Chương 44
Thời tiết ấm áp trở lại, Tống Cư Hàn cũng từng chút một trở về tầm mắt công chúng, nhưng lúc bắt đầu không phải làm việc, mà là đi làm từ thiện khắp nơi cùng Vanessa, lấy lại hảo cảm từ mọi người, thỉnh thoảng lại có tin tức hắn cùng nữ diễn viên tên Chương Tiểu Lễ kia tình cảm mặn mà, kèm theo những bức ảnh "chụp trộm."
Cuộc đời này của Tống Cư Hàn chỉ từng công khai yêu đương một lần, đó là lúc hắn hơn 10 tuổi, đang theo học âm nhạc tại Mĩ, hẹn hò với con gái của thầy dạy nhạc, tuổi hai người tương đương, ngoại hình xuất chúng, lại đều xuất thân danh môn vọng tộc, một thời trở thành giai thoại, nhưng tình cảm như thế đã định trước không thể chín chắn và lâu dài, hiện giờ, vị thiên kim kia đã ly hôn rồi tái hôn, Tống Cư Hàn vẫn cứ "đơn thân", mặc dù scandal của hắn vẫn xảy ra liên tiếp.
Giới truyền thông nhộn nhịp phán đoán, liệu lần này Tống Cư Hàn có công khai tình cảm với Chương Tiểu Lễ hay không, để phản bác lại tin đồn đồng tính luyến, dù sao thì Chương Tiểu Lễ ngoài khuôn mặt xinh đẹp, còn có gia thế hiển hách, ở bên với Tống Cư Hàn cũng coi như xứng đôi vừa lứa.
Mỗi lần Tống Cư Hàn đọc báo, hắn đều cười nhạt:"Những bức ảnh đó toàn bộ đều là tốn tiền tìm người theo chụp, chụp xong cô ta còn chê góc độ không tốt, người thì lùn mà còn trách máy chụp ảnh."
Hà Cố chẳng nói gì.
Tống Cư Hàn liền ôm anh dùng sức cọ cọ:"Đều là giả thôi, cô ta là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty nhà tôi, anh không để ý chứ?"
"Không để ý."
Tống Cư Hàn dùng lực hôn anh một ngụm, làm nũng nói:"Nhưng tôi muốn nhìn thấy anh ghen hơn cơ."
"...Cậu sẽ không muốn đâu."
Nghỉ ngơi lâu quá rồi, Hà Cố ngược lại cảm thấy có chút không tự tại, nhưng như anh nói, trong khoảng thời gian ngắn anh không thể tìm việc trong Bắc Kinh, anh từng suy nghĩ qua việc tự lập nghiệp, nhưng lại cảm thấy năng lực giao tiếp của mình có vấn đề, e rằng càng khó. Thế nên anh định đi tìm Cố Thanh Bùi tâm sự, trưng cầu chút kiến nghị.
Không ngờ, lúc này Cố Thanh Bùi lại xảy ra chuyện.
Sau khi từ chức khỏi Nam Sang, Hà Cố và Trần San vẫn giữ liên lạc, ngày hôm nay, Trần San thần thần bí bí gọi điện thoại cho anh, nói Cố Thanh Bùi đã xảy ra chuyện, trong lòng Hà Cố hồi hộp một chút, có điểm sợ hãi hỏi:"Sao, sao vậy?"
"Hôm nay tôi mới biết, hóa ra Cố tổng cũng là gay, không phải, hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi."
"...Cô có ý gì?"
"Ảnh nóng của Cố tổng với một người đàn ông bị gửi đến hòm thư xí nghiệp công ty mới của anh ấy, người quen biết Cố tổng quá nhiều, bây giờ toàn bộ người trong giới đều biết...Anh muốn xem không? Chỗ tôi cũng có."
Cả người Hà Cố chấn động, anh hít sâu một hơi, như cũ cảm thấy cơ thể đang run rẩy, anh run giọng nói:"Tôi không xem." Nỗi hổ thẹn cùng khó xử khi bị vạch trần và phán quyết trước mặt mọi người, anh hiểu quá rõ.
"Kỳ thật cũng không rõ ràng, chỉ cắt từ đoạn ngực trở lên, nhưng mặt Cố tổng lộ hẳn, người kia thì bị che mờ."
Hà Cố dùng đầu gối nghĩ, cũng có thể đoán ra đại khái sự việc, người bị che mờ đương nhiên là Nguyên Dương, vậy người phát tán bức ảnh, rất có thể là Nguyên Lập Giang có ý định trả thù. Nguyên Lập Giang là quân nhân, vô cùng bảo thủ, sao có thể chịu đựng được việc con trai mình truyền ra scandal này.
Trần San thở dài nói:" Cố tổng đáng thương quá, người tốt như anh ấy, lòng tự trọng lại cao, hiện tại phải làm thế nào đây."
"Trần San, cô xóa thư đó đi, nhắc những người khác cũng xóa đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Tôn đổng, bảo ông ấy ngăn chặn lưu truyền những thứ này trong Nam Sang, nếu cô biết trong công ty có ai tiếp tục truyền tải thứ này, nói với tôi. Cố tổng vì sự phát triền của Nam Sang mà tốn bao công lao, nếu để mặc cho lời đồn bôi nhọ cuộc sống cá nhân của anh ấy, thì tôn nghiêm của xí nghiệp Nam Sang ở đâu."
Trần San nghiêm túc nói:"Hà tổng, anh nói đúng, tôi sẽ bảo bọn họ xóa ngay."
Cúp điện thoại, tay Hà Cố vẫn đang run rẩy, anh không cách nào tưởng tượng tâm trạng Cố Thanh Bùi lúc này, người đàn ông luôn hăng hái, tràn đầy tự tin, người đàn ông dù bất kỳ lúc nào xuất hiện trước công chúng cũng đều lịch sự tao nhã, gặp phải loại nhục nhã này...
Anh hít vài hơi sâu, mới bình phục lại tâm tình, gọi điện cho chủ tịch của Nam Sang. Tôn đổng vẫn luôn rất quý anh, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ và đáng tiếc khi anh từ chức, lúc này nghe thấy nội dung anh nói, cũng lòng đầy căm phẫn, cam đoan nhất định không cho mấy bức ảnh đó lưu truyền trong nội bộ Nam Sang, còn thuận tiện hỏi thăm tình hình gần đây của anh.
Hà Cố nhẹ nhàng bâng quơ, nói mình vẫn đang nghỉ ngơi.
Tôn đổng trầm mặc một chút, nói:"Tôi biết cậu hiện tại không dễ tìm việc, trên phạm vi thế giới, Nam Sang có rất nhiều chi nhánh, công ty trong nước tôi không thể để cậu vào, nhưng ngoài nước cậu có thể tùy tiện chọn một cái. Bất quá doanh nghiệp của chúng tôi chủ yếu là kinh doanh năng lượng, chưa chắc có chức vụ phù hợp với cậu, nhưng chỉ cần cậu muốn đi, sắp xếp cho cậu một vị trí không thành vấn đề."
Hà Cố cảm kích nói:"Cảm ơn Tôn đổng, tôi sẽ nghĩ thật kỹ." Tuy rằng anh không dự định ra nước ngoài, nhưng anh rất cảm động vì lãnh đạo cũ vẫn quan tâm anh.
Cúp điện thoại, Hà Cố gọi một cuộc cho Cố Thanh Bùi, quả nhiên, đã tắt máy.
Anh cầm chìa khóa và áo khoác, lái xe đến nhà Cố Thanh Bùi, nhưng ấn chuông nửa ngày, chẳng có ai thưa, anh chỉ đành chán nản về nhà.
Sau khi về nhà, anh đột nhiên nhớ ra cái gì, gọi điện cho tổng giám đốc bộ phận nhân sự ở Nam Sang, xin cô số điện thoại người nhà Cố Thanh Bùi, rốt cục nhận được số điện thoại của bố Cố Thanh Bùi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Hà Cố cẩn thận nói:"Alo, cháu chào bác, cháu là bạn của Cố Thanh Bùi."
"À, bạn của Thanh Bùi hả, chào cháu chào cháu, sao cháu lại có số bác?"
"Anh ấy tắt điện thoại rồi, cháu có chuyện gấp tìm anh ấy, nên cháu bảo công ty cho số của bác."
"Chuyện gấp gì thế, không sao chứ?"
"Không sao ạ, chuyện công việc thưa bác." Trong lòng Hà Cố an tâm một chút, hiển nhiên bố Cố Thanh Bùi vẫn chưa biết gì, "Bác có thể liên lạc với anh ấy không ạ?"
"Hôm qua nó vừa về nhà." Ông thở dài, "Chắc chắn là công việc xảy ra vấn đề rồi, sau khi nó về nhà cứ thất thần mãi, bác chưa từng thấy nó thế này, nó làm sai chuyện gì rồi à? Liệu bị sa thải không?"
Hà Cố cảm thấy xót xa:"Không ạ, anh ấy không làm sai gì cả, cháu có thể nói chuyện với anh ấy vài câu không?"
"Được, cháu đợi chút."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, bác trai nhẹ giọng nói, "Thanh Bùi, bạn con gọi điện đến, con nghe đi."
Hồi lâu sau, ông hỏi:"Cháu tên gì nhỉ?"
"Hà Cố."
Lại qua lúc nữa, đầu bên kia vang lên tiếng loẹt quẹt, thanh âm mệt mỏi của Cố Thanh Bùi xuất hiện trong điện thoại:"Hà Cố."
Hà Cố nghe giọng gã, trong lòng rất khổ sở:"Cố tổng, hiện tại anh vẫn ổn chứ?"
Cố Thanh Bùi cười khổ một tiếng:"Đương nhiên là không ổn lắm."
"Em có thể giúp gì không?"
"Giúp tôi gọi điện cho Tôn đổng, bảo ông ấy..."
"Em đã gọi rồi."
Cố Thanh Bùi thở hắt ra một hơi:"Hà Cố, chú luôn đáng tin như vậy."
"Là điều nên làm, em còn có thể giúp gì anh nữa không?"
"Cũng chẳng có gì, chuyện này không người nào có thể giúp anh, giờ anh chỉ hy vọng bố mẹ anh đừng biết."
Hà Cố trầm mặc một chút:"Cố tổng, đầu năm nay, em cùng anh gặp phải chuyện khá giống nhau, những lời anh an ủi em khi đó, em đều ghi nhớ, em không giỏi an ủi người khác, cũng không có tài ăn nói như anh, nhưng em có thể lặp lại từng câu từng câu một, chỉ cần anh có thể chỉnh đốn tinh thần một chút."
Cố Thanh Bùi bật cười:"Lần đầu tiên anh nghe thấy có loại an ủi người khác thế này, nhưng rất có hiệu quả, cảm ơn chú. Kỳ thật anh hiểu rõ, chỉ là anh cần thời gian điều chỉnh lại một chút, khoảng thời gian này anh...trạng thái anh quá kém, nhưng chú yên tâm, mấy khó khăn này không đánh gục anh được đâu."
"Vậy thì tốt, anh lợi hại hơn em nhiều, em tin anh."
"Không, chú kiên cường hơn anh." Cố Thanh Bùi nhẹ giọng nói, "Anh mới chỉ thích người ta một năm, đã chịu không nổi rồi, 7 năm đó của chú, anh không dám tưởng tượng chú đã trải qua ra sao."
Hà Cố giật mình, đầu mũi đột nhiên chua xót.
Anh cũng không biết làm thế nào, mà trải qua nhiều năm như vậy, chỉ khi biết Tống Cư Hàn và Phùng Tranh từng qua lại, mới nhịn không được bật khóc, những lúc khác, khó đến đâu anh cũng có thể nhịn xuống, nhưng vì một câu của Cố Thanh Bùi mà nội tâm đau đớn.
"Anh thật là quá thất bại." Cố Thanh Bùi tự giễu nói, "Anh không còn cái gì cũng không sợ mất đi, trải qua thất bại tình cảm ở cái tuổi thứ gì cũng có thể chữa khỏi, nhưng đến cái tuổi này lại thất bại thảm hại, thật sự là...số trời a."
Hà Cố hít một hơi sâu, khàn giọng nói:"Là số trời a."
Cúp điện thoại, tâm trạng Hà Cố cực kém, lòng anh tràn ngập phẫn nộ, nhưng lại không biết đối tượng phẫn nộ là ai. Ở trên Cố Thanh Bùi, anh nhìn thấy bản thân mình mấy tháng trước, lúc đó anh có biết bao phẫn uất, bất lực, thất vọng, thống khổ, anh thậm chí không muốn hồi tưởng.
Cũng may, Cố Thanh Bùi giống anh, có thể chống chọi, những điều đã qua cũng qua rồi.
Chỉ là vết thương lòng kia, cả đời đều không thể khép lại.
Hà Cố ngồi yên thật lâu, thẳng đến khi chuông cửa vang lên, anh bị dọa đến mức giật mình, phục hồi tinh thần lại. Anh tưởng Tống Cư Hàn đến đây, qua mở cửa, nhưng người đứng bên ngoài lại khiến anh ngây ngẩn cả người.
Đó là một người con gái, cô đeo một chiếc kính râm lớn, gần như che hết nửa khuôn mặt, cho dù là như vậy, cũng có thể nhìn thấy ngũ quan tinh xảo của cô.
Hà Cố mơ hồ cảm thấy cô có chút quen mắt:"Xin chào, cho hỏi cô tìm ai."
Cô tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt thanh thuần ôn nhu tuyệt sắc, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, mái tóc đen làm nổi bật lên làn da trắng nõn, khiến người ta nhìn mà thấy động lòng.
Hà Cố nhận ra, là nữ diễn viên trong scandal cùng Tống Cư Hàn -- Chương Tiểu Lễ.
Chương Tiểu Lễ cười nhẹ:"Chào anh, anh là Hà Cố đúng không?"
Trái tim Hà Cố có chút co rút, anh mặt không biểu tình nói:"Phải."
Chương Tiểu Lễ vén lọn tóc ra sau tai, nhìn qua nhu thuận mà phong tình, "Tôi có thể vào trò chuyện với anh một lát không?"
"Một người con gái vào nhà đàn ông xa lạ, không thích hợp." Hà Cố theo bản năng cự tuyệt người này, anh biết cô sẽ khiến anh đau khổ.
Chương Tiểu Lễ ngẩn người, cười gượng nói:"Không sao, tôi biết anh...anh sẽ không có hứng thú với tôi."
Hà Cố nhìn cô giây lát, tránh người ra.
Chương Tiểu Lễ mỉm cười, không sợ Hà Cố lạnh nhạt, duyên dáng đi vào.
Hà Cố dùng lực bóp nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại.
Chương Tiểu Lễ ngồi trên sô pha, đánh giá bốn phía một lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hà Cố:"Căn phòng mới sửa đúng không? Vẫn còn chút mùi chưa bay hết, như vậy không tốt cho sức khỏe."
"Ở đây có một lúc thì không sao đâu."
Chương Tiểu Lễ ngượng ngùng nói:"Tôi không phải nói tôi, là lo lắng cho anh."
Hà Cố không tiếp lời, thẳng thắn nói:"Cho hỏi cô có chuyện gì sao?"
Chương Tiểu Lễ mím mím môi:"Ừm, chắc anh biết chuyện tôi và Tống Cư Hàn đi, tôi cũng biết anh, nên anh không cần căng thẳng."
Hà Cố lạnh nhạt nói:"Chương tiểu thư, nhìn cô có vẻ căng thẳng hơn tôi đấy."
Chương Tiểu Lễ nhíu nhíu mày, trầm mặc một lát, nói:"Kỳ thật, trước đây tôi đã suy nghĩ rất lâu, có cần đến gặp anh một lần không..."
"Ai cho cô địa chỉ của tôi."
Chương Tiểu Lễ ấp úng:"Ách..."
"Ai cho cô?" Hà Cố nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm.
Bả vai Chương Tiểu Lễ rụt rụt lại:"Tống tổng cho tôi."
"Tống tổng của các người thật là thần thông quảng đại." Hà Cố châm chọc nói.
Chương Tiểu Lễ che giấu vén vén mái tóc đã rất chỉnh tề:"Tôi biết tôi như vậy rất đường đột, anh có thể cũng không vui, nhưng tôi không thể hẹn gặp anh bên ngoài, sẽ bị fan nhận ra, nên tôi trực tiếp đến nhà anh...Ừm...Tôi cảm thấy, tôi vẫn nên gặp anh một lần, dù sao thì, nếu tôi và Tống Cư Hàn kết hôn, tôi muốn biết mình có chấp nhận được anh hay không."
Hà Cố như bị sét đánh.
Kết...Hôn?!
Chương Tiểu Lễ nhìn biểu tình của Hà Cố, ngạc nhiên nói:"Lẽ nào anh không biết?"
Anh cảm giác ngực mình như bị hung hăng đâm một nhát, vô cùng đau khổ.
Kết hôn...
Hà Cố nắm chặt tay, cắn răng nói:"Cô nói tiếp đi."
Tống Cư Hàn, cậu đúng là luôn có thể cho tôi "kinh hỉ" ngoài ý muốn, mỗi lần tôi cảm thấy cậu đã giẫm đạp lên giới hạn của tôi, cậu vẫn có thể khoét thêm vài mét nữa.
Tâm sớm đã bị khoét rỗng, ngay cả một tia huyết nhục cũng không còn.
Chương Tiểu Lễ đảo đảo đôi mắt như trân châu, vẫn ưu nhã ngọt ngào cười:"Cư Hàn nói sẽ bảo với anh, chúng tôi tính toán cuối năm đính hôn, còn hơn nửa năm nữa, nên anh ấy có thể chưa kịp nói."
Hà Cố nghe thấy bản thân phát ra thanh âm trống rỗng:"Vậy cô tới tìm tôi làm gì?"
"Hôn nhân của chúng tôi khá đặc biệt, có rất nhiều điều kiện kèm theo, nhưng tôi thật sự thích anh ấy." Chương Tiểu Lễ cười cười, "Tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, chắc anh cũng là người không tồi, nếu không Cư Hàn cũng sẽ không ở bên anh nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy...tôi có thể chấp nhận anh."
Hà Cố nhắm mắt, ngày càng cảm thấy không khí như ngưng kết, không thể hô hấp.
Cô gái này, quả thực là đang tát từng phát vang dội trên mặt anh, khiến anh nhục nhã đến mức hận không thể biến mất ngay lập tức.
Hóa ra tiểu Tùng nói anh là "chính thất", vẫn không phải là điều khiến anh thấy hổ thẹn nhất, khiến anh thấy hổ thẹn nhất là, anh sắp ngay cả "chính thất" cũng không phải nữa rồi.
Cô gái này coi anh là gì, đại biểu cho Tống Cư Hàn coi anh là thứ đấy.
Tống Cư hàn coi anh là "tình nhân".
Nếu không phải không đúng thời điểm, Hà Cố thật sự muốn cười lớn.
Quá mức nực cười, sao lại nực cười đến thế. Cả người anh, cả sự việc, con mẹ nó vừa ghê tởm vừa nực cười.
Anh còn tưởng rằng lần này anh cẩn thận, cuộn người lại một nửa, sẽ chiếm thứ thượng phong trong mối quan hệ khó định nghĩa này, nhưng Tống Cư Hàn vẫn hung hăng đâm anh một nhát.
Nhát dao sâu nhất, nặng nhất, đau nhất, suốt bảy năm nay.
Chương Tiểu Lễ quan sát Hà Cố, trong mắt hiện lên ý cười, cô tiếp tục nói:"Con người tôi dễ sống lắm, tôi muốn chúng ta có thể hòa hợp, anh yên tâm, tôi cũng sẽ không yêu cầu Cư Hàn luôn ở bên tôi."
Hà Cố đờ đẫn nhìn cô, ánh mắt lại dường như đã nhìn thấu cô, nhìn về nơi không tên.
"Ừm...Hiện tại có phải anh không dễ tìm việc không? Nếu anh không chê, tôi có thể giúp, anh đến làm trợ lý của tôi thế nào? Thù lao tùy anh, như vậy anh cũng có thể thường xuyên gặp Cư Hàn, anh ấy cũng sẽ không vì anh mà phân tâm trong công việc..."
Ánh mắt Hà Cố trở lại trên người cô, đột nhiên cứng ngắc nở nụ cười:"Được, lương hàng năm 60 vạn đã trừ tiền thuế, lương 14 tháng cộng thêm tiền thưởng cuối năm, mỗi tuần làm 40 tiếng, nếu tăng ca sẽ tăng gấp 3 lần mức lương, nghỉ lễ theo quy định và tăng thêm 10 ngày nhưng vẫn trả lương như ngày thường."
Chương Tiểu Lễ càng nghe sắc mặt càng khó coi, lắp bắp nói:"Trợ lý minh tinh...không có thời gian cố định."
Hà Cố lạnh nhạt nói:"Như vậy, chắc cô không thuê nổi tôi đâu."
Chương Tiểu Lễ nắm chặt váy, chậm rãi đứng lên:"Tóm lại, tôi chính là muốn làm quen với anh một chút, hy vọng sau này có thể dễ chịu, không làm phiền anh nữa, tôi về trước."
"Thong thả không tiễn."
Chương Tiểu Lễ đi rồi, Hà Cố mệt mỏi ngã lên sô pha, dùng sức ôm ngực, liều mạng thở dốc, mới miễn cưỡng có thể chống đỡ sự đau đớn như ngạt thở kia.
Anh run rẩy cầm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tống Cư Hàn: Tối nay cậu đến không.
Tống Cư Hàn rất nhanh trả lời lại: Chút nữa là đến, bảo bối đợi anh.
Hà Cố nhìn hai chữ "bảo bối" nhức mắt kia, rốt cuộc khống chế không nổi cười lớn, tiếng cười kèm theo tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng trong căn phòng trống trải, có vẻ cực kỳ đau thương.
Thời điểm Tống Cư Hàn đến, Hà Cố đã tắm nước lạnh xong, mặc đồ ở nhà chỉnh tề, nhìn qua không khác gì so với ngày thường.
Tống Cư Hàn đặt đống đồ trên tay để lên bàn:"Bạn tặng tôi tổ yến đặc biệt tốt, mang đến cho anh bồi bổ, gần đây sao anh ăn mãi không mập vậy?"
Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn, thật cẩn thận, nhìn không sót một tấc.
Tống Cư Hàn bị anh nhìn đến mức nổi da gà:"Anh sao vậy?"
Hà Cố đi thẳng vào vấn đề nói:"Hôm nay Chương Tiểu Lễ đến tìm tôi."
Tống Cư Hàn ngẩn ra, trừng mắt:"Ai?"
"Chương Tiểu Lễ, bạn gái tin đồn của cậu, hay là nên nói, vị hôn thê của cậu đây?"
Sắc mặt Tống Cư Hàn thay đổi tức khắc:"Sao cô ta tới đây? Cô ta đã nói lung tung cái gì rồi!"
Biểu tình Hà Cố như nham thạch đóng băng, không có một tia sơ hở:"Cô ta nói cuối năm hai người sẽ kết hôn, cô ta muốn làm quen tôi một chút."
Tống Cư Hàn quả thực nổi trận lôi đình, cả giận nói:"Mẹ nó đúng là ngu ngốc thối tha, não cô ta có phải bị úng nước rồi không!"
"Là bố cậu cho cô ta địa chỉ."
Tống Cư Hàn tức đến mức móc điện thoại ra, nhớ tới cái gì, lại quăng điện thoại đi, bước đến trước mặt Hà Cố, bực bội nói:"Sự tình không giống như anh nghĩ đâu, anh đừng nghĩ linh tinh, nghe tôi nói."
Hà Cố bình tĩnh nói:"Tôi nghe cậu nói."
Tống Cư Hàn cào cào tóc, mặt âm trầm:"Thanh danh của tôi hiện tại rất kém, bố tôi hy vọng có thể dẹp tin đồn đồng tính luyến, nên tìm cô ta để tạo nên tin này, bước tiếp theo muốn làm một hiệp nghị kết hôn, ông hy vọng tôi có thể sinh một đứa con, kiềm chế tính trăng hoa..."
"Woa, các người còn muốn sinh con." Hà Cố đã chẳng thể cảm nhận gì nữa, anh máy móc đối thoại với Tống Cư Hàn, linh hồn đường như đã rời khỏi cơ thể, đang lạnh lùng nhìn một màn khôi hài này.
"Anh không chấp nhận được, chúng tôi sẽ thụ tinh ống nghiệm, tôi không chạm cô ta." Tống Cư Hàn càng nói càng chột dạ, biểu tình chết lặng kia của Hà Cố khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, "Hà Cố, tôi chưa từng chạm qua cô ta, tôi căn bản cũng không thích cô ta, chuyện tôi đáp ứng anh nhất định sẽ làm được. Kỳ thật, tôi kết hôn hay không thật sự không có khác biệt gì, chỉ là cái danh mà thôi."
Hà Cố gật gật đầu.
"Vậy..." Trong lòng Tống Cư Hàn căng thẳng, "Vậy anh...để ý không?"
Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn, lộ ra nụ cười thản nhiên:"Tôi không để ý."
Hóa ra tâm đã chết, sẽ không cảm thấy đau nữa. Thật tốt.
Tống Cư Hàn lập tức nhẹ nhàng thở ra:"Tôi biết là anh không nỡ làm khó tôi mà. Tôi cam đoan, bất luận kết hôn hay không, tôi đều chỉ có anh."
"Được."
Tống Cư Hàn ôn nhu hôn anh, sau đó ôm chặt anh:"Ở bên anh là an tâm nhất, anh ở bên tôi bao năm nay, tôi không thể rời xa anh nữa rồi."
Hà Cố ngửi mùi tóc nhàn nhạt của Tống Cư Hàn, có chút hoảng hốt.
Anh giống như thể nghiệm chết một lần, cảm giác tất cả sức lực và hy vọng đều mất đi, trước mắt chỉ còn hư vô, điểm cuối sinh mệnh trong tưởng tượng của anh, chính là như vậy, anh thậm chí ngay cả một câu kịch liệt cũng lười nói.
Đêm đó, bọn họ điên cuồng làm tình, Tống Cư Hàn đối với nhiệt tình của Hà Cố, vừa kinh ngạc vừa phấn khích, giày vò anh cả đêm, hai người làm đến khi sức cùng lực kệt, mới ôm nhau ngủ say.
Hà Cố mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng, bọn họ trở về thời cao trung, anh đứng từ xa nhìn Tống Cư Hàn, mà Tống Cư Hàn thậm chí không biết anh, anh lén lút nhảy nhót vì có thể nhìn thấy thần tượng của mình, cảm giác đó thật tốt.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Cuộc đời này của Tống Cư Hàn chỉ từng công khai yêu đương một lần, đó là lúc hắn hơn 10 tuổi, đang theo học âm nhạc tại Mĩ, hẹn hò với con gái của thầy dạy nhạc, tuổi hai người tương đương, ngoại hình xuất chúng, lại đều xuất thân danh môn vọng tộc, một thời trở thành giai thoại, nhưng tình cảm như thế đã định trước không thể chín chắn và lâu dài, hiện giờ, vị thiên kim kia đã ly hôn rồi tái hôn, Tống Cư Hàn vẫn cứ "đơn thân", mặc dù scandal của hắn vẫn xảy ra liên tiếp.
Giới truyền thông nhộn nhịp phán đoán, liệu lần này Tống Cư Hàn có công khai tình cảm với Chương Tiểu Lễ hay không, để phản bác lại tin đồn đồng tính luyến, dù sao thì Chương Tiểu Lễ ngoài khuôn mặt xinh đẹp, còn có gia thế hiển hách, ở bên với Tống Cư Hàn cũng coi như xứng đôi vừa lứa.
Mỗi lần Tống Cư Hàn đọc báo, hắn đều cười nhạt:"Những bức ảnh đó toàn bộ đều là tốn tiền tìm người theo chụp, chụp xong cô ta còn chê góc độ không tốt, người thì lùn mà còn trách máy chụp ảnh."
Hà Cố chẳng nói gì.
Tống Cư Hàn liền ôm anh dùng sức cọ cọ:"Đều là giả thôi, cô ta là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty nhà tôi, anh không để ý chứ?"
"Không để ý."
Tống Cư Hàn dùng lực hôn anh một ngụm, làm nũng nói:"Nhưng tôi muốn nhìn thấy anh ghen hơn cơ."
"...Cậu sẽ không muốn đâu."
Nghỉ ngơi lâu quá rồi, Hà Cố ngược lại cảm thấy có chút không tự tại, nhưng như anh nói, trong khoảng thời gian ngắn anh không thể tìm việc trong Bắc Kinh, anh từng suy nghĩ qua việc tự lập nghiệp, nhưng lại cảm thấy năng lực giao tiếp của mình có vấn đề, e rằng càng khó. Thế nên anh định đi tìm Cố Thanh Bùi tâm sự, trưng cầu chút kiến nghị.
Không ngờ, lúc này Cố Thanh Bùi lại xảy ra chuyện.
Sau khi từ chức khỏi Nam Sang, Hà Cố và Trần San vẫn giữ liên lạc, ngày hôm nay, Trần San thần thần bí bí gọi điện thoại cho anh, nói Cố Thanh Bùi đã xảy ra chuyện, trong lòng Hà Cố hồi hộp một chút, có điểm sợ hãi hỏi:"Sao, sao vậy?"
"Hôm nay tôi mới biết, hóa ra Cố tổng cũng là gay, không phải, hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi."
"...Cô có ý gì?"
"Ảnh nóng của Cố tổng với một người đàn ông bị gửi đến hòm thư xí nghiệp công ty mới của anh ấy, người quen biết Cố tổng quá nhiều, bây giờ toàn bộ người trong giới đều biết...Anh muốn xem không? Chỗ tôi cũng có."
Cả người Hà Cố chấn động, anh hít sâu một hơi, như cũ cảm thấy cơ thể đang run rẩy, anh run giọng nói:"Tôi không xem." Nỗi hổ thẹn cùng khó xử khi bị vạch trần và phán quyết trước mặt mọi người, anh hiểu quá rõ.
"Kỳ thật cũng không rõ ràng, chỉ cắt từ đoạn ngực trở lên, nhưng mặt Cố tổng lộ hẳn, người kia thì bị che mờ."
Hà Cố dùng đầu gối nghĩ, cũng có thể đoán ra đại khái sự việc, người bị che mờ đương nhiên là Nguyên Dương, vậy người phát tán bức ảnh, rất có thể là Nguyên Lập Giang có ý định trả thù. Nguyên Lập Giang là quân nhân, vô cùng bảo thủ, sao có thể chịu đựng được việc con trai mình truyền ra scandal này.
Trần San thở dài nói:" Cố tổng đáng thương quá, người tốt như anh ấy, lòng tự trọng lại cao, hiện tại phải làm thế nào đây."
"Trần San, cô xóa thư đó đi, nhắc những người khác cũng xóa đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Tôn đổng, bảo ông ấy ngăn chặn lưu truyền những thứ này trong Nam Sang, nếu cô biết trong công ty có ai tiếp tục truyền tải thứ này, nói với tôi. Cố tổng vì sự phát triền của Nam Sang mà tốn bao công lao, nếu để mặc cho lời đồn bôi nhọ cuộc sống cá nhân của anh ấy, thì tôn nghiêm của xí nghiệp Nam Sang ở đâu."
Trần San nghiêm túc nói:"Hà tổng, anh nói đúng, tôi sẽ bảo bọn họ xóa ngay."
Cúp điện thoại, tay Hà Cố vẫn đang run rẩy, anh không cách nào tưởng tượng tâm trạng Cố Thanh Bùi lúc này, người đàn ông luôn hăng hái, tràn đầy tự tin, người đàn ông dù bất kỳ lúc nào xuất hiện trước công chúng cũng đều lịch sự tao nhã, gặp phải loại nhục nhã này...
Anh hít vài hơi sâu, mới bình phục lại tâm tình, gọi điện cho chủ tịch của Nam Sang. Tôn đổng vẫn luôn rất quý anh, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ và đáng tiếc khi anh từ chức, lúc này nghe thấy nội dung anh nói, cũng lòng đầy căm phẫn, cam đoan nhất định không cho mấy bức ảnh đó lưu truyền trong nội bộ Nam Sang, còn thuận tiện hỏi thăm tình hình gần đây của anh.
Hà Cố nhẹ nhàng bâng quơ, nói mình vẫn đang nghỉ ngơi.
Tôn đổng trầm mặc một chút, nói:"Tôi biết cậu hiện tại không dễ tìm việc, trên phạm vi thế giới, Nam Sang có rất nhiều chi nhánh, công ty trong nước tôi không thể để cậu vào, nhưng ngoài nước cậu có thể tùy tiện chọn một cái. Bất quá doanh nghiệp của chúng tôi chủ yếu là kinh doanh năng lượng, chưa chắc có chức vụ phù hợp với cậu, nhưng chỉ cần cậu muốn đi, sắp xếp cho cậu một vị trí không thành vấn đề."
Hà Cố cảm kích nói:"Cảm ơn Tôn đổng, tôi sẽ nghĩ thật kỹ." Tuy rằng anh không dự định ra nước ngoài, nhưng anh rất cảm động vì lãnh đạo cũ vẫn quan tâm anh.
Cúp điện thoại, Hà Cố gọi một cuộc cho Cố Thanh Bùi, quả nhiên, đã tắt máy.
Anh cầm chìa khóa và áo khoác, lái xe đến nhà Cố Thanh Bùi, nhưng ấn chuông nửa ngày, chẳng có ai thưa, anh chỉ đành chán nản về nhà.
Sau khi về nhà, anh đột nhiên nhớ ra cái gì, gọi điện cho tổng giám đốc bộ phận nhân sự ở Nam Sang, xin cô số điện thoại người nhà Cố Thanh Bùi, rốt cục nhận được số điện thoại của bố Cố Thanh Bùi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Hà Cố cẩn thận nói:"Alo, cháu chào bác, cháu là bạn của Cố Thanh Bùi."
"À, bạn của Thanh Bùi hả, chào cháu chào cháu, sao cháu lại có số bác?"
"Anh ấy tắt điện thoại rồi, cháu có chuyện gấp tìm anh ấy, nên cháu bảo công ty cho số của bác."
"Chuyện gấp gì thế, không sao chứ?"
"Không sao ạ, chuyện công việc thưa bác." Trong lòng Hà Cố an tâm một chút, hiển nhiên bố Cố Thanh Bùi vẫn chưa biết gì, "Bác có thể liên lạc với anh ấy không ạ?"
"Hôm qua nó vừa về nhà." Ông thở dài, "Chắc chắn là công việc xảy ra vấn đề rồi, sau khi nó về nhà cứ thất thần mãi, bác chưa từng thấy nó thế này, nó làm sai chuyện gì rồi à? Liệu bị sa thải không?"
Hà Cố cảm thấy xót xa:"Không ạ, anh ấy không làm sai gì cả, cháu có thể nói chuyện với anh ấy vài câu không?"
"Được, cháu đợi chút."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, bác trai nhẹ giọng nói, "Thanh Bùi, bạn con gọi điện đến, con nghe đi."
Hồi lâu sau, ông hỏi:"Cháu tên gì nhỉ?"
"Hà Cố."
Lại qua lúc nữa, đầu bên kia vang lên tiếng loẹt quẹt, thanh âm mệt mỏi của Cố Thanh Bùi xuất hiện trong điện thoại:"Hà Cố."
Hà Cố nghe giọng gã, trong lòng rất khổ sở:"Cố tổng, hiện tại anh vẫn ổn chứ?"
Cố Thanh Bùi cười khổ một tiếng:"Đương nhiên là không ổn lắm."
"Em có thể giúp gì không?"
"Giúp tôi gọi điện cho Tôn đổng, bảo ông ấy..."
"Em đã gọi rồi."
Cố Thanh Bùi thở hắt ra một hơi:"Hà Cố, chú luôn đáng tin như vậy."
"Là điều nên làm, em còn có thể giúp gì anh nữa không?"
"Cũng chẳng có gì, chuyện này không người nào có thể giúp anh, giờ anh chỉ hy vọng bố mẹ anh đừng biết."
Hà Cố trầm mặc một chút:"Cố tổng, đầu năm nay, em cùng anh gặp phải chuyện khá giống nhau, những lời anh an ủi em khi đó, em đều ghi nhớ, em không giỏi an ủi người khác, cũng không có tài ăn nói như anh, nhưng em có thể lặp lại từng câu từng câu một, chỉ cần anh có thể chỉnh đốn tinh thần một chút."
Cố Thanh Bùi bật cười:"Lần đầu tiên anh nghe thấy có loại an ủi người khác thế này, nhưng rất có hiệu quả, cảm ơn chú. Kỳ thật anh hiểu rõ, chỉ là anh cần thời gian điều chỉnh lại một chút, khoảng thời gian này anh...trạng thái anh quá kém, nhưng chú yên tâm, mấy khó khăn này không đánh gục anh được đâu."
"Vậy thì tốt, anh lợi hại hơn em nhiều, em tin anh."
"Không, chú kiên cường hơn anh." Cố Thanh Bùi nhẹ giọng nói, "Anh mới chỉ thích người ta một năm, đã chịu không nổi rồi, 7 năm đó của chú, anh không dám tưởng tượng chú đã trải qua ra sao."
Hà Cố giật mình, đầu mũi đột nhiên chua xót.
Anh cũng không biết làm thế nào, mà trải qua nhiều năm như vậy, chỉ khi biết Tống Cư Hàn và Phùng Tranh từng qua lại, mới nhịn không được bật khóc, những lúc khác, khó đến đâu anh cũng có thể nhịn xuống, nhưng vì một câu của Cố Thanh Bùi mà nội tâm đau đớn.
"Anh thật là quá thất bại." Cố Thanh Bùi tự giễu nói, "Anh không còn cái gì cũng không sợ mất đi, trải qua thất bại tình cảm ở cái tuổi thứ gì cũng có thể chữa khỏi, nhưng đến cái tuổi này lại thất bại thảm hại, thật sự là...số trời a."
Hà Cố hít một hơi sâu, khàn giọng nói:"Là số trời a."
Cúp điện thoại, tâm trạng Hà Cố cực kém, lòng anh tràn ngập phẫn nộ, nhưng lại không biết đối tượng phẫn nộ là ai. Ở trên Cố Thanh Bùi, anh nhìn thấy bản thân mình mấy tháng trước, lúc đó anh có biết bao phẫn uất, bất lực, thất vọng, thống khổ, anh thậm chí không muốn hồi tưởng.
Cũng may, Cố Thanh Bùi giống anh, có thể chống chọi, những điều đã qua cũng qua rồi.
Chỉ là vết thương lòng kia, cả đời đều không thể khép lại.
Hà Cố ngồi yên thật lâu, thẳng đến khi chuông cửa vang lên, anh bị dọa đến mức giật mình, phục hồi tinh thần lại. Anh tưởng Tống Cư Hàn đến đây, qua mở cửa, nhưng người đứng bên ngoài lại khiến anh ngây ngẩn cả người.
Đó là một người con gái, cô đeo một chiếc kính râm lớn, gần như che hết nửa khuôn mặt, cho dù là như vậy, cũng có thể nhìn thấy ngũ quan tinh xảo của cô.
Hà Cố mơ hồ cảm thấy cô có chút quen mắt:"Xin chào, cho hỏi cô tìm ai."
Cô tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt thanh thuần ôn nhu tuyệt sắc, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, mái tóc đen làm nổi bật lên làn da trắng nõn, khiến người ta nhìn mà thấy động lòng.
Hà Cố nhận ra, là nữ diễn viên trong scandal cùng Tống Cư Hàn -- Chương Tiểu Lễ.
Chương Tiểu Lễ cười nhẹ:"Chào anh, anh là Hà Cố đúng không?"
Trái tim Hà Cố có chút co rút, anh mặt không biểu tình nói:"Phải."
Chương Tiểu Lễ vén lọn tóc ra sau tai, nhìn qua nhu thuận mà phong tình, "Tôi có thể vào trò chuyện với anh một lát không?"
"Một người con gái vào nhà đàn ông xa lạ, không thích hợp." Hà Cố theo bản năng cự tuyệt người này, anh biết cô sẽ khiến anh đau khổ.
Chương Tiểu Lễ ngẩn người, cười gượng nói:"Không sao, tôi biết anh...anh sẽ không có hứng thú với tôi."
Hà Cố nhìn cô giây lát, tránh người ra.
Chương Tiểu Lễ mỉm cười, không sợ Hà Cố lạnh nhạt, duyên dáng đi vào.
Hà Cố dùng lực bóp nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại.
Chương Tiểu Lễ ngồi trên sô pha, đánh giá bốn phía một lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hà Cố:"Căn phòng mới sửa đúng không? Vẫn còn chút mùi chưa bay hết, như vậy không tốt cho sức khỏe."
"Ở đây có một lúc thì không sao đâu."
Chương Tiểu Lễ ngượng ngùng nói:"Tôi không phải nói tôi, là lo lắng cho anh."
Hà Cố không tiếp lời, thẳng thắn nói:"Cho hỏi cô có chuyện gì sao?"
Chương Tiểu Lễ mím mím môi:"Ừm, chắc anh biết chuyện tôi và Tống Cư Hàn đi, tôi cũng biết anh, nên anh không cần căng thẳng."
Hà Cố lạnh nhạt nói:"Chương tiểu thư, nhìn cô có vẻ căng thẳng hơn tôi đấy."
Chương Tiểu Lễ nhíu nhíu mày, trầm mặc một lát, nói:"Kỳ thật, trước đây tôi đã suy nghĩ rất lâu, có cần đến gặp anh một lần không..."
"Ai cho cô địa chỉ của tôi."
Chương Tiểu Lễ ấp úng:"Ách..."
"Ai cho cô?" Hà Cố nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm.
Bả vai Chương Tiểu Lễ rụt rụt lại:"Tống tổng cho tôi."
"Tống tổng của các người thật là thần thông quảng đại." Hà Cố châm chọc nói.
Chương Tiểu Lễ che giấu vén vén mái tóc đã rất chỉnh tề:"Tôi biết tôi như vậy rất đường đột, anh có thể cũng không vui, nhưng tôi không thể hẹn gặp anh bên ngoài, sẽ bị fan nhận ra, nên tôi trực tiếp đến nhà anh...Ừm...Tôi cảm thấy, tôi vẫn nên gặp anh một lần, dù sao thì, nếu tôi và Tống Cư Hàn kết hôn, tôi muốn biết mình có chấp nhận được anh hay không."
Hà Cố như bị sét đánh.
Kết...Hôn?!
Chương Tiểu Lễ nhìn biểu tình của Hà Cố, ngạc nhiên nói:"Lẽ nào anh không biết?"
Anh cảm giác ngực mình như bị hung hăng đâm một nhát, vô cùng đau khổ.
Kết hôn...
Hà Cố nắm chặt tay, cắn răng nói:"Cô nói tiếp đi."
Tống Cư Hàn, cậu đúng là luôn có thể cho tôi "kinh hỉ" ngoài ý muốn, mỗi lần tôi cảm thấy cậu đã giẫm đạp lên giới hạn của tôi, cậu vẫn có thể khoét thêm vài mét nữa.
Tâm sớm đã bị khoét rỗng, ngay cả một tia huyết nhục cũng không còn.
Chương Tiểu Lễ đảo đảo đôi mắt như trân châu, vẫn ưu nhã ngọt ngào cười:"Cư Hàn nói sẽ bảo với anh, chúng tôi tính toán cuối năm đính hôn, còn hơn nửa năm nữa, nên anh ấy có thể chưa kịp nói."
Hà Cố nghe thấy bản thân phát ra thanh âm trống rỗng:"Vậy cô tới tìm tôi làm gì?"
"Hôn nhân của chúng tôi khá đặc biệt, có rất nhiều điều kiện kèm theo, nhưng tôi thật sự thích anh ấy." Chương Tiểu Lễ cười cười, "Tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, chắc anh cũng là người không tồi, nếu không Cư Hàn cũng sẽ không ở bên anh nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy...tôi có thể chấp nhận anh."
Hà Cố nhắm mắt, ngày càng cảm thấy không khí như ngưng kết, không thể hô hấp.
Cô gái này, quả thực là đang tát từng phát vang dội trên mặt anh, khiến anh nhục nhã đến mức hận không thể biến mất ngay lập tức.
Hóa ra tiểu Tùng nói anh là "chính thất", vẫn không phải là điều khiến anh thấy hổ thẹn nhất, khiến anh thấy hổ thẹn nhất là, anh sắp ngay cả "chính thất" cũng không phải nữa rồi.
Cô gái này coi anh là gì, đại biểu cho Tống Cư Hàn coi anh là thứ đấy.
Tống Cư hàn coi anh là "tình nhân".
Nếu không phải không đúng thời điểm, Hà Cố thật sự muốn cười lớn.
Quá mức nực cười, sao lại nực cười đến thế. Cả người anh, cả sự việc, con mẹ nó vừa ghê tởm vừa nực cười.
Anh còn tưởng rằng lần này anh cẩn thận, cuộn người lại một nửa, sẽ chiếm thứ thượng phong trong mối quan hệ khó định nghĩa này, nhưng Tống Cư Hàn vẫn hung hăng đâm anh một nhát.
Nhát dao sâu nhất, nặng nhất, đau nhất, suốt bảy năm nay.
Chương Tiểu Lễ quan sát Hà Cố, trong mắt hiện lên ý cười, cô tiếp tục nói:"Con người tôi dễ sống lắm, tôi muốn chúng ta có thể hòa hợp, anh yên tâm, tôi cũng sẽ không yêu cầu Cư Hàn luôn ở bên tôi."
Hà Cố đờ đẫn nhìn cô, ánh mắt lại dường như đã nhìn thấu cô, nhìn về nơi không tên.
"Ừm...Hiện tại có phải anh không dễ tìm việc không? Nếu anh không chê, tôi có thể giúp, anh đến làm trợ lý của tôi thế nào? Thù lao tùy anh, như vậy anh cũng có thể thường xuyên gặp Cư Hàn, anh ấy cũng sẽ không vì anh mà phân tâm trong công việc..."
Ánh mắt Hà Cố trở lại trên người cô, đột nhiên cứng ngắc nở nụ cười:"Được, lương hàng năm 60 vạn đã trừ tiền thuế, lương 14 tháng cộng thêm tiền thưởng cuối năm, mỗi tuần làm 40 tiếng, nếu tăng ca sẽ tăng gấp 3 lần mức lương, nghỉ lễ theo quy định và tăng thêm 10 ngày nhưng vẫn trả lương như ngày thường."
Chương Tiểu Lễ càng nghe sắc mặt càng khó coi, lắp bắp nói:"Trợ lý minh tinh...không có thời gian cố định."
Hà Cố lạnh nhạt nói:"Như vậy, chắc cô không thuê nổi tôi đâu."
Chương Tiểu Lễ nắm chặt váy, chậm rãi đứng lên:"Tóm lại, tôi chính là muốn làm quen với anh một chút, hy vọng sau này có thể dễ chịu, không làm phiền anh nữa, tôi về trước."
"Thong thả không tiễn."
Chương Tiểu Lễ đi rồi, Hà Cố mệt mỏi ngã lên sô pha, dùng sức ôm ngực, liều mạng thở dốc, mới miễn cưỡng có thể chống đỡ sự đau đớn như ngạt thở kia.
Anh run rẩy cầm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tống Cư Hàn: Tối nay cậu đến không.
Tống Cư Hàn rất nhanh trả lời lại: Chút nữa là đến, bảo bối đợi anh.
Hà Cố nhìn hai chữ "bảo bối" nhức mắt kia, rốt cuộc khống chế không nổi cười lớn, tiếng cười kèm theo tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng trong căn phòng trống trải, có vẻ cực kỳ đau thương.
Thời điểm Tống Cư Hàn đến, Hà Cố đã tắm nước lạnh xong, mặc đồ ở nhà chỉnh tề, nhìn qua không khác gì so với ngày thường.
Tống Cư Hàn đặt đống đồ trên tay để lên bàn:"Bạn tặng tôi tổ yến đặc biệt tốt, mang đến cho anh bồi bổ, gần đây sao anh ăn mãi không mập vậy?"
Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn, thật cẩn thận, nhìn không sót một tấc.
Tống Cư Hàn bị anh nhìn đến mức nổi da gà:"Anh sao vậy?"
Hà Cố đi thẳng vào vấn đề nói:"Hôm nay Chương Tiểu Lễ đến tìm tôi."
Tống Cư Hàn ngẩn ra, trừng mắt:"Ai?"
"Chương Tiểu Lễ, bạn gái tin đồn của cậu, hay là nên nói, vị hôn thê của cậu đây?"
Sắc mặt Tống Cư Hàn thay đổi tức khắc:"Sao cô ta tới đây? Cô ta đã nói lung tung cái gì rồi!"
Biểu tình Hà Cố như nham thạch đóng băng, không có một tia sơ hở:"Cô ta nói cuối năm hai người sẽ kết hôn, cô ta muốn làm quen tôi một chút."
Tống Cư Hàn quả thực nổi trận lôi đình, cả giận nói:"Mẹ nó đúng là ngu ngốc thối tha, não cô ta có phải bị úng nước rồi không!"
"Là bố cậu cho cô ta địa chỉ."
Tống Cư Hàn tức đến mức móc điện thoại ra, nhớ tới cái gì, lại quăng điện thoại đi, bước đến trước mặt Hà Cố, bực bội nói:"Sự tình không giống như anh nghĩ đâu, anh đừng nghĩ linh tinh, nghe tôi nói."
Hà Cố bình tĩnh nói:"Tôi nghe cậu nói."
Tống Cư Hàn cào cào tóc, mặt âm trầm:"Thanh danh của tôi hiện tại rất kém, bố tôi hy vọng có thể dẹp tin đồn đồng tính luyến, nên tìm cô ta để tạo nên tin này, bước tiếp theo muốn làm một hiệp nghị kết hôn, ông hy vọng tôi có thể sinh một đứa con, kiềm chế tính trăng hoa..."
"Woa, các người còn muốn sinh con." Hà Cố đã chẳng thể cảm nhận gì nữa, anh máy móc đối thoại với Tống Cư Hàn, linh hồn đường như đã rời khỏi cơ thể, đang lạnh lùng nhìn một màn khôi hài này.
"Anh không chấp nhận được, chúng tôi sẽ thụ tinh ống nghiệm, tôi không chạm cô ta." Tống Cư Hàn càng nói càng chột dạ, biểu tình chết lặng kia của Hà Cố khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, "Hà Cố, tôi chưa từng chạm qua cô ta, tôi căn bản cũng không thích cô ta, chuyện tôi đáp ứng anh nhất định sẽ làm được. Kỳ thật, tôi kết hôn hay không thật sự không có khác biệt gì, chỉ là cái danh mà thôi."
Hà Cố gật gật đầu.
"Vậy..." Trong lòng Tống Cư Hàn căng thẳng, "Vậy anh...để ý không?"
Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn, lộ ra nụ cười thản nhiên:"Tôi không để ý."
Hóa ra tâm đã chết, sẽ không cảm thấy đau nữa. Thật tốt.
Tống Cư Hàn lập tức nhẹ nhàng thở ra:"Tôi biết là anh không nỡ làm khó tôi mà. Tôi cam đoan, bất luận kết hôn hay không, tôi đều chỉ có anh."
"Được."
Tống Cư Hàn ôn nhu hôn anh, sau đó ôm chặt anh:"Ở bên anh là an tâm nhất, anh ở bên tôi bao năm nay, tôi không thể rời xa anh nữa rồi."
Hà Cố ngửi mùi tóc nhàn nhạt của Tống Cư Hàn, có chút hoảng hốt.
Anh giống như thể nghiệm chết một lần, cảm giác tất cả sức lực và hy vọng đều mất đi, trước mắt chỉ còn hư vô, điểm cuối sinh mệnh trong tưởng tượng của anh, chính là như vậy, anh thậm chí ngay cả một câu kịch liệt cũng lười nói.
Đêm đó, bọn họ điên cuồng làm tình, Tống Cư Hàn đối với nhiệt tình của Hà Cố, vừa kinh ngạc vừa phấn khích, giày vò anh cả đêm, hai người làm đến khi sức cùng lực kệt, mới ôm nhau ngủ say.
Hà Cố mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng, bọn họ trở về thời cao trung, anh đứng từ xa nhìn Tống Cư Hàn, mà Tống Cư Hàn thậm chí không biết anh, anh lén lút nhảy nhót vì có thể nhìn thấy thần tượng của mình, cảm giác đó thật tốt.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất