Chương 47
Dương Tiểu Lôi nhìn hai người bọn họ, do dự một chút nhưng vẫn quyết định giữ im lặng trước.
Môi Kỷ Nhiên Tân vẫn còn dán vào mu bàn tay, rụt đầu lưỡi lại, giương mắt nhìn cốc bia bị Tần Nghi dằn mạnh trên mặt bàn.
Tần Nghi hỏi: "Uống bia có tác dụng à?"
Kỷ Nhiên Tân ngồi thẳng người lại, dựa vào ghế nói: "Ít nhất em thấy vui vẻ."
Tần Nghi nhìn cậu: "Cả đời em chỉ nghĩ đến chuyện vui vẻ trước mắt là đủ sao?"
Dương Tiểu Lôi lặng lẽ bưng cốc bia lên nhấp một ngụm, cảm thấy lời Tần Nghi nói còn mang hàm ý khác nữa, nhưng lại thật sự không biết hai người bọn họ có vướng mắc gì.
Kỷ Nhiên Tân hít sâu một hơi, "Cho nên hiện tại ngay cả tư cách vui vẻ em cũng không có?"
Tần Nghi lạnh lùng phun ra hai chữ: "Tùy em."
Kỷ Nhiên Tân vươn tay với lấy một chai bia đã khui, trực tiếp dốc chai uống từng ngụm lớn.
Lần này Dương Tiểu Lôi thật sự nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đứng lên muốn khuyên Kỷ Nhiên Tân, nhưng Tần Nghi lại nói: "Cậu cứ mặc kệ cậu ta đi."
Nghe giọng điệu của Tần Nghi, Dương Tiểu Lôi lập tức cảm thấy mình như người ngoài đang lo chuyện bao đồng, cô không thể làm gì khác hơn đành ngồi xuống lại, nhỏ giọng nói với Tần Nghi: "Tớ sợ em ấy uống nhiều rồi có chuyện."
Tần Nghi trả lời cô: "Không sao."
Kết quả Kỷ Nhiên Tân thật sự uống rất nhiều.
Tần Nghi gọi nhân viên phục vụ ra tính tiền, Dương Tiểu Lôi cúi xuống nhìn Kỷ Nhiên Tân rồi hỏi: "Em còn ổn không? Kỷ Nhiên Tân?"
Khóe mắt và gò má Kỷ Nhiên Tân đều ửng hồng, ánh mắt hơi không có tiêu cự, nghe Dương Tiểu Lôi đang nói chuyện với cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nở một nụ cười rạng rỡ.
Cậu cười đẹp đến mức làm Dương Tiểu Lôi hơi sửng sốt, giật mình lùi lại phía sau một chút.
Không biết có phải thật sự mệt không còn sức hay không, Kỷ Nhiên Tân nhẹ giọng nói chuyện với cô: "Em không sao ạ."
Lúc này Tần Nghi bước tới, nắm lấy cánh tay cậu kéo cậu từ trên ghế đứng lên, "Đi thôi."
Chân Kỷ Nhiên Tân không vững, cả người đổ về phía trước, túm lấy eo của Tần Nghi mới yên ổn lại được.
Tần Nghi nắm lấy tay cậu kéo cậu ra, quay đầu bước ra bên ngoài.
Kỷ Nhiên Tân và Dương Tiểu Lôi cũng đi theo phía sau hắn ra ngoài.
Lúc này trời đã tối nhưng bên ngoài trường học vẫn còn rất nhiều học sinh qua lại.
Bước chân Kỷ Nhiên Tân lảo đảo, còn nói với Dương Tiểu Lôi: "Em đưa chị về trường nhé, đàn chị."
Dương Tiểu Lôi nói: "Không cần đâu, em uống nhiều lắm rồi."
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười, cười đến mức hiện cả lúm đồng tiền, cậu nói: "Chị là con gái mà, em hộ tống chị về."
Lúc này Tần Nghi mới dừng lại, quay đầu nói với Dương Tiểu Lôi: "Tôi đưa cậu về."
Dương Tiểu Lôi vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần đâu, vài bước chân là về đến trường rồi, bây giờ trên đường cũng còn đầy người. Cậu nên đưa Kỷ Nhiên Tân về đi, tớ thấy em ấy thật sự uống nhiều lắm rồi."
Nói xong, Dương Tiểu Lôi đẩy Kỷ Nhiên Tân tiến về phía trước hai bước, bản thân mình thì xoay người chạy sang con phố đối diện.
Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân cũng không kiên trì nữa.
Kỷ Nhiên Tân tiến thêm hai bước, đi đến cạnh Tần Nghi thì dừng lại.
Tần Nghi cũng không nhìn cậu, hai tay đút trong túi áo, chậm rãi bước về phía trước.
Kỷ Nhiên Tân sóng vai đi bên cạnh hắn.
Chưa đi được bao xa, Kỷ Nhiên Tân đột nhiên bật cười.
Tần Nghi vẫn không dừng lại, cũng không hỏi cậu tại sao, chỉ ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đen kịt.
Kỷ Nhiên Tân gọi: "Tần Nghi." Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, giống như đứa trẻ vòi kẹo.
Tần Nghi không trả lời.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Anh cảm thấy vấn đề giữa chúng ta là gì?"
Tần Nghi vẫn không nói chuyện.
Kỷ Nhiên Tân mượn men say làm tới, không thèm để ý gì kéo ống tay áo hắn, "Anh nói chuyện đi."
Tần Nghi không thể không dừng lại, bắt lấy tay cậu kéo ra, "Em không biết?"
Kỷ Nhiên Tân lại túm lấy hắn, "Không phải, không có ai yêu đương như anh hết!" Giọng cậu hơi lớn, lời nói ra cũng không tròn vành rõ chữ, rõ ràng là không khống chế được cảm xúc.
Gần đó có một cặp đôi quay đầu lại nhìn bọn họ, lúc đi qua rồi, cô gái nhỏ giọng hỏi bạn trai: "Đó là Tần Nghi của đại học khoa học và công nghệ phải không?"
Chàng trai kia quay đầu lại nhìn, không trả lời cô.
Tần Nghi cúi đầu nhìn tay của Kỷ Nhiên Tân vẫn đang túm chặt lấy quần áo mình, nói: "Em nhất định phải làm loạn với anh ở chỗ này?"
Kỷ Nhiên Tân hít sâu một hơi, nhìn hắn một lúc lâu rồi buông lỏng tay ra.
Hai người không hề bàn bạc với nhau nhưng cùng lúc đi về hướng trường học của Kỷ Nhiên Tân.
Đèn trong trường sáng lờ mờ, rõ ràng không nhộn nhịp như bên ngoài trường học, nhưng lại có rất nhiều cặp đôi ngồi trên ghế dài hai bên đường rợp bóng cây thì thầm nói chuyện.
Kỷ Nhiên Tân đi phía trước Tần Nghi, cúi đầu nhìn chằm chằm cái bóng của mình dưới ngọn đèn đường.
Đi tới cuối con đường, khi đến gần đài phun nước nhỏ trước tòa nhà dạy học, Kỷ Nhiên Tân bỗng dừng lại.
Tần Nghi nhìn cậu đứng im không nhúc nhích, hỏi cậu: "Em muốn làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân giơ tay ấn ngực, "Muốn ói."
Tần Nghi nói: "Về rồi ói."
Kỷ Nhiên Tân giơ một tay lên vẫy vẫy, đột nhiên ghé sát người vào đài phun nước rồi cúi người.
Tần Nghi vội vàng nắm chặt kéo cậu lên, "Nổi điên gì vậy?"
Lúc Kỷ Nhiên Tân quay lại nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên, nói: "Em lừa anh đó."
Tần Nghi muốn buông cậu ra.
Có điều Kỷ Nhiên Tân đã dùng hai tay níu chặt vạt áo hắn, cả người sáp lại gần, hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt lại hướng lên trên nhìn Tần Nghi, nhỏ giọng nói: "Anh yêu đương với em rõ ràng rất vui vẻ mà, không phải sao?"
Môi Kỷ Nhiên Tân vẫn còn dán vào mu bàn tay, rụt đầu lưỡi lại, giương mắt nhìn cốc bia bị Tần Nghi dằn mạnh trên mặt bàn.
Tần Nghi hỏi: "Uống bia có tác dụng à?"
Kỷ Nhiên Tân ngồi thẳng người lại, dựa vào ghế nói: "Ít nhất em thấy vui vẻ."
Tần Nghi nhìn cậu: "Cả đời em chỉ nghĩ đến chuyện vui vẻ trước mắt là đủ sao?"
Dương Tiểu Lôi lặng lẽ bưng cốc bia lên nhấp một ngụm, cảm thấy lời Tần Nghi nói còn mang hàm ý khác nữa, nhưng lại thật sự không biết hai người bọn họ có vướng mắc gì.
Kỷ Nhiên Tân hít sâu một hơi, "Cho nên hiện tại ngay cả tư cách vui vẻ em cũng không có?"
Tần Nghi lạnh lùng phun ra hai chữ: "Tùy em."
Kỷ Nhiên Tân vươn tay với lấy một chai bia đã khui, trực tiếp dốc chai uống từng ngụm lớn.
Lần này Dương Tiểu Lôi thật sự nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đứng lên muốn khuyên Kỷ Nhiên Tân, nhưng Tần Nghi lại nói: "Cậu cứ mặc kệ cậu ta đi."
Nghe giọng điệu của Tần Nghi, Dương Tiểu Lôi lập tức cảm thấy mình như người ngoài đang lo chuyện bao đồng, cô không thể làm gì khác hơn đành ngồi xuống lại, nhỏ giọng nói với Tần Nghi: "Tớ sợ em ấy uống nhiều rồi có chuyện."
Tần Nghi trả lời cô: "Không sao."
Kết quả Kỷ Nhiên Tân thật sự uống rất nhiều.
Tần Nghi gọi nhân viên phục vụ ra tính tiền, Dương Tiểu Lôi cúi xuống nhìn Kỷ Nhiên Tân rồi hỏi: "Em còn ổn không? Kỷ Nhiên Tân?"
Khóe mắt và gò má Kỷ Nhiên Tân đều ửng hồng, ánh mắt hơi không có tiêu cự, nghe Dương Tiểu Lôi đang nói chuyện với cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nở một nụ cười rạng rỡ.
Cậu cười đẹp đến mức làm Dương Tiểu Lôi hơi sửng sốt, giật mình lùi lại phía sau một chút.
Không biết có phải thật sự mệt không còn sức hay không, Kỷ Nhiên Tân nhẹ giọng nói chuyện với cô: "Em không sao ạ."
Lúc này Tần Nghi bước tới, nắm lấy cánh tay cậu kéo cậu từ trên ghế đứng lên, "Đi thôi."
Chân Kỷ Nhiên Tân không vững, cả người đổ về phía trước, túm lấy eo của Tần Nghi mới yên ổn lại được.
Tần Nghi nắm lấy tay cậu kéo cậu ra, quay đầu bước ra bên ngoài.
Kỷ Nhiên Tân và Dương Tiểu Lôi cũng đi theo phía sau hắn ra ngoài.
Lúc này trời đã tối nhưng bên ngoài trường học vẫn còn rất nhiều học sinh qua lại.
Bước chân Kỷ Nhiên Tân lảo đảo, còn nói với Dương Tiểu Lôi: "Em đưa chị về trường nhé, đàn chị."
Dương Tiểu Lôi nói: "Không cần đâu, em uống nhiều lắm rồi."
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười, cười đến mức hiện cả lúm đồng tiền, cậu nói: "Chị là con gái mà, em hộ tống chị về."
Lúc này Tần Nghi mới dừng lại, quay đầu nói với Dương Tiểu Lôi: "Tôi đưa cậu về."
Dương Tiểu Lôi vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần đâu, vài bước chân là về đến trường rồi, bây giờ trên đường cũng còn đầy người. Cậu nên đưa Kỷ Nhiên Tân về đi, tớ thấy em ấy thật sự uống nhiều lắm rồi."
Nói xong, Dương Tiểu Lôi đẩy Kỷ Nhiên Tân tiến về phía trước hai bước, bản thân mình thì xoay người chạy sang con phố đối diện.
Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân cũng không kiên trì nữa.
Kỷ Nhiên Tân tiến thêm hai bước, đi đến cạnh Tần Nghi thì dừng lại.
Tần Nghi cũng không nhìn cậu, hai tay đút trong túi áo, chậm rãi bước về phía trước.
Kỷ Nhiên Tân sóng vai đi bên cạnh hắn.
Chưa đi được bao xa, Kỷ Nhiên Tân đột nhiên bật cười.
Tần Nghi vẫn không dừng lại, cũng không hỏi cậu tại sao, chỉ ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đen kịt.
Kỷ Nhiên Tân gọi: "Tần Nghi." Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, giống như đứa trẻ vòi kẹo.
Tần Nghi không trả lời.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Anh cảm thấy vấn đề giữa chúng ta là gì?"
Tần Nghi vẫn không nói chuyện.
Kỷ Nhiên Tân mượn men say làm tới, không thèm để ý gì kéo ống tay áo hắn, "Anh nói chuyện đi."
Tần Nghi không thể không dừng lại, bắt lấy tay cậu kéo ra, "Em không biết?"
Kỷ Nhiên Tân lại túm lấy hắn, "Không phải, không có ai yêu đương như anh hết!" Giọng cậu hơi lớn, lời nói ra cũng không tròn vành rõ chữ, rõ ràng là không khống chế được cảm xúc.
Gần đó có một cặp đôi quay đầu lại nhìn bọn họ, lúc đi qua rồi, cô gái nhỏ giọng hỏi bạn trai: "Đó là Tần Nghi của đại học khoa học và công nghệ phải không?"
Chàng trai kia quay đầu lại nhìn, không trả lời cô.
Tần Nghi cúi đầu nhìn tay của Kỷ Nhiên Tân vẫn đang túm chặt lấy quần áo mình, nói: "Em nhất định phải làm loạn với anh ở chỗ này?"
Kỷ Nhiên Tân hít sâu một hơi, nhìn hắn một lúc lâu rồi buông lỏng tay ra.
Hai người không hề bàn bạc với nhau nhưng cùng lúc đi về hướng trường học của Kỷ Nhiên Tân.
Đèn trong trường sáng lờ mờ, rõ ràng không nhộn nhịp như bên ngoài trường học, nhưng lại có rất nhiều cặp đôi ngồi trên ghế dài hai bên đường rợp bóng cây thì thầm nói chuyện.
Kỷ Nhiên Tân đi phía trước Tần Nghi, cúi đầu nhìn chằm chằm cái bóng của mình dưới ngọn đèn đường.
Đi tới cuối con đường, khi đến gần đài phun nước nhỏ trước tòa nhà dạy học, Kỷ Nhiên Tân bỗng dừng lại.
Tần Nghi nhìn cậu đứng im không nhúc nhích, hỏi cậu: "Em muốn làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân giơ tay ấn ngực, "Muốn ói."
Tần Nghi nói: "Về rồi ói."
Kỷ Nhiên Tân giơ một tay lên vẫy vẫy, đột nhiên ghé sát người vào đài phun nước rồi cúi người.
Tần Nghi vội vàng nắm chặt kéo cậu lên, "Nổi điên gì vậy?"
Lúc Kỷ Nhiên Tân quay lại nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên, nói: "Em lừa anh đó."
Tần Nghi muốn buông cậu ra.
Có điều Kỷ Nhiên Tân đã dùng hai tay níu chặt vạt áo hắn, cả người sáp lại gần, hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt lại hướng lên trên nhìn Tần Nghi, nhỏ giọng nói: "Anh yêu đương với em rõ ràng rất vui vẻ mà, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất