Chương 33
Trước khi đề xuất chuyện cùng chạy bộ buổi tối với Thẩm Tầm, Nhạc Nhiên còn nơm nớp lo sợ mà làm công tác tư tưởng cân nhắc suy nghĩ một trận.
Nghĩ xem nên nói ra thế nào, nghĩ xem nếu Thẩm Tầm không đồng ý thì sẽ ngượng ngùng biết bao nhiêu, lại nghĩ xem có đột ngột quá hay không, có khi nào làm lỡ dở công việc buổi tối của anh.
Va chạm nửa năm, Thẩm Tầm không có bạn gái thì cậu biết, nhưng không có bạn gái cũng không có nghĩa thời gian sau khi tan làm của Thẩm Tầm có thể do cậu sắp xếp.
Thẩm Tầm có bạn bè, buổi tối có khi cùng anh em đi uống một chầu, cũng có khi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ở trong nhà lên mạng xem phim chứ nào có nghĩa vụ phải cùng cậu rèn luyện thân thể đâu.
Nhạc Nhiên rất rõ ràng, những gì cậu muốn không hề cao siêu đứng đắn như những gì cậu nói đâu.
Gì mà tập thể dục chứ, cậu chỉ là tìm trăm phương ngàn kế để tiếp tục dính lấy Thẩm Tầm sau khi tan làm mà thôi.
Không biết từ khi nào, đối với cậu, Thẩm Tầm không còn giống những người khác nữa.
Muốn đến gần anh, nhìn thấy anh thì tâm tình sẽ trở nên rất tốt.
Lúc anh cười rất đẹp, không cười cũng rất ngầu.
Dáng vẻ anh nghiêm túc suy nghĩ vụ án rất dễ nhìn, dáng vẻ anh bình thường đùa giỡn cũng không cay mắt.
Cậu thích nhìn Thẩm Tầm, đặc biệt là lúc cậu đang vô cùng vô cùng bận rộn với các vụ án. Vì chỉ cần quang minh chính đại nhìn anh một cái thôi là bao nhiêu mệt nhọc bay biến hết.
Giống như hút vào một ngụm sữa ấy.
Lúc ở bộ đội cậu cũng có nhiều anh em có quan hệ rất tốt, trước khi 'chuyện kia' xảy ra cậu có thể vỗ ngực nói yêu thích mỗi người trong đội.
Nhưng yêu thích Thẩm Tầm lại không giống như vậy.
Nếu như phải miêu tả thì Thẩm Tầm trong lòng cậu giống như cô gái nhỏ cậu từng thích ở viện phúc lợi ấy.
Lúc đó cậu 14 tuổi, cô bé kia 8 tuổi, rất xinh đẹp, cả ngày theo đuôi cậu gọi "Lạc Lạc ca ca."
Lạc trong khoái lạc (vui vẻ) (lạc trong khoái lạc hay nhạc trong âm nhạc đều viết là 乐)
Cậu gần như là cho cô bé hết tất cả đồ ăn vặt mình có được trong tay, dù cho cả năm viện phúc lợi chẳng cho mỗi người được mấy món ăn vặt. Cô bé nói, "Lạc Lạc ca ca, lớn lên em gả cho anh nha."
Cậu vui đến mức không ngủ được.
Nhưng mà, cô bé nhỏ của cậu cuối cùng vẫn là rời xa cậu.
Lúc được một gia đình tốt nhận về nuôi dưỡng, cô bé nhỏ hình như đã quên luôn "hôn ước" kia của hai người, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc mà vẫy tay với cậu, "Lạc Lạc ca ca, em đi nha! Tạm biệt!"
Từ đó về sau, cậu chưa từng gặp lại cô bé xinh xắn đó nữa.
Nhưng bây giờ, ở trên người Thẩm Tầm, cậu lại chợt cảm nhận được tâm tình "yêu thích" kia.
Lần đầu tiên Thẩm Tầm chạy bộ buổi sáng rồi đưa cậu chai nước mật ong, cậu đã vui vẻ suốt một ngày, buổi tối về kí túc xá cũng không muốn đọc sách nữa mà cứ nằm trên giường cười ngu với trần nhà, cả đầu đều là nụ cười ôn nhu của Thẩm Tầm.
Cậu không cách nào kiềm chế được mà nghĩ, bây giờ Thẩm Tầm đang làm gì nhỉ? Một mình ở trong nhà, hay là ra ngoài tụ tập với bạn bè rồi?"
Vừa nghĩ tới Thẩm Tầm có thể bị một nhóm bạn vây quanh là cậu khá khó chịu.
Ý định "buổi tối cùng tập luyện" chính là từ lúc đó mà ra.
Ngày hôm sau, cậu lén lén lút lút chạy tới khu gần nhà Thẩm Tầm, dựa vào chỉ dẫn trên điện thoại để tìm một phòng tập thể hình. Phòng tập thích hợp muốn tìm thì tìm hong ra, nhưng sân vận động đầy đủ thiết bị dụng cụ lại tìm được một cái.
Lý do "rèn luyện thân thể" này rất tốt á, cậu đi một vòng quanh sân, nhịn không được cười ngu một cái.
Thẩm Tầm không ngờ Nhạc Nhiên sẽ đề xuất ý tưởng cùng tập thể dục nên khựng luôn, hồi sau thì vô cùng dứt khoát đáp ứng, "Được nha, buổi tối tôi không có việc gì, vừa hay có thể rèn luyện thể năng."
Thân là một cảnh sát hình sự có độ nhạy bén 10/10, anh gần như có thể xác định Nhạc Nhiên có hảo cảm với mình.
Bởi vì như vậy nên anh mới không gấp gáp tỏ tình mà lập kế hoạch để nuôi dưỡng hảo cảm này to lên trước.
Vì chuyện tình cảm khó nói lắm, chuyện gì cũng có "lỡ như" mà. Lỡ như hảo cảm của Nhạc Nhiên đối với anh chỉ là tình anh em huynh đệ trong sáng thuần khiết thì sao?
~
Từ ngày hôm đó, hai người bắt đầu chạy bộ như đã hẹn.
Các loại tâm tư xấu xa vậy mà cũng tăng lên.
Nhạc Nhiên xuất thân là lính đặc chủng, hồi ở bộ đội phải đeo phụ trọng chạy việt dã 10 cây số là chuyện thường ngày ở huyện thôi. Bây giờ trên đường nhựa bình thường, mặc đồ nhẹ nhàng ra trận nên chân cậu như mọc cánh dài, đi đường chạy bộ đều mang theo gió.
Thẩm Tầm xuất thân chính quy, hồi ở đại học cũng đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của quân đội, nhưng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, anh lại đang là hình cảnh chứ không phải đặc cảnh nên thể năng đã sớm thụt lùi. Đừng nói là 10km, 5km anh còn khó bắt kịp tốc độ của Nhạc Nhiên.
Cũng may Nhạc Nhiên không liều mạng chạy, anh chạy như nào thì Nhạc Nhiên chạy như thế, thậm chí có lúc còn cố ý lùi lại phía sau anh rồi dương dương đắc ý phóng vèo qua xong dừng phía trước quay người nhìn anh cười. Thỉnh thoảng cậu hô "Thẩm đội đuổi kịp nào", còn phần lớn chỉ cười mà không nói gì.
Là cái kiểu khoe khoang kiêu ngạo đó.
Anh rất rõ loại tâm trạng này.
Ai cũng có lúc muốn khoe khoang trước mặt người mình để ý cả, anh còn làm không ít chuyện ngu si lúc ở độ tuổi của Nhạc Nhiên mà. Lúc đó còn nghĩ bản thân che giấu tốt lắm, có tuổi rồi mới phát hiện ra ...
Mẹ nó hiển nhiên lắm đó.
Nên lúc Nhạc Nhiên đứng phía trước "thâm sâu" nhìn anh cười, trong lòng anh vô cùng có cảm giác thỏa mãn.
Nếu như bên cạnh không có một đôi tình lữ vừa hay cũng làm chuyện ngu xuẩn này.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa sắp chạy không nổi nữa, một bên thở dốc một bên gian nan lê bước, chàng trai chạy cùng cô thể năng còn khá dư thừa, đang chạy lùi bên cạnh cô, có lúc trêu chọc cô mấy câu, có lúc thì giống Nhạc Nhiên, chạy một đoạn ra xa rồi quay người lại hô "Bảo bảo đuổi kịp nào."
"Bảo bảo" và "Thẩm đội", dù là hai từ khác nhau nhưng đặt ở cùng một tình huống lại khiến thái dương Thẩm Tầm giật một chút.
Hóa ra trong lòng Nhạc Nhiên, anh cùng cô gái chạy không nổi kia là cùng một người, còn Nhạc Nhiên thì là "bạn trai" sức khỏe đầy mình á.
Mẹ nó (vai vế cp) quá ngược rồi ...
Cả người anh đã đẫm mồ hôi, thấy Nhạc Nhiên đang thong thả trước mình mấy mét thì liền bực mình, tăng nhanh bước chạy hòng đoạt lại cái mác "bạn trai" kia. Ai ngờ Nhạc Nhiên như có mắt ở sau gáy, đầu còn không quay lại đã tăng tốc về phía trước, dễ như trở bàn tay mà cách anh một đoạn thật xa.
Khóe miệng anh cũng co quắp một chút luôn.
Nhạc Nhiên dừng lại ở khúc cua phía trước nhưng vẫn ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, chỉ thiếu một câu "đuổi theo em này" nữa thôi.
Anh đứng tại chỗ hít sâu một hơi, lấy hết sức mạnh mà hồi ở đại học Công An hay đánh Chiêu Phàm để chạy điên cuồng. Có điều vòng tiếp theo anh không chỉ không đuổi kịp Nhạc Nhiên mà còn mệt tới mức trời đất quay cuồng, nằm bẹp trên đường chạy không muốn dậy nữa.
Nhạc Nhiên ngồi xổm bên cạnh anh, chẳng thấy chút mệt mỏi nào. Trên miệng cậu tuy không cười nhưng sự khoe khoang trong đáy mắt tràn hết ra ngoài.
Thẩm Tầm thầm thở dài, anh không biết nên vui mừng hay hụt hẫng nữa.
Nhạc Nhiên xáp lại gần hơn chút, chống má hỏi, "Thẩm đội, còn chạy hong?"
Trong lòng anh thầm chửi "mẹ nó", ngoài mặt thì vươn tay phải ra, "Kéo tôi dậy với."
Hai bàn tay mướt mồ hôi dán vào nhau, ai cũng không chê bẩn.
Nhạc Nhiên dùng sức kéo anh dậy, anh còn chưa kịp nói một tiếng cám ơn thì đã nghe tiếng đôi tiểu tình lữ phiền phức kế bên rầm rì.
"Kéo em dậy với!
"Em cầu xin anh đi."
"..."
"Không xin không kéo."
"Xin, xin anh mà."
"Ngoan!"
Thẩm Tầm suýt nữa chửi thề thành tiếng. Anh trộm nhìn Nhạc Nhiên một cái thì đúng lúc thấy cậu đang đắc ý nhướng mày.
Anh đỡ trán, che đi sự khinh thường trong mắt, cố gắng thôi miên bản thân: Không sao, trẻ nhỏ đều như vậy.
Mỗi ngày chạy xong, anh đều muốn lái xe đưa Nhạc Nhiên về, nhưng Nhạc Nhiên không chịu, một mực đòi đi bus.
Anh biết, Nhạc Nhiên là tự thấy cả người mình mồ hôi, sợ làm thúi xe anh.
Anh cũng không kiên trì, làm người lương thiện mà quan tâm tính nết trung nhị (tự cho mình là trung tâm) muộn màng của bạn nhỏ Nhạc, có điều anh sẽ yêu cầu người ta về tới kí túc xá thì nhắn một cái tin báo bình an cho anh.
Cứ như vậy thì, cho dù ai về nhà nấy rồi vẫn có thể câu được câu chăng nói thêm một chút nữa.
Thực ra anh hơi thắc mắc, vì sao Nhạc Nhiên đối với chuyện "chạy bộ buổi tối trên sân vận động" này hoàn toàn không có bất kì phản ứng kì lạ nào.
Mẹ ruột bị người ta cưỡng bức lúc chạy bộ buổi tối, sau thì tự sát luôn, ba ruột phát điên, đánh cậu tới thương tích đầy mình, vì sao cậu lại không để ý chút nào vậy?
Thẩm Tầm không nghĩ ra được, lại càng không cách nào đi hỏi.
Có một lần, trên sân vận động có ba tên lưu manh đang chạy chậm quanh một cô gái, người có mắt liền biết bọn chúng đang giở trò rồi. Anh còn đang định đi qua kéo bọn lưu manh ra thì Nhạc Nhiên đã xông lên trước một bước, nộ khí bừng bừng kéo cô gái ra sau lưng mình.
Bọn lưu manh đều là khinh kẻ yếu sợ kẻ mạnh, chúng nhìn Nhạc Nhiên mấy cái thì vô cùng thức thời mà bỏ chạy tán loạn.
Thẩm Tầm tưởng cậu sẽ tức cảnh sinh tình, nói một chút về chuyện năm đó. Nhưng cậu như không hề nghĩ tới chuyện đã gặp phải hồi nhỏ, còn hớn hở nháy mắt, khoe khoang với anh, "Thẩm đội, vừa nãy có phải em rất ngầu không."
Thẩm Tầm không khỏi hoài nghi có phải Nghiêm Khiếu nhớ sai gì rồi không.
Có khi nào Nhạc Nhiên chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường?
Vì chuyện này mà anh còn cố tình kiếm người điều tra Chương Dũng, tìm hiểu hết các hành động gần đây của y.
Mà trên bản án của Chương Dũng ghi rõ chuyện y đã cưỡng bức phụ nữ, người bị hại đúng là mẹ Nhạc Nhiên.
Anh còn tới nơi Chương Dũng đang làm việc để xem. Người nọ 50 tuổi mà trông như một ông già sắp bảy tám mươi rồi, đi đường hơi cà thọt, có khi là lúc trong tù bị người ta đánh, hoặc cũng có khi là lúc làm việc xảy ra va chạm gì đó.
Đáng thương, nhưng hoàn toàn không đáng được đồng tình.
Mười ngón tay anh siết chặt, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.
Chỉ nghĩ tới người nãy đã đem tới vết thương cho Nhạc Nhiên là anh có ý muốn giết y luôn.
May sao Nhạc Nhiên không biết tình huống gần đây của Chương Dũng, mà nơi y làm việc sinh sống cũng cách hai người cả mười mấy cây số.
Anh nghĩ, hay là thôi đi, chuyện quá khứ đã qua cả rồi, tương lai mới quan trọng.
Nhưng trùng hợp thay, có một lần đi bộ xong, anh với Nhạc Nhiên vừa đi từ sân vận động ra thì gặp người nọ không biết từ đâu đi tới.
Ngay lập tức, anh cảm giác cả da đầu đều siết chặt lại.
Chương Dũng mặc một cái áo ba lỗ giá rẻ đã ướt đẫm mồ hôi, lưng đeo một cái balo đầy vết chắp vá, chân mang một đôi giày sandal rất cũ, có khi mấy ngày nữa giày sẽ hư hẳn luôn.
Con đường bên ngoài sân vận động không rộng, xung quanh thì la liệt các hàng quán ăn đêm vỉa hè. Lúc Chương Dũng đi ngang qua vai, Thẩm Tầm theo bản năng kéo Nhạc Nhiên về phía người mình.
Nhạc Nhiên còn quay đầu lại kêu, "Thẩm đội, anh kéo em làm gì?"
Hiển nhiên, cậu hoàn toàn không biết người nghèo túng vừa đi ngang qua là phạm nhân đã cưỡng bức mẹ mình.
Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lần nữa thì đã không còn thấy bóng dáng Chương Dũng đâu.
~
Ngày cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái mùa hè đã hết.
Một ngày đầu thu, một vụ án được báo lên thị cục, người bị hại là công nhân 50 tuổi, buổi sáng bị phát hiện đã chết bên đống rác, vết thương trí mạng là từ một cây súng khá hiếm.
Nhận được tư liệu về nạn nhân, vẻ mặt Thẩm Tầm cứng đờ, hơi lạnh từ sau lưng dâng lên khiến anh mãnh liệt rùng mình.
Nghĩ xem nên nói ra thế nào, nghĩ xem nếu Thẩm Tầm không đồng ý thì sẽ ngượng ngùng biết bao nhiêu, lại nghĩ xem có đột ngột quá hay không, có khi nào làm lỡ dở công việc buổi tối của anh.
Va chạm nửa năm, Thẩm Tầm không có bạn gái thì cậu biết, nhưng không có bạn gái cũng không có nghĩa thời gian sau khi tan làm của Thẩm Tầm có thể do cậu sắp xếp.
Thẩm Tầm có bạn bè, buổi tối có khi cùng anh em đi uống một chầu, cũng có khi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ở trong nhà lên mạng xem phim chứ nào có nghĩa vụ phải cùng cậu rèn luyện thân thể đâu.
Nhạc Nhiên rất rõ ràng, những gì cậu muốn không hề cao siêu đứng đắn như những gì cậu nói đâu.
Gì mà tập thể dục chứ, cậu chỉ là tìm trăm phương ngàn kế để tiếp tục dính lấy Thẩm Tầm sau khi tan làm mà thôi.
Không biết từ khi nào, đối với cậu, Thẩm Tầm không còn giống những người khác nữa.
Muốn đến gần anh, nhìn thấy anh thì tâm tình sẽ trở nên rất tốt.
Lúc anh cười rất đẹp, không cười cũng rất ngầu.
Dáng vẻ anh nghiêm túc suy nghĩ vụ án rất dễ nhìn, dáng vẻ anh bình thường đùa giỡn cũng không cay mắt.
Cậu thích nhìn Thẩm Tầm, đặc biệt là lúc cậu đang vô cùng vô cùng bận rộn với các vụ án. Vì chỉ cần quang minh chính đại nhìn anh một cái thôi là bao nhiêu mệt nhọc bay biến hết.
Giống như hút vào một ngụm sữa ấy.
Lúc ở bộ đội cậu cũng có nhiều anh em có quan hệ rất tốt, trước khi 'chuyện kia' xảy ra cậu có thể vỗ ngực nói yêu thích mỗi người trong đội.
Nhưng yêu thích Thẩm Tầm lại không giống như vậy.
Nếu như phải miêu tả thì Thẩm Tầm trong lòng cậu giống như cô gái nhỏ cậu từng thích ở viện phúc lợi ấy.
Lúc đó cậu 14 tuổi, cô bé kia 8 tuổi, rất xinh đẹp, cả ngày theo đuôi cậu gọi "Lạc Lạc ca ca."
Lạc trong khoái lạc (vui vẻ) (lạc trong khoái lạc hay nhạc trong âm nhạc đều viết là 乐)
Cậu gần như là cho cô bé hết tất cả đồ ăn vặt mình có được trong tay, dù cho cả năm viện phúc lợi chẳng cho mỗi người được mấy món ăn vặt. Cô bé nói, "Lạc Lạc ca ca, lớn lên em gả cho anh nha."
Cậu vui đến mức không ngủ được.
Nhưng mà, cô bé nhỏ của cậu cuối cùng vẫn là rời xa cậu.
Lúc được một gia đình tốt nhận về nuôi dưỡng, cô bé nhỏ hình như đã quên luôn "hôn ước" kia của hai người, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc mà vẫy tay với cậu, "Lạc Lạc ca ca, em đi nha! Tạm biệt!"
Từ đó về sau, cậu chưa từng gặp lại cô bé xinh xắn đó nữa.
Nhưng bây giờ, ở trên người Thẩm Tầm, cậu lại chợt cảm nhận được tâm tình "yêu thích" kia.
Lần đầu tiên Thẩm Tầm chạy bộ buổi sáng rồi đưa cậu chai nước mật ong, cậu đã vui vẻ suốt một ngày, buổi tối về kí túc xá cũng không muốn đọc sách nữa mà cứ nằm trên giường cười ngu với trần nhà, cả đầu đều là nụ cười ôn nhu của Thẩm Tầm.
Cậu không cách nào kiềm chế được mà nghĩ, bây giờ Thẩm Tầm đang làm gì nhỉ? Một mình ở trong nhà, hay là ra ngoài tụ tập với bạn bè rồi?"
Vừa nghĩ tới Thẩm Tầm có thể bị một nhóm bạn vây quanh là cậu khá khó chịu.
Ý định "buổi tối cùng tập luyện" chính là từ lúc đó mà ra.
Ngày hôm sau, cậu lén lén lút lút chạy tới khu gần nhà Thẩm Tầm, dựa vào chỉ dẫn trên điện thoại để tìm một phòng tập thể hình. Phòng tập thích hợp muốn tìm thì tìm hong ra, nhưng sân vận động đầy đủ thiết bị dụng cụ lại tìm được một cái.
Lý do "rèn luyện thân thể" này rất tốt á, cậu đi một vòng quanh sân, nhịn không được cười ngu một cái.
Thẩm Tầm không ngờ Nhạc Nhiên sẽ đề xuất ý tưởng cùng tập thể dục nên khựng luôn, hồi sau thì vô cùng dứt khoát đáp ứng, "Được nha, buổi tối tôi không có việc gì, vừa hay có thể rèn luyện thể năng."
Thân là một cảnh sát hình sự có độ nhạy bén 10/10, anh gần như có thể xác định Nhạc Nhiên có hảo cảm với mình.
Bởi vì như vậy nên anh mới không gấp gáp tỏ tình mà lập kế hoạch để nuôi dưỡng hảo cảm này to lên trước.
Vì chuyện tình cảm khó nói lắm, chuyện gì cũng có "lỡ như" mà. Lỡ như hảo cảm của Nhạc Nhiên đối với anh chỉ là tình anh em huynh đệ trong sáng thuần khiết thì sao?
~
Từ ngày hôm đó, hai người bắt đầu chạy bộ như đã hẹn.
Các loại tâm tư xấu xa vậy mà cũng tăng lên.
Nhạc Nhiên xuất thân là lính đặc chủng, hồi ở bộ đội phải đeo phụ trọng chạy việt dã 10 cây số là chuyện thường ngày ở huyện thôi. Bây giờ trên đường nhựa bình thường, mặc đồ nhẹ nhàng ra trận nên chân cậu như mọc cánh dài, đi đường chạy bộ đều mang theo gió.
Thẩm Tầm xuất thân chính quy, hồi ở đại học cũng đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của quân đội, nhưng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, anh lại đang là hình cảnh chứ không phải đặc cảnh nên thể năng đã sớm thụt lùi. Đừng nói là 10km, 5km anh còn khó bắt kịp tốc độ của Nhạc Nhiên.
Cũng may Nhạc Nhiên không liều mạng chạy, anh chạy như nào thì Nhạc Nhiên chạy như thế, thậm chí có lúc còn cố ý lùi lại phía sau anh rồi dương dương đắc ý phóng vèo qua xong dừng phía trước quay người nhìn anh cười. Thỉnh thoảng cậu hô "Thẩm đội đuổi kịp nào", còn phần lớn chỉ cười mà không nói gì.
Là cái kiểu khoe khoang kiêu ngạo đó.
Anh rất rõ loại tâm trạng này.
Ai cũng có lúc muốn khoe khoang trước mặt người mình để ý cả, anh còn làm không ít chuyện ngu si lúc ở độ tuổi của Nhạc Nhiên mà. Lúc đó còn nghĩ bản thân che giấu tốt lắm, có tuổi rồi mới phát hiện ra ...
Mẹ nó hiển nhiên lắm đó.
Nên lúc Nhạc Nhiên đứng phía trước "thâm sâu" nhìn anh cười, trong lòng anh vô cùng có cảm giác thỏa mãn.
Nếu như bên cạnh không có một đôi tình lữ vừa hay cũng làm chuyện ngu xuẩn này.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa sắp chạy không nổi nữa, một bên thở dốc một bên gian nan lê bước, chàng trai chạy cùng cô thể năng còn khá dư thừa, đang chạy lùi bên cạnh cô, có lúc trêu chọc cô mấy câu, có lúc thì giống Nhạc Nhiên, chạy một đoạn ra xa rồi quay người lại hô "Bảo bảo đuổi kịp nào."
"Bảo bảo" và "Thẩm đội", dù là hai từ khác nhau nhưng đặt ở cùng một tình huống lại khiến thái dương Thẩm Tầm giật một chút.
Hóa ra trong lòng Nhạc Nhiên, anh cùng cô gái chạy không nổi kia là cùng một người, còn Nhạc Nhiên thì là "bạn trai" sức khỏe đầy mình á.
Mẹ nó (vai vế cp) quá ngược rồi ...
Cả người anh đã đẫm mồ hôi, thấy Nhạc Nhiên đang thong thả trước mình mấy mét thì liền bực mình, tăng nhanh bước chạy hòng đoạt lại cái mác "bạn trai" kia. Ai ngờ Nhạc Nhiên như có mắt ở sau gáy, đầu còn không quay lại đã tăng tốc về phía trước, dễ như trở bàn tay mà cách anh một đoạn thật xa.
Khóe miệng anh cũng co quắp một chút luôn.
Nhạc Nhiên dừng lại ở khúc cua phía trước nhưng vẫn ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, chỉ thiếu một câu "đuổi theo em này" nữa thôi.
Anh đứng tại chỗ hít sâu một hơi, lấy hết sức mạnh mà hồi ở đại học Công An hay đánh Chiêu Phàm để chạy điên cuồng. Có điều vòng tiếp theo anh không chỉ không đuổi kịp Nhạc Nhiên mà còn mệt tới mức trời đất quay cuồng, nằm bẹp trên đường chạy không muốn dậy nữa.
Nhạc Nhiên ngồi xổm bên cạnh anh, chẳng thấy chút mệt mỏi nào. Trên miệng cậu tuy không cười nhưng sự khoe khoang trong đáy mắt tràn hết ra ngoài.
Thẩm Tầm thầm thở dài, anh không biết nên vui mừng hay hụt hẫng nữa.
Nhạc Nhiên xáp lại gần hơn chút, chống má hỏi, "Thẩm đội, còn chạy hong?"
Trong lòng anh thầm chửi "mẹ nó", ngoài mặt thì vươn tay phải ra, "Kéo tôi dậy với."
Hai bàn tay mướt mồ hôi dán vào nhau, ai cũng không chê bẩn.
Nhạc Nhiên dùng sức kéo anh dậy, anh còn chưa kịp nói một tiếng cám ơn thì đã nghe tiếng đôi tiểu tình lữ phiền phức kế bên rầm rì.
"Kéo em dậy với!
"Em cầu xin anh đi."
"..."
"Không xin không kéo."
"Xin, xin anh mà."
"Ngoan!"
Thẩm Tầm suýt nữa chửi thề thành tiếng. Anh trộm nhìn Nhạc Nhiên một cái thì đúng lúc thấy cậu đang đắc ý nhướng mày.
Anh đỡ trán, che đi sự khinh thường trong mắt, cố gắng thôi miên bản thân: Không sao, trẻ nhỏ đều như vậy.
Mỗi ngày chạy xong, anh đều muốn lái xe đưa Nhạc Nhiên về, nhưng Nhạc Nhiên không chịu, một mực đòi đi bus.
Anh biết, Nhạc Nhiên là tự thấy cả người mình mồ hôi, sợ làm thúi xe anh.
Anh cũng không kiên trì, làm người lương thiện mà quan tâm tính nết trung nhị (tự cho mình là trung tâm) muộn màng của bạn nhỏ Nhạc, có điều anh sẽ yêu cầu người ta về tới kí túc xá thì nhắn một cái tin báo bình an cho anh.
Cứ như vậy thì, cho dù ai về nhà nấy rồi vẫn có thể câu được câu chăng nói thêm một chút nữa.
Thực ra anh hơi thắc mắc, vì sao Nhạc Nhiên đối với chuyện "chạy bộ buổi tối trên sân vận động" này hoàn toàn không có bất kì phản ứng kì lạ nào.
Mẹ ruột bị người ta cưỡng bức lúc chạy bộ buổi tối, sau thì tự sát luôn, ba ruột phát điên, đánh cậu tới thương tích đầy mình, vì sao cậu lại không để ý chút nào vậy?
Thẩm Tầm không nghĩ ra được, lại càng không cách nào đi hỏi.
Có một lần, trên sân vận động có ba tên lưu manh đang chạy chậm quanh một cô gái, người có mắt liền biết bọn chúng đang giở trò rồi. Anh còn đang định đi qua kéo bọn lưu manh ra thì Nhạc Nhiên đã xông lên trước một bước, nộ khí bừng bừng kéo cô gái ra sau lưng mình.
Bọn lưu manh đều là khinh kẻ yếu sợ kẻ mạnh, chúng nhìn Nhạc Nhiên mấy cái thì vô cùng thức thời mà bỏ chạy tán loạn.
Thẩm Tầm tưởng cậu sẽ tức cảnh sinh tình, nói một chút về chuyện năm đó. Nhưng cậu như không hề nghĩ tới chuyện đã gặp phải hồi nhỏ, còn hớn hở nháy mắt, khoe khoang với anh, "Thẩm đội, vừa nãy có phải em rất ngầu không."
Thẩm Tầm không khỏi hoài nghi có phải Nghiêm Khiếu nhớ sai gì rồi không.
Có khi nào Nhạc Nhiên chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường?
Vì chuyện này mà anh còn cố tình kiếm người điều tra Chương Dũng, tìm hiểu hết các hành động gần đây của y.
Mà trên bản án của Chương Dũng ghi rõ chuyện y đã cưỡng bức phụ nữ, người bị hại đúng là mẹ Nhạc Nhiên.
Anh còn tới nơi Chương Dũng đang làm việc để xem. Người nọ 50 tuổi mà trông như một ông già sắp bảy tám mươi rồi, đi đường hơi cà thọt, có khi là lúc trong tù bị người ta đánh, hoặc cũng có khi là lúc làm việc xảy ra va chạm gì đó.
Đáng thương, nhưng hoàn toàn không đáng được đồng tình.
Mười ngón tay anh siết chặt, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.
Chỉ nghĩ tới người nãy đã đem tới vết thương cho Nhạc Nhiên là anh có ý muốn giết y luôn.
May sao Nhạc Nhiên không biết tình huống gần đây của Chương Dũng, mà nơi y làm việc sinh sống cũng cách hai người cả mười mấy cây số.
Anh nghĩ, hay là thôi đi, chuyện quá khứ đã qua cả rồi, tương lai mới quan trọng.
Nhưng trùng hợp thay, có một lần đi bộ xong, anh với Nhạc Nhiên vừa đi từ sân vận động ra thì gặp người nọ không biết từ đâu đi tới.
Ngay lập tức, anh cảm giác cả da đầu đều siết chặt lại.
Chương Dũng mặc một cái áo ba lỗ giá rẻ đã ướt đẫm mồ hôi, lưng đeo một cái balo đầy vết chắp vá, chân mang một đôi giày sandal rất cũ, có khi mấy ngày nữa giày sẽ hư hẳn luôn.
Con đường bên ngoài sân vận động không rộng, xung quanh thì la liệt các hàng quán ăn đêm vỉa hè. Lúc Chương Dũng đi ngang qua vai, Thẩm Tầm theo bản năng kéo Nhạc Nhiên về phía người mình.
Nhạc Nhiên còn quay đầu lại kêu, "Thẩm đội, anh kéo em làm gì?"
Hiển nhiên, cậu hoàn toàn không biết người nghèo túng vừa đi ngang qua là phạm nhân đã cưỡng bức mẹ mình.
Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lần nữa thì đã không còn thấy bóng dáng Chương Dũng đâu.
~
Ngày cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái mùa hè đã hết.
Một ngày đầu thu, một vụ án được báo lên thị cục, người bị hại là công nhân 50 tuổi, buổi sáng bị phát hiện đã chết bên đống rác, vết thương trí mạng là từ một cây súng khá hiếm.
Nhận được tư liệu về nạn nhân, vẻ mặt Thẩm Tầm cứng đờ, hơi lạnh từ sau lưng dâng lên khiến anh mãnh liệt rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất