Chương 4
Bạch Cẩn mơ màng tỉnh dậy, bất chợt không định hình được mình đang ở đâu, ngón tay động đậy, cảm giác cả bàn tay bị người ta nắm, còn chơi xấu cào nhẹ vào lòng bàn tay y.
Niên Cẩm Huyên vuốt trán y, còn săn sóc đưa tay che ánh sáng, giọng nói dịu dàng.
"Tỉnh rồi?"
Bạch Cẩn sốt đến đầu óc đặc sệt, phải mất một lúc lâu y mới biết mình đang ở đâu. Mí mắt y nóng bừng, eo đau nhức, cơ thể không có một chút sức lực nào.
"Nhị gia, ta bị làm sao vậy?"
"Ngươi phát sốt."
Tiếng nói vô cùng khàn, nói xong cũng không hề có tinh thần, y gật gà gật gù đáp lời rồi lim dim như muốn ngủ tiếp. Niên Cẩm Huyên thấy thế xốc y dậy, dựa vào lòng mình, gọi người đem thức ăn vào.
"Dậy đi, ăn chút gì đó rồi hãy ngủ."
Người hầu đưa nước cho Niên Cẩm Huyên, hắn đón lấy rồi đút cho Bạch Cẩn. Y uống non nửa chén, cũng tỉnh táo hơn, vùng vằng thoát khỏi vòng tay Niên Cẩm Huyên. Hắn siết tay, ôm y càng chặt. Bạch Cẩn đỏ mặt, trừng Niên Cẩm Huyên một cách yếu ớt, nhỏ giọng kháng nghị.
"Nhị gia, còn có người khác..."
Niên Cẩm Huyên bật cười, vén tóc y ra sau tai.
"Không sao đâu, người trong phủ của ta tất cả đều đáng tin. Đây là Mục Vân, nàng còn có một đại ca là Mục Phong, cả hai đều là tâm phúc theo ta từ nhỏ. Nay ta để lại Mục Vân cho ngươi, nhớ đối xử tốt với nàng."
Mục Vân quỳ xuống, cúi đầu.
"Nô tì là Mục Vân, sau này nhất định chăm sóc cho công tử thật tốt."
Bạch Cẩn gật đầu. Dù lúc trước y cũng là thiếu gia, nhưng ít khi thân thiết với người hầu hạ, bên cạnh cũng không có nha hoàn, phút chốc hơi không quen, còn thấy ngài ngại. Y không có chỗ nào trốn đành quay mặt núp vào lòng Niên Cẩm Huyên. Hắn cảm nhận người trong lòng xấu hổ, không đành chọc ghẹo y, cho Mục Vân lui ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn hai người, Bạch Cẩn yếu ớt đẩy Niên Cẩm Huyên ra, rúc sâu vào giường. Niên Cẩm Huyên không làm khó y, lấy chén cháo trên bàn, múc lên thổi nhè nhẹ, giọng như dỗ trẻ.
"Ngoan, ăn chút cháo đi."
Nói rồi đưa muỗng đến bên miệng Bạch Cẩn. Bạch Cẩn cắn môi, đón lấy chén cháo.
"Ta tự ăn là được."
Nhưng hình như y đánh giá quá cao bản thân, tưởng ngủ một giấc là bình phục. Vừa tiếp lấy chén cháo, tay lại không có chút sức lực nào nâng lên, chén cháo bị thả ra rơi xuống. Niên Cẩm Huyên dường như đã đoán trước, hắn nhẹ nhàng đón lấy, cháo không nhiều, không bắn ra giọt nào.
Niên Cẩm Huyên búng lên trán Bạch Cẩn một cái nhẹ hều, muỗng vẫn kề bên miệng y, nhắc nhở.
"Đừng cậy mạnh nữa, ta không còn bao nhiêu kiên nhẫn đâu."
Bạch Cẩn thấy đồ ăn, đói đến cồn cào, ngoan ngoãn để hắn đút. Niên Cẩm Huyên đút y ăn hết chén cháo tổ yến. Thấy ánh mắt y nhìn theo cái chén đầy vẻ tiếc nuối, rõ ràng là vẫn chưa no. Niên Cẩm Huyên áp khăn ướt lên mặt y, tỉ mỉ lau.
"Vương Sùng nói ngươi lâu ngày chưa ăn, không được ăn quá nhiều, có hại cho bao tử."
"Vương Sùng là ai?"
"Là đại phu trong phủ của ta, độ chiều tối hắn quay lại khám, ngươi sẽ gặp được."
"À."
Niên Cẩm Huyên lau từ cái trán trơn bóng xuống chiếc cằm hơi nhọn của y. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như nằm gọn trong tay hắn. Ánh mắt Bạch Cẩn trong vắt, tựa như đang né tránh, không hề nhìn vào hắn, đảo tròn xung quanh, trông cực kỳ giảo hoạt.
Niên Cẩm Huyên dùng ngón cái miết nhẹ vào môi y rồi bất ngờ mổ lên đó. Bạch Cẩn bị bất ngờ, đưa hai tay lên che miệng, ánh mắt vô cùng bất mãn.
Niên Cẩm Huyên coi như không thấy sự lên án của y. Kéo hai tay y qua tiếp tục lau. Bạch Cẩn không dám phản kháng, mà y cũng không còn sức phản kháng. Phòng yên tĩnh như tờ, chẳng mấy chốc Bạch Cẩn lại buồn ngủ.
Niên Cẩm Huyên lau xong, đỡ y nằm xuống, dém chăn kĩ càng, cũng kéo rèm giường xuống, chuẩn bị ra ngoài. Vừa đứng lên thì góc áo bị níu lại. Hắn quay đầu, thấy y nhìn hắn bằng đôi mắt e dè.
"Nhị gia, khi nào..khi nào thì ta được rời đi?"
Niên Cẩm Huyên lúc trước chỉ nói ngủ một đêm sẽ chuộc người ra, chứ không nói có thu nhận y vào phủ hay không. So với kề cận một người cường thế lại khó lường như hắn. Y tình nguyện trở lại cuộc sống trước khi bị lừa bán đi. Dù vất vả, nhưng ít ra y cảm thấy an toàn và thoải mái.
Bạch Cẩn lại nghĩ nếu thật sự một đêm của mình không đáng giá với số tiền chuộc thân mà Niên Cẩm Huyên bỏ ra, y sẽ cố gắng kiếm thật nhiều, rồi tìm cơ hội trả lại cho hắn. Càng nghĩ y càng cảm thấy khả thi, ánh mắt nhìn hắn cũng bừng bừng khí thế.
Niên Cẩm Huyên so với Bạch Cẩn, đích thị là con cáo già không hơn không kém, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã đoán được hai phần ba nhóc con này đang tính toán cái gì.
Niên Cẩm Huyên nhếch môi, không vạch trần, còn vô cùng tốt bụng, giống như muốn tác thành cho y.
"Đợi khi nào ngươi khỏe hẳn ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, dù sao thì ngươi sốt cao như vậy một phần cũng là do ta. Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Bạch Cẩn không tinh ý phát hiện ra có gì bất thường, trong lòng cảm động, xém xíu là khóc luôn.
"Cảm ơn Nhị gia, sau này ta nhất định tìm cơ hội đền đáp cho ngài."
Niên Cẩm Huyên chỉ cười mà không nói.
Niên Cẩm Huyên vuốt trán y, còn săn sóc đưa tay che ánh sáng, giọng nói dịu dàng.
"Tỉnh rồi?"
Bạch Cẩn sốt đến đầu óc đặc sệt, phải mất một lúc lâu y mới biết mình đang ở đâu. Mí mắt y nóng bừng, eo đau nhức, cơ thể không có một chút sức lực nào.
"Nhị gia, ta bị làm sao vậy?"
"Ngươi phát sốt."
Tiếng nói vô cùng khàn, nói xong cũng không hề có tinh thần, y gật gà gật gù đáp lời rồi lim dim như muốn ngủ tiếp. Niên Cẩm Huyên thấy thế xốc y dậy, dựa vào lòng mình, gọi người đem thức ăn vào.
"Dậy đi, ăn chút gì đó rồi hãy ngủ."
Người hầu đưa nước cho Niên Cẩm Huyên, hắn đón lấy rồi đút cho Bạch Cẩn. Y uống non nửa chén, cũng tỉnh táo hơn, vùng vằng thoát khỏi vòng tay Niên Cẩm Huyên. Hắn siết tay, ôm y càng chặt. Bạch Cẩn đỏ mặt, trừng Niên Cẩm Huyên một cách yếu ớt, nhỏ giọng kháng nghị.
"Nhị gia, còn có người khác..."
Niên Cẩm Huyên bật cười, vén tóc y ra sau tai.
"Không sao đâu, người trong phủ của ta tất cả đều đáng tin. Đây là Mục Vân, nàng còn có một đại ca là Mục Phong, cả hai đều là tâm phúc theo ta từ nhỏ. Nay ta để lại Mục Vân cho ngươi, nhớ đối xử tốt với nàng."
Mục Vân quỳ xuống, cúi đầu.
"Nô tì là Mục Vân, sau này nhất định chăm sóc cho công tử thật tốt."
Bạch Cẩn gật đầu. Dù lúc trước y cũng là thiếu gia, nhưng ít khi thân thiết với người hầu hạ, bên cạnh cũng không có nha hoàn, phút chốc hơi không quen, còn thấy ngài ngại. Y không có chỗ nào trốn đành quay mặt núp vào lòng Niên Cẩm Huyên. Hắn cảm nhận người trong lòng xấu hổ, không đành chọc ghẹo y, cho Mục Vân lui ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn hai người, Bạch Cẩn yếu ớt đẩy Niên Cẩm Huyên ra, rúc sâu vào giường. Niên Cẩm Huyên không làm khó y, lấy chén cháo trên bàn, múc lên thổi nhè nhẹ, giọng như dỗ trẻ.
"Ngoan, ăn chút cháo đi."
Nói rồi đưa muỗng đến bên miệng Bạch Cẩn. Bạch Cẩn cắn môi, đón lấy chén cháo.
"Ta tự ăn là được."
Nhưng hình như y đánh giá quá cao bản thân, tưởng ngủ một giấc là bình phục. Vừa tiếp lấy chén cháo, tay lại không có chút sức lực nào nâng lên, chén cháo bị thả ra rơi xuống. Niên Cẩm Huyên dường như đã đoán trước, hắn nhẹ nhàng đón lấy, cháo không nhiều, không bắn ra giọt nào.
Niên Cẩm Huyên búng lên trán Bạch Cẩn một cái nhẹ hều, muỗng vẫn kề bên miệng y, nhắc nhở.
"Đừng cậy mạnh nữa, ta không còn bao nhiêu kiên nhẫn đâu."
Bạch Cẩn thấy đồ ăn, đói đến cồn cào, ngoan ngoãn để hắn đút. Niên Cẩm Huyên đút y ăn hết chén cháo tổ yến. Thấy ánh mắt y nhìn theo cái chén đầy vẻ tiếc nuối, rõ ràng là vẫn chưa no. Niên Cẩm Huyên áp khăn ướt lên mặt y, tỉ mỉ lau.
"Vương Sùng nói ngươi lâu ngày chưa ăn, không được ăn quá nhiều, có hại cho bao tử."
"Vương Sùng là ai?"
"Là đại phu trong phủ của ta, độ chiều tối hắn quay lại khám, ngươi sẽ gặp được."
"À."
Niên Cẩm Huyên lau từ cái trán trơn bóng xuống chiếc cằm hơi nhọn của y. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như nằm gọn trong tay hắn. Ánh mắt Bạch Cẩn trong vắt, tựa như đang né tránh, không hề nhìn vào hắn, đảo tròn xung quanh, trông cực kỳ giảo hoạt.
Niên Cẩm Huyên dùng ngón cái miết nhẹ vào môi y rồi bất ngờ mổ lên đó. Bạch Cẩn bị bất ngờ, đưa hai tay lên che miệng, ánh mắt vô cùng bất mãn.
Niên Cẩm Huyên coi như không thấy sự lên án của y. Kéo hai tay y qua tiếp tục lau. Bạch Cẩn không dám phản kháng, mà y cũng không còn sức phản kháng. Phòng yên tĩnh như tờ, chẳng mấy chốc Bạch Cẩn lại buồn ngủ.
Niên Cẩm Huyên lau xong, đỡ y nằm xuống, dém chăn kĩ càng, cũng kéo rèm giường xuống, chuẩn bị ra ngoài. Vừa đứng lên thì góc áo bị níu lại. Hắn quay đầu, thấy y nhìn hắn bằng đôi mắt e dè.
"Nhị gia, khi nào..khi nào thì ta được rời đi?"
Niên Cẩm Huyên lúc trước chỉ nói ngủ một đêm sẽ chuộc người ra, chứ không nói có thu nhận y vào phủ hay không. So với kề cận một người cường thế lại khó lường như hắn. Y tình nguyện trở lại cuộc sống trước khi bị lừa bán đi. Dù vất vả, nhưng ít ra y cảm thấy an toàn và thoải mái.
Bạch Cẩn lại nghĩ nếu thật sự một đêm của mình không đáng giá với số tiền chuộc thân mà Niên Cẩm Huyên bỏ ra, y sẽ cố gắng kiếm thật nhiều, rồi tìm cơ hội trả lại cho hắn. Càng nghĩ y càng cảm thấy khả thi, ánh mắt nhìn hắn cũng bừng bừng khí thế.
Niên Cẩm Huyên so với Bạch Cẩn, đích thị là con cáo già không hơn không kém, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã đoán được hai phần ba nhóc con này đang tính toán cái gì.
Niên Cẩm Huyên nhếch môi, không vạch trần, còn vô cùng tốt bụng, giống như muốn tác thành cho y.
"Đợi khi nào ngươi khỏe hẳn ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, dù sao thì ngươi sốt cao như vậy một phần cũng là do ta. Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Bạch Cẩn không tinh ý phát hiện ra có gì bất thường, trong lòng cảm động, xém xíu là khóc luôn.
"Cảm ơn Nhị gia, sau này ta nhất định tìm cơ hội đền đáp cho ngài."
Niên Cẩm Huyên chỉ cười mà không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất