Chương 33
Sắp tới buổi trưa, nguyên liệu nướng thịt đã chuẩn bị xong, lửa than trên bếp nướng cũng đã được đốt lên.
Vu Phàn Văn đặt xâu thịt lên vỉ, cầm bàn chải phết dầu lên, cảm thấy khói nhiều quá, bèn quay mặt đi hét lên: "Tần Nghi, mày qua đây đi?"
Tần Nghi bước tới, nhận lấy que xiên bằng sắt trên tay Vu Phàn Văn.
Vu Phàn Văn đi sang bên cạnh ngồi xuống, thở ra một hơi nói: "Tần Nghi giỏi lắm đó."
Lữ Tinh Duyệt mới đi rửa tay quay lại, đứng sau lưng Vu Phàn Văn, nói: "Không phải nên nói là anh lười, còn Tần Nghi người ta chăm chỉ à."
Lúc này Vu Phàn Văn còn chưa kịp lên tiếng, Uông Minh Lượng đã giành nói trước: "Tần Nghi giỏi thật mà, cái gì cũng biết làm."
Kỷ Nhiên Tân cũng đang ngồi ở bên cạnh, vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi đứng cạnh bếp than nướng cảm thấy rất nóng, giơ tay cởi áo khoác đang mặc trên người ra, chỉ để lại một cái áo ngắn tay ở bên trong, sau đó tiện tay quăng áo khoác vào người Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười cầm áo khoác của hắn phủ lên lưng ghế mình đang ngồi.
Lữ Tinh Duyệt đi tới bên cạnh Kỷ Nhiên Tân ngồi xuống, rồi nói: "Quan hệ anh em các cậu tốt vậy, tôi đúng là không ngờ được đó."
Kỷ Nhiên Tân dùng lời mà vừa nãy Vu Phàn Văn nói với bọn họ nói tiếp: "Anh Nghi là người vừa chịu khó vừa giỏi giang, cũng không nhiều lời với em, chị nói xem em có thêm một người anh như vậy thì có hài lòng hay không?"
Lữ Tinh Duyệt nghe vậy cười nói: "Cái này thì quả là đúng thật, bản thân tôi cũng vẫn luôn cho rằng tính tình Tần Nghi hơi lạnh lùng quá, không dễ gần."
Kỷ Nhiên Tân nói với cô: "Anh ấy lạnh lùng, vì thế em muốn gần gũi anh ấy hơn cũng không dễ dàng gì, chỉ sợ so với theo đuổi con gái người ta thì còn phải phí nhiều tâm tư hơn ấy."
Lữ Tinh Duyệt trầm mặc một lúc, hơi xúc động nói rằng: "Tính tình cậu thật tốt."
Lúc này, Tần Nghi cầm một xiên thịt đã nướng chín lên, đặt sang bên cạnh cho nguội bớt, rồi đưa tới bên miệng Kỷ Nhiên Tân: "Nếm thử xem."
Kỷ Nhiên Tân hé miệng, cắn vào một miếng thịt rồi nhẹ nhàng kéo ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tần Nghi từ tốn nhai nuốt, liếm liếm chỗ dầu còn dính lại bên khóe môi, dựng thẳng ngón tay cái lên: "Ngon tuyệt."
Tần Nghi xoay người, gọi Vu Phàn Văn: "Cầm đĩa qua đây đựng."
Vu Phàn Văn dùng chân đá đá chân ghế của Đoàn Tiểu Phùng, "Nhanh kìa."
Loại bữa trưa kiểu này, mấy người thích đùa giỡn vui vẻ nhiều hơn là nghiêm túc ăn uống, Tần Nghi kiểm tra hết một lượt, sau đó Uông Minh Lượng chủ động nhận việc nướng thịt tiếp, tốc độ nướng không bì kịp với tốc độ xử lý thịt của mọi người, nên cứ vừa ăn vừa đùa giỡn như vậy hết cả một buổi trưa.
Đợi lúc ăn uống xong xuôi thu dọn bàn sạch sẽ, Vu Phàn Văn đề nghị chơi đánh bài.
Tần Nghi nói: "Tao không đánh đâu, bọn tao đi dạo xung quanh một chút."
Hắn nói 'bọn tao' là chỉ hắn và Kỷ Nhiên Tân, vừa nãy lúc ăn trưa, Kỷ Nhiên Tân đã hỏi hắn rằng có đường để qua bờ sông bên kia không, muốn qua bờ bên kia xem chút.
Vu Phàn Văn không thể ép được hắn, chỉ có thể để Lữ Tinh Duyệt ngồi xuống cùng đánh bài với bọn họ.
Tần Nghi với tay lấy áo khoác của mình, cùng Kỷ Nhiên Tân một trước một sau đi về phía trước dọc theo bờ sông.
"Khi còn bé bọn tôi thường đến bờ sông để bơi," Tần Nghi đột nhiên nói.
Con đường này khá hẹp, bọn họ không có cách nào đi song song với nhau, Kỷ Nhiên Tân đi ngay phía sau Tần Nghi, hỏi: "Khi đó nước sông có sạch hơn so với bây giờ không?"
Tần Nghi gật đầu, hắn im lặng một lúc, lại nói tiếp: "Có một năm vào nghỉ hè, một mình tôi chạy ra ngoài đi bơi, bị bạn của cha tôi nhìn thấy, quay về nói cho cha tôi biết, kết quả ngày đó về bị ăn một trận đòn đau."
Kỷ Nhiên Tân nở nụ cười: "Chú nhất định là rất lo lắng."
Tần Nghi dừng bước lại, "Khi đó ông ấy quá bận, tinh lực để chú ý đến tôi cũng rất có hạn." Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ làm Tần Phong cảm thấy lo lắng cho hắn.
Phía trước là một mảnh rừng trúc rậm rạp, đi qua rừng trúc là ra khỏi khu Phương Hinh, tiếp tục đi về phía trước khoảng 300 mét thì có một cây cầu bắc qua con sông.
Rừng trúc được trồng dày đặc, không thích hợp để đi xuyên qua, cành lá trên đỉnh đầu xếp chồng lên nhau che lấp cả khu rừng, ánh sáng mờ tối.
Nhưng hai người bọn họ vẫn quyết định đi xuyên qua rừng trúc.
Kỷ Nhiên Tân đi theo phía sau Tần Nghi, phải cúi thấp đầu để tránh lá trúc trên đỉnh đầu, rơi vào tầm mắt cậu chính là bước chân nhẹ nhàng đang tiến về phía trước của Tần Nghi.
Cậu nhìn thấy đôi giày thể thao của Tần Nghi đã rất cũ rồi, ống quần bò bị mài đến bạc trắng, thỉnh thoảng cọ phải mấy cây trúc, để lại một vệt xám mờ mờ.
Lúc sắp ra khỏi rừng trúc, Kỷ Nhiên Tân đột nhiên gọi Tần Nghi lại.
Trên đỉnh đầu Tần Nghi vừa vặn có một khe hở, để hắn có thể đứng thẳng người quay lại nhìn Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân cúi người bước lên, ngồi xổm bên cạnh chân Tần Nghi, vươn tay ra cẩn thận phủi sạch sẽ bụi bặm dính trên ống quần Tần Nghi. Vẻ mặt cậu chăm chú, động tác rất tự nhiên, giống như đang làm một chuyện vô cùng bình thường.
Tần Nghi cúi đầu nhìn cậu, vô thức đưa tay ra nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cậu, ngón tay cái gạt đi mấy sợi tóc con trên trán cậu, dùng lòng bàn tay xoa xoa trán cậu.
Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn Tần Nghi nở nụ cười.
Ngón tay Tần Nghi dán sát vào trán cậu lướt dọc theo sống mũi xuống dưới, hơi dùng sức ấn ấn đôi môi mềm mại của cậu, sau đó dùng ngón tay nắm lấy cằm, kéo cậu đứng lên.
Kỷ Nhiên Tân cảm nhận được sức lực trên tay Tần Nghi, thuận theo mà đứng dậy, một chân cậu lùi về sau nửa bước, lưng dựa lên một thân trúc to, cảm thấy thân trúc hơi cong lại, mà ở đằng trước Tần Nghi đã sáp tới.
Cậu nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Lúc hơi thở của Tần Nghi đã gần trong gang tấc, hai người lại đồng thời nghe thấy bên ngoài rừng trúc có tiếng người đang nói chuyện.
Bọn họ đã đang ở sát rìa rừng trúc rồi, nếu lại gần hơn chút nữa, người bên ngoài e là còn có thể thấy rõ cả bóng người bên trong.
Tần Nghi bèn lùi lại.
Kỷ Nhiên Tân mở mắt ra nhìn Tần Nghi, rồi lại quay đầu qua nhìn phía bên ngoài rừng trúc, mơ hồ nhìn thấy bên ngoài có bóng người thật, chỉ có thể tiếc nuối thở dài một hơi.
Tần Nghi tiếp tục đi về phía trước, Kỷ Nhiên Tân đi theo phía sau hắn, vừa ra khỏi rừng trúc, lập tức nhìn thấy phía trước có một đôi vợ chồng trẻ đang dắt theo một đứa bé trai.
Hai người bọn họ đột nhiên đi từ rừng trúc ra, dọa cho cậu bé trai kia sợ hết hồn.
Sau khi đi ngang qua gia đình ba người này, Kỷ Nhiên Tân lại vừa đi vừa thở dài thườn thượt.
Tần Nghi liếc cậu một cái, "Thở dài cái gì vậy?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em còn tưởng anh nghĩ thông rồi muốn cùng em đánh dã chiến cơ, tiếc thật đấy."
Nét mặt Tần Nghi không thay đổi trả lời cậu: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Vu Phàn Văn đặt xâu thịt lên vỉ, cầm bàn chải phết dầu lên, cảm thấy khói nhiều quá, bèn quay mặt đi hét lên: "Tần Nghi, mày qua đây đi?"
Tần Nghi bước tới, nhận lấy que xiên bằng sắt trên tay Vu Phàn Văn.
Vu Phàn Văn đi sang bên cạnh ngồi xuống, thở ra một hơi nói: "Tần Nghi giỏi lắm đó."
Lữ Tinh Duyệt mới đi rửa tay quay lại, đứng sau lưng Vu Phàn Văn, nói: "Không phải nên nói là anh lười, còn Tần Nghi người ta chăm chỉ à."
Lúc này Vu Phàn Văn còn chưa kịp lên tiếng, Uông Minh Lượng đã giành nói trước: "Tần Nghi giỏi thật mà, cái gì cũng biết làm."
Kỷ Nhiên Tân cũng đang ngồi ở bên cạnh, vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi đứng cạnh bếp than nướng cảm thấy rất nóng, giơ tay cởi áo khoác đang mặc trên người ra, chỉ để lại một cái áo ngắn tay ở bên trong, sau đó tiện tay quăng áo khoác vào người Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười cầm áo khoác của hắn phủ lên lưng ghế mình đang ngồi.
Lữ Tinh Duyệt đi tới bên cạnh Kỷ Nhiên Tân ngồi xuống, rồi nói: "Quan hệ anh em các cậu tốt vậy, tôi đúng là không ngờ được đó."
Kỷ Nhiên Tân dùng lời mà vừa nãy Vu Phàn Văn nói với bọn họ nói tiếp: "Anh Nghi là người vừa chịu khó vừa giỏi giang, cũng không nhiều lời với em, chị nói xem em có thêm một người anh như vậy thì có hài lòng hay không?"
Lữ Tinh Duyệt nghe vậy cười nói: "Cái này thì quả là đúng thật, bản thân tôi cũng vẫn luôn cho rằng tính tình Tần Nghi hơi lạnh lùng quá, không dễ gần."
Kỷ Nhiên Tân nói với cô: "Anh ấy lạnh lùng, vì thế em muốn gần gũi anh ấy hơn cũng không dễ dàng gì, chỉ sợ so với theo đuổi con gái người ta thì còn phải phí nhiều tâm tư hơn ấy."
Lữ Tinh Duyệt trầm mặc một lúc, hơi xúc động nói rằng: "Tính tình cậu thật tốt."
Lúc này, Tần Nghi cầm một xiên thịt đã nướng chín lên, đặt sang bên cạnh cho nguội bớt, rồi đưa tới bên miệng Kỷ Nhiên Tân: "Nếm thử xem."
Kỷ Nhiên Tân hé miệng, cắn vào một miếng thịt rồi nhẹ nhàng kéo ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tần Nghi từ tốn nhai nuốt, liếm liếm chỗ dầu còn dính lại bên khóe môi, dựng thẳng ngón tay cái lên: "Ngon tuyệt."
Tần Nghi xoay người, gọi Vu Phàn Văn: "Cầm đĩa qua đây đựng."
Vu Phàn Văn dùng chân đá đá chân ghế của Đoàn Tiểu Phùng, "Nhanh kìa."
Loại bữa trưa kiểu này, mấy người thích đùa giỡn vui vẻ nhiều hơn là nghiêm túc ăn uống, Tần Nghi kiểm tra hết một lượt, sau đó Uông Minh Lượng chủ động nhận việc nướng thịt tiếp, tốc độ nướng không bì kịp với tốc độ xử lý thịt của mọi người, nên cứ vừa ăn vừa đùa giỡn như vậy hết cả một buổi trưa.
Đợi lúc ăn uống xong xuôi thu dọn bàn sạch sẽ, Vu Phàn Văn đề nghị chơi đánh bài.
Tần Nghi nói: "Tao không đánh đâu, bọn tao đi dạo xung quanh một chút."
Hắn nói 'bọn tao' là chỉ hắn và Kỷ Nhiên Tân, vừa nãy lúc ăn trưa, Kỷ Nhiên Tân đã hỏi hắn rằng có đường để qua bờ sông bên kia không, muốn qua bờ bên kia xem chút.
Vu Phàn Văn không thể ép được hắn, chỉ có thể để Lữ Tinh Duyệt ngồi xuống cùng đánh bài với bọn họ.
Tần Nghi với tay lấy áo khoác của mình, cùng Kỷ Nhiên Tân một trước một sau đi về phía trước dọc theo bờ sông.
"Khi còn bé bọn tôi thường đến bờ sông để bơi," Tần Nghi đột nhiên nói.
Con đường này khá hẹp, bọn họ không có cách nào đi song song với nhau, Kỷ Nhiên Tân đi ngay phía sau Tần Nghi, hỏi: "Khi đó nước sông có sạch hơn so với bây giờ không?"
Tần Nghi gật đầu, hắn im lặng một lúc, lại nói tiếp: "Có một năm vào nghỉ hè, một mình tôi chạy ra ngoài đi bơi, bị bạn của cha tôi nhìn thấy, quay về nói cho cha tôi biết, kết quả ngày đó về bị ăn một trận đòn đau."
Kỷ Nhiên Tân nở nụ cười: "Chú nhất định là rất lo lắng."
Tần Nghi dừng bước lại, "Khi đó ông ấy quá bận, tinh lực để chú ý đến tôi cũng rất có hạn." Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ làm Tần Phong cảm thấy lo lắng cho hắn.
Phía trước là một mảnh rừng trúc rậm rạp, đi qua rừng trúc là ra khỏi khu Phương Hinh, tiếp tục đi về phía trước khoảng 300 mét thì có một cây cầu bắc qua con sông.
Rừng trúc được trồng dày đặc, không thích hợp để đi xuyên qua, cành lá trên đỉnh đầu xếp chồng lên nhau che lấp cả khu rừng, ánh sáng mờ tối.
Nhưng hai người bọn họ vẫn quyết định đi xuyên qua rừng trúc.
Kỷ Nhiên Tân đi theo phía sau Tần Nghi, phải cúi thấp đầu để tránh lá trúc trên đỉnh đầu, rơi vào tầm mắt cậu chính là bước chân nhẹ nhàng đang tiến về phía trước của Tần Nghi.
Cậu nhìn thấy đôi giày thể thao của Tần Nghi đã rất cũ rồi, ống quần bò bị mài đến bạc trắng, thỉnh thoảng cọ phải mấy cây trúc, để lại một vệt xám mờ mờ.
Lúc sắp ra khỏi rừng trúc, Kỷ Nhiên Tân đột nhiên gọi Tần Nghi lại.
Trên đỉnh đầu Tần Nghi vừa vặn có một khe hở, để hắn có thể đứng thẳng người quay lại nhìn Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân cúi người bước lên, ngồi xổm bên cạnh chân Tần Nghi, vươn tay ra cẩn thận phủi sạch sẽ bụi bặm dính trên ống quần Tần Nghi. Vẻ mặt cậu chăm chú, động tác rất tự nhiên, giống như đang làm một chuyện vô cùng bình thường.
Tần Nghi cúi đầu nhìn cậu, vô thức đưa tay ra nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cậu, ngón tay cái gạt đi mấy sợi tóc con trên trán cậu, dùng lòng bàn tay xoa xoa trán cậu.
Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn Tần Nghi nở nụ cười.
Ngón tay Tần Nghi dán sát vào trán cậu lướt dọc theo sống mũi xuống dưới, hơi dùng sức ấn ấn đôi môi mềm mại của cậu, sau đó dùng ngón tay nắm lấy cằm, kéo cậu đứng lên.
Kỷ Nhiên Tân cảm nhận được sức lực trên tay Tần Nghi, thuận theo mà đứng dậy, một chân cậu lùi về sau nửa bước, lưng dựa lên một thân trúc to, cảm thấy thân trúc hơi cong lại, mà ở đằng trước Tần Nghi đã sáp tới.
Cậu nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Lúc hơi thở của Tần Nghi đã gần trong gang tấc, hai người lại đồng thời nghe thấy bên ngoài rừng trúc có tiếng người đang nói chuyện.
Bọn họ đã đang ở sát rìa rừng trúc rồi, nếu lại gần hơn chút nữa, người bên ngoài e là còn có thể thấy rõ cả bóng người bên trong.
Tần Nghi bèn lùi lại.
Kỷ Nhiên Tân mở mắt ra nhìn Tần Nghi, rồi lại quay đầu qua nhìn phía bên ngoài rừng trúc, mơ hồ nhìn thấy bên ngoài có bóng người thật, chỉ có thể tiếc nuối thở dài một hơi.
Tần Nghi tiếp tục đi về phía trước, Kỷ Nhiên Tân đi theo phía sau hắn, vừa ra khỏi rừng trúc, lập tức nhìn thấy phía trước có một đôi vợ chồng trẻ đang dắt theo một đứa bé trai.
Hai người bọn họ đột nhiên đi từ rừng trúc ra, dọa cho cậu bé trai kia sợ hết hồn.
Sau khi đi ngang qua gia đình ba người này, Kỷ Nhiên Tân lại vừa đi vừa thở dài thườn thượt.
Tần Nghi liếc cậu một cái, "Thở dài cái gì vậy?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em còn tưởng anh nghĩ thông rồi muốn cùng em đánh dã chiến cơ, tiếc thật đấy."
Nét mặt Tần Nghi không thay đổi trả lời cậu: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất