Chương 34: Câu cậu
Khi Lạc Hành Vân ra khỏi văn phòng Vật lý đã là nửa tiếng sau. Hai giáo viên Vật lý trực đêm ở tổ bộ môn hôm đó cùng thảo luận với cậu và đưa ra kết luận cuối cùng là đề này có sai sót. Xong xuôi, hai người sảng khoái mời cậu ăn ba gói bì cay. (*)
(*) Bì cay: 三包大辣皮.
Sau khi ăn uống no say bước ra khỏi văn phòng Vật lý, đêm đã về khuya, toàn bộ dãy phòng học đều tối đen như mực, cửa sổ thủy tinh của phòng Olympic Vật lý cũng không phản chiếu lấy một tia sáng.
Hai thầy giáo một người ở trong trường, người còn lại lái xe về nhà, cả ba chào tạm biệt nhau khi ra tới cầu thang. Lạc Hành Vân nhớ ra mình còn chưa lấy túi sách nên một mình chạy tới lục lọi trong phòng học.
Bỏ qua đề Vật lý, Lạc Hành Vân bỗng cảm thấy hơi hối hận vì không nhân cơ hội đi dạo đêm với Chính ủy Tôn. Một lát sau, cậu lại nhớ tới biểu hiện tối nay của Bùi Diễn.
Ngay khi nhìn thấy dòng chữ “Tôi đến đây vì muốn nhìn ngắm thế giới của cậu” mạnh mẽ mà sắc nét, một ý nghĩ to gan hiện lên trong đầu cậu…
Người yêu bé nhỏ của Bùi Diễn, có khi nào là cậu không?
Giữa dãy phòng học yên tĩnh, thiếu niên dừng chân, rồi lại nhích từng bước chậm chạp.
Không thể nào.
Mọi người đồn đó là một tiểu thư con nhà giàu đích thực, môn đăng hộ đối với Bùi Diễn, dáng người chuẩn như siêu mẫu, sao có thể là Tiểu Lạc cậu được.
Cậu làm gì có mái tóc đen mềm, cũng chưa từng nắm tay Bùi Diễn đi dạo trên đường Giang Tân.
Tiếng bước chân nhanh hơn. Gió đêm cuối thu rất lạnh nhưng lòng Lạc Hành Vân lại nóng ran.
Một thân một mình giữa đêm vắng, cậu bỗng cảm thấy cô đơn mà chẳng rõ vì sao.
Có lẽ vì lời tỏ tình chưa thành câu với Chính ủy Tôn. Hay là vì Bùi Diễn đã có một người bạn gái cực kỳ tuyệt vời lại tiến vào kỳ nhạy cảm vì nhiễm pheromone của cậu. Có lẽ vì khi cậu bước ra khỏi văn phòng Khoa học tự nhiên, cả trường đều đã tối đen. Hoặc là vì khi bước vào phòng học, cửa phòng đã đóng nhưng cặp sách của cậu vẫn đang ở bên trong.
Lạc Hành Vân giải được rất nhiều đề, nhưng thật ra lại chẳng có mấy người thật sự quan tâm tới cậu.
Cậu không phải kiểu người như Bùi Diễn hay Tôn Nhược Vi, bọn họ vừa giỏi giang vừa tỏa sáng chói mắt, những người sánh bước cùng bọn họ cũng sẽ vô cùng rực rỡ, hoàn toàn khác cậu. Bọn họ không thuộc về cậu, sẽ không nán lại chờ cậu sau lớp Olympic Vật lý. Vậy nên sẽ chẳng có chuyện Lạc Hành Vân tiễn Tôn Nhược Vi về phòng ngủ hay đi dạo đường Giang Tân với Bùi Diễn.
Lạc Hành Vân đút tay vào túi quần, đứng nhìn cánh cửa bị đóng chặt một lúc rồi uể oải bước về phía cầu thang.
Vừa đi qua chỗ ngoặt, cậu nhìn thấy một đốm lửa be bé ở phía trước.
Một bóng đen đứng dựa vào tường, người kia cầm cặp sách của cậu trên tay, miệng ngậm thuốc lá.
Lơ đễnh, bình yên, thậm chí có chút vui mừng.
Ánh lửa chiếu rõ xương quai hàm sắc nét và đôi môi căng đầy ẩn hiện vết sẹo như màu máu.
Là Bùi Diễn.
Người bình thường hầu như đều sẽ mất kiên nhẫn khi chờ ai đó, sốt ruột đi lại tại chỗ hoặc bồn chồn làm gì đó. Chờ đợi một người giống như bộ phim không mấy vui vẻ dang dở giữa chừng.
Nhưng trên người Alpha kia lại toát ra vẻ bình thản an nhiên.
Dường như với hắn, chờ cậu là việc quan trọng nhất trên đời, cậu như là tất cả mọi thứ của hắn.
Chắc là Bùi Diễn đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của cậu, nhưng chờ tới khi Lạc Hành Vân đi tới trước mặt, hắn mới đứng thẳng dậy, hỏi: “Sao muộn vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên giữa đêm thu đầy gió thật dịu dàng.
Lạc Hành Vân hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“11 giờ rồi.” Bùi Diễn giơ đồng hồ lên nhìn, đeo cặp sách của cậu lên vai trái: “Tôi đưa cậu về nhà.”
Chỉ vậy thôi nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lạc Hành Vân cảm thấy hóa ra mình cũng có chút quan trọng.
Khẽ thở ra một hơi, nhưng chợt nhớ đây chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, tay cậu liền siết chặt lại.
—
Cổng trường đã đóng từ sớm, bọn họ chỉ có thể trèo tường, cũng may hôm nay thầy Chư Nhân Lương không đi làm.
Ra ngoài đường lớn, bởi vì đang ở trong khuôn viên trường đại học nên cả xe lẫn người đi bộ vẫn qua lại nhộn nhịp, đèn đường sáng rọi. Cảm thấy đây là nơi thích hợp để chào tạm biệt, Lạc Hành Vân vẫy tay với Bùi Diễn: “Cậu chỉ cần đi với tôi đến đây thôi.” Nói xong, cậu giữ gương mặt bình thản như không có gì xảy ra tiến về phía trước, giống như chỉ cần cậu tỏ ra tự nhiên như vậy, Bùi Diễn sẽ nói lời tạm biệt.
Thế nhưng Lạc Hành Vân lại bị người phía sau kéo mạnh lại, Bùi Diễn giữ quai cặp của cậu, nói: “Tôi đã đợi cậu rất lâu.”
“Khu nhà cậu an ninh không tốt, cậu đi về một mình vào buổi tối không an toàn.”
Lạc Hành Vân bị hắn giữ lấy bèn tránh ra, nghiêng đầu nhìn nước chảy dưới cầu.
Cậu cố ý không nhìn thẳng Bùi Diễn, tìm từ ghép câu một cách mất tự nhiên: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng cậu không thể như vậy được.”
Cậu chưa xem kỹ《 Sổ tay trị liệu tâm lý Alpha thời kỳ nhạy cảm 》nhưng cũng biết không thể tùy tiện từ chối Alpha, vì khi chỉ số SAN giảm sẽ dẫn tới hậu quả không thể lường trước. Thế nên Lạc Hành Vân cố gắng dùng những từ ngữ uyển chuyển nhất.
“Sao nào?”
“Cậu không nên như vậy… Chờ tôi rồi tiễn tôi về nhà, hay làm những chuyện tương tự ấy.”
“Vì sao?”
Lạc Hành Vân cảm thán sao hắn có thể bình thản không biết xấu hổ đến vậy chứ. Cố gắng kiềm nén sự tức giận, cậu để giải thích: “Chính là vậy đấy, đúng là đi đêm một mình rất nguy hiểm, nhưng tôi tự giải quyết được. Tôi có thể gọi xe, hoặc gọi anh mình tới… Cậu không cần bận tâm đâu.”
Alpha nhíu mày: “Tuần trước vẫn được.”
“Khi đó tôi không biết mà! Sao tôi biết được chứ!” Lạc Hành Vân nóng nảy: “Tuy hiện giờ cậu đang trong thời kỳ nhạy cảm nên dễ bị ảnh hương, nhưng nếu Omega nhà cậu biết, người ta sẽ buồn lắm đấy. Cậu cố gắng kiên nhẫn, đừng tiếp xúc với tôi. Lớn bằng từng này rồi, tôi có thể tự lo cho bản thân mình, không cần ai đưa đón gì đâu.”
Nói một mạch hết cả câu dài, Lạc Hành Vân mới nhận ra mình quá sốt ruột, vội vàng thêm thắt: “Đương nhiên chúng ta vẫn là…”
Cậu định nói là bạn tốt, nhưng nghĩ rồi lại thôi, lớp trưởng và cậu sao có thể là bạn được chứ. Giữa bọn họ chẳng có đất màu để ươm mầm nuôi dưỡng tình bạn thuần khiết giữa hai cậu bạn chung trường phổ thông. Đất nền mờ ám không thể giúp cây tình bạn thuần khiết đơm bông.
Cuối cùng, Lạc Hành Vân nói: “… Bạn học tốt.”
Cậu và Bùi Diễn, rốt cuộc chỉ tới đây thôi.
Một Alpha hàng đầu rơi vào kỳ nhạy cảm vì cậu, chuyện này quả thật đã khiến một trai thẳng thuần khiết như Lạc Hành Vân chẳng thể kiềm lòng. Bản thân cậu cũng không thể khẳng định mình không hưởng thụ sự quan tâm đầy tinh tế ấy.
Chưa có ai đối xử với cậu như Bùi Diễn, mang sẵn thuốc ức chế loại xịn trong người, xuất hiện đúng nơi cậu cần, nói những lời khiến cậu đỏ cả mặt lẫn tai, dốc lòng chăm sóc cậu, đối xử với cậu như bảo bối dễ vỡ.
Nhưng khi biết sự tồn tại của vị tiểu thư kia, biết sẽ có người vì thế mà đau lòng muốn chết, cậu lại đứng ngồi không yên.
Hiện giờ, đầu óc Bùi Diễn đang trong trạng thái không bình thường, hệ thống đạo đức sụp đổ. Là bên vẫn giữ được lý trí, Lạc Hành Vân phải thay mặt cả hai đưa ra quyết định chính xác.
Alpha chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm hồi lâu rồi đột nhiên tiến lên, lấy điện thoại di động trong túi áo cậu ra. Lạc Hành Vân chưa kịp ngăn cản, Bùi Diễn đã nhập password xong, động tác thuần thục lưu loát, chẳng giống người vừa đi cướp di động của người khác một chút nào.
Lạc Hành Vân đứng bên cạnh nhìn tới ngây người: “Sao cậu lại biết password của tôi?!”
Bùi Diễn trả lời cực kỳ thản nhiên: “Động tác tay của cậu khi ấn password rất bắt mắt, tôi không kiềm chế được nên ngắm thêm mấy lần rồi nhớ luôn.”
Lạc Hành Vân trợn mắt nhìn hắn mở Album ra: “Đây là vấn đề đẹp hay không đẹp sao?!”
Bùi Diễn mở ảnh chụp màn hình Thích Vũ gửi, giơ lên trước mắt Lạc Hành Vân, hỏi: “Là cái này à?”
Lạc Hành Vân: “…”
Dáng vẻ điều binh hỏi tội này có hơi quen…
Thời thế thay đổi rồi.
Bùi Diễn thấy cậu không đáp, mặc định là cậu đồng ý, bèn lẩm nhẩm đọc từng con chữ hiện lên trước mắt: “Tôi đã gặp Omega của cậu ta rồi.”
“Từng bắt gặp bạn Bùi và O của cậu ta tay trong tay đi trên đường Giang Tân, dáng người O rất cao nhưng lại gầy, chuẩn như siêu mẫu vậy, tóc vừa dài vừa óng, nhìn bóng lưng cũng biết là người đẹp hút hồn.”
“Tôi cũng từng gặp rồi, hình như còn từng đến phòng bảo vệ trường đưa cơm.”
Alpha đọc xong ba câu, hơi trào phúng: “Cách tận mấy tòa nhà mà vẫn thấy rõ được, mắt tinh thật.”
Lạc Hành Vân vô thức chột dạ, sau lại nghĩ Bùi Diễn mới là người sai, bèn học theo khí thế hùng hồn của hắn, nói: “Hừ, chẳng lẽ cậu không thấy áy náy chút nào sao!”
“Sao tôi phải áy náy chứ.” Bùi Diễn nói rồi tiếp tục đọc những dòng chữ trên màn hình, mặt không biến sắc, lần này, hắn đọc bài đăng chính: “Tiểu Cố bất khuất tuyên bố đã cướp nụ hôn đầu của Bùi thần, Bùi thần đáp: Mong cậu đừng nói lung tung. Omega nhà tôi rất nhát, lại dễ tin người, tôi còn phải dỗ cậu ấy nữa.”
Nhìn từ vị trí của Lạc Hành Vân, nửa bên mặt Alpha lấp sau màn hình, đường nét trên gương mặt không rõ, chỉ có mắt phượng và hàng lông mi rủ xuống rõ ràng như được quay đặc tả dưới ánh sáng mờ ảo.
Lúc này, người kia không nói gì, đôi mắt đen thẫm ngước lên, trói chặt lấy cậu: “Xem ra, đúng là đang dỗ…”
Lạc Hành Vân ngay lập tức trở nên ngây ngốc, khuôn mặt như bị thiêu cháy, tựa như gió xuân thổi tới, hoa nở khắp chốn.
Bùi Diễn bình thản thu lại ánh mắt, trượt xuống vẽ một đường: “Không rõ những chuyện khác ra sao, nhưng đúng là Bùi thần siêu bảo vệ người kia *bốn dấu chấm than*. Lúc Bùi thần cảnh cáo Tiểu Cố, tôi ở ngay tại hiện trường, sát khí cuộn trào *thêm dấu chấm than*. Tiểu Cố sợ tới mức không dám lẳng lơ nữa, đợi Bùi thần đi rồi mới dám lẩm bẩm một cậu “có bạn trai như vậy chẳng phải nên đổi một người khác sao”…”
Bùi thần bình luận: “Ngàn vàng không đổi.”
Dứt lời, Alpha đưa điện thoại trong tay ra trước mặt Lạc Hành Vân, nhàn nhã ung dung như đang vui đùa với một chú cá nhỏ không nghe lời: “Có chuyện sao lại không hỏi lớp trưởng?”
Bạn cá nhỏ họ Lạc há miệng rồi mím môi, tay Bùi Diễn lại hơi giơ lên, nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên đôi môi đang hé mở ấy: “Để tôi chỉ cậu. Ví dụ như… Lớp trưởng, cậu chân đạp hai thuyền sao?”
Khoảng cách quá nguy hiểm, chỉ cần đôi mắt thâm thúy kia đảo qua, bạn Lạc cá nhỏ liền có cảm giác mình sắp bị hôn, sợ tới mức bỏ cả điện thoại di động, xoay người bỏ chạy.
Alpha nâng đôi chân dài, dùng sức đạp lên thành cầu, tạo thành một nhà giam ngăn cản đường đi của cậu, chuẩn xác dẫm lên một góc tay áo nhỏ của Lạc Hành Vân.
“Đúng là tôi dẫm thật.” Lạc Hành Vân chỉ cảm nhận được một giọng nói mát lạnh luồn vào lỗ tai mình, cùng với đó, một hơi thở khô nóng cũng phả lên cổ cậu: “Cậu xem tôi đang dẫm ai?”
Lạc Hành Vân như bị mê hoặc, hoảng loạn nhìn qua.
Dưới ánh đèn đường, Alpha cao lớn anh tuấn dẫm lên ống tay áo cậu.
Một chân hắn dẫm lên cái bóng của cậu.
… Là cậu.
… Mà cũng là cậu.
(*) Bì cay: 三包大辣皮.
Sau khi ăn uống no say bước ra khỏi văn phòng Vật lý, đêm đã về khuya, toàn bộ dãy phòng học đều tối đen như mực, cửa sổ thủy tinh của phòng Olympic Vật lý cũng không phản chiếu lấy một tia sáng.
Hai thầy giáo một người ở trong trường, người còn lại lái xe về nhà, cả ba chào tạm biệt nhau khi ra tới cầu thang. Lạc Hành Vân nhớ ra mình còn chưa lấy túi sách nên một mình chạy tới lục lọi trong phòng học.
Bỏ qua đề Vật lý, Lạc Hành Vân bỗng cảm thấy hơi hối hận vì không nhân cơ hội đi dạo đêm với Chính ủy Tôn. Một lát sau, cậu lại nhớ tới biểu hiện tối nay của Bùi Diễn.
Ngay khi nhìn thấy dòng chữ “Tôi đến đây vì muốn nhìn ngắm thế giới của cậu” mạnh mẽ mà sắc nét, một ý nghĩ to gan hiện lên trong đầu cậu…
Người yêu bé nhỏ của Bùi Diễn, có khi nào là cậu không?
Giữa dãy phòng học yên tĩnh, thiếu niên dừng chân, rồi lại nhích từng bước chậm chạp.
Không thể nào.
Mọi người đồn đó là một tiểu thư con nhà giàu đích thực, môn đăng hộ đối với Bùi Diễn, dáng người chuẩn như siêu mẫu, sao có thể là Tiểu Lạc cậu được.
Cậu làm gì có mái tóc đen mềm, cũng chưa từng nắm tay Bùi Diễn đi dạo trên đường Giang Tân.
Tiếng bước chân nhanh hơn. Gió đêm cuối thu rất lạnh nhưng lòng Lạc Hành Vân lại nóng ran.
Một thân một mình giữa đêm vắng, cậu bỗng cảm thấy cô đơn mà chẳng rõ vì sao.
Có lẽ vì lời tỏ tình chưa thành câu với Chính ủy Tôn. Hay là vì Bùi Diễn đã có một người bạn gái cực kỳ tuyệt vời lại tiến vào kỳ nhạy cảm vì nhiễm pheromone của cậu. Có lẽ vì khi cậu bước ra khỏi văn phòng Khoa học tự nhiên, cả trường đều đã tối đen. Hoặc là vì khi bước vào phòng học, cửa phòng đã đóng nhưng cặp sách của cậu vẫn đang ở bên trong.
Lạc Hành Vân giải được rất nhiều đề, nhưng thật ra lại chẳng có mấy người thật sự quan tâm tới cậu.
Cậu không phải kiểu người như Bùi Diễn hay Tôn Nhược Vi, bọn họ vừa giỏi giang vừa tỏa sáng chói mắt, những người sánh bước cùng bọn họ cũng sẽ vô cùng rực rỡ, hoàn toàn khác cậu. Bọn họ không thuộc về cậu, sẽ không nán lại chờ cậu sau lớp Olympic Vật lý. Vậy nên sẽ chẳng có chuyện Lạc Hành Vân tiễn Tôn Nhược Vi về phòng ngủ hay đi dạo đường Giang Tân với Bùi Diễn.
Lạc Hành Vân đút tay vào túi quần, đứng nhìn cánh cửa bị đóng chặt một lúc rồi uể oải bước về phía cầu thang.
Vừa đi qua chỗ ngoặt, cậu nhìn thấy một đốm lửa be bé ở phía trước.
Một bóng đen đứng dựa vào tường, người kia cầm cặp sách của cậu trên tay, miệng ngậm thuốc lá.
Lơ đễnh, bình yên, thậm chí có chút vui mừng.
Ánh lửa chiếu rõ xương quai hàm sắc nét và đôi môi căng đầy ẩn hiện vết sẹo như màu máu.
Là Bùi Diễn.
Người bình thường hầu như đều sẽ mất kiên nhẫn khi chờ ai đó, sốt ruột đi lại tại chỗ hoặc bồn chồn làm gì đó. Chờ đợi một người giống như bộ phim không mấy vui vẻ dang dở giữa chừng.
Nhưng trên người Alpha kia lại toát ra vẻ bình thản an nhiên.
Dường như với hắn, chờ cậu là việc quan trọng nhất trên đời, cậu như là tất cả mọi thứ của hắn.
Chắc là Bùi Diễn đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của cậu, nhưng chờ tới khi Lạc Hành Vân đi tới trước mặt, hắn mới đứng thẳng dậy, hỏi: “Sao muộn vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên giữa đêm thu đầy gió thật dịu dàng.
Lạc Hành Vân hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“11 giờ rồi.” Bùi Diễn giơ đồng hồ lên nhìn, đeo cặp sách của cậu lên vai trái: “Tôi đưa cậu về nhà.”
Chỉ vậy thôi nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lạc Hành Vân cảm thấy hóa ra mình cũng có chút quan trọng.
Khẽ thở ra một hơi, nhưng chợt nhớ đây chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, tay cậu liền siết chặt lại.
—
Cổng trường đã đóng từ sớm, bọn họ chỉ có thể trèo tường, cũng may hôm nay thầy Chư Nhân Lương không đi làm.
Ra ngoài đường lớn, bởi vì đang ở trong khuôn viên trường đại học nên cả xe lẫn người đi bộ vẫn qua lại nhộn nhịp, đèn đường sáng rọi. Cảm thấy đây là nơi thích hợp để chào tạm biệt, Lạc Hành Vân vẫy tay với Bùi Diễn: “Cậu chỉ cần đi với tôi đến đây thôi.” Nói xong, cậu giữ gương mặt bình thản như không có gì xảy ra tiến về phía trước, giống như chỉ cần cậu tỏ ra tự nhiên như vậy, Bùi Diễn sẽ nói lời tạm biệt.
Thế nhưng Lạc Hành Vân lại bị người phía sau kéo mạnh lại, Bùi Diễn giữ quai cặp của cậu, nói: “Tôi đã đợi cậu rất lâu.”
“Khu nhà cậu an ninh không tốt, cậu đi về một mình vào buổi tối không an toàn.”
Lạc Hành Vân bị hắn giữ lấy bèn tránh ra, nghiêng đầu nhìn nước chảy dưới cầu.
Cậu cố ý không nhìn thẳng Bùi Diễn, tìm từ ghép câu một cách mất tự nhiên: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng cậu không thể như vậy được.”
Cậu chưa xem kỹ《 Sổ tay trị liệu tâm lý Alpha thời kỳ nhạy cảm 》nhưng cũng biết không thể tùy tiện từ chối Alpha, vì khi chỉ số SAN giảm sẽ dẫn tới hậu quả không thể lường trước. Thế nên Lạc Hành Vân cố gắng dùng những từ ngữ uyển chuyển nhất.
“Sao nào?”
“Cậu không nên như vậy… Chờ tôi rồi tiễn tôi về nhà, hay làm những chuyện tương tự ấy.”
“Vì sao?”
Lạc Hành Vân cảm thán sao hắn có thể bình thản không biết xấu hổ đến vậy chứ. Cố gắng kiềm nén sự tức giận, cậu để giải thích: “Chính là vậy đấy, đúng là đi đêm một mình rất nguy hiểm, nhưng tôi tự giải quyết được. Tôi có thể gọi xe, hoặc gọi anh mình tới… Cậu không cần bận tâm đâu.”
Alpha nhíu mày: “Tuần trước vẫn được.”
“Khi đó tôi không biết mà! Sao tôi biết được chứ!” Lạc Hành Vân nóng nảy: “Tuy hiện giờ cậu đang trong thời kỳ nhạy cảm nên dễ bị ảnh hương, nhưng nếu Omega nhà cậu biết, người ta sẽ buồn lắm đấy. Cậu cố gắng kiên nhẫn, đừng tiếp xúc với tôi. Lớn bằng từng này rồi, tôi có thể tự lo cho bản thân mình, không cần ai đưa đón gì đâu.”
Nói một mạch hết cả câu dài, Lạc Hành Vân mới nhận ra mình quá sốt ruột, vội vàng thêm thắt: “Đương nhiên chúng ta vẫn là…”
Cậu định nói là bạn tốt, nhưng nghĩ rồi lại thôi, lớp trưởng và cậu sao có thể là bạn được chứ. Giữa bọn họ chẳng có đất màu để ươm mầm nuôi dưỡng tình bạn thuần khiết giữa hai cậu bạn chung trường phổ thông. Đất nền mờ ám không thể giúp cây tình bạn thuần khiết đơm bông.
Cuối cùng, Lạc Hành Vân nói: “… Bạn học tốt.”
Cậu và Bùi Diễn, rốt cuộc chỉ tới đây thôi.
Một Alpha hàng đầu rơi vào kỳ nhạy cảm vì cậu, chuyện này quả thật đã khiến một trai thẳng thuần khiết như Lạc Hành Vân chẳng thể kiềm lòng. Bản thân cậu cũng không thể khẳng định mình không hưởng thụ sự quan tâm đầy tinh tế ấy.
Chưa có ai đối xử với cậu như Bùi Diễn, mang sẵn thuốc ức chế loại xịn trong người, xuất hiện đúng nơi cậu cần, nói những lời khiến cậu đỏ cả mặt lẫn tai, dốc lòng chăm sóc cậu, đối xử với cậu như bảo bối dễ vỡ.
Nhưng khi biết sự tồn tại của vị tiểu thư kia, biết sẽ có người vì thế mà đau lòng muốn chết, cậu lại đứng ngồi không yên.
Hiện giờ, đầu óc Bùi Diễn đang trong trạng thái không bình thường, hệ thống đạo đức sụp đổ. Là bên vẫn giữ được lý trí, Lạc Hành Vân phải thay mặt cả hai đưa ra quyết định chính xác.
Alpha chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm hồi lâu rồi đột nhiên tiến lên, lấy điện thoại di động trong túi áo cậu ra. Lạc Hành Vân chưa kịp ngăn cản, Bùi Diễn đã nhập password xong, động tác thuần thục lưu loát, chẳng giống người vừa đi cướp di động của người khác một chút nào.
Lạc Hành Vân đứng bên cạnh nhìn tới ngây người: “Sao cậu lại biết password của tôi?!”
Bùi Diễn trả lời cực kỳ thản nhiên: “Động tác tay của cậu khi ấn password rất bắt mắt, tôi không kiềm chế được nên ngắm thêm mấy lần rồi nhớ luôn.”
Lạc Hành Vân trợn mắt nhìn hắn mở Album ra: “Đây là vấn đề đẹp hay không đẹp sao?!”
Bùi Diễn mở ảnh chụp màn hình Thích Vũ gửi, giơ lên trước mắt Lạc Hành Vân, hỏi: “Là cái này à?”
Lạc Hành Vân: “…”
Dáng vẻ điều binh hỏi tội này có hơi quen…
Thời thế thay đổi rồi.
Bùi Diễn thấy cậu không đáp, mặc định là cậu đồng ý, bèn lẩm nhẩm đọc từng con chữ hiện lên trước mắt: “Tôi đã gặp Omega của cậu ta rồi.”
“Từng bắt gặp bạn Bùi và O của cậu ta tay trong tay đi trên đường Giang Tân, dáng người O rất cao nhưng lại gầy, chuẩn như siêu mẫu vậy, tóc vừa dài vừa óng, nhìn bóng lưng cũng biết là người đẹp hút hồn.”
“Tôi cũng từng gặp rồi, hình như còn từng đến phòng bảo vệ trường đưa cơm.”
Alpha đọc xong ba câu, hơi trào phúng: “Cách tận mấy tòa nhà mà vẫn thấy rõ được, mắt tinh thật.”
Lạc Hành Vân vô thức chột dạ, sau lại nghĩ Bùi Diễn mới là người sai, bèn học theo khí thế hùng hồn của hắn, nói: “Hừ, chẳng lẽ cậu không thấy áy náy chút nào sao!”
“Sao tôi phải áy náy chứ.” Bùi Diễn nói rồi tiếp tục đọc những dòng chữ trên màn hình, mặt không biến sắc, lần này, hắn đọc bài đăng chính: “Tiểu Cố bất khuất tuyên bố đã cướp nụ hôn đầu của Bùi thần, Bùi thần đáp: Mong cậu đừng nói lung tung. Omega nhà tôi rất nhát, lại dễ tin người, tôi còn phải dỗ cậu ấy nữa.”
Nhìn từ vị trí của Lạc Hành Vân, nửa bên mặt Alpha lấp sau màn hình, đường nét trên gương mặt không rõ, chỉ có mắt phượng và hàng lông mi rủ xuống rõ ràng như được quay đặc tả dưới ánh sáng mờ ảo.
Lúc này, người kia không nói gì, đôi mắt đen thẫm ngước lên, trói chặt lấy cậu: “Xem ra, đúng là đang dỗ…”
Lạc Hành Vân ngay lập tức trở nên ngây ngốc, khuôn mặt như bị thiêu cháy, tựa như gió xuân thổi tới, hoa nở khắp chốn.
Bùi Diễn bình thản thu lại ánh mắt, trượt xuống vẽ một đường: “Không rõ những chuyện khác ra sao, nhưng đúng là Bùi thần siêu bảo vệ người kia *bốn dấu chấm than*. Lúc Bùi thần cảnh cáo Tiểu Cố, tôi ở ngay tại hiện trường, sát khí cuộn trào *thêm dấu chấm than*. Tiểu Cố sợ tới mức không dám lẳng lơ nữa, đợi Bùi thần đi rồi mới dám lẩm bẩm một cậu “có bạn trai như vậy chẳng phải nên đổi một người khác sao”…”
Bùi thần bình luận: “Ngàn vàng không đổi.”
Dứt lời, Alpha đưa điện thoại trong tay ra trước mặt Lạc Hành Vân, nhàn nhã ung dung như đang vui đùa với một chú cá nhỏ không nghe lời: “Có chuyện sao lại không hỏi lớp trưởng?”
Bạn cá nhỏ họ Lạc há miệng rồi mím môi, tay Bùi Diễn lại hơi giơ lên, nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên đôi môi đang hé mở ấy: “Để tôi chỉ cậu. Ví dụ như… Lớp trưởng, cậu chân đạp hai thuyền sao?”
Khoảng cách quá nguy hiểm, chỉ cần đôi mắt thâm thúy kia đảo qua, bạn Lạc cá nhỏ liền có cảm giác mình sắp bị hôn, sợ tới mức bỏ cả điện thoại di động, xoay người bỏ chạy.
Alpha nâng đôi chân dài, dùng sức đạp lên thành cầu, tạo thành một nhà giam ngăn cản đường đi của cậu, chuẩn xác dẫm lên một góc tay áo nhỏ của Lạc Hành Vân.
“Đúng là tôi dẫm thật.” Lạc Hành Vân chỉ cảm nhận được một giọng nói mát lạnh luồn vào lỗ tai mình, cùng với đó, một hơi thở khô nóng cũng phả lên cổ cậu: “Cậu xem tôi đang dẫm ai?”
Lạc Hành Vân như bị mê hoặc, hoảng loạn nhìn qua.
Dưới ánh đèn đường, Alpha cao lớn anh tuấn dẫm lên ống tay áo cậu.
Một chân hắn dẫm lên cái bóng của cậu.
… Là cậu.
… Mà cũng là cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất