Chương 46: Tiểu mít ướt a
Thư Lộng Ảnh chưa bao giờ cảm thấy chuyện giúp Tần Phong là thua thiệt với y. Y cứu Tần Phong, bất quá là cứu chính bản thân y mà thôi.
Nếu thật sự muốn đòi cái gì công bằng, y hẳn là không nên để Tần Phong phát hiện sự tồn tại của y mới đúng. Ân nhân cứu mạng là tự y mình xuất hiện, đổi lấy cảm kích của Tần Phong.
Thư Lộng Ảnh từng nhìn qua cả đời của Tần Phong, còn bé đã tang phụ thân, không bao lâu lại tang bằng hữu, phàm là người đối tốt với Tần Phong toàn bộ đều bị cái quy luật ghê tởm của thế giới này cắn nuốt, chỉ dư lại những ác nhân nơi đó kêu gào.
Những trắc trở cùng cừu hận làm Tần Phong thay đổi, đông thời cũng trở nên cường hãn, tâm cũng chậm rãi khép lại, không lưu được người nào khác, y tin tưởng, khi Tần Phong thành công thống trị võ lâm thì trong lòng hắn chỉ sợ duy nhất tin tưởng một mình hắn.
Lại nói vẫn là y một mình ích kỷ, không cam lòng làm người ngoài cuộc ở thế giới này, mệnh của Tần Phong là y tự lấy mệnh của mình đổi lấy, bá đạo để lại bóng dáng của mình trong lòng hắn.
Lúc thấy Tần Phong dùng ánh mắt ỷ lại nhìn mình, Thư Lộng Ảnh cảm thấy thỏa mãn, y ích kỷ như vậy, còn dám mong Tần Phong báo đáp sao?
Lúc nghe thấy thọ mệnh của mình chỉ còn lại mười năm, y thật sự ngây ngẩn cả người. Chính là khi cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì đáng để bi ai a.
Vô luận là dùng thân phận giáo chủ Thần Nguyệt Giáo xuất hiện trước mặt người khác, hay dùng thân phận tiểu quan Thư Mặc xuất hiện trước mặt người khác, đây không phải đều là y hết sao? Y ở thế giới này cũng không có quá nhiều vướng bận, sinh mệnh quá lớn, ngược lại sẽ làm y cô độc tịch mịch.
Mười năm, tuy nhìn ngắn như vậy, nhưng đối với y lại là đủ dài rồi, dựa theo cốt truyện, Tần Phong sẽ kế thừa Thần Nguyệt Giáo lúc hai mươi ba tuổi, sau đó y cũng hoàn toàn giải thoát, còn dư lại hai năm y sẽ đi du tẩu sơn hà.
Hưởng qua quyền lợi khuynh thế, đạt đến sức mạnh nghịch thiên, tư vị danh lợi y đều đã nếm đủ, sau đó là thời gian du sơn ngoạn thủy, nói như thế nào cũng không có gì tiếc nuối.
Bạch Miêu cảm thấy ý nghĩ của Thư Lộng Ảnh có gì đó không đúng, chính là nó cố tình lại không biết nên phản bác ra sao, tức muốn hộc máu, dứt khoát cắn một cái lên tay Thư Lộng Ảnh.
Thư Lộng Ảnh ăn đau buông tay ra, Bạch Miêu trên không trung lập tức bổ nhào tới, sau đó nó nhìn y một cái rồi chạy nhanh ra ngoài động.
“Bạch Miêu, ngươi đi đâu?” Thư Lộng Ảnh che vết cắn trên tay hô to.
“Tìm 'Sát Thiết', ngươi ở chỗ này chiếu cố thần của ngươi đi!” Thanh âm Bạch Miêu có chút biệt nữu vọng tới.
Thư Lộng Ảnh nghe xong liền bật cười, miệng lưỡi gia hỏa này đúng là vẫn sắc bén như vậy, nhưng cũng không biết Bạch Miêu lại làm gì với Tần Phong đây?
Thư Lộng Ảnh trên người có không ít thương tích, lúc trước còn bị Thi Khuyết đá một cái hại y phun ra vài ngụm máu. May mắn nội lực của y đã trở lại, thương thế này có vẻ cũng không quá đáng ngại.
Thư Lộng Ảnh khoanh chân ngồi ở trong động điều tức, sau khi thương thế tốt lên y sẽ cùng Bạch Miêu đi tìm 'Sát Thiết'.
Ai ngờ lúc nửa đêm, Tần Phong đột nhiên sốt cao, cả người hắn nóng như lửa đốt, trong lúc hôn mê lại nói sảng dọa Thư Lộng Ảnh cũng không nhẹ.
Cũng may đáy vực này tuy không có vật sống nhưng còn có sương sớm. Thư Lộng Ảnh xé quần áo của mình xuống làm thành mảnh vải, đặt ở cửa động chờ sương sớm thấm ướt, sau đó đem mảnh vải đắp lên trán Tần Phong.
Vừa lúc y thể hàn, độ ấm cả người cũng tương đối thấp nên y liền dứt khoát ôm lấy Tần Phong, để hắn dựa vào lồng ngực mình.
“Cha, mẹ… Đừng không cần Phong nhi……”
Thư Lộng Ảnh chợt thấy vạt áo trước ngực có chút ẩm ướt, y nhìn xuống liền phát hiện Tần Phong đang khóc trong mộng.
“Tiểu mít ướt… Ngươi sao lại khóc rồi?” Thư Lộng Ảnh dở khóc dở cười, y chợt phát hiện, lúc y và Tần Phong đơn độc ở cạnh nhau thì Tần Phong luôn luôn rơi nước mắt a, một chút bộ dáng uy vũ gì đó trong tiểu thuyết đều không có.
Ngày thường hắn lạnh lùng khô khốc, lãnh đạm cuồng quyến, không thích nói chuyện, xem ra đều là giả bộ! Rõ ràng hắn chính là một tiểu mít ướt mà.
Thư Lộng Ảnh đang muốn lau đi dòng nước mắt của Tần Phong, tay động một chút thì Tần Phong bất ngờ kéo lấy tay áo y, chết sống cũng không buông.
“Đừng, đừng không cần Phong nhi…” Thanh âm Tần Phong có chút gấp gáp, mang theo mềm yếu cùng sợ hãi, lại mềm mềm làm tâm y có chút ngứa ngáy.
Thư Lộng Ảnh nháy mắt mềm xuống, được rồi, y chính là thích cái bộ dạng mít ướt này của Tần Phong…
Y tựa như đang dỗ hài tử mà vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tần Phong: “Sẽ không không cần ngươi, tiểu mít ướt…”
Ít nhất ở thế giới này, trong mắt của Thư Lộng Ảnh y, vĩnh viễn luôn có hình dáng của ngươi.
==============================
Trên vách núi.
Cổ Triển cố gắng kéo thi thể Thủy Thượng Phiêu đi, tâm thần có chút hoảng hốt. Sao có thể, Thư Mặc thế nhưng lại là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh.
Hình dáng ngày thường ác độc ti tiện đột nhiên nháy mắt tan biến trong lòng hắn…
Hắn vẫn luôn biết đối phương có nét đẹp khuynh thế thế nào, nét đẹp có thể làm người ta hít thở không thông.
Cổ gia không biết có bao nhiêu người ham muốn cái dung mạo kia a, biết bao nhiêu người đang chờ lúc gia chủ phiền chán mà đá y sau đó bọn họ có thể cùng nhau đi nếm thử tư vị của y.
Cho nên trong phủ có rất nhiều lời đồn đại bất lợi về Thư Lộng Ảnh, trừ bỏ sự thật về dung mạo là tốt đẹp, hầu hết mọi người trong phủ đều mang tâm tư này với y, hy vọng có một ngày họ sẽ được hưởng thụ đóa hoa mang đầy gai độc đó, đợi y ngã xuống vũng bùn sau đó mọi người liền có thể tận tình chà đạp…
Mà hắn cũng từng có cái tâm tư này, lần đầu tiên hắn có cái ý nghĩ này với một nam nhân.
Nhưng hôm nay hắn mới nhận ra cái loại ý tưởng này thật sự là không biết tự lượng sức mình, vô phương vọng tưởng, hắn không biết đã tự cười nhạo chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn…
"Cho ngươi hai lựa chọn!"
“Một là tìm đường chết. Hai là trở về nói Tần Phong bị Thủy Thượng Phiêu đánh rơi xuống vách núi, ngươi vì báo thù cho Tần Phong mà đã giết chết tên dâm côn này.”
Cùng là dung mạo phong hoa tuyệt đại, lại bất đồng khí chất. Quần áo hỗn loạn chật vật vương đầy tơ máu nhưng lại đạm nhiên xuất trần, phiêu nhiên như tiên, cường đại tới mức làm người ta không có can đảm nhìn thẳng…
Nghĩ đến lời nói mang theo chăm chọc của Thư Lộng Ảnh, Cổ Triển cắn răng đem thi thể Thủy Thượng Phiêu ném sang một bên, hắn phát tiết đem trường kiếm cắm sâu vào bùn đất: “Ta biết ngươi khinh thường chúng ta, nhưng người cao quý như ngươi không phải cũng tự làm mình ti tiện! Ha hả, tiểu quan? Thật là để ngươi chịu ủy uất mà…”
Hắn nhìn thoáng qua thi thể Thủy Thượng Phiêu trên mặt đất, Cổ Triển bỗng nhiên cảm thấy chói mắt, lợi dụng khó khăn của người khác mà đoạt công lao, đây không phải là việc mà đệ tử Cổ gia nên làm để đổi lấy danh lợi! Hắn chợt dâng lên một tia phản cảm.
Nơi xa đột nhiên truyền đến động tĩnh, Cổ Triển thân hình chợt lóe, sau đó nấp vào một thân cây.
“Đáng chết, đến chậm rồi!” Nơi xa xuất hiện một người thất tha thất thểu đi tới. Đuôi lông mày Cổ Triển đuôi hơi nhướng lên, là Cổ Hoàn, sao hắn lại xuất hiện ở đây…
Sau khi thân hình có thể động được Cổ Hoàn liền gấp gáp chạy qua đây, đáng tiếc mê dược còn chưa được giải hoàn toàn, đi chưa được mấy bước liền ngã sõng soài, hắn dứt khoát dùng tay chân bò tới.
Đáy mắt Cổ Triển hiện lên châm chọc, thật đúng có bao nhiêu mất mặt…
Nhưng hắn nghĩ đến, hắn cùng Cổ Hoàn không phải đều là cùng một loại người trong mắt Thư Lộng Ảnh sao? Hắn rõ ràng là cùng một giuộc với Cổ Hoàn, hắn còn cười cái gì chứ.
Như vậy xem ra, đáy mắt Thư Lộng Ảnh có trào phúng cùng chán ghét đều không phải là không có căn cứ...
Cổ Triển siết chặt tay, hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình lại dơ bẩn như vậy. Cổ Hoàn không cẩn thận bị dây leo vướng ngã, miệng đầy bùn đất.
“Phi phi phi…… Thật đáng chết!”
“Phi! Chờ sau khi ta trở về nhà, ta nhất định gọi người đến đốn hết cây ở đây!” Cổ Hoàn tức giận phun bùn trong miệng ra, vươn ngón tay hung hăng giật dây leo đang quấn lấy hắn, đột nhiên ánh mắt hắn lóe sáng nhìn chằm chằm vào quần áo hoa lệ của Thủy Thượng Phiêu.
“Di? Đó là cái gì?” Cổ Hoàn trừng lớn mắt.
Hắn phát hiện thi thể nầm trên mặt đất chính là Thủy Thượng Phiêu, Cổ Hoàn tức khắc kinh hỉ: “Oa, đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu* a! Thủy Thượng Phiêu như thế mà lại rơi vào tay ta!”
(*Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn gót giày sắt cũng tìm không thấy, trong lúc vô ý lại tìm ra)
Cổ Triển ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm, cầm kiếm đi ra ngoài, nhưng trong đầu lại nhớ đến nét cười trào phúng của Thư Lộng Ảnh. Khớp xương lập tức trắng bệch.
Thôi! Công lao này không chiếm cũng thế! Hắn là người có địa vị, không cần dựa vào mấy thứ này để đánh bóng thanh danh! Cổ Triển nhìn thoáng qua Cổ Hoàn đang mừng như điên, bất động thanh sắc rời đi.
Công lao giết chết Thủy Thượng Phiêu đương nhiên thuộc về Cổ Hoàn.
Cổ Hoàn đem thi thể Thủy Thượng Phiêu mang về, mặt đầy tự hào nói hắn làm thế nào giết chết Thủy Thượng Phiêu.
Mọi người nghĩ đến bộ dáng trúng mê dược không động đậy nổi của Cổ Hoàn, đáy mắt hoài nghi, nhưng vết thương trên người Thủy Thượng Phiêu đúng là chiêu thức của Cổ gia.
Mục Sương đứng ra nói: “Vậy lúc Cổ Hoàn huynh đệ cùng Thủy Thượng Phiêu giao tranh, ngươi có nhìn thấy Tần Phong và Cổ Triển không?”
Cổ Hoàn nghẹn họng, hắn còn chưa nghĩ ra cái lý do lấp liếm gì thì tiếng Cổ Triển đã từ xa truyền đến.
“Không sai, Thủy Thượng Phiêu là bị Cổ Hoàn giết chết.” Trên người Cổ Triển có vài vết dao nhỏ, sắc mặt tái nhợt, thân mình lảo đảo đi ra, “Tần Phong bị Thủy Thượng Phiêu đánh rơi xuống vách núi, ta không địch lại Thủy Thượng Phiêu nên thương tích đầy mình, cuối cùng là Cổ Hoàn đột nhiên xuất hiện, thành công đánh bại Thủy Thượng Phiêu!”
“Cái gì! Tần Phong ngã xuống vách núi?!” Mục Dung nhịn không được hô lớn, “Sao có thể?! Ta đã từng cùng hắn so chiêu, hắn là một người có tố chất như vậy sao lại dễ dàng bị đánh rơi xuống vách núi?”
Cổ Triển nhìn Mục Dung, mắt hiện lên bi thống: “Ta cũng không muốn tin nhưng đây là sự thật.”
Cổ Hoàn đầu tiên là sửng sốt, hắn không ngờ Cổ Triển sẽ đứng ra giúp hắn, sau đó vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, Thủy Thượng Phiêu phát điên hại chết Tần Phong, đáng tiếc là ta đến muộn, không thể cứu Tần Phong trở về.”
Mục Sương cùng Mục Dung nhìn nhau, đúng vậy, vết thương trên người Cổ Triển chứng minh hắn không nói dối, bằng không sao hắn lại nói công lao giết Thủy Thượng Phiêu là của Cổ Hoàn?
Chính là ai cũng cảm thấy kỳ quái.
“Vậy động tĩnh vừa rồi là thế nào?” Mục Sương hỏi, động tĩnh bên kia không phải ai cũng làm ra được, hắn mới không tin bọn người Cổ Triển sẽ không có phát hiện gì.
Cổ Triển trong mắt khẽ nhúc nhích: “Vạn Khô Nhai xảy ra đại chấn, một khối đá vỡ vụn rơi xuống nên mới sinh ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không có gì đáng nói. Nếu không tin, các ngươi có thể qua nhìn xem.”
Hiện trường chém giết bên kia đã được giáo chúng Thần Nguyệt Giáo hảo hảo thu thập, nói không quá là dù có qua xem thì cũng không thu được cái manh mối gì.
Cái này, Mục Sương và Mục Dung đều trầm mặc, Tần Phong thật sự đã rơi xuống vách núi?
Mục Thanh Thanh nghe tin Tần Phong đã chết, trong lòng thất vọng cực kỳ: “Cứ như vậy liền chết a, ta còn tưởng hắn lợi hại như vậy…”
Uổng công nàng nghĩ cách lôi kéo hắn để làm quen, còn nói muốn cùng nhau tìm cái túi thơm kia.. Kỳ thật túi thơm kia nàng đã sớm kêu người tìm trở về, còn tính sau khi xong chuyện thì sẽ trả lại cho Tần Phong.
Nhưng hiện tại Tần Phong đã chết, Mục Thanh Thanh cảm thấy mình đang cầm trên tay là vật của người chết nên liền muốn vứt túi thơm đi.
Nhưng Mục Thanh Thanh đột nhiên có chút do dự khi ngửi thấy mùi thơm của vật trên tay, đây rốt cuộc là hương liệu gì, dễ ngửi như vậy, từ trước tới nay nàng chưa từng ngửi qua a.
Ma xui quỷ khiến, Mục Thanh Thanh mở túi thơm ra xem bên trong rốt cuộc là cái gì.
“A?”
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Ta vô cùng hỗn loạn a……
Nếu thật sự muốn đòi cái gì công bằng, y hẳn là không nên để Tần Phong phát hiện sự tồn tại của y mới đúng. Ân nhân cứu mạng là tự y mình xuất hiện, đổi lấy cảm kích của Tần Phong.
Thư Lộng Ảnh từng nhìn qua cả đời của Tần Phong, còn bé đã tang phụ thân, không bao lâu lại tang bằng hữu, phàm là người đối tốt với Tần Phong toàn bộ đều bị cái quy luật ghê tởm của thế giới này cắn nuốt, chỉ dư lại những ác nhân nơi đó kêu gào.
Những trắc trở cùng cừu hận làm Tần Phong thay đổi, đông thời cũng trở nên cường hãn, tâm cũng chậm rãi khép lại, không lưu được người nào khác, y tin tưởng, khi Tần Phong thành công thống trị võ lâm thì trong lòng hắn chỉ sợ duy nhất tin tưởng một mình hắn.
Lại nói vẫn là y một mình ích kỷ, không cam lòng làm người ngoài cuộc ở thế giới này, mệnh của Tần Phong là y tự lấy mệnh của mình đổi lấy, bá đạo để lại bóng dáng của mình trong lòng hắn.
Lúc thấy Tần Phong dùng ánh mắt ỷ lại nhìn mình, Thư Lộng Ảnh cảm thấy thỏa mãn, y ích kỷ như vậy, còn dám mong Tần Phong báo đáp sao?
Lúc nghe thấy thọ mệnh của mình chỉ còn lại mười năm, y thật sự ngây ngẩn cả người. Chính là khi cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì đáng để bi ai a.
Vô luận là dùng thân phận giáo chủ Thần Nguyệt Giáo xuất hiện trước mặt người khác, hay dùng thân phận tiểu quan Thư Mặc xuất hiện trước mặt người khác, đây không phải đều là y hết sao? Y ở thế giới này cũng không có quá nhiều vướng bận, sinh mệnh quá lớn, ngược lại sẽ làm y cô độc tịch mịch.
Mười năm, tuy nhìn ngắn như vậy, nhưng đối với y lại là đủ dài rồi, dựa theo cốt truyện, Tần Phong sẽ kế thừa Thần Nguyệt Giáo lúc hai mươi ba tuổi, sau đó y cũng hoàn toàn giải thoát, còn dư lại hai năm y sẽ đi du tẩu sơn hà.
Hưởng qua quyền lợi khuynh thế, đạt đến sức mạnh nghịch thiên, tư vị danh lợi y đều đã nếm đủ, sau đó là thời gian du sơn ngoạn thủy, nói như thế nào cũng không có gì tiếc nuối.
Bạch Miêu cảm thấy ý nghĩ của Thư Lộng Ảnh có gì đó không đúng, chính là nó cố tình lại không biết nên phản bác ra sao, tức muốn hộc máu, dứt khoát cắn một cái lên tay Thư Lộng Ảnh.
Thư Lộng Ảnh ăn đau buông tay ra, Bạch Miêu trên không trung lập tức bổ nhào tới, sau đó nó nhìn y một cái rồi chạy nhanh ra ngoài động.
“Bạch Miêu, ngươi đi đâu?” Thư Lộng Ảnh che vết cắn trên tay hô to.
“Tìm 'Sát Thiết', ngươi ở chỗ này chiếu cố thần của ngươi đi!” Thanh âm Bạch Miêu có chút biệt nữu vọng tới.
Thư Lộng Ảnh nghe xong liền bật cười, miệng lưỡi gia hỏa này đúng là vẫn sắc bén như vậy, nhưng cũng không biết Bạch Miêu lại làm gì với Tần Phong đây?
Thư Lộng Ảnh trên người có không ít thương tích, lúc trước còn bị Thi Khuyết đá một cái hại y phun ra vài ngụm máu. May mắn nội lực của y đã trở lại, thương thế này có vẻ cũng không quá đáng ngại.
Thư Lộng Ảnh khoanh chân ngồi ở trong động điều tức, sau khi thương thế tốt lên y sẽ cùng Bạch Miêu đi tìm 'Sát Thiết'.
Ai ngờ lúc nửa đêm, Tần Phong đột nhiên sốt cao, cả người hắn nóng như lửa đốt, trong lúc hôn mê lại nói sảng dọa Thư Lộng Ảnh cũng không nhẹ.
Cũng may đáy vực này tuy không có vật sống nhưng còn có sương sớm. Thư Lộng Ảnh xé quần áo của mình xuống làm thành mảnh vải, đặt ở cửa động chờ sương sớm thấm ướt, sau đó đem mảnh vải đắp lên trán Tần Phong.
Vừa lúc y thể hàn, độ ấm cả người cũng tương đối thấp nên y liền dứt khoát ôm lấy Tần Phong, để hắn dựa vào lồng ngực mình.
“Cha, mẹ… Đừng không cần Phong nhi……”
Thư Lộng Ảnh chợt thấy vạt áo trước ngực có chút ẩm ướt, y nhìn xuống liền phát hiện Tần Phong đang khóc trong mộng.
“Tiểu mít ướt… Ngươi sao lại khóc rồi?” Thư Lộng Ảnh dở khóc dở cười, y chợt phát hiện, lúc y và Tần Phong đơn độc ở cạnh nhau thì Tần Phong luôn luôn rơi nước mắt a, một chút bộ dáng uy vũ gì đó trong tiểu thuyết đều không có.
Ngày thường hắn lạnh lùng khô khốc, lãnh đạm cuồng quyến, không thích nói chuyện, xem ra đều là giả bộ! Rõ ràng hắn chính là một tiểu mít ướt mà.
Thư Lộng Ảnh đang muốn lau đi dòng nước mắt của Tần Phong, tay động một chút thì Tần Phong bất ngờ kéo lấy tay áo y, chết sống cũng không buông.
“Đừng, đừng không cần Phong nhi…” Thanh âm Tần Phong có chút gấp gáp, mang theo mềm yếu cùng sợ hãi, lại mềm mềm làm tâm y có chút ngứa ngáy.
Thư Lộng Ảnh nháy mắt mềm xuống, được rồi, y chính là thích cái bộ dạng mít ướt này của Tần Phong…
Y tựa như đang dỗ hài tử mà vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tần Phong: “Sẽ không không cần ngươi, tiểu mít ướt…”
Ít nhất ở thế giới này, trong mắt của Thư Lộng Ảnh y, vĩnh viễn luôn có hình dáng của ngươi.
==============================
Trên vách núi.
Cổ Triển cố gắng kéo thi thể Thủy Thượng Phiêu đi, tâm thần có chút hoảng hốt. Sao có thể, Thư Mặc thế nhưng lại là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh.
Hình dáng ngày thường ác độc ti tiện đột nhiên nháy mắt tan biến trong lòng hắn…
Hắn vẫn luôn biết đối phương có nét đẹp khuynh thế thế nào, nét đẹp có thể làm người ta hít thở không thông.
Cổ gia không biết có bao nhiêu người ham muốn cái dung mạo kia a, biết bao nhiêu người đang chờ lúc gia chủ phiền chán mà đá y sau đó bọn họ có thể cùng nhau đi nếm thử tư vị của y.
Cho nên trong phủ có rất nhiều lời đồn đại bất lợi về Thư Lộng Ảnh, trừ bỏ sự thật về dung mạo là tốt đẹp, hầu hết mọi người trong phủ đều mang tâm tư này với y, hy vọng có một ngày họ sẽ được hưởng thụ đóa hoa mang đầy gai độc đó, đợi y ngã xuống vũng bùn sau đó mọi người liền có thể tận tình chà đạp…
Mà hắn cũng từng có cái tâm tư này, lần đầu tiên hắn có cái ý nghĩ này với một nam nhân.
Nhưng hôm nay hắn mới nhận ra cái loại ý tưởng này thật sự là không biết tự lượng sức mình, vô phương vọng tưởng, hắn không biết đã tự cười nhạo chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn…
"Cho ngươi hai lựa chọn!"
“Một là tìm đường chết. Hai là trở về nói Tần Phong bị Thủy Thượng Phiêu đánh rơi xuống vách núi, ngươi vì báo thù cho Tần Phong mà đã giết chết tên dâm côn này.”
Cùng là dung mạo phong hoa tuyệt đại, lại bất đồng khí chất. Quần áo hỗn loạn chật vật vương đầy tơ máu nhưng lại đạm nhiên xuất trần, phiêu nhiên như tiên, cường đại tới mức làm người ta không có can đảm nhìn thẳng…
Nghĩ đến lời nói mang theo chăm chọc của Thư Lộng Ảnh, Cổ Triển cắn răng đem thi thể Thủy Thượng Phiêu ném sang một bên, hắn phát tiết đem trường kiếm cắm sâu vào bùn đất: “Ta biết ngươi khinh thường chúng ta, nhưng người cao quý như ngươi không phải cũng tự làm mình ti tiện! Ha hả, tiểu quan? Thật là để ngươi chịu ủy uất mà…”
Hắn nhìn thoáng qua thi thể Thủy Thượng Phiêu trên mặt đất, Cổ Triển bỗng nhiên cảm thấy chói mắt, lợi dụng khó khăn của người khác mà đoạt công lao, đây không phải là việc mà đệ tử Cổ gia nên làm để đổi lấy danh lợi! Hắn chợt dâng lên một tia phản cảm.
Nơi xa đột nhiên truyền đến động tĩnh, Cổ Triển thân hình chợt lóe, sau đó nấp vào một thân cây.
“Đáng chết, đến chậm rồi!” Nơi xa xuất hiện một người thất tha thất thểu đi tới. Đuôi lông mày Cổ Triển đuôi hơi nhướng lên, là Cổ Hoàn, sao hắn lại xuất hiện ở đây…
Sau khi thân hình có thể động được Cổ Hoàn liền gấp gáp chạy qua đây, đáng tiếc mê dược còn chưa được giải hoàn toàn, đi chưa được mấy bước liền ngã sõng soài, hắn dứt khoát dùng tay chân bò tới.
Đáy mắt Cổ Triển hiện lên châm chọc, thật đúng có bao nhiêu mất mặt…
Nhưng hắn nghĩ đến, hắn cùng Cổ Hoàn không phải đều là cùng một loại người trong mắt Thư Lộng Ảnh sao? Hắn rõ ràng là cùng một giuộc với Cổ Hoàn, hắn còn cười cái gì chứ.
Như vậy xem ra, đáy mắt Thư Lộng Ảnh có trào phúng cùng chán ghét đều không phải là không có căn cứ...
Cổ Triển siết chặt tay, hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình lại dơ bẩn như vậy. Cổ Hoàn không cẩn thận bị dây leo vướng ngã, miệng đầy bùn đất.
“Phi phi phi…… Thật đáng chết!”
“Phi! Chờ sau khi ta trở về nhà, ta nhất định gọi người đến đốn hết cây ở đây!” Cổ Hoàn tức giận phun bùn trong miệng ra, vươn ngón tay hung hăng giật dây leo đang quấn lấy hắn, đột nhiên ánh mắt hắn lóe sáng nhìn chằm chằm vào quần áo hoa lệ của Thủy Thượng Phiêu.
“Di? Đó là cái gì?” Cổ Hoàn trừng lớn mắt.
Hắn phát hiện thi thể nầm trên mặt đất chính là Thủy Thượng Phiêu, Cổ Hoàn tức khắc kinh hỉ: “Oa, đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu* a! Thủy Thượng Phiêu như thế mà lại rơi vào tay ta!”
(*Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn gót giày sắt cũng tìm không thấy, trong lúc vô ý lại tìm ra)
Cổ Triển ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm, cầm kiếm đi ra ngoài, nhưng trong đầu lại nhớ đến nét cười trào phúng của Thư Lộng Ảnh. Khớp xương lập tức trắng bệch.
Thôi! Công lao này không chiếm cũng thế! Hắn là người có địa vị, không cần dựa vào mấy thứ này để đánh bóng thanh danh! Cổ Triển nhìn thoáng qua Cổ Hoàn đang mừng như điên, bất động thanh sắc rời đi.
Công lao giết chết Thủy Thượng Phiêu đương nhiên thuộc về Cổ Hoàn.
Cổ Hoàn đem thi thể Thủy Thượng Phiêu mang về, mặt đầy tự hào nói hắn làm thế nào giết chết Thủy Thượng Phiêu.
Mọi người nghĩ đến bộ dáng trúng mê dược không động đậy nổi của Cổ Hoàn, đáy mắt hoài nghi, nhưng vết thương trên người Thủy Thượng Phiêu đúng là chiêu thức của Cổ gia.
Mục Sương đứng ra nói: “Vậy lúc Cổ Hoàn huynh đệ cùng Thủy Thượng Phiêu giao tranh, ngươi có nhìn thấy Tần Phong và Cổ Triển không?”
Cổ Hoàn nghẹn họng, hắn còn chưa nghĩ ra cái lý do lấp liếm gì thì tiếng Cổ Triển đã từ xa truyền đến.
“Không sai, Thủy Thượng Phiêu là bị Cổ Hoàn giết chết.” Trên người Cổ Triển có vài vết dao nhỏ, sắc mặt tái nhợt, thân mình lảo đảo đi ra, “Tần Phong bị Thủy Thượng Phiêu đánh rơi xuống vách núi, ta không địch lại Thủy Thượng Phiêu nên thương tích đầy mình, cuối cùng là Cổ Hoàn đột nhiên xuất hiện, thành công đánh bại Thủy Thượng Phiêu!”
“Cái gì! Tần Phong ngã xuống vách núi?!” Mục Dung nhịn không được hô lớn, “Sao có thể?! Ta đã từng cùng hắn so chiêu, hắn là một người có tố chất như vậy sao lại dễ dàng bị đánh rơi xuống vách núi?”
Cổ Triển nhìn Mục Dung, mắt hiện lên bi thống: “Ta cũng không muốn tin nhưng đây là sự thật.”
Cổ Hoàn đầu tiên là sửng sốt, hắn không ngờ Cổ Triển sẽ đứng ra giúp hắn, sau đó vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, Thủy Thượng Phiêu phát điên hại chết Tần Phong, đáng tiếc là ta đến muộn, không thể cứu Tần Phong trở về.”
Mục Sương cùng Mục Dung nhìn nhau, đúng vậy, vết thương trên người Cổ Triển chứng minh hắn không nói dối, bằng không sao hắn lại nói công lao giết Thủy Thượng Phiêu là của Cổ Hoàn?
Chính là ai cũng cảm thấy kỳ quái.
“Vậy động tĩnh vừa rồi là thế nào?” Mục Sương hỏi, động tĩnh bên kia không phải ai cũng làm ra được, hắn mới không tin bọn người Cổ Triển sẽ không có phát hiện gì.
Cổ Triển trong mắt khẽ nhúc nhích: “Vạn Khô Nhai xảy ra đại chấn, một khối đá vỡ vụn rơi xuống nên mới sinh ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không có gì đáng nói. Nếu không tin, các ngươi có thể qua nhìn xem.”
Hiện trường chém giết bên kia đã được giáo chúng Thần Nguyệt Giáo hảo hảo thu thập, nói không quá là dù có qua xem thì cũng không thu được cái manh mối gì.
Cái này, Mục Sương và Mục Dung đều trầm mặc, Tần Phong thật sự đã rơi xuống vách núi?
Mục Thanh Thanh nghe tin Tần Phong đã chết, trong lòng thất vọng cực kỳ: “Cứ như vậy liền chết a, ta còn tưởng hắn lợi hại như vậy…”
Uổng công nàng nghĩ cách lôi kéo hắn để làm quen, còn nói muốn cùng nhau tìm cái túi thơm kia.. Kỳ thật túi thơm kia nàng đã sớm kêu người tìm trở về, còn tính sau khi xong chuyện thì sẽ trả lại cho Tần Phong.
Nhưng hiện tại Tần Phong đã chết, Mục Thanh Thanh cảm thấy mình đang cầm trên tay là vật của người chết nên liền muốn vứt túi thơm đi.
Nhưng Mục Thanh Thanh đột nhiên có chút do dự khi ngửi thấy mùi thơm của vật trên tay, đây rốt cuộc là hương liệu gì, dễ ngửi như vậy, từ trước tới nay nàng chưa từng ngửi qua a.
Ma xui quỷ khiến, Mục Thanh Thanh mở túi thơm ra xem bên trong rốt cuộc là cái gì.
“A?”
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Ta vô cùng hỗn loạn a……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất