Chương 10
Bên trong lễ đường lớn, ở giữa hai hàng ghế đầy người, trên thảm đỏ, một nam nhân cao ráo vận trên mình bộ tây trang sang trọng cùng với nụ cười trên môi đang đứng trên lễ đường hướng mặt ra ngoài. Từ cửa, một lão nhân gia dắt tay thiếu nữ e thẹn mặc váy cưới lộng lẫy bước vào.
Lâm Thái Tin cười, giao con gái Lâm Vĩnh Kỳ cho Liêu Tịch. Ông quay về ghế ngồi nhìn cặp uyên ương làm lễ.
Buổi lễ diễn ra tốt đẹp, anh trao nhẫn cho cô nhưng trong đầu lại nghĩ tới Liêu Viễn San, không biết hiện tại nó đang nghĩ gì. Lơ đãng, Liêu Tịch làm rơi nhẫn cưới, vừa định cúi xuống nhặt, thiếu niên vài khắc trước anh vừa nghĩ tới đã xuất hiện giúp anh nhặt nhẫn lên, nó còn cười với anh, nụ cười khiến anh khắc cốt ghi tâm.
Liêu Tịch khẽ chau mày, nó tại sao không có biểu hiện gì? Không phải trước đây nó nói nó thích anh sao? Ban đầu anh muốn cưới nữ nhân này đều vì chuyện làm ăn, nhưng hiện tại nhìn nó như vậy anh đã hối hận rồi, chỉ cần nó muốn anh sẽ dừng lại, chỉ cần nó lên tiếng. Anh sẽ bất chấp tất cả tuyên bố hủy bỏ hôn ước.
Liêu Viễn San lặng lẽ đi ra khỏi nơi náo nhiệt, tháo xuống chiếc nơ đen ở cổ áo, nó quay lại nhìn một cái, anh hạnh phúc là tốt rồi, quãng thời gian kia cứ để chúng tự chìm xuống đáy đại dương, trước đây là do nó còn luyến tiếc nhưng bây giờ không còn nữa rồi, nó đã minh bạch vị trí của mình.
Giơ tay ra gọi taxi, nó một bước lên xe không ngoái đầu nhìn lại, nhìn nét mặt của nó, tài xế ngao ngán lắc đầu, từ trong hôn lễ đi ra mà gương mặt buồn bã như vậy chắc chắn là bạn gái bỏ đi lấy chồng, giới trẻ thật là đa sầu đa cảm.
Bước tới ngôi nhà cách đây một tháng nó đã mua bằng số tiền còn dư lại cùng với một số vật dụng thiết yếu.
Do trước đây nó bỏ học giữa chừng nên hiện tại chỉ có thể tìm một công việc bán thời gian ở tiệm coffe gần nhà.
Ông chủ và bà chủ ở đây rất tốt, đối đãi nó như con ruột. Hằng ngày nó vẫn như vậy, đi làm rồi về nhà, cuộc sống bình yên hơn nhiều cũng từ khi nào có thêm đứa em gái nhỏ hơn vài tuổi, là con của ông bà chủ.
"Ting...tang ~ " tiếng chuông cửa vang lên, nam nhân khoác chiếc áo màu nâu sẫm bước vào, Liêu Viễn San đang cúi đầu cộng sổ sách, theo bản năng lên tiếng "Xin chào! Qúy khách muốn dùng gì?"
Nam nhân đứng trước mặt nó không nói gì, thấy kỳ lạ nó ngước mắt lên nhìn. Trong giây lát cây bút bi trong tay rơi xuống, nước mắt lâu rồi không xuất hiện cũng bắt đầu lưng lưng trong mắt chực chờ rơi xuống....
[Đoáncoiảnhlàai :)))]
Lâm Thái Tin cười, giao con gái Lâm Vĩnh Kỳ cho Liêu Tịch. Ông quay về ghế ngồi nhìn cặp uyên ương làm lễ.
Buổi lễ diễn ra tốt đẹp, anh trao nhẫn cho cô nhưng trong đầu lại nghĩ tới Liêu Viễn San, không biết hiện tại nó đang nghĩ gì. Lơ đãng, Liêu Tịch làm rơi nhẫn cưới, vừa định cúi xuống nhặt, thiếu niên vài khắc trước anh vừa nghĩ tới đã xuất hiện giúp anh nhặt nhẫn lên, nó còn cười với anh, nụ cười khiến anh khắc cốt ghi tâm.
Liêu Tịch khẽ chau mày, nó tại sao không có biểu hiện gì? Không phải trước đây nó nói nó thích anh sao? Ban đầu anh muốn cưới nữ nhân này đều vì chuyện làm ăn, nhưng hiện tại nhìn nó như vậy anh đã hối hận rồi, chỉ cần nó muốn anh sẽ dừng lại, chỉ cần nó lên tiếng. Anh sẽ bất chấp tất cả tuyên bố hủy bỏ hôn ước.
Liêu Viễn San lặng lẽ đi ra khỏi nơi náo nhiệt, tháo xuống chiếc nơ đen ở cổ áo, nó quay lại nhìn một cái, anh hạnh phúc là tốt rồi, quãng thời gian kia cứ để chúng tự chìm xuống đáy đại dương, trước đây là do nó còn luyến tiếc nhưng bây giờ không còn nữa rồi, nó đã minh bạch vị trí của mình.
Giơ tay ra gọi taxi, nó một bước lên xe không ngoái đầu nhìn lại, nhìn nét mặt của nó, tài xế ngao ngán lắc đầu, từ trong hôn lễ đi ra mà gương mặt buồn bã như vậy chắc chắn là bạn gái bỏ đi lấy chồng, giới trẻ thật là đa sầu đa cảm.
Bước tới ngôi nhà cách đây một tháng nó đã mua bằng số tiền còn dư lại cùng với một số vật dụng thiết yếu.
Do trước đây nó bỏ học giữa chừng nên hiện tại chỉ có thể tìm một công việc bán thời gian ở tiệm coffe gần nhà.
Ông chủ và bà chủ ở đây rất tốt, đối đãi nó như con ruột. Hằng ngày nó vẫn như vậy, đi làm rồi về nhà, cuộc sống bình yên hơn nhiều cũng từ khi nào có thêm đứa em gái nhỏ hơn vài tuổi, là con của ông bà chủ.
"Ting...tang ~ " tiếng chuông cửa vang lên, nam nhân khoác chiếc áo màu nâu sẫm bước vào, Liêu Viễn San đang cúi đầu cộng sổ sách, theo bản năng lên tiếng "Xin chào! Qúy khách muốn dùng gì?"
Nam nhân đứng trước mặt nó không nói gì, thấy kỳ lạ nó ngước mắt lên nhìn. Trong giây lát cây bút bi trong tay rơi xuống, nước mắt lâu rồi không xuất hiện cũng bắt đầu lưng lưng trong mắt chực chờ rơi xuống....
[Đoáncoiảnhlàai :)))]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất