Chương 31
«Để lại ký hiệu cho mày»
“Trước đó không lâu, bà nói với tôi bà bị ung thư…”
Có vài lời không thể nói được với bạn giường và đối tượng vui chơi qua đường, bởi vì đó là người ngoài, cũng người qua đường. Nhưng người yêu thì khác, người đó tham gia vào trong cuộc đời của hắn nên hắn có thể biết gì nói nấy với người đó. Tôi nghĩ đây là logic của Kỷ Thần Phong.
Nếu như tối nay tôi chưa từng cho hắn danh phận thì có lẽ sau này hắn vẫn sẽ xem tôi là ân nhân, chủ nợ, người quen, chỉ có người yêu là không phải mà thôi. Hắn sẽ không cho tôi đi vào trong cuộc sống của hắn nữa, sẽ không cho tôi nhìn trộm nội tâm của hắn, càng không cho phép tôi động thủ động cước với hắn.
Mà bây giờ hắn mở rộng lòng ra với tôi, thẳng thắn nói về Nghiêm Thiện Hoa, nói về chuyện đã luôn quấy nhiễu hắn trong khoảng thời gian này, có lẽ là để lấy lòng quan hệ thân mật vừa mới thành lập này.
Được hắn lấy lòng, đáng ra tôi phải đắc ý muốn chết mới đúng, đây quả thật là báo đáp tốt nhất cho sự nỗ lực vất vả của tôi đêm nay. Nhưng… Dm, tại sao Kỷ Thần Phong phát hiện? Phát hiện ra chuyện mình không phải là con trai Nghiêm Thiện Hoa, Nghiêm Thiện Hoa không phải là mẹ đẻ của hắn? Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, làm sao hắn biết?
Thân thể ngoài bủn rủn và sợ hãi ra thì hoàn toàn không động đậy nổi. Tôi giống như một con chuột gặp nguy hiểm rơi vào trong trạng thái giả chết, chỉ có thể phó thác cho trời, im lặng chờ ông trời sắp đặt mà không đoán trước được sống chết.
“Bà bảo tôi không cần phải để ý đến bà, nói tôi chỉ là con bà nhận nuôi. Con bà vừa ra đời đã chết, bà sợ chồng trách tội, thế là tìm một bé trai bị bố mẹ vứt nói là con của mình.” Kỷ Thần Phong không phát hiện ra sự khác lạ của tôi, cũng không biết trên tay mình đang cầm một thanh kiếm Damocles sắc bén: “Đương nhiên là tôi không tin bà, chỉ nghĩ là bà bị bệnh, không muốn liên lụy đến tôi nên mới…”
Theo lời của Kỷ Thần Phong thì chuyện hắn hỏi vay tiền tôi cũng không phải là ý của Nghiêm Thiện Hoa.
Nghiêm Thiện Hoa bị ung thư phổi, một loại u ác tính, đồng thời đã phát triển đến giữa thời kỳ cuối, có di căn lên não. Các bác sĩ thành phố Hồng đều có cùng quan điểm, không phẫu thuật được, đề nghị điều trị theo hướng sử dụng liệu pháp nhắm đích*. Nhưng đa số thuốc dùng trong liệu pháp nhắm trúng đích là hàng nhập khẩu, vô cùng đắt đỏ, mỗi tháng tốn gần một vạn tiền thuốc. Bình thường ban ngày Nghiêm Thiện Hoa làm quét dọn ở bệnh viện, ban đêm thì phụ ở quán bán hàng, một tháng chẳng qua cũng chỉ được bốn nghìn hơn. Kỷ Thần Phong mới thực tập xong, ba mươi vạn nợ tôi còn chưa trả hết, trong nhà làm gì còn dư tiền?
(*)
Huống hồ đối với người bệnh giữa thời kì cuối thì dù có dùng thuốc nhắm đích tốt nhất thì trung bình cũng sống không quá ba năm, chỉ là một cách để trì hoãn cái chết do con người làm ra thôi. Bà hiểu rất rõ, sau khi hỏi rõ ràng xong bèn nói chuyện này cho Kỷ Thần Phong biết, còn nói dối chuyện nhận nuôi, muốn Kỷ Thần Phong không quan tâm bà, để bà lẳng lặng chờ chết
Bà có thể lạnh nhạt nhìn tính mạng của mình bắt đầu đếm ngược nhưng Kỷ Thần Phong thì không thể. Dù người đàn bà này vừa ngu vừa xấu, không đáng để đồng cảm chút nào nhưng đối với Kỷ Thần Phong mà nói, bà là người mẹ đã nuôi hắn lớn lên. Hai người sống nương tựa lẫn nhau, cùng là người thân cuối cùng trên đời này của nhau. Biết được người thân nhất bị bệnh nặng như vậy, với tính cách của Kỷ Thần Phong thì sao có thể không cứu bà?
Sau khi hỏi mượn tôi chi phí cần thiết để trị liệu bước đầu xong, hắn lập tức dẫn Nghiêm Thiện Hoa đến bệnh viện Thủ Đô tìm khả năng điều trị mới. Trằn trọc một tuần, làm một mớ kiểm tra, kết luận sau cùng lại không khác các bác sĩ thành phố Hồng mấy.
“Hôm ấy… Tôi còn nhớ là làm xét nghiệm máu. Trước đó, trước giờ tôi chưa từng biết nhóm máu của bà. Lúc tôi phát hiện bà mang nhóm máu AB, tôi nhận ra những gì bà nói có thể là thật. Tôi mang nhóm máu O, bà không thể nào là mẹ của tôi.”
Chuyện đến đây thì đã có hướng sáng tỏ rồi, cũng không phải là Kỷ Thần Phong đã biết được chân tướng mà chẳng qua là Nghiêm Thiện Hoa đã bao bọc một lời nói dối kín kẽ hơn dưới lời nói dối cũ.
Sau khi sợ bóng sợ gió một trận, tôi bỗng trở nên bình tĩnh, tứ chi lạnh như băng bắt đầu ấm lại và đại não ngưng hoạt động cũng chậm rãi hoạt động lại.
Vẫn may… kiếm chưa rơi xuống. Chỉ cần Nghiêm Thiện Hoa giữ được bí mật thì tất cả đều dễ nói chuyện.
“Sao dì bị bệnh mà không nói với tôi?” Chống khuỷu tay lên giường, tôi nhổm nửa thân trên mềm oặt dậy, thầm chà mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay đi rồi bắt đầu nói chuyện xã giao: “Khi còn bé tôi còn từng uống sữa của bà đấy, tính ra bà cũng là một nửa mẹ của tôi. Cậu cũng biết ba năm trước đây bà còn biết tới tìm tôi, bây giờ sao lại không biết ngẫm lại cho mình? Nếu tôi biết chuyện này thì mấy ngày nay cũng sẽ không để cho cậu mệt mỏi như vậy.”
Kỷ Thần Phong ngồi dựa vào đầu giường, còn tôi thì chống khuỷu tay, chỉ là nâng nửa thân trên lên, nửa thân dưới thì vẫn nằm lỳ ở trên giường như cũ, giữa ánh mắt của hai bên tồn tại một chênh lệch cao thấp nhất định. Hắn hạ mắt, tôi ngửa đầu. Bốn mắt nhìn nhau một lát, có lẽ là vì tôi diễn tốt nên Kỷ Thần Phong vô cùng xúc động. Bàn tay hắn ôm lấy gò má tôi, đầu ngón tay hơi luồn vào trong tóc, hắn khẽ rướn tới, hôn tôi không biết là lần thứ mấy trong đêm nay.
Dễ dỗ quá, mới dăm ba câu đã cảm động đến mức hận không thể dính ở trên người tôi. Có lẽ cũng là vì dễ dàng tin tưởng người khác như thế nên mới gặp phải mấy thằng cặn bã.
Nhưng phát triển kiểu này, chẳng lẽ lại muốn mời tôi leo núi? Tha cho tôi đi, tôi cũng không muốn phải đi bác sĩ vì mặt sau nứt ra.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lại không bao giờ tìm được đúng thời cơ để rút lui. Giống như đã nảy sinh phản ứng hóa học kì lạ gì đó với Kỷ Thần Phong, chúng tôi lưỡi chống lưỡi, môi dán môi, làm thế nào cũng không tách ra được.
“Tôi phải đi rồi…” Kỷ Thần Phong thấp giọng nói rồi hôn một lần nữa.
Ngón cái hắn vuốt ve tai tôi, chỉ chốc lát sau nơi đó liền bắt đầu ứ máu nóng lên. Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng hôn bờ môi dưới của tôi, dịu dàng ngậm mút, cánh tay tôi bắt đầu run rẩy, hơi không chịu đựng nổi, chút thể lực tôi mới khôi phục lại lại gặp nguy cơ lần nữa.
Cảm giác như lại sắp bị thiếu khí, trái tim đập thật nhanh, đầu choáng vô cùng, rốt cuộc muốn cháo lưỡi dính dớp đến lúc nào đây?
Giống như là cảm nhận được ở trong lòng, mi mắt của Kỷ Thần Phong giật giật, một chớp mắt sau đó, khóe môi của tôi đột nhiên đau xót.
“Ưm!” Tôi phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra, nghiêng mặt qua một bên, trong miệng nhanh chóng nếm được một chất lỏng tanh mặn. Tôi liếm liếm khóe môi, đau nhói.
Bị cắn, còn chảy máu. Nổi điên cái gì đây?
Cơn xấu tính trong lòng ngo ngoe muốn động. Trước đây ở nhà bong bóng thừa dịp tôi ngủ ịn đầy dấu răng trên người tôi thì thôi, người còn đang tỉnh táo mà cắn thành như vậy mà được à? Rõ ràng là bằng tuổi tôi, sao lại cầm tinh con chó thế?
“Xin lỗi…” Kỷ Thần Phong vội vàng lại gần, xoay mặt tôi qua, cẩn thận xem xét vết thương: “Tôi nhất thời không khống chế được.”
Tựa như mấy con động vật liếm láp nhau, hắn êm ái liếm đi vết máu ở khóe môi tôi, không hề e ngại chút nào. Đầu lưỡi mềm mại đảo qua vết thương làm tôi hơi nhói, đồng thời, cơn ngứa ngáy nhỏ xíu cũng từ đó nhanh chóng khuếch tán.
Hắn đã xin lỗi rồi, vậy nên tôi cũng không thể nổi cáu được, nếu không tôi sẽ trông như thật là chuyện bé xé ra to…
Cơn giận tích tụ lại cứ thế bị liếm cho tán đi một cách không cam tâm như vậy, nhưng dù có nói gì thì làm sai chuyện gì cũng phải cảnh cáo một chút nhỉ? Nếu không chó con sẽ không học được luật lệ.
Lùi lại một chút, tôi tránh khỏi tay của hắn, nói: “Bác sĩ Kỷ phải chú ý đối xử với tôi hơn đấy, tới giờ tôi chưa bao giờ làm cậu chảy máu đâu.”
Kỷ Thần Phong ngồi quỳ ở trên giường, nghe vậy thì ngẩn người: “Được, sau này tôi sẽ cẩn thận.”
Trên môi hắn còn đang dính máu của tôi, nhưng dính cũng không đều, nhìn thoáng thì giống như là bị một người phụ nữ động tình tô son đỏ hôn, ăn một miệng chất hóa học.
“Tôi phải đi thật rồi.” Đầu ngón tay Kỷ Thần Phong chạm một đường từ tóc, tai rồi đến cằm của tôi. Lần này hắn không nói mà không làm nữa, sau khi thu tay lại lập tức xuống giường.
Hắn lấy áo khoác của mình ở trên ghế sô pha bên cạnh, quay đầu nhìn về phía tôi, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Nói xong, hắn cất bước như muốn đi về phía tôi nhưng một giây sau lại dừng lại. Hắn nhìn tôi một hồi, cuối cùng khe khẽ thở dài, đổi bước chân đi về phía cửa.
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đã khép lại, khóe miệng run run. Muốn hôn thì hôn đi, thở dài cái gì, khi nãy cũng đâu có nghiêm khắc lắm đâu, thế mà đã tủi thân rồi?
Đợi một hồi lâu, vẫn không nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.
Còn chưa đi à? Không phải… là đang chờ tôi chứ? Trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì lạ, bên trong như bị rất nhiều thứ nhồi nhét làm cho cảm xúc tăng cao một cách bị động. Nhận ra Kỷ Thần Phong không muốn rời xa mình, dù cơ thể mệt mỏi nhưng không thể không nói, trong lòng tôi quả thật là… sướng muốn chết.
Được rồi, an ủi chó con hay dính người cũng là một loại nghĩa vụ của người làm chủ nha.
Khẽ “chậc” một tiếng, tôi chịu đựng cơn khó chịu đi xuống giường, gọi Kỷ Thần Phong lại trước khi hắn đi.
“Chờ chút…”
Thật khó chịu, cảm giác như cơ bắp bị nới lỏng ra, mỗi một bước đều ảnh hưởng đến bên trong, dẫn đến từng cơn cảm giác kì lạ. Nó giống như đã nhớ kĩ dáng vẻ của Kỷ Thần Phong, cả đời này cũng không có ý định quên đi.
Kỷ Thần Phong thấy tôi đuổi theo, tư thế vốn đang đóng cửa dừng lại, chuyển thành mở cửa.
“Sao thế?”
Tôi ngưng lại một lát, nói: “Có thời gian tôi sẽ ghé thăm dì, cậu cũng không cần phải cố quá.” Do dự một chút, tôi vẫn nhắc lại đề nghị trước đó với hắn: “Còn có chuyện làm việc cho tôi, hi vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn trọng một chút. Với tình huống hiện tại của dì, có khi phải thường xuyên chạy đến bệnh viện, công việc nào có thể nghỉ nhiều như vậy? Huống hồ liệu pháp nhắm đích một năm cũng tốn mười mấy vạn, ba mươi vạn cũng không đủ cho dì uống thuốc hai năm, sau này phải làm sao đâu?”
Tiền sẽ chỉ càng ngày càng không đủ dùng, dù hắn có không ăn không uống thì cũng không thể kiếm đủ tiền để trả cho khoản nợ năm mươi vạn còn lại của tôi.
Với lòng tự tôn của hắn thì tuyệt đối sẽ không hỏi mượn tiền tôi lần thứ ba. Vậy hắn phải làm sao? Bán thận bán máu báo đáp ơn mẹ à? Nghiêm Thiện Hoa xứng à?
Thấy lần này Kỷ Thần Phong nhíu mày nhưng không giận lắm, tôi tiếp tục nói: “Bác sĩ Kỷ, tôi muốn giúp cậu, lấy…” Ngưng lại một lát, tôi chưa quen lắm với thân phận mới này: “Lấy thân phận người yêu. Đương nhiên tôi cũng có thể trực tiếp cho cậu tiền, một năm hai mươi vạn không phải là vấn đề gì đối với tôi. Nhưng tôi tôn trọng cậu, biết cậu không muốn nợ tôi quá nhiều, cho nên đây là cách thích hợp nhất, thỏa đáng nhất mà tôi có thể nghĩ đến.”
Cho nên, đặt lòng tự trọng và kiêu ngạo của mày xuống, ngoan ngoãn bị tao khóa lại bên người, trở thành dây tơ hồng sống nhờ vào hơi thở của tao đi. Rõ ràng đã không thể rời khỏi tao rồi, sao vẫn còn muốn chạy lung tung khắp nơi?
“Bác sĩ Kỷ, Thần Phong… Cậu có hiểu được nỗi khổ tâm của tôi không?”
Vào lúc tôi gọi hắn là “Thần Phong”, lông mi hắn run lên một cách rõ ràng, mi tâm cũng giãn ra.
“Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Dường như hắn đã nghe lọt lời tôi: “Cảm ơn.”
Hắn tiến lên ôm tôi, không phải là cái ôm giữa người yêu mà giống đối với bạn bè hoặc người thân hơn, không hề có yếu tố tình dục.
Mấy giây sau, hắn buông tôi ra, lần nữa tạm biệt tôi rồi rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của hắn cho đến khi hắn biến mất ở cuối hành lang, lúc này mới đóng cửa.
Đoạn lời vừa rồi hẳn là lời nói trái lương tâm và dối trá thứ hai mà tôi từng nói kể từ bài diễn thuyết khi tốt nghiệp trung học cho đến nay.
Khi diễn thuyết lúc tốt nghiệp, tôi nói với mọi người rằng mỗi người đều sẽ có tương lai tốt đẹp, mỗi người đều sẽ tiền đồ như gấm, nhưng thật ra tôi biết có rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, không phải có thể tùy tiện cải biến bằng chính sức mình.
Con của quan lớn hay phú thương tuyệt đối không thể có cùng tương lai với con của thợ hồ, dù trong một giai đoạn nào đó giữa bọn họ sẽ xuất hiện một hiện tượng giả… kiểu như là bình đẳng với nhau.
Tiền tài quyền thế tích lũy qua từng thế hệ, tạo thành một giai cấp khó mà vượt qua nổi. “Chỉ cần cố gắng, con cũng có thể trở thành người tai to mặt lớn”, là lời nói dối to lớn nhất mà người lớn trao cho trẻ con.
Uống rượu rồi buông thả, hôm sau mãi đến khi mặt trời đã lên cao, tôi mới tỉnh lại trong tiếng đập cửa như muốn đòi mạng của Trịnh Giải Nguyên.
Đầu đau giật từng cơn, hô hấp gấp gáp, thân thể vô cùng mệt mỏi, đều là những dấu hiệu thiếu ngủ mà tôi đã quen thuộc.
Tôi mang theo bộ mặt nặng nề kéo cửa phòng ra, còn chưa kịp mắng thì Trịnh Giải Nguyên đã chen đầu vào.
“Hôm qua nhiều người nên tao không nói, mày biết con lừa đồ chơi ngu xuẩn kia là ai tặng tao không?”
Tôi vừa rời giường nên khó hết giận, vô cùng lạnh lùng đáp một câu “không biết”, ném con nhộng vào trong máy pha cà phê viên nén rồi quay người đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
“Tao biết, dm vừa liếc đã biết chữ đó là do ai viết rồi!” Trịnh Giải Nguyên đi theo: “Chính là Thi Hạo, chính là thằng khốn đó. Nó chân thành ghê, sinh nhật năm nào cũng muốn làm tao buồn nôn, nó bị điên à?”
Mái tóc đỏ rực rỡ sau khi dầm mưa dãi nắng giờ đây đã biến thành màu hồng nhạt, vô cùng không hợp với hình tượng vô lại của cậu ta, thậm chí còn có mấy phần buồn cười.
“Ba năm trước đây người đánh nó là tao, nó về không tìm tao tính sổ mà lại gửi đồ chơi cho mày. Không phải là nó hận quá mà sinh ra yêu mày đấy chứ? Chứ sao lại quấn quýt không buông mày như thế.” Tôi cố ý làm cho Trịnh Giải Nguyên buồn nôn.
Quả nhiên, cậu ta lập tức buồn nôn tự ôm lấy mình, rùng mình một cái.
“Mày nói lung tung gì đấy!”
Bóp kem đánh răng lên trên bàn chải rồi, kết quả tôi lại quên vết thương trên miệng, bị lông chà không hề mềm mại của bàn chải đánh răng ma sát vào làm đau đớn từng cơn.
Ngũ quan của tôi rúm lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào miệng vết thương, tâm tình trở nên tệ hơn trong nháy mắt.
“Ai? Miệng mày sao vậy?” Trịnh Giải Nguyên tựa vào bên cạnh hồ dò xét nhìn tôi, trong mắt dần dần dâng lên mong muốn hóng chuyện: “Tối qua mày dẫn ai về nhà à? Cô này ghê gớm thật, còn để lại kí hiệu cho mày. Ai vậy, tao có biết không? KOL hay là ngôi sao nào?”
Liếc cậu ta thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương, tôi xua cậu ta, nói: “Bác sĩ.”
“Đù, thiên sứ áo trắng à, tao thích!”
Cả khuôn mặt Trịnh Giải Nguyên sáng lên, sau đó hoàn toàn không quan tâm đến Thi Hạo nữa mà hết lòng muốn tôi dắt mối cho hắn, nói cũng muốn quen mấy thiên sứ áo trắng xinh đẹp.
“Trước đó không lâu, bà nói với tôi bà bị ung thư…”
Có vài lời không thể nói được với bạn giường và đối tượng vui chơi qua đường, bởi vì đó là người ngoài, cũng người qua đường. Nhưng người yêu thì khác, người đó tham gia vào trong cuộc đời của hắn nên hắn có thể biết gì nói nấy với người đó. Tôi nghĩ đây là logic của Kỷ Thần Phong.
Nếu như tối nay tôi chưa từng cho hắn danh phận thì có lẽ sau này hắn vẫn sẽ xem tôi là ân nhân, chủ nợ, người quen, chỉ có người yêu là không phải mà thôi. Hắn sẽ không cho tôi đi vào trong cuộc sống của hắn nữa, sẽ không cho tôi nhìn trộm nội tâm của hắn, càng không cho phép tôi động thủ động cước với hắn.
Mà bây giờ hắn mở rộng lòng ra với tôi, thẳng thắn nói về Nghiêm Thiện Hoa, nói về chuyện đã luôn quấy nhiễu hắn trong khoảng thời gian này, có lẽ là để lấy lòng quan hệ thân mật vừa mới thành lập này.
Được hắn lấy lòng, đáng ra tôi phải đắc ý muốn chết mới đúng, đây quả thật là báo đáp tốt nhất cho sự nỗ lực vất vả của tôi đêm nay. Nhưng… Dm, tại sao Kỷ Thần Phong phát hiện? Phát hiện ra chuyện mình không phải là con trai Nghiêm Thiện Hoa, Nghiêm Thiện Hoa không phải là mẹ đẻ của hắn? Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, làm sao hắn biết?
Thân thể ngoài bủn rủn và sợ hãi ra thì hoàn toàn không động đậy nổi. Tôi giống như một con chuột gặp nguy hiểm rơi vào trong trạng thái giả chết, chỉ có thể phó thác cho trời, im lặng chờ ông trời sắp đặt mà không đoán trước được sống chết.
“Bà bảo tôi không cần phải để ý đến bà, nói tôi chỉ là con bà nhận nuôi. Con bà vừa ra đời đã chết, bà sợ chồng trách tội, thế là tìm một bé trai bị bố mẹ vứt nói là con của mình.” Kỷ Thần Phong không phát hiện ra sự khác lạ của tôi, cũng không biết trên tay mình đang cầm một thanh kiếm Damocles sắc bén: “Đương nhiên là tôi không tin bà, chỉ nghĩ là bà bị bệnh, không muốn liên lụy đến tôi nên mới…”
Theo lời của Kỷ Thần Phong thì chuyện hắn hỏi vay tiền tôi cũng không phải là ý của Nghiêm Thiện Hoa.
Nghiêm Thiện Hoa bị ung thư phổi, một loại u ác tính, đồng thời đã phát triển đến giữa thời kỳ cuối, có di căn lên não. Các bác sĩ thành phố Hồng đều có cùng quan điểm, không phẫu thuật được, đề nghị điều trị theo hướng sử dụng liệu pháp nhắm đích*. Nhưng đa số thuốc dùng trong liệu pháp nhắm trúng đích là hàng nhập khẩu, vô cùng đắt đỏ, mỗi tháng tốn gần một vạn tiền thuốc. Bình thường ban ngày Nghiêm Thiện Hoa làm quét dọn ở bệnh viện, ban đêm thì phụ ở quán bán hàng, một tháng chẳng qua cũng chỉ được bốn nghìn hơn. Kỷ Thần Phong mới thực tập xong, ba mươi vạn nợ tôi còn chưa trả hết, trong nhà làm gì còn dư tiền?
(*)
Huống hồ đối với người bệnh giữa thời kì cuối thì dù có dùng thuốc nhắm đích tốt nhất thì trung bình cũng sống không quá ba năm, chỉ là một cách để trì hoãn cái chết do con người làm ra thôi. Bà hiểu rất rõ, sau khi hỏi rõ ràng xong bèn nói chuyện này cho Kỷ Thần Phong biết, còn nói dối chuyện nhận nuôi, muốn Kỷ Thần Phong không quan tâm bà, để bà lẳng lặng chờ chết
Bà có thể lạnh nhạt nhìn tính mạng của mình bắt đầu đếm ngược nhưng Kỷ Thần Phong thì không thể. Dù người đàn bà này vừa ngu vừa xấu, không đáng để đồng cảm chút nào nhưng đối với Kỷ Thần Phong mà nói, bà là người mẹ đã nuôi hắn lớn lên. Hai người sống nương tựa lẫn nhau, cùng là người thân cuối cùng trên đời này của nhau. Biết được người thân nhất bị bệnh nặng như vậy, với tính cách của Kỷ Thần Phong thì sao có thể không cứu bà?
Sau khi hỏi mượn tôi chi phí cần thiết để trị liệu bước đầu xong, hắn lập tức dẫn Nghiêm Thiện Hoa đến bệnh viện Thủ Đô tìm khả năng điều trị mới. Trằn trọc một tuần, làm một mớ kiểm tra, kết luận sau cùng lại không khác các bác sĩ thành phố Hồng mấy.
“Hôm ấy… Tôi còn nhớ là làm xét nghiệm máu. Trước đó, trước giờ tôi chưa từng biết nhóm máu của bà. Lúc tôi phát hiện bà mang nhóm máu AB, tôi nhận ra những gì bà nói có thể là thật. Tôi mang nhóm máu O, bà không thể nào là mẹ của tôi.”
Chuyện đến đây thì đã có hướng sáng tỏ rồi, cũng không phải là Kỷ Thần Phong đã biết được chân tướng mà chẳng qua là Nghiêm Thiện Hoa đã bao bọc một lời nói dối kín kẽ hơn dưới lời nói dối cũ.
Sau khi sợ bóng sợ gió một trận, tôi bỗng trở nên bình tĩnh, tứ chi lạnh như băng bắt đầu ấm lại và đại não ngưng hoạt động cũng chậm rãi hoạt động lại.
Vẫn may… kiếm chưa rơi xuống. Chỉ cần Nghiêm Thiện Hoa giữ được bí mật thì tất cả đều dễ nói chuyện.
“Sao dì bị bệnh mà không nói với tôi?” Chống khuỷu tay lên giường, tôi nhổm nửa thân trên mềm oặt dậy, thầm chà mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay đi rồi bắt đầu nói chuyện xã giao: “Khi còn bé tôi còn từng uống sữa của bà đấy, tính ra bà cũng là một nửa mẹ của tôi. Cậu cũng biết ba năm trước đây bà còn biết tới tìm tôi, bây giờ sao lại không biết ngẫm lại cho mình? Nếu tôi biết chuyện này thì mấy ngày nay cũng sẽ không để cho cậu mệt mỏi như vậy.”
Kỷ Thần Phong ngồi dựa vào đầu giường, còn tôi thì chống khuỷu tay, chỉ là nâng nửa thân trên lên, nửa thân dưới thì vẫn nằm lỳ ở trên giường như cũ, giữa ánh mắt của hai bên tồn tại một chênh lệch cao thấp nhất định. Hắn hạ mắt, tôi ngửa đầu. Bốn mắt nhìn nhau một lát, có lẽ là vì tôi diễn tốt nên Kỷ Thần Phong vô cùng xúc động. Bàn tay hắn ôm lấy gò má tôi, đầu ngón tay hơi luồn vào trong tóc, hắn khẽ rướn tới, hôn tôi không biết là lần thứ mấy trong đêm nay.
Dễ dỗ quá, mới dăm ba câu đã cảm động đến mức hận không thể dính ở trên người tôi. Có lẽ cũng là vì dễ dàng tin tưởng người khác như thế nên mới gặp phải mấy thằng cặn bã.
Nhưng phát triển kiểu này, chẳng lẽ lại muốn mời tôi leo núi? Tha cho tôi đi, tôi cũng không muốn phải đi bác sĩ vì mặt sau nứt ra.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lại không bao giờ tìm được đúng thời cơ để rút lui. Giống như đã nảy sinh phản ứng hóa học kì lạ gì đó với Kỷ Thần Phong, chúng tôi lưỡi chống lưỡi, môi dán môi, làm thế nào cũng không tách ra được.
“Tôi phải đi rồi…” Kỷ Thần Phong thấp giọng nói rồi hôn một lần nữa.
Ngón cái hắn vuốt ve tai tôi, chỉ chốc lát sau nơi đó liền bắt đầu ứ máu nóng lên. Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng hôn bờ môi dưới của tôi, dịu dàng ngậm mút, cánh tay tôi bắt đầu run rẩy, hơi không chịu đựng nổi, chút thể lực tôi mới khôi phục lại lại gặp nguy cơ lần nữa.
Cảm giác như lại sắp bị thiếu khí, trái tim đập thật nhanh, đầu choáng vô cùng, rốt cuộc muốn cháo lưỡi dính dớp đến lúc nào đây?
Giống như là cảm nhận được ở trong lòng, mi mắt của Kỷ Thần Phong giật giật, một chớp mắt sau đó, khóe môi của tôi đột nhiên đau xót.
“Ưm!” Tôi phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra, nghiêng mặt qua một bên, trong miệng nhanh chóng nếm được một chất lỏng tanh mặn. Tôi liếm liếm khóe môi, đau nhói.
Bị cắn, còn chảy máu. Nổi điên cái gì đây?
Cơn xấu tính trong lòng ngo ngoe muốn động. Trước đây ở nhà bong bóng thừa dịp tôi ngủ ịn đầy dấu răng trên người tôi thì thôi, người còn đang tỉnh táo mà cắn thành như vậy mà được à? Rõ ràng là bằng tuổi tôi, sao lại cầm tinh con chó thế?
“Xin lỗi…” Kỷ Thần Phong vội vàng lại gần, xoay mặt tôi qua, cẩn thận xem xét vết thương: “Tôi nhất thời không khống chế được.”
Tựa như mấy con động vật liếm láp nhau, hắn êm ái liếm đi vết máu ở khóe môi tôi, không hề e ngại chút nào. Đầu lưỡi mềm mại đảo qua vết thương làm tôi hơi nhói, đồng thời, cơn ngứa ngáy nhỏ xíu cũng từ đó nhanh chóng khuếch tán.
Hắn đã xin lỗi rồi, vậy nên tôi cũng không thể nổi cáu được, nếu không tôi sẽ trông như thật là chuyện bé xé ra to…
Cơn giận tích tụ lại cứ thế bị liếm cho tán đi một cách không cam tâm như vậy, nhưng dù có nói gì thì làm sai chuyện gì cũng phải cảnh cáo một chút nhỉ? Nếu không chó con sẽ không học được luật lệ.
Lùi lại một chút, tôi tránh khỏi tay của hắn, nói: “Bác sĩ Kỷ phải chú ý đối xử với tôi hơn đấy, tới giờ tôi chưa bao giờ làm cậu chảy máu đâu.”
Kỷ Thần Phong ngồi quỳ ở trên giường, nghe vậy thì ngẩn người: “Được, sau này tôi sẽ cẩn thận.”
Trên môi hắn còn đang dính máu của tôi, nhưng dính cũng không đều, nhìn thoáng thì giống như là bị một người phụ nữ động tình tô son đỏ hôn, ăn một miệng chất hóa học.
“Tôi phải đi thật rồi.” Đầu ngón tay Kỷ Thần Phong chạm một đường từ tóc, tai rồi đến cằm của tôi. Lần này hắn không nói mà không làm nữa, sau khi thu tay lại lập tức xuống giường.
Hắn lấy áo khoác của mình ở trên ghế sô pha bên cạnh, quay đầu nhìn về phía tôi, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Nói xong, hắn cất bước như muốn đi về phía tôi nhưng một giây sau lại dừng lại. Hắn nhìn tôi một hồi, cuối cùng khe khẽ thở dài, đổi bước chân đi về phía cửa.
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đã khép lại, khóe miệng run run. Muốn hôn thì hôn đi, thở dài cái gì, khi nãy cũng đâu có nghiêm khắc lắm đâu, thế mà đã tủi thân rồi?
Đợi một hồi lâu, vẫn không nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.
Còn chưa đi à? Không phải… là đang chờ tôi chứ? Trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì lạ, bên trong như bị rất nhiều thứ nhồi nhét làm cho cảm xúc tăng cao một cách bị động. Nhận ra Kỷ Thần Phong không muốn rời xa mình, dù cơ thể mệt mỏi nhưng không thể không nói, trong lòng tôi quả thật là… sướng muốn chết.
Được rồi, an ủi chó con hay dính người cũng là một loại nghĩa vụ của người làm chủ nha.
Khẽ “chậc” một tiếng, tôi chịu đựng cơn khó chịu đi xuống giường, gọi Kỷ Thần Phong lại trước khi hắn đi.
“Chờ chút…”
Thật khó chịu, cảm giác như cơ bắp bị nới lỏng ra, mỗi một bước đều ảnh hưởng đến bên trong, dẫn đến từng cơn cảm giác kì lạ. Nó giống như đã nhớ kĩ dáng vẻ của Kỷ Thần Phong, cả đời này cũng không có ý định quên đi.
Kỷ Thần Phong thấy tôi đuổi theo, tư thế vốn đang đóng cửa dừng lại, chuyển thành mở cửa.
“Sao thế?”
Tôi ngưng lại một lát, nói: “Có thời gian tôi sẽ ghé thăm dì, cậu cũng không cần phải cố quá.” Do dự một chút, tôi vẫn nhắc lại đề nghị trước đó với hắn: “Còn có chuyện làm việc cho tôi, hi vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn trọng một chút. Với tình huống hiện tại của dì, có khi phải thường xuyên chạy đến bệnh viện, công việc nào có thể nghỉ nhiều như vậy? Huống hồ liệu pháp nhắm đích một năm cũng tốn mười mấy vạn, ba mươi vạn cũng không đủ cho dì uống thuốc hai năm, sau này phải làm sao đâu?”
Tiền sẽ chỉ càng ngày càng không đủ dùng, dù hắn có không ăn không uống thì cũng không thể kiếm đủ tiền để trả cho khoản nợ năm mươi vạn còn lại của tôi.
Với lòng tự tôn của hắn thì tuyệt đối sẽ không hỏi mượn tiền tôi lần thứ ba. Vậy hắn phải làm sao? Bán thận bán máu báo đáp ơn mẹ à? Nghiêm Thiện Hoa xứng à?
Thấy lần này Kỷ Thần Phong nhíu mày nhưng không giận lắm, tôi tiếp tục nói: “Bác sĩ Kỷ, tôi muốn giúp cậu, lấy…” Ngưng lại một lát, tôi chưa quen lắm với thân phận mới này: “Lấy thân phận người yêu. Đương nhiên tôi cũng có thể trực tiếp cho cậu tiền, một năm hai mươi vạn không phải là vấn đề gì đối với tôi. Nhưng tôi tôn trọng cậu, biết cậu không muốn nợ tôi quá nhiều, cho nên đây là cách thích hợp nhất, thỏa đáng nhất mà tôi có thể nghĩ đến.”
Cho nên, đặt lòng tự trọng và kiêu ngạo của mày xuống, ngoan ngoãn bị tao khóa lại bên người, trở thành dây tơ hồng sống nhờ vào hơi thở của tao đi. Rõ ràng đã không thể rời khỏi tao rồi, sao vẫn còn muốn chạy lung tung khắp nơi?
“Bác sĩ Kỷ, Thần Phong… Cậu có hiểu được nỗi khổ tâm của tôi không?”
Vào lúc tôi gọi hắn là “Thần Phong”, lông mi hắn run lên một cách rõ ràng, mi tâm cũng giãn ra.
“Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Dường như hắn đã nghe lọt lời tôi: “Cảm ơn.”
Hắn tiến lên ôm tôi, không phải là cái ôm giữa người yêu mà giống đối với bạn bè hoặc người thân hơn, không hề có yếu tố tình dục.
Mấy giây sau, hắn buông tôi ra, lần nữa tạm biệt tôi rồi rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của hắn cho đến khi hắn biến mất ở cuối hành lang, lúc này mới đóng cửa.
Đoạn lời vừa rồi hẳn là lời nói trái lương tâm và dối trá thứ hai mà tôi từng nói kể từ bài diễn thuyết khi tốt nghiệp trung học cho đến nay.
Khi diễn thuyết lúc tốt nghiệp, tôi nói với mọi người rằng mỗi người đều sẽ có tương lai tốt đẹp, mỗi người đều sẽ tiền đồ như gấm, nhưng thật ra tôi biết có rất nhiều chuyện đã được định sẵn rồi, không phải có thể tùy tiện cải biến bằng chính sức mình.
Con của quan lớn hay phú thương tuyệt đối không thể có cùng tương lai với con của thợ hồ, dù trong một giai đoạn nào đó giữa bọn họ sẽ xuất hiện một hiện tượng giả… kiểu như là bình đẳng với nhau.
Tiền tài quyền thế tích lũy qua từng thế hệ, tạo thành một giai cấp khó mà vượt qua nổi. “Chỉ cần cố gắng, con cũng có thể trở thành người tai to mặt lớn”, là lời nói dối to lớn nhất mà người lớn trao cho trẻ con.
Uống rượu rồi buông thả, hôm sau mãi đến khi mặt trời đã lên cao, tôi mới tỉnh lại trong tiếng đập cửa như muốn đòi mạng của Trịnh Giải Nguyên.
Đầu đau giật từng cơn, hô hấp gấp gáp, thân thể vô cùng mệt mỏi, đều là những dấu hiệu thiếu ngủ mà tôi đã quen thuộc.
Tôi mang theo bộ mặt nặng nề kéo cửa phòng ra, còn chưa kịp mắng thì Trịnh Giải Nguyên đã chen đầu vào.
“Hôm qua nhiều người nên tao không nói, mày biết con lừa đồ chơi ngu xuẩn kia là ai tặng tao không?”
Tôi vừa rời giường nên khó hết giận, vô cùng lạnh lùng đáp một câu “không biết”, ném con nhộng vào trong máy pha cà phê viên nén rồi quay người đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
“Tao biết, dm vừa liếc đã biết chữ đó là do ai viết rồi!” Trịnh Giải Nguyên đi theo: “Chính là Thi Hạo, chính là thằng khốn đó. Nó chân thành ghê, sinh nhật năm nào cũng muốn làm tao buồn nôn, nó bị điên à?”
Mái tóc đỏ rực rỡ sau khi dầm mưa dãi nắng giờ đây đã biến thành màu hồng nhạt, vô cùng không hợp với hình tượng vô lại của cậu ta, thậm chí còn có mấy phần buồn cười.
“Ba năm trước đây người đánh nó là tao, nó về không tìm tao tính sổ mà lại gửi đồ chơi cho mày. Không phải là nó hận quá mà sinh ra yêu mày đấy chứ? Chứ sao lại quấn quýt không buông mày như thế.” Tôi cố ý làm cho Trịnh Giải Nguyên buồn nôn.
Quả nhiên, cậu ta lập tức buồn nôn tự ôm lấy mình, rùng mình một cái.
“Mày nói lung tung gì đấy!”
Bóp kem đánh răng lên trên bàn chải rồi, kết quả tôi lại quên vết thương trên miệng, bị lông chà không hề mềm mại của bàn chải đánh răng ma sát vào làm đau đớn từng cơn.
Ngũ quan của tôi rúm lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào miệng vết thương, tâm tình trở nên tệ hơn trong nháy mắt.
“Ai? Miệng mày sao vậy?” Trịnh Giải Nguyên tựa vào bên cạnh hồ dò xét nhìn tôi, trong mắt dần dần dâng lên mong muốn hóng chuyện: “Tối qua mày dẫn ai về nhà à? Cô này ghê gớm thật, còn để lại kí hiệu cho mày. Ai vậy, tao có biết không? KOL hay là ngôi sao nào?”
Liếc cậu ta thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương, tôi xua cậu ta, nói: “Bác sĩ.”
“Đù, thiên sứ áo trắng à, tao thích!”
Cả khuôn mặt Trịnh Giải Nguyên sáng lên, sau đó hoàn toàn không quan tâm đến Thi Hạo nữa mà hết lòng muốn tôi dắt mối cho hắn, nói cũng muốn quen mấy thiên sứ áo trắng xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất