Chương 67: Kiếp này 4
Edit by Mặc Hàm
Tạ Phùng Thù tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết Phong Tịch cần kim đan của ta không?”
Trào Khê ngẩn ra, lúc này sững sờ tại chỗ. Tạ Phùng Thù vừa nhìn liền hiểu. Phong Tịch nói với Trào Khê, chỉ cần đem kim đan của mình cho hắn, là có thể ra khỏi tháp dùng mệnh bàn cứu sư phụ cùng sư tỷ.
Kỳ thật đây cũng không tính là lời nói dối cao minh gì, thậm chí còn có nguy hiểm cực lớn —— không có kim đan, tu vi Trào Khê giảm mạnh, ở trong Trấn Ma tháp này quả thực hung hiểm vạn phần. Nhưng giống như đêm dài tìm kiếm ánh sáng, một khi mọi người tìm thấy một tia hy vọng trong tuyệt cảnh, có gì thì không quản được.
Tạ Phùng Thù bình tĩnh nhìn Trào Khê, một lúc lâu sau, cư nhiên cong môi cười một chút, có chút trêu tức, hận sắt không thành thép mắng một câu: “Ngu xuẩn.”
“…” Lời này là kiếp trước Trào Khê thường lấy ra mắng Tạ Phùng Thù, Trào Khê nhịn không được nói: “Bảy trăm năm chưa từng đánh ngươi, lá gan ngươi mập ra đúng không?”
Ít ỏi vài câu, bọn họ hình như lại trở lại bảy trăm năm trước khi ở trên Minh Kính Đài, tạm thời làm tan không khí tử khí nặng nề trong phòng, mắt thấy Trào Khê lại muốn nói chuyện, Tạ Phùng Thù trực tiếp mở miệng cắt đứt đối phương: “Chờ đi ra ngoài rồi nói sau.”
Dứt lời, y quay đầu nhìn Giáng Trần.
“Đưa tay, để cho ta dò xét chân nguyên một lần nữa.”
Giáng Trần dừng một chút, cư nhiên thật sự vươn tay ra, Tạ Phùng Thù nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay hắn, Trào Khê ê răng hít một hơi, thầm nghĩ hai nam có cái gì để lôi kéo, rồi lại ngượng ngùng nói, chỉ có thể vẻ mặt không kiên nhẫn quay đầu, không nhìn hai người.
Tạ Phùng Thù mặc kệ hắn, chuyên tâm dùng thần thức cảm thụ chân nguyên trong cơ thể Giáng Trần, mặc dù còn có chút gợn sóng, nhưng cơ hồ đã không có gì đáng ngại.
Tạ Phùng Thù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu hỏi Trào Khê: “Ngươi có biết Phong Tịch ở đâu không?”
Trào Khê miễn cưỡng quay đầu lại, đáp: “Trước khi các ngươi tiến vào, ta trước tiên vào tầng chín đem kim đan cho hắn. Sau đó, bạn bước vào … Để tránh các ngươi, ta đã đi vòng, vào mấy gian thach thất, bây giờ không biết.”
Thạch thất trống rỗng, nhìn không sót một chút nào, nói chuyện đều có thể nghe thấy tiếng vọng. Bên ngoài mơ hồ có tiếng kêu của yêu ma, cùng với tiếng móng vuốt sắc bén nắm lấy vách đá chói tai, phảng phất tất cả yêu ma đều hội tụ ở bên ngoài thạch thất, chờ ba người đi ra ngoài.
Tạ Phùng Thù cầm Phong Uyên trong tay, nhìn về phía Giáng Trần: “Đi ra ngoài trước ——”
Còn chưa nói xong, y thấy mi tâm Giáng Trần nhẹ nhàng nhíu lại, giơ tay lên bên môi, làm một cái thủ thế im lặng.
Tạ Phùng Thù lập tức dừng lời, y nhìn Giáng Trần buông tay xuống, quay đầu nhìn về phía lối ra thạch thất.
Ngay tại thời điểm này, bên ngoài đột nhiên im lặng.
Không phải là tiếng vang dần dần yếu ớt, chậm rãi biến mất an tĩnh, mà là trong nháy mắt trở nên lặng yên không một tiếng động, giống như tất cả tiếng động đều bị thứ gì đó cắn nuốt sạch sẽ.
So với tiếng ầm ĩ vừa rồi của yêu ma, loại an tĩnh này ngược lại càng thêm quỷ dị, giống như một lát trước khi mưa gió sắp tới thì tĩnh mịch. Chuỗi đàn hương trên tay Giáng Trần đột nhiên rơi ra, ở giữa không trung huyễn hóa thành Hàng Ma Xử màu đen.
Giáng Trần cầm Hàng Ma Xử, nhíu mày giương mắt, trên mặt lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng nói: “Hắn tới rồi.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy không chút do dự, cũng rút đao ra khỏi vỏ!
Nương theo thanh âm Tạ Phùng Thù rút đao, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của yêu ma!
Tiếng kêu bén nhọn chói tai, còn kèm theo thanh âm bọn họ chạy tán loạn, ngay cả mặt đất dưới chân cũng hơi chấn động, nhưng vẻn vẹn chỉ một lát sau, những thanh âm này cũng yếu ớt đi xuống.
Cửa thạch thất chậm rãi đẩy ra.
Phong Tịch một thân hắc y đứng ở cửa, trên người đều là mùi máu tươi nồng đậm, khóe môi vết máu chưa khô, lúc giương mắt hiện ra vài phần tàn nhẫn. Nhìn thấy ba người trong phòng, hắn cư nhiên còn có tâm tình ngắn ngủi cười một tiếng, chậm rãi đi vào, nói: “Mấy vị ôn chuyện xong rồi. ”
Bộ dáng này của hắn thật sự giống ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, Tạ Phùng Thù nhướng mày, hỏi: “Kim đan của sư huynh ta đâu? ”
“Muộn rồi, đã bị ta ăn.” Phong Tịch cười lạnh một tiếng, “Lăng Hành tiên quân chấp mê bất ngộ, nhất định phải vì cái gọi là muôn dân giết ta, ta bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn kim đan, lại nuốt chửng yêu ma, cầu khôi phục chút tu vi tự bảo vệ mình.”
Trong lòng Tạ Phùng Thù đè nén tức giận, ngược lại tỉnh táo lại, y biết Phong Tịch hết lần này đến lần khác chọc giận mình, bất quá là muốn mình nhập ma lần nữa, vì thế chỉ nói: “Cho dù như thế, tu vi của ngươi cũng không đủ đã ra khỏi tháp, ngươi không biết sao?”
Trên mặt Phong Tịch vết máu loang lổ, có vẻ lạnh lẽo đáng sợ, hắn bình tĩnh nhìn Tạ Phùng Thù, cổ quái cười một tiếng: “Ta đương nhiên biết. Nhưng… Tiên quân còn tưởng rằng chấp niệm của ta chỉ là ra khỏi tháp sao? ”
“Ta ở trong tháp này mấy vạn năm, khóa sắt quanh thân không thấy mặt trời, bảy trăm năm trước may mắn chạy thoát, nhờ phúc của tiên quân, lại rơi vào kết cuộc bỏ mình, muốn sống sót ra khỏi tháp đã tuyệt không có khả năng.”
“Nhưng ở trong tháp này lâu như vậy, cũng không tính là không có thu hoạch.” Ý cười tĩnh mịch lại, “Ngươi cho rằng tầng thứ chín chính là chỗ sâu nhất sao, Tạ Phùng Thù, ngươi sai rồi. ”
“Đám đồ vật phía dưới kia, so với ta còn muốn ra ngoài nhiều hơn.”
Dưới hồ lớn Diệu Hương, là Cửu Trọng Trấn Ma Tháp, dưới Trấn Ma tháp, là Vô Gian Luyện Ngục, bên trong có vô số ác quỷ Tu La.
Tạ Phùng Thù sợ hãi cả kinh, chỉ cảm thấy quanh thân đều lạnh lẽo. Mà giờ phút này Phong Tịch nhìn thấy sắc mặt bọn họ, phảng phất kết thúc tâm nguyện gì đó, cất tiếng cười to. Trong tiếng cười, trong tay hắn trống rỗng biến ra một thanh trường kiếm.
Tạ Phùng Thù đứng ở phía trước, thấy thế lập tức phi thân lên, giương đao chém thẳng, ý đồ ngăn cản đối phương, lại bị chân nguyên đập vào mặt cơ hồ hất văng xuống đất, may mắn phía sau có Giáng Trần đúng lúc đỡ lấy y.
Lại giương mắt, trường kiếm trong tay Phong Tịch phát ra ánh sáng mãnh liệt, thân kiếm kịch liệt run rẩy, phảng phất sau một khắc sẽ bởi vì không chịu nổi thừa nhận tu vi to lớn như vậy mà vỡ vụn. Phong Tịch lại không quan tâm, một kiếm bổ về phía mặt đất!
Trong nháy mắt, cả Trấn Ma tháp đều kịch liệt run rẩy, khối đá bụi bặm không ngừng rơi xuống, Tạ Phùng Thù mắt thấy trên mặt đất xuất hiện một khe hở, tiếp theo càng nứt ra càng lớn, biến thành một lỗ hổng thật lớn, có hỏa diễm từ trong khe hở vọt ra, hỏa diễm ngút trời, nham thạch nóng chảy mãnh liệt quay cuồng mà lên, giống như chạy đằng sông, trút xuống, trong nháy mắt bao phủ mặt đất tầng thứ chín.
Giáng Trần túm lấy Tạ Phùng Thù, quát một tiếng: “Cẩn thận!”
Hàng Ma Xử trong tay hắn đột nhiên phát ra một đạo kim quang xông thẳng lên, miễn cưỡng phá vỡ từng một tầng tháp ngăn cách, khối đá khổng lồ không ngừng rơi xuống, mấy người tránh được đá vụn lướt chân cực nhanh hướng lên trên, miễn cưỡng tìm một khối san lĩnh đặt chân.
Họ phải nhanh chóng, bởi vì tốc độ dung nham nuốt chửng quá nhanh.
Đá lớn cùng xích sắt rơi xuống nham thạch nóng chảy, chỉ phát ra một chút tiếng “Xì xì——” rất nhỏ, trong nháy mắt đã bị cắn nuốt không còn một mảnh. Cùng nham thạch nóng chảy đồng thời đi ra còn có vô số ác quỷ bay lượn, lít nha lít nhít, thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Trong miệng chúng nó phát ra tiếng cười lạch cạch, đã hưng phấn đến cực điểm, ngay cả Tạ Phùng Thù bọn họ cũng không nhìn, ở trong Trấn Ma tháp điên cuồng chạy loạn, ý đồ tìm kiếm một chỗ đột phá.
Nham thạch nóng chảy càng ngày càng nhiều, không ngừng lăn lộn nổ tung, thậm chí còn hình thành sóng biển cao cao nhào lên, toàn bộ Trấn Ma tháp từ dưới lên bị nham thạch nóng chảy ăn mòn, đã lung lay sắp đổ.
Tạ Phùng Thù nắm chặt Phong Uyên trong tay, giương mắt nhìn Phong Tịch đặt chân xuống một tảng đá miễn cưỡng chưa rơi cách đó không xa.
“Ngươi điên rồi!”
Phong Tịch đang kịch liệt ho khan, sắc mặt hắn trắng bệch, lại bị nham thạch nóng chảy thiếu chút nữa cuốn qua chân hắn cũng không kịp tránh đi, dĩ nhiên là nỏ mạnh hết đà. Nghe vậy lộ ra một nụ cười châm chọc: “Tiên quân, các ngươi cả ngày lo lắng đề phòng, e sợ ta ra khỏi tháp, nhiều lần đẩy ta vào chỗ chết, không nghĩ tới mấy vạn ác quỷ Vô Gian này một khi nhập thế là kết cuộc gì nhỉ.”
“Kim đan Trào Khê, nuốt chửng tu vi, hiện giờ vì mở địa ngục Vô Gian, ta đã tận dụng hết! Ngươi muốn giết ta dễ như trở bàn tay, bất quá Trấn Ma Tháp này không giữ được, ác quỷ sắp xuất hiện, đến lúc đó, cả nhân giới đều sẽ thay ta chôn cùng!”
Hắn nói xong, nhìn Tạ Phùng Thù, đột nhiên cổ quái nở nụ cười một tiếng, hỏi: “Như thế nào, ngươi muốn cứu bọn họ sao, ta ngược lại có biện pháp —— đi lấy kim đan của ngươi, ngay dưới chân núi Vô Minh. Có kim đan, trở lại làm thân Ứng Long, giống như lúc thượng cổ quét sạch thiên địa tà ma, có lẽ nhân giới còn có cứu được.”
Phía dưới là thanh âm đá vụn không ngừng bị dung nham nuốt chửng, còn có một ít tà ma trong tháp bị cuốn vào nham thạch nóng chảy thê lương kêu thảm thiết, Tạ Phùng Thù hít sâu một hơi: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Phong Tịch nhìn Tạ Phùng Thù, ánh mắt đột nhiên tràn ngập thương hại, hắn hỏi: “Ngươi cho rằng Trấn Ma tháp này đã đủ thê thảm rồi sao? Ngươi có biết kim đan của ngươi bị đàn áp như thế nào không? Áp ở trong biển Nam Minh, dưới núi Vô Minh, dưới đáy biển của núi Vô Minh, phía trên dán tròn mười vạn hỏa phù Vô Minh Nghiệp!”
“Ngươi cho rằng bọn họ thật sự bỏ qua chuyện cũ, cho ngươi một tòa tiên sơn, cho ngươi làm cái gọi là tiên quân? Trấn Ma Tháp trấn áp chính là Độ Ách Cảnh, núi Vô Minh trấn áp là ngươi, ngươi một khi dám có dị động, sẽ chết so với ta còn thê thảm gấp trăm ngàn lần!”
“Tạ Phùng Thù! Ngươi năm lần bảy lượt giết ta, không phải là vì cái gọi là cờ hiệu muôn dân này sao, hiện giờ vì muôn dân này, ngươi cam nguyện tự hy sinh mình sao?”
Trong dung nham pháo hoa ngập trời, hắn cư nhiên cất tiếng cười rộ lên, thanh âm bởi vì hưng phấn mà gần như vặn vẹo: “Đi đi, đi lấy kim đan của ngươi đến cứu thế, đến lúc đó, mười vạn phù chú đồng đốt, liệt diễm đốt núi nuốt biển, đem ngươi đốt đến không còn một mảnh, hồn phách cũng không còn! Ngươi còn tưởng rằng tam giới lục đạo này, Thần Phật đầy trời thật sự sẽ cứu ngươi sao!”
Tạ Phùng Thù nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là một lát sau thấp giọng nói: “Thì ra là như vậy.”
Thì ra nơi ở bảy trăm năm của y, nơi duy nhất y trở về, nơi y xem làm nhà, là một cái lồng giam dùng để giam giữ mình.
Phía dưới là nham thạch nóng chảy không ngừng cuồn cuộn, sóng lửa đập vào mặt, tạo thành một cỗ gió nóng, thổi lên y bào của Tạ Phùng Thù, thần sắc y có chút giật mình, thiếu chút nữa bị nham thạch nóng chảy nhào tới cuốn qua góc áo.
Trong nháy mắt, là bên cạnh có người cầm tay y, kéo y hướng về phía mình, né tránh sóng nhiệt bắn tung tóe.
Tạ Phùng Thù giương mắt lên, Giáng Trần lẳng lặng nhìn hy, đôi mắt thanh lãnh như tuyết, không dính bụi trần.
Trong kinh Phật nói, hết thảy các pháp, giống như mộng ảo, đại khái chính là như vậy.
Tạ Phùng Thù nhìn hắn trong nháy mắt, đột nhiên nhếch khóe miệng cười cười.
Y quay đầu nhìn Phong Tịch, chậm rãi mở miệng, có chút thờ ơ, giống như hoàn toàn không đem lời đối phương vừa nói để ở trong lòng, ngữ khí lại rõ ràng có thể nghe thấy.
“Ta không cần bọn họ độ ta, ta tự có Phật của ta, hắn sẽ đến độ ta.”
Tạ Phùng Thù tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết Phong Tịch cần kim đan của ta không?”
Trào Khê ngẩn ra, lúc này sững sờ tại chỗ. Tạ Phùng Thù vừa nhìn liền hiểu. Phong Tịch nói với Trào Khê, chỉ cần đem kim đan của mình cho hắn, là có thể ra khỏi tháp dùng mệnh bàn cứu sư phụ cùng sư tỷ.
Kỳ thật đây cũng không tính là lời nói dối cao minh gì, thậm chí còn có nguy hiểm cực lớn —— không có kim đan, tu vi Trào Khê giảm mạnh, ở trong Trấn Ma tháp này quả thực hung hiểm vạn phần. Nhưng giống như đêm dài tìm kiếm ánh sáng, một khi mọi người tìm thấy một tia hy vọng trong tuyệt cảnh, có gì thì không quản được.
Tạ Phùng Thù bình tĩnh nhìn Trào Khê, một lúc lâu sau, cư nhiên cong môi cười một chút, có chút trêu tức, hận sắt không thành thép mắng một câu: “Ngu xuẩn.”
“…” Lời này là kiếp trước Trào Khê thường lấy ra mắng Tạ Phùng Thù, Trào Khê nhịn không được nói: “Bảy trăm năm chưa từng đánh ngươi, lá gan ngươi mập ra đúng không?”
Ít ỏi vài câu, bọn họ hình như lại trở lại bảy trăm năm trước khi ở trên Minh Kính Đài, tạm thời làm tan không khí tử khí nặng nề trong phòng, mắt thấy Trào Khê lại muốn nói chuyện, Tạ Phùng Thù trực tiếp mở miệng cắt đứt đối phương: “Chờ đi ra ngoài rồi nói sau.”
Dứt lời, y quay đầu nhìn Giáng Trần.
“Đưa tay, để cho ta dò xét chân nguyên một lần nữa.”
Giáng Trần dừng một chút, cư nhiên thật sự vươn tay ra, Tạ Phùng Thù nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay hắn, Trào Khê ê răng hít một hơi, thầm nghĩ hai nam có cái gì để lôi kéo, rồi lại ngượng ngùng nói, chỉ có thể vẻ mặt không kiên nhẫn quay đầu, không nhìn hai người.
Tạ Phùng Thù mặc kệ hắn, chuyên tâm dùng thần thức cảm thụ chân nguyên trong cơ thể Giáng Trần, mặc dù còn có chút gợn sóng, nhưng cơ hồ đã không có gì đáng ngại.
Tạ Phùng Thù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu hỏi Trào Khê: “Ngươi có biết Phong Tịch ở đâu không?”
Trào Khê miễn cưỡng quay đầu lại, đáp: “Trước khi các ngươi tiến vào, ta trước tiên vào tầng chín đem kim đan cho hắn. Sau đó, bạn bước vào … Để tránh các ngươi, ta đã đi vòng, vào mấy gian thach thất, bây giờ không biết.”
Thạch thất trống rỗng, nhìn không sót một chút nào, nói chuyện đều có thể nghe thấy tiếng vọng. Bên ngoài mơ hồ có tiếng kêu của yêu ma, cùng với tiếng móng vuốt sắc bén nắm lấy vách đá chói tai, phảng phất tất cả yêu ma đều hội tụ ở bên ngoài thạch thất, chờ ba người đi ra ngoài.
Tạ Phùng Thù cầm Phong Uyên trong tay, nhìn về phía Giáng Trần: “Đi ra ngoài trước ——”
Còn chưa nói xong, y thấy mi tâm Giáng Trần nhẹ nhàng nhíu lại, giơ tay lên bên môi, làm một cái thủ thế im lặng.
Tạ Phùng Thù lập tức dừng lời, y nhìn Giáng Trần buông tay xuống, quay đầu nhìn về phía lối ra thạch thất.
Ngay tại thời điểm này, bên ngoài đột nhiên im lặng.
Không phải là tiếng vang dần dần yếu ớt, chậm rãi biến mất an tĩnh, mà là trong nháy mắt trở nên lặng yên không một tiếng động, giống như tất cả tiếng động đều bị thứ gì đó cắn nuốt sạch sẽ.
So với tiếng ầm ĩ vừa rồi của yêu ma, loại an tĩnh này ngược lại càng thêm quỷ dị, giống như một lát trước khi mưa gió sắp tới thì tĩnh mịch. Chuỗi đàn hương trên tay Giáng Trần đột nhiên rơi ra, ở giữa không trung huyễn hóa thành Hàng Ma Xử màu đen.
Giáng Trần cầm Hàng Ma Xử, nhíu mày giương mắt, trên mặt lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng nói: “Hắn tới rồi.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy không chút do dự, cũng rút đao ra khỏi vỏ!
Nương theo thanh âm Tạ Phùng Thù rút đao, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của yêu ma!
Tiếng kêu bén nhọn chói tai, còn kèm theo thanh âm bọn họ chạy tán loạn, ngay cả mặt đất dưới chân cũng hơi chấn động, nhưng vẻn vẹn chỉ một lát sau, những thanh âm này cũng yếu ớt đi xuống.
Cửa thạch thất chậm rãi đẩy ra.
Phong Tịch một thân hắc y đứng ở cửa, trên người đều là mùi máu tươi nồng đậm, khóe môi vết máu chưa khô, lúc giương mắt hiện ra vài phần tàn nhẫn. Nhìn thấy ba người trong phòng, hắn cư nhiên còn có tâm tình ngắn ngủi cười một tiếng, chậm rãi đi vào, nói: “Mấy vị ôn chuyện xong rồi. ”
Bộ dáng này của hắn thật sự giống ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, Tạ Phùng Thù nhướng mày, hỏi: “Kim đan của sư huynh ta đâu? ”
“Muộn rồi, đã bị ta ăn.” Phong Tịch cười lạnh một tiếng, “Lăng Hành tiên quân chấp mê bất ngộ, nhất định phải vì cái gọi là muôn dân giết ta, ta bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn kim đan, lại nuốt chửng yêu ma, cầu khôi phục chút tu vi tự bảo vệ mình.”
Trong lòng Tạ Phùng Thù đè nén tức giận, ngược lại tỉnh táo lại, y biết Phong Tịch hết lần này đến lần khác chọc giận mình, bất quá là muốn mình nhập ma lần nữa, vì thế chỉ nói: “Cho dù như thế, tu vi của ngươi cũng không đủ đã ra khỏi tháp, ngươi không biết sao?”
Trên mặt Phong Tịch vết máu loang lổ, có vẻ lạnh lẽo đáng sợ, hắn bình tĩnh nhìn Tạ Phùng Thù, cổ quái cười một tiếng: “Ta đương nhiên biết. Nhưng… Tiên quân còn tưởng rằng chấp niệm của ta chỉ là ra khỏi tháp sao? ”
“Ta ở trong tháp này mấy vạn năm, khóa sắt quanh thân không thấy mặt trời, bảy trăm năm trước may mắn chạy thoát, nhờ phúc của tiên quân, lại rơi vào kết cuộc bỏ mình, muốn sống sót ra khỏi tháp đã tuyệt không có khả năng.”
“Nhưng ở trong tháp này lâu như vậy, cũng không tính là không có thu hoạch.” Ý cười tĩnh mịch lại, “Ngươi cho rằng tầng thứ chín chính là chỗ sâu nhất sao, Tạ Phùng Thù, ngươi sai rồi. ”
“Đám đồ vật phía dưới kia, so với ta còn muốn ra ngoài nhiều hơn.”
Dưới hồ lớn Diệu Hương, là Cửu Trọng Trấn Ma Tháp, dưới Trấn Ma tháp, là Vô Gian Luyện Ngục, bên trong có vô số ác quỷ Tu La.
Tạ Phùng Thù sợ hãi cả kinh, chỉ cảm thấy quanh thân đều lạnh lẽo. Mà giờ phút này Phong Tịch nhìn thấy sắc mặt bọn họ, phảng phất kết thúc tâm nguyện gì đó, cất tiếng cười to. Trong tiếng cười, trong tay hắn trống rỗng biến ra một thanh trường kiếm.
Tạ Phùng Thù đứng ở phía trước, thấy thế lập tức phi thân lên, giương đao chém thẳng, ý đồ ngăn cản đối phương, lại bị chân nguyên đập vào mặt cơ hồ hất văng xuống đất, may mắn phía sau có Giáng Trần đúng lúc đỡ lấy y.
Lại giương mắt, trường kiếm trong tay Phong Tịch phát ra ánh sáng mãnh liệt, thân kiếm kịch liệt run rẩy, phảng phất sau một khắc sẽ bởi vì không chịu nổi thừa nhận tu vi to lớn như vậy mà vỡ vụn. Phong Tịch lại không quan tâm, một kiếm bổ về phía mặt đất!
Trong nháy mắt, cả Trấn Ma tháp đều kịch liệt run rẩy, khối đá bụi bặm không ngừng rơi xuống, Tạ Phùng Thù mắt thấy trên mặt đất xuất hiện một khe hở, tiếp theo càng nứt ra càng lớn, biến thành một lỗ hổng thật lớn, có hỏa diễm từ trong khe hở vọt ra, hỏa diễm ngút trời, nham thạch nóng chảy mãnh liệt quay cuồng mà lên, giống như chạy đằng sông, trút xuống, trong nháy mắt bao phủ mặt đất tầng thứ chín.
Giáng Trần túm lấy Tạ Phùng Thù, quát một tiếng: “Cẩn thận!”
Hàng Ma Xử trong tay hắn đột nhiên phát ra một đạo kim quang xông thẳng lên, miễn cưỡng phá vỡ từng một tầng tháp ngăn cách, khối đá khổng lồ không ngừng rơi xuống, mấy người tránh được đá vụn lướt chân cực nhanh hướng lên trên, miễn cưỡng tìm một khối san lĩnh đặt chân.
Họ phải nhanh chóng, bởi vì tốc độ dung nham nuốt chửng quá nhanh.
Đá lớn cùng xích sắt rơi xuống nham thạch nóng chảy, chỉ phát ra một chút tiếng “Xì xì——” rất nhỏ, trong nháy mắt đã bị cắn nuốt không còn một mảnh. Cùng nham thạch nóng chảy đồng thời đi ra còn có vô số ác quỷ bay lượn, lít nha lít nhít, thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Trong miệng chúng nó phát ra tiếng cười lạch cạch, đã hưng phấn đến cực điểm, ngay cả Tạ Phùng Thù bọn họ cũng không nhìn, ở trong Trấn Ma tháp điên cuồng chạy loạn, ý đồ tìm kiếm một chỗ đột phá.
Nham thạch nóng chảy càng ngày càng nhiều, không ngừng lăn lộn nổ tung, thậm chí còn hình thành sóng biển cao cao nhào lên, toàn bộ Trấn Ma tháp từ dưới lên bị nham thạch nóng chảy ăn mòn, đã lung lay sắp đổ.
Tạ Phùng Thù nắm chặt Phong Uyên trong tay, giương mắt nhìn Phong Tịch đặt chân xuống một tảng đá miễn cưỡng chưa rơi cách đó không xa.
“Ngươi điên rồi!”
Phong Tịch đang kịch liệt ho khan, sắc mặt hắn trắng bệch, lại bị nham thạch nóng chảy thiếu chút nữa cuốn qua chân hắn cũng không kịp tránh đi, dĩ nhiên là nỏ mạnh hết đà. Nghe vậy lộ ra một nụ cười châm chọc: “Tiên quân, các ngươi cả ngày lo lắng đề phòng, e sợ ta ra khỏi tháp, nhiều lần đẩy ta vào chỗ chết, không nghĩ tới mấy vạn ác quỷ Vô Gian này một khi nhập thế là kết cuộc gì nhỉ.”
“Kim đan Trào Khê, nuốt chửng tu vi, hiện giờ vì mở địa ngục Vô Gian, ta đã tận dụng hết! Ngươi muốn giết ta dễ như trở bàn tay, bất quá Trấn Ma Tháp này không giữ được, ác quỷ sắp xuất hiện, đến lúc đó, cả nhân giới đều sẽ thay ta chôn cùng!”
Hắn nói xong, nhìn Tạ Phùng Thù, đột nhiên cổ quái nở nụ cười một tiếng, hỏi: “Như thế nào, ngươi muốn cứu bọn họ sao, ta ngược lại có biện pháp —— đi lấy kim đan của ngươi, ngay dưới chân núi Vô Minh. Có kim đan, trở lại làm thân Ứng Long, giống như lúc thượng cổ quét sạch thiên địa tà ma, có lẽ nhân giới còn có cứu được.”
Phía dưới là thanh âm đá vụn không ngừng bị dung nham nuốt chửng, còn có một ít tà ma trong tháp bị cuốn vào nham thạch nóng chảy thê lương kêu thảm thiết, Tạ Phùng Thù hít sâu một hơi: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Phong Tịch nhìn Tạ Phùng Thù, ánh mắt đột nhiên tràn ngập thương hại, hắn hỏi: “Ngươi cho rằng Trấn Ma tháp này đã đủ thê thảm rồi sao? Ngươi có biết kim đan của ngươi bị đàn áp như thế nào không? Áp ở trong biển Nam Minh, dưới núi Vô Minh, dưới đáy biển của núi Vô Minh, phía trên dán tròn mười vạn hỏa phù Vô Minh Nghiệp!”
“Ngươi cho rằng bọn họ thật sự bỏ qua chuyện cũ, cho ngươi một tòa tiên sơn, cho ngươi làm cái gọi là tiên quân? Trấn Ma Tháp trấn áp chính là Độ Ách Cảnh, núi Vô Minh trấn áp là ngươi, ngươi một khi dám có dị động, sẽ chết so với ta còn thê thảm gấp trăm ngàn lần!”
“Tạ Phùng Thù! Ngươi năm lần bảy lượt giết ta, không phải là vì cái gọi là cờ hiệu muôn dân này sao, hiện giờ vì muôn dân này, ngươi cam nguyện tự hy sinh mình sao?”
Trong dung nham pháo hoa ngập trời, hắn cư nhiên cất tiếng cười rộ lên, thanh âm bởi vì hưng phấn mà gần như vặn vẹo: “Đi đi, đi lấy kim đan của ngươi đến cứu thế, đến lúc đó, mười vạn phù chú đồng đốt, liệt diễm đốt núi nuốt biển, đem ngươi đốt đến không còn một mảnh, hồn phách cũng không còn! Ngươi còn tưởng rằng tam giới lục đạo này, Thần Phật đầy trời thật sự sẽ cứu ngươi sao!”
Tạ Phùng Thù nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là một lát sau thấp giọng nói: “Thì ra là như vậy.”
Thì ra nơi ở bảy trăm năm của y, nơi duy nhất y trở về, nơi y xem làm nhà, là một cái lồng giam dùng để giam giữ mình.
Phía dưới là nham thạch nóng chảy không ngừng cuồn cuộn, sóng lửa đập vào mặt, tạo thành một cỗ gió nóng, thổi lên y bào của Tạ Phùng Thù, thần sắc y có chút giật mình, thiếu chút nữa bị nham thạch nóng chảy nhào tới cuốn qua góc áo.
Trong nháy mắt, là bên cạnh có người cầm tay y, kéo y hướng về phía mình, né tránh sóng nhiệt bắn tung tóe.
Tạ Phùng Thù giương mắt lên, Giáng Trần lẳng lặng nhìn hy, đôi mắt thanh lãnh như tuyết, không dính bụi trần.
Trong kinh Phật nói, hết thảy các pháp, giống như mộng ảo, đại khái chính là như vậy.
Tạ Phùng Thù nhìn hắn trong nháy mắt, đột nhiên nhếch khóe miệng cười cười.
Y quay đầu nhìn Phong Tịch, chậm rãi mở miệng, có chút thờ ơ, giống như hoàn toàn không đem lời đối phương vừa nói để ở trong lòng, ngữ khí lại rõ ràng có thể nghe thấy.
“Ta không cần bọn họ độ ta, ta tự có Phật của ta, hắn sẽ đến độ ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất