Nhất Túy Kinh Niên

Chương 27

Trước Sau
Hà Cố vô tri vô giác ngủ cả một ngày, đến tối, đã hạ sốt, người đột nhiên cảm thấy rất đói, anh gọi tiểu Tùng hai tiếng, nhưng không có tiếng đáp, đành cố gắng chống đỡ cơ thể xuống giường, không nghĩ tới hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã lăn.

Đến lúc sắp đi tới cửa, tiểu Tùng mới lau nước miếng chạy vào:"Ca, em vừa ngủ, anh cần gì? Có phải đói rồi không?"

Hà Cố thở dài, nhẹ giọng nói:"Đói bụng, còn muốn đi vệ sinh."

"Em đỡ anh." Tiểu Tùng đỡ Hà Cố vào nhà vệ sinh, "Em đến phòng bếp hâm lại thức ăn cho anh."

Hà Cố đi vệ sinh xong, nhìn người đàn ông tái nhợt tiều tụy trong gương, trong lòng đột nhiên dâng lên cơn tức giận. Anh trước giờ đều là một người rất biết tự kiềm chế mình, đối với thời gian, danh lợi, cảm xúc, được và mất, anh đều có thể thành thạo đặt bản thân ở vị trí an toàn, nhưng chỉ duy gặp phải Tống Cư Hàn, anh tốn 10 lần sức kiềm chế, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khiến bản thân đỡ bị coi thường.

Tống Cư Hàn quả thực là món nợ đời anh, hắn lấy hết mọi thứ thuộc về anh mà vẫn chưa chịu tha cho anh.

Hà Cố rửa mặt, sau đó chậm rãi lết về giường, đợi tiểu Tùng mang cơm lên, vừa bò lên giường, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh mở cửa, tiểu Tùng chào một tiếng "Hàn ca".

Thần kinh Hà Cố lập tức kéo căng như dây đàn. Anh không muốn thừa nhận, nhưng Tống Cư Hàn tối qua khiến anh thực sự sợ hãi.

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, hai người cãi nhau không ít lần, nhưng hắn chưa từng động thủ, Tống Cư Hàn giận đến mấy cũng chỉ đập phá đồ đạc, anh biết Tống Cư Hàn đang nhẫn nhịn, bởi vì anh từng thấy Tống Cư Hàn đánh người khác, hạ thủ rất nặng, nhưng người đàn ông say khướt tối qua, con dã thú khác hoàn toàn với khuôn mặt, khiến anh lần đầu tiên biết được Tống Cư Hàn có thể đáng sợ đến nhường nào.

Anh nằm xuống đắp chăn lên, muốn giả bộ ngủ, Tống Cư Hàn đã tiến vào, trong tay bưng bát cháo nóng, đặt bên cạnh giường.

Tống Cư Hàn ngồi trên ghế, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Hà Cố, cùng quầng thâm mệt mỏi nơi mi mắt, cắn nhẹ môi, sờ sờ tóc Hà Cố:"Mở mắt ra đi, tôi biết anh chưa ngủ."

Hà Cố chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn Tống Cư Hàn, đôi mắt đen láy không có một tia cảm xúc.

"Tôi bảo tiểu Tùng về nhà rồi, cậu ấy hâm lại cháo, anh ngồi dậy ăn chút đi."

Hà Cố im lặng, anh muốn nhìn xem có phải Tống Cư Hàn thực sự có thể bình thản tự nhiên như vậy không.

Dưới ánh nhìn chằm chằm đó, Tống Cư Hàn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn sốt ruột cào cào tóc:"Tối qua tôi uống nhiều...Nhưng, nhưng là anh lừa tôi trước."

Trong lòng Hà Cố dâng lên một cơn tức giận, anh ngồi dậy, bưng bát báo ăn một miếng, sau đó nói:"Tôi lừa cậu, cậu định thế nào, làm chết tôi sao?"

Tống Cư Hàn trợn trừng mắt:"Anh...anh chỉ vì Phùng Tranh?"

"Không liên quan đến Phùng Tranh." Kỳ thực cho dù Tống Cư Hàn không nói, anh cũng định hoàn toàn rời xa Phùng Tranh, anh cũng chẳng phải mù, tối hôm qua Phùng Tranh rõ ràng châm ngòi ly gián, đã vượt qua giới hạn bạn bè. Nhưng quyết định của anh là quyết định của anh, nếu anh thỏa hiệp với Tống Cư Hàn, nghĩa là đã nhượng bộ hắn đến mức cuối cùng, sáu năm qua, anh cứ lùi rồi lại lùi, cuối cùng tự dồn bản thân vào một góc chật hẹp, chật hẹp đến nỗi cả thế giới đều chỉ còn lại một người đó. Nếu anh vẫn còn lại một chút xíu ý niệm tự cứu lấy mình, thì không thể để Tống Cư Hàn hống hách chiếm cả thế giới của anh, nếu không thì ngày chia tay ấy, thế giới của anh sẽ sụp đổ mất.

Chính vì chút kiên trì này, anh cũng không thể lùi bước.

Tống Cư Hàn nắm chặt tay thành quyền:"Hà Cố, có lúc tôi thật muốn bổ đầu anh ra, xem xem trong đó rốt cuộc nhét cái gì!"

Hai mắt Hà Cố trống rỗng nhìn phía trước, máy móc ăn cháo. Tống Cư Hàn ngồi ngay bên cạnh, nhưng anh chẳng có cảm giác gì, cơn tức giận vừa trào lên cổ họng lại xẹp xuống, anh thậm chí không còn sức để tức giận, ngoài mệt ra, cũng chỉ còn mệt.

Tống Cư Hàn thấy Hà Cố không nói chuyện, lồng ngực phập phồng kịch liệt vài cái, cuối cùng, hắn áp chế cảm xúc phẫn nộ, chầm chậm giơ tay, vuốt vuốt tóc Hà Cố:"Đừng gặp Phùng Tranh nữa, được không?" Ngữ khí hoàn toàn là thương lượng.

"Được." Hà Cố bình thản nói.

Có lẽ Tống Cư Hàn không ngờ Hà Cố sẽ dứt khoát đồng ý như vậy, sau giây phút sững sờ, hắn lập tức có chút vui vẻ:"Anh, anh sớm nghe lời tôi không phải là tốt rồi sao, làm gì cứ phải chọc giận tôi mới chịu, anh biết tính tình tôi không tốt..." Tống Cư Hàn càng nói thanh âm càng nhỏ.

Hà Cố buông bát, mệt mỏi nói:"Tôi mệt rồi." Nói xong liền định nằm xuống.

"Chờ một chút." Tống Cư Hàn đột nhiên móc ra một túi văn kiện, "Cái này tặng anh, vốn dĩ định tặng nhân dịp sinh nhật anh, nhưng thủ tục xảy ra vấn đề, nên thời gian bị kéo dài."

"Để đó đi." Hà Cố chẳng thèm nhìn.

Tống Cư Hàn nhíu mày:"Anh không hỏi là cái gì sao?"

Hà Cố chui vào chăn, nhắm mắt lại.

Tống Cư Hàn hít một hơi sâu:"Quỹ tôi mua cho anh, đủ để anh kiếm cả đời rồi."

(Câu này không hiểu lắm:我给你买的基金, 够你赚一辈子的了)

Hà Cố không hề phản ứng.

Tống Cư Hàn tức đến nỗi ném túi văn kiện lên tủ đầu giường:"Hà Cố, cmn lấy lòng anh còn khó hơn lấy lòng bố tôi."

Hà Cố nghe vậy, mở mắt:"Nếu cậu muốn xin lỗi, trực tiếp nói "xin lỗi" là được rồi."

Tống Cư Hàn ngơ ngác, mím mím môi, nhỏ giọng nói:"...Xin lỗi."

"Tôi muốn ngủ."

Trong lòng Tống Cư Hàn có chút hốt hoảng, Hà Cố chưa từng lạnh nhạt với hắn như vậy, hắn đẩy đẩy Hà Cố:"Nếu anh tức giận, thì đánh tôi đi, tôi bảo đảm không đánh trả."

Hà Cố lẳng lặng nhìn hắn:"Có ý nghĩa không?"

"Anh tưởng ai cũng có thể đánh tôi à. Tôi để anh đánh vào mặt được không, nhưng mặt chỉ được đánh một cú thôi."

"Ý tôi là cậu làm những việc này, có ý nghĩa không." Là vì áy náy sao? Tống Cư Hàn cũng biết áy náy, thực sự hiếm thấy.

"Cái gì gọi là không có ý nghĩa!" Tống Cư Hàn cắn răng nói, "Tôi đã xin lỗi rồi, chuyện của Phùng Tranh tôi cũng không so đo với anh nữa, anh còn muốn thế nào?"

Hà Cố chậm rãi đổi khẩu khí, khàn giọng nói:"Tôi muốn ngủ."

Tống Cư Hàn thực sự là hung hăng cởi phăng áo khoác ngoài:"Được, anh muốn ngủ, tôi ngủ cùng anh."

Hà Cố còn chưa kịp ngăn cản, Tống Cư Hàn đã đá văng giày trèo lên giường, xốc chăn lên liền chui vào.

Hà Cố trốn như bị điện giật, nhưng bị Tống Cư Hàn ôm vào ngực từ phía sau:"....Tống Cư Hàn!"

Tống Cư Hàn dùng trán đặt trên lưng Hà Cố, nhẹ giọng nói:"Cơ thể anh nóng quá."

Hà Cố có cảm giác run rẩy như bị dã thú liếm qua, sắc mặt anh cực kỳ khó coi, nhưng chẳng thể giãy ra khỏi hai cánh tay của Tống Cư Hàn.



"Đừng nhúc nhích." Tống Cư Hàn nhắm mắt, hít sâu nhiệt độ tản ra từ làn da Hà Cố, "Hà Cố, tối qua tôi không bình thường, anh cứ coi như tôi phát điên vì rượu được không? Tôi không muốn tổn thương anh, anh đừng sợ tôi có dược không?"

Thân thể Hà Cố cứng ngắc, đại não choáng váng như bị nhồi máu.

"Anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ đối tốt với anh." Tống Cư Hàn hôn hôn cổ Hà Cố, "Anh có thể...quên đi tối qua không?"

Mấy câu nói ôn nhu này, thực sự là hao hết toàn bộ sức lực của Tống Cư Hàn, hắn cảm thấy mặt cũng đang nóng lên.

Hà Cố có chút ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên Tống Cư Hàn cúi đầu trước anh, một Tống Cư Hàn thế này, thực sự là vô cùng xa lạ, khác hoàn toàn với tên điên tối hôm qua.

Nếu đổi thành trước đây, anh nhất định sẽ xúc động, nhưng hiện tại, anh chỉ còn lại sự bất đắc dĩ. Anh chỉ có thể nhắm mắt, hận không thể đóng cả tai vào, hy vọng có thể xóa đi cảm giác áp bách xâm chiếm ngũ quan anh khi Tống Cư Hàn đang ở bên.

Anh chưa từng có giây phút nào giống bây giờ, hy vọng Tống Cư Hàn biến mất ngay lập tức.

Đôi khi anh cảm thấy, có lẽ anh đang chờ đợi một câu nói chia tay, bởi vì anh không còn đủ dũng khí để chống lại sự kiên trì sáu năm của mình, nên anh muốn Tống Cư Hàn cho anh một sự giải thoát rõ ràng nhanh gọn.

Nhưng Tống Cư Hàn chỉ thu chặt cánh tay.

---------------------

Hà Cố đã khỏe hơn, cũng không sốt nữa, chỉ là tinh thần vẫn cứ ủ rũ uể oải.

Tổng giám đốc tưởng Hà Cố mệt, tốt bụng tạm thời điều động hai người, Hà Cố thực sự là cầu còn không được.

Ngày thứ ba sau tiệc rượu hôm ấy, Hà Cố nhận được điện thoại của Phùng Tranh.

Phùng Tranh nghe ra thanh âm lạnh nhạt của Hà Cố, áy náy nói:"Hà Cố, ngại quá, hôm đó tôi có chút kích động."

Hà Cố lạnh lùng nói:"Cậu không chỉ là kích động, cậu vượt giới hạn rồi.

"Tôi nhìn Tống Cư Hàn tức giận với anh như vậy, hắn coi anh là gì chứ, hắn từng tôn trọng anh chưa!" Phùng Tranh càng nói càng kích động.

"Phùng Tranh." Trong lòng Hà Cố dấy lên cảm giác bi thương, "Tôi không muốn trở thành công cụ để cậu và Tống Cư Hàn phân cao thấp, thời gian đã qua, chúng ta cũng chẳng thể quay lại được, bởi vì quá nhiều thứ đã thay đổi."

"Hà Cố, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thực sự là muốn tốt cho anh, anh cứ tiếp tục thế này nữa sẽ hủy hoại bản thân anh."

"Phùng Tranh, cậu từng là bạn tốt nhất của tôi, hãy để tôi lưu một chút ấn tượng đẹp về cậu đi." Mũi Hà Cố chua xót, trước khi giọng biến điệu, anh cúp điện thoại, đồng thời nhanh chóng chặn số của Phùng Tranh.

Cứ như vậy đi, nụ cười sáng lạn kia, còn Phùng Tranh tính cách trẻ con có chút thiếu gia ấy, sớm đã không tồn tại rồi, mà anh tình nguyện để người kia sống trong những ký ức thời niên thiếu thanh xuân của mình.

Kỳ thật Phùng Tranh chẳng làm sai gì cả, là anh đi quá xa, quá sâu, chẳng thể quay đầu lại nữa.

Kể từ sau ngày đó, Tống Cư Hàn cách dăm ba ngày sẽ xuất hiện trong nhà anh, miệng nói chuẩn bị concert bận muốn điên lên, nhưng nửa đêm hai giờ vẫn có thể thình lình mò lên giường, ôm chặt anh mà chìm vào giấc ngủ.

Hà Cố cũng bận đến mức hai chân hận không thể dính luôn ở công ty, về nhà chỉ là tắm rửa nghỉ ngơi, căn bản không có thời gian suy nghĩ chuyện về Tống Cư Hàn, hay nói, anh trốn tránh suy nghĩ. Vì thế Tống Cư Hàn lần đầu tiên xuất hiện ở nhà anh sáu lần trong vòng hai tuần, nhưng cả hai chẳng nói với nhau được mấy câu.

Có một ngày, Hà Cố hiếm có dịp về sớm, anh nấu cho mình một bát mì, đang ăn, Tống Cư Hàn cũng đến.

Khoảng thời gian này là lần đầu hai người đối mặt khi trời chưa tối, hai bên vậy mà có chút lúng túng.

Tống Cư Hàn đặt mông ngồi trước bàn ăn, làm nũng nói:"Tôi cũng chưa ăn cơm nè."

Hà Cố buông đũa, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu mì.

Tống Cư Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Cố, mím mím môi, đứng lên, ôm lấy eo Hà Cố từ phía sau, cọ vào hõm vai anh:"Tôi thích ăn đồ anh nấu."

Hà Cố im lặng, chuyên tâm cắt ớt xanh.

"Concert của tôi biểu diễn vào tết Nguyên Đán, đã chuẩn bị cho anh vị trí tốt nhất rồi đó."

Hà Cố dừng lại một chút:"Nguyên Đán tôi phải dự lễ cắt băng khánh thành tòa lầu mới."

Tống Cư Hàn nhíu mày:"Cắt băng khánh thành để ông chủ anh đi là được rồi, anh đi hay không thì ảnh hưởng gì."

"Đó là hạng mục của tôi."

"Cắt băng cũng là ban ngày, tôi diễn vào buổi tối."

"Chỗ đó ở tỉnh Giang Tô, tôi không về kịp." Hà Cố bi ai nghĩ, trước đây tất cả các buổi concert của Tống Cư Hàn, anh chẳng bỏ lỡ buổi nào, hiện giờ...

Tống Cư Hàn bực bội, buông tay:"Hà Cố, anh cố ý đúng không."

Hà Cố cũng dừng lại, anh quay đầu, thốt từng chữ:"Tôi thực sự không về kịp."

"Hà Cố!" Tống Cư Hàn tức giận rống một tiếng, "Khoảng thời gian này anh náo đủ chưa! Tôi xin lỗi anh rồi, tôi còn sẵn lòng bồi thường cho anh, hơn nữa vốn dĩ chính là anh lừa tôi trước, nếu không phải anh theo tôi ngần ấy năm, đổi thành người khác cmn tôi sớm đã...sớm đã...Rốt cuộc anh còn muốn thế nào?"

Muốn thế nào? Hà Cố cũng cảm thất rất mờ mịt với vấn đề này, anh muốn thế nào nhỉ?

Có lẽ, anh muốn trở về trước kia đi, nhưng rốt cuộc là mấy năm trước? Là lúc anh và Tống Cư Hàn "hai bên cùng có lợi", yên ổn vô sự, hay là lúc anh còn sôi sục nhiệt huyết, ôm trong mình mối tình sâu đậm, hay là lúc trước khi anh và Tống Cư Hàn bên nhau, chỉ để thiếu niên sáng chói hoàn mĩ ấy sống trong ký ức đẹp đẽ của mình? Trở lại trước đây, còn muốn quen biết Tống Cư Hàn không, thực sự là một đề khó của thế kỷ.

"Nói đi, anh rốt cuộc muốn thế nào?! Anh dám nói, tôi dám đồng ý với anh!" Tống Cư Hàn chỉ Hà Cố, tức đến mức hốc mắt có chút đỏ lên.

Có một khoảnh khắc, Hà Cố muốn nói, cậu có dám nghiêm túc hẹn hò với tôi một lần không, nhưng anh không thể nói ra. Sáu năm trước, khi anh nghĩ như vậy, Tống Cư Hàn đáp lại anh chính là sự châm chọc, dùng cách thức khôi hài nhất, tàn nhẫn nhất đập vỡ tình cảm của anh, hiện giờ anh đã trưởng thành hơn, hiểu biết hơn lúc ấy, sao có thể lại tự rước lấy nhục.

Anh biết Tống Cư Hàn bởi vì có chút áy náy, thêm nữa bên cạnh hắn bao nhiêu người đến rồi bao nhiêu người rồi đi, từ đầu đến cuối chỉ có anh không phiền phức, nên đối với anh có chút lưu luyến, dù sao thì, con người sẽ trung với thói quen, nếu anh coi là thật, vậy càng sống càng tụt lùi mà thôi.

Anh dừng một chút, mặt không biểu tình nói:"Lễ cắt băng kia rất quan trọng."

Tống Cư Hàn một cước đá bay thùng rác, quay người xông ra khỏi cửa.

Hà Cố nhắm mắt, cảm giác có chút vô lực, không phải trên phương diện sức khỏe.

Tống Cư Hàn lặn mất tăm vài ngày, Hà Cố một mặt cảm thấy không có nhiều áp lực như trước nữa, nhưng mặt khác, mỗi đêm anh trằn trọc khó ngủ, anh cố ép bản thân thích ứng với cuộc sống không có Tống Cư Hàn, nhưng lại phát hiện, mỗi ngày trong đầu anh đều sẽ hiện lên vô số lần.



Chuyện này cũng không thể trách anh, poster quảng cáo concert của Tống Cư Hàn có mặt khắp nơ, như là toàn thế giới đều đang hét bên tai anh: Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn!

Hà Cố thực sự khó có thể chịu đựng ở một mình, cuộc đời anh lần đầu tiên, sinh ra cảm giác cô độc muốn tìm người trò chuyện một chút, vì thế anh gọi điện cho Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi rất nhanh đáp ứng lời mời của anh.

Hai người hẹn nhau ở một quán bar nhỏ yên tĩnh, thời khắc gặp mặt, phát hiện trạng thái của cả hai đều không tốt lắm, không khỏi cùng cười khổ.

"Hà Cố, chú sao vậy, bận quá à?"

Hà Cố gật gật đầu:"Tháng này phải giao phó hai hạng mục. Còn Cố tổng thì sao? Nhìn cũng rất mệt a." Cố Thanh Bùi trong ấn tượng của anh luôn rất hăng hái, vẻ mệt mỏi như vậy, đúng là hiếm thấy.

"Ai, đều là chuyện công ty, không nói rõ được." Cố Thanh Bùi lắc ly rượu cười nhẹ, "Anh cũng là tự làm tự chịu, công việc đang nhàn rỗi yên lành không làm, cứ muốn đâm đầu vào bể khổ, có lúc nghĩ cảm thấy mình đúng là có bệnh."

"Em tin quyết định của Cố tổng đều phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ ròi."

Cố Thanh Bùi cười nói:"Đúng là thế, nhưng gần đây áp lực có chút lớn...Chú hẹn anh thật đúng lúc, ngày mai anh phải đi công tác ở Hàng Châu."

"Ồ, không phải bay sớm chứ?"

"Không phải, yên tâm uống đi."

"Đúng rồi, lần trước bạn bè mời em uống rượu trên con phố này, còn có cả con trai đổng sự trưởng chỗ anh làm."

Tay Cố Thanh Bùi dừng lại, híp mắt:"Ai?"

"Tên là Nguyên Dương phải không nhỉ."

Thần sắc Cố Thanh Bùi có chút không được tự nhiên:"Ngày nào?"

"Trung tuần tháng trước, thứ sáu."

"Ồ." Cố Thanh Bùi hừ nhẹ một tiếng, "Vị công tử kia khó ở lắm đúng không?"

"Đúng vậy, chẳng quan tâm ai cả, Cố tổng tiếp xúc với cậu ta rồi?

Cố Thanh Bùi thở dài, tựa như đang do dự cái gì, cuối cùng vẫn là nói:"Không nhiều." Đang nói, điện thoại gã đột nhiên vang lên, gã lắc lắc điện thoại, "Trang Tiệp Dư." Nói xong liền tiếp điện thoại.

Hai người ưm a hai câu, Cố Thanh Bùi nói:"Anh đang ở phố quán bar, em đang ở quán nào? Anh ở Thanh Chuyên, Hà Cố cũng ở đây, ừm, được, em đến đi." Cúp điện thoại, gã cười nói:"Trùng hợp thật, cậu ấy cũng ở đây, đang muốn hẹn anh."

Hà Cố nghĩ đến Trang Tiệp Dư liền thấy không tự nhiên, nhưng cũng chẳng thể biểu hiện ra cái gì.

Chỉ chốc lát sau, Trang Tiệp Dư đến, một mình. Cậu tiến lên thân thiết xoa xoa cổ Cố Thanh Bùi, "Ca, gần đây anh bận gì vậy, chẳng hẹn được anh đi đâu."

"Làm việc, từ 9h sáng đến 5h chiều, làm gì được tự do như diễn viên mấy em chứ."

"Tự do cái gì, tự do đại diện cho việc không có tiền." Trang Tiệp Dư ngổi bên cạnh Cố Thanh Bùi, hai chân tùy ý đặt trên bàn, nhìn Hà Cố nói, "Hey, lâu rồi không gặp."

Hà Cố gật gật đầu, xem như chào hỏi.

"Tình hình hiện tại của em tốt phết thây, không phải mới nhận phim mới à?"

"Vẫn chưa biết có nhận được vai này không, còn một diễn viên khác có kim chủ, em thì chẳng có ai nâng đỡ." Trang Tiệp Dư giả bộ hít hít mũi, "Ca, anh bao em đi."

Cố Thanh Bùi cười khúc khích:"Anh đây bao không nổi."

Trang Tiệp Dư cười hì hì:"Anh đẹp trai, nên em giảm 5% cho anh."

Hà Cố có chút không quen với Cố Thanh Bùi phong lưu phóng khoáng như vậy, chỉ có thể che giấu bằng cách uống rượu.

Lúc này, điện thoại Cố Thanh Bùi lại vang lên, anh cúi đầu nhìn, thở dài nói:"Ông chủ." Sau đó cầm điện thoại ra ngoài.

Cố Thanh Bùi vừa đi, đôi mắt nai con của Trang Tiệp Dư đảo đảo, liền nhìn chằm chằm Hà Cố.

Hà Cố nhíu nhíu mày, không để ý cậu.

Trang Tiệp Dư đứng lên, ngồi bên cạnh anh:"Ê, phim của tôi ra rạp rồi, anh mua vé phim chưa?"

"Chưa."

"Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết, anh ngay cả mười mấy tệ cũng không nỡ bở ra a, đúng là keo kiệt."

"Tôi không xem phim."

"Xùy, còn có người không xem phim kìa."

Hà Cố không tiếp lời.

"Ai, đều tại anh, Tống Cư Hàn chẳng quan tâm tôi nữa rồi, phim mới cũng khó giành vai, vốn dĩ dựa vào hắn tuyệt đối có thể lấy được vai diễn này."

Hà Cố không mặn không nhạt nói:"Không liên quan đến tôi."

"Đều tại anh." Tranh Tiệp Dư huých huých vai anh, "Hay là, anh bồi thường cho tôi một chút."

Hà Cố nghiêng đầu nhìn cậu:"Lời lần trước tôi nói với cậu, cậu quên rồi à?"

"Nhớ a, nhưng sau đó tôi nghĩ, con người anh quả thực là dễ thẹn thùng a, nhìn thì có vẻ đứng đắn, kỳ thực là cực kỳ dễ xấu hổ, nghĩ vậy nên tôi còn thấy anh có chút đáng yêu." Trang Tiệp Dư nói, "Ai, tôi thực sự rất tò mò đối với anh, người ta nói người càng lạnh lùng thì mặt đó càng mạnh, anh có muốn thử với tôi không? Nếu anh không muốn làm 1, tôi có thể làm 1 a."

Hà Cố tức đến nỗi có chút muốn đánh cậu, anh chưa từng thấy người nào mặt dày như Trang Tiệp Dư, anh lùi một bước đối phương tiến ba bước, khiến anh chẳng còn cách nào, nhưng không thể vì hai ba câu đùa cợt của một đứa trẻ mà thực sự động thủ. Anh cứng rắn nói:"Cậu đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

"Sống trên đời này ý, muốn cái gì thì phải giành lấy, giành được thì coi như có bản lĩnh, không giành được thì coi như tại số mệnh, cái này sao có thể gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước chứ." Trang Tiệp Dư áp sát anh, thần thần bí bí nói, "Tôi chính là muốn biết, người đàn ông lạnh lùng thành thục cấm dục hệ như anh, ở trên giường là bộ dạng gì."

Hà Cố trừng cậu, Trang Tiệp Dư lộ ra nụ cười xinh đẹp đáng yêu, còn chớp chớp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau