Chương 82: Bánh nguyệt quế
“Lộc công tử có thể tới đây, ta cao hứng còn không kịp, sao có thể trách tội?” Trương Miễn Nhi che miệng cười duyên, phong thái nữ nhi yểu điệu mười phần.
Thư Lộng Ảnh nhìn nữ nhân yểu điệu trước mắt, đột nhiên nổi một tầng da gà, nữ nhân cao lớn như vậy, thật sự có điểm tương đồng với Nạp Lan Diệp hào sảng thẳng thắn, nhưng lại làm ra bộ dáng thẹn thùng không được tự nhiên làm y có cảm giác không được thoải mái! Y hơi hơi híp mắt: “Như vậy, Lộc mỗ cũng đã an tâm rồi, xin hỏi Trương tiểu thư hôm nay gọi Lộc mỗ tới đây là có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể mời công tử đến uống ly trà sao? Lần trước ta có nói mình ngưỡng mộ thuật cưỡi ngựa của công tử, sau đó ở thi hội công tử cũng thật đúng ý ta, nên hôm nay ta không nhịn được mới……” Nói đến đây nàng liền đình chỉ lại, Trương Miễn Nhi ngước đôi mắt ngập nước ẩn tình lên nhìn Thư Lộng Ảnh, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nói ra những lời này, ai còn không biết ý tứ của Trương tiểu thư? Quản sự ngồi bên ngoài lau mồ hôi trên trán, người ngồi trong đó, quả nhiên là cô gia tương lai a! Hắn nhớ rõ bộ dáng người kia cực kỳ bình thường, chỉ có thuật cưỡi ngựa là xuất sắc, biểu hiện trong thi hội cũng thường thường, không phải long phượng gì đó, thật không biết nam tử này đã gặp vận cứt chó gì mà gãi đúng chỗ ngứa của Trương tiểu thư a, lọt vào mắt xanh của thiên tư kiều nữ này.
“Có thể được tiểu thư ưu ái là vinh hạnh của tại hạ, vậy liền theo ý của tiểu thư, ta sẽ hảo hảo uống vài chén trà a.” Thư Lộng Ảnh sớm đã đoán được hành động của Trương Miễn Nhi, trên mặt cười như không cười, bốn lạng đẩy ngàn cân đem lời nói phản bát trở về, làm người ta không nhìn ra được ý tứ của y.
Trương Miễn Nhi cũng không cưỡng cầu Thư Lộng Ảnh sẽ đáp lại ý tứ của mình, dịu dàng cười kêu hạ nhân tới: “Đem trà bánh mà ta đã chuẩn bị riêng cho Lộc công tử lên đây, còn nữa, nhân tiện kêu Lý quản sự vào đây cùng nhau uống ly trà đi.”
Quản sự ở gian phòng khác nghe có người gọi mình thì vội vã sửa sang lại quần áo, ho khan vài tiếng, chờ nô tỳ tiến vào mời hắn đến, bộ dáng như 'ta đây không có nghe thấy gì hết', lát sau đã có người qua mời hắn đến, quản sự cũng thẳng lưng bước theo, trong lúc hít hít cái mũi, trong phòng truyền đến hương nguyệt quế nhàn nhạt, mùi vị thật sự làm người ta thoải mái, không hổ là tiểu thư khuê phòng.
Thư Lộng Ảnh nhìn Lý quản sự thỉnh an Trương Miễn Nhi, sau đó cung kính ngồi bên cạnh y, tuy đối phương đã cố gắng khắc chế nhưng Thư Lộng Ảnh vẫn bắt được ánh mắt tò mò của hắn.
Trong lòng y có chút buồn cười, lúc người này chờ ở cách vách y đã phát giác ra, cuộc nói chuyện giữa y và Trương Miễn Nhi hiển nhiên cũng bị hắn nghe hết toàn bộ, y trừ bỏ đoạt giải quán quân trong cuộc thi cưỡi ngựa ở Trương gia thì những biểu hiện khác xác thực bình thường, nhưng y lại có thể được Trương Miễn Nhi coi trọng, đương nhiên là làm người ta kinh ngạc.
Nhưng bọn họ lại không biết, thứ Trương gia muốn hướng đến không phải Thư Lộng Ảnh, mà là muốn thông qua y đoạt lấy Cốt Ngọc, bất quá dựa vào những căn cứ này Thư Lộng Ảnh có thể chắc chắn rằng, bọn họ không biết thân phận thật sự của y. Nếu bọn họ biết, nam tử bình thường mà họ đang tính kế là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh thì sợ là sẽ không có gan làm như vậy, bởi vì thế lực của Thần Nguyệt Giáo không phải nhỏ, người đứng đầu Thần Nguyệt Giáo cũng không dễ chọc.
Hạ nhân bưng lên một mâm điểm tâm vàng nhạt tinh tế, hương nguyệt quế nồng đậm xông vào cánh mũi, Thư Lộng Ảnh nhìn qua mâm điểm tâm, nhướng mày, đây là…… Bánh nguyệt quế?
Quả nhiên, Trương Miễn Nhi liền kiều thanh nói: “Đây là bánh nguyệt quế đặc biệt, tinh xảo tinh tế, vào miệng liền tan, hương hoa mê người, còn có rất nhiều chỗ tinh diệu, thưởng qua mới biết.”
Nghe lời khen ngợi không ngớt của Trương tiểu thư, Thư Lộng Ảnh tự nhiên cầm lên một khối bánh nếm thử.
Quản sự kia cắn xuống một ngụm, đôi mắt tức khắc tỏa sáng: “Mỹ vị a, quả đúng như lời tán thưởng của tiểu thư, tại hạ đã ăn qua mấy chục loại bánh nguyệt quế khác nhau, nhưng tuyệt nhiên không thể so với một tấc của khối bánh này!”
Trương Miễn Nhi nghe xong tự nhiên cao hứng, quay đầu nhìn về phía Thư Lộng Ảnh: “Không biết Lộc công tử cảm thấy thế nào?”
Thư Lộng Ảnh ăn thử một ngụm, nhưng nếm ra bất đồng……
Bánh nguyệt quế này, lúc y vẫn còn ở tổng bộ Thần Nguyệt Giáo, đầu bếp trong giáo cũng làm ra món bánh nguyệt quế có hương vị giống như vậy……
Thư Lộng Ảnh nhìn nữ nhân yểu điệu trước mắt, đột nhiên nổi một tầng da gà, nữ nhân cao lớn như vậy, thật sự có điểm tương đồng với Nạp Lan Diệp hào sảng thẳng thắn, nhưng lại làm ra bộ dáng thẹn thùng không được tự nhiên làm y có cảm giác không được thoải mái! Y hơi hơi híp mắt: “Như vậy, Lộc mỗ cũng đã an tâm rồi, xin hỏi Trương tiểu thư hôm nay gọi Lộc mỗ tới đây là có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể mời công tử đến uống ly trà sao? Lần trước ta có nói mình ngưỡng mộ thuật cưỡi ngựa của công tử, sau đó ở thi hội công tử cũng thật đúng ý ta, nên hôm nay ta không nhịn được mới……” Nói đến đây nàng liền đình chỉ lại, Trương Miễn Nhi ngước đôi mắt ngập nước ẩn tình lên nhìn Thư Lộng Ảnh, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nói ra những lời này, ai còn không biết ý tứ của Trương tiểu thư? Quản sự ngồi bên ngoài lau mồ hôi trên trán, người ngồi trong đó, quả nhiên là cô gia tương lai a! Hắn nhớ rõ bộ dáng người kia cực kỳ bình thường, chỉ có thuật cưỡi ngựa là xuất sắc, biểu hiện trong thi hội cũng thường thường, không phải long phượng gì đó, thật không biết nam tử này đã gặp vận cứt chó gì mà gãi đúng chỗ ngứa của Trương tiểu thư a, lọt vào mắt xanh của thiên tư kiều nữ này.
“Có thể được tiểu thư ưu ái là vinh hạnh của tại hạ, vậy liền theo ý của tiểu thư, ta sẽ hảo hảo uống vài chén trà a.” Thư Lộng Ảnh sớm đã đoán được hành động của Trương Miễn Nhi, trên mặt cười như không cười, bốn lạng đẩy ngàn cân đem lời nói phản bát trở về, làm người ta không nhìn ra được ý tứ của y.
Trương Miễn Nhi cũng không cưỡng cầu Thư Lộng Ảnh sẽ đáp lại ý tứ của mình, dịu dàng cười kêu hạ nhân tới: “Đem trà bánh mà ta đã chuẩn bị riêng cho Lộc công tử lên đây, còn nữa, nhân tiện kêu Lý quản sự vào đây cùng nhau uống ly trà đi.”
Quản sự ở gian phòng khác nghe có người gọi mình thì vội vã sửa sang lại quần áo, ho khan vài tiếng, chờ nô tỳ tiến vào mời hắn đến, bộ dáng như 'ta đây không có nghe thấy gì hết', lát sau đã có người qua mời hắn đến, quản sự cũng thẳng lưng bước theo, trong lúc hít hít cái mũi, trong phòng truyền đến hương nguyệt quế nhàn nhạt, mùi vị thật sự làm người ta thoải mái, không hổ là tiểu thư khuê phòng.
Thư Lộng Ảnh nhìn Lý quản sự thỉnh an Trương Miễn Nhi, sau đó cung kính ngồi bên cạnh y, tuy đối phương đã cố gắng khắc chế nhưng Thư Lộng Ảnh vẫn bắt được ánh mắt tò mò của hắn.
Trong lòng y có chút buồn cười, lúc người này chờ ở cách vách y đã phát giác ra, cuộc nói chuyện giữa y và Trương Miễn Nhi hiển nhiên cũng bị hắn nghe hết toàn bộ, y trừ bỏ đoạt giải quán quân trong cuộc thi cưỡi ngựa ở Trương gia thì những biểu hiện khác xác thực bình thường, nhưng y lại có thể được Trương Miễn Nhi coi trọng, đương nhiên là làm người ta kinh ngạc.
Nhưng bọn họ lại không biết, thứ Trương gia muốn hướng đến không phải Thư Lộng Ảnh, mà là muốn thông qua y đoạt lấy Cốt Ngọc, bất quá dựa vào những căn cứ này Thư Lộng Ảnh có thể chắc chắn rằng, bọn họ không biết thân phận thật sự của y. Nếu bọn họ biết, nam tử bình thường mà họ đang tính kế là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh thì sợ là sẽ không có gan làm như vậy, bởi vì thế lực của Thần Nguyệt Giáo không phải nhỏ, người đứng đầu Thần Nguyệt Giáo cũng không dễ chọc.
Hạ nhân bưng lên một mâm điểm tâm vàng nhạt tinh tế, hương nguyệt quế nồng đậm xông vào cánh mũi, Thư Lộng Ảnh nhìn qua mâm điểm tâm, nhướng mày, đây là…… Bánh nguyệt quế?
Quả nhiên, Trương Miễn Nhi liền kiều thanh nói: “Đây là bánh nguyệt quế đặc biệt, tinh xảo tinh tế, vào miệng liền tan, hương hoa mê người, còn có rất nhiều chỗ tinh diệu, thưởng qua mới biết.”
Nghe lời khen ngợi không ngớt của Trương tiểu thư, Thư Lộng Ảnh tự nhiên cầm lên một khối bánh nếm thử.
Quản sự kia cắn xuống một ngụm, đôi mắt tức khắc tỏa sáng: “Mỹ vị a, quả đúng như lời tán thưởng của tiểu thư, tại hạ đã ăn qua mấy chục loại bánh nguyệt quế khác nhau, nhưng tuyệt nhiên không thể so với một tấc của khối bánh này!”
Trương Miễn Nhi nghe xong tự nhiên cao hứng, quay đầu nhìn về phía Thư Lộng Ảnh: “Không biết Lộc công tử cảm thấy thế nào?”
Thư Lộng Ảnh ăn thử một ngụm, nhưng nếm ra bất đồng……
Bánh nguyệt quế này, lúc y vẫn còn ở tổng bộ Thần Nguyệt Giáo, đầu bếp trong giáo cũng làm ra món bánh nguyệt quế có hương vị giống như vậy……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất