Chương 2: Mộng tiêu tương
Theo như Hoàng lịch có viết, thì nay thích hợp cho việc đi xa, nhậm chức, làm ăn, lấy gả, nói chung là một ngày rất đẹp.
Sáng sớm, Bản Vương ăn diện chỉnh chu, đầu đội mũ ngọc, choàng lễ phục quan, soi gương đồng, quả nhiên là một mỹ nam tử anh tuấn điển trai, diện mạo bất phàm.
Nhét tấu chương từ chức được chỉnh sửa tỉ mỉ cả đêm qua vào tay áo, Bản Vương vuốt cằm, lên Triều sớm.
Đúng, hôm nay Bản Vương phải từ quan.
Cả ngày bị người ta ngờ vực, thường xuyên bị ám sát. Cái chức Vương gia này quá ư là đắng cay, ta quyết định không làm nữa!
Vào Triều, chỉ thấy cả đám người mới nãy còn hỉ hả cười đùa, giờ đã đột nhiên im thin thít, loạt xoạt lùi ra một bên, ý đồ cách ly kẻ loạn thần tặc tử ta đây xa một chút.
Ngẫu nhiên cũng có người nịnh nọt cười, nhưng bị kẻ khác vả về lốt cũ ngay lập tức.
Cũng may Bản Vương mặt dày, không bối rối chi hết, chắp tay ra sau, chân tiến lên trước, cất tiếng chào hỏi từng vị một, “Triệu thừa tướng, Hoàng thượng thư, Lưu thị lang, chư vị đồng nghiệp, chào mọi người?”
“Chào ngài.” – cả đám qua loa đáp trả, lại lùi ra sau cách ta mấy bước, chỉ sợ đứng gần sẽ bị chụp mũ là vây cánh của Gian Vương.
Tốt lắm, cả một đám đều là bề tôi trung quân ái Chủ. Ai cũng công chính liêm minh, không e sợ trước cường quyền, Bản Vương có thể yên tâm rút chân ra rồi.
Nhưng trong nhóm già đầu cố chấp ấy, cũng có một hai vị không ‘hợp bầy’, thí dụ như tay Hình bộ thị lang – Diêu Thư Vân kia.
Chỉ thấy nụ cười hạ lưu trên khuôn mặt trời sinh phong lưu ấy đang nháy mắt với ta mà rằng, “Trông tinh thần Vương gia không tốt lắm, sao thế, đêm qua lại chạy đi tầm hoa vấn liễu, điên loan đảo phượng ở chỗ phong nguyệt nào à?”
Tầm hoa vấn liễu thì còn được, chứ điên loan đảo phượng thì bó tay rồi. Ta là một kẻ không xúc giác, sao có thể cảm thận được niềm vui chăn gối đây.
Cái việc đó, miễn cưỡng là không hạnh phúc đâu.
Bản Vương xua tay, đáp lại, “Ngươi đừng đa nghi, Bản Vương vẫn một lòng trung trinh với ngươi mà.”
Nghe thấy vậy, hắn cười đến run rẩy cả người, hệt như hoa lê sẽ rung trong gió, “Khó có được mối thâm tình Vương gia dành cho hạ quan, hạ quan không có gì báo đáp, chỉ xin làm kẻ nâng khăn giải áo cho Vương gia được hay chăng?”
Được cái của khỉ! Bản Vương nghĩ thầm.
Diêu Thư Vân là quan nhị phẩm, lại dám vô tư cợt nhả với Bản Vương như vậy, là vì chúng ta là bạn từ cái thuở chung một cái khố. Tương Vương phủ đối diện với Diêu phủ nhà hắn, hai đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau, từ nhỏ đến lớn đã chơi đùa cùng một chỗ.
Nghe nói trước kia Phụ Vương ta với lão già nhà hắn cũng thường xuyên cởi truồng nghịch ngợm, giờ một người tạ thế, một người từ quan, để lại ta và Diêu Thư Vân tiếp tục lăn lộn trong chốn quan trường, mặt dày mày dạn, cấu thành một đôi.
Có lẽ vì cấu kết hơi bị quá đà, mà hai kẻ đều sắp đầu ba đến nơi mà chưa hề lập gia thất, trong Triều còn đoán già đoán non, cho rằng hai người chúng ta là đoạn tụ.
Lại tình cờ thế nào còn lên Triều cùng lúc, bị ngươi đá lông nheo như vậy như vậy, và biểu cảm như thế như thế.
Cứ như thể tối qua chúng ta có gì đó thật.
Cái mác đoạn tụ này cũng lắm oan sai. Ta không có hứng thú với đàn bà, không lập gia đình thì đành thôi, chứ Diêu Thư Vân hắn, gặp cô nào mà đũng quần không rục rịch, là nhất thời không biết chọn cô nào thì có.
Nếu là người khác, bị gán cái mác sỉ nhục này, nhất định phải cuống cuồng giải thích cho ra ngô ra khoai. Chỉ trách hai ta quá khác người, không có gì làm thì lên Triều nháy mắt đưa tình, đẩy lời hạ lưu, chuyên bày mấy trò phá hoại thuần phong mỹ tục, làm cho đám già đó thổi râu trừng mắt, lại chả phát tiết được, trong lòng có bao nhiêu sung sướng, chả phải bàn.
Dù sao gian thần cũng làm rồi, đoạn tụ thì sợ quái chi.
Trong lúc diễn tuồng, Diêu Thư Vân móc một tấm khăn từ trong áo, mở ra, là một miếng huyết ngọc treo quạt, nói với ta: “À đây, lúc nào ngươi cũng nhắc đến huyết ngọc, ta tìm cho ngươi một miếng, làm ngọc bội thì hơi nhỏ, nên sai người khắc thành miếng trụy treo quạt cho ngươi.”
Ta hồ hởi, đang định đưa tay đón lấy thì lại thấy hắn bảo, “Nhưng ta nói trước, miếng ngọc này được một đám đào mộ khai quật từ mộ của Tề Vương, mổ cổ sủng phi chôn cùng gã lấy ra. Nghe nói, nguồn gốc loại huyết ngọc này rất bất chính, có chứa sát khí, nếu đeo thường xuyên ắt rước điểm gở.”
“Vậy ư.” – ta nhận miếng huyết ngọc, giơ lên nhìn dưới ánh dương, chất ngọc trong suốt, đường vân rõ ràng, như có huyết quang lay động, vì quá yêu thích mà chẳng bận lòng đến lời khuyên của hắn, chỉ lên tiếng “Cảm ơn.”.
Hắn cười, “Vương gia khách sáo quá.”
Không lâu sau, Yến Cửu vào Triều, vừa ngồi xuống đã quét mắt phượng nhìn hết một lượt, nói, “Các ái khanh, sớm.”
“Ngô hoàng vạn tuế.” – mọi người vội vàng quỳ xuống, nhất tề hô to.
“Các ái khanh bình thân.” Yến Cửu khoát tay, dáng vẻ Đế Vương ung dung đầy quý phái. Khuôn mặt ấy đã nảy nở rất nhiều so với hai năm trước. Trút xuống vẻ ngây ngô và sợ sệt, khoác thêm mấy phần trưởng thành và chín chắn.
Nhưng có thế nào, đứa bé này vẫn rất thanh tú, khuôn trăng hồng hào hàm xuân, mặt mày như tranh vẽ, nhìn ai cũng như nồng tình mặn ý lắm.
Cũng chính vì khuôn mặt rạng rỡ gió xuân, đôi mắt thắm tình chẳng thọ này, mà cả lũ quần thần đều như điên dại, tranh nhau vì y đầu rơi máu chảy, đến chết mới thôi.
Nếu không phải mấy lão già này đều có thê thiếp thành đàn, chính Bản Vương mới phải nghi xem ai là đoạn tụ chân chính.
Bên này mọi người đã đứng hết dậy, chỉ duy có Bản Vương là vẫn quỳ trên mặt đất, như tội thần đến nhận tội, “Hoàng Thượng, thần, có việc muốn tấu.”
Yến Cửu nhìn ta, “Có chuyện gì, đứng lên rồi nói.”
“Thần cả gan —” ta không đứng dậy, mà lấy tấu chương từ chức ra, dâng lên trước mặt, “Muốn cởi ấn từ quan, mong Hoàng Thượng tán thành.”
Yến Cửu nhíu mày, hỏi: “Tại sao… đột nhiên lại…”
Bản Vương nâng tấu chương cao lên chút nữa, “Hoàng Thượng, thần đã suy nghĩ rất lâu, hiện giờ không lo thù trong, không họa giặc ngoài, quan trường liêm khiết, dân chúng an cư, Hoàng Thượng chăm lo việc nước, thỏa sức dùng tài. Thần toàn thân bất toại, ở lại cũng không giúp ích gì nhiều, chẳng thà từ chức, ở trong quý phủ, rảnh rỗi thì viết chữ, vẽ tranh, làm một người nhàn tản.”
Yến Cửu nheo mắt, gió xuân tháng ba đâu chả thấy, chỉ còn khuôn mặt lạnh buốt căm căm, “Nếu, Trẫm không đồng ý thì sao?”
“Mong Hoàng Thượng tán thành.” – ta dập đầu, quyết nằm ỳ ra đất không chịu dậy.
Hỡi ơi, xót xa lắm thay!
Kẻ khác từ quan, đều vì quan trường tăm tối.
Bản Vương từ quan, lại vì quan trường thanh liêm.
Chẳng còn chỗ dung thân cho đại “Gian Vương” ta đây nữa rồi!
Mà chính tác phong chớp giật của ta đây, cũng khiến ối kẻ phải giật mình.
Chỉ thấy các đại thần quanh ta bắt đầu mất bình tĩnh, chân do dự muốn bước ra khỏi hàng rồi lại thôi, chừng như có nhiều lời muốn nói.
Ta thầm nghĩ, có khi nào thấy thái độ của Bản Vương đột nhiên nghiêm chỉnh, tỏ rõ lập trường, rốt cuộc đám già đó cũng nhận ra, tuy bề ngoài Bản Vương siêu phàm thoát tục, kỳ thật lại có một trái tim linh lung không vương bụi, định mở lời giữ lại ta chăng?
Nếu thế, Bản Vương nên chối đẩy một phen, rồi ở lại theo lòng dân? Hay kiên quyết giữ vững lập trường, ngạo nghễ ra đi nhỉ?
Sự thật chứng minh, Bản Vương tưởng bở rồi!
Chỉ thấy Thừa tướng Triệu Vô Lượng bước lên, dõng dạc nói: “Hoàng Thượng, thần cũng nghĩ Tương Vương không hợp với chốn quan trường, từ trước đến nay Yến Quốc ta đã có văn bản luật pháp rõ ràng, thân mang tật không thể làm quan. Huống chi, chính Tương Vương cũng nói mình không màng chính sự, chẳng bằng toại nguyện ý muốn của hắn, tước vị, cho về vườn dưỡng lão.”
Bản Vương nheo mắt, cái đó không có trong dự tính của ta! Bản Vương chỉ muốn từ quan, đâu nói muốn tước vị, ngươi đừng có tự tung tự tác quyết định rồi nói như đinh đóng cột vậy chứ!
Vương phủ còn hơn trăm miệng ăn, đang há mỏ chờ Bản Vương nuôi kia kìa.
“Hoàng Thượng!” – có kẻ đầu têu ắt có người nối gót, Hộ bộ Thượng thư cũng đứng ra, “Thần cũng cho rằng Tương Vương điện hạ mang tật trong người không hợp làm quan, lưu lại cũng bất tiện, chi bằng cho hắn hồi phủ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
“Hoàng Thượng —” – tiếp sau đó, rất nhiều đại thần rầm rầm quỳ xuống, đồng thanh: “Chúng thần khẩn cầu Hoàng Thượng, chấp thuận cho Tương Vương cởi ấn từ quan.”
Bản Vương không kìm nổi lệ, đây là ước gì đuổi ta mau biến đi đây mà.
Bản Vương ta luôn luôn giúp người, hành thiện, khiêm nhường, kính cẩn, chẳng ngờ nhân duyên sao mà kém thế!
Mà xem ra, đám đại thần không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một, lại thêm mắm thêm muốn, tố giác Bản Vương —
“Hoàng Thượng, không nhắc đến chuyện Tương Vương sinh ra đã tàn tật, không hợp Triều chính, chỉ nội việc hắn ta ba lần bảy lượt rẻ rúng Hoàng quyền, là đã không thể lưu giữ được rồi.”
“Nói đâu xa, mấy hôm trước là sinh thần của Thái Hậu, Tương Vương uống rượu, muốn giải quyết nỗi buồn, lại đi bậy luôn ra ngoài ngự hoa viên, rõ ràng là không coi Hoàng cung ra gì!”
“Tương Vương còn thường xuyên chòng ghẹo cung nữ, cử chỉ bỗ bã. Lời ăn tiếng nói không thận trọng khiêm nhường của một bậc bề tôi nên có!”
“Mới hôm qua, đám đầu bếp còn nói, Tương Vương đến ngự thiện phòng, ăn vụng hai cái đùi gà cùng một đĩa bánh hoa quế của Hoàng Thượng, thật là càn rỡ!”
“Đơn cử như bây giờ, Tương Vương gặp Thánh Thượng cũng không hề có ý thức tiết chế, trước mặt Thiên tử mà hắn còn thản nhiên ngoáy mũi!”
Bản Vương…
Thật không dám tưởng, nghĩ thôi đã dựng cả tóc gáy.
Nghĩ mà xem, đi giải tỏa nỗi buồn cũng bị người ta nhìn lén, thả lời trăng hoa cũng bị nghe trộm, đi đâu cũng có kẻ bám gót, ngay cả ngoáy mũi cũng bị người tấu lên Vua.
Đây là yêu thương hờn hận đến cỡ nào ta.
Nhưng sau cùng, cũng không thể như họ toại nguyện.
Yến Cửu chỉ dùng một câu “Nước không thể một ngày không có Vua, mà Trẫm, không thể một ngày thiếu Hoàng thúc”, cũng gạt phăng bản tấu của Bản Vương.
Chúng đại thần đấm ngực dậm chân, khóc trời than đất, còn đau đớn hơn cả khi Tiên hoàng mất.
Sau khi tan Triều, Yến Cửu thấy ta lần khần không đi thì nhượng bộ, bảo: “Gần đây trong Triều không có việc gì hệ trọng, nếu Hoàng thúc mệt mỏi, thì nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng mà —” – mặt y tỉnh bơ, tay lại khẽ siết, nói rằng: “Đừng bỏ Trẫm lâu quá.”
Ta dừng lại, chỉ đành gật đầu, “Ừ.”
Đến khi đi rồi, Bản Vương ngoái lại nhìn Yến Cửu.
Chỉ thấy mặt trời rực rỡ, lại chẳng chiếu đến góc nhỏ của y. Đứa bé này, một mình ngồi trong bóng tối, dõi theo Bản Vương ra khỏi cửa điện, đầy vẻ buồn bã và cô đơn.
Rõ ràng không muốn ta đi, lại vì ngại thân phận, không thể thốt ra lời níu giữ.
Ai bảo hai ta, một người là quân, kẻ kia là thần.
Kỳ thật, đám đại thần kia cũng đúng, ta không có tôn ti, không coi Hoàng Thượng ra gì.
Vì đứa bé đó do chính tay ta nuôi nấng, mới ngày nào còn tè dầm trong lòng ta, sau đó cưỡi cổ ta đào trứng chim, mỗi khi ấm ức sẽ chạy đến phủ ta đòi ăn đòi uống trút giận, khi không có tiền, cũng lại muối mặt đến xin ta…
Ngày đó, sao không ai nói với ta tôn ti trật tự.
Chẳng qua, rốt cuộc ngày đó cũng không thể trở về.
Trải qua cuộc tranh đoạt tàn khốc ấy, đứa bé này ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế đầm đìa máu chảy, tính cách trở lên trưởng thành, kín đáo, không còn vui cười ra mặt như trước kia.
Tóm lại, là không đáng yêu bằng hồi trước.
Sáng sớm, Bản Vương ăn diện chỉnh chu, đầu đội mũ ngọc, choàng lễ phục quan, soi gương đồng, quả nhiên là một mỹ nam tử anh tuấn điển trai, diện mạo bất phàm.
Nhét tấu chương từ chức được chỉnh sửa tỉ mỉ cả đêm qua vào tay áo, Bản Vương vuốt cằm, lên Triều sớm.
Đúng, hôm nay Bản Vương phải từ quan.
Cả ngày bị người ta ngờ vực, thường xuyên bị ám sát. Cái chức Vương gia này quá ư là đắng cay, ta quyết định không làm nữa!
Vào Triều, chỉ thấy cả đám người mới nãy còn hỉ hả cười đùa, giờ đã đột nhiên im thin thít, loạt xoạt lùi ra một bên, ý đồ cách ly kẻ loạn thần tặc tử ta đây xa một chút.
Ngẫu nhiên cũng có người nịnh nọt cười, nhưng bị kẻ khác vả về lốt cũ ngay lập tức.
Cũng may Bản Vương mặt dày, không bối rối chi hết, chắp tay ra sau, chân tiến lên trước, cất tiếng chào hỏi từng vị một, “Triệu thừa tướng, Hoàng thượng thư, Lưu thị lang, chư vị đồng nghiệp, chào mọi người?”
“Chào ngài.” – cả đám qua loa đáp trả, lại lùi ra sau cách ta mấy bước, chỉ sợ đứng gần sẽ bị chụp mũ là vây cánh của Gian Vương.
Tốt lắm, cả một đám đều là bề tôi trung quân ái Chủ. Ai cũng công chính liêm minh, không e sợ trước cường quyền, Bản Vương có thể yên tâm rút chân ra rồi.
Nhưng trong nhóm già đầu cố chấp ấy, cũng có một hai vị không ‘hợp bầy’, thí dụ như tay Hình bộ thị lang – Diêu Thư Vân kia.
Chỉ thấy nụ cười hạ lưu trên khuôn mặt trời sinh phong lưu ấy đang nháy mắt với ta mà rằng, “Trông tinh thần Vương gia không tốt lắm, sao thế, đêm qua lại chạy đi tầm hoa vấn liễu, điên loan đảo phượng ở chỗ phong nguyệt nào à?”
Tầm hoa vấn liễu thì còn được, chứ điên loan đảo phượng thì bó tay rồi. Ta là một kẻ không xúc giác, sao có thể cảm thận được niềm vui chăn gối đây.
Cái việc đó, miễn cưỡng là không hạnh phúc đâu.
Bản Vương xua tay, đáp lại, “Ngươi đừng đa nghi, Bản Vương vẫn một lòng trung trinh với ngươi mà.”
Nghe thấy vậy, hắn cười đến run rẩy cả người, hệt như hoa lê sẽ rung trong gió, “Khó có được mối thâm tình Vương gia dành cho hạ quan, hạ quan không có gì báo đáp, chỉ xin làm kẻ nâng khăn giải áo cho Vương gia được hay chăng?”
Được cái của khỉ! Bản Vương nghĩ thầm.
Diêu Thư Vân là quan nhị phẩm, lại dám vô tư cợt nhả với Bản Vương như vậy, là vì chúng ta là bạn từ cái thuở chung một cái khố. Tương Vương phủ đối diện với Diêu phủ nhà hắn, hai đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau, từ nhỏ đến lớn đã chơi đùa cùng một chỗ.
Nghe nói trước kia Phụ Vương ta với lão già nhà hắn cũng thường xuyên cởi truồng nghịch ngợm, giờ một người tạ thế, một người từ quan, để lại ta và Diêu Thư Vân tiếp tục lăn lộn trong chốn quan trường, mặt dày mày dạn, cấu thành một đôi.
Có lẽ vì cấu kết hơi bị quá đà, mà hai kẻ đều sắp đầu ba đến nơi mà chưa hề lập gia thất, trong Triều còn đoán già đoán non, cho rằng hai người chúng ta là đoạn tụ.
Lại tình cờ thế nào còn lên Triều cùng lúc, bị ngươi đá lông nheo như vậy như vậy, và biểu cảm như thế như thế.
Cứ như thể tối qua chúng ta có gì đó thật.
Cái mác đoạn tụ này cũng lắm oan sai. Ta không có hứng thú với đàn bà, không lập gia đình thì đành thôi, chứ Diêu Thư Vân hắn, gặp cô nào mà đũng quần không rục rịch, là nhất thời không biết chọn cô nào thì có.
Nếu là người khác, bị gán cái mác sỉ nhục này, nhất định phải cuống cuồng giải thích cho ra ngô ra khoai. Chỉ trách hai ta quá khác người, không có gì làm thì lên Triều nháy mắt đưa tình, đẩy lời hạ lưu, chuyên bày mấy trò phá hoại thuần phong mỹ tục, làm cho đám già đó thổi râu trừng mắt, lại chả phát tiết được, trong lòng có bao nhiêu sung sướng, chả phải bàn.
Dù sao gian thần cũng làm rồi, đoạn tụ thì sợ quái chi.
Trong lúc diễn tuồng, Diêu Thư Vân móc một tấm khăn từ trong áo, mở ra, là một miếng huyết ngọc treo quạt, nói với ta: “À đây, lúc nào ngươi cũng nhắc đến huyết ngọc, ta tìm cho ngươi một miếng, làm ngọc bội thì hơi nhỏ, nên sai người khắc thành miếng trụy treo quạt cho ngươi.”
Ta hồ hởi, đang định đưa tay đón lấy thì lại thấy hắn bảo, “Nhưng ta nói trước, miếng ngọc này được một đám đào mộ khai quật từ mộ của Tề Vương, mổ cổ sủng phi chôn cùng gã lấy ra. Nghe nói, nguồn gốc loại huyết ngọc này rất bất chính, có chứa sát khí, nếu đeo thường xuyên ắt rước điểm gở.”
“Vậy ư.” – ta nhận miếng huyết ngọc, giơ lên nhìn dưới ánh dương, chất ngọc trong suốt, đường vân rõ ràng, như có huyết quang lay động, vì quá yêu thích mà chẳng bận lòng đến lời khuyên của hắn, chỉ lên tiếng “Cảm ơn.”.
Hắn cười, “Vương gia khách sáo quá.”
Không lâu sau, Yến Cửu vào Triều, vừa ngồi xuống đã quét mắt phượng nhìn hết một lượt, nói, “Các ái khanh, sớm.”
“Ngô hoàng vạn tuế.” – mọi người vội vàng quỳ xuống, nhất tề hô to.
“Các ái khanh bình thân.” Yến Cửu khoát tay, dáng vẻ Đế Vương ung dung đầy quý phái. Khuôn mặt ấy đã nảy nở rất nhiều so với hai năm trước. Trút xuống vẻ ngây ngô và sợ sệt, khoác thêm mấy phần trưởng thành và chín chắn.
Nhưng có thế nào, đứa bé này vẫn rất thanh tú, khuôn trăng hồng hào hàm xuân, mặt mày như tranh vẽ, nhìn ai cũng như nồng tình mặn ý lắm.
Cũng chính vì khuôn mặt rạng rỡ gió xuân, đôi mắt thắm tình chẳng thọ này, mà cả lũ quần thần đều như điên dại, tranh nhau vì y đầu rơi máu chảy, đến chết mới thôi.
Nếu không phải mấy lão già này đều có thê thiếp thành đàn, chính Bản Vương mới phải nghi xem ai là đoạn tụ chân chính.
Bên này mọi người đã đứng hết dậy, chỉ duy có Bản Vương là vẫn quỳ trên mặt đất, như tội thần đến nhận tội, “Hoàng Thượng, thần, có việc muốn tấu.”
Yến Cửu nhìn ta, “Có chuyện gì, đứng lên rồi nói.”
“Thần cả gan —” ta không đứng dậy, mà lấy tấu chương từ chức ra, dâng lên trước mặt, “Muốn cởi ấn từ quan, mong Hoàng Thượng tán thành.”
Yến Cửu nhíu mày, hỏi: “Tại sao… đột nhiên lại…”
Bản Vương nâng tấu chương cao lên chút nữa, “Hoàng Thượng, thần đã suy nghĩ rất lâu, hiện giờ không lo thù trong, không họa giặc ngoài, quan trường liêm khiết, dân chúng an cư, Hoàng Thượng chăm lo việc nước, thỏa sức dùng tài. Thần toàn thân bất toại, ở lại cũng không giúp ích gì nhiều, chẳng thà từ chức, ở trong quý phủ, rảnh rỗi thì viết chữ, vẽ tranh, làm một người nhàn tản.”
Yến Cửu nheo mắt, gió xuân tháng ba đâu chả thấy, chỉ còn khuôn mặt lạnh buốt căm căm, “Nếu, Trẫm không đồng ý thì sao?”
“Mong Hoàng Thượng tán thành.” – ta dập đầu, quyết nằm ỳ ra đất không chịu dậy.
Hỡi ơi, xót xa lắm thay!
Kẻ khác từ quan, đều vì quan trường tăm tối.
Bản Vương từ quan, lại vì quan trường thanh liêm.
Chẳng còn chỗ dung thân cho đại “Gian Vương” ta đây nữa rồi!
Mà chính tác phong chớp giật của ta đây, cũng khiến ối kẻ phải giật mình.
Chỉ thấy các đại thần quanh ta bắt đầu mất bình tĩnh, chân do dự muốn bước ra khỏi hàng rồi lại thôi, chừng như có nhiều lời muốn nói.
Ta thầm nghĩ, có khi nào thấy thái độ của Bản Vương đột nhiên nghiêm chỉnh, tỏ rõ lập trường, rốt cuộc đám già đó cũng nhận ra, tuy bề ngoài Bản Vương siêu phàm thoát tục, kỳ thật lại có một trái tim linh lung không vương bụi, định mở lời giữ lại ta chăng?
Nếu thế, Bản Vương nên chối đẩy một phen, rồi ở lại theo lòng dân? Hay kiên quyết giữ vững lập trường, ngạo nghễ ra đi nhỉ?
Sự thật chứng minh, Bản Vương tưởng bở rồi!
Chỉ thấy Thừa tướng Triệu Vô Lượng bước lên, dõng dạc nói: “Hoàng Thượng, thần cũng nghĩ Tương Vương không hợp với chốn quan trường, từ trước đến nay Yến Quốc ta đã có văn bản luật pháp rõ ràng, thân mang tật không thể làm quan. Huống chi, chính Tương Vương cũng nói mình không màng chính sự, chẳng bằng toại nguyện ý muốn của hắn, tước vị, cho về vườn dưỡng lão.”
Bản Vương nheo mắt, cái đó không có trong dự tính của ta! Bản Vương chỉ muốn từ quan, đâu nói muốn tước vị, ngươi đừng có tự tung tự tác quyết định rồi nói như đinh đóng cột vậy chứ!
Vương phủ còn hơn trăm miệng ăn, đang há mỏ chờ Bản Vương nuôi kia kìa.
“Hoàng Thượng!” – có kẻ đầu têu ắt có người nối gót, Hộ bộ Thượng thư cũng đứng ra, “Thần cũng cho rằng Tương Vương điện hạ mang tật trong người không hợp làm quan, lưu lại cũng bất tiện, chi bằng cho hắn hồi phủ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
“Hoàng Thượng —” – tiếp sau đó, rất nhiều đại thần rầm rầm quỳ xuống, đồng thanh: “Chúng thần khẩn cầu Hoàng Thượng, chấp thuận cho Tương Vương cởi ấn từ quan.”
Bản Vương không kìm nổi lệ, đây là ước gì đuổi ta mau biến đi đây mà.
Bản Vương ta luôn luôn giúp người, hành thiện, khiêm nhường, kính cẩn, chẳng ngờ nhân duyên sao mà kém thế!
Mà xem ra, đám đại thần không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một, lại thêm mắm thêm muốn, tố giác Bản Vương —
“Hoàng Thượng, không nhắc đến chuyện Tương Vương sinh ra đã tàn tật, không hợp Triều chính, chỉ nội việc hắn ta ba lần bảy lượt rẻ rúng Hoàng quyền, là đã không thể lưu giữ được rồi.”
“Nói đâu xa, mấy hôm trước là sinh thần của Thái Hậu, Tương Vương uống rượu, muốn giải quyết nỗi buồn, lại đi bậy luôn ra ngoài ngự hoa viên, rõ ràng là không coi Hoàng cung ra gì!”
“Tương Vương còn thường xuyên chòng ghẹo cung nữ, cử chỉ bỗ bã. Lời ăn tiếng nói không thận trọng khiêm nhường của một bậc bề tôi nên có!”
“Mới hôm qua, đám đầu bếp còn nói, Tương Vương đến ngự thiện phòng, ăn vụng hai cái đùi gà cùng một đĩa bánh hoa quế của Hoàng Thượng, thật là càn rỡ!”
“Đơn cử như bây giờ, Tương Vương gặp Thánh Thượng cũng không hề có ý thức tiết chế, trước mặt Thiên tử mà hắn còn thản nhiên ngoáy mũi!”
Bản Vương…
Thật không dám tưởng, nghĩ thôi đã dựng cả tóc gáy.
Nghĩ mà xem, đi giải tỏa nỗi buồn cũng bị người ta nhìn lén, thả lời trăng hoa cũng bị nghe trộm, đi đâu cũng có kẻ bám gót, ngay cả ngoáy mũi cũng bị người tấu lên Vua.
Đây là yêu thương hờn hận đến cỡ nào ta.
Nhưng sau cùng, cũng không thể như họ toại nguyện.
Yến Cửu chỉ dùng một câu “Nước không thể một ngày không có Vua, mà Trẫm, không thể một ngày thiếu Hoàng thúc”, cũng gạt phăng bản tấu của Bản Vương.
Chúng đại thần đấm ngực dậm chân, khóc trời than đất, còn đau đớn hơn cả khi Tiên hoàng mất.
Sau khi tan Triều, Yến Cửu thấy ta lần khần không đi thì nhượng bộ, bảo: “Gần đây trong Triều không có việc gì hệ trọng, nếu Hoàng thúc mệt mỏi, thì nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng mà —” – mặt y tỉnh bơ, tay lại khẽ siết, nói rằng: “Đừng bỏ Trẫm lâu quá.”
Ta dừng lại, chỉ đành gật đầu, “Ừ.”
Đến khi đi rồi, Bản Vương ngoái lại nhìn Yến Cửu.
Chỉ thấy mặt trời rực rỡ, lại chẳng chiếu đến góc nhỏ của y. Đứa bé này, một mình ngồi trong bóng tối, dõi theo Bản Vương ra khỏi cửa điện, đầy vẻ buồn bã và cô đơn.
Rõ ràng không muốn ta đi, lại vì ngại thân phận, không thể thốt ra lời níu giữ.
Ai bảo hai ta, một người là quân, kẻ kia là thần.
Kỳ thật, đám đại thần kia cũng đúng, ta không có tôn ti, không coi Hoàng Thượng ra gì.
Vì đứa bé đó do chính tay ta nuôi nấng, mới ngày nào còn tè dầm trong lòng ta, sau đó cưỡi cổ ta đào trứng chim, mỗi khi ấm ức sẽ chạy đến phủ ta đòi ăn đòi uống trút giận, khi không có tiền, cũng lại muối mặt đến xin ta…
Ngày đó, sao không ai nói với ta tôn ti trật tự.
Chẳng qua, rốt cuộc ngày đó cũng không thể trở về.
Trải qua cuộc tranh đoạt tàn khốc ấy, đứa bé này ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế đầm đìa máu chảy, tính cách trở lên trưởng thành, kín đáo, không còn vui cười ra mặt như trước kia.
Tóm lại, là không đáng yêu bằng hồi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất