Chương 123: Ta gọi y là sư phụ
Một số người trong Thần Nguyệt điện vẫn duy trì được trạng thái thanh tỉnh, họ phát hiện Tần Phong và Thư Lộng Ảnh vốn đang đánh nhau giờ lại yên ổn cùng nhau nói chuyện.
“Không tốt, nếu Thư Lộng Ảnh dùng quyền thế dụ hoặc Tần Phong thì làm sao bây giờ!? Như vậy chúng ta càng không có phần thắng!” Có người lo lắng nói.
“Sẽ không.” Cổ Hằng một bên điên cuồng vận chuyển nội lực chống lại ảo cảnh, một bên liếc nhìn hai thân ảnh trên Thần Nguyệt điện, “Tần Phong, hắn nhất định sẽ ra tay.”
Tần Phong xác thật là một kỳ tài võ học, lại sở hữu danh kiếm Thần Nguyệt. Nếu hắn có thể chân chính vì Cổ gia mà tận lực thì không phải là chuyện đáng mừng sao?
Nhưng đáng tiếc Cổ Hằng biết, Tần Phong không phải dạng người tình nguyện làm hạ nhân cho người khác. Mấy năm nay, hắn âm thầm quan sát Tần Phong, lại vì dã tính này mà kinh hãi không thôi. Nếu để Tần Phong tiếp tục phát triển thì việc vượt qua Tứ đại gia tộc bọn họ, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
Sao Cổ Hằng có thể để Tần Phong có được cơ hội này? Đương nhiên không có khả năng.
Tần Phong có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được, viên thuốc mà bọn họ cho hắn dùng để áp chế cơn đau đầu đã bị động tay động chân, là ma dược làm người khác tẩu hỏa nhập ma.
Trước khi xuất phát, Cổ Hằng sớm đã cho người tăng ma dược trong thuốc của Tần Phong, không tới một nén hương, Tần Phong nhất định sẽ mất đi thần trí, tẩu hỏa nhập ma!
Hắn không cần Tần Phong đả thương Thư Lộng Ảnh, chỉ cần làm y mỏi mệt, không thể chống đỡ được ảo cảnh nữa thì tốt rồi……
Tần Phong sau khi tẩu hỏa nhập ma sẽ trở thành một phế nhân, không còn là mối đe dọa đối với Tứ đại gia tộc nữa.
……
“Ta mang Thần Nguyệt Giáo trả lại cho ngươi, có được không?” Thư Lộng Ảnh nói với Tần Phong.
Y nói nhiều như thế mà Tần Phong vẫn luôn cúi đầu trầm mặc. Thư Lộng Ảnh biết hắn cần có thời gian tiếp thu, y liền không nói thêm nữa. Trầm mặc một lúc, Thư Lộng Ảnh đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp.
Sát khí nồng đậm từ trên người Tần Phong toát ra, ánh đỏ trên thân Thần Nguyệt kiếm cũng dần dần được khuếch tán tứ phía.
Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm khiến Thư Lộng Ảnh vô thức lui ra phía sau hai bước. Động tác này lại tựa như một hồi chuông báo động quấy nhiễu dã thú đang áp chế dã tính của mình.
Tần Phong gào lên một tiếng ngẩng cao đầu, hai mắt che kín tơ máu, đáy mắt đã không còn một mảng thanh minh, trán đầy gân xanh dữ tợn, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Thư Lộng Ảnh.
Thư Lộng Ảnh lập tức tránh né, Tần Phong vốn đang đứng đằng xa lại ngay tức khắc mà sát gần y như vậy.
Thư Lộng Ảnh kinh hãi, Tần Phong sao lại đột nhiên tẩu hỏa nhập ma!
……
Cũng giống như suy nghĩ của Thư Lộng Ảnh, Cổ Hằng cũng không giấu nổi kinh nghi, Tần Phong nhanh như vậy đã tẩu hỏa nhập ma?
Bây giờ thời gian nửa nén hương còn chưa tới!
Nhưng không đợi hắn kịp suy nghĩ sâu xa thì đã có người lớn tiếng hô to: “A!! Bọn họ sắp ngã xuống!!”
Ngã xuống!
Ngã nơi nào?!
Cổ Hằng ngước nhìn, đáy mắt như muốn nứt ra!
Dưới chân Thư Lộng Ảnh một mảnh trơn trượt, trong lúc tránh né bất cẩn từ trên cao rơi xuống.
Mà Tần Phong, hắn cũng không chút do dự phóng đến, bây giờ trong đầu hắn chỉ có giết chóc, thấy con mồi của mình ngã xuống, hắn cũng không do dự nhào tới, căn bản không thèm để ý trước mắt là huyền nhai sâu vạn trượng!
Hai người nháy mắt đã biến mất khỏi ánh mắt của mọi người!
Không có Thư Lộng Ảnh làm con tin, bọn họ làm sao uy hiếp Thần Nguyệt Giáo không châm lửa đây?!!
……
Thanh Đằng đứng bên mật đạo dưới chân núi đứng ngồi không yên, vài lần thiếu chút nữa đã vọt vào mật đạo.
Cũng may rất nhanh, mật đạo đã truyền đến âm thanh của người.
“Thanh hộ pháp, Dung trưởng lão bị thương, mau tới đây xem.” Vài người nâng Dung Canh từ mật đạo bước ra, mang Dung Canh đặt trên cáng gỗ đơn giản đã chuẩn bị sẵn.
Thanh Đằng chẳng những là tuyệt tài dụng độc, mà trị bệnh cứu người cũng rất tốt.
Nàng sớm đã dự kiến được sẽ có người bị thương rồi a. Thanh Đằng vội vàng đưa tay bắt lấy mạch môn của Dung Canh.
“Vết thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, nhưng nội thương thì tương đối nghiêm trọng nha. Mau mang dược mà ta đã chuẩn bị cho Dung trưởng lão ăn vào.”
Mật đạo lục tục xuất hiện không ít người...
Thanh Đằng ngóng chờ mãi mà vẫn không thấy Thư Lộng Ảnh đâu, nàng liền có chút sốt ruột, kéo tay một người hỏi: “Giáo chủ đâu?!”
Thanh Đằng xưa nay trong giáo nổi tiếng kiêu ngạo ương ngạnh, người bị kéo lấy, sợ tới mức nói năng lắp bắp: “Giáo chủ bảo...chúng ta đi trước, ta... không biết a.”
Thanh Đằng nghe xong, đáy lòng như bị tát một cái: “Ta không phải đã dặn các ngươi phải bảo vệ tốt giáo chủ sao? Bây giờ các ngươi nói không biết là như thế nào! Nuốt hết rồi sao a!”
“Thanh Đằng, dừng tay.”
Thanh âm Ngự Phi Vũ từ mật đạo truyền ra.
Thanh Đằng vừa nghe liền đại hỉ, giáo chủ ngày thường không chịu nghe ai trong giáo nói cả, chỉ có lời Ngự Phi Vũ nói là y tương đối cố kỵ.
Ngự Phi Vũ xưa nay lấy y là chủ, tất nhiên sẽ cùng giáo chủ xuống núi.
“Giáo chủ, Ngự trưởng lão……” Thanh Đằng vọt vào mật đạo, nhưng khi thấy chỉ có một mình Ngự Phi Vũ thì niềm vui sướng nháy mắt tan đi, “Ngự trưởng lão, giáo chủ đâu? Sao lại…… Chỉ có một mình ngươi?”
Ngự Phi Vũ nói: “Giáo chủ có việc muốn làm, tạm thời không đi.”
“Sao lại như thế?! Những người tự xưng là nhân sĩ chính đạo muốn thảo phạt giáo chủ tất cả đều đã đổ xô lên núi, giáo chủ còn có thể đi đâu?!” Thanh Đằng đương nhiên không dễ dàng tin tưởng.
Ngự Phi Vũ móc ra một khối hắc ngọc, trên mặt có một con hồ ly màu trắng sinh động như thật: “Có tín vật của giáo chủ làm chứng, Thanh trưởng lão không cần nghi ngờ thêm nữa.”
Thanh Đằng thấy ngọc bội này, nhất thời ngưng trệ. Tuy nàng không cam lòng nhưng cũng không thể mở miệng phản bác.
Ngự Phi Vũ nhìn khối ngọc bội, ngữ khí có chút nhẹ đi: “Giáo chủ có lệnh, mười ngày sau, chúng ta đợi ở cấm địa, cung nghênh tân giáo chủ, Tần Phong!”
……
Tần Phong nhớ mang máng, lời nói của Thư Lộng Ảnh có bao nhiêu khiếp sợ.
Thư Lộng Ảnh không phải người thừa kế chân chính của Thần Nguyệt Giáo?
Mà người thừa kế chân chính lại là hắn?
Hắn còn chưa kịp chất vấn cái gì thì đầu đã cảm thấy đau đớn từng trận. Lúc đầu hắn còn có thể miễn cưỡng duy trì bình thường, nhưng càng về sau cơn đau càng khó nhịn, một vài hình ảnh ngắn đoạn không ngừng xuất hiện, lời nói của Thư Lộng Ảnh cũng dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Vô số máu tươi, gào khóc vang trời.
Ký ức khi còn bé nhìn cha mẹ bệnh đến chết, từng khối thi thể từ từ thối rữa, trừng lớn hai mắt, chết không nhắm mắt.
Có được Cốt Ngọc, bị người trong giang hồ điên cuồng đuổi giết.
Những người xưa nay tự xưng chính đạo, nháy mắt đã cởi xuống nét mặt hòa ái trên người, sử dụng tất cả những thủ đoạn dơ bẩn đẩy hắn vào tử địa.
Tìm được đường sống trong cái chết, dùng Thần Nguyệt kiếm chặt đứt đầu những người đó……
Khi hắn đang đắm chìm trong giết chóc, đột nhiên có một người giữ chặt lấy hắn, không nói không rằng cho hắn một cái tát.
“Nghiệp chướng!”
“Chát!” Đau đớn trên mặt chân thật đến đáng sợ.
Tần Phong đột nhiên mở mắt.
Một gương mặt như thây khô đang dán trước nũi hắn.
Tần Phong cố gắng giữ tâm trí kiên định, hít một ngụm khí lạnh. Hắn một đầu mồ hôi lạnh, theo bản năng tìm kiếm Thần Nguyệt kiếm.
Còn tốt, Thần Nguyệt kiếm vẫn nằm trong tay hắn, Tần Phong nắm lấy Thần Nguyệt kiếm, lúc này mới phát hiện hắn đang nằm trong một cái sơn động.
Thây khô hình như trong lúc hắn hôn mê vô tình đụng đến nên mới ngã xuống cạnh hắn. Khi chú ý tới trang phục trên người thây khô, Tần Phong sửng sốt. Quần áo này, thế nhưng giống như đúc y phục của Thư Lộng Ảnh.
Sao lại thế này?
Sao chỉ mới chớp mắt một cái mà một người huyết nhục còn tươi sống đã biến thành một cái thây khô?
“Ngươi tỉnh rồi?”
Cửa động truyền tới một đạo thanh âm như nước.
Tần Phong nhìn qua liền thấy Thư Lộng Ảnh đang ôm một đống quả mọng trong tay đi đến.
Thư Lộng Ảnh đem quả mọng đặt trước mặt Tần Phong: “Bị dọa rồi phải không? Hắn chính là cha ngươi, Thư Thiên Hữu.”
“Thư Thiên Hữu?” Tần Phong đảo mắt nhìn về phía thây khô, vừa rồi do kinh ngạc nên không nhìn kỹ, thì ra đây là nhân vật năm xưa được người người xưng là võ lâm chí tôn, bất quá bây giờ đã trở thành một đống xương khô.
Tần Phong kéo thây khô ra khỏi người mình, sau đó hắn phát hiện trong lòng hắn từ lúc nào đã có một quyển kinh thư cũ nát, trên mặt còn viết bốn chữ to, Thần Nguyệt Tâm Pháp.
“Thần Nguyệt Tâm Pháp?” Tần Phong nhớ lại những gì Thư Lộng Ảnh đã nói khi hắn còn thanh tỉnh, “Thư Thiên Hữu? Thần Nguyệt Tâm Pháp? Đây là Thực Cốt Nhai sao?!”
“Ân.” Sắc mặt Thư Lộng Ảnh tái nhợt, cắn một ngụm quả mọng, miệng đầy chua xót, y rốt cuộc không cắn cái thứ hai nữa.
“Ngươi đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, phát điên muốn giết chết ta. Ta lại không muốn giết ngươi, trong lúc né tránh bất cẩn ngã xuống. Sau đó, ngươi cũng xông theo."
Trong nguyên tác, lúc Tần Phong bao vây tiêu trừ Thần Nguyệt Giáo sắp thành công thì đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, đại khai sát giới.
Tứ đại gia tộc đem hắn đẩy xuống Thực Cốt Nhai.
Căn cứ vào định luật nam chính bất tử thì sau khi Tần Phong rơi xuống huyền nhai hắn đương nhiên cũng không chết. Mà ngược lại, hắn sống ở đây một đoạn thời gian, tìm được Thần Nguyệt Tâm Pháp mà Thư Thiên Hữu để lại.
Y vốn định nhân lúc Tần Phong thanh tỉnh để hắn tín nhiệm y, cùng y đi xuống huyền nhai luyện Thần Nguyệt Tâm Pháp, tránh khỏi cửa ải tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng kế hoạch này lại vì Tần Phong tẩu hỏa nhập ma mà quấy rầy, hơn nữa y còn bị thương không nhỏ.
Nhưng tốt xấu gì thì trăm sông cũng đổ về một biển. Không phải cũng đi xuống huyền nhai rồi sao? Cũng tìm được Thần Nguyệt Tâm Pháp rồi sao?
Thần Nguyệt Tâm Pháp, là võ công dành cho người kế thừa chân chính của Thần Nguyệt Giáo.
Sau khi luyện xong, nội lực tăng tiến gấp bội, còn có hiệu quả đẩy lùi tâm ma. Cho nên năm đó Thư Thiên Hữu mới mang Thần Nguyệt Tâm Pháp bế quan tu luyện ở Thực Cốt Nhai.
Chỉ tiếc là, thần công này rất khó luyện thành, mấy trăm năm qua, trong các đời giáo chủ của Thần Nguyệt Giáo thì ít ai tu luyện thành công công pháp này. Cũng vì thế mà Thư Thiên Hữu mới chết Thực Cốt Nhai.
Sắc mặt Tần Phong cực kỳ kém.
Đây cũng giống như trong dự kiến của Thư Lộng Ảnh, bất luận kẻ nào khi biết mình tẩu hỏa nhập ma thì đương nhiên không thể bình tĩnh nổi.
Luyện công tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì mất hết một thân thần công trăm cay ngàn đắng mới luyện thành, nặng thì kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng vỡ tan mà chết.
“Ta đã xem mạch giúp ngươi rồi, ngươi luyện võ không có sơ xuất gì, rõ ràng không có đường nào sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hình như có một loại dược nào đó làm ngươi tẩu hỏa nhập ma……” Thư Lộng Ảnh nhàn nhạt nói, “Chính ngươi ngẫm lại, trong khoảng thời gian này, ngươi đã từng ăn qua dược vật gì không?”
Sắc mặt Tần Phong càng thêm khó coi.
Hắn còn có thể ăn dược gì, bất quá là thuốc ức chế đau đầu mà thôi.
Nhưng mà hắn xưa nay cẩn thận, tất cả những dược vật đó không phải đã được Mạc Lê tự mình kiểm tra qua rồi sao? Nghĩ đến đây, hai mắt Tần Phong nhiễm một mạt đỏ tươi.
Thư Lộng Ảnh vừa nhìn liền cảm thấy không tốt, nhanh tay lẹ mắt đánh vào huyệt đạo Tần Phong.
“Đừng nghĩ về tạp niệm, trầm tâm tĩnh khí!”
Tần Phong cưỡng chế đè xuống tức giận trong lòng, ngồi xếp bằng trầm tâm tĩnh khí vận công.
Hồi lâu mới hoãn lại.
Thư Lộng Ảnh thấy Tần Phong đã tốt lên một chút, y đang muốn cùng hắn nói về chuyện Thần Nguyệt Tâm Pháp thì đột nhiên, Tần Phong liền mở miệng nói.
“Vừa rồi khi ta hôn mê, ta mơ thấy một nam nhân nhìn không rõ dung nhan.”
“Ta gọi y là, sư phụ.”
Trong lòng Thư Lộng Ảnh lộp bộp một cái.
“Chuyện này và ta có quan hệ gì?”
“Không tốt, nếu Thư Lộng Ảnh dùng quyền thế dụ hoặc Tần Phong thì làm sao bây giờ!? Như vậy chúng ta càng không có phần thắng!” Có người lo lắng nói.
“Sẽ không.” Cổ Hằng một bên điên cuồng vận chuyển nội lực chống lại ảo cảnh, một bên liếc nhìn hai thân ảnh trên Thần Nguyệt điện, “Tần Phong, hắn nhất định sẽ ra tay.”
Tần Phong xác thật là một kỳ tài võ học, lại sở hữu danh kiếm Thần Nguyệt. Nếu hắn có thể chân chính vì Cổ gia mà tận lực thì không phải là chuyện đáng mừng sao?
Nhưng đáng tiếc Cổ Hằng biết, Tần Phong không phải dạng người tình nguyện làm hạ nhân cho người khác. Mấy năm nay, hắn âm thầm quan sát Tần Phong, lại vì dã tính này mà kinh hãi không thôi. Nếu để Tần Phong tiếp tục phát triển thì việc vượt qua Tứ đại gia tộc bọn họ, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
Sao Cổ Hằng có thể để Tần Phong có được cơ hội này? Đương nhiên không có khả năng.
Tần Phong có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được, viên thuốc mà bọn họ cho hắn dùng để áp chế cơn đau đầu đã bị động tay động chân, là ma dược làm người khác tẩu hỏa nhập ma.
Trước khi xuất phát, Cổ Hằng sớm đã cho người tăng ma dược trong thuốc của Tần Phong, không tới một nén hương, Tần Phong nhất định sẽ mất đi thần trí, tẩu hỏa nhập ma!
Hắn không cần Tần Phong đả thương Thư Lộng Ảnh, chỉ cần làm y mỏi mệt, không thể chống đỡ được ảo cảnh nữa thì tốt rồi……
Tần Phong sau khi tẩu hỏa nhập ma sẽ trở thành một phế nhân, không còn là mối đe dọa đối với Tứ đại gia tộc nữa.
……
“Ta mang Thần Nguyệt Giáo trả lại cho ngươi, có được không?” Thư Lộng Ảnh nói với Tần Phong.
Y nói nhiều như thế mà Tần Phong vẫn luôn cúi đầu trầm mặc. Thư Lộng Ảnh biết hắn cần có thời gian tiếp thu, y liền không nói thêm nữa. Trầm mặc một lúc, Thư Lộng Ảnh đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp.
Sát khí nồng đậm từ trên người Tần Phong toát ra, ánh đỏ trên thân Thần Nguyệt kiếm cũng dần dần được khuếch tán tứ phía.
Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm khiến Thư Lộng Ảnh vô thức lui ra phía sau hai bước. Động tác này lại tựa như một hồi chuông báo động quấy nhiễu dã thú đang áp chế dã tính của mình.
Tần Phong gào lên một tiếng ngẩng cao đầu, hai mắt che kín tơ máu, đáy mắt đã không còn một mảng thanh minh, trán đầy gân xanh dữ tợn, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Thư Lộng Ảnh.
Thư Lộng Ảnh lập tức tránh né, Tần Phong vốn đang đứng đằng xa lại ngay tức khắc mà sát gần y như vậy.
Thư Lộng Ảnh kinh hãi, Tần Phong sao lại đột nhiên tẩu hỏa nhập ma!
……
Cũng giống như suy nghĩ của Thư Lộng Ảnh, Cổ Hằng cũng không giấu nổi kinh nghi, Tần Phong nhanh như vậy đã tẩu hỏa nhập ma?
Bây giờ thời gian nửa nén hương còn chưa tới!
Nhưng không đợi hắn kịp suy nghĩ sâu xa thì đã có người lớn tiếng hô to: “A!! Bọn họ sắp ngã xuống!!”
Ngã xuống!
Ngã nơi nào?!
Cổ Hằng ngước nhìn, đáy mắt như muốn nứt ra!
Dưới chân Thư Lộng Ảnh một mảnh trơn trượt, trong lúc tránh né bất cẩn từ trên cao rơi xuống.
Mà Tần Phong, hắn cũng không chút do dự phóng đến, bây giờ trong đầu hắn chỉ có giết chóc, thấy con mồi của mình ngã xuống, hắn cũng không do dự nhào tới, căn bản không thèm để ý trước mắt là huyền nhai sâu vạn trượng!
Hai người nháy mắt đã biến mất khỏi ánh mắt của mọi người!
Không có Thư Lộng Ảnh làm con tin, bọn họ làm sao uy hiếp Thần Nguyệt Giáo không châm lửa đây?!!
……
Thanh Đằng đứng bên mật đạo dưới chân núi đứng ngồi không yên, vài lần thiếu chút nữa đã vọt vào mật đạo.
Cũng may rất nhanh, mật đạo đã truyền đến âm thanh của người.
“Thanh hộ pháp, Dung trưởng lão bị thương, mau tới đây xem.” Vài người nâng Dung Canh từ mật đạo bước ra, mang Dung Canh đặt trên cáng gỗ đơn giản đã chuẩn bị sẵn.
Thanh Đằng chẳng những là tuyệt tài dụng độc, mà trị bệnh cứu người cũng rất tốt.
Nàng sớm đã dự kiến được sẽ có người bị thương rồi a. Thanh Đằng vội vàng đưa tay bắt lấy mạch môn của Dung Canh.
“Vết thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, nhưng nội thương thì tương đối nghiêm trọng nha. Mau mang dược mà ta đã chuẩn bị cho Dung trưởng lão ăn vào.”
Mật đạo lục tục xuất hiện không ít người...
Thanh Đằng ngóng chờ mãi mà vẫn không thấy Thư Lộng Ảnh đâu, nàng liền có chút sốt ruột, kéo tay một người hỏi: “Giáo chủ đâu?!”
Thanh Đằng xưa nay trong giáo nổi tiếng kiêu ngạo ương ngạnh, người bị kéo lấy, sợ tới mức nói năng lắp bắp: “Giáo chủ bảo...chúng ta đi trước, ta... không biết a.”
Thanh Đằng nghe xong, đáy lòng như bị tát một cái: “Ta không phải đã dặn các ngươi phải bảo vệ tốt giáo chủ sao? Bây giờ các ngươi nói không biết là như thế nào! Nuốt hết rồi sao a!”
“Thanh Đằng, dừng tay.”
Thanh âm Ngự Phi Vũ từ mật đạo truyền ra.
Thanh Đằng vừa nghe liền đại hỉ, giáo chủ ngày thường không chịu nghe ai trong giáo nói cả, chỉ có lời Ngự Phi Vũ nói là y tương đối cố kỵ.
Ngự Phi Vũ xưa nay lấy y là chủ, tất nhiên sẽ cùng giáo chủ xuống núi.
“Giáo chủ, Ngự trưởng lão……” Thanh Đằng vọt vào mật đạo, nhưng khi thấy chỉ có một mình Ngự Phi Vũ thì niềm vui sướng nháy mắt tan đi, “Ngự trưởng lão, giáo chủ đâu? Sao lại…… Chỉ có một mình ngươi?”
Ngự Phi Vũ nói: “Giáo chủ có việc muốn làm, tạm thời không đi.”
“Sao lại như thế?! Những người tự xưng là nhân sĩ chính đạo muốn thảo phạt giáo chủ tất cả đều đã đổ xô lên núi, giáo chủ còn có thể đi đâu?!” Thanh Đằng đương nhiên không dễ dàng tin tưởng.
Ngự Phi Vũ móc ra một khối hắc ngọc, trên mặt có một con hồ ly màu trắng sinh động như thật: “Có tín vật của giáo chủ làm chứng, Thanh trưởng lão không cần nghi ngờ thêm nữa.”
Thanh Đằng thấy ngọc bội này, nhất thời ngưng trệ. Tuy nàng không cam lòng nhưng cũng không thể mở miệng phản bác.
Ngự Phi Vũ nhìn khối ngọc bội, ngữ khí có chút nhẹ đi: “Giáo chủ có lệnh, mười ngày sau, chúng ta đợi ở cấm địa, cung nghênh tân giáo chủ, Tần Phong!”
……
Tần Phong nhớ mang máng, lời nói của Thư Lộng Ảnh có bao nhiêu khiếp sợ.
Thư Lộng Ảnh không phải người thừa kế chân chính của Thần Nguyệt Giáo?
Mà người thừa kế chân chính lại là hắn?
Hắn còn chưa kịp chất vấn cái gì thì đầu đã cảm thấy đau đớn từng trận. Lúc đầu hắn còn có thể miễn cưỡng duy trì bình thường, nhưng càng về sau cơn đau càng khó nhịn, một vài hình ảnh ngắn đoạn không ngừng xuất hiện, lời nói của Thư Lộng Ảnh cũng dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Vô số máu tươi, gào khóc vang trời.
Ký ức khi còn bé nhìn cha mẹ bệnh đến chết, từng khối thi thể từ từ thối rữa, trừng lớn hai mắt, chết không nhắm mắt.
Có được Cốt Ngọc, bị người trong giang hồ điên cuồng đuổi giết.
Những người xưa nay tự xưng chính đạo, nháy mắt đã cởi xuống nét mặt hòa ái trên người, sử dụng tất cả những thủ đoạn dơ bẩn đẩy hắn vào tử địa.
Tìm được đường sống trong cái chết, dùng Thần Nguyệt kiếm chặt đứt đầu những người đó……
Khi hắn đang đắm chìm trong giết chóc, đột nhiên có một người giữ chặt lấy hắn, không nói không rằng cho hắn một cái tát.
“Nghiệp chướng!”
“Chát!” Đau đớn trên mặt chân thật đến đáng sợ.
Tần Phong đột nhiên mở mắt.
Một gương mặt như thây khô đang dán trước nũi hắn.
Tần Phong cố gắng giữ tâm trí kiên định, hít một ngụm khí lạnh. Hắn một đầu mồ hôi lạnh, theo bản năng tìm kiếm Thần Nguyệt kiếm.
Còn tốt, Thần Nguyệt kiếm vẫn nằm trong tay hắn, Tần Phong nắm lấy Thần Nguyệt kiếm, lúc này mới phát hiện hắn đang nằm trong một cái sơn động.
Thây khô hình như trong lúc hắn hôn mê vô tình đụng đến nên mới ngã xuống cạnh hắn. Khi chú ý tới trang phục trên người thây khô, Tần Phong sửng sốt. Quần áo này, thế nhưng giống như đúc y phục của Thư Lộng Ảnh.
Sao lại thế này?
Sao chỉ mới chớp mắt một cái mà một người huyết nhục còn tươi sống đã biến thành một cái thây khô?
“Ngươi tỉnh rồi?”
Cửa động truyền tới một đạo thanh âm như nước.
Tần Phong nhìn qua liền thấy Thư Lộng Ảnh đang ôm một đống quả mọng trong tay đi đến.
Thư Lộng Ảnh đem quả mọng đặt trước mặt Tần Phong: “Bị dọa rồi phải không? Hắn chính là cha ngươi, Thư Thiên Hữu.”
“Thư Thiên Hữu?” Tần Phong đảo mắt nhìn về phía thây khô, vừa rồi do kinh ngạc nên không nhìn kỹ, thì ra đây là nhân vật năm xưa được người người xưng là võ lâm chí tôn, bất quá bây giờ đã trở thành một đống xương khô.
Tần Phong kéo thây khô ra khỏi người mình, sau đó hắn phát hiện trong lòng hắn từ lúc nào đã có một quyển kinh thư cũ nát, trên mặt còn viết bốn chữ to, Thần Nguyệt Tâm Pháp.
“Thần Nguyệt Tâm Pháp?” Tần Phong nhớ lại những gì Thư Lộng Ảnh đã nói khi hắn còn thanh tỉnh, “Thư Thiên Hữu? Thần Nguyệt Tâm Pháp? Đây là Thực Cốt Nhai sao?!”
“Ân.” Sắc mặt Thư Lộng Ảnh tái nhợt, cắn một ngụm quả mọng, miệng đầy chua xót, y rốt cuộc không cắn cái thứ hai nữa.
“Ngươi đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, phát điên muốn giết chết ta. Ta lại không muốn giết ngươi, trong lúc né tránh bất cẩn ngã xuống. Sau đó, ngươi cũng xông theo."
Trong nguyên tác, lúc Tần Phong bao vây tiêu trừ Thần Nguyệt Giáo sắp thành công thì đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, đại khai sát giới.
Tứ đại gia tộc đem hắn đẩy xuống Thực Cốt Nhai.
Căn cứ vào định luật nam chính bất tử thì sau khi Tần Phong rơi xuống huyền nhai hắn đương nhiên cũng không chết. Mà ngược lại, hắn sống ở đây một đoạn thời gian, tìm được Thần Nguyệt Tâm Pháp mà Thư Thiên Hữu để lại.
Y vốn định nhân lúc Tần Phong thanh tỉnh để hắn tín nhiệm y, cùng y đi xuống huyền nhai luyện Thần Nguyệt Tâm Pháp, tránh khỏi cửa ải tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng kế hoạch này lại vì Tần Phong tẩu hỏa nhập ma mà quấy rầy, hơn nữa y còn bị thương không nhỏ.
Nhưng tốt xấu gì thì trăm sông cũng đổ về một biển. Không phải cũng đi xuống huyền nhai rồi sao? Cũng tìm được Thần Nguyệt Tâm Pháp rồi sao?
Thần Nguyệt Tâm Pháp, là võ công dành cho người kế thừa chân chính của Thần Nguyệt Giáo.
Sau khi luyện xong, nội lực tăng tiến gấp bội, còn có hiệu quả đẩy lùi tâm ma. Cho nên năm đó Thư Thiên Hữu mới mang Thần Nguyệt Tâm Pháp bế quan tu luyện ở Thực Cốt Nhai.
Chỉ tiếc là, thần công này rất khó luyện thành, mấy trăm năm qua, trong các đời giáo chủ của Thần Nguyệt Giáo thì ít ai tu luyện thành công công pháp này. Cũng vì thế mà Thư Thiên Hữu mới chết Thực Cốt Nhai.
Sắc mặt Tần Phong cực kỳ kém.
Đây cũng giống như trong dự kiến của Thư Lộng Ảnh, bất luận kẻ nào khi biết mình tẩu hỏa nhập ma thì đương nhiên không thể bình tĩnh nổi.
Luyện công tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì mất hết một thân thần công trăm cay ngàn đắng mới luyện thành, nặng thì kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng vỡ tan mà chết.
“Ta đã xem mạch giúp ngươi rồi, ngươi luyện võ không có sơ xuất gì, rõ ràng không có đường nào sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hình như có một loại dược nào đó làm ngươi tẩu hỏa nhập ma……” Thư Lộng Ảnh nhàn nhạt nói, “Chính ngươi ngẫm lại, trong khoảng thời gian này, ngươi đã từng ăn qua dược vật gì không?”
Sắc mặt Tần Phong càng thêm khó coi.
Hắn còn có thể ăn dược gì, bất quá là thuốc ức chế đau đầu mà thôi.
Nhưng mà hắn xưa nay cẩn thận, tất cả những dược vật đó không phải đã được Mạc Lê tự mình kiểm tra qua rồi sao? Nghĩ đến đây, hai mắt Tần Phong nhiễm một mạt đỏ tươi.
Thư Lộng Ảnh vừa nhìn liền cảm thấy không tốt, nhanh tay lẹ mắt đánh vào huyệt đạo Tần Phong.
“Đừng nghĩ về tạp niệm, trầm tâm tĩnh khí!”
Tần Phong cưỡng chế đè xuống tức giận trong lòng, ngồi xếp bằng trầm tâm tĩnh khí vận công.
Hồi lâu mới hoãn lại.
Thư Lộng Ảnh thấy Tần Phong đã tốt lên một chút, y đang muốn cùng hắn nói về chuyện Thần Nguyệt Tâm Pháp thì đột nhiên, Tần Phong liền mở miệng nói.
“Vừa rồi khi ta hôn mê, ta mơ thấy một nam nhân nhìn không rõ dung nhan.”
“Ta gọi y là, sư phụ.”
Trong lòng Thư Lộng Ảnh lộp bộp một cái.
“Chuyện này và ta có quan hệ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất