Chương 68: Lạc thần phú
Vài ngày sau đó, hôm nào Lạc Hành Vân cũng sang Đại học H học ké hoặc vùi mình trong thư viện tìm tư liệu. Giáo viên Ngữ văn không nói gì, thầy dạy Vật lý không thèm quản, lớp thực nghiệm ban Khoa học Tự nhiên lập tức nhảy lên hàng ông lớn của trường.
Mà tinh thần của các giảng viên cũng như bầu không khí giảng đường ở viện Khoa học ứng dụng trường Đại học H thì lại không tốt lắm. Có một thằng nhóc chẳng biết từ đâu nhảy ra, cứ thường xuyên quấn lấy bọn họ hỏi này hỏi nọ, nói chung là vô cùng ham học. Lúc rảnh rỗi, các giảng viên cũng hỏi thăm cậu nhóc đó tên gì, học lớp nào, chờ khi có đợt sẽ gọi đi làm nghiên cứu sinh.
Bùi Diễn là đối tượng cách ly, chỉ có thể đặt đồ ăn cho cậu, tích cực nuôi heo.
Hôm nay heo đói bụng sớm, mò ra khỏi thư viện kiếm ăn.
Lúc đi qua sân bóng rổ, cậu trông thấy bọn Bùi Diễn, Lý Ngộ đang chơi bóng rổ.
Mùa đông trời lạnh, gió Bắc thổi vù vù, một đám Alpha chỉ mặc áo mỏng mà vẫn nóng đến đổ mồ hôi.
Giữa rất nhiều thiếu niên tràn đầy sức sống, Bùi Diễn là người đáng chú ý nhất. Hắn cao một mét tám bảy, chân dài vai rộng, điềm đạm trưởng thành, nếu không tận mắt chứng kiến, thật sự rất khó tưởng tượng ngay cả bóng dáng của hắn cũng có thể giết người.
Lạc Hành Vân không kìm lòng nổi, vùi mặt vào chiếc khăn quàng, nắm chặt chấn song của hàng rào, nhìn hắn ngơ ngẩn.
Cậu thích học tập. Chỉ cần vùi đầu vào việc học, cậu sẽ cảm thấy thời gian và hiện thực đều bị lãng quên. Dù buông sách vở xuống, cậu vẫn thấy chưa đã thèm trước một thế giới học thức đầy uyên bác.
Nhưng gần đây, sau khi trải qua quá trình nạp tri thức, cậu sẽ nhanh chóng cảm thấy hơi mất mát.
Đến khi nhìn thấy Bùi Diễn, cậu mới hiểu cảm giác mất mát này xuất phát từ đâu.
Cậu còn quá trẻ, nhung nhớ âm ỉ trong tim có lẽ còn chưa đến mức khắc cốt ghi tâm nhưng vẫn luôn có một suy nghĩ mộc mạc dâng lên trong lòng: cậu cũng muốn chơi đùa cùng Bùi Diễn.
Dù không làm gì, chỉ ngồi cạnh nhau trò chuyện cũng tốt rồi.
Cậu luôn muốn hắn được vui.
Lý Ngộ tinh mắt liếc sang, gọi: “Tiểu Lạc!”
Lạc Hành Vân bừng tỉnh, tình cảm chan chứa tràn ra từ đáy mắt không kịp giấu đi.
Bùi Diễn nhân cơ hội vượt qua Lý Ngộ, chạy ba bước đến dưới rổ, bật người nhảy lên, vạt áo T-shirt bị xốc lên để lộ đường cong thắt lưng đẹp mắt. Động tác của hắn lạnh lùng sắc bén hệt như một lưỡi đao, lại tao nhã thản nhiên như một cánh hạc vụt qua ngàn mây trên bầu trời.
Cảm giác vô cùng thành thạo và tràn đầy sức mạnh.
“Đỉnh quá!!!”
“Đệt mợ! Anh Bùi!”
“Mày biết bay đấy à…”
Lạc Hành Vân kích động đến đỏ cả mặt, lén nhảy lên mấy bước hệt như một đứa trẻ gặp chuyện vui.
Hưng phấn mấy giây, cậu mới muộn màng lấy di động ra, vụng về giơ lên, hệt như một phụ huynh lớn tuổi vội vàng ghi lại khoảnh khắc oai phong của con mình trong đại hội thể thao.
Trên sân bóng rổ, Lý Ngộ ồn ào: “Không tính quả này, khi tôi hô hai tiếng “Tiểu Lạc” thì chính là có ý đề nghị nghỉ giải lao! Nghỉ giải lao!”
Bùi Diễn ném bóng cho hắn, đi qua một bên nhặt bình nước khoáng lên, liếc sang bằng ánh mắt tối đen.
Hắn ngửa đầu, ngậm lấy miệng bình.
Lạc Hành Vân phóng to hình ảnh, yết hầu của Alpha dịch chuyển trên chiếc cổ trơn bóng và đẹp đẽ.
Dưới hàng mi dày rậm, đôi con ngươi của hắn như lóe sáng, nhìn cậu chằm chằm.
Uống xong một ngụm nước, khi bỏ bình nước xuống, hắn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ miệng bình.
Một giọt nước tràn khỏi khóe môi, trượt xuống yết hầu đầy quyến rũ, lại lướt xuống đường xương quai xanh sắc nét lộ ra nơi cổ áo.
Lạc Hành Vân lặng lẽ tắt điện thoại, cúi đầu giấu nó ra sau lưng.
Trời rất lạnh, nhưng trong lòng cậu lại như có lửa nóng đang hừng hực cháy.
Hoắc Tư Minh hổn hển chạy đến cạnh lưới sắt: “Ể, bọn tao chơi bóng, mày đừng có đến.”
Lạc Hành Vân lấy lại bình tĩnh: “… Cố ý chạy đến để nói với tao mỗi câu đấy thôi à?”
Hoắc Tư Minh giơ ngón giữa.
Lạc Hành Vân cảm thấy cậu ta thật đáng thương giữa một đám Alpha: “Sao mày lại chơi bóng với lớp trưởng?”
Hoắc Tư Minh: “Đi vào lòng địch, nắm bắt phương hướng hành động của đối phương, đem đến cho anh mày những tháng ngày bình yên, êm ái.”
Lạc Hành Vân tặc lưỡi: “Mày không sợ bỏ mạng bất ngờ à?”
Hoắc Tư Minh đạp chân vào hàng rào: “Bỏ mạng bất ngờ cái cức gì?! Giờ tao đã là thành viên chủ lực của đội rồi.”
“Mày cũng có thể trở thành thành viên chủ lực, lớp chúng ta có nhiều người thế, sao chẳng ai chịu ra sân?”
“Chịu.” Hoắc Tư Minh lạnh run trong gió rét, tỏ ra không hiểu nổi: “Lớp trưởng chọn bừa.”
Xa xa, Bùi Diễn đang nhìn về phía này.
Thẩm Thư Ý đứng cạnh hắn cũng nhìn lại đây, cười nói vài câu gì đó.
Lạc Hành Vân lùi một bước, xoay người vờ như không phát hiện.
Cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, sân bóng rổ nằm trên con đường duy nhất nối từ thư viện tới tòa nhà dạy học.
Hoắc Tư Minh: “Ôi, sắp thi tháng rồi…” Cậu vốn định hỏi Lạc Hành Vân có định lên lớp để học ôn không, nhưng nghĩ đến việc còn chưa xin chỉ thị từ Lạc Phong nên đành nuốt xuống, nói: “Mày chẳng chịu lên lớp gì cả, giờ về học vẫn còn kịp đấy.”
Lạc Hành Vân cười ha ha đầy kiêu ngạo: “Đàn ông chân chính đã bước đi là quyết không quay đầu!”
“Mày chết đi.” Hoắc Tư Minh nguyền rủa: “Ngoài Toán Lý Hoá, điểm mày sẽ liệt hết cho xem.”
“Tao đã có Toán Lý Hoá rồi, còn quan tâm những môn khác liệt hay không làm gì nữa.”
“Hoắc Tư Minh.” Bọn họ tán gẫu hơi lâu, Thẩm Thư Ý ở phía sau lớn tiếng gọi.
Hoắc Tư Minh: “Đến đây, đến đây!”
Lạc Hành Vân phất tay: “Cẩn thận cảm lạnh!”
“Cút đi.”
Lạc Hành Vân cẩn thận quan sát sân bóng, không thấy những thành viên khác của nhóm tự kỉ. Có lẽ Bùi lão cẩu quyết định bắt đầu tấn công nhóm cậu từ mắt xích của tên Alpha Hoắc Tư Minh này.
Nhưng lời nói của Hoắc Tư Minh thực sự đã nhắc nhở cậu, ngày mai là bắt đầu thi tháng rồi. Ngày đầu tiên sẽ thi Ngữ văn. Đây là môn cậu luôn cố gắng kéo điểm lên chứ không phó mặc cho số phận như tiếng Anh. Thế nên sau khi lấy đồ ăn ở phòng bảo vệ, cậu liền trở về phòng học.
Thích Vũ đang đau khổ một mình một bàn, trải qua những ngày tháng cô độc trước khi thi cử. Đột nhiên thấy Lạc Hành Vân đi vào, cậu ta nhanh chóng lấy hai quả táo trong ngăn bàn ra, để lên bàn học của đối phương, lại tìm đâu ra hai ngọn nến cắm lên, cầu nguyện: “Xin Lạc thần phù hộ Toán Lý Hoá của con đều trên 110 điểm, tín nam Thích Vũ nguyện không ăn thịt một tháng, đương nhiên là chỉ tính thịt đỏ (*), thịt lợn luộc vẫn được ăn…”
(*) Thịt đỏ được định nghĩa cụ thể là các loại thịt bò, thịt cừu và thịt bê ngoài ra còn có thịt ngựa, thịt trâu.
“Moazz~” Lạc Hành Vân vươn tay phất quá đỉnh đầu Thích Vũ: “Cho mày ít ánh sáng thánh thần này~”
Thích Vũ run lên đầy thành kính, sau đó lén lút hé một mắt tựa như mới trộm gà trước mắt Phật: “Lạc thần độ tao Khoa học tự nhiên, Ngữ văn của mày sẽ không cần lo nữa~”
Lạc Hành Vân đập sách vào đầu cậu, mệt mỏi ngồi xuống chỗ mình: “Ngữ văn của tao nhất định sẽ đủ điểm đạt, mày có biết tao đã học thuộc cả bài “Đường Thục khó” (*) rồi không…”
(*) Thục đạo nan (Đường Thục khó) của nhà thơ Lý Bạch. Đọc ở đây.
Bùi Diễn khoác đồng phục tiến vào từ bên ngoài phòng học, không cần nhìn ngang ngó dọc đã có thể bắt được hình bóng Lạc Hành Vân.
Mùa đông, trời tối sớm, lúc này bên ngoài đã tối đen, nhưng chút nữa giờ tự học mới bắt đầu. Trong phòng chỉ có vài người. Loa trường đang phát một bản tình ca êm ái. Bùi Diễn nhìn Lạc Hành Vân, đám Alpha đang cười nói sau lưng hắn đều đột nhiên tắt tiếng.
Bọn họ không nói lời nào, nhưng vẻ mặt đều như đang đùa cợt.
“Đọc thuộc lòng một lượt tôi xem.” Bùi Diễn tùy tiện đi tới chỗ mình, ngồi xuống.
Lạc Hành Vân: “…”
Hoắc Tư Minh: “Vì sao?!” Cậu thật sự hoài nghi lớp trưởng đang cố ý bắt chuyện với lão Lạc nhà mình!
Bùi Diễn dựa vào lưng ghế, trả lời như lẽ đương nhiên: “Vì sao à? Vì tôi là người được thầy cô ủy thác truy bài môn Ngữ văn đấy.”
Lạc Hành Vân không phân biệt được Bùi Diễn đang nói đùa hay nói thật, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy sách Ngữ văn ra, đổi chỗ cho Thích Vũ, mở bài “Đường Thục khó” cho Bùi Diễn nhìn, còn mình thì bắt đầu đọc thuộc.
Mới chơi bóng xong, tóc Bùi Diễn vẫn còn hơi ẩm ướt, nhưng hơi thở lại cực kỳ mát mẻ. Hắn biếng nhác ngả lưng vào ghế, vặn nắp bình nước khoáng, vừa nhìn về phía trước tỏ vẻ đang nghiêm túc lắng nghe, vừa uống từng ngụm nhỏ.
Lạc Hành Vân vốn chưa thuộc hẳn, nhìn bộ dạng này của hắn lại càng thêm mất tập trung.
Các bạn học đi vào bắt gặp cảnh tượng ấy thì đồng loạt tắt tiếng và hành quân trong lặng lẽ, ánh mắt còn lộ vẻ căng thẳng. Sau đó, tất cả đều về chỗ, lấy sách Ngữ văn ra, bắt đầu học thuộc lòng.
Lạc Hành Vân mất mười lăm phút để ngắc ngứ đọc xong bài thơ. Bùi Diễn gật đầu: “Cũng không tồi. ”
“Hôm nay thầy Lâm dặn kiểm tra bài à?” Lý Ngộ tỉnh táo thò đầu lên, cất lời hỏi thăm tin tức nội bộ.
Bùi Diễn: “Không.”
Thế là tất cả học sinh lớp 8 đều nhẹ nhàng thở ra, sau đó không khỏi cảm thấy kỳ quái, sao tự nhiên lớp trưởng lại kiểm tra bài Lạc thần.
Hoắc Tư Minh cũng rất muốn biết lý do, nhưng Lý Ngộ đã đi trước cậu một bước, tùy tiện hỏi: “Thế sao mày lại bắt Lạc thần đọc thuộc?”
Liếc nhìn người kia, khóe miệng khẽ cong lên, Bùi Diễn trả lời: ““Đường Thục khó” của cậu ấy, là do tao dạy.”
Lạc Hành Vân nhớ lại cái hôm ở nhà Hạc Vọng Lan, không khỏi vươn tay sờ gáy.
Nơi từng bị đôi môi đầy đặn và gợi cảm của người kia hôn hôm ấy hình như lại nóng lên.
Lý Ngộ không biết nội tình, sửng sốt trong giây lát, nói: “Mày đang bắt nạt học sinh đúng không! Mày xem, người ta run đến mức vã cả mồ hôi lạnh.”
“Phải không?” Bùi Diễn duỗi cẳng chân dài, xoay người, chăm chú quan sát Lạc Hành Vân.
Đồng tử của hắn đậm màu, bình thường có vẻ lạnh lùng, nhưng khi nghiêm túc lại cực thâm tình.
Loa trường bắt đầu phát tin về lượng calo cần thiết, mọi người thấy lớp trưởng không kiểm tra bài nữa cũng ồn ào hẳn lên. Giữa cảnh tượng huyên náo này, ánh mắt của Bùi Diễn lại càng thêm lắng đọng.
Ánh mắt ấy tràn đầy mong nhớ, tựa như mấy hôm không gặp, chỉ muốn ôm người nọ trong lòng, tỉ mỉ vuốt ve.
Lạc Hành Vân xấu hổ dùng sách giáo khoa che mặt.
“Người ta giận rồi.” Lý Ngộ ở một bên cợt nhả: “Mày nói xem phải làm sao?”
“Tôi cũng đọc thuộc mấy câu cho cậu ấy vậy.” Giọng nói của Bùi Diễn hơi không đứng đắn.
Lạc Hành Vân vừa định bảo thôi đi, nhưng hắn đã mở miệng rồi.
“Hình dáng của nàng
Nhẹ nhàng như chim hồng bay
Uyển chuyển như rồng lượn
Rực rỡ như cúc mùa thu
Tươi rạng như tùng mùa xuân….”
“Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp
Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên…”
“To nhỏ vừa chuẩn
Dài ngắn vừa thích hợp
Vai như vót đẽo thành
Eo như lấy dải lụa thắt lại…”
(*) Trích bài thơ Lạc thần phú của Tào Thực. Đọc cả bài ở đây.
Giọng nói mát rượi, lời thơ đẫm ý tình.
Như đạp trên nốt nhạc, phóng khoáng lại phong lưu.
“Mày đọc cái quỷ gì vậy?” Lý Ngộ gục ngã vì kiến thức của anh Bùi: “Tao chưa học bài này.”
Bùi Diễn nghiêng người, hỏi Lạc Hành Vân: “Thế cậu đã học chưa?”
Lạc Hành Vân: “…”
“Lạc thần phú” của Tào Thực.
Một bài thơ tình vang vọng ngàn năm.
Hoắc Tư Minh dốt Ngữ văn: “Bài gì vậy?! Cậu ta đọc cái của nợ gì thế!”
Thích Tiểu Vũ giỏi Ngữ văn che mặt cười hi hi.
Lạc Hành Vân hơi đỏ mặt, ho khan mấy tiếng, gân cổ nói: “Chưa học. Không học. Chịu.”
Tôi chẳng thèm học đâu!
Quá gay đi!
Bùi Diễn cười cong con mắt: “Tôi dạy cho cậu, mai này viết văn có thể sẽ phải dùng.”
Mà tinh thần của các giảng viên cũng như bầu không khí giảng đường ở viện Khoa học ứng dụng trường Đại học H thì lại không tốt lắm. Có một thằng nhóc chẳng biết từ đâu nhảy ra, cứ thường xuyên quấn lấy bọn họ hỏi này hỏi nọ, nói chung là vô cùng ham học. Lúc rảnh rỗi, các giảng viên cũng hỏi thăm cậu nhóc đó tên gì, học lớp nào, chờ khi có đợt sẽ gọi đi làm nghiên cứu sinh.
Bùi Diễn là đối tượng cách ly, chỉ có thể đặt đồ ăn cho cậu, tích cực nuôi heo.
Hôm nay heo đói bụng sớm, mò ra khỏi thư viện kiếm ăn.
Lúc đi qua sân bóng rổ, cậu trông thấy bọn Bùi Diễn, Lý Ngộ đang chơi bóng rổ.
Mùa đông trời lạnh, gió Bắc thổi vù vù, một đám Alpha chỉ mặc áo mỏng mà vẫn nóng đến đổ mồ hôi.
Giữa rất nhiều thiếu niên tràn đầy sức sống, Bùi Diễn là người đáng chú ý nhất. Hắn cao một mét tám bảy, chân dài vai rộng, điềm đạm trưởng thành, nếu không tận mắt chứng kiến, thật sự rất khó tưởng tượng ngay cả bóng dáng của hắn cũng có thể giết người.
Lạc Hành Vân không kìm lòng nổi, vùi mặt vào chiếc khăn quàng, nắm chặt chấn song của hàng rào, nhìn hắn ngơ ngẩn.
Cậu thích học tập. Chỉ cần vùi đầu vào việc học, cậu sẽ cảm thấy thời gian và hiện thực đều bị lãng quên. Dù buông sách vở xuống, cậu vẫn thấy chưa đã thèm trước một thế giới học thức đầy uyên bác.
Nhưng gần đây, sau khi trải qua quá trình nạp tri thức, cậu sẽ nhanh chóng cảm thấy hơi mất mát.
Đến khi nhìn thấy Bùi Diễn, cậu mới hiểu cảm giác mất mát này xuất phát từ đâu.
Cậu còn quá trẻ, nhung nhớ âm ỉ trong tim có lẽ còn chưa đến mức khắc cốt ghi tâm nhưng vẫn luôn có một suy nghĩ mộc mạc dâng lên trong lòng: cậu cũng muốn chơi đùa cùng Bùi Diễn.
Dù không làm gì, chỉ ngồi cạnh nhau trò chuyện cũng tốt rồi.
Cậu luôn muốn hắn được vui.
Lý Ngộ tinh mắt liếc sang, gọi: “Tiểu Lạc!”
Lạc Hành Vân bừng tỉnh, tình cảm chan chứa tràn ra từ đáy mắt không kịp giấu đi.
Bùi Diễn nhân cơ hội vượt qua Lý Ngộ, chạy ba bước đến dưới rổ, bật người nhảy lên, vạt áo T-shirt bị xốc lên để lộ đường cong thắt lưng đẹp mắt. Động tác của hắn lạnh lùng sắc bén hệt như một lưỡi đao, lại tao nhã thản nhiên như một cánh hạc vụt qua ngàn mây trên bầu trời.
Cảm giác vô cùng thành thạo và tràn đầy sức mạnh.
“Đỉnh quá!!!”
“Đệt mợ! Anh Bùi!”
“Mày biết bay đấy à…”
Lạc Hành Vân kích động đến đỏ cả mặt, lén nhảy lên mấy bước hệt như một đứa trẻ gặp chuyện vui.
Hưng phấn mấy giây, cậu mới muộn màng lấy di động ra, vụng về giơ lên, hệt như một phụ huynh lớn tuổi vội vàng ghi lại khoảnh khắc oai phong của con mình trong đại hội thể thao.
Trên sân bóng rổ, Lý Ngộ ồn ào: “Không tính quả này, khi tôi hô hai tiếng “Tiểu Lạc” thì chính là có ý đề nghị nghỉ giải lao! Nghỉ giải lao!”
Bùi Diễn ném bóng cho hắn, đi qua một bên nhặt bình nước khoáng lên, liếc sang bằng ánh mắt tối đen.
Hắn ngửa đầu, ngậm lấy miệng bình.
Lạc Hành Vân phóng to hình ảnh, yết hầu của Alpha dịch chuyển trên chiếc cổ trơn bóng và đẹp đẽ.
Dưới hàng mi dày rậm, đôi con ngươi của hắn như lóe sáng, nhìn cậu chằm chằm.
Uống xong một ngụm nước, khi bỏ bình nước xuống, hắn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ miệng bình.
Một giọt nước tràn khỏi khóe môi, trượt xuống yết hầu đầy quyến rũ, lại lướt xuống đường xương quai xanh sắc nét lộ ra nơi cổ áo.
Lạc Hành Vân lặng lẽ tắt điện thoại, cúi đầu giấu nó ra sau lưng.
Trời rất lạnh, nhưng trong lòng cậu lại như có lửa nóng đang hừng hực cháy.
Hoắc Tư Minh hổn hển chạy đến cạnh lưới sắt: “Ể, bọn tao chơi bóng, mày đừng có đến.”
Lạc Hành Vân lấy lại bình tĩnh: “… Cố ý chạy đến để nói với tao mỗi câu đấy thôi à?”
Hoắc Tư Minh giơ ngón giữa.
Lạc Hành Vân cảm thấy cậu ta thật đáng thương giữa một đám Alpha: “Sao mày lại chơi bóng với lớp trưởng?”
Hoắc Tư Minh: “Đi vào lòng địch, nắm bắt phương hướng hành động của đối phương, đem đến cho anh mày những tháng ngày bình yên, êm ái.”
Lạc Hành Vân tặc lưỡi: “Mày không sợ bỏ mạng bất ngờ à?”
Hoắc Tư Minh đạp chân vào hàng rào: “Bỏ mạng bất ngờ cái cức gì?! Giờ tao đã là thành viên chủ lực của đội rồi.”
“Mày cũng có thể trở thành thành viên chủ lực, lớp chúng ta có nhiều người thế, sao chẳng ai chịu ra sân?”
“Chịu.” Hoắc Tư Minh lạnh run trong gió rét, tỏ ra không hiểu nổi: “Lớp trưởng chọn bừa.”
Xa xa, Bùi Diễn đang nhìn về phía này.
Thẩm Thư Ý đứng cạnh hắn cũng nhìn lại đây, cười nói vài câu gì đó.
Lạc Hành Vân lùi một bước, xoay người vờ như không phát hiện.
Cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, sân bóng rổ nằm trên con đường duy nhất nối từ thư viện tới tòa nhà dạy học.
Hoắc Tư Minh: “Ôi, sắp thi tháng rồi…” Cậu vốn định hỏi Lạc Hành Vân có định lên lớp để học ôn không, nhưng nghĩ đến việc còn chưa xin chỉ thị từ Lạc Phong nên đành nuốt xuống, nói: “Mày chẳng chịu lên lớp gì cả, giờ về học vẫn còn kịp đấy.”
Lạc Hành Vân cười ha ha đầy kiêu ngạo: “Đàn ông chân chính đã bước đi là quyết không quay đầu!”
“Mày chết đi.” Hoắc Tư Minh nguyền rủa: “Ngoài Toán Lý Hoá, điểm mày sẽ liệt hết cho xem.”
“Tao đã có Toán Lý Hoá rồi, còn quan tâm những môn khác liệt hay không làm gì nữa.”
“Hoắc Tư Minh.” Bọn họ tán gẫu hơi lâu, Thẩm Thư Ý ở phía sau lớn tiếng gọi.
Hoắc Tư Minh: “Đến đây, đến đây!”
Lạc Hành Vân phất tay: “Cẩn thận cảm lạnh!”
“Cút đi.”
Lạc Hành Vân cẩn thận quan sát sân bóng, không thấy những thành viên khác của nhóm tự kỉ. Có lẽ Bùi lão cẩu quyết định bắt đầu tấn công nhóm cậu từ mắt xích của tên Alpha Hoắc Tư Minh này.
Nhưng lời nói của Hoắc Tư Minh thực sự đã nhắc nhở cậu, ngày mai là bắt đầu thi tháng rồi. Ngày đầu tiên sẽ thi Ngữ văn. Đây là môn cậu luôn cố gắng kéo điểm lên chứ không phó mặc cho số phận như tiếng Anh. Thế nên sau khi lấy đồ ăn ở phòng bảo vệ, cậu liền trở về phòng học.
Thích Vũ đang đau khổ một mình một bàn, trải qua những ngày tháng cô độc trước khi thi cử. Đột nhiên thấy Lạc Hành Vân đi vào, cậu ta nhanh chóng lấy hai quả táo trong ngăn bàn ra, để lên bàn học của đối phương, lại tìm đâu ra hai ngọn nến cắm lên, cầu nguyện: “Xin Lạc thần phù hộ Toán Lý Hoá của con đều trên 110 điểm, tín nam Thích Vũ nguyện không ăn thịt một tháng, đương nhiên là chỉ tính thịt đỏ (*), thịt lợn luộc vẫn được ăn…”
(*) Thịt đỏ được định nghĩa cụ thể là các loại thịt bò, thịt cừu và thịt bê ngoài ra còn có thịt ngựa, thịt trâu.
“Moazz~” Lạc Hành Vân vươn tay phất quá đỉnh đầu Thích Vũ: “Cho mày ít ánh sáng thánh thần này~”
Thích Vũ run lên đầy thành kính, sau đó lén lút hé một mắt tựa như mới trộm gà trước mắt Phật: “Lạc thần độ tao Khoa học tự nhiên, Ngữ văn của mày sẽ không cần lo nữa~”
Lạc Hành Vân đập sách vào đầu cậu, mệt mỏi ngồi xuống chỗ mình: “Ngữ văn của tao nhất định sẽ đủ điểm đạt, mày có biết tao đã học thuộc cả bài “Đường Thục khó” (*) rồi không…”
(*) Thục đạo nan (Đường Thục khó) của nhà thơ Lý Bạch. Đọc ở đây.
Bùi Diễn khoác đồng phục tiến vào từ bên ngoài phòng học, không cần nhìn ngang ngó dọc đã có thể bắt được hình bóng Lạc Hành Vân.
Mùa đông, trời tối sớm, lúc này bên ngoài đã tối đen, nhưng chút nữa giờ tự học mới bắt đầu. Trong phòng chỉ có vài người. Loa trường đang phát một bản tình ca êm ái. Bùi Diễn nhìn Lạc Hành Vân, đám Alpha đang cười nói sau lưng hắn đều đột nhiên tắt tiếng.
Bọn họ không nói lời nào, nhưng vẻ mặt đều như đang đùa cợt.
“Đọc thuộc lòng một lượt tôi xem.” Bùi Diễn tùy tiện đi tới chỗ mình, ngồi xuống.
Lạc Hành Vân: “…”
Hoắc Tư Minh: “Vì sao?!” Cậu thật sự hoài nghi lớp trưởng đang cố ý bắt chuyện với lão Lạc nhà mình!
Bùi Diễn dựa vào lưng ghế, trả lời như lẽ đương nhiên: “Vì sao à? Vì tôi là người được thầy cô ủy thác truy bài môn Ngữ văn đấy.”
Lạc Hành Vân không phân biệt được Bùi Diễn đang nói đùa hay nói thật, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy sách Ngữ văn ra, đổi chỗ cho Thích Vũ, mở bài “Đường Thục khó” cho Bùi Diễn nhìn, còn mình thì bắt đầu đọc thuộc.
Mới chơi bóng xong, tóc Bùi Diễn vẫn còn hơi ẩm ướt, nhưng hơi thở lại cực kỳ mát mẻ. Hắn biếng nhác ngả lưng vào ghế, vặn nắp bình nước khoáng, vừa nhìn về phía trước tỏ vẻ đang nghiêm túc lắng nghe, vừa uống từng ngụm nhỏ.
Lạc Hành Vân vốn chưa thuộc hẳn, nhìn bộ dạng này của hắn lại càng thêm mất tập trung.
Các bạn học đi vào bắt gặp cảnh tượng ấy thì đồng loạt tắt tiếng và hành quân trong lặng lẽ, ánh mắt còn lộ vẻ căng thẳng. Sau đó, tất cả đều về chỗ, lấy sách Ngữ văn ra, bắt đầu học thuộc lòng.
Lạc Hành Vân mất mười lăm phút để ngắc ngứ đọc xong bài thơ. Bùi Diễn gật đầu: “Cũng không tồi. ”
“Hôm nay thầy Lâm dặn kiểm tra bài à?” Lý Ngộ tỉnh táo thò đầu lên, cất lời hỏi thăm tin tức nội bộ.
Bùi Diễn: “Không.”
Thế là tất cả học sinh lớp 8 đều nhẹ nhàng thở ra, sau đó không khỏi cảm thấy kỳ quái, sao tự nhiên lớp trưởng lại kiểm tra bài Lạc thần.
Hoắc Tư Minh cũng rất muốn biết lý do, nhưng Lý Ngộ đã đi trước cậu một bước, tùy tiện hỏi: “Thế sao mày lại bắt Lạc thần đọc thuộc?”
Liếc nhìn người kia, khóe miệng khẽ cong lên, Bùi Diễn trả lời: ““Đường Thục khó” của cậu ấy, là do tao dạy.”
Lạc Hành Vân nhớ lại cái hôm ở nhà Hạc Vọng Lan, không khỏi vươn tay sờ gáy.
Nơi từng bị đôi môi đầy đặn và gợi cảm của người kia hôn hôm ấy hình như lại nóng lên.
Lý Ngộ không biết nội tình, sửng sốt trong giây lát, nói: “Mày đang bắt nạt học sinh đúng không! Mày xem, người ta run đến mức vã cả mồ hôi lạnh.”
“Phải không?” Bùi Diễn duỗi cẳng chân dài, xoay người, chăm chú quan sát Lạc Hành Vân.
Đồng tử của hắn đậm màu, bình thường có vẻ lạnh lùng, nhưng khi nghiêm túc lại cực thâm tình.
Loa trường bắt đầu phát tin về lượng calo cần thiết, mọi người thấy lớp trưởng không kiểm tra bài nữa cũng ồn ào hẳn lên. Giữa cảnh tượng huyên náo này, ánh mắt của Bùi Diễn lại càng thêm lắng đọng.
Ánh mắt ấy tràn đầy mong nhớ, tựa như mấy hôm không gặp, chỉ muốn ôm người nọ trong lòng, tỉ mỉ vuốt ve.
Lạc Hành Vân xấu hổ dùng sách giáo khoa che mặt.
“Người ta giận rồi.” Lý Ngộ ở một bên cợt nhả: “Mày nói xem phải làm sao?”
“Tôi cũng đọc thuộc mấy câu cho cậu ấy vậy.” Giọng nói của Bùi Diễn hơi không đứng đắn.
Lạc Hành Vân vừa định bảo thôi đi, nhưng hắn đã mở miệng rồi.
“Hình dáng của nàng
Nhẹ nhàng như chim hồng bay
Uyển chuyển như rồng lượn
Rực rỡ như cúc mùa thu
Tươi rạng như tùng mùa xuân….”
“Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp
Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên…”
“To nhỏ vừa chuẩn
Dài ngắn vừa thích hợp
Vai như vót đẽo thành
Eo như lấy dải lụa thắt lại…”
(*) Trích bài thơ Lạc thần phú của Tào Thực. Đọc cả bài ở đây.
Giọng nói mát rượi, lời thơ đẫm ý tình.
Như đạp trên nốt nhạc, phóng khoáng lại phong lưu.
“Mày đọc cái quỷ gì vậy?” Lý Ngộ gục ngã vì kiến thức của anh Bùi: “Tao chưa học bài này.”
Bùi Diễn nghiêng người, hỏi Lạc Hành Vân: “Thế cậu đã học chưa?”
Lạc Hành Vân: “…”
“Lạc thần phú” của Tào Thực.
Một bài thơ tình vang vọng ngàn năm.
Hoắc Tư Minh dốt Ngữ văn: “Bài gì vậy?! Cậu ta đọc cái của nợ gì thế!”
Thích Tiểu Vũ giỏi Ngữ văn che mặt cười hi hi.
Lạc Hành Vân hơi đỏ mặt, ho khan mấy tiếng, gân cổ nói: “Chưa học. Không học. Chịu.”
Tôi chẳng thèm học đâu!
Quá gay đi!
Bùi Diễn cười cong con mắt: “Tôi dạy cho cậu, mai này viết văn có thể sẽ phải dùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất