Chương 77: Thầy Bùi dụ dỗ, “cá kiếm” Tiểu Lạc
Chuông tan học buổi tối vừa vang lên, Lạc Hành Vân lập tức đẩy Thích Vũ, bám tay lên bàn học và lưng ghế để nhảy ra khỏi chỗ, chạy đến bên Bùi Diễn.
Bùi Diễn thu dọn sách vở xong, hai người sóng vai đi về phía cửa sau.
“Từ từ!” Hoắc Tư Minh phát hiện tình hình quân địch, vội vã đuổi theo, cảnh giác nói: “Quá đáng lắm rồi nhé, dám ngang nhiên bỏ trốn, đúng là trong mắt không còn vương pháp.”
Lạc Hành Vân: “Bỏ trốn cái gì? Cậu ấy đưa tao về nhà.”
Hoắc Tư Minh: “Đưa cái gì mà đưa? Cô A quả O, tai nạn chết người.”
Lạc Hành Vân cắn môi, lấy một cánh bánh xốp Cá mập ra khỏi cặp sách, chầm chậm lắc lư trước mặt Hoắc Tư Minh, hòng thôi miên đối phương: “Lão Hoắc… Mày nhìn cái gói đỏ đỏ này đi, ngửi mùi bánh xốp thơm giòn này xem, mày cảm thấy rất ngọt, rất ngọt. Trong mắt mày hiện giờ chỉ còn bánh xốp Cá mập, mày chìm đắm vào trong đó, quên hết tất cả phiền não xung quanh… Cũng quên việc mày thấy tao và lão Bùi cùng ra khỏi phòng học.”
Hoắc Tư Minh lạnh lùng cướp lấy gói bánh xốp, giơ ngón giữa với Lạc Hành Vân: “Không được là không được, tao đã hứa với anh mày là sẽ trông mày tử tế, hối lộ cũng vô ích.”
Lạc Hành Vân: “…”
Thật là, cậu và Bùi Diễn chia ly nhiều ngày như vậy, muốn ở gần nhau để nói đôi lời cũng không được, còn mất trắng một gói bánh xốp thơm ngon, yêu sớm thật sự là không dễ chút nào.
Ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, cậu xoay người nhìn Bùi Diễn bằng đôi mắt đầy trông mong.
Bùi Diễn thản nhiên nói với Hoắc Tư Minh: “Nếu cậu lo lắng, vậy đi cùng chúng tôi đi.”
Hoắc Tư Minh xù lông: “Sao tôi lại đi theo các người?! Nhà tôi có ở hướng đó đâu! Hơn nữa tôi cũng không phải chó, sao phải đi theo các cậu để gặm một đống thức ăn cho chó chứ!”
Bùi Diễn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạc Hành Vân, hai người đồng loạt xoay người, trăm miệng một lời: “Tạm biệt.”
Hoắc Tư Minh: “…”
Đi được vài bước, Bùi Diễn chợt nhớ tới cái gì, xoay người, lịch sự lấy gói bánh xốp Cá mập trong tay Hoắc Tư Minh, đưa lại cho Lạc Miêu Miêu.
Một đống bóng bóng màu hồng chợt bủa vây lấy Lạc Miêu Miêu. Tiểu Hoắc đáng thương bị trúng bạo kích mất đi một vạn máu, suy yếu sải chân đuổi theo hai người, trên mặt chảy xuống những giọt nước mắt xót xa.
Nếu không phải Thẩm Thư Ý đề nghị đi cùng cậu đoạn đường này, có lẽ nước mắt cậu sẽ đông thành băng trong gió lạnh.
—
Vừa ra khỏi cổng trường, tay Bùi Diễn liền lần tới, nắm lấy tay áo Lạc Hành Vân.
Lạc Miêu Miêu hừ một tiếng: “Cậu không muốn tôi cơ mà?”
Cậu không phải loại Omega sẽ khóc sướt mướt hay ủ rũ đau buồn vì bị chia tay. Trong trường hợp Alpha muốn bỏ cậu mà đi, cậu sẽ giở tất cả thủ đoạn để kéo đối phương về, sau đó dùng năm ngón tay đầy sức mạnh của mình, bóp nát hai viên bi của hắn!
Giờ cậu muốn tính sổ, muốn xử lý Bùi lão cẩu!
Bóp!
Alpha hất hàm về phía khách sạn ở bên kia đường: “Tôi muốn cậu hay không, vào kia thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Lạc Miêu Miêu đỏ mặt xù lông: bạn trai này làm sao vậy, cậu nổi nóng mà cũng không sợ, còn muốn đùa ngược lại cậu, rốt cuộc hắn có tự biết mình đã sai không?
Cậu nhấc chân đá nhẹ Bùi Diễn: “Ông đây còn chưa tốt nghiệp Phổ thông Trung học, cậu nói xem cậu muốn đi tù mấy năm?”
Bùi Diễn nghiêm túc suy nghĩ: “Tùy tình huống.”
Lạc Hành Vân: “Xin cậu trình bày rõ luận điểm của mình.”
“Nếu không có sự đồng ý của cậu, một ngày tôi cũng không muốn; nếu trùng hợp cậu cũng muốn bị giam cùng một chỗ với tôi, vậy thì ngồi tù cả đời cũng được.” Dứt lời, hắn nắm lấy bàn tay giấu trong ống tay áo của cậu, đặt sát lên môi.
Tuy chưa tiếp xúc trực tiếp nhưng cũng khiến Lạc Hành Vân rung động trong lòng.
Cậu rụt năm ngón tay vào, khóe miệng khẽ cong lên, nét mặt hồn nhiên như đứa trẻ.
Hành vi quen thuộc, lời nói quen thuộc, đây chính là Bùi thính!
Bùi Diễn hôn lên tay cậu hai cái liên tục. Lạc Hành Vân cảm thấy ý định báo thù phai nhạt đi một chút, chuyển giọng nói vào chuyện chính: “Tôi bảo này, mấy hôm trước phản ứng của cậu nghiêm trọng lắm à?”
“Ừ.” Nhắc tới chuyện này, ý cười trên mặt Bùi Diễn nhạt đi, quay lại vẻ thâm trầm kín đáo mọi ngày.
“Nghiêm trọng đến mức… không muốn tiếp tục với tôi sao?”
“Không phải không muốn, mà là không thể.” Giọng nói mát rượi truyền vào lỗ tai.
Bấy giờ Lạc Hành Vân mới phát hiện Bùi Diễn thật tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, quầng mắt thâm tím, ngay cả làn da cũng tái nhợt cả đi.
“Khi đứng ngoài cửa phòng, giá trị SAN của tôi đã thật sự tụt xuống.” Alpha cho biết: “Lúc ấy suýt nữa tôi đã không nhịn được mà xông vào tìm cậu, làm những chuyện còn tệ hơn cả hôm đánh dấu cho cậu nữa.”
Loại cảm giác này thật xa lạ với hắn, cả việc hắn tấn công Lạc Hành Vân trong phòng cũng thế. Chúng khiến hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác thiếu tự tin.
Hắn vốn tưởng có thể khống chế tốt bản thân mình.
Lạc Hành Vân nắm ngược lại tay hắn: “Có khi nào việc này liên quan đến chuyện chúng ta luôn cách ly không?”
Bùi Diễn gật đầu, khóe miệng tràn ra một nụ cười, đáy mắt lập lòe ánh sáng: “Sau khi cậu ôm tôi trên chỗ sân khấu, tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Lạc Hành Vân hừ một tiếng: “Muốn ôm thì cứ việc nói thẳng đi, lại còn chơi trò lạt mềm buộc chặt.”
“Lạc Hành Vân, tôi không có khả năng chơi lạt mềm buộc chặt với cậu đâu.” Bùi Diễn nghiêm túc nói.
Không có hắn ở bên, Lạc Hành Vân sẽ nảy sinh một vài cảm xúc tiêu cực, nhưng vẫn trong giới hạn bình thường.
Song nếu Lạc Hành Vân không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ chấp chới cạnh bờ vực phát điên.
Hắn đã mất ngủ gần một tuần rồi.
Không ai biết sự dày vò mà hắn phải chịu đựng.
“Tôi sợ tổn thương cậu, càng sợ cậu không hiểu rõ tình trạng cơ thể tôi nên đồng ý bừa.”
Lạc Hành Vân “xì” một tiếng, dựa sát vào người Bùi Diễn để tránh gió lạnh: “Tôi là loại cặn bã như thế à? Tôi cũng rất nghiêm túc đối với quyết định ở bên cậu mà.”
“Ừ.” Bùi Diễn ngâm nga những câu danh ngôn của Hermann Hesse (*): “Cậu là một người đàn ông đích thực, có dũng khí gánh vác vận mệnh của mình.”
(*) Hermann Hesse là một nhà thơ, nhà văn và họa sĩ người Đức. Năm 1946 ông được tặng Giải Goethe và Giải Nobel Văn học. Danh ngôn của Hermann Hesse là món quà cho bất cứ ai muốn đào sâu vào bản thân, đặt câu hỏi và khám phá. Một di sản của chiều sâu tâm lý và tinh thần lớn đáng để đọc. Đọc ở đây.
Lạc Hành Vân đắc ý: “Đương nhiên rồi~”
Cậu chạy lên phía trước hai bước, xoay người lại: “Giờ tôi còn chưa đến 17 tuổi, còn phải chờ hơn một năm nữa mới có thể để cậu đánh dấu hoàn toàn. Trong một năm rưỡi quan trọng này, cậu định làm sao?”
Bùi Diễn rút điện thoại di động ra, chăm chú ấn màn hình.
Lạc Hành Vân cho rằng hắn đang xử lý chuyện của Hội Học sinh, biết điều quay đi không lên tiếng.
Một lát sau, Bùi Diễn mới ngẩng mặt lên: “Cậu vừa nói cái gì?”
Lạc Hành Vân không hề suy nghĩ sâu xa: “Tôi nói, phản ứng của cậu nghiêm trọng thế, phải đánh dấu hoàn toàn mới ổn định được đúng không? Nhưng tôi còn hơn một năm nữa mới thành niên, cậu phải làm sao bây giờ?”
Bùi Diễn cong khóe miệng.
Hắn vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào Lạc Hành Vân, khiến cậu bắt đầu trở nên cảnh giác: “Cậu cười gì?”
Bùi Diễn lưu luyến nói: “Có người vừa cầu hôn tôi đấy.”
Lạc Hành Vân sửng sốt vài giây: “A a a a a a a a a a a!”
“Muộn mất rồi.” Bùi Diễn quyết đoán ấn nút kết thúc: “Đã ghi âm lại cả rồi.”
Lạc Hành Vân: “Lớp trưởng, cậu trở nên xấu xa rồi, cậu bẫy tôi!”
“Có sao?” Bùi Diễn tỏ vẻ vô tội, diễn vai nam sinh trong sáng vô cùng đúng chuẩn: “Vừa rồi tôi có nói gì đâu.”
Lạc Hành Vân nhào lên cướp điện thoại của hắn: “Cậu xóa ngay đi!!!!”
Bùi Diễn giấu điện thoại vào túi quần, phổ cập khoa học cho Lạc Miêu Miêu thân yêu nhà mình: “Đàn ông chân chính một lời đáng giá ngàn vàng, đã nói là nhất định phải làm đấy.”
Lạc Hành Vân: “… Tôi mà là đàn ông cái gì, trên thực tế, tôi chỉ là một Omega mảnh mai yếu ớt.”
Lạc Hành Vân: “Đã thế cậu còn bắt nạt tôi, đồ bội tình bạc nghĩa!”
Bùi Diễn thành khẩn nhận lỗi: “Xin lỗi.”
Lạc Hành Vân chiếm thế thượng phong về đạo đức, bắt đầu giơ ngón tay đếm: “Bùi lão cẩu, cậu đã như thế mấy lần rồi? Một lần, hai lần… hành vi phạm tội quá rõ ràng, mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng quá tam ba bận, về sau cậu còn giở tính xấu đấy ra, tôi sẽ không cần cậu nữa~”
Bùi Diễn khiêm tốn tiếp thu: “Được. Sau này có gì xảy ra tôi cũng nói cho cậu biết.”
Thấy hắn ngoan ngoãn thế, lại nghĩ ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của hắn nên Lạc Hành Vân miễn cưỡng tha thứ: “Biết sai chịu sửa, vẫn còn chấp nhận được.”
Nhớ đến vấn đề dang dở ở cầu thang hôm trước, cậu lại quanh co hỏi: “Nể tình cậu đã tích cực nhận sai, tôi sẽ khen thưởng cậu, cậu muốn gì nào?”
Bùi Diễn lại không hề úp mở: “Hôn môi, ôm ấp, thậm chí là tiến xa hơn.”
Nụ cười của Lạc Hành Vân cứng đờ, sau đó, hai gò má cậu cũng đỏ bừng lên.
“Suy nghĩ đi.” Bùi Diễn thổi nhẹ tóc cậu: “Nghĩ xong thì nói cho tôi biết.”
—
Sau khi vào nhà, Lạc Hành Vân lập tức lấy giấy bút ra, ngồi ngay ngắn trước bàn học, viết bài phát biểu ngày mai.
Nửa tiếng trôi qua, nhưng trên mặt giấy vẫn chỉ có một câu: “Xin kính chào các thầy cô đáng kính, các bạn học thân thương và toàn thể các vị khách quý có mặt ở đây hôm nay!”
Tiểu Lạc không nghĩ được gì về buổi diễn thuyết, nhưng những băn khoăn về chuyện yêu đương lại liên tục hiện ra trong đầu.
Bùi Diễn hỏi cậu có thể tiến thêm một bước hay không…
Ban đầu cậu còn nghĩ mọi chuyện tiến triển quá nhanh, song vừa ngẫm lại, lại thấy yêu đương mà không đen tối một chút thì sẽ không còn ý nghĩa!
“Sổ tay Sức khỏe Tâm lý Alpha thời kỳ nhạy cảm” cũng nói, giải tỏa phù hợp sẽ tốt cho cơ thể. Lớp trưởng nhịn quá mức sẽ dễ trở thành biến thái, nghe tiếng ngoài cửa mà cũng có thể rớt giá trị SAN.
Hắn không phải không thể đụng chạm bình thường, cậu ôm hắn từ phía sau, hắn cũng rất thích và hoàn toàn không có ý đồ tấn công cậu.
Vậy thì sau khi kết thúc giai đoạn cách ly, bọn họ có thể ôm hôn như những đôi tình nhân bình thường, thậm chí… lớp trưởng của cậu cũng có thể trưởng thành trong khỏe mạnh.
Lạc Hành Vân nghĩ đủ kiểu “này nọ” ở trong trường, trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng lại rục rịch chút mong chờ.
Dù sao cậu cũng là một kẻ đen tối mà.
Nam sinh Trung học, làm gì có ai trong sáng hơn ai, hừ!
Lạc Hành Vân gạt giấy bút sang một bên, xếp mấy quyển sách cạnh đó thành chồng, dựa lưng điện thoại vào, gọi video cho Bùi Diễn.
Bùi Diễn bắt máy.
Có lẽ đã vào nhà nên hắn cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo len cổ tròn màu đen.
Sợi len lông cừu mềm nhẹ, vây quanh đường xương quai xanh sắc nét rõ ràng, càng nhìn càng gợi cảm.
Hắn điều chỉnh góc camera, để mặt mình che gần hết cảnh trong phòng, chống má, hỏi: “Nghĩ xong nhanh thế à?”
Vẻ mặt hết sức ung dung kiểu “gậy ông đập lưng ông nhé” của hắn khiến Lạc Hành Vân đột nhiên cảm thấy không vui như ban đầu.
Cậu cảm thấy mình quá tốt tính, còn háo hức dâng bản thân cho Bùi Diễn sờ mò ôm hôn.
Thế nên, cậu chẳng nói năng gì, lấy đồng hồ đeo tay ra mở một ca khúc đang thịnh hành rồi say mê múa tay theo điệu nhạc, tỏ vẻ cậu không gọi để tặng không bản thân đâu mà chỉ muốn thử làm streamer thôi.
Bùi Diễn dùng năm ngón tay thon dài che nửa khuôn mặt mình. Hắn đang cực kỳ vui vẻ.
Chờ ca khúc kết thúc, hắn mới chậm rãi “à” một tiếng, còn cố ý kéo dài âm đuôi, nói: “Hiểu rồi, Vân Vân chưa nghĩ ra, nhưng vẫn muốn 666.” (*)
(*) Ký hiệu 666 nghĩa là “đỉnh đỉnh đỉnh” xuất phát từ trong game, khi choáng ngợp/ kinh hãi trước thao tác rất pro của đối thủ, người chơi sẽ chat “666” để tỏ ý thán phục. Ở đây, chắc BD muốn nói: Vân Vân chưa nghĩ ra nhưng vẫn muốn được làm hắn choáng.
Màn hình điện thoại bắn ra một thông báo.
LEVIATHAN chuyển cho bạn 666 đồng.
Lạc Hành Vân múa tay đến tận trời: “Cảm ơn Leviathan đã tặng một thanh bảo kiếm~ Cảm ơn Leviathan đã tặng một du thuyền~ Hoan nghênh bạn Leviathan, lần sau lại vào xem nhé~”
Bùi Diễn gật đầu: “Chúc streamer Lạc làm ra những video thật là thú zị.”
Tiết mục giải trí kết thúc, Lạc Hành Vân liếc nhìn tờ bản thảo vẫn dừng lại ở câu chào rung động lòng người kia, quyết định đi vào việc chính: “Lớp trưởng, ngày mai tôi phải đại diện học sinh ưu tú lên sân khấu nhận học bổng. Khi đó chắc chắn sẽ phải phát biểu đôi lời. Nhưng tôi chưa từng nói trước nhiều người như thế, cậu có thể viết giúp tôi mấy câu không?”
Cậu có một anh bạn trai là Chủ tịch CLB Văn học với thành tích Ngữ văn đứng đầu toàn khối, cần gì phải ngồi đây vò đầu bứt tai?
Nhưng Bùi Diễn lại lắc đầu: “Cơ hội tốt như thế, cậu nên tự viết đi.”
Lạc Hành Vân lấy bài thi Ngữ văn trong cặp mình ra, dí con số 18 đỏ chói vào camera: “Xem đi, bằng này điểm, cậu cảm thấy tôi có thể tự viết được à?”
“Viết hộ không năm trong phạm vi nghiệp vụ của bạn trai cậu.” Bùi Diễn cầm bút máy lên: “Nào, ngoan, bạn trai dạy cậu viết văn.”
Lạc Hành Vân lại dí hai chữ “Lạc thần” (*) ở chỗ tiêu đề vào camera: “Thầy Bùi, thật không dám giấu, bài văn 18 điểm này cũng là do thầy dạy, giờ tôi đã không còn tin vào khả năng đào tạo của thầy nữa.”
(*) Lạc Thần, tên thật là Phục Phi, còn gọi là Lạc Tần tà một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa. Hình tượng nữ thần Lạc Thần trở nên phổ biến trong dân gian nhờ bài thơ Lạc thần phú, tức Cảm Chân phú của thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc. Do bài thơ trên mà dân gian đồn rằng Chân hoàng hậu, chị dâu của Tào Thực, là Lạc Thần chuyển thế.
“Thầy có giỏi đến đâu cũng không thể giúp trò đạt điểm tối đa chỉ sau một buổi học. Mới đầu điểm còn thấp, nhưng dù sao cũng đã có tiến bộ rồi, kiên trì lên.”
Lạc Hành Vân dây dưa không dứt, liều chết không nghe. Bùi Diễn cũng không thỏa hiệp. Cuối cùng, cậu đành phải lấy giấy bút ra, ngồi trước màn hình nghe Bùi Diễn phân tích “đề văn” lần này.
Cậu thật không ngờ, sau một ngày học tập ở trường, về nhà cậu còn phải học thêm qua mạng.
Yêu đương kiểu gì vậy chứ, đm.
—
“… Văn nghị luận cũng chỉ có những phần cơ bản này. Cậu nhớ kỹ kết cấu rồi thêm các luận cứ thích hợp vào là được, vô cùng đơn giản.”
Lạc Hành Vân bỏ chiếc bút đang mân mê, cạnh miệng xuống: “Viết văn mà cũng có thể quy ra công thức được à! Thế này thì còn gọi gì là Ngữ văn nữa?”
“Hiểu chính xác đề, viết đủ ý, nội dung liền mạch, hành văn lưu loát chắc chắn sẽ được trên 42 điểm.” Bùi Diễn chọn vài bài văn của mình, gửi sang cho đối phương làm mẫu: “Cậu cứ đọc kỹ mấy bài này đi, ít hôm sẽ hiểu ra thôi.”
Lý do khiến Lạc Hành Vân không thích Ngữ văn là vì cậu cho rằng Ngữ văn không có logic, chỉ có thể bịa ra. Chợt biết thì ra đám giỏi Văn cũng làm bài theo công thức, cậu bỗng có cảm giác như cánh cửa bước sang thế giới mới vừa được mở ra.
Nhận bài văn được điểm tối đa của Bùi Diễn, đọc thật cẩn thận, cánh cửa bước sang thế giới mới lại đóng “rầm” một cái: “Không không, tôi không thể viết nổi đâu, cậu làm khó Tiểu Lạc tôi rồi.”
“Cậu xem ý chính thôi, không cần chú trọng câu từ.”
“Tôi hiểu kết cấu của bài văn, nhưng lấy đâu ra từ ngữ để nhét vào chứ? Cậu toàn nói đến Trúc lâm thất hiền, Dương Châu bát quái (*) mà tôi không biết, thế này chẳng phải còn cần học thêm đủ thứ nữa sao.”
(*) Trúc lâm thất hiền là tên dân gian gọi nhóm bảy học giả, nhà văn và nhạc sĩ theo trường phái Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn. Dương Châu bát quái là tên của một nhóm tám họa sĩ Trung Quốc hoạt động trong thế kỷ thứ mười tám, người được biết đến trong triều đại nhà Thanh vì đã bác bỏ những ý tưởng chính thống về hội họa theo phong cách được coi là biểu cảm và cá nhân.
Bùi Diễn: “Cậu không biết lịch sử, nhưng phải biết các nhà Vật lý học vĩ đại chứ?”
Nói Vật lý, Lạc Hành Vân không còn uể oải nữa.
Thấy đối phương ngẩng đầu nhìn mình bằng đôi mắt tràn ngập chờ mong, Bùi Diễn liền hỏi: “Nhà Vật lý học cậu sùng bái là ai?”
Lạc Hành Vân: “Einstein!”
Bùi Diễn gật đầu: “Vậy lấy Einstein làm dẫn chứng.”
“Chủ đề là “nghịch cảnh” thì viết Einstein đã tìm ra thuyết tương đối như thế nào.”
“Chủ đề là “cố gắng”, vậy viết Einstein ngày đêm nghiên cứu về thuyết tương đối ra sao.”
“Chủ đề là may mắn, thế thì cứ viết may mắn không thể tách rời khỏi cố gắng, sau đó vòng sang việc Einstein ngày đêm nghiên cứu về thuyết tương đối trong Văn phòng bằng sáng chế.” (*)
(*) Văn phòng bằng sáng chế là một tổ chức chính phủ hoặc liên chính phủ kiểm soát vấn đề bằng sáng chế. Nói cách khác, “cơ quan sáng chế là cơ quan chính phủ có thể cấp bằng sáng chế hoặc từ chối đơn đăng ký sáng chế dựa trên việc ứng dụng có đáp ứng các yêu cầu về bằng sáng chế hay không.”
“Chủ đề là thái độ sống, liền viết Einstein đã miệt mài nghiên cứu ra thuyết tương đối trong Văn phòng bằng sáng chế như thế nào.”
“Chủ đề là mơ ước, viết Einstein đã tìm giá trị cuộc sống thông qua việc nghiên cứu ra sao.”
“Chủ đề là cảm hứng, viết lúc ở Văn phòng bằng sáng chế, ngoài việc chuyên tâm nghiên cứu, Einstein còn kéo vĩ cầm.”
Lạc Hành Vân như bị dân bán hàng đa cấp chào mời, trong đầu bỗng chốc toàn là Einstein, Văn phòng bằng sáng chế và thuyết tương đối: “Cậu viết kiểu gì mà kéo được đủ thứ vào như thế hả, nắp quan tài của Einstein cũng không đóng kín nổi nữa rồi.”
“Trên thực tế, bài phát biểu có thể viết về mọi chủ đề. Cậu chuẩn bị bốn năm danh nhân mà cậu biết, cân nhắc cẩn thận, dẫn vào từ các góc độ khác nhau nhưng phải bám sát chủ đề. Dù đều liên quan đến Vật lý, cũng chưa chắc mỗi cá nhân đều có ưu thế và nét đắc sắc giống nhau. Yêu cầu của tôi đối với cậu là bài văn phải ổn định ở mức 48 điểm.”
Sau khi được chỉ dạy, Lạc Hành Vân cảm thấy hình như Bùi Diễn hơi coi thường mình: “Vì sao không phải là 60 điểm?”
“Đủ ý nhiều nhất chỉ được 48 điểm thôi, muốn được điểm cao hơn thì chẳng những phải mạch lạc mà còn phải mang tới cảm xúc rung động lòng người.” Bùi Diễn giơ bài văn của mình lên: “Ví dụ buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày mai. Trong lòng cậu nghĩ thế nào thì cứ nói ra như thế ấy, tất cả mọi người đều sẽ cảm động lây.”
Lạc Hành Vân lạnh lùng vung tay lên: “… Tôi là loại không cảm xúc, không cảm nhận được mà cũng chẳng viết ra được!”
Cậu và trường học chính là có yêu có hận, cực kỳ phức tạp. Vấn đề chủ yếu là nhà trường không cho nhận học bổng trước, khiến cậu không thể mừng sinh nhật cho Bùi Diễn.
“Cậu không có tình cảm với trường học sao?” Gõ nhẹ ngón tay thon dài xuống mặt bàn, Alpha rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, hắn mới hơi cong môi: “Ngày kỷ niệm thành lập trường có thể so sánh với sinh nhật của con người.”
“Cậu có tình cảm với ai, có thể dẫn vào một chút?”
Lạc Hành Vân: “… ?”
Cậu thật nghi ngờ thầy giáo của mình đang lấy cớ dạy cậu viết văn để “cá kiếm” một lá thư tình.
—
Bùi Diễn dỗ Lạc Hành Vân xong thì liền đứng dậy, đi quét dọn phòng.
Ba ngày buông thả, phòng hắn đã rối tinh rối mù.
Hắn mở cửa sổ và cửa ra vào, để mặc gió lạnh thổi tới. Trong phòng, những tấm ảnh chụp mới rửa rải rác ở đầu giường, giấy vệ sinh vo thành từng cục lăn đầy mặt đất.
Bùi Diễn nhặt những tấm ảnh kia lên, không nhịn được lại xem một lượt, cuối cùng lồng khung tấm ảnh chụp Lạc Hành Vân đang nhìn ống kính mỉm cười, để ở đầu giường, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt cậu.
Sau đó, hắn gom tất cả những cục giấy rơi trên mặt đất, vứt vào thùng rác, gọi cô giúp việc tới mang đi.
Cô giúp việc nhìn hắn bằng ánh mắt đầy kỳ quái, có lẽ vì ngửi được mùi hương khác lạ trong phòng.
Bùi Diễn chẳng hề bận tâm, thản nhiên lùi vào bên trong cánh cửa, đốt ít nến thơm, mở loa bluetooth nghe chút nhạc nhẹ.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, hắn trở lại chỗ ngồi, mở cuốn sổ tay ra.
Trong danh sách những việc phải làm kia, ngay sau “dụ báo cảnh sát” vốn là “theo dõi anh trai”. Nhưng một sự việc bất ngờ xảy ra đã làm nát cả trang giấy sạch sẽ này.
Hắn thật không ngờ, sự cố ngoài ý muốn kia lại suýt khiến hắn buông lơi tất cả.
… Lỗ đen.
Lúc này, Bùi Diễn cầm bút máy lên, quả quyết gạch qua hai chữ ấy.
Anh trai lại bị đưa vào kế hoạch.
Bùi Diễn liếc nhìn một xấp tư liệu ở trên bàn, là danh sách quà tặng cho các vị khách được mời tham dự buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày mai. Nhà trường rất coi trọng các khách mời, là Chủ tịch Hội Học sinh, hiển nhiên hắn có tài liệu giới thiệu về bọn họ.
Giữa tiếng nhạc nhẹ thật êm tai, Bùi Diễn mở công cụ tìm kiếm trên điện thoại. Ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, trang web chính thức của Tễ thị được mở ra.
Trên màn hình điện thoại được phản chiếu trong đôi mắt tối đen của hắn xuất hiện một đoạn giới thiệu vắn tắt.
Mấy phút sau, hắn điền tên của Hoắc Tư Minh vào danh sách tình nguyện viên tiếp đón khách mời.
Bùi Diễn thu dọn sách vở xong, hai người sóng vai đi về phía cửa sau.
“Từ từ!” Hoắc Tư Minh phát hiện tình hình quân địch, vội vã đuổi theo, cảnh giác nói: “Quá đáng lắm rồi nhé, dám ngang nhiên bỏ trốn, đúng là trong mắt không còn vương pháp.”
Lạc Hành Vân: “Bỏ trốn cái gì? Cậu ấy đưa tao về nhà.”
Hoắc Tư Minh: “Đưa cái gì mà đưa? Cô A quả O, tai nạn chết người.”
Lạc Hành Vân cắn môi, lấy một cánh bánh xốp Cá mập ra khỏi cặp sách, chầm chậm lắc lư trước mặt Hoắc Tư Minh, hòng thôi miên đối phương: “Lão Hoắc… Mày nhìn cái gói đỏ đỏ này đi, ngửi mùi bánh xốp thơm giòn này xem, mày cảm thấy rất ngọt, rất ngọt. Trong mắt mày hiện giờ chỉ còn bánh xốp Cá mập, mày chìm đắm vào trong đó, quên hết tất cả phiền não xung quanh… Cũng quên việc mày thấy tao và lão Bùi cùng ra khỏi phòng học.”
Hoắc Tư Minh lạnh lùng cướp lấy gói bánh xốp, giơ ngón giữa với Lạc Hành Vân: “Không được là không được, tao đã hứa với anh mày là sẽ trông mày tử tế, hối lộ cũng vô ích.”
Lạc Hành Vân: “…”
Thật là, cậu và Bùi Diễn chia ly nhiều ngày như vậy, muốn ở gần nhau để nói đôi lời cũng không được, còn mất trắng một gói bánh xốp thơm ngon, yêu sớm thật sự là không dễ chút nào.
Ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, cậu xoay người nhìn Bùi Diễn bằng đôi mắt đầy trông mong.
Bùi Diễn thản nhiên nói với Hoắc Tư Minh: “Nếu cậu lo lắng, vậy đi cùng chúng tôi đi.”
Hoắc Tư Minh xù lông: “Sao tôi lại đi theo các người?! Nhà tôi có ở hướng đó đâu! Hơn nữa tôi cũng không phải chó, sao phải đi theo các cậu để gặm một đống thức ăn cho chó chứ!”
Bùi Diễn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạc Hành Vân, hai người đồng loạt xoay người, trăm miệng một lời: “Tạm biệt.”
Hoắc Tư Minh: “…”
Đi được vài bước, Bùi Diễn chợt nhớ tới cái gì, xoay người, lịch sự lấy gói bánh xốp Cá mập trong tay Hoắc Tư Minh, đưa lại cho Lạc Miêu Miêu.
Một đống bóng bóng màu hồng chợt bủa vây lấy Lạc Miêu Miêu. Tiểu Hoắc đáng thương bị trúng bạo kích mất đi một vạn máu, suy yếu sải chân đuổi theo hai người, trên mặt chảy xuống những giọt nước mắt xót xa.
Nếu không phải Thẩm Thư Ý đề nghị đi cùng cậu đoạn đường này, có lẽ nước mắt cậu sẽ đông thành băng trong gió lạnh.
—
Vừa ra khỏi cổng trường, tay Bùi Diễn liền lần tới, nắm lấy tay áo Lạc Hành Vân.
Lạc Miêu Miêu hừ một tiếng: “Cậu không muốn tôi cơ mà?”
Cậu không phải loại Omega sẽ khóc sướt mướt hay ủ rũ đau buồn vì bị chia tay. Trong trường hợp Alpha muốn bỏ cậu mà đi, cậu sẽ giở tất cả thủ đoạn để kéo đối phương về, sau đó dùng năm ngón tay đầy sức mạnh của mình, bóp nát hai viên bi của hắn!
Giờ cậu muốn tính sổ, muốn xử lý Bùi lão cẩu!
Bóp!
Alpha hất hàm về phía khách sạn ở bên kia đường: “Tôi muốn cậu hay không, vào kia thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Lạc Miêu Miêu đỏ mặt xù lông: bạn trai này làm sao vậy, cậu nổi nóng mà cũng không sợ, còn muốn đùa ngược lại cậu, rốt cuộc hắn có tự biết mình đã sai không?
Cậu nhấc chân đá nhẹ Bùi Diễn: “Ông đây còn chưa tốt nghiệp Phổ thông Trung học, cậu nói xem cậu muốn đi tù mấy năm?”
Bùi Diễn nghiêm túc suy nghĩ: “Tùy tình huống.”
Lạc Hành Vân: “Xin cậu trình bày rõ luận điểm của mình.”
“Nếu không có sự đồng ý của cậu, một ngày tôi cũng không muốn; nếu trùng hợp cậu cũng muốn bị giam cùng một chỗ với tôi, vậy thì ngồi tù cả đời cũng được.” Dứt lời, hắn nắm lấy bàn tay giấu trong ống tay áo của cậu, đặt sát lên môi.
Tuy chưa tiếp xúc trực tiếp nhưng cũng khiến Lạc Hành Vân rung động trong lòng.
Cậu rụt năm ngón tay vào, khóe miệng khẽ cong lên, nét mặt hồn nhiên như đứa trẻ.
Hành vi quen thuộc, lời nói quen thuộc, đây chính là Bùi thính!
Bùi Diễn hôn lên tay cậu hai cái liên tục. Lạc Hành Vân cảm thấy ý định báo thù phai nhạt đi một chút, chuyển giọng nói vào chuyện chính: “Tôi bảo này, mấy hôm trước phản ứng của cậu nghiêm trọng lắm à?”
“Ừ.” Nhắc tới chuyện này, ý cười trên mặt Bùi Diễn nhạt đi, quay lại vẻ thâm trầm kín đáo mọi ngày.
“Nghiêm trọng đến mức… không muốn tiếp tục với tôi sao?”
“Không phải không muốn, mà là không thể.” Giọng nói mát rượi truyền vào lỗ tai.
Bấy giờ Lạc Hành Vân mới phát hiện Bùi Diễn thật tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, quầng mắt thâm tím, ngay cả làn da cũng tái nhợt cả đi.
“Khi đứng ngoài cửa phòng, giá trị SAN của tôi đã thật sự tụt xuống.” Alpha cho biết: “Lúc ấy suýt nữa tôi đã không nhịn được mà xông vào tìm cậu, làm những chuyện còn tệ hơn cả hôm đánh dấu cho cậu nữa.”
Loại cảm giác này thật xa lạ với hắn, cả việc hắn tấn công Lạc Hành Vân trong phòng cũng thế. Chúng khiến hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác thiếu tự tin.
Hắn vốn tưởng có thể khống chế tốt bản thân mình.
Lạc Hành Vân nắm ngược lại tay hắn: “Có khi nào việc này liên quan đến chuyện chúng ta luôn cách ly không?”
Bùi Diễn gật đầu, khóe miệng tràn ra một nụ cười, đáy mắt lập lòe ánh sáng: “Sau khi cậu ôm tôi trên chỗ sân khấu, tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Lạc Hành Vân hừ một tiếng: “Muốn ôm thì cứ việc nói thẳng đi, lại còn chơi trò lạt mềm buộc chặt.”
“Lạc Hành Vân, tôi không có khả năng chơi lạt mềm buộc chặt với cậu đâu.” Bùi Diễn nghiêm túc nói.
Không có hắn ở bên, Lạc Hành Vân sẽ nảy sinh một vài cảm xúc tiêu cực, nhưng vẫn trong giới hạn bình thường.
Song nếu Lạc Hành Vân không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ chấp chới cạnh bờ vực phát điên.
Hắn đã mất ngủ gần một tuần rồi.
Không ai biết sự dày vò mà hắn phải chịu đựng.
“Tôi sợ tổn thương cậu, càng sợ cậu không hiểu rõ tình trạng cơ thể tôi nên đồng ý bừa.”
Lạc Hành Vân “xì” một tiếng, dựa sát vào người Bùi Diễn để tránh gió lạnh: “Tôi là loại cặn bã như thế à? Tôi cũng rất nghiêm túc đối với quyết định ở bên cậu mà.”
“Ừ.” Bùi Diễn ngâm nga những câu danh ngôn của Hermann Hesse (*): “Cậu là một người đàn ông đích thực, có dũng khí gánh vác vận mệnh của mình.”
(*) Hermann Hesse là một nhà thơ, nhà văn và họa sĩ người Đức. Năm 1946 ông được tặng Giải Goethe và Giải Nobel Văn học. Danh ngôn của Hermann Hesse là món quà cho bất cứ ai muốn đào sâu vào bản thân, đặt câu hỏi và khám phá. Một di sản của chiều sâu tâm lý và tinh thần lớn đáng để đọc. Đọc ở đây.
Lạc Hành Vân đắc ý: “Đương nhiên rồi~”
Cậu chạy lên phía trước hai bước, xoay người lại: “Giờ tôi còn chưa đến 17 tuổi, còn phải chờ hơn một năm nữa mới có thể để cậu đánh dấu hoàn toàn. Trong một năm rưỡi quan trọng này, cậu định làm sao?”
Bùi Diễn rút điện thoại di động ra, chăm chú ấn màn hình.
Lạc Hành Vân cho rằng hắn đang xử lý chuyện của Hội Học sinh, biết điều quay đi không lên tiếng.
Một lát sau, Bùi Diễn mới ngẩng mặt lên: “Cậu vừa nói cái gì?”
Lạc Hành Vân không hề suy nghĩ sâu xa: “Tôi nói, phản ứng của cậu nghiêm trọng thế, phải đánh dấu hoàn toàn mới ổn định được đúng không? Nhưng tôi còn hơn một năm nữa mới thành niên, cậu phải làm sao bây giờ?”
Bùi Diễn cong khóe miệng.
Hắn vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào Lạc Hành Vân, khiến cậu bắt đầu trở nên cảnh giác: “Cậu cười gì?”
Bùi Diễn lưu luyến nói: “Có người vừa cầu hôn tôi đấy.”
Lạc Hành Vân sửng sốt vài giây: “A a a a a a a a a a a!”
“Muộn mất rồi.” Bùi Diễn quyết đoán ấn nút kết thúc: “Đã ghi âm lại cả rồi.”
Lạc Hành Vân: “Lớp trưởng, cậu trở nên xấu xa rồi, cậu bẫy tôi!”
“Có sao?” Bùi Diễn tỏ vẻ vô tội, diễn vai nam sinh trong sáng vô cùng đúng chuẩn: “Vừa rồi tôi có nói gì đâu.”
Lạc Hành Vân nhào lên cướp điện thoại của hắn: “Cậu xóa ngay đi!!!!”
Bùi Diễn giấu điện thoại vào túi quần, phổ cập khoa học cho Lạc Miêu Miêu thân yêu nhà mình: “Đàn ông chân chính một lời đáng giá ngàn vàng, đã nói là nhất định phải làm đấy.”
Lạc Hành Vân: “… Tôi mà là đàn ông cái gì, trên thực tế, tôi chỉ là một Omega mảnh mai yếu ớt.”
Lạc Hành Vân: “Đã thế cậu còn bắt nạt tôi, đồ bội tình bạc nghĩa!”
Bùi Diễn thành khẩn nhận lỗi: “Xin lỗi.”
Lạc Hành Vân chiếm thế thượng phong về đạo đức, bắt đầu giơ ngón tay đếm: “Bùi lão cẩu, cậu đã như thế mấy lần rồi? Một lần, hai lần… hành vi phạm tội quá rõ ràng, mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng quá tam ba bận, về sau cậu còn giở tính xấu đấy ra, tôi sẽ không cần cậu nữa~”
Bùi Diễn khiêm tốn tiếp thu: “Được. Sau này có gì xảy ra tôi cũng nói cho cậu biết.”
Thấy hắn ngoan ngoãn thế, lại nghĩ ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của hắn nên Lạc Hành Vân miễn cưỡng tha thứ: “Biết sai chịu sửa, vẫn còn chấp nhận được.”
Nhớ đến vấn đề dang dở ở cầu thang hôm trước, cậu lại quanh co hỏi: “Nể tình cậu đã tích cực nhận sai, tôi sẽ khen thưởng cậu, cậu muốn gì nào?”
Bùi Diễn lại không hề úp mở: “Hôn môi, ôm ấp, thậm chí là tiến xa hơn.”
Nụ cười của Lạc Hành Vân cứng đờ, sau đó, hai gò má cậu cũng đỏ bừng lên.
“Suy nghĩ đi.” Bùi Diễn thổi nhẹ tóc cậu: “Nghĩ xong thì nói cho tôi biết.”
—
Sau khi vào nhà, Lạc Hành Vân lập tức lấy giấy bút ra, ngồi ngay ngắn trước bàn học, viết bài phát biểu ngày mai.
Nửa tiếng trôi qua, nhưng trên mặt giấy vẫn chỉ có một câu: “Xin kính chào các thầy cô đáng kính, các bạn học thân thương và toàn thể các vị khách quý có mặt ở đây hôm nay!”
Tiểu Lạc không nghĩ được gì về buổi diễn thuyết, nhưng những băn khoăn về chuyện yêu đương lại liên tục hiện ra trong đầu.
Bùi Diễn hỏi cậu có thể tiến thêm một bước hay không…
Ban đầu cậu còn nghĩ mọi chuyện tiến triển quá nhanh, song vừa ngẫm lại, lại thấy yêu đương mà không đen tối một chút thì sẽ không còn ý nghĩa!
“Sổ tay Sức khỏe Tâm lý Alpha thời kỳ nhạy cảm” cũng nói, giải tỏa phù hợp sẽ tốt cho cơ thể. Lớp trưởng nhịn quá mức sẽ dễ trở thành biến thái, nghe tiếng ngoài cửa mà cũng có thể rớt giá trị SAN.
Hắn không phải không thể đụng chạm bình thường, cậu ôm hắn từ phía sau, hắn cũng rất thích và hoàn toàn không có ý đồ tấn công cậu.
Vậy thì sau khi kết thúc giai đoạn cách ly, bọn họ có thể ôm hôn như những đôi tình nhân bình thường, thậm chí… lớp trưởng của cậu cũng có thể trưởng thành trong khỏe mạnh.
Lạc Hành Vân nghĩ đủ kiểu “này nọ” ở trong trường, trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng lại rục rịch chút mong chờ.
Dù sao cậu cũng là một kẻ đen tối mà.
Nam sinh Trung học, làm gì có ai trong sáng hơn ai, hừ!
Lạc Hành Vân gạt giấy bút sang một bên, xếp mấy quyển sách cạnh đó thành chồng, dựa lưng điện thoại vào, gọi video cho Bùi Diễn.
Bùi Diễn bắt máy.
Có lẽ đã vào nhà nên hắn cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo len cổ tròn màu đen.
Sợi len lông cừu mềm nhẹ, vây quanh đường xương quai xanh sắc nét rõ ràng, càng nhìn càng gợi cảm.
Hắn điều chỉnh góc camera, để mặt mình che gần hết cảnh trong phòng, chống má, hỏi: “Nghĩ xong nhanh thế à?”
Vẻ mặt hết sức ung dung kiểu “gậy ông đập lưng ông nhé” của hắn khiến Lạc Hành Vân đột nhiên cảm thấy không vui như ban đầu.
Cậu cảm thấy mình quá tốt tính, còn háo hức dâng bản thân cho Bùi Diễn sờ mò ôm hôn.
Thế nên, cậu chẳng nói năng gì, lấy đồng hồ đeo tay ra mở một ca khúc đang thịnh hành rồi say mê múa tay theo điệu nhạc, tỏ vẻ cậu không gọi để tặng không bản thân đâu mà chỉ muốn thử làm streamer thôi.
Bùi Diễn dùng năm ngón tay thon dài che nửa khuôn mặt mình. Hắn đang cực kỳ vui vẻ.
Chờ ca khúc kết thúc, hắn mới chậm rãi “à” một tiếng, còn cố ý kéo dài âm đuôi, nói: “Hiểu rồi, Vân Vân chưa nghĩ ra, nhưng vẫn muốn 666.” (*)
(*) Ký hiệu 666 nghĩa là “đỉnh đỉnh đỉnh” xuất phát từ trong game, khi choáng ngợp/ kinh hãi trước thao tác rất pro của đối thủ, người chơi sẽ chat “666” để tỏ ý thán phục. Ở đây, chắc BD muốn nói: Vân Vân chưa nghĩ ra nhưng vẫn muốn được làm hắn choáng.
Màn hình điện thoại bắn ra một thông báo.
LEVIATHAN chuyển cho bạn 666 đồng.
Lạc Hành Vân múa tay đến tận trời: “Cảm ơn Leviathan đã tặng một thanh bảo kiếm~ Cảm ơn Leviathan đã tặng một du thuyền~ Hoan nghênh bạn Leviathan, lần sau lại vào xem nhé~”
Bùi Diễn gật đầu: “Chúc streamer Lạc làm ra những video thật là thú zị.”
Tiết mục giải trí kết thúc, Lạc Hành Vân liếc nhìn tờ bản thảo vẫn dừng lại ở câu chào rung động lòng người kia, quyết định đi vào việc chính: “Lớp trưởng, ngày mai tôi phải đại diện học sinh ưu tú lên sân khấu nhận học bổng. Khi đó chắc chắn sẽ phải phát biểu đôi lời. Nhưng tôi chưa từng nói trước nhiều người như thế, cậu có thể viết giúp tôi mấy câu không?”
Cậu có một anh bạn trai là Chủ tịch CLB Văn học với thành tích Ngữ văn đứng đầu toàn khối, cần gì phải ngồi đây vò đầu bứt tai?
Nhưng Bùi Diễn lại lắc đầu: “Cơ hội tốt như thế, cậu nên tự viết đi.”
Lạc Hành Vân lấy bài thi Ngữ văn trong cặp mình ra, dí con số 18 đỏ chói vào camera: “Xem đi, bằng này điểm, cậu cảm thấy tôi có thể tự viết được à?”
“Viết hộ không năm trong phạm vi nghiệp vụ của bạn trai cậu.” Bùi Diễn cầm bút máy lên: “Nào, ngoan, bạn trai dạy cậu viết văn.”
Lạc Hành Vân lại dí hai chữ “Lạc thần” (*) ở chỗ tiêu đề vào camera: “Thầy Bùi, thật không dám giấu, bài văn 18 điểm này cũng là do thầy dạy, giờ tôi đã không còn tin vào khả năng đào tạo của thầy nữa.”
(*) Lạc Thần, tên thật là Phục Phi, còn gọi là Lạc Tần tà một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa. Hình tượng nữ thần Lạc Thần trở nên phổ biến trong dân gian nhờ bài thơ Lạc thần phú, tức Cảm Chân phú của thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc. Do bài thơ trên mà dân gian đồn rằng Chân hoàng hậu, chị dâu của Tào Thực, là Lạc Thần chuyển thế.
“Thầy có giỏi đến đâu cũng không thể giúp trò đạt điểm tối đa chỉ sau một buổi học. Mới đầu điểm còn thấp, nhưng dù sao cũng đã có tiến bộ rồi, kiên trì lên.”
Lạc Hành Vân dây dưa không dứt, liều chết không nghe. Bùi Diễn cũng không thỏa hiệp. Cuối cùng, cậu đành phải lấy giấy bút ra, ngồi trước màn hình nghe Bùi Diễn phân tích “đề văn” lần này.
Cậu thật không ngờ, sau một ngày học tập ở trường, về nhà cậu còn phải học thêm qua mạng.
Yêu đương kiểu gì vậy chứ, đm.
—
“… Văn nghị luận cũng chỉ có những phần cơ bản này. Cậu nhớ kỹ kết cấu rồi thêm các luận cứ thích hợp vào là được, vô cùng đơn giản.”
Lạc Hành Vân bỏ chiếc bút đang mân mê, cạnh miệng xuống: “Viết văn mà cũng có thể quy ra công thức được à! Thế này thì còn gọi gì là Ngữ văn nữa?”
“Hiểu chính xác đề, viết đủ ý, nội dung liền mạch, hành văn lưu loát chắc chắn sẽ được trên 42 điểm.” Bùi Diễn chọn vài bài văn của mình, gửi sang cho đối phương làm mẫu: “Cậu cứ đọc kỹ mấy bài này đi, ít hôm sẽ hiểu ra thôi.”
Lý do khiến Lạc Hành Vân không thích Ngữ văn là vì cậu cho rằng Ngữ văn không có logic, chỉ có thể bịa ra. Chợt biết thì ra đám giỏi Văn cũng làm bài theo công thức, cậu bỗng có cảm giác như cánh cửa bước sang thế giới mới vừa được mở ra.
Nhận bài văn được điểm tối đa của Bùi Diễn, đọc thật cẩn thận, cánh cửa bước sang thế giới mới lại đóng “rầm” một cái: “Không không, tôi không thể viết nổi đâu, cậu làm khó Tiểu Lạc tôi rồi.”
“Cậu xem ý chính thôi, không cần chú trọng câu từ.”
“Tôi hiểu kết cấu của bài văn, nhưng lấy đâu ra từ ngữ để nhét vào chứ? Cậu toàn nói đến Trúc lâm thất hiền, Dương Châu bát quái (*) mà tôi không biết, thế này chẳng phải còn cần học thêm đủ thứ nữa sao.”
(*) Trúc lâm thất hiền là tên dân gian gọi nhóm bảy học giả, nhà văn và nhạc sĩ theo trường phái Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn. Dương Châu bát quái là tên của một nhóm tám họa sĩ Trung Quốc hoạt động trong thế kỷ thứ mười tám, người được biết đến trong triều đại nhà Thanh vì đã bác bỏ những ý tưởng chính thống về hội họa theo phong cách được coi là biểu cảm và cá nhân.
Bùi Diễn: “Cậu không biết lịch sử, nhưng phải biết các nhà Vật lý học vĩ đại chứ?”
Nói Vật lý, Lạc Hành Vân không còn uể oải nữa.
Thấy đối phương ngẩng đầu nhìn mình bằng đôi mắt tràn ngập chờ mong, Bùi Diễn liền hỏi: “Nhà Vật lý học cậu sùng bái là ai?”
Lạc Hành Vân: “Einstein!”
Bùi Diễn gật đầu: “Vậy lấy Einstein làm dẫn chứng.”
“Chủ đề là “nghịch cảnh” thì viết Einstein đã tìm ra thuyết tương đối như thế nào.”
“Chủ đề là “cố gắng”, vậy viết Einstein ngày đêm nghiên cứu về thuyết tương đối ra sao.”
“Chủ đề là may mắn, thế thì cứ viết may mắn không thể tách rời khỏi cố gắng, sau đó vòng sang việc Einstein ngày đêm nghiên cứu về thuyết tương đối trong Văn phòng bằng sáng chế.” (*)
(*) Văn phòng bằng sáng chế là một tổ chức chính phủ hoặc liên chính phủ kiểm soát vấn đề bằng sáng chế. Nói cách khác, “cơ quan sáng chế là cơ quan chính phủ có thể cấp bằng sáng chế hoặc từ chối đơn đăng ký sáng chế dựa trên việc ứng dụng có đáp ứng các yêu cầu về bằng sáng chế hay không.”
“Chủ đề là thái độ sống, liền viết Einstein đã miệt mài nghiên cứu ra thuyết tương đối trong Văn phòng bằng sáng chế như thế nào.”
“Chủ đề là mơ ước, viết Einstein đã tìm giá trị cuộc sống thông qua việc nghiên cứu ra sao.”
“Chủ đề là cảm hứng, viết lúc ở Văn phòng bằng sáng chế, ngoài việc chuyên tâm nghiên cứu, Einstein còn kéo vĩ cầm.”
Lạc Hành Vân như bị dân bán hàng đa cấp chào mời, trong đầu bỗng chốc toàn là Einstein, Văn phòng bằng sáng chế và thuyết tương đối: “Cậu viết kiểu gì mà kéo được đủ thứ vào như thế hả, nắp quan tài của Einstein cũng không đóng kín nổi nữa rồi.”
“Trên thực tế, bài phát biểu có thể viết về mọi chủ đề. Cậu chuẩn bị bốn năm danh nhân mà cậu biết, cân nhắc cẩn thận, dẫn vào từ các góc độ khác nhau nhưng phải bám sát chủ đề. Dù đều liên quan đến Vật lý, cũng chưa chắc mỗi cá nhân đều có ưu thế và nét đắc sắc giống nhau. Yêu cầu của tôi đối với cậu là bài văn phải ổn định ở mức 48 điểm.”
Sau khi được chỉ dạy, Lạc Hành Vân cảm thấy hình như Bùi Diễn hơi coi thường mình: “Vì sao không phải là 60 điểm?”
“Đủ ý nhiều nhất chỉ được 48 điểm thôi, muốn được điểm cao hơn thì chẳng những phải mạch lạc mà còn phải mang tới cảm xúc rung động lòng người.” Bùi Diễn giơ bài văn của mình lên: “Ví dụ buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày mai. Trong lòng cậu nghĩ thế nào thì cứ nói ra như thế ấy, tất cả mọi người đều sẽ cảm động lây.”
Lạc Hành Vân lạnh lùng vung tay lên: “… Tôi là loại không cảm xúc, không cảm nhận được mà cũng chẳng viết ra được!”
Cậu và trường học chính là có yêu có hận, cực kỳ phức tạp. Vấn đề chủ yếu là nhà trường không cho nhận học bổng trước, khiến cậu không thể mừng sinh nhật cho Bùi Diễn.
“Cậu không có tình cảm với trường học sao?” Gõ nhẹ ngón tay thon dài xuống mặt bàn, Alpha rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, hắn mới hơi cong môi: “Ngày kỷ niệm thành lập trường có thể so sánh với sinh nhật của con người.”
“Cậu có tình cảm với ai, có thể dẫn vào một chút?”
Lạc Hành Vân: “… ?”
Cậu thật nghi ngờ thầy giáo của mình đang lấy cớ dạy cậu viết văn để “cá kiếm” một lá thư tình.
—
Bùi Diễn dỗ Lạc Hành Vân xong thì liền đứng dậy, đi quét dọn phòng.
Ba ngày buông thả, phòng hắn đã rối tinh rối mù.
Hắn mở cửa sổ và cửa ra vào, để mặc gió lạnh thổi tới. Trong phòng, những tấm ảnh chụp mới rửa rải rác ở đầu giường, giấy vệ sinh vo thành từng cục lăn đầy mặt đất.
Bùi Diễn nhặt những tấm ảnh kia lên, không nhịn được lại xem một lượt, cuối cùng lồng khung tấm ảnh chụp Lạc Hành Vân đang nhìn ống kính mỉm cười, để ở đầu giường, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt cậu.
Sau đó, hắn gom tất cả những cục giấy rơi trên mặt đất, vứt vào thùng rác, gọi cô giúp việc tới mang đi.
Cô giúp việc nhìn hắn bằng ánh mắt đầy kỳ quái, có lẽ vì ngửi được mùi hương khác lạ trong phòng.
Bùi Diễn chẳng hề bận tâm, thản nhiên lùi vào bên trong cánh cửa, đốt ít nến thơm, mở loa bluetooth nghe chút nhạc nhẹ.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, hắn trở lại chỗ ngồi, mở cuốn sổ tay ra.
Trong danh sách những việc phải làm kia, ngay sau “dụ báo cảnh sát” vốn là “theo dõi anh trai”. Nhưng một sự việc bất ngờ xảy ra đã làm nát cả trang giấy sạch sẽ này.
Hắn thật không ngờ, sự cố ngoài ý muốn kia lại suýt khiến hắn buông lơi tất cả.
… Lỗ đen.
Lúc này, Bùi Diễn cầm bút máy lên, quả quyết gạch qua hai chữ ấy.
Anh trai lại bị đưa vào kế hoạch.
Bùi Diễn liếc nhìn một xấp tư liệu ở trên bàn, là danh sách quà tặng cho các vị khách được mời tham dự buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày mai. Nhà trường rất coi trọng các khách mời, là Chủ tịch Hội Học sinh, hiển nhiên hắn có tài liệu giới thiệu về bọn họ.
Giữa tiếng nhạc nhẹ thật êm tai, Bùi Diễn mở công cụ tìm kiếm trên điện thoại. Ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, trang web chính thức của Tễ thị được mở ra.
Trên màn hình điện thoại được phản chiếu trong đôi mắt tối đen của hắn xuất hiện một đoạn giới thiệu vắn tắt.
Mấy phút sau, hắn điền tên của Hoắc Tư Minh vào danh sách tình nguyện viên tiếp đón khách mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất