Chương 30
Liêu Tịch ngồi cả ngày nhìn nó, tay vô thức đưa ra chạm vào mặt nó "Em... Còn đau không? Xin lỗi, đều là vì anh mà ra cả!"
Liêu Viễn San cười lắc đầu, khẽ cầm tay anh "Đều đã qua rồi, đừng nhắc lại có được không?"
"Nhưng... Aiz, anh quả thật lúc đó đã điên mất rồi!" anh ngại ngùng gãi gãi đầu.
"Như hiện tại là tốt rồi!" nó xoa xoa bàn tay anh, thật ấm.
Liêu Tịch tâm tình đang cực kỳ tốt, anh giữ lấy đầu đặt lên trán nó một nụ hôn.
Thiếu niên kia vẫn thuần khiết như vậy, anh chỉ vừa hôn trán nó một cái hai má đã ửng hồng, nó chưa từng bị anh làm vấy bẩn, chưa bao giờ.
Quả thật khi nhìn vào camera giám sát ở trong phòng, lúc nó uống xuống thuốc phá thai, anh cảm thấy rất sợ hãi như chung quanh không còn không khí nữa. Liêu Tịch khi ấy tức giận, phẫn nộ, đau đớn. Anh dự định sẽ quay về gϊếŧ nó rồi chính mình cũng đi theo nó, nhưng vào thời điểm quay về nhà nhìn thấy nó ngẩn ngơ ngồi ở sofa, lòng anh thắt lại, vị tiểu thiên sứ kia tại sao lại bị anh biến thành một bộ dạng đáng thương như vậy, anh muốn lập tức chạy tới ôm nó nhưng làm sao có thể. Chán nản quay ra cửa, anh đi tìm một người nào đó giúp mình giải khuây, không ngờ tới càng ở bên cạnh người ta anh càng nhớ tới nó, tâm tư của anh từ khi có nó vô cùng khó hiểu, buồn vui thất thường, lúc nào cũng bất an, ngay cả khi bên cạnh nó anh vẫn sợ hãi người khác sẽ cướp đi nó.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Liêu Viễn San quơ quơ tay trước mặt anh.
Liêu Tịch giữ tay nó, bật cười "Không có gì, anh nghĩ xem làm thế nào bù đắp cho em!"
"Anh muốn bù đắp cho em sao?" nó cẩn thận hỏi lại.
Anh gật đầu.
"Anh... Anh... Có thể cho em đi gặp dì được không?"
Nói tới đây sắc mặt anh có chút không vui nhưng vẫn đáp ứng nó, nam tử hán không nuốt lời.
Lại một đêm nữa Liêu Tịch bị cấm vận, cảm giác vô cùng khó chịu nhưng vì nó anh cái gì cũng đều chấp nhận.
Anh đem máy tính tới giường vừa làm việc vừa cùng Liêu Viễn San trò chuyện, thỉnh thoảng còn cúi xuống hôn cái bụng hơi hơi nhô lên của nó.
Nó cảm thấy rất nhột, cười khanh khách, đẩy đầu anh ra. Liêu Tịch đùa giỡn với nó rất vui vẻ, đến nỗi dẹp công việc sang một bên, cùng nó lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng đùa giỡn mệt rồi cả hai mới nằm cạnh nhau nói chuyện, nó nằm trên cánh tay anh, thật êm. Nó cùng anh nói về chuyện tương lai sau này, chuyện đặt tên cho con, rồi lại chuyện thời gian qua nó sống thế nào. Vô tình nó còn kể cả thân phận và danh tính của Dạ Nguyệt cho anh biết.
Tâm trạng Liêu Viễn San cực tốt, sáng sớm nó đã thức dậy đồng thời đánh thức anh, Liêu Tịch như mèo lười gọi mãi mới dậy. Mặt úp vào ngực nó không chịu lấy ra, nó cười khổ xoa xoa đầu anh đùa giỡn "Tiểu bảo bối, mau dậy, baba cho con kẹo a ~!"
Cách này quả nhiên hiệu quả, anh lập tức ngồi thẳng dậy, miệng cười nhưng mắt vẫn nhắm "Kẹo là anh cho em mới đúng!"
Nó bước xuống giường nắm lấy tay anh kéo đi "Xuống nào, đi rửa mặt nào, ra ngoài nào!"
Anh vẫn không thèm nhúc nhích. Nó mệt mỏi buông tay nghĩ cách, cuối cùng nó giả vờ ôm bụng "Ây dô, bảo bối, con làm sao vậy?! Ah... Bụng thật đau a ~"
Liêu Tịch lo lắng lập tức tỉnh táo, bước xuống giường đỡ lấy nó "Em làm sao vậy?"
Nó bật cười cầm lấy tay anh kéo tới phòng vệ sinh "Đi rửa mặt nào!"
Anh nhìn nó một lát chợt bật cười lắc đầu. Đứa trẻ này đúng thật làm cho anh không thể không yêu.
Liêu Viễn San cười lắc đầu, khẽ cầm tay anh "Đều đã qua rồi, đừng nhắc lại có được không?"
"Nhưng... Aiz, anh quả thật lúc đó đã điên mất rồi!" anh ngại ngùng gãi gãi đầu.
"Như hiện tại là tốt rồi!" nó xoa xoa bàn tay anh, thật ấm.
Liêu Tịch tâm tình đang cực kỳ tốt, anh giữ lấy đầu đặt lên trán nó một nụ hôn.
Thiếu niên kia vẫn thuần khiết như vậy, anh chỉ vừa hôn trán nó một cái hai má đã ửng hồng, nó chưa từng bị anh làm vấy bẩn, chưa bao giờ.
Quả thật khi nhìn vào camera giám sát ở trong phòng, lúc nó uống xuống thuốc phá thai, anh cảm thấy rất sợ hãi như chung quanh không còn không khí nữa. Liêu Tịch khi ấy tức giận, phẫn nộ, đau đớn. Anh dự định sẽ quay về gϊếŧ nó rồi chính mình cũng đi theo nó, nhưng vào thời điểm quay về nhà nhìn thấy nó ngẩn ngơ ngồi ở sofa, lòng anh thắt lại, vị tiểu thiên sứ kia tại sao lại bị anh biến thành một bộ dạng đáng thương như vậy, anh muốn lập tức chạy tới ôm nó nhưng làm sao có thể. Chán nản quay ra cửa, anh đi tìm một người nào đó giúp mình giải khuây, không ngờ tới càng ở bên cạnh người ta anh càng nhớ tới nó, tâm tư của anh từ khi có nó vô cùng khó hiểu, buồn vui thất thường, lúc nào cũng bất an, ngay cả khi bên cạnh nó anh vẫn sợ hãi người khác sẽ cướp đi nó.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Liêu Viễn San quơ quơ tay trước mặt anh.
Liêu Tịch giữ tay nó, bật cười "Không có gì, anh nghĩ xem làm thế nào bù đắp cho em!"
"Anh muốn bù đắp cho em sao?" nó cẩn thận hỏi lại.
Anh gật đầu.
"Anh... Anh... Có thể cho em đi gặp dì được không?"
Nói tới đây sắc mặt anh có chút không vui nhưng vẫn đáp ứng nó, nam tử hán không nuốt lời.
Lại một đêm nữa Liêu Tịch bị cấm vận, cảm giác vô cùng khó chịu nhưng vì nó anh cái gì cũng đều chấp nhận.
Anh đem máy tính tới giường vừa làm việc vừa cùng Liêu Viễn San trò chuyện, thỉnh thoảng còn cúi xuống hôn cái bụng hơi hơi nhô lên của nó.
Nó cảm thấy rất nhột, cười khanh khách, đẩy đầu anh ra. Liêu Tịch đùa giỡn với nó rất vui vẻ, đến nỗi dẹp công việc sang một bên, cùng nó lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng đùa giỡn mệt rồi cả hai mới nằm cạnh nhau nói chuyện, nó nằm trên cánh tay anh, thật êm. Nó cùng anh nói về chuyện tương lai sau này, chuyện đặt tên cho con, rồi lại chuyện thời gian qua nó sống thế nào. Vô tình nó còn kể cả thân phận và danh tính của Dạ Nguyệt cho anh biết.
Tâm trạng Liêu Viễn San cực tốt, sáng sớm nó đã thức dậy đồng thời đánh thức anh, Liêu Tịch như mèo lười gọi mãi mới dậy. Mặt úp vào ngực nó không chịu lấy ra, nó cười khổ xoa xoa đầu anh đùa giỡn "Tiểu bảo bối, mau dậy, baba cho con kẹo a ~!"
Cách này quả nhiên hiệu quả, anh lập tức ngồi thẳng dậy, miệng cười nhưng mắt vẫn nhắm "Kẹo là anh cho em mới đúng!"
Nó bước xuống giường nắm lấy tay anh kéo đi "Xuống nào, đi rửa mặt nào, ra ngoài nào!"
Anh vẫn không thèm nhúc nhích. Nó mệt mỏi buông tay nghĩ cách, cuối cùng nó giả vờ ôm bụng "Ây dô, bảo bối, con làm sao vậy?! Ah... Bụng thật đau a ~"
Liêu Tịch lo lắng lập tức tỉnh táo, bước xuống giường đỡ lấy nó "Em làm sao vậy?"
Nó bật cười cầm lấy tay anh kéo tới phòng vệ sinh "Đi rửa mặt nào!"
Anh nhìn nó một lát chợt bật cười lắc đầu. Đứa trẻ này đúng thật làm cho anh không thể không yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất