Nhất Trâm Tuyết

Chương 17: Bức Thư

Trước Sau
Phải biết rằng, Cơ Sùng Vọng cũng xuất thân bần hàn.

Quả nhiên, mí mắt Cơ Sùng Vọng nhảy lên một cái, ông ta không thích người khác nhắc tới đoạn trải nghiệm kia, chỉ thấy Cơ Sùng Vọng vỗ tay một cái: "Đủ rồi!"

Ông ta hít sâu một hơi nhắm mắt lại, mệt mỏi vất vả mấy ngày xông lên mặt, nói tới nói lui vẫn là việc vặt của những nữ nhân trong nội trạch, ông ta nhíu mày: "Ngoại ô kinh thành có một thôn trang, dọn đến đó đi, cũng tránh cho Khấu Nhi bị a nương như ngươi ảnh hưởng, tâm thuật không cao hơn trời, về sau Tuần Nhi cũng đi theo phu nhân không có quan hệ gì với ngươi nữa.”

Trái tim Cố Nhu rơi xuống, nhưng trong lòng biết đây đã là kết quả tốt nhất rồi, cắn chặt răng nói: "Vâng, đa tạ lão gia, thiếp nhất định sẽ kiểm điểm lại ở biệt trang.”

Lâm Thiền cũng không vui với kết quả này, ai cũng nói diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không gió xuân thổi qua lại sinh sôi, mặc dù Tuần Nhi mới hai tuổi để bà ta nuôi dưỡng vừa vặn có thể bồi dưỡng tình nghĩa mẫu nhi, nhưng dẫu sao y cũng là con của Cố Nhu, đến lúc đó tuổi tác lớn, khó đảm bảo sẽ không có ý nghĩ đón a nương ruột về phủ.

Lâm Thiền cũng không muốn lưu lại mối họa về sau này, bà ta nói: "Làm ra chuyện ác giết hại đích nữ như vậy, cho dù báo quan cũng phải ăn cơm tù vài năm, đưa đến thôn trang đóng cửa kiểm điểm chẳng phải là quá nhẹ nhàng rồi sao? Ta thấy chi bằng bán ả ta quách đi cho hết chuyện.”

Cơ Sùng Vọng đau đầu nhấp một ngụm trà: "Bà còn ngại chuyện không đủ lớn, nhất định phải náo loạn khiến người cả thành đều chê cười ta ư!"

Lâm Thiền ngột ngạt không nói lời nào, thầm nghĩ thôi vậy, mặc dù đi biệt trang nhưng bà ta cũng có cách để trị Cố Nhu, đản bảo mấy chục năm sau này ả ta cũng không sống tốt!

Việc này rốt cục đã lặng lẽ không một tiếng động quyết định như vậy, chỉ có điều với tính tình của Cơ Sùng Vọng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi nếu chuyện xấu này thật sự nháo ra ngoài, một chuyện là cho vay nặng lãi, một chuyện là "mua sát nhân”, chuyện nào chuyện nấy đều phải đi hầu quan tòa, hiện giờ ông ta đang gặp chuyện rối ren, vốn đã dây dưa không rõ với Hoắc Hiển, nếu lại thêm mấy chuyện xấu bên người rất khó không để người ta nắm thóp làm lớn chuyện, đến lúc đó còn chưa biết được sẽ gây ra chuyện rối ren gì, vì thế chuyện của Cố Nhu cũng không có quá nhiều người biết được ngoại trừ mấy người ở đây, chỉ nói di nương nhiễm bệnh hiểm nghèo được suốt đêm đưa đến biệt trang, mà nhị tiểu thư ở trong phòng khóc đến hôn mê cũng chỉ vì lo lắng cho mẫu thân mà thôi.

Cơ phủ tựa như lại trở về gió êm sóng lặng như lúc đầu.

Bích Ngô tán gẫu nói: "Cố di nương cửa lớn không ra cửa hông không bước, cũng không biết rốt cuộc nhiễm phải bệnh gì... Nghe người ta nói Nhị tiểu thư khóc ngất xỉu hai lần, bệnh này lại nghiêm trọng như vậy sao.”



Cơ Ngọc Lạc không ngẩng đầu, nói: "Ai biết được.”

Thiếu nữ rũ mắt thêu hà bao muốn tự mình tặng cho phu quân khi thành thân, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc, thoáng nhìn tay nghề se chỉ luồn kim lại hết sức thành thạo, nhưng nhìn kỹ hai đóa trên mặt thêu không biết là hoa sen hay là cá chép gấm, Bích Ngô không khỏi nhíu mày thật chặt.

Ở trong ấn tượng của nàng ấy, mặc dù tiểu thư nhà nàng ấy không nhận được chỉ dạy chuyên môn của tiên sinh giống tiểu thư nhà khác, nhưng cầm kỳ thư họa lại đều có thể ra tay, nữ công lại có thể nói là đỉnh nhất!

Trước kia lúc ở Giác Uyển, phần lớn đều dựa vào tay nghề thêu túi thơm này của tiểu thư mới có thể đổi lấy tiền sống.

Hiện giờ thêu cái này thật sự là...

Nhưng Bích Ngô rất nhanh lại suy nghĩ cẩn thận, bẻ ngón tay tính toán, cách ngày thành thân chưa tới nửa tháng, giáo tập ma ma huấn luyện như phát điên rồi, hai ngày trước để cho tiểu thư đội bát đứng ở dưới hành lang mấy canh giờ, nhưng mãi đến khi tiểu thư thêu ra đồ thêu khó coi như vậy, ma ma đã không để nàng đội bát đứng nữa mà đổi thành luyện thêm nữ hồng.

Nhưng ngồi thêu còn tốt hơn nhiều so với đứng phơi nắng!

Nghĩ như vậy, Bích Ngô đã cảm thấy Cơ Ngọc Lạc cố ý, cố ý thêu xấu.

Chỉ có điều xấu này cũng hơi quá tự nhiên rồi đó, suýt nữa đã lừa gạt được luôn nàng ấy rồi.

Bích Ngô nhìn chằm chằm một lúc bất giác liền nói ra cảm khái trong lòng, nào biết người trước mặt dừng một chút, động tác trong tay ngừng lại ngước mắt nhìn về phía nàng ấy, trong mắt có ý cười nói: "Bánh ngọt làm xong chưa?"



Ặc, chính là nụ cười này nhìn lâu sẽ làm cho da đầu người ta có chút tê dại, Bích Ngô sững sờ đáp lời: "Làm xong rồi, nô tỳ đi xuống phòng bếp nhìn thử…”

Cũng thấy ngạc nhiên vì gần đây khẩu vị của tiểu thư rất tốt, mỗi ngày đều phải xin phòng bếp thêm một đĩa bánh ngọt, cũng may có tam tiểu thư ở đây nên việc này cũng không khó.

Bích Ngô đi rồi, Cơ Ngọc Lạc lập tức vứt bỏ kim chỉ, tầm mắt dừng ở trên mặt thêu của hà bao, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó đuôi lông mày nhẹ nhàng đè xuống, lại liếc về phía một ít tơ lụa đỏ thẫm tán loạn bốn phía.

Nàng cũng sắp rời khỏi Cơ phủ rồi.

Có một số việc không làm là không còn kịp nữa.

Mây đên ngoài cửa sổ dâng lên, đám ánh sáng phía chân trời kia lúc sáng lúc tối biến ảo khó lường, cuối cùng bị mây tàn cắn nuốt biến mất, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống như sắp mưa.

Triêu Lộ đã lấp đầy bụng, để lại một bàn vụn bánh ngọt chống đầu buồn chán ghé vào trên bàn, Cơ Ngọc Lạc trải giấy viết thư ra, cầm bút nhanh chóng ghi xuống mấy hàng chữ, sau đó gấp lại nhét vào trong phong thư giao cho Triêu Lộ: "Một nén nhang sau đó đặt bức thư này ở đầu giường Lâm Thiền… Lại chuẩn bị ngựa cho ta.”

Triêu Lộ nghe lời, ngồi xổm trên mái hiên nửa ngày, thừa dịp Lâm Thiền dỗ Tuần ca nhi ngủ thì bỏ thư vào.

Hai ngày nay tâm tình Lâm Thiền rất vui sướng, có thể nói là vui sướng nhất trong hơn mười năm qua của bà ta, ngay cả dỗ dành Tuần ca nhi không phải mình sinh ra cũng cực kỳ có kiên nhẫn.

Mặt mày bà ta hớn hở trở lại nội thất, Vạn ma ma hầu hạ bà ta cởi giày tất, lúc này Lâm Thiền mới nhìn thấy bức thư kia.

"Thư này từ đâu tới..." Sau khi Lâm Thiền mở ra sắc mặt đổi xoạch, đầu ngón tay theo bản năng siết mép giấy viết thư kia lại: "Cố Nhu... Làm sao ả ta lại biết chuyện này?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau