Chương 37
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 37
Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ hiện đi hiện lại hình cảnh cánh tay Lan Tri buông thõng xuống cáng cứu thương. Đèn cảnh sát chiếu rọi xung quanh, đỏ rồi vàng, vàng rồi lại đỏ, đánh lên cánh tay tái nhợt của anh, đan nhau như một loại ảo ảnh đậm đặc sự châm biếm.
Hắc Tử lắp bắp kinh hãi, vừa định chửi ầm lên, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Kính, bèn ngậm chặt mồm. Trong bọn chúng hắn có địa vị thấp nhất, hắn cũng không dám chống đối Hàn Kính. Hơn nữa Hàn Kính lại to cao hơn hắn, đánh nhau thì cũng mình hắn thiệt.
Trước kia Hắc Tử từng rình xem trộm Hàn Kính quan hệ trên xe với Lan Tri, bị Hàn Kính phát hiện, đuổi theo đánh cho một trận, đau lưng đến mấy ngày.
Kí ức đau thương lùa về, Hắc Tử vội vàng đứng lên, cười trừ: "A Cục Gạch, anh....anh đến rồi đó hả?"
Thấy Hàn Kính mặt đen kịt như tro, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Hắc Tử khiếp đảm, nơm nớp lo sợ lách người ra ngoài cửa: "Tôi...mắc đi xè, anh Cục Gạch..anh thay tôi trông tên này một lát nhé?"
Lời nói còn chưa dứt, Hắc Tử như một con lươn nhanh chóng trơn tuột đi ra ngoài.
Hàn Kính nào còn tâm trạng để ý đến Hắc Tử, toàn bộ tâm trí hắn bây giờ đều đặt trên người Lan Tri.
Nghe mấy câu đùa cợt của Hắc Tử, hiển nhiên là Lan Tri cắn răng không nói chuyện với bọn chúng câu nào.
Trải qua hai cuộc vật lộn, áo quần anh đã nhăn nhúm hết cả. Trên cổ áo sơ mi loang lổ từng vết máu đỏ tươi. Vết thương do cán dù thép đập vào trên đầu anh sưng phồng lên, bị bọn Quách Kiệt qua loa dán bừa vài cái băng keo cá nhân, cuối cùng cũng cầm được máu.
Mắt anh bị che lại, Hàn Kính không nhìn được sắc mặt anh, chỉ nghe được tiếng thở nặng nhọc của Lan Tri.
Hô hấp cực kì nhanh và khó khăn, nghe rất không bình thường.
Hàn Kính cảm giác mình như một con kiến đang bò trên chảo lửa, đứng ngồi đều không yên. Lan Tri của hắn nâng như trứng hứng như hoa, vậy mà bị người ta hành hạ như thế này, so với ý đồ cưỡng gian của lão Chu Thành còn làm hắn phẫn nộ hơn.
Cả người Hàn Kính run lên. Hắn đột nhiên hối hận, tại sao mình không báo cảnh sát? Coi như hắn cuối cùng sẽ phải ngồi tù, lần nữa mất đi cơ hội đi học, cũng còn tốt hơn để Lan Tri trong tình cảnh này.
Hàn Kính không suy nghĩ quá lâu hay cân nhắc hậu quả, hắn nhanh chóng quyết định sẽ báo cảnh sát. Cổ Ca chắc chắn sẽ không dễ dàng đưa Lan Tri đi viện trong thời gian ngắn, mà tình trạng sức khỏe của anh đã không thể kéo dài hơn được nữa!
Hàn Kính cố gắng hoạt động đầu óc, nên tìm cách nào để báo cảnh sát mà không bị bọn Cổ Ca phát hiện? Hay viện cớ ra ngoài một lát?
Không được, hắn đã mấy lần nhấn mạnh với bọn chúng mình rất thân thiết với Lan Tri, lỡ như bọn chúng nghi ngờ mình không còn đứng về phía bọn chúng nữa mà chuyển sang phía anh, thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Đại Hoàng khi nãy đã muốn dùng dao chém người, trời mới biết bọn này chó cùng rứt dậu (*) sẽ làm những chuyện gì.
(*)chó cùng rứt dậu: Bị dồn ép đến chân tường
Hàn Kính quyết định trước khi gọi được cảnh sát thì phải giả vờ không quan tâm đến Lan Tri.
Hàn Kính đang nghĩ ngợi, Lan Tri đột nhiên bình tĩnh quay đầu, hướng đến trước mặt hắn.
"Tôi rất mệt." Lan Tri khô khốc nhưng lịch sự nói: "Có thể cho tôi một ly nước được không?"
Hàn Kính sửng sốt. Hắn biết Lan Tri vẫn không chịu mở miệng nói câu nào với bọn Quách Kiệt, sao đột nhiên giờ lại nói chuyện?
Nhất định anh đã yếu đến mức không thể chống đỡ nổi, mới hạ mình như thế. Hàn Kính càng thêm đau lòng, xoay người định dợm bước ra rót nước.
Nhưng hắn vừa xoay người lại, đã thấy Cổ Ca đứng bên ngoài. Vừa nãy Hắc Tử bảo đi vệ sinh, lỉnh ra ngoài mất nhưng không đóng cửa. Cổ Ca xuyên qua cánh cửa khép hờ, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt đã lóe lên vài phần hoài nghi.
Nhớ đến những lời Cổ Ca vừa nói...Hàn Kính lập tức hiểu rắng, ly nước này tuyệt đối không thể cho Lan Tri.
Cho, chỉ sợ không những không cứu được anh, mà cả mạng hắn cũng khó giữ lại.
Hàn Kính đông cứng tại chỗ, Lan Tri lần nữa lại đều đều hỏi: "Cậu có thể cho tôi một ly nước, được không?"
Giọng nói đứt quãng, nghe càng mệt nhọc yếu ớt. Hàn Kính bị kẹt trong thế khó xử, đấu tranh nội tâm kịch liệt. Không được! Hắn cố gắng trấn áp bản thân. Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu! (*) Không thể để cho Cổ Ca nhìn ra sơ hở. TÌm được thời cơ tốt để báo cảnh sát quan trọng hơn.
(*)Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu: Ý là vì một việc nhỏ mà hành động tùy tiện, phá hỏng kế hoạch ban đầu.
Cổ Ca đã đứng thẳng người lên, đi về phía căn phòng. "Hắc Tử!" – Hắn kêu to một câu.
Hắc Tử ngoan ngoãn từ đâu chui ra ngay.
"Canh giữ nó". Cổ Ca đẩy Hắc Tử vào lại trong phòng, ý ngoài mặt chữ mà nói: "Mở to mắt mà nhìn cho kỹ!"
Hàn Kính nhìn Cổ Ca âm trầm hung ác, bỏ qua lời thỉnh cầu của Lan Tri, bước thẳng ra khỏi phòng. Mỗi một bước đi của hắn như mũi dao khoét sâu vào tim Hàn Kính, máu tươi chảy ồ ồ.
Lan Tri bị Quách Kiệt xuống tay, tính đến giờ cũng gần mười hai tiếng rồi. Anh mất máu nhiều như vậy, mà đã không cho ăn cơm, đến một ngụm nước cũng không cho anh uống.
Hàn Kính phẫn uất cực kỳ. Hắn thừa dịp Cổ Ca không chú ý, vụng trộm nhìn Lan Tri trước khi cửa phòng đóng lại.
Lan Tri nhận ra hắn đã rời đi, lại tiếp tục im lặng với Hắc Tử lúc này cũng không dám động tay động chân nữa. Anh cũng không hỏi xin nước, chỉ cúi thấp đầu, im lặng mà khó khăn thở gấp.
Tiếng thở nặng nhọc vọng ra từ căn phòng như một thứ ngôn ngữ khác biệt, trách móc cùng thất vọng, nặng nề vờn quanh hắn.
Cửa thư phòng lần nữa bị đóng kín. Hàn Kính đi theo vào phòng khách, hỏi Cổ Ca: "Vậy bọn anh giờ định làm thế nào?"
Cổ Ca vẫn là không tin tưởng Hàn Kính lắm, nhưng hắn vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ đơn giản đáp: "Bọn tao sẽ nghĩ biện pháp khác. Mày cũng ngồi xuống cùng bàn bạc với tụi này đi."
Hàn Kính nghĩ nghĩ, biết khi đã ngồi xuống rồi rất khó tìm cớ ra ngoài, hắn bèn dò xét: "Trời nóng quá, tôi chạy tới đây gấp như vậy, giờ người đầy mồ hôi rồi. Anh có thể cho tôi đi tắm phát, tiện thể thanh tỉnh đầu óc rồi cùng thảo luận được không?"
Ba người trong phòng đều không phản đối. Hàn Kính có được cơ hội, xông nhanh vào phòng tắm khóa trái cửa, lập tức vặn vòi sen tới mức tối đa.
Tiếng nước chảy "Rào...rào.." che đậy hoàn hảo giọng nói của hắn. Hàn Kính nhanh chóng móc điện thoại ra, không chút do dự nào mà gọi cho cảnh sát.
Hắn tựa theo vách tường men sứ mà chậm rãi ngồi bệt xuống sàn nhà. Cú điện thoại này đã đem tương lai hắn đập cho vỡ vụn mất rồi. CHuyện này truy cứu tới, hắn đương nhiên không thoát khỏi liên quan. Hắn đã cầm năm vạn trong số tiền đó, không thể nào vô tội được.
Nhưng mà thật sự hắn không hề hối hận, hoàn toàn không. Nếu để hắn lựa chọn giữa tương lai hắn và mạng sống Lan Tri, hắn biết rõ dù có chọn một ngàn lần, hắn cũng sẽ chọn bảo vệ anh.
Vậy mà khi nãy anh hỏi hắn có thể cho anh một ly nước không, hắn cũng không có cách nào đem đến cho anh. Cùng những tên đã hành hạ anh, thì hắn có thể tốt hơn được chỗ nào?
Hàn Kính cầm chặt di động, ngậm chặt môi nhìn hơi nước mịt mờ bốc lên trong phòng tắm. Vì cái gì, sự tình lại thành ra như thế này?
Cảnh sát thành phố A bình thường hiệu suất làm việc đã vô cùng cao, huống chi là một ca bắt cóc đánh người trọng thương như thế này. Hàn Kính còn chưa giả vờ tắm xong, cảnh sát đã xông tới.
Hàn Kính bị lôi từ phòng tắm ra, đã thấy bọn Cổ Ca bầm dập mặt mũi mà bị cảnh sát chế ngự hai tay đè xuống đất rồi. Có súng vác vai, đại lên nòng, cảnh sát vũ trang đầy đủ xung quanh. Lan Tri rất nhanh được cán lên xe cứu thương.
Người rất nhiều, tình hình hỗn loạn, đèn hụ cảnh sát và đèn xe cứu thương lập lòe lóe sáng như rạch nát cả một góc trời tốt mịt.
Hàn Kính cố gắng ngửa cổ lên, chỉ vừa kịp nhìn đến cánh tay vô lực rũ xuống cáng cứu thương của Lan Tri, đã bị cảnh sát ấn đầu xuống lại. Lan Tri tỉnh dậy chắc chắn sẽ biết rõ tội lỗi của hắn. Hàn Kính thất vọng và đau khổ cùng cực.
Thừa dịp tình hình hỗn loạn, Quách Kiệt không biết làm thế nào đã cọ được lên lưng Hàn Kính, nhỏ giọng nói: "Cục Gạch, lát nữa bọn chúng có hỏi mày cái gì mày đều nói không biết. Có hiểu hay không?"
Hàn Kính sững sờ. Quách Kiệt hiển nhiên không biết Hàn Kính tố cáo bọn chúng. Quách Kiệt khắp mặt đều bị đánh đến máu chảy ra rồi. Hàn Kính còn chưa kịp trả lời hắn, đã bị cảnh sát kéo ra, nhét vào hai xe khác nhau.
(thực ra cũng rất thích Quách Kiệt, tuy là người xấu nhưng gặp nạn vẫn cố gắng che chở trả ơn cho Hàn Kính)
Hàn Kính bị đem về đồn cảnh sát, lập tức bị xách vào buồng giam rồi đóng sầm cửa lại. Mặt trăng bắt đầu lặn, một đêm không ngủ.
Vì vụ án có liên quan đến nhiều người, một đêm cảnh sát cũng không kịp thẩm vấn đến hắn.
Nhưng Hàn Kính cũng không ngủ được. Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ hiện đi hiện lại hình cảnh cánh tay Lan Tri buông thõng xuống cáng cứu thương. Đèn cảnh sát chiếu rọi xung quanh, đỏ rồi vàng, vàng rồi lại đỏ, đánh lên cánh tay tái nhợt của anh, đan nhau như một loại ảo ảnh đậm đặc sự châm biếm.
Quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của Lan Tri. Hàn Kính đã hoàn toàn không thèm quan tâm đến tình cảnh của mình nữa rồi. Ngồi tù cũng tốt, bị hủy kết quả thi, không học được đại học cũng tốt, thậm chí quan hệ của hắn với anh từ nay chấm dứt, cũng tốt.
Chỉ cần anh được bình an vô sự.
Hàn Kính không phải là một kẻ sùng đạo, nhưng đêm nay từ Quan Âm Bồ Tát, Ngọc hoàng đại đế, thậm chí Chúa trời, Chúa Jesus hắn đều cầu nguyện.
Thành ý của hắn có lẽ đã cảm động thần linh rồi đi. Vì trời vừa hừng sáng, đã có sĩ quan vào gọi hắn ra.
Hàn Kính bị lôi đến xếp vào chung một hàng người. Hắn nhìn kỹ phát hiện có cả Cổ Ca, Đại Hoàng và Hắc Tử đứng trong hàng. Không như Hàn Kính còn lành lặn, bọn chúng đêm qua có lẽ muốn phản kháng tìm đường trốn chạy, nên đã bị ăn cho vài gậy, khắp người dính đầy bùn đất, sưng phồng chảy máu.
Cổ Ca một mắt bị đánh sưng lên, híp lại thành một đường nhỏ, bầm tím đen sì. Hắc Tử thì cà nhắc mà đi, như một con chó hoang ngoài đường.
Đáng đời, ai bảo tụi mày động vào Lan Tri – Hàn Kính thầm mắng.
Hắn thấy Quách Kiệt mặt mũi bầm dập cũng đang quay đầu lại về phía mình, nháy mắt một cái. Hàm ý của Quách Kiệt Hàn Kính đương nhiên hiễu.
Cả hàng người nhanh chóng được các cảnh sát dẫn vào một phòng thẩm vấn.
Hàn Kính đi vào mừng rỡ như điên. Vì trong gian phòng đó, hắn một lần nữa gặp được Lan Tri mà hắn lo lắng cả đêm qua.
Lan tri ngồi trên ghế, trông rất mệt mỏi. Cánh tay tái nhợt trong kí ức tối qua của Hàn Kính đặt trên bàn. Bên cạnh anh còn có một bác sĩ tai đeo ống nghe đang chăm sóc, hiển nhiên là tình trạng sức khỏe của anh vẫn chưa ổn định.
Mặt anh tái nhợt, không chút máu, trên đầu còn băng bó một tầng băng gạc trắng muốt. Hàn Kính ngắm anh, chợt thấy màu da anh bây giờ cũng không khác băng gạc trắng là bao.
Nhưng cho dù thân thể Lan Tri không được khỏe,anh vẫn ngồi thẳng lưng, duy trì thái độ xa cách lạnh lùng hằng ngày.
Một cảnh sát cúi người nói với Lan Tri: "Anh có thể nhớ lại ai trong số những người này là người tối qua bắt cóc anh được không?"
Cái này chính xác là muốn người bị hại chỉ và xác nhận nghi phạm rồi.
Lan Tri không chút biểu cảm nào, ánh mắt chậm rãi dò xét qua từng người. Tối hôm qua, ngoại trừ Quách Kiệt, ba tên còn lại anh chỉ nhìn mặt được vài giây ngắn ngủi trong lúc bỏ chạy không thành bị bắt lại. Nhưng trí nhớ anh vốn hơn người, rất nhanh chỉ được đủ mặt bọn Cổ Ca.
Hàn Kính đứng ở cuối hàng, Lan Tri nhìn lần lượt hết từng người, cuối cùng mới nhìn đến hắn.
Giống như là đã sớm có dự định sẵn, tầm mắt anh dừng trên người Hàn Kính chỉ một giây rồi ngẩng đầu lên nhìn sĩ quan cảnh sát báo: "Bốn người này."
Anh sĩ quan không nghĩ đến Lan Tri chỉ chọn ra bốn người chứ không phải năm, liền sững sờ một chút, rồi nhắc nhở Lan Tri: "Anh nhìn kĩ lại lần nữa xem, có thể anh bỏ sót đấy."
Lan Tri tự nhiên gật đầu, rồi lại nhìn một lượt hàng người một lân nữa.
Lần này anh nhìn rất chậm, dừng lại trên mỗi người chính xác ba giây đồng hồ.
Nhưng Hàn Kính nhìn ra được Lan Tri trong ánh mắt cái gì cũng không có, trước sau lạnh lùng như sương mù quấn quanh, tựa hồ như nhìn chỉ để hoàn thành lời yêu cầu của cảnh sát "nhìn kỹ lại lần nữa".
Cuối cùng Lan Tri cũng nhìn đến Hàn Kính.
Lần thứ hai đối mặt, Hàn Kính nhận ra sự lạnh lùng vô cảm ban đầu đã tiêu tan đi đâu hết, mà chuyển thành một loại bức bách mãnh liệt, đè ép hắn đến không thở nổi.
Kính mắt gọng vàng hôm qua bị Quách Kiệt đánh bay, giờ đã yên vị lại trên khuôn mặt anh. Thấu kính trong suốt đem ánh mắt anh mài sắc như dao kiếm, không chút nương tay mà đâm liên tục vào cơ thể hắn.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hàn Kính ba giây đồng hồ kia đã bị đâm máu tuôn đầm đìa, chết đi vô số lần rồi.
Hắn đón lấy ánh mắt căm hận của anh, trong đầu cũng đã rõ ràng: Lan Tri đã sớm biết hắn có mặt trong đêm đó.
Khi hắn xộc vào phòng, Lan Tri dù bịt mắt, vẫn cảm nhận được sự tồn tại của hắn, còn hỏi xin hắn một ly nước.
Thế nhưng mà Hàn Kính lại chẳng cho hắn một chút nước nào, cứ thế xoay người bỏ đi.
Lan Tri cứ thế im lặng không nói gì nhìn hắn đúng ba giây đồng hồ. Ánh mắt buốt giá như vừa ngâm trong băng tuyết, âm trầm mà rét lạnh.
Trong nháy mắt, hàn Kính đã nghĩ Lan Tri sẽ chỉ ra hắn cho cảnh sát rồi.
Nhưng hết ba giây đồng hồ Lan Tri vẫn thu hồi ánh mắt về, như chưa có gì xảy ra. Anh nhìn hắn vẫn đúng thời gian như nhìn những người khác, một giây cũng không hơn, một giây cũng không kém, không để cho cảnh sát nghi ngờ gì.
Lan Tri giống như đã quên hết khoảng thời gian cả hai cùng nhau, chỉ giống như đang đánh giá một người không hề quen biết, hoặc chính xác ra nhưng đang đánh giá một thứ vật phẩm, không sinh ra một tia tình cảm nào.
"Ngài cảnh sát." – Anh cất giọng đều đều, không cảm xúc mà nói: "Tôi xác định tôi không bỏ sót tên nào."
Hàn Kính giật mình, hắn không tin được lời vừa nói ra của anh.
Lan Tri vậy mà....phủ nhận hắn là nghi phạm.... vậy mà...giải vây cho hắn.
Hàn Kính còn cho là mình nghe nhầm, hắn thậm chí còn lắc đầu mình vài cái,
Quách Kiệt nghe thấy thế vội la hét ồn ào: "Tôi đã nói với các người rồi, nó chỉ là trùng hợp đến nhà tôi hôm đó, không liên quan gì đến chuyện này cả, các người bắt nhầm người rồi,chỉ có tôi mới là hung thủ thôi!"
Cảnh sát đi lên quát: "Không được nói chuyện!"
Vì Lan Tri đã chắc chắn khẳng định chỉ có bốn nghi phạm, tình huống phát sinh có chút ngoài dự đoán, cảnh sát bèn phải lôi Hàn Kính và bọn Quách Kiệt ra thẩm tra một lần nữa.
Cửa phòng giam lại đóng. Trong đầu Hàn Kính giờ là một mớ bòng bong.
Vì sao Lan Tri không chỉ mặt hắn? Chẳng lẽ..... suy cho cùng anh vẫn không cam lòng đem hắn vào tù giam sao?
Hàn Kính đột nhiên cảm thấy, có lẽ Lan Tri vẫn còn tình cảm với hắn. Ánh mắt lạnh băng như muốn đoạn tuyệt vừa rồi.... chỉ là ảo giác của hắn thôi, anh chẳng qua chỉ là đang tức giận...
Chỉ là đang tức giận mà thôi.... Chỉ cần Lan Tri vẫn còn chịu ở cùng với hắn, thì tức giận có là gì đâu. Vẫn còn rất nhiều thời gian, hắn nhận lỗi, cố gắng sửa sai, từ từ sẽ khiến Lan Tri vui trở lại.
Vì Lan Tri bao che, Hàn Kính đột nhiên lại thấy sự việc lại lóe lên vài tia hy vọng rồi.
Cánh cửa phòng giam bị đóng im lìm cả buổi cuối cùng cũng được nâng lên. Một vị sĩ quan cảnh sát đi vào, tiến hành lấy thêm lời khai. Vị sĩ quan cảnh sát trong phòng đại khái cũng đã nắm được nhiều thông tin, biết Lan Tri phủ nhận tình nghi với hắn, nên thái độ cũng không quá khó khăn.
"Số điện thoại của cậu bao nhiêu?"
Hàn Kính vừa nghe liền hiểu, chật vật trả lời: "Là tôi báo cảnh sát."
Vị sĩ quan liếc hắn một cái: "Tôi hỏi số điện thoại của cậu!"
Hàn Kính vội vàng đọc một hơi dãy số di động, vẫn còn cố gắng bổ sung "Tôi trốn trong phòng tắm nhân lúc bọn chúng không đế ý đã gọi điện tố cáo. Thời gian gọi là mười một giờ mười lăm phút đêm.....Các anh có thể đối chứng với ghi chép..."
Hắn cảm giác mình đang dưới đáy Địa ngục lại được bay thẳng lên Thiên đường, mọi hy vọng đều được vực dậy.
Cảnh sát đối chiếu số điện thoại xong, thái độ càng dễ chịu, lại hỏi: "Vậy sao cậu lại có mặt ở hiện trường lúc đó?"
"Quách Kiệt muốn biếu chị tôi quà cưới, chị lại đang không ở thành phố A, nên nhờ Lan Tri đi lấy. Không bao lâu Quách Kiệt gọi cho tôi báo Lan Tri xảy ra chuyện, yêu cầu tôi về nhà hắn ngay lập tức. Tôi đến nơi thì thấy bọn họ đang bắt trói anh ấy, nên đã báo cảnh sát.
Hắn nhớ lại khi hắn nhìn thấy tình trạng của Lan Tri khi ấy, hối hận kinh khủng, tại sao hắn lại lo ngại bản thân phải ngồi tù, mà không gọi báo cảnh sát ngay chiều hôm qua khi vừa nhận được điện thoại của Quách Kiệt.
Nhưng mà hắn cũng không thể nói rõ chuyện tống tiền, nên đành im lặng cho qua chuyện.
"Quách Kiệt tại sao lại cho rằng cậu sẽ nhất định đến? Bốn người bọn hắn chín tháng trước đã tống tiền Lan Tri cùng một người khác, cậu có hay không cũng tham gia vào, nên mới vội vã chạy về? "
Chuyện này Hàn Kính đương nhiên không thể nói thật, bèn mò mẫm theo kịch bản của Quách Kiệt, chật vật phủ nhận: "Không có, tôi không biết chuyện tống tiền. Tôi....tôi lập tức quay về ngay là vì tôi rất quan tâm Lan Tri... bọn hắn bảo anh ấy xảy ra chuyện nên tôi rất sốt ruột..."
"Lan Tri có quan hệ gì với cậu mà cậu phải sốt ruột? Theo chúng tôi điều tra, cậu trước đây ở cùng trại giáo dưỡng với Quách Kiệt, cũng khá là thân thiết."
Hàn Kính nóng nảy: "Tôi cũng rất thân thiết với Lan Tri mà, anh ấy là....là..."
Nói đến đây hắn bỗng ngập ngừng, hạ giọng: "Tôi với anh ấy là bạn cùng nhà, hai chúng tôi cùng thuê nhà ở chung.(*) "
(*) chỗ ở chung này cũng có nghĩa là couple sống chung, sống thử ý....
Cảnh sát nghe xong suýt chút nữa bật cười: "Cậu ở chung nhà với Lan Tri? Anh ta là giáo sư đại học đó, cậu là cái gì? Cậu có muốn khoác lác thì cũng tìm cơ sở hợp lý cái đã."
(Chỗ này nếu ở nước mình thì chắc là "haha mày là bê-đê hả" đầu tiên luôn ấy...)
"Tôi không có khoác lác!" Hàn Kính sợ cảnh sát không tin lời mình vội nói thêm: "Các anh đã biết địa chỉ của Lan Tri rồi nhỉ, các anh có thể tra cứu thông tin cá nhân khi đăng ký ghi danh ở lớp luyện thi đại học Z, là cùng một địa chỉ với nhà anh ấy."
Cảnh sát thấy hắn hùng hồn biện minh, cũng không cười nữa, ghi chú cẩn thận vào sổ sách rồi nói: "Tốt, chúng tôi sẽ xác minh lại."
Hàn Kính thở dài một hơi.
Vị sĩ quan cảnh sát hỏi thêm vài vấn đề rồi thu dọn tài liệu ghi chép, nhanh chóng ra ngoài.
Trời sụp tối. Hàn Kính bị giam suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng được thả ra.
Trước khi đi hắn cũng không quên dò la tin tức của Lan Tri. Anh đã đươc chuyển đến biện viện R cách đây khoảng mười con đường.
Hàn Kính gặp bạn gái Hạ Địch của Quách Kiệt bên ngoài sở cảnh sát. Hạ Địch chiều hôm qua bị Quách Kiệt mắng, cô giận dỗi bỏ qua nhà bạn nên may mắn không bị bắt theo. Mà thật ra cô cũng hoàn toàn không dính líu gì đến chuyện này.
Hạ Địch kể cho hắn nghe hôm qua khi cảnh sát thẩm vấn, Quách Kiệt cùng Cổ Ca, Đại Hoàng và Hắc Tử thông cung (*), Quách Kiệt tự nhận một mình tống tiền cùng tấn công Lan Tri, sau đó mới gọi những người khác đến giúp đỡ, vì thế ba tên kia chỉ xem như tòng phạm. Quách Kiệt một mình gánh lấy mọi tội trạng nên bọn Cổ Ca cũng nể mặt vả mà không khai ra Hàn Kính, một mực phủ nhận Hàn Kính không liên quan đến vụ này, hơn nữa Lan Tri cũng không chỉ mặt hắn khi nhận diện nghi phạm, Hàn Kính mới có thể bình yên vô sự mà được thả ra.
(*)Thông cung: là việc bị can, bị cáo và người có liên quan đến vụ án... bí mật trao đổi, thông báo cho nhau biết những gì đã khai báo trước đó với cơ quan tư pháp và thống nhất nội dung, cách bố trí lời khai, nhằm đối phó với cơ quan điều tra, truy tố và xét xử.
"Anh Cục Gạch," – Hạ Địch nói, "Anh Tư Béo nhờ tôi nói lại với anh, anh ấy mười năm hay tám năm gì cũng sợ không ra khỏi tù được, nhờ anh nể tình xưa mà chăm sóc hộ cha anh ấy, đừng để bác hiu quạnh."
Hàn Kính gật đầu. Hắn cứu mạng cha Quách Kiệt một lần, Quách Kiệt mang ơn trả ơn, gánh tội cho hắn, thật sự rất có nghĩa khí.
Từ nay về sau sẽ chấm dứt mọi dây dưa với đám bạn bè lưu manh này, đường ai nấy đi.
Hàn Kính hít một hơi, xoay người, gọi taxi đến bệnh viện.
Hàn Kính trên xe suy nghĩ rất lung, hắn khẳng định Lan Tri rất tức giận, đến lúc đó dù anh có mắng chửi thế nào hắn đều sẽ không phản kháng lại, thậm chí nếu Lan Tri có đánh hắn cũng được... Chỉ cần làm anh nguôi giận, cái gì hắn cũng sẽ làm.
Radio trên taxi đang phát đủ các loại tin tức lớn nhỏ. Hàn Kính đang nghĩ ngợi bỗng nghe đề cập đến vụ bắt cóc hôm qua: "Vụ án lúc đầu nguyên nhân là do bọn bắt cóc trước đây từng dùng một đoạn video quay lén cảnh ân ái của hai người đàn ông trên xe rồi tống tiền họ, sợ sự việc bại lộ nên đã tấn công và bắt cóc một trong hai người bị hại. Theo thông tin ban đầu cho biết cả hai người đàn ông trong clip đều là người nhà của phó thị trưởng thành phố A Dương Anh. Phóng viên đã liên lạc phỏng vấn bà Dương Anh nhưng thư ký của bà liên tục từ chối với lý do: "Vụ án vẫn còn đang trong quá trình xét xử, tạm thời không phát biểu bình luận thêm."
Hàn Kính nghe tin tức, bản năng đã cảm thấy tình thế có gì đó không đúng rồi.
Vì chuyện Chu Thành làm giả số liệu, Lan Tri và Dương Anh gần như đã từ mặt nhau. Dù trên giấy tờ vẫn còn là người nhà Dương Anh nhưng thật chất nửa năm rồi hai người không hề gọi điện hay gặp mặt.
Hắn biết rõ vợ chồng Chu Thành Dương Anh cũng không ưa gì Lan Tri nữa, con nuôi tốn công nuôi lớn mà lại đi âm thầm đâm sau lưng một cú đau điếng.
Hàn Kính còn đang kinh hồn táng đảm nghĩ ngợi, radio lại tiếp tục phát: "Theo một vị sĩ quan cảnh sát giấu tên, thì ra người đàn ông trẻ tuổi trong video nhạy cảm kia, là người đồng tính, thường xuyên ra vào các quán gay bar sang trọng, sinh hoạt cá nhân phóng túng tùy tiện. Lần bắt cóc này kịp thời được cứu, chính là vì cùng gã tình nhân ở chung nửa năm phát hiện và báo cảnh."
Vừa vặn đèn vàng nháy đỏ, xe taxi thắng gấp. Dây an toàn trong khoảnh khắc đó siết chặt lấy ngực hàn Kính, làm hắn gần như không thể thở được nữa.
Hàn Kính trong lúc thẩm vấn do cố gắng chối tội đã thừa nhận với bên cảnh sát hắn cùng Lan Tri ở chung một nhà.
Vì cái gì vụ án chỉ mới xảy ra có một ngày, còn rất nhiều điểm để bàn tới, nhưng chỉ mỗi đời sống cá nhân của Lan Tri bị bới móc, bên truyền thông cố tình bôi nhọ anh?
Hàn Kính nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trên đường cái từng đợt xe vù vù chạy như bay qua, ánh đèn sau xe như bị khuấy động bởi một bàn tay vô hình, kéo thành vệt sáng dài trong đêm.
Hàn Kính có cảm giác, Lan Tri của hắn đã bị bàn tay vô hình đó ném vào giữa cơn lốc rồi.
Hàn Kính rất nhanh đã đến bệnh viện R.
Trước cửa bệnh viện vô số xe của báo đài, phóng viên đậu sẵn. Hắn vốn đang bất an, thấy thế càng sợ hãi.
Nhiều phóng viên như vậy, đều muốn gặng hỏi Lan Tri chút thông tin gì hay sao?
Nhưng sau khi vểnh tai nghe ngóng, hắn biết mình đã lo hão. Đám kền kền này tụ tập ở đây là vì phó thị trưởng Dương Anh đang ở trong thăm Lan Tri.
Đúng rồi, truyền thông chưa bao giờ quan tâm đến vụ bắt cóc, hay tình trạng của người bị hại. Thứ mà bọn họ muốn biết, chỉ là vụ bắt cóc này ảnh hưởng đến thanh danh của bà phó thị trưởng Dương Anh như thế nào mà thôi.
Đoạn clip đen nghe đồn là chồng bà Dương Anh cùng con trai nuôi quan hệ loạn luân. Tuy chưa có phát ngôn chính thức xác thực, mọi báo đài đưa tin đều vẫn đang cẩn thận chọn lời mà nói nhưng mọi người cũng đang rất hoang mang.
Bà Dương Anh năm đó kiên quyết đi đầu trong công cuộc bảo vệ quyền lợi của trẻ em mồ côi trước sự xâm hại của cha mẹ nuôi, còn kêu gọi mọi người cùng đứng lên yêu cầu sửa đổi luật pháp. Được lòng dân, bà mới có thể một đường làm quan thuận lợi như vậy.
Nay bỗng dưng xuất hiện đoạn clip đen, nội dung lại còn là chồng bà quan hệ với chính con nuôi, chẳng khác nào một sự châm chọc đối với sự nghiệp của bà.
Giậu đổ bìm leo, thiên hạ nháo nhào, những người đợi làm sáng tỏ cũng có, những người mong ngóng bà bị hạ bệ cũng có, hấp dẫn toàn bộ truyền thông thành phố A.
Tuy cánh phóng viên đều muốn bươi móc thông tin, nhưng bệnh viện R cũng không phải dạng ăn chay. Bệnh viện dùng lý do: "Đang toàn lực cấp cứu bệnh nhân, nếu không phải người nhà không được vào trong", đẩy hết đám phóng viên nhà báo ra ngoài.
Hàn Kính thừa dịp mọi người không chú ý, tìm cách lẻn vào, liền bị một chị y tá tinh mắt phát hiện cản lại: "Xin lỗi cậu không thể vào."
Hàn Kính mặt dày cười: "Tôi là người nhà của Lan Tri."
Chị y tá làm gì dễ bị lừa như vậy, mặt chị trắng bệch, phẩy tay: " Cậu đi ra giùm tôi! Chúng tôi ở đây rất nhiều người đang cần cứu chữa, ba đầu bốn tay đều không làm xuể rồi, cậu đừng làm tụi tôi thêm phiền được không?"
Hàn Kính kéo tay y tá: "Tôi thật sự không có lừa chị mà, tôi là người nhà anh ấy, tụi tôi ở cùng nhau. Chị cũng biết địa chỉ nhà anh ấy mà nhỉ, có phải đường J số 11 không?"
Chị y tá thấy hắn như con chó ghẻ, đuổi mãi chẳng đi, bèn tức giận nói: "Được rồi, nếu cậu bảo cậu là người nhà bệnh nhân thì phiền cậu ra khu tài vụ đóng viện phí đi."
Hàn Kính sượng người một chút.
Chị y tá thấy hắn do dự bèn cười, "Xùy~~" một tiếng: "Cậu không phải nói cậu ở chung nhà với người bệnh sao? Không muốn đóng nhiều tiền thì về nhà lấy sổ bảo hiểm y tế của anh ấy nộp cho bệnh viện cũng được."
Hàn Kính nghe xong vẫn còn mơ hồ: "Thật sao? Tôi nếu tìm được bảo hiểm y tế của Lan Tri đem lại đây thì các cô sẽ cho tôi gặp anh ấy?"
Chị y tá gật đầu, nhanh chóng bỏ đi.
Một bảo về đã đuổi đến chỗ Hàn Kính: "Cậu này đừng làm chậm công việc của các bác sĩ y tá nữa được không?"
Hàn Kính mừng rỡ, tìm sổ bảo hiểm y tế của Lan Tri thì chẳng phải quá dễ dàng sao? Hắn sờ chìa khóa trong túi áo, xoay người chạy một mạch về nhà.
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 37
Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ hiện đi hiện lại hình cảnh cánh tay Lan Tri buông thõng xuống cáng cứu thương. Đèn cảnh sát chiếu rọi xung quanh, đỏ rồi vàng, vàng rồi lại đỏ, đánh lên cánh tay tái nhợt của anh, đan nhau như một loại ảo ảnh đậm đặc sự châm biếm.
Hắc Tử lắp bắp kinh hãi, vừa định chửi ầm lên, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Kính, bèn ngậm chặt mồm. Trong bọn chúng hắn có địa vị thấp nhất, hắn cũng không dám chống đối Hàn Kính. Hơn nữa Hàn Kính lại to cao hơn hắn, đánh nhau thì cũng mình hắn thiệt.
Trước kia Hắc Tử từng rình xem trộm Hàn Kính quan hệ trên xe với Lan Tri, bị Hàn Kính phát hiện, đuổi theo đánh cho một trận, đau lưng đến mấy ngày.
Kí ức đau thương lùa về, Hắc Tử vội vàng đứng lên, cười trừ: "A Cục Gạch, anh....anh đến rồi đó hả?"
Thấy Hàn Kính mặt đen kịt như tro, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Hắc Tử khiếp đảm, nơm nớp lo sợ lách người ra ngoài cửa: "Tôi...mắc đi xè, anh Cục Gạch..anh thay tôi trông tên này một lát nhé?"
Lời nói còn chưa dứt, Hắc Tử như một con lươn nhanh chóng trơn tuột đi ra ngoài.
Hàn Kính nào còn tâm trạng để ý đến Hắc Tử, toàn bộ tâm trí hắn bây giờ đều đặt trên người Lan Tri.
Nghe mấy câu đùa cợt của Hắc Tử, hiển nhiên là Lan Tri cắn răng không nói chuyện với bọn chúng câu nào.
Trải qua hai cuộc vật lộn, áo quần anh đã nhăn nhúm hết cả. Trên cổ áo sơ mi loang lổ từng vết máu đỏ tươi. Vết thương do cán dù thép đập vào trên đầu anh sưng phồng lên, bị bọn Quách Kiệt qua loa dán bừa vài cái băng keo cá nhân, cuối cùng cũng cầm được máu.
Mắt anh bị che lại, Hàn Kính không nhìn được sắc mặt anh, chỉ nghe được tiếng thở nặng nhọc của Lan Tri.
Hô hấp cực kì nhanh và khó khăn, nghe rất không bình thường.
Hàn Kính cảm giác mình như một con kiến đang bò trên chảo lửa, đứng ngồi đều không yên. Lan Tri của hắn nâng như trứng hứng như hoa, vậy mà bị người ta hành hạ như thế này, so với ý đồ cưỡng gian của lão Chu Thành còn làm hắn phẫn nộ hơn.
Cả người Hàn Kính run lên. Hắn đột nhiên hối hận, tại sao mình không báo cảnh sát? Coi như hắn cuối cùng sẽ phải ngồi tù, lần nữa mất đi cơ hội đi học, cũng còn tốt hơn để Lan Tri trong tình cảnh này.
Hàn Kính không suy nghĩ quá lâu hay cân nhắc hậu quả, hắn nhanh chóng quyết định sẽ báo cảnh sát. Cổ Ca chắc chắn sẽ không dễ dàng đưa Lan Tri đi viện trong thời gian ngắn, mà tình trạng sức khỏe của anh đã không thể kéo dài hơn được nữa!
Hàn Kính cố gắng hoạt động đầu óc, nên tìm cách nào để báo cảnh sát mà không bị bọn Cổ Ca phát hiện? Hay viện cớ ra ngoài một lát?
Không được, hắn đã mấy lần nhấn mạnh với bọn chúng mình rất thân thiết với Lan Tri, lỡ như bọn chúng nghi ngờ mình không còn đứng về phía bọn chúng nữa mà chuyển sang phía anh, thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Đại Hoàng khi nãy đã muốn dùng dao chém người, trời mới biết bọn này chó cùng rứt dậu (*) sẽ làm những chuyện gì.
(*)chó cùng rứt dậu: Bị dồn ép đến chân tường
Hàn Kính quyết định trước khi gọi được cảnh sát thì phải giả vờ không quan tâm đến Lan Tri.
Hàn Kính đang nghĩ ngợi, Lan Tri đột nhiên bình tĩnh quay đầu, hướng đến trước mặt hắn.
"Tôi rất mệt." Lan Tri khô khốc nhưng lịch sự nói: "Có thể cho tôi một ly nước được không?"
Hàn Kính sửng sốt. Hắn biết Lan Tri vẫn không chịu mở miệng nói câu nào với bọn Quách Kiệt, sao đột nhiên giờ lại nói chuyện?
Nhất định anh đã yếu đến mức không thể chống đỡ nổi, mới hạ mình như thế. Hàn Kính càng thêm đau lòng, xoay người định dợm bước ra rót nước.
Nhưng hắn vừa xoay người lại, đã thấy Cổ Ca đứng bên ngoài. Vừa nãy Hắc Tử bảo đi vệ sinh, lỉnh ra ngoài mất nhưng không đóng cửa. Cổ Ca xuyên qua cánh cửa khép hờ, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt đã lóe lên vài phần hoài nghi.
Nhớ đến những lời Cổ Ca vừa nói...Hàn Kính lập tức hiểu rắng, ly nước này tuyệt đối không thể cho Lan Tri.
Cho, chỉ sợ không những không cứu được anh, mà cả mạng hắn cũng khó giữ lại.
Hàn Kính đông cứng tại chỗ, Lan Tri lần nữa lại đều đều hỏi: "Cậu có thể cho tôi một ly nước, được không?"
Giọng nói đứt quãng, nghe càng mệt nhọc yếu ớt. Hàn Kính bị kẹt trong thế khó xử, đấu tranh nội tâm kịch liệt. Không được! Hắn cố gắng trấn áp bản thân. Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu! (*) Không thể để cho Cổ Ca nhìn ra sơ hở. TÌm được thời cơ tốt để báo cảnh sát quan trọng hơn.
(*)Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu: Ý là vì một việc nhỏ mà hành động tùy tiện, phá hỏng kế hoạch ban đầu.
Cổ Ca đã đứng thẳng người lên, đi về phía căn phòng. "Hắc Tử!" – Hắn kêu to một câu.
Hắc Tử ngoan ngoãn từ đâu chui ra ngay.
"Canh giữ nó". Cổ Ca đẩy Hắc Tử vào lại trong phòng, ý ngoài mặt chữ mà nói: "Mở to mắt mà nhìn cho kỹ!"
Hàn Kính nhìn Cổ Ca âm trầm hung ác, bỏ qua lời thỉnh cầu của Lan Tri, bước thẳng ra khỏi phòng. Mỗi một bước đi của hắn như mũi dao khoét sâu vào tim Hàn Kính, máu tươi chảy ồ ồ.
Lan Tri bị Quách Kiệt xuống tay, tính đến giờ cũng gần mười hai tiếng rồi. Anh mất máu nhiều như vậy, mà đã không cho ăn cơm, đến một ngụm nước cũng không cho anh uống.
Hàn Kính phẫn uất cực kỳ. Hắn thừa dịp Cổ Ca không chú ý, vụng trộm nhìn Lan Tri trước khi cửa phòng đóng lại.
Lan Tri nhận ra hắn đã rời đi, lại tiếp tục im lặng với Hắc Tử lúc này cũng không dám động tay động chân nữa. Anh cũng không hỏi xin nước, chỉ cúi thấp đầu, im lặng mà khó khăn thở gấp.
Tiếng thở nặng nhọc vọng ra từ căn phòng như một thứ ngôn ngữ khác biệt, trách móc cùng thất vọng, nặng nề vờn quanh hắn.
Cửa thư phòng lần nữa bị đóng kín. Hàn Kính đi theo vào phòng khách, hỏi Cổ Ca: "Vậy bọn anh giờ định làm thế nào?"
Cổ Ca vẫn là không tin tưởng Hàn Kính lắm, nhưng hắn vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ đơn giản đáp: "Bọn tao sẽ nghĩ biện pháp khác. Mày cũng ngồi xuống cùng bàn bạc với tụi này đi."
Hàn Kính nghĩ nghĩ, biết khi đã ngồi xuống rồi rất khó tìm cớ ra ngoài, hắn bèn dò xét: "Trời nóng quá, tôi chạy tới đây gấp như vậy, giờ người đầy mồ hôi rồi. Anh có thể cho tôi đi tắm phát, tiện thể thanh tỉnh đầu óc rồi cùng thảo luận được không?"
Ba người trong phòng đều không phản đối. Hàn Kính có được cơ hội, xông nhanh vào phòng tắm khóa trái cửa, lập tức vặn vòi sen tới mức tối đa.
Tiếng nước chảy "Rào...rào.." che đậy hoàn hảo giọng nói của hắn. Hàn Kính nhanh chóng móc điện thoại ra, không chút do dự nào mà gọi cho cảnh sát.
Hắn tựa theo vách tường men sứ mà chậm rãi ngồi bệt xuống sàn nhà. Cú điện thoại này đã đem tương lai hắn đập cho vỡ vụn mất rồi. CHuyện này truy cứu tới, hắn đương nhiên không thoát khỏi liên quan. Hắn đã cầm năm vạn trong số tiền đó, không thể nào vô tội được.
Nhưng mà thật sự hắn không hề hối hận, hoàn toàn không. Nếu để hắn lựa chọn giữa tương lai hắn và mạng sống Lan Tri, hắn biết rõ dù có chọn một ngàn lần, hắn cũng sẽ chọn bảo vệ anh.
Vậy mà khi nãy anh hỏi hắn có thể cho anh một ly nước không, hắn cũng không có cách nào đem đến cho anh. Cùng những tên đã hành hạ anh, thì hắn có thể tốt hơn được chỗ nào?
Hàn Kính cầm chặt di động, ngậm chặt môi nhìn hơi nước mịt mờ bốc lên trong phòng tắm. Vì cái gì, sự tình lại thành ra như thế này?
Cảnh sát thành phố A bình thường hiệu suất làm việc đã vô cùng cao, huống chi là một ca bắt cóc đánh người trọng thương như thế này. Hàn Kính còn chưa giả vờ tắm xong, cảnh sát đã xông tới.
Hàn Kính bị lôi từ phòng tắm ra, đã thấy bọn Cổ Ca bầm dập mặt mũi mà bị cảnh sát chế ngự hai tay đè xuống đất rồi. Có súng vác vai, đại lên nòng, cảnh sát vũ trang đầy đủ xung quanh. Lan Tri rất nhanh được cán lên xe cứu thương.
Người rất nhiều, tình hình hỗn loạn, đèn hụ cảnh sát và đèn xe cứu thương lập lòe lóe sáng như rạch nát cả một góc trời tốt mịt.
Hàn Kính cố gắng ngửa cổ lên, chỉ vừa kịp nhìn đến cánh tay vô lực rũ xuống cáng cứu thương của Lan Tri, đã bị cảnh sát ấn đầu xuống lại. Lan Tri tỉnh dậy chắc chắn sẽ biết rõ tội lỗi của hắn. Hàn Kính thất vọng và đau khổ cùng cực.
Thừa dịp tình hình hỗn loạn, Quách Kiệt không biết làm thế nào đã cọ được lên lưng Hàn Kính, nhỏ giọng nói: "Cục Gạch, lát nữa bọn chúng có hỏi mày cái gì mày đều nói không biết. Có hiểu hay không?"
Hàn Kính sững sờ. Quách Kiệt hiển nhiên không biết Hàn Kính tố cáo bọn chúng. Quách Kiệt khắp mặt đều bị đánh đến máu chảy ra rồi. Hàn Kính còn chưa kịp trả lời hắn, đã bị cảnh sát kéo ra, nhét vào hai xe khác nhau.
(thực ra cũng rất thích Quách Kiệt, tuy là người xấu nhưng gặp nạn vẫn cố gắng che chở trả ơn cho Hàn Kính)
Hàn Kính bị đem về đồn cảnh sát, lập tức bị xách vào buồng giam rồi đóng sầm cửa lại. Mặt trăng bắt đầu lặn, một đêm không ngủ.
Vì vụ án có liên quan đến nhiều người, một đêm cảnh sát cũng không kịp thẩm vấn đến hắn.
Nhưng Hàn Kính cũng không ngủ được. Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ hiện đi hiện lại hình cảnh cánh tay Lan Tri buông thõng xuống cáng cứu thương. Đèn cảnh sát chiếu rọi xung quanh, đỏ rồi vàng, vàng rồi lại đỏ, đánh lên cánh tay tái nhợt của anh, đan nhau như một loại ảo ảnh đậm đặc sự châm biếm.
Quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của Lan Tri. Hàn Kính đã hoàn toàn không thèm quan tâm đến tình cảnh của mình nữa rồi. Ngồi tù cũng tốt, bị hủy kết quả thi, không học được đại học cũng tốt, thậm chí quan hệ của hắn với anh từ nay chấm dứt, cũng tốt.
Chỉ cần anh được bình an vô sự.
Hàn Kính không phải là một kẻ sùng đạo, nhưng đêm nay từ Quan Âm Bồ Tát, Ngọc hoàng đại đế, thậm chí Chúa trời, Chúa Jesus hắn đều cầu nguyện.
Thành ý của hắn có lẽ đã cảm động thần linh rồi đi. Vì trời vừa hừng sáng, đã có sĩ quan vào gọi hắn ra.
Hàn Kính bị lôi đến xếp vào chung một hàng người. Hắn nhìn kỹ phát hiện có cả Cổ Ca, Đại Hoàng và Hắc Tử đứng trong hàng. Không như Hàn Kính còn lành lặn, bọn chúng đêm qua có lẽ muốn phản kháng tìm đường trốn chạy, nên đã bị ăn cho vài gậy, khắp người dính đầy bùn đất, sưng phồng chảy máu.
Cổ Ca một mắt bị đánh sưng lên, híp lại thành một đường nhỏ, bầm tím đen sì. Hắc Tử thì cà nhắc mà đi, như một con chó hoang ngoài đường.
Đáng đời, ai bảo tụi mày động vào Lan Tri – Hàn Kính thầm mắng.
Hắn thấy Quách Kiệt mặt mũi bầm dập cũng đang quay đầu lại về phía mình, nháy mắt một cái. Hàm ý của Quách Kiệt Hàn Kính đương nhiên hiễu.
Cả hàng người nhanh chóng được các cảnh sát dẫn vào một phòng thẩm vấn.
Hàn Kính đi vào mừng rỡ như điên. Vì trong gian phòng đó, hắn một lần nữa gặp được Lan Tri mà hắn lo lắng cả đêm qua.
Lan tri ngồi trên ghế, trông rất mệt mỏi. Cánh tay tái nhợt trong kí ức tối qua của Hàn Kính đặt trên bàn. Bên cạnh anh còn có một bác sĩ tai đeo ống nghe đang chăm sóc, hiển nhiên là tình trạng sức khỏe của anh vẫn chưa ổn định.
Mặt anh tái nhợt, không chút máu, trên đầu còn băng bó một tầng băng gạc trắng muốt. Hàn Kính ngắm anh, chợt thấy màu da anh bây giờ cũng không khác băng gạc trắng là bao.
Nhưng cho dù thân thể Lan Tri không được khỏe,anh vẫn ngồi thẳng lưng, duy trì thái độ xa cách lạnh lùng hằng ngày.
Một cảnh sát cúi người nói với Lan Tri: "Anh có thể nhớ lại ai trong số những người này là người tối qua bắt cóc anh được không?"
Cái này chính xác là muốn người bị hại chỉ và xác nhận nghi phạm rồi.
Lan Tri không chút biểu cảm nào, ánh mắt chậm rãi dò xét qua từng người. Tối hôm qua, ngoại trừ Quách Kiệt, ba tên còn lại anh chỉ nhìn mặt được vài giây ngắn ngủi trong lúc bỏ chạy không thành bị bắt lại. Nhưng trí nhớ anh vốn hơn người, rất nhanh chỉ được đủ mặt bọn Cổ Ca.
Hàn Kính đứng ở cuối hàng, Lan Tri nhìn lần lượt hết từng người, cuối cùng mới nhìn đến hắn.
Giống như là đã sớm có dự định sẵn, tầm mắt anh dừng trên người Hàn Kính chỉ một giây rồi ngẩng đầu lên nhìn sĩ quan cảnh sát báo: "Bốn người này."
Anh sĩ quan không nghĩ đến Lan Tri chỉ chọn ra bốn người chứ không phải năm, liền sững sờ một chút, rồi nhắc nhở Lan Tri: "Anh nhìn kĩ lại lần nữa xem, có thể anh bỏ sót đấy."
Lan Tri tự nhiên gật đầu, rồi lại nhìn một lượt hàng người một lân nữa.
Lần này anh nhìn rất chậm, dừng lại trên mỗi người chính xác ba giây đồng hồ.
Nhưng Hàn Kính nhìn ra được Lan Tri trong ánh mắt cái gì cũng không có, trước sau lạnh lùng như sương mù quấn quanh, tựa hồ như nhìn chỉ để hoàn thành lời yêu cầu của cảnh sát "nhìn kỹ lại lần nữa".
Cuối cùng Lan Tri cũng nhìn đến Hàn Kính.
Lần thứ hai đối mặt, Hàn Kính nhận ra sự lạnh lùng vô cảm ban đầu đã tiêu tan đi đâu hết, mà chuyển thành một loại bức bách mãnh liệt, đè ép hắn đến không thở nổi.
Kính mắt gọng vàng hôm qua bị Quách Kiệt đánh bay, giờ đã yên vị lại trên khuôn mặt anh. Thấu kính trong suốt đem ánh mắt anh mài sắc như dao kiếm, không chút nương tay mà đâm liên tục vào cơ thể hắn.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hàn Kính ba giây đồng hồ kia đã bị đâm máu tuôn đầm đìa, chết đi vô số lần rồi.
Hắn đón lấy ánh mắt căm hận của anh, trong đầu cũng đã rõ ràng: Lan Tri đã sớm biết hắn có mặt trong đêm đó.
Khi hắn xộc vào phòng, Lan Tri dù bịt mắt, vẫn cảm nhận được sự tồn tại của hắn, còn hỏi xin hắn một ly nước.
Thế nhưng mà Hàn Kính lại chẳng cho hắn một chút nước nào, cứ thế xoay người bỏ đi.
Lan Tri cứ thế im lặng không nói gì nhìn hắn đúng ba giây đồng hồ. Ánh mắt buốt giá như vừa ngâm trong băng tuyết, âm trầm mà rét lạnh.
Trong nháy mắt, hàn Kính đã nghĩ Lan Tri sẽ chỉ ra hắn cho cảnh sát rồi.
Nhưng hết ba giây đồng hồ Lan Tri vẫn thu hồi ánh mắt về, như chưa có gì xảy ra. Anh nhìn hắn vẫn đúng thời gian như nhìn những người khác, một giây cũng không hơn, một giây cũng không kém, không để cho cảnh sát nghi ngờ gì.
Lan Tri giống như đã quên hết khoảng thời gian cả hai cùng nhau, chỉ giống như đang đánh giá một người không hề quen biết, hoặc chính xác ra nhưng đang đánh giá một thứ vật phẩm, không sinh ra một tia tình cảm nào.
"Ngài cảnh sát." – Anh cất giọng đều đều, không cảm xúc mà nói: "Tôi xác định tôi không bỏ sót tên nào."
Hàn Kính giật mình, hắn không tin được lời vừa nói ra của anh.
Lan Tri vậy mà....phủ nhận hắn là nghi phạm.... vậy mà...giải vây cho hắn.
Hàn Kính còn cho là mình nghe nhầm, hắn thậm chí còn lắc đầu mình vài cái,
Quách Kiệt nghe thấy thế vội la hét ồn ào: "Tôi đã nói với các người rồi, nó chỉ là trùng hợp đến nhà tôi hôm đó, không liên quan gì đến chuyện này cả, các người bắt nhầm người rồi,chỉ có tôi mới là hung thủ thôi!"
Cảnh sát đi lên quát: "Không được nói chuyện!"
Vì Lan Tri đã chắc chắn khẳng định chỉ có bốn nghi phạm, tình huống phát sinh có chút ngoài dự đoán, cảnh sát bèn phải lôi Hàn Kính và bọn Quách Kiệt ra thẩm tra một lần nữa.
Cửa phòng giam lại đóng. Trong đầu Hàn Kính giờ là một mớ bòng bong.
Vì sao Lan Tri không chỉ mặt hắn? Chẳng lẽ..... suy cho cùng anh vẫn không cam lòng đem hắn vào tù giam sao?
Hàn Kính đột nhiên cảm thấy, có lẽ Lan Tri vẫn còn tình cảm với hắn. Ánh mắt lạnh băng như muốn đoạn tuyệt vừa rồi.... chỉ là ảo giác của hắn thôi, anh chẳng qua chỉ là đang tức giận...
Chỉ là đang tức giận mà thôi.... Chỉ cần Lan Tri vẫn còn chịu ở cùng với hắn, thì tức giận có là gì đâu. Vẫn còn rất nhiều thời gian, hắn nhận lỗi, cố gắng sửa sai, từ từ sẽ khiến Lan Tri vui trở lại.
Vì Lan Tri bao che, Hàn Kính đột nhiên lại thấy sự việc lại lóe lên vài tia hy vọng rồi.
Cánh cửa phòng giam bị đóng im lìm cả buổi cuối cùng cũng được nâng lên. Một vị sĩ quan cảnh sát đi vào, tiến hành lấy thêm lời khai. Vị sĩ quan cảnh sát trong phòng đại khái cũng đã nắm được nhiều thông tin, biết Lan Tri phủ nhận tình nghi với hắn, nên thái độ cũng không quá khó khăn.
"Số điện thoại của cậu bao nhiêu?"
Hàn Kính vừa nghe liền hiểu, chật vật trả lời: "Là tôi báo cảnh sát."
Vị sĩ quan liếc hắn một cái: "Tôi hỏi số điện thoại của cậu!"
Hàn Kính vội vàng đọc một hơi dãy số di động, vẫn còn cố gắng bổ sung "Tôi trốn trong phòng tắm nhân lúc bọn chúng không đế ý đã gọi điện tố cáo. Thời gian gọi là mười một giờ mười lăm phút đêm.....Các anh có thể đối chứng với ghi chép..."
Hắn cảm giác mình đang dưới đáy Địa ngục lại được bay thẳng lên Thiên đường, mọi hy vọng đều được vực dậy.
Cảnh sát đối chiếu số điện thoại xong, thái độ càng dễ chịu, lại hỏi: "Vậy sao cậu lại có mặt ở hiện trường lúc đó?"
"Quách Kiệt muốn biếu chị tôi quà cưới, chị lại đang không ở thành phố A, nên nhờ Lan Tri đi lấy. Không bao lâu Quách Kiệt gọi cho tôi báo Lan Tri xảy ra chuyện, yêu cầu tôi về nhà hắn ngay lập tức. Tôi đến nơi thì thấy bọn họ đang bắt trói anh ấy, nên đã báo cảnh sát.
Hắn nhớ lại khi hắn nhìn thấy tình trạng của Lan Tri khi ấy, hối hận kinh khủng, tại sao hắn lại lo ngại bản thân phải ngồi tù, mà không gọi báo cảnh sát ngay chiều hôm qua khi vừa nhận được điện thoại của Quách Kiệt.
Nhưng mà hắn cũng không thể nói rõ chuyện tống tiền, nên đành im lặng cho qua chuyện.
"Quách Kiệt tại sao lại cho rằng cậu sẽ nhất định đến? Bốn người bọn hắn chín tháng trước đã tống tiền Lan Tri cùng một người khác, cậu có hay không cũng tham gia vào, nên mới vội vã chạy về? "
Chuyện này Hàn Kính đương nhiên không thể nói thật, bèn mò mẫm theo kịch bản của Quách Kiệt, chật vật phủ nhận: "Không có, tôi không biết chuyện tống tiền. Tôi....tôi lập tức quay về ngay là vì tôi rất quan tâm Lan Tri... bọn hắn bảo anh ấy xảy ra chuyện nên tôi rất sốt ruột..."
"Lan Tri có quan hệ gì với cậu mà cậu phải sốt ruột? Theo chúng tôi điều tra, cậu trước đây ở cùng trại giáo dưỡng với Quách Kiệt, cũng khá là thân thiết."
Hàn Kính nóng nảy: "Tôi cũng rất thân thiết với Lan Tri mà, anh ấy là....là..."
Nói đến đây hắn bỗng ngập ngừng, hạ giọng: "Tôi với anh ấy là bạn cùng nhà, hai chúng tôi cùng thuê nhà ở chung.(*) "
(*) chỗ ở chung này cũng có nghĩa là couple sống chung, sống thử ý....
Cảnh sát nghe xong suýt chút nữa bật cười: "Cậu ở chung nhà với Lan Tri? Anh ta là giáo sư đại học đó, cậu là cái gì? Cậu có muốn khoác lác thì cũng tìm cơ sở hợp lý cái đã."
(Chỗ này nếu ở nước mình thì chắc là "haha mày là bê-đê hả" đầu tiên luôn ấy...)
"Tôi không có khoác lác!" Hàn Kính sợ cảnh sát không tin lời mình vội nói thêm: "Các anh đã biết địa chỉ của Lan Tri rồi nhỉ, các anh có thể tra cứu thông tin cá nhân khi đăng ký ghi danh ở lớp luyện thi đại học Z, là cùng một địa chỉ với nhà anh ấy."
Cảnh sát thấy hắn hùng hồn biện minh, cũng không cười nữa, ghi chú cẩn thận vào sổ sách rồi nói: "Tốt, chúng tôi sẽ xác minh lại."
Hàn Kính thở dài một hơi.
Vị sĩ quan cảnh sát hỏi thêm vài vấn đề rồi thu dọn tài liệu ghi chép, nhanh chóng ra ngoài.
Trời sụp tối. Hàn Kính bị giam suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng được thả ra.
Trước khi đi hắn cũng không quên dò la tin tức của Lan Tri. Anh đã đươc chuyển đến biện viện R cách đây khoảng mười con đường.
Hàn Kính gặp bạn gái Hạ Địch của Quách Kiệt bên ngoài sở cảnh sát. Hạ Địch chiều hôm qua bị Quách Kiệt mắng, cô giận dỗi bỏ qua nhà bạn nên may mắn không bị bắt theo. Mà thật ra cô cũng hoàn toàn không dính líu gì đến chuyện này.
Hạ Địch kể cho hắn nghe hôm qua khi cảnh sát thẩm vấn, Quách Kiệt cùng Cổ Ca, Đại Hoàng và Hắc Tử thông cung (*), Quách Kiệt tự nhận một mình tống tiền cùng tấn công Lan Tri, sau đó mới gọi những người khác đến giúp đỡ, vì thế ba tên kia chỉ xem như tòng phạm. Quách Kiệt một mình gánh lấy mọi tội trạng nên bọn Cổ Ca cũng nể mặt vả mà không khai ra Hàn Kính, một mực phủ nhận Hàn Kính không liên quan đến vụ này, hơn nữa Lan Tri cũng không chỉ mặt hắn khi nhận diện nghi phạm, Hàn Kính mới có thể bình yên vô sự mà được thả ra.
(*)Thông cung: là việc bị can, bị cáo và người có liên quan đến vụ án... bí mật trao đổi, thông báo cho nhau biết những gì đã khai báo trước đó với cơ quan tư pháp và thống nhất nội dung, cách bố trí lời khai, nhằm đối phó với cơ quan điều tra, truy tố và xét xử.
"Anh Cục Gạch," – Hạ Địch nói, "Anh Tư Béo nhờ tôi nói lại với anh, anh ấy mười năm hay tám năm gì cũng sợ không ra khỏi tù được, nhờ anh nể tình xưa mà chăm sóc hộ cha anh ấy, đừng để bác hiu quạnh."
Hàn Kính gật đầu. Hắn cứu mạng cha Quách Kiệt một lần, Quách Kiệt mang ơn trả ơn, gánh tội cho hắn, thật sự rất có nghĩa khí.
Từ nay về sau sẽ chấm dứt mọi dây dưa với đám bạn bè lưu manh này, đường ai nấy đi.
Hàn Kính hít một hơi, xoay người, gọi taxi đến bệnh viện.
Hàn Kính trên xe suy nghĩ rất lung, hắn khẳng định Lan Tri rất tức giận, đến lúc đó dù anh có mắng chửi thế nào hắn đều sẽ không phản kháng lại, thậm chí nếu Lan Tri có đánh hắn cũng được... Chỉ cần làm anh nguôi giận, cái gì hắn cũng sẽ làm.
Radio trên taxi đang phát đủ các loại tin tức lớn nhỏ. Hàn Kính đang nghĩ ngợi bỗng nghe đề cập đến vụ bắt cóc hôm qua: "Vụ án lúc đầu nguyên nhân là do bọn bắt cóc trước đây từng dùng một đoạn video quay lén cảnh ân ái của hai người đàn ông trên xe rồi tống tiền họ, sợ sự việc bại lộ nên đã tấn công và bắt cóc một trong hai người bị hại. Theo thông tin ban đầu cho biết cả hai người đàn ông trong clip đều là người nhà của phó thị trưởng thành phố A Dương Anh. Phóng viên đã liên lạc phỏng vấn bà Dương Anh nhưng thư ký của bà liên tục từ chối với lý do: "Vụ án vẫn còn đang trong quá trình xét xử, tạm thời không phát biểu bình luận thêm."
Hàn Kính nghe tin tức, bản năng đã cảm thấy tình thế có gì đó không đúng rồi.
Vì chuyện Chu Thành làm giả số liệu, Lan Tri và Dương Anh gần như đã từ mặt nhau. Dù trên giấy tờ vẫn còn là người nhà Dương Anh nhưng thật chất nửa năm rồi hai người không hề gọi điện hay gặp mặt.
Hắn biết rõ vợ chồng Chu Thành Dương Anh cũng không ưa gì Lan Tri nữa, con nuôi tốn công nuôi lớn mà lại đi âm thầm đâm sau lưng một cú đau điếng.
Hàn Kính còn đang kinh hồn táng đảm nghĩ ngợi, radio lại tiếp tục phát: "Theo một vị sĩ quan cảnh sát giấu tên, thì ra người đàn ông trẻ tuổi trong video nhạy cảm kia, là người đồng tính, thường xuyên ra vào các quán gay bar sang trọng, sinh hoạt cá nhân phóng túng tùy tiện. Lần bắt cóc này kịp thời được cứu, chính là vì cùng gã tình nhân ở chung nửa năm phát hiện và báo cảnh."
Vừa vặn đèn vàng nháy đỏ, xe taxi thắng gấp. Dây an toàn trong khoảnh khắc đó siết chặt lấy ngực hàn Kính, làm hắn gần như không thể thở được nữa.
Hàn Kính trong lúc thẩm vấn do cố gắng chối tội đã thừa nhận với bên cảnh sát hắn cùng Lan Tri ở chung một nhà.
Vì cái gì vụ án chỉ mới xảy ra có một ngày, còn rất nhiều điểm để bàn tới, nhưng chỉ mỗi đời sống cá nhân của Lan Tri bị bới móc, bên truyền thông cố tình bôi nhọ anh?
Hàn Kính nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trên đường cái từng đợt xe vù vù chạy như bay qua, ánh đèn sau xe như bị khuấy động bởi một bàn tay vô hình, kéo thành vệt sáng dài trong đêm.
Hàn Kính có cảm giác, Lan Tri của hắn đã bị bàn tay vô hình đó ném vào giữa cơn lốc rồi.
Hàn Kính rất nhanh đã đến bệnh viện R.
Trước cửa bệnh viện vô số xe của báo đài, phóng viên đậu sẵn. Hắn vốn đang bất an, thấy thế càng sợ hãi.
Nhiều phóng viên như vậy, đều muốn gặng hỏi Lan Tri chút thông tin gì hay sao?
Nhưng sau khi vểnh tai nghe ngóng, hắn biết mình đã lo hão. Đám kền kền này tụ tập ở đây là vì phó thị trưởng Dương Anh đang ở trong thăm Lan Tri.
Đúng rồi, truyền thông chưa bao giờ quan tâm đến vụ bắt cóc, hay tình trạng của người bị hại. Thứ mà bọn họ muốn biết, chỉ là vụ bắt cóc này ảnh hưởng đến thanh danh của bà phó thị trưởng Dương Anh như thế nào mà thôi.
Đoạn clip đen nghe đồn là chồng bà Dương Anh cùng con trai nuôi quan hệ loạn luân. Tuy chưa có phát ngôn chính thức xác thực, mọi báo đài đưa tin đều vẫn đang cẩn thận chọn lời mà nói nhưng mọi người cũng đang rất hoang mang.
Bà Dương Anh năm đó kiên quyết đi đầu trong công cuộc bảo vệ quyền lợi của trẻ em mồ côi trước sự xâm hại của cha mẹ nuôi, còn kêu gọi mọi người cùng đứng lên yêu cầu sửa đổi luật pháp. Được lòng dân, bà mới có thể một đường làm quan thuận lợi như vậy.
Nay bỗng dưng xuất hiện đoạn clip đen, nội dung lại còn là chồng bà quan hệ với chính con nuôi, chẳng khác nào một sự châm chọc đối với sự nghiệp của bà.
Giậu đổ bìm leo, thiên hạ nháo nhào, những người đợi làm sáng tỏ cũng có, những người mong ngóng bà bị hạ bệ cũng có, hấp dẫn toàn bộ truyền thông thành phố A.
Tuy cánh phóng viên đều muốn bươi móc thông tin, nhưng bệnh viện R cũng không phải dạng ăn chay. Bệnh viện dùng lý do: "Đang toàn lực cấp cứu bệnh nhân, nếu không phải người nhà không được vào trong", đẩy hết đám phóng viên nhà báo ra ngoài.
Hàn Kính thừa dịp mọi người không chú ý, tìm cách lẻn vào, liền bị một chị y tá tinh mắt phát hiện cản lại: "Xin lỗi cậu không thể vào."
Hàn Kính mặt dày cười: "Tôi là người nhà của Lan Tri."
Chị y tá làm gì dễ bị lừa như vậy, mặt chị trắng bệch, phẩy tay: " Cậu đi ra giùm tôi! Chúng tôi ở đây rất nhiều người đang cần cứu chữa, ba đầu bốn tay đều không làm xuể rồi, cậu đừng làm tụi tôi thêm phiền được không?"
Hàn Kính kéo tay y tá: "Tôi thật sự không có lừa chị mà, tôi là người nhà anh ấy, tụi tôi ở cùng nhau. Chị cũng biết địa chỉ nhà anh ấy mà nhỉ, có phải đường J số 11 không?"
Chị y tá thấy hắn như con chó ghẻ, đuổi mãi chẳng đi, bèn tức giận nói: "Được rồi, nếu cậu bảo cậu là người nhà bệnh nhân thì phiền cậu ra khu tài vụ đóng viện phí đi."
Hàn Kính sượng người một chút.
Chị y tá thấy hắn do dự bèn cười, "Xùy~~" một tiếng: "Cậu không phải nói cậu ở chung nhà với người bệnh sao? Không muốn đóng nhiều tiền thì về nhà lấy sổ bảo hiểm y tế của anh ấy nộp cho bệnh viện cũng được."
Hàn Kính nghe xong vẫn còn mơ hồ: "Thật sao? Tôi nếu tìm được bảo hiểm y tế của Lan Tri đem lại đây thì các cô sẽ cho tôi gặp anh ấy?"
Chị y tá gật đầu, nhanh chóng bỏ đi.
Một bảo về đã đuổi đến chỗ Hàn Kính: "Cậu này đừng làm chậm công việc của các bác sĩ y tá nữa được không?"
Hàn Kính mừng rỡ, tìm sổ bảo hiểm y tế của Lan Tri thì chẳng phải quá dễ dàng sao? Hắn sờ chìa khóa trong túi áo, xoay người chạy một mạch về nhà.
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất