Chương 20: Ký Ức Xưa Cũ
Chưa ai từng thấy Tạ Túc Bạch.
Cho dù Nam Nguyệt nghiến răng nghiến lợi như vậy nhưng thực ra cũng chưa từng chính diện giao thủ với người này, cho dù những năm gần đây hắn ta tìm hiểu nhiều hơn cũng không biết ba chữ Tạ Túc Bạch này rốt cuộc có cái túi da như thế nào, chỉ nói thân thể y cực kỳ không tốt phải dựa vào thuốc để chống đỡ, có chút ý rằng người này yếu đến mức không thể ra gió.
Nhưng cũng chỉ là nghe nói.
Dù sao người có thể dùng nhiều năm phát triển một tổ chức tới quy mô như bây giờ khiến đông đảo người cúi đầu vâng lời, cho dù là giao thủ với Cẩm Y Vệ cũng không rơi vào thế hạ phong, sao có thể là một ma ốm cho được.
Nói không chừng là thả ra tin tức giả để lừa gạt người cũng nên.
Hoắc Hiển nghe Nam Nguyệt cùng Ly Dương bàn luận chuyện Thôi Tuyết Lâu, tầm mắt từ trên hồ sơ chậm rãi xẹt qua, vụ án Hình bộ thu thập phần lớn đều là đại án, ghi chép cũng tương đối tỉ mỉ, nhưng hồ sơ này trần thuật không nhiều về hung thủ, ngay cả tuổi tác cũng dùng chữ "Ước chừng mười bốn mười lăm", hẳn là quan lại phụ trách khẩu cung tự mình suy đoán, phù hợp với lời Nam Nguyệt vừa nói "Thẩm vấn không có kết quả", đúng là cũng không hỏi ra được cái gì, hơn nữa…
Hoắc Hiển lật xem: "Bức họa đâu?”
Ly Dương lắc đầu: "Không có, không biết là lúc ở Vân Dương đã không trình lên hay là bị mất ở Hình bộ, tóm lại đều đã tìm qua nhưng không tìm thấy.”
Hắn ta dừng lại, nói tiếp: "Lại viên phụ trách hình thẩm năm đó đều chết trong tòa đại lao kia cả rồi.”
Nói cách khác, không ai biết bộ dạng của cô nương này.
Đôi mắt hẹp dài của nam nhân hơi híp lại, trước không nói hung thủ năm đó có liên quan gì đến nữ thích khách hành thích Hoắc phủ hay không, chỉ riêng mức độ kỳ quặc của vụ án này cũng đủ để gợi lên hứng thú của Hoắc Hiển.
Ngón trỏ của hắn cuộn tròn vuốt ve hai cái ở trên môi, giương mắt lơ đãng liếc qua cây trâm dựng thẳng trong ống đựng bút ngà voi ở góc bàn.
Đây hiển nhiên chính là vũ khí sắc bén trong tay người hành thích đêm đó, cây trâm cài tóc suýt nữa đã cắt đứt cổ họng Nam Nguyệt, không giống với trang sức nữ nhi bình thường đeo, trên cây trâm này không có bất kỳ châu hoa nào, trâm đầu khảm đá hoa cương màu lam nhạt đã mài qua, tạo thành hình bán trong suốt, mặt ngoài tinh thể bằng phẳng nhưng hoa văn bên trong lại nở rộ ra, dưới ánh sáng giống như một đóa sương hoa nở bung hoàn toàn, trong lạnh thấu xương lại cất giấu mị thái câu hồn đoạt phách.
Hoắc Hiển nhắm cây trâm cài bén nhọn về phía mình, tập trung tinh thần như có thể phác họa ra thân pháp thích khách.
Nhanh!
Nhanh như gió, ra tay như chớp, khoảng cách giữa chiêu và chiêu gần như làm cho người ta không chống đỡ được, bộ pháp giống như quỷ mị, vòng một vòng ở trước mặt có thể vòng ra bóng chồng, không thể không làm cho người ta nhớ tới Lâu Phán Xuân.
Lâu Phán Xuân vốn xuất thân từ dân đen, trước khi dốc sức cho triều đình đã du tẩu giang hồ, luyện được một thân bản lĩnh không đi con đường bình thường, sau đó lại tự biên soạn một bộ thân pháp nổi tiếng "Nhanh", mặc dù chú ý một chữ nhanh nhưng cũng không loạn, trong đó rất có kết cấu.
Hoắc Hiển thừa kế sở học của ông nên tất nhiên rất quen thuộc, nếu ngày đó người hành thích vẻn vẹn chỉ mang thân thủ nhanh, hắn cũng sẽ không xuất thần thất thủ ở thời điểm mấu chốt, thật sự là đường đi bên trong mỗi một chiêu thức quá giống nhau.
Nhưng Lâu Phán Xuân đã chết từ lâu.
Chết trong trận hỏa hoạn ở Đông cung.
Hoắc Hiển nhắm mắt lại.
Thật ra hôm đó là một đêm mưa, chỉ có điều thế lửa thật sự quá hung dữ, khi hắn cải trang thành thân binh dưới tay Tuyên Bình Hầu trà trộn vào hoàng thành, bầu trời trên đỉnh đầu Đông cung đã khói đen áp đỉnh, hết một bộ thi thể cháy hoàn toàn này tới bộ thi thể cháy khác luân phiên khiêng ra từ trong cung, trên dưới mấy trăm người, bao gồm cả Thái tử, Thái tử phi, tiểu điện hạ, không một ai may mắn thoát khỏi… còn có Lâu Phán Xuân vốn phụng chỉ sửa lại án xử sai.
Trong lòng hắn ôm thanh danh kiếm mà hắn luôn tôn sùng là Khuê Bích.
Hơi thở hắn cuồn cuộn trong nháy mắt, cổ trùng mới bình tĩnh một lát đã lần nữa lúc nhúc, cảm giác đau đớn khiến hắn lấy lại tinh thần.
Đôi mắt xinh đẹp của nam nhân nhấc lên, chợt nghe Nam Nguyệt còn đang lải nhải mắng Tạ Túc Bạch: “Nhất định là nam nhân kia xấu xí không ra người, nếu không sao không dám dùng bộ mặt thật ra trước người khác chứ? Để thủ hạ sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu này, ta thấy hắn cũng không phải người đứng đắn gì đây.”
Ly Dương không nói gì, Nam Nguyệt quả thực mang thù.
Hắn ta nhìn về phía Hoắc Hiển: "Chủ tử, có phân phó gì không?”
Hoắc Hiển để ấn vào cuối cây trâm, dường như còn chưa hoàn toàn rút ra khỏi ký ức cũ, một lát sau đẩy hồ sơ về phía trước nói: "Tra đi, tra đến đâu tính đến đó.”
Hắn bỗng nhiên chống bàn đứng dậy, bộ dáng không vui lắm, chân dài bước ra ngoài không quay đầu lại.
Nam Nguyệt ở phía sau nhìn, trong lòng lo sợ, sợ hãi nói: "Có phải ta đã nói quá nhiều rồi không?"
Ly Dương "Ừ" một tiếng, vỗ vỗ vai hắn ta: "Ngươi biết là tốt rồi.”
Rồi sau đó cũng ôm hồ sơ đi.
Biệt trang trên núi.
Ngày xưa thôn trang không tiếng người nhưng nay lại đèn đuốc sáng trưng, Vạn ma ma cầm đèn đứng ở trên trường đình, mấy gã sai vặt biết bơi đang vớt thi thể Cố Nhu, sắc mặt Lâm Thiền tái nhợt gần như muốn đứng không vững, Tôn ma ma ôm trụ khóc lóc thảm thiết: "Giết người rồi, giết người rồi!!”
Bà lão trông coi trạch viện nào từng thấy trận thế này, vội vàng dẫn Cơ Sùng Vọng chạy tới rồi trốn thật xa.
Cơ Sùng Vọng mới ở trong phòng trực ban phê mấy vài văn chương, còn chưa kịp đạp lên xe ngựa đã có gã sai vặt vội vàng đến báo, ông ta dưới cơn kinh ngạc tức giận cũng không trở về Cơ phủ mà chạy thẳng đến biệt trang.
Thấy ông ta đến, Lâm Thiền giống như gặp được người tâm phúc, ngạo mạn ngày xưa đều thu lại, vội vàng nắm chặt ống tay áo ông ta theo ông ta đến bờ, Cơ Sùng Vọng thò đầu nhìn thấy thi thể nổi trên mặt nước kia lại nhìn vú già Tôn thị ở bên cạnh hô "Giết người rồi", trừng mắt nhìn Lâm Thiền.
Lâm Thiền liên tục lắc đầu, đè nặng thanh âm nói: "Không phải ta, lão gia, thật sự không phải ta!"
Cơ Sùng Vọng muốn phát tác nhưng đảo qua bốn phía, ẩn nhẫn nói: "Vào nhà nói.”
Vì thế Vạn ma ma dìu Lâm Thiền, Tôn ma ma cũng run rẩy đuổi theo. Cửa phòng khép lại, đối mặt với cặp mắt sắc bén của Cơ Sùng Vọng, câu "Giết người" kia của Tôn ma ma kẹt ở trong cổ họng không dám ồn ào nữa.
Cho dù Nam Nguyệt nghiến răng nghiến lợi như vậy nhưng thực ra cũng chưa từng chính diện giao thủ với người này, cho dù những năm gần đây hắn ta tìm hiểu nhiều hơn cũng không biết ba chữ Tạ Túc Bạch này rốt cuộc có cái túi da như thế nào, chỉ nói thân thể y cực kỳ không tốt phải dựa vào thuốc để chống đỡ, có chút ý rằng người này yếu đến mức không thể ra gió.
Nhưng cũng chỉ là nghe nói.
Dù sao người có thể dùng nhiều năm phát triển một tổ chức tới quy mô như bây giờ khiến đông đảo người cúi đầu vâng lời, cho dù là giao thủ với Cẩm Y Vệ cũng không rơi vào thế hạ phong, sao có thể là một ma ốm cho được.
Nói không chừng là thả ra tin tức giả để lừa gạt người cũng nên.
Hoắc Hiển nghe Nam Nguyệt cùng Ly Dương bàn luận chuyện Thôi Tuyết Lâu, tầm mắt từ trên hồ sơ chậm rãi xẹt qua, vụ án Hình bộ thu thập phần lớn đều là đại án, ghi chép cũng tương đối tỉ mỉ, nhưng hồ sơ này trần thuật không nhiều về hung thủ, ngay cả tuổi tác cũng dùng chữ "Ước chừng mười bốn mười lăm", hẳn là quan lại phụ trách khẩu cung tự mình suy đoán, phù hợp với lời Nam Nguyệt vừa nói "Thẩm vấn không có kết quả", đúng là cũng không hỏi ra được cái gì, hơn nữa…
Hoắc Hiển lật xem: "Bức họa đâu?”
Ly Dương lắc đầu: "Không có, không biết là lúc ở Vân Dương đã không trình lên hay là bị mất ở Hình bộ, tóm lại đều đã tìm qua nhưng không tìm thấy.”
Hắn ta dừng lại, nói tiếp: "Lại viên phụ trách hình thẩm năm đó đều chết trong tòa đại lao kia cả rồi.”
Nói cách khác, không ai biết bộ dạng của cô nương này.
Đôi mắt hẹp dài của nam nhân hơi híp lại, trước không nói hung thủ năm đó có liên quan gì đến nữ thích khách hành thích Hoắc phủ hay không, chỉ riêng mức độ kỳ quặc của vụ án này cũng đủ để gợi lên hứng thú của Hoắc Hiển.
Ngón trỏ của hắn cuộn tròn vuốt ve hai cái ở trên môi, giương mắt lơ đãng liếc qua cây trâm dựng thẳng trong ống đựng bút ngà voi ở góc bàn.
Đây hiển nhiên chính là vũ khí sắc bén trong tay người hành thích đêm đó, cây trâm cài tóc suýt nữa đã cắt đứt cổ họng Nam Nguyệt, không giống với trang sức nữ nhi bình thường đeo, trên cây trâm này không có bất kỳ châu hoa nào, trâm đầu khảm đá hoa cương màu lam nhạt đã mài qua, tạo thành hình bán trong suốt, mặt ngoài tinh thể bằng phẳng nhưng hoa văn bên trong lại nở rộ ra, dưới ánh sáng giống như một đóa sương hoa nở bung hoàn toàn, trong lạnh thấu xương lại cất giấu mị thái câu hồn đoạt phách.
Hoắc Hiển nhắm cây trâm cài bén nhọn về phía mình, tập trung tinh thần như có thể phác họa ra thân pháp thích khách.
Nhanh!
Nhanh như gió, ra tay như chớp, khoảng cách giữa chiêu và chiêu gần như làm cho người ta không chống đỡ được, bộ pháp giống như quỷ mị, vòng một vòng ở trước mặt có thể vòng ra bóng chồng, không thể không làm cho người ta nhớ tới Lâu Phán Xuân.
Lâu Phán Xuân vốn xuất thân từ dân đen, trước khi dốc sức cho triều đình đã du tẩu giang hồ, luyện được một thân bản lĩnh không đi con đường bình thường, sau đó lại tự biên soạn một bộ thân pháp nổi tiếng "Nhanh", mặc dù chú ý một chữ nhanh nhưng cũng không loạn, trong đó rất có kết cấu.
Hoắc Hiển thừa kế sở học của ông nên tất nhiên rất quen thuộc, nếu ngày đó người hành thích vẻn vẹn chỉ mang thân thủ nhanh, hắn cũng sẽ không xuất thần thất thủ ở thời điểm mấu chốt, thật sự là đường đi bên trong mỗi một chiêu thức quá giống nhau.
Nhưng Lâu Phán Xuân đã chết từ lâu.
Chết trong trận hỏa hoạn ở Đông cung.
Hoắc Hiển nhắm mắt lại.
Thật ra hôm đó là một đêm mưa, chỉ có điều thế lửa thật sự quá hung dữ, khi hắn cải trang thành thân binh dưới tay Tuyên Bình Hầu trà trộn vào hoàng thành, bầu trời trên đỉnh đầu Đông cung đã khói đen áp đỉnh, hết một bộ thi thể cháy hoàn toàn này tới bộ thi thể cháy khác luân phiên khiêng ra từ trong cung, trên dưới mấy trăm người, bao gồm cả Thái tử, Thái tử phi, tiểu điện hạ, không một ai may mắn thoát khỏi… còn có Lâu Phán Xuân vốn phụng chỉ sửa lại án xử sai.
Trong lòng hắn ôm thanh danh kiếm mà hắn luôn tôn sùng là Khuê Bích.
Hơi thở hắn cuồn cuộn trong nháy mắt, cổ trùng mới bình tĩnh một lát đã lần nữa lúc nhúc, cảm giác đau đớn khiến hắn lấy lại tinh thần.
Đôi mắt xinh đẹp của nam nhân nhấc lên, chợt nghe Nam Nguyệt còn đang lải nhải mắng Tạ Túc Bạch: “Nhất định là nam nhân kia xấu xí không ra người, nếu không sao không dám dùng bộ mặt thật ra trước người khác chứ? Để thủ hạ sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu này, ta thấy hắn cũng không phải người đứng đắn gì đây.”
Ly Dương không nói gì, Nam Nguyệt quả thực mang thù.
Hắn ta nhìn về phía Hoắc Hiển: "Chủ tử, có phân phó gì không?”
Hoắc Hiển để ấn vào cuối cây trâm, dường như còn chưa hoàn toàn rút ra khỏi ký ức cũ, một lát sau đẩy hồ sơ về phía trước nói: "Tra đi, tra đến đâu tính đến đó.”
Hắn bỗng nhiên chống bàn đứng dậy, bộ dáng không vui lắm, chân dài bước ra ngoài không quay đầu lại.
Nam Nguyệt ở phía sau nhìn, trong lòng lo sợ, sợ hãi nói: "Có phải ta đã nói quá nhiều rồi không?"
Ly Dương "Ừ" một tiếng, vỗ vỗ vai hắn ta: "Ngươi biết là tốt rồi.”
Rồi sau đó cũng ôm hồ sơ đi.
Biệt trang trên núi.
Ngày xưa thôn trang không tiếng người nhưng nay lại đèn đuốc sáng trưng, Vạn ma ma cầm đèn đứng ở trên trường đình, mấy gã sai vặt biết bơi đang vớt thi thể Cố Nhu, sắc mặt Lâm Thiền tái nhợt gần như muốn đứng không vững, Tôn ma ma ôm trụ khóc lóc thảm thiết: "Giết người rồi, giết người rồi!!”
Bà lão trông coi trạch viện nào từng thấy trận thế này, vội vàng dẫn Cơ Sùng Vọng chạy tới rồi trốn thật xa.
Cơ Sùng Vọng mới ở trong phòng trực ban phê mấy vài văn chương, còn chưa kịp đạp lên xe ngựa đã có gã sai vặt vội vàng đến báo, ông ta dưới cơn kinh ngạc tức giận cũng không trở về Cơ phủ mà chạy thẳng đến biệt trang.
Thấy ông ta đến, Lâm Thiền giống như gặp được người tâm phúc, ngạo mạn ngày xưa đều thu lại, vội vàng nắm chặt ống tay áo ông ta theo ông ta đến bờ, Cơ Sùng Vọng thò đầu nhìn thấy thi thể nổi trên mặt nước kia lại nhìn vú già Tôn thị ở bên cạnh hô "Giết người rồi", trừng mắt nhìn Lâm Thiền.
Lâm Thiền liên tục lắc đầu, đè nặng thanh âm nói: "Không phải ta, lão gia, thật sự không phải ta!"
Cơ Sùng Vọng muốn phát tác nhưng đảo qua bốn phía, ẩn nhẫn nói: "Vào nhà nói.”
Vì thế Vạn ma ma dìu Lâm Thiền, Tôn ma ma cũng run rẩy đuổi theo. Cửa phòng khép lại, đối mặt với cặp mắt sắc bén của Cơ Sùng Vọng, câu "Giết người" kia của Tôn ma ma kẹt ở trong cổ họng không dám ồn ào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất