tôi, vậy mà nói xem nhau như chị em tốt, đúng là khiến tôi buồn quá."
Triệu Tư khó hiểu nhíu mày lại, sao giọng nói của Kiều Chương này không có chút tức giận nào, ngược lại còn có phần thân thiết hơn trước, còn gọi bà ta là Thẩm phu nhân? Không phải trước kia người này đều cao ngạo gọi thẳng tên họ của bà ta hay sao?
"À... ừm... chị Kiều... nếu chị nghe được tin tức ở đâu, có thể là không chính xác lắm đâu... Tôi..."
"Không chính xác làm sao được, tôi mang họ Kiều cơ mà, chẳng lẽ Kiều gia có tin tức gì tôi lại không rõ hay sao?"
Trong lòng Triệu Tư rơi một tiếng "bộp", bà ta cảm thấy lần này chắc chắn là xong đời rồi, nào ngờ Kiều Chương lại nói cho bà ta nghe tin tức còn chấn động hơn, "Đứa cháu trai mà chị nói, đúng là không đơn giản nha, không những có thể trở thành người đứng bên cạnh Kiều Cảnh Nam mà bây giờ con trai của cậu ta còn được tuyên bố là người thừa kế của Kiều Thị. Thằng bé đó mang họ Thẩm, còn không cần đổi họ, chị nói xem lần này Thẩm gia nhà chị có mặt mũi lớn cỡ nào. Chuyện lớn như vậy mà chị lại giấu tôi, ai dà, vậy mà còn nói chúng ta là chị em tốt."
Triệu Tư ngơ ngác ngồi phịch xuống sofa, "Chị nói... người thừa kế Kiều Thị... họ Thẩm sao?"
***
Drama tới rồi nè mọi người ơi, do mình đã hết bận nên từ nay sẽ up chương thường xuyên, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ nha
Người đó nguyện ý giới thiệu cậu với mọi người.
Trong phút chốc nước mắt chực trào ra, không phải tủi thân, mà là hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
"Đừng khóc, ở đây rất đông người." Kiều Cảnh Nam nhìn thấy đôi mắt cậu long lanh ngấn nước, nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
Thẩm Tư Thần mím môi cố nén lại nghẹn ngào, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cậu không thể làm cho hắn mất mặt trước quan khách.
Chỉ là cậu vẫn hiểu sai ý của Kiều Cảnh Nam, hắn nhìn thấy cậu khóc, trong lòng liền nhộn nhạo cả lên, khó mà giữ được bình tĩnh.
Sau khi thông báo xong, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Phần quan trọng nhất đã xong, về sau ai làm gì thì mặc ai, Kiều Cảnh Nam chẳng buồn quan tâm đến nữa.
Kiều Cảnh Vân đưa Thẩm Tư Vũ đi chào hỏi các vị trưởng bối, họ hàng khác của Kiều gia, còn Kiều Cảnh Nam thì đưa Thẩm Tư Thần đến góc mà bọn người Âu Tĩnh Siêu ngồi chờ sẵn.
Âu Tĩnh Siêu cười gượng gạo, cố gắng làm ra vẻ như trong lòng không có chuyện gì vướng mắc, "Cậu không đưa Thần Thần đi giới thiệu một vòng sao?"
"Em ấy mệt."
Kiều Cảnh Nam nói rồi rất tự nhiên kéo ghế cho thiếu niên ngồi xuống, sau đó cũng ngồi sát ngay bên cạnh.
Bọn họ vừa ngồi xuống thì người làm trong nhà bê ra một bình nước hoa quả, một đĩa bánh ngọt và một đĩa trái cây đủ các loại, vừa nhìn đã biết là có người cố tình dặn dò chuẩn bị riêng cho Thẩm Tư Thần.
Liễu San San và Âu Tĩnh Siêu nhìn Kiều Cảnh Nam đích thân rót nước, cắt bánh cho thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cạnh, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Bọn họ biết Thẩm Tư Thần là một thiếu niên đơn thuần, tình cảm của hai người cũng rất tốt, nhưng mà liệu việc Kiều Cảnh Nam đưa con của Thẩm Tư Thần lên làm người thừa kế của Kiều Thị thật sự sẽ ổn chứ.
Thấy vẻ mặt Âu Tĩnh Siêu cứ muốn nói lại thôi, Kiều Cảnh Nam đưa bánh ngọt cho Thẩm Tư Thần tự ăn, sau đó nghiêm túc nhìn Âu Tĩnh Siêu, "Có thắc mắc gì thì cứ hỏi đi, hôm nay hẹn các cậu đến đây là bởi vì trước nay giữa bạn bè chúng ta đều không có bí mật."
Âu Tĩnh Siêu nhìn Liễu San San, Liễu San San cũng không biết nên mở lời thế nào, có Thẩm Tư Thần ở đây, nếu như lỡ lời khiến cho cậu buồn thì cũng không phải là ý hay.
Thấy Liễu San San cứ ngập ngừng mãi, Âu Tĩnh Siêu quyết định khéo léo thăm dò trước, "Chuyện là... tôi chỉ là tò mò một chút, nếu không tiện trả lời thì không cần trả lời cũng được. Thật ra tôi có chút thắc mắc, mẹ của thằng bé... ừm... chuyện phía mẹ của thằng bé đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
Thẩm Tư Thẩn đưa mắt nhìn Kiều Cảnh Nam, người bên cạnh thản nhiên trả lời, "Thằng bé không có mẹ, chỉ có hai người cha là tôi và Thần Thần."
Âu Tĩnh Siêu suýt thì cắn phải lưỡi của mình, Kiều Cảnh Nam trơ mặt nói cướp con của người khác là cướp sao, hắn ta nhận con của Thẩm Tư Thần làm con của mình, nhận xong liền có thể thản nhiên nói con người ta không có mẹ?
"Tôi biết, tôi biết hiện tại cậu xem thằng bé như con ruột, nhưng huyết thống không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, tôi chỉ sợ sau này khi biết tin thằng bé sẽ thừa kế Kiều gia thì có người lại động tay động chân vào..."
Kiều Cảnh Nam cau mày, "Tôi đã nói rồi thằng bé là con trai ruột của tôi."
Âu Tĩnh Siêu nghệch mặt ra, anh ta quay sang nhìn Liễu San San, Liễu San San cũng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Thẩm Tư Thần thấy Kiều Cảnh Nam không kiên nhẫn như vậy thì liền đặt đĩa bánh lên bàn, nhỏ giọng giải thích, "Thật ra Tiểu Vũ là con của tôi và Cảnh Nam, là... là tôi mang thai rồi sinh ra thằng bé. Ừm... bác sĩ nói trường hợp đàn ông có thể mang thai vô cùng hiếm gặp, tôi chính là một trong số đó."
Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của mọi người, may mắn là bọn họ đều không bày ra vẻ mặt giống như đang ghê sợ cậu, chỉ là khuôn mặt bọn họ hiện tại có chút... ngốc.
Kiều Cảnh Nam nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giống như là đang sợ cậu lo lắng, tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Âu Tĩnh Siêu trợn tròn mắt, "Hai người... không đùa tôi chứ?"
Liễu San San đá nhẹ vào chân anh ta dưới gầm bàn khiến Âu Tĩnh Siêu đau đến nhăn mặt, sau đó cô quay sang nói với Thẩm Tư Thần, "Chúng tôi hiểu mà, hiểu mà. Chuyện này vẫn nên kín tiếng một chút thì tốt hơn. Vất vả cho Thần Thần của chúng ta rồi, nhân tiện thì chúc mừng hai người."
"Cảm ơn chị, chị San San."
Trương Tống Lâm là người tinh tế, anh ta khéo léo chuyển chủ đề nói chuyện để cho không khí bớt ngưng trọng, "Nói mới nhớ, hôm nay đi vội quá còn chưa kịp mua gì để làm quà cho con trai của hai người. Lần sau nhất định chúng tôi sẽ mua lễ vật thật lớn để bù lại."
Liễu San San gật đầu lia lịa, "Đúng đó, xin lỗi, xin lỗi, là chúng tôi không chu đáo. Lần sau người dì này nhất định sẽ tặng cháu trai Tiểu Vũ một món quà thật lớn nha."
Âu Tĩnh Siêu bĩu môi, "Cậu trở mặt cũng nhanh thật, lúc nãy cậu... a a a... đau..."
Liễu San San giẫm chân Âu Tĩnh Siêu, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu đừng có mà nói bậy, chỉ có một mình cậu là thắc mắc không đâu thôi."
Thẩm Tư Thần che miệng cười, tự nhiên tựa vào vai Kiều Cảnh Nam, "Vậy tôi thay mặt Tiểu Vũ cảm ơn mọi người trước."
Kiều Cảnh Nam cũng mỉm cười vòng tay ôm lấy bả vai cậu, cảnh tượng ngọt ngào đến mức khiến người khác muốn tan chảy.
Âu Tĩnh Siêu nhìn cảnh tượng này cũng lặng người rất lâu, hóa ra anh ta đã lo lắng dư thừa rồi, có lẽ đối với Kiều Cảnh Nam, đứa bé là con của ai không phải là việc quan trọng, quan trọng chính là ba chữ "Thẩm Tư Thần", chỉ cần là con của Thẩm Tư Thần là được.
Rõ ràng Kiều Cảnh Nam có thể nói với bên ngoài rằng nhóc con kia là con ruột của hắn, đồng thời tuyên bố Thẩm Tư Thần là bạn đời của hắn, hai việc này hoàn toàn không có xung đột, người bên ngoài cũng sẽ không dám nhiều lời về chuyện mẹ của đứa bé là ai, Thẩm Tư Thần cũng xem như là một người độ lượng chăm sóc con riêng của bạn đời.
Nhưng Kiều Cảnh Nam chẳng thà khiến cho người khác nghĩ rằng kẻ nuôi con giúp người khác là mình, thà để người khác dè bỉu hắn để cho một thằng nhóc khác họ thừa kế sản nghiệp cũng không muốn Thẩm Tư Thần chịu một chút uất ức nào.
Ngay cả họ của thằng bé cũng là họ Thẩm, cứ đà này nếu như sau này có bảo hắn đổi công ty thành Thẩm Thị e là Kiều Cảnh Nam cũng vì Thẩm Tư Thần mà không chút do dự.
Âu Tĩnh Siêu âm thầm cảm thán, không ngờ Kiều Cảnh Nam cũng có ngày này, vì yêu một người mà cam nguyện cúi đầu hạ giọng, nhận hết thiệt thòi về mình.
Tình yêu thật sự có thể thay đổi một người nhiều đến như vậy sao?
...
Buổi tiệc nhỏ ấm cúng diễn ra khá suôn sẻ, Thẩm Tư Vũ vốn mang khí chất cao quý từ trong cốt cách, thời gian này đi theo Kiều Cảnh Vân cũng được dạy dỗ không ít, hiện tại chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ toát ra phong thái thiếu gia Kiều Thị khiến cho người khác phải kiêng dè.
Nhóc con ngoan ngoãn đi theo Kiều Cảnh Vân, chào hỏi mọi người một lượt, hay phải nói đúng hơn là để mọi người tới chào hỏi người thừa kế của Kiều Thị một lượt, ai cũng nói vài câu khen ngợi, nịnh bợ, duy nhất có một việc ai cũng thấy nhưng tuyệt nhiên không một ai thốt ra, đó chính là Thẩm Tư Vũ rất giống với Kiều Cảnh Nam lúc còn nhỏ, có thể nói là một khuôn đúc ra.
Bởi vì lời giới thiệu khi nãy của Kiều Cảnh Nam cùng với việc nhóc con này mang họ Thẩm nên ai cũng đều nhất nhất cho rằng nhóc chính là con riêng của vị "Thẩm tiên sinh" kia, nhưng có lẽ vì được hưởng phúc của cha mình mà một bước lên mây trở thành người thừa kế của Kiều gia.
Mà bên trong chắc chắn cũng không chỉ đơn giản như vậy, bọn họ đoán rằng còn có nhiều bí mật hào môn che giấu phía sau chuyện này, nhưng tất nhiên là đều không có lời giải đáp, điều duy nhất họ có thể làm hiện tại chính là né tránh những sự ngượng ngùng không cần thiết, giống như việc không thể tùy tiện khen đứa bé này nhìn giống Kiều Cảnh Nam.
Chuyện hôm nay chủ tịch Kiều Thị tuyên bố người thừa kế mới không chỉ những người có mặt ở buổi tiệc này biết mà người trong vòng hào môn đều đã nhận được tin tức. Đương nhiên là tin này đều do Kiều gia cố ý sắp xếp tung ra.
Người bên ngoài đều đang xôn xao bàn tán việc tại sao Kiều Cảnh Vân lại tuyên bố trao quyền thừa kế cho người khác mà không phải là Kiều Cảnh Nam, đến cả gia đình trung lưu ngoài vòng như Thẩm gia cũng đã nhận được tin tức.
Triệu Tư đi đi lại lại trong phòng khách khiến Thẩm Ân hoa cả mắt, "Bà ngồi xuống một chút được không? Bà đi tới đi lui như vậy thì có ích gì?"
"Vậy ông nói xem, tôi phải giống như ông ngồi đó thong thả uống trà chờ người ta đến thông báo công ty phá sản hay sao?"
Thẩm Ân trầm mặc không đáp, bởi vì ông ta cũng không có cách nào phản bác.
Triệu Tư thở ra một hơi, giọng đầy oán giận, "Thẩm gia các người, hết người này tới người khác đều không được tích sự gì, từ ngày gả vào đây đều là một tay tôi lo trong lo ngoài. Ông nhìn đứa cháu trai quý hóa kia của ông xem, chúng ta nuôi nó bao nhiêu năm trời, tốn bao nhiêu công sức tiền bạc, còn tưởng là bây giờ nó leo lên cành cao sẽ báo đáp được chút gì, ai dè chưa gì mà cành cao đã gãy đổ mất rồi."
Thẩm gia nghe được tin tức chủ tịch Kiều Thị trao quyền thừa kế cho người khác, còn tưởng rằng Kiều Cảnh Nam tranh giành gia sản bất thành, bị người ta đẩy xuống khỏi ghế người kế vị, trở thành một chỗ dựa không còn giá trị.
Bọn họ vốn dĩ đang dựa vào danh tiếng của Kiều Cảnh Nam để kêu gọi vốn đầu tư cứu lấy công ty Thẩm Thị nay chỉ còn cái vỏ bọc bên ngoài, nếu hiện tại tin tức này truyền ra ngoài, chẳng phải là mọi sự đều đổ bể hay sao.
Reng! Reng!
Triệu Tư nhìn cái tên trên điện thoại, thật lòng không dám nhấc máy, thế nhưng thời thế nay đã khác xưa, bà ta nào dám làm phật lòng một ai.
Người gọi đến là Kiều Chương, người trong một nhánh thứ nhỏ nhà họ Kiều, cũng là họ hàng xa của Kiều Cảnh Nam. Dù chỉ là một nhánh nhỏ nhưng chỉ cần mang họ Kiều thì Kiều Chương này cũng xem như là phu nhân thượng lưu, vẫn xếp trên Triệu Tư vài bậc. Trước đây Triệu Tư phải nịnh nọt hết lời, dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng mới khiến cho Kiều Chương đồng ý hợp tác với Thẩm Thị, hiện tại cuộc điện thoại này... e rằng sẽ chấm dứt tất cả.
Triệu Tư run run, đưa tay nhấc máy, "Chị Kiều..."
Bà ta còn chưa kịp nghĩ xem nên giải thích với Kiều Chương thế nào thì người bên kia đã trực tiếp cướp lời, "Thẩm phu nhân, chúc mừng chị, chuyện vui lớn như vậy mà chị lại giấu tôi, vậy mà nói xem nhau như chị em tốt, đúng là khiến tôi buồn quá."
Triệu Tư khó hiểu nhíu mày lại, sao giọng nói của Kiều Chương này không có chút tức giận nào, ngược lại còn có phần thân thiết hơn trước, còn gọi bà ta là Thẩm phu nhân? Không phải trước kia người này đều cao ngạo gọi thẳng tên họ của bà ta hay sao?
"À... ừm... chị Kiều... nếu chị nghe được tin tức ở đâu, có thể là không chính xác lắm đâu... Tôi..."
"Không chính xác làm sao được, tôi mang họ Kiều cơ mà, chẳng lẽ Kiều gia có tin tức gì tôi lại không rõ hay sao?"
Trong lòng Triệu Tư rơi một tiếng "bộp", bà ta cảm thấy lần này chắc chắn là xong đời rồi, nào ngờ Kiều Chương lại nói cho bà ta nghe tin tức còn chấn động hơn, "Đứa cháu trai mà chị nói, đúng là không đơn giản nha, không những có thể trở thành người đứng bên cạnh Kiều Cảnh Nam mà bây giờ con trai của cậu ta còn được tuyên bố là người thừa kế của Kiều Thị. Thằng bé đó mang họ Thẩm, còn không cần đổi họ, chị nói xem lần này Thẩm gia nhà chị có mặt mũi lớn cỡ nào. Chuyện lớn như vậy mà chị lại giấu tôi, ai dà, vậy mà còn nói chúng ta là chị em tốt."
Triệu Tư ngơ ngác ngồi phịch xuống sofa, "Chị nói... người thừa kế Kiều Thị... họ Thẩm sao?"
***
Drama tới rồi nè mọi người ơi, do mình đã hết bận nên từ nay sẽ up chương thường xuyên, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất