Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)
Chương 47
Nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của đối phương, không có phản ứng gì với lời mình nói, Chanh Âm cũng không thúc giục, tự mình đi vào phòng bếp, xem một chút coi có cái gì ăn được không, lấy ra chiêu đãi người này tử tế.
Chẳng qua thật không may, bởi vì thường ngày Chanh Âm cũng không chú trọng đến việc ăn uống của mình, bây giờ đi nhìn, trong phòng bếp chỉ còn thừa lại có cháo loãng ngày hôm qua y đã nấu, đồ ăn thì căn bản không có, trong lúc nhất thời Chanh Âm có chút khó xử.
Cái này… cũng chỉ có thể… tạm chấp nhận vậy!
Nghĩ như vậy, Chanh Âm liền cầm lên hai cái chén không đã được rửa sạch đặt ở một bên, phân cháo loãng vẫn còn hơi nóng thành hai phần, chén nhiều là dành cho Thiếu Du, chén ít là cho bản thân mình.
Nhìn hai chén cháo đơn điệu, Chanh Âm chung quy vẫn cảm thấy có chút không ổn, vì vậy y lại tìm khắp phòng bếp, quả thật tìm thêm được hai cây hành cùng với một miếng gừng nhỏ, cắt nhỏ hành và gừng rắc vào trong chén của Thiếu Du, tiếp đó nhỏ chút dầu vừng với xì dầu, sau nhìn lại so sánh hai chén cháo, quả nhiên, bỏ thêm nguyên liệu so với một chén cháo trắng tốt hơn rất nhiều.
Thoả mãn gật đầu, lúc này Chanh Âm mới bưng hai chén cháo tương đối nổi bật đi ra ngoài, nhưng khi y quay trở lại phòng, không nghĩ tới Thiếu Du kia cư nhiên vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên.
Thấy thế, Chanh Âm cảm thấy buồn cười, y để hai chén cháo loãng xuống, cố ý phát sinh tiếng vang thật lớn để hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Như mong muốn, An Thiếu Du nghe tiếng động chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Chanh Âm, chỉ thấy y nở nụ cười, ngón trỏ đang chỉ hướng hai chén sứ trên bàn.
“Đói bụng không? Ăn cơm trước đi!”
“Cơm…?”
Nhìn vào đồ ăn trong chén sứ trên bàn, An Thiếu Du lần thứ hai nhíu mày, Chanh Âm không chú ý tới biến hóa của hắn, vẫn như trước nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, sau đó đem cháo loãng đặc biệt chuẩn bị cho hắn chuyển qua trước mặt hắn.
Tuy rằng trước đó rõ ràng đã nói muốn hảo hảo sai bảo người ta, nhưng Chanh Âm là dạng người miệng cứng lòng mềm đúng chuẩn, cũng không thật sự muốn coi người ta như nô tài mà sai khiến, chỉ là trong miệng nói vậy thôi.
“Mời dùng.”
“…”
An Thiếu Du không có động tác, chỉ là sững sờ nhìn, nhìn nhìn mình, lại nhìn nhìn Chanh Âm, sự chênh lệch rõ ràng này nhìn một cái là thấy ngay, hắn có trì độn hơn nữa cũng nhận ra vấn đề.
Không thể như vậy được, rõ ràng Diệu Linh đã nói hắn cho Chanh Âm đầy đủ ngân lượng, nhưng vì sao hiện tại cuộc sống của y lại như thế này!?
Cũng nhận ra được hắn bất động, Chanh Âm có chút ngượng ngùng ho nhẹ vài tiếng, sau đó che giấu sự bối rối của mình.
“Cái kia… Thiếu Du, thực xin lỗi… Tại hạ, ừm… nang trung tu sáp*, chiêu đãi không chu toàn, mong được lượng thứ.”
*Trong túi không có tiền khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
An Thiếu Du vừa nghe đã biết đối phương hiểu lầm, vội mở miệng trả lời: “A, không… Chỉ là kỳ quái… Lão bản nói… hắn có đưa ngươi tiền.”
“Ừ, đúng là có đưa, nhưng ta dùng hết rồi.” Chanh Âm cũng là thành thật.
“Nhanh như vậy? Là mua thuốc sao? Thân thể của ngươi… không sao chứ?” Nói đến đề tài này, An Thiếu Du lập tức vội vã hỏi thăm.
Chanh Âm nghe vậy cảm thấy kỳ quái: chẳng lẽ lão bản không nói rõ tình hình của mình cho người này biết sao? Vậy người này không phải là bị lừa tới đó chứ?
“Cái này…” nên trả lời thế nào? “Ta qua mấy tháng, ờ, không, mấy chục ngày nữa… đại khái là có thể đi rồi.”
Cứ nói như vậy đi! Không thể tính nói dối, chỉ là tương đối khó hiểu mà thôi.
“Đi?” An Thiếu Du tận lực trốn tránh cái hàm nghĩa chẳng lành kia, hỏi ngược lại, “Rời khỏi nơi này rồi ngươi lại muốn đi đâu? Du lịch tứ phương sao?”
Chanh Âm không để lộ chân tướng, nghe xong thấp giọng nở nụ cười: “Tự do tứ phương… cũng là một chủ ý không tồi, ta nghĩ ta sẽ đi.”
Nếu như làm cô hồn dã quỷ, y liền đi du lịch tứ phương, đúng rồi, thuận tiện có thể đi nhìn đương gia An gia kia một chút, lại nhìn phu nhân thứ hai của hắn một tẹo, không biết nàng có xinh đẹp như vị thứ nhất hay không… Bọn họ thành thân cũng hơn một năm rồi, như thế tính ra, hẳn là đã có tiểu quỷ rồi đi? Tiểu quỷ sẽ giống ai đây? Hắn? Hay là phu nhân hắn?
Hài tử nếu như giống phu nhân hắn vậy còn tốt, nếu là giống cái tên ngốc nghếch trì độn kia, như vậy vô luận nam nữ…
“Phụt!” Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Chanh Âm bất giác cười ra tiếng.
Đây là “thói xấu” mà Chanh Âm sống một mình hơn một năm qua đã dưỡng thành, lúc không có chuyện gì làm thì trong đầu sẽ liên tục suy nghĩ, có vui có buồn, nhưng luôn luôn bởi vì quá nhập tâm mà đem tâm tình viết hết lên mặt, bất quá khi đó bởi vì xung quanh không có ai, nên cũng không sao cả, chẳng qua bây giờ, y hiển nhiên là không để ý đến việc có thêm một vị nào kia.
“… Có gì đáng cười sao?” Sau khi An Thiếu Du nghe thấy tiếng cười, nghiêm túc hỏi.
“Ha ha… Không có gì, nghĩ tới chuyện thú vị thôi.” Chanh Âm lắc đầu, xua đi những suy nghĩ tự ngu tự nhạc* kia, chuyển qua nói với Thiếu Du ngồi trước mặt, “Không nói nữa, nhanh ăn đi, lạnh mất ngon.” Nói xong, y liền làm gương cầm lên chén sứ, đem cháo loãng trong chén tống hai ba ngụm vào miệng mình.
*Tự làm mình vui.
An Thiếu Du suy tư xong cũng nâng lên chén cháo, uống hai ngụm, mặc dù cũng mặn mà thơm ngon, nhưng vẫn khiến kẻ khác cảm thấy khó nuốt, loại đồ ăn này nếu là lúc trước, hắn căn bản không tin Chanh Âm sẽ ăn, nhưng hôm nay…
Ngẩng đầu nhìn về phía Chanh Âm ngồi đối diện, y đang vẻ mặt thỏa mãn uống vào chén cháo không hề bỏ thêm nguyên liệu gì kia —— sự thực như vậy bày ra trước mắt, An Thiếu Du cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa, kỳ thực mười năm nay, thật sự có rất nhiều chuyện đã thay đổi, cũng không thể trở về được nữa rồi!
Chẳng qua thật không may, bởi vì thường ngày Chanh Âm cũng không chú trọng đến việc ăn uống của mình, bây giờ đi nhìn, trong phòng bếp chỉ còn thừa lại có cháo loãng ngày hôm qua y đã nấu, đồ ăn thì căn bản không có, trong lúc nhất thời Chanh Âm có chút khó xử.
Cái này… cũng chỉ có thể… tạm chấp nhận vậy!
Nghĩ như vậy, Chanh Âm liền cầm lên hai cái chén không đã được rửa sạch đặt ở một bên, phân cháo loãng vẫn còn hơi nóng thành hai phần, chén nhiều là dành cho Thiếu Du, chén ít là cho bản thân mình.
Nhìn hai chén cháo đơn điệu, Chanh Âm chung quy vẫn cảm thấy có chút không ổn, vì vậy y lại tìm khắp phòng bếp, quả thật tìm thêm được hai cây hành cùng với một miếng gừng nhỏ, cắt nhỏ hành và gừng rắc vào trong chén của Thiếu Du, tiếp đó nhỏ chút dầu vừng với xì dầu, sau nhìn lại so sánh hai chén cháo, quả nhiên, bỏ thêm nguyên liệu so với một chén cháo trắng tốt hơn rất nhiều.
Thoả mãn gật đầu, lúc này Chanh Âm mới bưng hai chén cháo tương đối nổi bật đi ra ngoài, nhưng khi y quay trở lại phòng, không nghĩ tới Thiếu Du kia cư nhiên vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên.
Thấy thế, Chanh Âm cảm thấy buồn cười, y để hai chén cháo loãng xuống, cố ý phát sinh tiếng vang thật lớn để hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Như mong muốn, An Thiếu Du nghe tiếng động chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Chanh Âm, chỉ thấy y nở nụ cười, ngón trỏ đang chỉ hướng hai chén sứ trên bàn.
“Đói bụng không? Ăn cơm trước đi!”
“Cơm…?”
Nhìn vào đồ ăn trong chén sứ trên bàn, An Thiếu Du lần thứ hai nhíu mày, Chanh Âm không chú ý tới biến hóa của hắn, vẫn như trước nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, sau đó đem cháo loãng đặc biệt chuẩn bị cho hắn chuyển qua trước mặt hắn.
Tuy rằng trước đó rõ ràng đã nói muốn hảo hảo sai bảo người ta, nhưng Chanh Âm là dạng người miệng cứng lòng mềm đúng chuẩn, cũng không thật sự muốn coi người ta như nô tài mà sai khiến, chỉ là trong miệng nói vậy thôi.
“Mời dùng.”
“…”
An Thiếu Du không có động tác, chỉ là sững sờ nhìn, nhìn nhìn mình, lại nhìn nhìn Chanh Âm, sự chênh lệch rõ ràng này nhìn một cái là thấy ngay, hắn có trì độn hơn nữa cũng nhận ra vấn đề.
Không thể như vậy được, rõ ràng Diệu Linh đã nói hắn cho Chanh Âm đầy đủ ngân lượng, nhưng vì sao hiện tại cuộc sống của y lại như thế này!?
Cũng nhận ra được hắn bất động, Chanh Âm có chút ngượng ngùng ho nhẹ vài tiếng, sau đó che giấu sự bối rối của mình.
“Cái kia… Thiếu Du, thực xin lỗi… Tại hạ, ừm… nang trung tu sáp*, chiêu đãi không chu toàn, mong được lượng thứ.”
*Trong túi không có tiền khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
An Thiếu Du vừa nghe đã biết đối phương hiểu lầm, vội mở miệng trả lời: “A, không… Chỉ là kỳ quái… Lão bản nói… hắn có đưa ngươi tiền.”
“Ừ, đúng là có đưa, nhưng ta dùng hết rồi.” Chanh Âm cũng là thành thật.
“Nhanh như vậy? Là mua thuốc sao? Thân thể của ngươi… không sao chứ?” Nói đến đề tài này, An Thiếu Du lập tức vội vã hỏi thăm.
Chanh Âm nghe vậy cảm thấy kỳ quái: chẳng lẽ lão bản không nói rõ tình hình của mình cho người này biết sao? Vậy người này không phải là bị lừa tới đó chứ?
“Cái này…” nên trả lời thế nào? “Ta qua mấy tháng, ờ, không, mấy chục ngày nữa… đại khái là có thể đi rồi.”
Cứ nói như vậy đi! Không thể tính nói dối, chỉ là tương đối khó hiểu mà thôi.
“Đi?” An Thiếu Du tận lực trốn tránh cái hàm nghĩa chẳng lành kia, hỏi ngược lại, “Rời khỏi nơi này rồi ngươi lại muốn đi đâu? Du lịch tứ phương sao?”
Chanh Âm không để lộ chân tướng, nghe xong thấp giọng nở nụ cười: “Tự do tứ phương… cũng là một chủ ý không tồi, ta nghĩ ta sẽ đi.”
Nếu như làm cô hồn dã quỷ, y liền đi du lịch tứ phương, đúng rồi, thuận tiện có thể đi nhìn đương gia An gia kia một chút, lại nhìn phu nhân thứ hai của hắn một tẹo, không biết nàng có xinh đẹp như vị thứ nhất hay không… Bọn họ thành thân cũng hơn một năm rồi, như thế tính ra, hẳn là đã có tiểu quỷ rồi đi? Tiểu quỷ sẽ giống ai đây? Hắn? Hay là phu nhân hắn?
Hài tử nếu như giống phu nhân hắn vậy còn tốt, nếu là giống cái tên ngốc nghếch trì độn kia, như vậy vô luận nam nữ…
“Phụt!” Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Chanh Âm bất giác cười ra tiếng.
Đây là “thói xấu” mà Chanh Âm sống một mình hơn một năm qua đã dưỡng thành, lúc không có chuyện gì làm thì trong đầu sẽ liên tục suy nghĩ, có vui có buồn, nhưng luôn luôn bởi vì quá nhập tâm mà đem tâm tình viết hết lên mặt, bất quá khi đó bởi vì xung quanh không có ai, nên cũng không sao cả, chẳng qua bây giờ, y hiển nhiên là không để ý đến việc có thêm một vị nào kia.
“… Có gì đáng cười sao?” Sau khi An Thiếu Du nghe thấy tiếng cười, nghiêm túc hỏi.
“Ha ha… Không có gì, nghĩ tới chuyện thú vị thôi.” Chanh Âm lắc đầu, xua đi những suy nghĩ tự ngu tự nhạc* kia, chuyển qua nói với Thiếu Du ngồi trước mặt, “Không nói nữa, nhanh ăn đi, lạnh mất ngon.” Nói xong, y liền làm gương cầm lên chén sứ, đem cháo loãng trong chén tống hai ba ngụm vào miệng mình.
*Tự làm mình vui.
An Thiếu Du suy tư xong cũng nâng lên chén cháo, uống hai ngụm, mặc dù cũng mặn mà thơm ngon, nhưng vẫn khiến kẻ khác cảm thấy khó nuốt, loại đồ ăn này nếu là lúc trước, hắn căn bản không tin Chanh Âm sẽ ăn, nhưng hôm nay…
Ngẩng đầu nhìn về phía Chanh Âm ngồi đối diện, y đang vẻ mặt thỏa mãn uống vào chén cháo không hề bỏ thêm nguyên liệu gì kia —— sự thực như vậy bày ra trước mắt, An Thiếu Du cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa, kỳ thực mười năm nay, thật sự có rất nhiều chuyện đã thay đổi, cũng không thể trở về được nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất