Chương 1: Xuống núi 1
Biển Nam Minh trùng điệp mấy vạn dặm, sóng nhỏ xanh biếc sóng lớn sanh trong, bên bờ quanh năm gió êm sóng lặng, nước biển dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh. Nhìn xa hơi, nơi biển trời tiếp giáp nhau là tầng tầng sương trắng, không thấy rõ phía trước.
Nơi mây mù bao phủ cách bờ biển rất xa, sương mù trải dài không tan, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu được, nghe nói trong đó giơ tay khó thấy năm ngón, ngay cả lão ngư dân đi biển dày dặn kinh nghiệm nhất cũng không dám đi biển.
“Có người nói phía sau làn sương mù trên biển là núi tiên, trên núi có rất nhiều vô số vàng bạch, còn có thần tiên trường sinh bất lão nữa kìa.”
Đã vào mùa đông, không thích hợp để ra biển. Trên bờ có một ngư dân da ngăm đen đang ngồi bên cạnh thuyền dệt lưới đánh cá, dùng giọng điệu huyền bí nói với đứa con gái bốn năm tuổi của minh. Vừa nói xong thì bị vợ mình vỗ trên lưng một cái.
“Á. Đánh ta làm gì!”
“Lại đi nói với con gái mấy thứ không đứng đắn này, ai mà dám đi chỗ sương mù trên biển kia chứ?”
Người phụ nữ mặc áo bông vải thô, trừng mắt nhìn nam nhân một cái, rồi xoa đầu đứa con gái nhỏ của mình.
Nam nhân khó xử gãi gãi đầu, nhìn tiểu nha đầu trước mặt mình nghiêm túc nghe, liền không nhịn được lộ ra nụ cười sảng khoái: “Không sai, không sai, mặc dù nói như vậy, nhưng làm gì có người nào thực sự gặp được thần tiên, đại khái là ai đó đã giả thần giả quỷ bịa đặt mà thôi. Sau này con gái không được đi những nơi nguy hiểm như vậy.”
Tiểu cô nương còn muốn nghe thần tiên trong miệng cha là bộ dạng gì, lần này nghe không được chuyện xưa, không hài lòng bĩu môi, quay đầu nhìn về phía biển.
Cô nhìn một lúc, đột nhiên kích động nhảy lên, chỉ về phía chân trời hô to: “Cha! Đó là thần tiên à!”
Người đánh cá tinh mắt, nhìn theo hướng nha đầu mình chỉ qua, chợt cười ha ha.
“Nha đầu ngốc, đó là con chim xanh!”
Dứt lời, thanh điểu xa xa thét lên một tiếng, xẹt qua sóng biển vô tận bay về phía chân trời, rất nhanh liền ẩn trong mây mù
Sương mù mênh mông, che khuất bầu trời, nếu có người đi thuyền ở đây đích xác sẽ không thấy rõ đường đi, thanh điểu lại nhẹ nhàng quen đường, nhanh chóng xuyên qua mây mù, cho đến khi trước mắt trong sương trắng mờ mịt xuất hiện một tòa núi cô độc.
Ngọn núi này hiếm thấy cỏ cây, chỉ có vài cây thông sinh trưởng ở nơi cao nhất, còn lại chính là mấy loại đá quái dị lởm chởm. Ngọn núi đứng sừng sững mà trơ trọi giữa biển, sóng biển vỗ vào núi đã, sóng trắng như tuyết bắn tung tóe, phát ra âm thanh nặng nề.
Tốc độ của thanh điểu dần dần chậm lại, cuối cùng đậu trên đỉnh núi, biến thành một tiểu đạo đồng mặc áo choàng màu xanh trời.
Tiểu đạo đồng thoạt nhìn mười một mười hai tuổi, tóc cài mộc trâm, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng lại có một khuôn mặt bánh bao, nhìn qua chỉ cảm thấy ngây thơ đáng yêu.
Hắn bấm một ấn quyết, mây mù trước mắt hơi tản ra một chút, xuất hiện một tòa tiểu viện nhỏ tường trắng ngói đen, tiểu đạo đồng đẩy cửa gỗ màu đen đi vào.
Trong viện không có người, rõ ràng đã là mùa đông, trên mặt đất còn có chút tuyết đọng, giữa viện lại có một hồ sen ngàn cánh khẽ động trong gió. Bước chân hắn không ngừng, vòng qua đình viện ra cửa sau, trực tiếp đi tới bên vách núi, quả nhiên ở bên vách núi nhìn thấy một người
Người nọ ngồi xếp bằng dưới cây thông cổ bên vách núi, đầu đội ngọc quan trọng liên, mặc y phục trắng tuyết, đai lưng hoa văn hắc tường vân ám thêu chìm. Tay áo rộng bên ngoài phủ sương sắc, trên đó có hoa văn thêu lông ngân hạc màu sắc từ nhạt đến đậm, phi thường tinh tế.
Mặc dù y phục quý phái, nhưng quanh thân hắn không có trang sức gì khác, chỉ có một thanh trường đao treo bên hông. Vỏ đao toàn thân là màu đen chìm, cổ xưa đơn giản, chỉ lộ ra một chút vết tích ở dứa ống tay áo.
So với y phục làm người khác chú ý, chính là người trước mắt.
Đối phương ngồi ở cạnh vách núi, đi lên phía trước một tấc chính là vực sâu vạn trượng. Nhưng thần thái của y thả lỏng, tư thế ngồi ung dung, mặt mày tinh xảo như ngọc, thoạt nhìn bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, lại tựa như mây mù mờ mịt trong sơn hải này, không nhiễm bụi trần nửa phần.
Đây chính là chủ nhân của tiên sơn này, Lăng Hành tiên quân Tạ Phùng Thù.
Tuy nói mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu nhìn thấy mấy trăm năm, mỗi lần Minh Khai nhìn thấy tướng mạo của vị Lăng Hành tiên quân này, đều sẽ phát giác trên đời này cư nhiên thật sự có chuyện “kinh động như gặp người trời”.
Vừa nghĩ đến đây, Minh Kha liền nhìn vị ‘người trời’ trước mắt này, nhẹ nhàng đúng lên phủi quần áo xuống, sột soạt một tiếng, vỏ hạt dưa rơi đầy đất.
Minh Kha: “…”
Đối phương tựa hồ cũng cảm thấy như vậy không thích hợp lắm, đứng ở đó suy nghĩ một chút, giơ tay nhẹ nhàng vung lên, vỏ hạt dưa trên mặt đất trong khoảnh khắc biến mất không dấu vết.
Thấy thế, Tạ Phùng Thù rốt cục vừa lòng, quay đầu nhìn về phía Minh Kha cười hì hì hỏi: “Đã trở về?”
Minh Kha cảm thấy trái tim mình cũng theo vỏ hạt dưa mà rơi xuống đất, không biết lấy từ đâu ra một gói hạt dẻ ngào đường ném vào tay Tạ Phùng Thù, ngoài miệng nhịn không được lẩm bẩm.
“Tiên quân trên thiên cảnh này không một ngàn cũng có tám trăm, chưa từng thấy qua người nào giống như người, vừa không tham thiền cũng không ngộ đạo, mỗi ngày đều gọi tiên đồng của mình đi nhân gian mua quà vặt”
“Những tiên quân khác nào có lợi hại như ta.” Hạt dẻ vẫn còn nóng, Tạ Phùng Thù lột vỏ, chậm rãi nói: “Bản tiên quân một trăm năm dục linh, hai trăm năm hóa hình, ba trăm năm——”
“Ba trăm năm thì đắc đạo phi thăng, được phong tiên vị, trên trơi dưới đất này chỉ có một người.”
Minh Kha thay y nói xong, không kiên nhẫn móc lỗ tai: “Người đã nói lời này mấy trăm năm rồi, ta đều thuộc luôn. Nếu thật sự lợi hại như vậy, làm sao lại bị phân đến Vô Minh Sơn mà chim không thèm ị này?”
Vô Minh Sơn là nơi sâu nhất của Nam Minh, bốn phía đều là biển sâu, ngàn năm đều có mây mù che phủ, rất ít khi nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên gọi là “Vô Minh”. Đừng nói người, ngay tiên thần quỷ quái cũng khó có thể nhìn thấy nữa là, đích thật là vô cùng hoang vu.
“Thậm Thậm chí ngay cả tiên đồng quét tước cũng chỉ phân cho một mình ta…” Minh Kha càng nói càng lạnh, nhịn không được nói, “Mấy trăm năm nay người không phải là lừa ta đấy chứ!”
“Ai mà lại đi nói chuyện với tiên quân nhà mình như vậy?”
Tạ Phùng Thù ném hạt dẻ đã bóc xong vào miệng, thuận thế vỗ nhẹ lên đầu Minh Kha.
“Lừa gạt một đứa nhỏ như ngươi, có lợi gì cho ta? Lúc trước sau khi ta hóa hình chỉ cảm thấy thiên địa rộng lớn, chạy loạn khắp nơi, du lịch đến Nam Minh này được một chốc đã giác ngộ, cứ thế mà phi thăng.”
Tạ Phùng Thù nghiêm trang nhìn Minh Kha: “Cho nên biển Nam Minh này linh khí cường thịnh, ngươi cũng đừng chướng mắt. ”
Minh Kha ôm đầu không phục nhìn Tạ Phùng Thù, lòng tràn đây nghi hoặc: “Vậy sao ta không cảm nhận được.”
“Vì người còn quá nhỏ, lớn hơn một chút thì tốt rồi.”
Tạ Phùng Thù thuận miệng bịa chuyện cho xong, không đợi Minh Kha phát giác, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời, thu hồi bộ dáng không đứng đắn kia..
“Có người đến.”
Minh Kha cũng im miệng, đi theo nhìn sang bên kia. Đúng như dự đoán, một lát sau, xa xa có hai vị đạo nhân đạp mây Thừa Phong mà tới.
Người tới là một vị thân hình cao gầy, mặc áo bào đen chỉ vàng, dung mạo lạnh lùng. Vị còn lại thì thấp hơn một chút, râu tóc đều bạc trắng, thân hình hơi mập, mặc đạo bào màu trắng, trên mặt cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất hiền lành. Chưa bao lâu, hai người đã một trước một sau đã đứng bên cạnh vách núi.
Tay phải Tạ Phùng Thù hơi động, bao hạt dẻ liền biến mất, y khẽ phất áo bào, đoan chính hành lễ, nói: “Hóa ra là Phù Quang tiên quân, Ngọc Cơ tiên quân.”
Giờ phút này thần sắc Tạ Phùng Thù hơi thu liễn, một thân tiên phong ngạo cốt, đúng thời điểm ra dáng thì vẫn có thể dọa người, Minh Kha ở phía sau y kích động trợn trắng mắt, cũng hành lễ theo, len lén giương mắt đánh giá hai vị tiên quân trước mắt.
Nam tư trẻ tuổi mặc huyèn bào là Phù Quan Quân, tên Bùi Ngọc, là con trai Thiên Đế, nghe đồn là võ thân trẻ nhất tiên giới, là người cứng nhắc, nghiêm túc thận trọng, lúc này lông mày cũng hơi hạ xuống, ánh mắt cũng không để trên người Tạ Phùng Thù. Lão đầu cười tủm tỉm bên cạnh là Ngọc Cơ tiên quân Bàng Nguyên Tử, chưởng quản phẩm cấp của chúng tiên.
Thấy Bùi Ngọc bên cạnh mặt lạnh không lên tiếng, Bàng Nguyên Tử trước cười ha hả chắp tay đáp lễ: “Lăng Hành tiên quân, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”
Đâu chỉ là đã lâu, Tạ Phù Thù ở đây đã hoàn toàn tách biệt với thế gian, cùng với tiên quân khác có thể đã một hai trăm năm không gặp, làm gì có quan hệ. Nhưng chẳng ai đánh mặt người cười, Tạ Phùng Thù cũng cười phụ họa: “Đúng là đã lâu, nhờ phúc của chư vị, ta ở trong núi sống rất tốt. Cả ngày tĩnh tâm ngộ đạo, cảm ngộ rất nhiều.”
Y vừa nới xong, liền nghe được một tiếng cười nhạo không lớn không nhỏ.
Tạ Phùng Thù lập tức nghiên đầu nhìn về phía Minh Kha, trên mặt viết chữ ‘làm càn’. Minh Kha vô tội nhìn lại, thiếu chút nữa trực tiếp mở miệng kêu oan: “Không phải ta.”
Tạ Phùng Thù Tạ Phùng Thù lúc này mới phát hiện, tiếng cười vừa rồi là Phù Quang tiên quân trước mặt phát ra
Ngươi nhìn xem, đây là chỗ xấu của Tiên nhị đại, xưa nay luôn tự cao tự đại, không để tiên quân nào vào trong mắt.
Bàng Nguyên Tử ở một bên vội vã hòa giải, hắng giọng nói: “Thực không dám giấu giếm, lần này tới tìm tiên quân là có chuyện muốn hỏi ”
Hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Dám hỏi tiên quân trong khoảng thời gian này có vị nào hạ phàm nhập thế hay không?”
Tạ Phùng Thù cũng coi như không nghe thấy tiếng cười vừa rồi, đáp: “Chưa từng.”
Bàng Nguyên Tử cau mày tiếp tục hỏi: “Tiên quân ở tại Vô Minh sơn này, có từng thấy yêu ma quỷ quái nào khác chưa?”
“Cũng chưa từng có, biển Nam Minh này ngoài cá bơi trong nước ra thì chỉ có ta và Minh Kha.”
Tạ Phùng Thù dừng một chút, hỏi: “Rốt cục là chuyện gì vậy?”
Lúc này, Bùi Ngọc đứng như một bức tượng điêu khắc bên cạnh liếc y một cái, hạ mình mở lời vàng.
“Trong khoảng thời gian này yêu ma nhân gian lại bắt đầu không an phận, khi thì sẽ có người làm loạn, vốn để địa tiên xử lý là được. Nhưng mấy ngày trước khi Ti Mệnh tiên quân hạ phàm lại bị tập kích.”
Tạ Phùng Thù sững sờ.
Người và yêu cùng thuộc về đại địa, trước kia cũng có yêu ma ngẫu nhiên đả thương người, để địa tiên nhẹ nhàng đánh trở về nguyên hình, nặng thiên lôi xử phạt hôi biến thành tro bụi. Cũng chưa từng xảy ra loạn gì, ai ngờ yêu ma hiện tại càn rỡ như vậy, còn dám tập kích tiên quân.
“Ti Mệnh tiên quân không sao chứ?”
“Người thì không sao.” Ngọc Cơ Quân thở dài một hơi, “Tinh La Mệnh Bàn bị yêu vật kia cướp mất rồi.”
Tạ Phùng Thù trong lòng khẽ lộp bộng, thần nghĩ trách không được hai người đều là biểu tình muốn giết người.
Tinh La Mệnh Bàn là do Ti Mệnh tiên quân chưởng quản ở thiên giới, nắm hết số mệnh con người, trên khắc mười hai cung, thiên can địa chi. Ghi lại tất cả các thay đổi, thời gian trên trần gian. Cây kim ở giữa mệnh bàn không ngừng chỉ về phía trước, đại biểu cho thời gian ở trần gian, nếu hướng về phía ngược lại, cho dù chỉ là một ô nhỏ, thì có thể đảo ngược thời gian, cải thiên hoán nhật.
Thứ như vậy rơi vào trong tay yêu ma, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì
Thường ngày Tạ Phùng Thù mặc dù không đứng đắn, nhưng tốt xấu gì cũng xếp trong tiên bàn, giờ phút này cũng nhíu mày lại. Ba người đều là một bộ dáng khổ đại cừu thâm. Trong lúc nhìn nhau, Tạ Phùng Thù nói trước: “Vậy phải làm thế nào?”
“Tìm thôi.” Bàng Nguyên Tử cười khổ nói, “Đáng tiếc Ti Mệnh tiên quân nói yêu quái kia đúng là rất lợi hại. Lúc đó là ban đêm, hắn cũng không thấy rõ tướng mạo. Chúng ta ở thiên đình tìm kiếm Mệnh Bàn, cũng không tra được tung tích gì.”
Thiên giới đều không tìm được tung tích, hoặc là Tinh La Mệnh Bàn đã ở ngoài tam giới lục đạo rồi, hoặc là đã bị pháp bảo lợi hại che chắn, Tạ Phùng Thù bất đắc dĩ buông tay, hỏi: “Nếu thiên giới còn không tìm được, vậy chỉ có thể để các tiên quân hạ phàm đi tìm thôi sao?”
Bùi Ngọc liếc y một cái: “Bằng ngươi?”
Tạ Phùng Thù cười híp mắt đáp: “Nếu không?”
Bàng Nguyên Tử vội vàng khoát tay áo giữa hai người, một cọng râu trắng rung động theo: “Lăng Hành Quân đừng nói đùa, đến lúc đó người khác còn chưa loạn thì thiên giới đã loạn trước rồi.”
Hắn nặng nề thở dài: “Ý của Thiên Đế là trước tiên để địa tiên nhân gian tìm một chút, hôm nay đến thăm Lăng Hành tiên quân, cũng là lo lắng có tiên giả khác bị tập kích, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Thiên Đình làm mất pháp khí có thể tốt đến đâu, Tạ Phùng Thù nhịn không được hỏi: “Tại sao Ti Mệnh tiên quân lại hạ phàm, bị tập kích ở nơi nào?”
“Lăng Hành Quân có điều không biết, có tiên quân chuyển thế lịch kiếp, Ti Mệnh tiên quân dựa theo lệ cũ đi xác minh mệnh cách, trên đường trở về gặp phải tập kích ở núi Đông Ngư. Tin tức truyền đến Thiên Đế thiếu chút nữa không thở nổi, cũng may để vận hành Mệnh Bàn cực hao tổn linh lực, nếu không có tu vi ngàn năm cũng không dễ dàng động nổi thứ kia. Ai da, thật sự là không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được. Yêu vật nhân gian này cư nhiên càn rỡ như thế, năm đó——”
Đúng là nói nhiều, Bàng Nguyên Tử vừa nói đến liền không ngừng được, Bùi Ngọc bên người cau mày hô một câu: “Ngọc Cơ tiên quân.”
Bàng Nguyên Tử mới bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái: “Quân mất, quên mất, còn phải đi kiểm tra tiên quan khác có điểm nào dị thường hay không.”
Hắn vôi vàng chắp tay với Tạ Phùng Thù: “Lăng Hành Quân, công vụ bận rộn, chúng ta đi trước một bước.”
Tạ Phùng Thù khẽ gật đầu: “Hai vị đi thong thả.”
Bàng Nguyên Tử đã xoay người, Bùi Ngọc bên cạnh lại không nhúc nhích. Trong lúc nhất thời, Tạ Phùng Thù và Bàng Nguyên Tử cùng nhau quay đầu nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Trước mắt bao người, Bùi Ngọc khom lưng xuống, từ khe hở núi đá nhặt được thứ gì đó. Tạ Phùng Thù nhìn kỹ, là một cái vỏ hạt dưa.
“…”
Cá lọt lưới chết tiệt, Phù Quang Quân chết tiệt.
Nơi mây mù bao phủ cách bờ biển rất xa, sương mù trải dài không tan, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu được, nghe nói trong đó giơ tay khó thấy năm ngón, ngay cả lão ngư dân đi biển dày dặn kinh nghiệm nhất cũng không dám đi biển.
“Có người nói phía sau làn sương mù trên biển là núi tiên, trên núi có rất nhiều vô số vàng bạch, còn có thần tiên trường sinh bất lão nữa kìa.”
Đã vào mùa đông, không thích hợp để ra biển. Trên bờ có một ngư dân da ngăm đen đang ngồi bên cạnh thuyền dệt lưới đánh cá, dùng giọng điệu huyền bí nói với đứa con gái bốn năm tuổi của minh. Vừa nói xong thì bị vợ mình vỗ trên lưng một cái.
“Á. Đánh ta làm gì!”
“Lại đi nói với con gái mấy thứ không đứng đắn này, ai mà dám đi chỗ sương mù trên biển kia chứ?”
Người phụ nữ mặc áo bông vải thô, trừng mắt nhìn nam nhân một cái, rồi xoa đầu đứa con gái nhỏ của mình.
Nam nhân khó xử gãi gãi đầu, nhìn tiểu nha đầu trước mặt mình nghiêm túc nghe, liền không nhịn được lộ ra nụ cười sảng khoái: “Không sai, không sai, mặc dù nói như vậy, nhưng làm gì có người nào thực sự gặp được thần tiên, đại khái là ai đó đã giả thần giả quỷ bịa đặt mà thôi. Sau này con gái không được đi những nơi nguy hiểm như vậy.”
Tiểu cô nương còn muốn nghe thần tiên trong miệng cha là bộ dạng gì, lần này nghe không được chuyện xưa, không hài lòng bĩu môi, quay đầu nhìn về phía biển.
Cô nhìn một lúc, đột nhiên kích động nhảy lên, chỉ về phía chân trời hô to: “Cha! Đó là thần tiên à!”
Người đánh cá tinh mắt, nhìn theo hướng nha đầu mình chỉ qua, chợt cười ha ha.
“Nha đầu ngốc, đó là con chim xanh!”
Dứt lời, thanh điểu xa xa thét lên một tiếng, xẹt qua sóng biển vô tận bay về phía chân trời, rất nhanh liền ẩn trong mây mù
Sương mù mênh mông, che khuất bầu trời, nếu có người đi thuyền ở đây đích xác sẽ không thấy rõ đường đi, thanh điểu lại nhẹ nhàng quen đường, nhanh chóng xuyên qua mây mù, cho đến khi trước mắt trong sương trắng mờ mịt xuất hiện một tòa núi cô độc.
Ngọn núi này hiếm thấy cỏ cây, chỉ có vài cây thông sinh trưởng ở nơi cao nhất, còn lại chính là mấy loại đá quái dị lởm chởm. Ngọn núi đứng sừng sững mà trơ trọi giữa biển, sóng biển vỗ vào núi đã, sóng trắng như tuyết bắn tung tóe, phát ra âm thanh nặng nề.
Tốc độ của thanh điểu dần dần chậm lại, cuối cùng đậu trên đỉnh núi, biến thành một tiểu đạo đồng mặc áo choàng màu xanh trời.
Tiểu đạo đồng thoạt nhìn mười một mười hai tuổi, tóc cài mộc trâm, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng lại có một khuôn mặt bánh bao, nhìn qua chỉ cảm thấy ngây thơ đáng yêu.
Hắn bấm một ấn quyết, mây mù trước mắt hơi tản ra một chút, xuất hiện một tòa tiểu viện nhỏ tường trắng ngói đen, tiểu đạo đồng đẩy cửa gỗ màu đen đi vào.
Trong viện không có người, rõ ràng đã là mùa đông, trên mặt đất còn có chút tuyết đọng, giữa viện lại có một hồ sen ngàn cánh khẽ động trong gió. Bước chân hắn không ngừng, vòng qua đình viện ra cửa sau, trực tiếp đi tới bên vách núi, quả nhiên ở bên vách núi nhìn thấy một người
Người nọ ngồi xếp bằng dưới cây thông cổ bên vách núi, đầu đội ngọc quan trọng liên, mặc y phục trắng tuyết, đai lưng hoa văn hắc tường vân ám thêu chìm. Tay áo rộng bên ngoài phủ sương sắc, trên đó có hoa văn thêu lông ngân hạc màu sắc từ nhạt đến đậm, phi thường tinh tế.
Mặc dù y phục quý phái, nhưng quanh thân hắn không có trang sức gì khác, chỉ có một thanh trường đao treo bên hông. Vỏ đao toàn thân là màu đen chìm, cổ xưa đơn giản, chỉ lộ ra một chút vết tích ở dứa ống tay áo.
So với y phục làm người khác chú ý, chính là người trước mắt.
Đối phương ngồi ở cạnh vách núi, đi lên phía trước một tấc chính là vực sâu vạn trượng. Nhưng thần thái của y thả lỏng, tư thế ngồi ung dung, mặt mày tinh xảo như ngọc, thoạt nhìn bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, lại tựa như mây mù mờ mịt trong sơn hải này, không nhiễm bụi trần nửa phần.
Đây chính là chủ nhân của tiên sơn này, Lăng Hành tiên quân Tạ Phùng Thù.
Tuy nói mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu nhìn thấy mấy trăm năm, mỗi lần Minh Khai nhìn thấy tướng mạo của vị Lăng Hành tiên quân này, đều sẽ phát giác trên đời này cư nhiên thật sự có chuyện “kinh động như gặp người trời”.
Vừa nghĩ đến đây, Minh Kha liền nhìn vị ‘người trời’ trước mắt này, nhẹ nhàng đúng lên phủi quần áo xuống, sột soạt một tiếng, vỏ hạt dưa rơi đầy đất.
Minh Kha: “…”
Đối phương tựa hồ cũng cảm thấy như vậy không thích hợp lắm, đứng ở đó suy nghĩ một chút, giơ tay nhẹ nhàng vung lên, vỏ hạt dưa trên mặt đất trong khoảnh khắc biến mất không dấu vết.
Thấy thế, Tạ Phùng Thù rốt cục vừa lòng, quay đầu nhìn về phía Minh Kha cười hì hì hỏi: “Đã trở về?”
Minh Kha cảm thấy trái tim mình cũng theo vỏ hạt dưa mà rơi xuống đất, không biết lấy từ đâu ra một gói hạt dẻ ngào đường ném vào tay Tạ Phùng Thù, ngoài miệng nhịn không được lẩm bẩm.
“Tiên quân trên thiên cảnh này không một ngàn cũng có tám trăm, chưa từng thấy qua người nào giống như người, vừa không tham thiền cũng không ngộ đạo, mỗi ngày đều gọi tiên đồng của mình đi nhân gian mua quà vặt”
“Những tiên quân khác nào có lợi hại như ta.” Hạt dẻ vẫn còn nóng, Tạ Phùng Thù lột vỏ, chậm rãi nói: “Bản tiên quân một trăm năm dục linh, hai trăm năm hóa hình, ba trăm năm——”
“Ba trăm năm thì đắc đạo phi thăng, được phong tiên vị, trên trơi dưới đất này chỉ có một người.”
Minh Kha thay y nói xong, không kiên nhẫn móc lỗ tai: “Người đã nói lời này mấy trăm năm rồi, ta đều thuộc luôn. Nếu thật sự lợi hại như vậy, làm sao lại bị phân đến Vô Minh Sơn mà chim không thèm ị này?”
Vô Minh Sơn là nơi sâu nhất của Nam Minh, bốn phía đều là biển sâu, ngàn năm đều có mây mù che phủ, rất ít khi nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên gọi là “Vô Minh”. Đừng nói người, ngay tiên thần quỷ quái cũng khó có thể nhìn thấy nữa là, đích thật là vô cùng hoang vu.
“Thậm Thậm chí ngay cả tiên đồng quét tước cũng chỉ phân cho một mình ta…” Minh Kha càng nói càng lạnh, nhịn không được nói, “Mấy trăm năm nay người không phải là lừa ta đấy chứ!”
“Ai mà lại đi nói chuyện với tiên quân nhà mình như vậy?”
Tạ Phùng Thù ném hạt dẻ đã bóc xong vào miệng, thuận thế vỗ nhẹ lên đầu Minh Kha.
“Lừa gạt một đứa nhỏ như ngươi, có lợi gì cho ta? Lúc trước sau khi ta hóa hình chỉ cảm thấy thiên địa rộng lớn, chạy loạn khắp nơi, du lịch đến Nam Minh này được một chốc đã giác ngộ, cứ thế mà phi thăng.”
Tạ Phùng Thù nghiêm trang nhìn Minh Kha: “Cho nên biển Nam Minh này linh khí cường thịnh, ngươi cũng đừng chướng mắt. ”
Minh Kha ôm đầu không phục nhìn Tạ Phùng Thù, lòng tràn đây nghi hoặc: “Vậy sao ta không cảm nhận được.”
“Vì người còn quá nhỏ, lớn hơn một chút thì tốt rồi.”
Tạ Phùng Thù thuận miệng bịa chuyện cho xong, không đợi Minh Kha phát giác, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời, thu hồi bộ dáng không đứng đắn kia..
“Có người đến.”
Minh Kha cũng im miệng, đi theo nhìn sang bên kia. Đúng như dự đoán, một lát sau, xa xa có hai vị đạo nhân đạp mây Thừa Phong mà tới.
Người tới là một vị thân hình cao gầy, mặc áo bào đen chỉ vàng, dung mạo lạnh lùng. Vị còn lại thì thấp hơn một chút, râu tóc đều bạc trắng, thân hình hơi mập, mặc đạo bào màu trắng, trên mặt cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất hiền lành. Chưa bao lâu, hai người đã một trước một sau đã đứng bên cạnh vách núi.
Tay phải Tạ Phùng Thù hơi động, bao hạt dẻ liền biến mất, y khẽ phất áo bào, đoan chính hành lễ, nói: “Hóa ra là Phù Quang tiên quân, Ngọc Cơ tiên quân.”
Giờ phút này thần sắc Tạ Phùng Thù hơi thu liễn, một thân tiên phong ngạo cốt, đúng thời điểm ra dáng thì vẫn có thể dọa người, Minh Kha ở phía sau y kích động trợn trắng mắt, cũng hành lễ theo, len lén giương mắt đánh giá hai vị tiên quân trước mắt.
Nam tư trẻ tuổi mặc huyèn bào là Phù Quan Quân, tên Bùi Ngọc, là con trai Thiên Đế, nghe đồn là võ thân trẻ nhất tiên giới, là người cứng nhắc, nghiêm túc thận trọng, lúc này lông mày cũng hơi hạ xuống, ánh mắt cũng không để trên người Tạ Phùng Thù. Lão đầu cười tủm tỉm bên cạnh là Ngọc Cơ tiên quân Bàng Nguyên Tử, chưởng quản phẩm cấp của chúng tiên.
Thấy Bùi Ngọc bên cạnh mặt lạnh không lên tiếng, Bàng Nguyên Tử trước cười ha hả chắp tay đáp lễ: “Lăng Hành tiên quân, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”
Đâu chỉ là đã lâu, Tạ Phù Thù ở đây đã hoàn toàn tách biệt với thế gian, cùng với tiên quân khác có thể đã một hai trăm năm không gặp, làm gì có quan hệ. Nhưng chẳng ai đánh mặt người cười, Tạ Phùng Thù cũng cười phụ họa: “Đúng là đã lâu, nhờ phúc của chư vị, ta ở trong núi sống rất tốt. Cả ngày tĩnh tâm ngộ đạo, cảm ngộ rất nhiều.”
Y vừa nới xong, liền nghe được một tiếng cười nhạo không lớn không nhỏ.
Tạ Phùng Thù lập tức nghiên đầu nhìn về phía Minh Kha, trên mặt viết chữ ‘làm càn’. Minh Kha vô tội nhìn lại, thiếu chút nữa trực tiếp mở miệng kêu oan: “Không phải ta.”
Tạ Phùng Thù Tạ Phùng Thù lúc này mới phát hiện, tiếng cười vừa rồi là Phù Quang tiên quân trước mặt phát ra
Ngươi nhìn xem, đây là chỗ xấu của Tiên nhị đại, xưa nay luôn tự cao tự đại, không để tiên quân nào vào trong mắt.
Bàng Nguyên Tử ở một bên vội vã hòa giải, hắng giọng nói: “Thực không dám giấu giếm, lần này tới tìm tiên quân là có chuyện muốn hỏi ”
Hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Dám hỏi tiên quân trong khoảng thời gian này có vị nào hạ phàm nhập thế hay không?”
Tạ Phùng Thù cũng coi như không nghe thấy tiếng cười vừa rồi, đáp: “Chưa từng.”
Bàng Nguyên Tử cau mày tiếp tục hỏi: “Tiên quân ở tại Vô Minh sơn này, có từng thấy yêu ma quỷ quái nào khác chưa?”
“Cũng chưa từng có, biển Nam Minh này ngoài cá bơi trong nước ra thì chỉ có ta và Minh Kha.”
Tạ Phùng Thù dừng một chút, hỏi: “Rốt cục là chuyện gì vậy?”
Lúc này, Bùi Ngọc đứng như một bức tượng điêu khắc bên cạnh liếc y một cái, hạ mình mở lời vàng.
“Trong khoảng thời gian này yêu ma nhân gian lại bắt đầu không an phận, khi thì sẽ có người làm loạn, vốn để địa tiên xử lý là được. Nhưng mấy ngày trước khi Ti Mệnh tiên quân hạ phàm lại bị tập kích.”
Tạ Phùng Thù sững sờ.
Người và yêu cùng thuộc về đại địa, trước kia cũng có yêu ma ngẫu nhiên đả thương người, để địa tiên nhẹ nhàng đánh trở về nguyên hình, nặng thiên lôi xử phạt hôi biến thành tro bụi. Cũng chưa từng xảy ra loạn gì, ai ngờ yêu ma hiện tại càn rỡ như vậy, còn dám tập kích tiên quân.
“Ti Mệnh tiên quân không sao chứ?”
“Người thì không sao.” Ngọc Cơ Quân thở dài một hơi, “Tinh La Mệnh Bàn bị yêu vật kia cướp mất rồi.”
Tạ Phùng Thù trong lòng khẽ lộp bộng, thần nghĩ trách không được hai người đều là biểu tình muốn giết người.
Tinh La Mệnh Bàn là do Ti Mệnh tiên quân chưởng quản ở thiên giới, nắm hết số mệnh con người, trên khắc mười hai cung, thiên can địa chi. Ghi lại tất cả các thay đổi, thời gian trên trần gian. Cây kim ở giữa mệnh bàn không ngừng chỉ về phía trước, đại biểu cho thời gian ở trần gian, nếu hướng về phía ngược lại, cho dù chỉ là một ô nhỏ, thì có thể đảo ngược thời gian, cải thiên hoán nhật.
Thứ như vậy rơi vào trong tay yêu ma, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì
Thường ngày Tạ Phùng Thù mặc dù không đứng đắn, nhưng tốt xấu gì cũng xếp trong tiên bàn, giờ phút này cũng nhíu mày lại. Ba người đều là một bộ dáng khổ đại cừu thâm. Trong lúc nhìn nhau, Tạ Phùng Thù nói trước: “Vậy phải làm thế nào?”
“Tìm thôi.” Bàng Nguyên Tử cười khổ nói, “Đáng tiếc Ti Mệnh tiên quân nói yêu quái kia đúng là rất lợi hại. Lúc đó là ban đêm, hắn cũng không thấy rõ tướng mạo. Chúng ta ở thiên đình tìm kiếm Mệnh Bàn, cũng không tra được tung tích gì.”
Thiên giới đều không tìm được tung tích, hoặc là Tinh La Mệnh Bàn đã ở ngoài tam giới lục đạo rồi, hoặc là đã bị pháp bảo lợi hại che chắn, Tạ Phùng Thù bất đắc dĩ buông tay, hỏi: “Nếu thiên giới còn không tìm được, vậy chỉ có thể để các tiên quân hạ phàm đi tìm thôi sao?”
Bùi Ngọc liếc y một cái: “Bằng ngươi?”
Tạ Phùng Thù cười híp mắt đáp: “Nếu không?”
Bàng Nguyên Tử vội vàng khoát tay áo giữa hai người, một cọng râu trắng rung động theo: “Lăng Hành Quân đừng nói đùa, đến lúc đó người khác còn chưa loạn thì thiên giới đã loạn trước rồi.”
Hắn nặng nề thở dài: “Ý của Thiên Đế là trước tiên để địa tiên nhân gian tìm một chút, hôm nay đến thăm Lăng Hành tiên quân, cũng là lo lắng có tiên giả khác bị tập kích, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Thiên Đình làm mất pháp khí có thể tốt đến đâu, Tạ Phùng Thù nhịn không được hỏi: “Tại sao Ti Mệnh tiên quân lại hạ phàm, bị tập kích ở nơi nào?”
“Lăng Hành Quân có điều không biết, có tiên quân chuyển thế lịch kiếp, Ti Mệnh tiên quân dựa theo lệ cũ đi xác minh mệnh cách, trên đường trở về gặp phải tập kích ở núi Đông Ngư. Tin tức truyền đến Thiên Đế thiếu chút nữa không thở nổi, cũng may để vận hành Mệnh Bàn cực hao tổn linh lực, nếu không có tu vi ngàn năm cũng không dễ dàng động nổi thứ kia. Ai da, thật sự là không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được. Yêu vật nhân gian này cư nhiên càn rỡ như thế, năm đó——”
Đúng là nói nhiều, Bàng Nguyên Tử vừa nói đến liền không ngừng được, Bùi Ngọc bên người cau mày hô một câu: “Ngọc Cơ tiên quân.”
Bàng Nguyên Tử mới bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái: “Quân mất, quên mất, còn phải đi kiểm tra tiên quan khác có điểm nào dị thường hay không.”
Hắn vôi vàng chắp tay với Tạ Phùng Thù: “Lăng Hành Quân, công vụ bận rộn, chúng ta đi trước một bước.”
Tạ Phùng Thù khẽ gật đầu: “Hai vị đi thong thả.”
Bàng Nguyên Tử đã xoay người, Bùi Ngọc bên cạnh lại không nhúc nhích. Trong lúc nhất thời, Tạ Phùng Thù và Bàng Nguyên Tử cùng nhau quay đầu nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Trước mắt bao người, Bùi Ngọc khom lưng xuống, từ khe hở núi đá nhặt được thứ gì đó. Tạ Phùng Thù nhìn kỹ, là một cái vỏ hạt dưa.
“…”
Cá lọt lưới chết tiệt, Phù Quang Quân chết tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất