Chương 55: Đàn ngọc gãy lìa
“Cẩn thận!” – Bản Vương hoảng hốt hô, xông lên đá thiếu niên kia ra.
Diêu Thư Văn nheo mắt, lờ đờ nhìn thiếu niên ngã sõng soài trên đất, sau đó hất tay Bản Vương ra, quát lên: “Ngươi là ai, đồ quái thai.”
“Ta —” – Bản Vương chưa kịp giới thiệu đã thấy thiếu niên kia lại nhảy dựng lên, điên cuồng đâm về phía Diêu Thư Vân, đồng thời gằn từng tiếng, “Cẩu quan, ta phải giết ngươi, trả thù cho cha mẹ ta.”
Cẩu quan? Bản Vương nhíu mày, nhớ tới vụ án oan mà Diêu Thư Vân gây ra kia.
Thằng bé này, có khi nào là con của Triệu tướng quân?
Mà kể ra, Triệu tướng quân hành quân đánh giặc quanh năm, cơ thể vừa khỏe khoắn vừa rắn chắc, chẳng hiểu sao con hắn lại như thư sinh trói gà không chặt thế kia.
Nguy hiểm cận kề mà Diêu Thư Vân như chẳng bận tâm, hay phải nói là sống chết mặc bay, cứ đứng sững đó mặc cho mũi đao lạnh lẽo kia tới gần lưng mình.
Hắn muốn chết mặc hắn, nhưng Bản Vương nào thể trơ mắt nhìn thằng bạn chí cốt của mình ngã xuống được, nhấc chân đá bay thiếu niên lần nữa. Chẳng qua lần này đã lưu tình nên không đến mức làm nó bị thương.
Nhưng chuyện sau đó ai mà ngờ, Bản Vương giúp Diêu Thư Vân, Diêu Thư Vân bị ám sát bất thành lại đột nhiên huých cho Bản Vương một cú cùi chỏ, ra tay vừa nhanh vừa quyết đoán, làm ngực Bản Vương nhói lên đau buốt.
“Khụ.” Bản Vương ôm ngực, quát lớn, “Ngươi điên mẹ nó rồi à?”
Diêu Thư Vân vừa nghe thấy tiếng ta rống lên, đôi mắt hắn chợt bùng lên ngọn lửa sáng ngời rồi vụt tắt ngay trong khoảnh khắc, “Vương gia à.”
“Ta chứ ai.” – Bản Vương đứng lên, nhìn thiếu niên lồm cồm bò dậy, còn muốn bị xông lên lần nữa, hỏi hắn: “Muốn xử lý thằng bé này thế nào?”
“Đừng tổn thương nó.” – Diêu Thư Vân nói rồi ngồi sụp xuống đất, nghiêng người dựa vào vách tường, lẩm bẩm, “Sao giờ ngươi mới về? Vì sao chứ…”
Bản Vương xoay người, cướp dao trong tay thiếu niên, khống chế nó, “Đừng cố nữa, ta sẽ không để ngươi hành hung hắn đâu.”
Thiếu niên ngước đôi mắt đỏ ngầu, “Thả ta ra! Ta phải giết hắn!”
Bản Vương ấn nó xuống đất, “Hắn bị người khác xúi giục mới xử oan cả nhà Triệu tướng quân, dù sao ngươi cũng phải cho hắn cơ hội giải thích chứ.”
“Giải thích?” – nó cười khẩy, cười đến thê lương, “Ta biết chứ, ta biết hắn bị một gã Vương gia giả xúi giục mới chạy đến tố cáo với Hoàng Thượng. Nhưng thế thì sao, hắn là Hình bộ Thượng thư kia mà, gặp vụ án phải điều tra rõ mới định tội đó sao, đằng này chỉ dựa vào tội danh gã ‘Vương gia’ kia vu oan đã tịch biên giết cả nhà ta ư? Mấy đời Triệu gia ta trung quân ái Quốc, liều mạng sa trường, cuối cùng lại rơi vào kết cục này sao!” – nó vừa khóc vừa gào tướng lên.
Diêu Thư Vân hất mái tóc rối bù, nửa say nửa nghiêm túc nhìn nó, “Muốn giết cứ giết, Diêu Thư Vân ta cam đoan không đánh trả. Nợ ngươi mấy trăm mạng người, chỉ lấy mạng mình ta, ngươi vẫn thiệt.”
Thằng bé lập tức giãy giũa muốn vùng thoát, “Ngươi cho là ta không dám chắc!”
Diêu Thư Vân cười, “Con của Triệu tướng quân, ai cũng như binh sĩ tâm huyết, sao ta lại nghĩ ngươi không dám!” – rồi nhìn sang ta, “Ngươi buông nó ra đi, đây là chuyện giữa ta và nó, dù sao cũng phải có kết quả.”
“Việc này cũng có phần của Bản Vương, nếu ta không nhất thời lơi là để kẻ gian ám hại, cũng sẽ không có kẻ đến thế thân gây ra trận thảm án này.” – Bản Vương giải thích, buông thiếu niên gầy yếu ra, sau đó lôi Diêu Thư Vân nhũn như bùn về Diêu phủ.
Sai người bổ củi, đun nước, ném Diêu Thư Vân đã say khướt vào thùng nước, cũng không thèm cởi đồ cho hắn.
Hắn ngâm trong bồn, mặt mày nhuốm đầy vẻ sầu thảm, lẩm bẩm, “Đời này, ta giết không ít người…”
Bản Vương sửng sốt, “Ngươi quản lý Hình bộ, là chuyện không tránh được.”
“Đúng là thế.” – hắn cười thảm đạm, “Lúc rảnh không có việc gì, ta đã nghĩ ra rất nhiều cách biến đổi hình thức cực hình để tra tấn tù nhân. Thấy chúng kêu gào thảm thiết, cầu xin hoặc chửi rủa, lòng ta sảnh khoái biết bao…
A, mặt đất trong hình phòng bị máu vẩy lên nhiều quá, giờ muốn gột rửa cũng không sạch…
Mỗi lần bước vào đó, ta đều cảm thấy quỷ khí dày đặc, nhưng ta không sợ. Bởi trong đó có kẻ nào không bất nhân bất nghĩa, giết người cướp của, cưỡng hiếp gái lành, ý đồ mưu phản, vốn là đúng người đúng tội. Chỉ có nhắc đến khổ hình mới tác dụng, mới có thể giảm bớt hoặc ngăn chặn những chuyện tương tự xảy ra.
Nhưng lần này, ta dẫn quân bao vây phủ tướng quân, giết mấy trăm mạng người, mỗi lần ngả lưng là mỗi lần ác mộng, mơ thấy những người đó khóc gào, nói họ bị oan, nhưng ta không thèm nghe, giơ tay chém xuống cũng là mấy chục mạng người…
Đến khi mở mắt, thế giới đã phủ đầy màu đỏ chết chóc, đâu đâu cũng đầy máu, trên giường, trên sàn, thậm chí cả trần nhà, mỗi đêm ngồi giữa vũng máu, bị vô số oan hồn đeo bám, nghe họ nói muốn lấy mạng ta.
Vương gia, ngài nói xem, trên đời này có ma quỷ không…”
Nhìn dáng vẻ ốm yếu vô lực của hắn lúc này, khác hẳn với một Diêu Thư Vân ngạo mạn kiêu căng, tự do tùy tính trước kia.
Mới chỉ vắng mặt một thời gian ngắn ngủi, Bản Vương lại có cảm giác như xuân vẫn còn đấy, mà người đã khác xưa.
“Trên đời làm gì có ma quỷ.” – Bản Vương an ủi hắn, “Đừng suy nghĩ linh tinh, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc. Mai theo ta lên Triều.”
“Không đi.” – hắn lắc đầu, “Ta còn mặt mũi gặp ai nữa. Chưa cần đám cựu thần kia móc máy, chỉ nội ánh mắt chúng đã đủ hành hạ ta ngàn lần rồi.” – rồi hắn chui vào trong nước, nín hơi lặn xuống.
Một lát sau, hắn vắt chiếc quần ướt sũng lên thành thùng, cởi tiếp đến áo, ném ra ngoài.
Bản Vương lắc đầu, đang định nhặt lên giúp hắn thì một chiếc khố bay vèo tới, phi trúng mặt Bản Vương.
Diêu Thư Vân ghé vào thành thùng, rất là hối lỗi bảo: “Xin lỗi.”
Bản Vương kéo chiếc khố của hắn xuống, cầm đống quần áo ném vào giỏ trúc, dặn dò, “Thôi ngươi tắm đi, xong nghỉ ngơi tử tế, ta về phủ đã.”
“Ừ.” – hắn gật đầu, lại lặn xuống.
Bản Vương rất là lo hắn chết đuối trong thùng nước, sai đầy tớ nhớ để ý hắn cẩn thận xong mới trở về Vương phủ.
Vừa đến cổng, bốn gã hộ vệ đã cản ta, “Ai?”
“Chủ nhân nhà ngươi.” – Bản Vương đáp.
Bốn gã hộ vệ lập tức lại gần, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, hận không thể nhìn thấy hoa mọc trên mặt Bản Vương, cuối cùng mới nuốt nước miếng chần chừ: “Vương, Vương gia?”
Bản Vương hừ lạnh, đưa ngựa cho một gã gia đinh, vỗ áo choàng bước vào phủ, lại đụng trúng quản gia Lý Trung đang đi ra.
Vừa thấy Bản Vương, hắn cũng hoảng hốt, phản xạ hệt như đám hộ vệ canh cửa, nuốt nước miếng lắp bắp dò hỏi: “Chủ, chủ nhân?”
Hắn vừa nói xong, Bạch Hoa cũng đột nhiên nhảy từ nóc nhà xuống, ôm đùi Bản Vương khóc lóc thảm thiết, “Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng trở về rồi? Ra là ngài không có chết à? Thời gian này ngài đi đâu đấy? Mặt mũi ngài sao thế này? Là kẻ nào gây ra? Ngài có ăn ngon không? Có ngủ ngon không? Gầy hay béo? Ý mà bộ quần áo này cũng hịn lắm nha, là lụa Lưu Vân của Sở Quốc còn gì…”
Hắn vừa lải nhải vừa vươn tay lần sờ tới lui trên đùi Bản Vương.
Cách đó không xa, Bạch Sam do dự, quỳ xuống, “Là chúng thuộc hạ không làm tròn bổn phận, để gã giả mạo kia ẩn náu trong phủ, thế thân chủ nhân.”
Đây là lần đầu tiên Bản Vương thấy Bạch Sam khách khí với mình như thế, vừa đá chân hất Bạch Hoa ra vừa nói: “Việc này không trách các ngươi, chúng dự mưu và chuẩn bị từ lâu, chúng ta khó lòng phòng bị.”
“Vương gia —” – rồi thì Tô Dung cũng chạy ra, “Mặt mũi ngài làm sao thế này? Kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn thế?”
Đột nhiên bị cả một đám người bao vây thăm hỏi quan tâm, Bản Vương còn chưa kịp quen, sờ mặt mình, “Là hai gã người Sở Quốc.”
“Người Sở Quốc?” – Bạch Hoa nhảy dựng lên, rút đao giắt bên hông, mài mài vào tường, “Thuộc hạ đi làm thịt chúng.”
“Thôi.” – Bản Vương ngăn lại, “Cùng vì chủ nhân mà thôi. Chúng cũng là kẻ ăn lộc Vua, trung việc nước, giết thì ích gì.”
“Cùng vì chủ nhân?” – Bạch Hoa nhăn nhíu, “Chẳng lẽ, là Sở Hoàng phái tới?”
Bản Vương chuyển đề tài, “Tên hàng giả kia đã bị bắt mà không cậy mồm gã được thông tin gì à?”
“Không.” – Bạch Hoa đáp, “Gã ta không có xúc giác, tra tấn cũng vô dụng.”
“Thôi, việc này cứ để đó đã.” – Bản Vương nói rồi vỗ chiếc áo choàng vừa bẩn vừa te tua, “Xem ra, Bản Vương cũng phải tắm gội cái đã.”
Lý Trung lập tức nhảy ra, vừa đi vừa hỏi: “Chủ nhân, ngài đã bình an trở về, có phải nên tiến cung báo cho Hoàng Thượng trước không?”
Bản Vương dừng lại, “Là phải đi, nhưng trời cũng tối rồi, Bản Vương lại nhếch nhác thế này, phải thu xếp một chút, sáng mai tiến cung.”
“Ai.” – Lý Trung thở dài, “Ngài không biết chứ, vì tìm ngài mà mấy ngày nay Hoàng Thượng phái cả năm nghìn cấm quân trấn giữ Hoàng thành và mười vạn đại quân ngoài thành bủa đi khắp nẻo. Cũng may là tình hình chính trị gần đây không có gì biến động, chứ Hoàng thành hớ hênh thế này sợ là cũng rắc rối to.”
Bản Vương xúc động, thở dài đánh thượt, rảo bước vào phòng.
Thấy Tô Dung đi theo vào, Bản Vương ra lệnh cho nàng, “Đổi mới toàn bộ chăn đệm, quần áo trong tủ cũng vứt. Trong phòng này, phàm là những thứ Nam Cung Tầm đã chạm vào hoặc mua thêm, đều vứt hết cho ta.”
“Dạ vâng.” – nàng vâng lời, bước lên, liếc nhìn Bản Vương, “Gương mặt ngài thì làm sao giờ? Tuy nô tài biết chút ít y thuật, có thể giúp ngài mờ sẹo, nhưng vết sẹo này quá sâu, muốn mất hẳn là hoàn toàn không thể.”
“Không phải lo, kiểu gì cũng có cách.” – Bản Vương đáp, kéo ghế ra ngồi phịch xuống nghỉ ngơi, nghĩ ngợi một lát lại bảo: “Không được rồi, ta vẫn nên tiến cung để Hoàng Thượng đỡ lo trước đã.”
Diêu Thư Văn nheo mắt, lờ đờ nhìn thiếu niên ngã sõng soài trên đất, sau đó hất tay Bản Vương ra, quát lên: “Ngươi là ai, đồ quái thai.”
“Ta —” – Bản Vương chưa kịp giới thiệu đã thấy thiếu niên kia lại nhảy dựng lên, điên cuồng đâm về phía Diêu Thư Vân, đồng thời gằn từng tiếng, “Cẩu quan, ta phải giết ngươi, trả thù cho cha mẹ ta.”
Cẩu quan? Bản Vương nhíu mày, nhớ tới vụ án oan mà Diêu Thư Vân gây ra kia.
Thằng bé này, có khi nào là con của Triệu tướng quân?
Mà kể ra, Triệu tướng quân hành quân đánh giặc quanh năm, cơ thể vừa khỏe khoắn vừa rắn chắc, chẳng hiểu sao con hắn lại như thư sinh trói gà không chặt thế kia.
Nguy hiểm cận kề mà Diêu Thư Vân như chẳng bận tâm, hay phải nói là sống chết mặc bay, cứ đứng sững đó mặc cho mũi đao lạnh lẽo kia tới gần lưng mình.
Hắn muốn chết mặc hắn, nhưng Bản Vương nào thể trơ mắt nhìn thằng bạn chí cốt của mình ngã xuống được, nhấc chân đá bay thiếu niên lần nữa. Chẳng qua lần này đã lưu tình nên không đến mức làm nó bị thương.
Nhưng chuyện sau đó ai mà ngờ, Bản Vương giúp Diêu Thư Vân, Diêu Thư Vân bị ám sát bất thành lại đột nhiên huých cho Bản Vương một cú cùi chỏ, ra tay vừa nhanh vừa quyết đoán, làm ngực Bản Vương nhói lên đau buốt.
“Khụ.” Bản Vương ôm ngực, quát lớn, “Ngươi điên mẹ nó rồi à?”
Diêu Thư Vân vừa nghe thấy tiếng ta rống lên, đôi mắt hắn chợt bùng lên ngọn lửa sáng ngời rồi vụt tắt ngay trong khoảnh khắc, “Vương gia à.”
“Ta chứ ai.” – Bản Vương đứng lên, nhìn thiếu niên lồm cồm bò dậy, còn muốn bị xông lên lần nữa, hỏi hắn: “Muốn xử lý thằng bé này thế nào?”
“Đừng tổn thương nó.” – Diêu Thư Vân nói rồi ngồi sụp xuống đất, nghiêng người dựa vào vách tường, lẩm bẩm, “Sao giờ ngươi mới về? Vì sao chứ…”
Bản Vương xoay người, cướp dao trong tay thiếu niên, khống chế nó, “Đừng cố nữa, ta sẽ không để ngươi hành hung hắn đâu.”
Thiếu niên ngước đôi mắt đỏ ngầu, “Thả ta ra! Ta phải giết hắn!”
Bản Vương ấn nó xuống đất, “Hắn bị người khác xúi giục mới xử oan cả nhà Triệu tướng quân, dù sao ngươi cũng phải cho hắn cơ hội giải thích chứ.”
“Giải thích?” – nó cười khẩy, cười đến thê lương, “Ta biết chứ, ta biết hắn bị một gã Vương gia giả xúi giục mới chạy đến tố cáo với Hoàng Thượng. Nhưng thế thì sao, hắn là Hình bộ Thượng thư kia mà, gặp vụ án phải điều tra rõ mới định tội đó sao, đằng này chỉ dựa vào tội danh gã ‘Vương gia’ kia vu oan đã tịch biên giết cả nhà ta ư? Mấy đời Triệu gia ta trung quân ái Quốc, liều mạng sa trường, cuối cùng lại rơi vào kết cục này sao!” – nó vừa khóc vừa gào tướng lên.
Diêu Thư Vân hất mái tóc rối bù, nửa say nửa nghiêm túc nhìn nó, “Muốn giết cứ giết, Diêu Thư Vân ta cam đoan không đánh trả. Nợ ngươi mấy trăm mạng người, chỉ lấy mạng mình ta, ngươi vẫn thiệt.”
Thằng bé lập tức giãy giũa muốn vùng thoát, “Ngươi cho là ta không dám chắc!”
Diêu Thư Vân cười, “Con của Triệu tướng quân, ai cũng như binh sĩ tâm huyết, sao ta lại nghĩ ngươi không dám!” – rồi nhìn sang ta, “Ngươi buông nó ra đi, đây là chuyện giữa ta và nó, dù sao cũng phải có kết quả.”
“Việc này cũng có phần của Bản Vương, nếu ta không nhất thời lơi là để kẻ gian ám hại, cũng sẽ không có kẻ đến thế thân gây ra trận thảm án này.” – Bản Vương giải thích, buông thiếu niên gầy yếu ra, sau đó lôi Diêu Thư Vân nhũn như bùn về Diêu phủ.
Sai người bổ củi, đun nước, ném Diêu Thư Vân đã say khướt vào thùng nước, cũng không thèm cởi đồ cho hắn.
Hắn ngâm trong bồn, mặt mày nhuốm đầy vẻ sầu thảm, lẩm bẩm, “Đời này, ta giết không ít người…”
Bản Vương sửng sốt, “Ngươi quản lý Hình bộ, là chuyện không tránh được.”
“Đúng là thế.” – hắn cười thảm đạm, “Lúc rảnh không có việc gì, ta đã nghĩ ra rất nhiều cách biến đổi hình thức cực hình để tra tấn tù nhân. Thấy chúng kêu gào thảm thiết, cầu xin hoặc chửi rủa, lòng ta sảnh khoái biết bao…
A, mặt đất trong hình phòng bị máu vẩy lên nhiều quá, giờ muốn gột rửa cũng không sạch…
Mỗi lần bước vào đó, ta đều cảm thấy quỷ khí dày đặc, nhưng ta không sợ. Bởi trong đó có kẻ nào không bất nhân bất nghĩa, giết người cướp của, cưỡng hiếp gái lành, ý đồ mưu phản, vốn là đúng người đúng tội. Chỉ có nhắc đến khổ hình mới tác dụng, mới có thể giảm bớt hoặc ngăn chặn những chuyện tương tự xảy ra.
Nhưng lần này, ta dẫn quân bao vây phủ tướng quân, giết mấy trăm mạng người, mỗi lần ngả lưng là mỗi lần ác mộng, mơ thấy những người đó khóc gào, nói họ bị oan, nhưng ta không thèm nghe, giơ tay chém xuống cũng là mấy chục mạng người…
Đến khi mở mắt, thế giới đã phủ đầy màu đỏ chết chóc, đâu đâu cũng đầy máu, trên giường, trên sàn, thậm chí cả trần nhà, mỗi đêm ngồi giữa vũng máu, bị vô số oan hồn đeo bám, nghe họ nói muốn lấy mạng ta.
Vương gia, ngài nói xem, trên đời này có ma quỷ không…”
Nhìn dáng vẻ ốm yếu vô lực của hắn lúc này, khác hẳn với một Diêu Thư Vân ngạo mạn kiêu căng, tự do tùy tính trước kia.
Mới chỉ vắng mặt một thời gian ngắn ngủi, Bản Vương lại có cảm giác như xuân vẫn còn đấy, mà người đã khác xưa.
“Trên đời làm gì có ma quỷ.” – Bản Vương an ủi hắn, “Đừng suy nghĩ linh tinh, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc. Mai theo ta lên Triều.”
“Không đi.” – hắn lắc đầu, “Ta còn mặt mũi gặp ai nữa. Chưa cần đám cựu thần kia móc máy, chỉ nội ánh mắt chúng đã đủ hành hạ ta ngàn lần rồi.” – rồi hắn chui vào trong nước, nín hơi lặn xuống.
Một lát sau, hắn vắt chiếc quần ướt sũng lên thành thùng, cởi tiếp đến áo, ném ra ngoài.
Bản Vương lắc đầu, đang định nhặt lên giúp hắn thì một chiếc khố bay vèo tới, phi trúng mặt Bản Vương.
Diêu Thư Vân ghé vào thành thùng, rất là hối lỗi bảo: “Xin lỗi.”
Bản Vương kéo chiếc khố của hắn xuống, cầm đống quần áo ném vào giỏ trúc, dặn dò, “Thôi ngươi tắm đi, xong nghỉ ngơi tử tế, ta về phủ đã.”
“Ừ.” – hắn gật đầu, lại lặn xuống.
Bản Vương rất là lo hắn chết đuối trong thùng nước, sai đầy tớ nhớ để ý hắn cẩn thận xong mới trở về Vương phủ.
Vừa đến cổng, bốn gã hộ vệ đã cản ta, “Ai?”
“Chủ nhân nhà ngươi.” – Bản Vương đáp.
Bốn gã hộ vệ lập tức lại gần, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, hận không thể nhìn thấy hoa mọc trên mặt Bản Vương, cuối cùng mới nuốt nước miếng chần chừ: “Vương, Vương gia?”
Bản Vương hừ lạnh, đưa ngựa cho một gã gia đinh, vỗ áo choàng bước vào phủ, lại đụng trúng quản gia Lý Trung đang đi ra.
Vừa thấy Bản Vương, hắn cũng hoảng hốt, phản xạ hệt như đám hộ vệ canh cửa, nuốt nước miếng lắp bắp dò hỏi: “Chủ, chủ nhân?”
Hắn vừa nói xong, Bạch Hoa cũng đột nhiên nhảy từ nóc nhà xuống, ôm đùi Bản Vương khóc lóc thảm thiết, “Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng trở về rồi? Ra là ngài không có chết à? Thời gian này ngài đi đâu đấy? Mặt mũi ngài sao thế này? Là kẻ nào gây ra? Ngài có ăn ngon không? Có ngủ ngon không? Gầy hay béo? Ý mà bộ quần áo này cũng hịn lắm nha, là lụa Lưu Vân của Sở Quốc còn gì…”
Hắn vừa lải nhải vừa vươn tay lần sờ tới lui trên đùi Bản Vương.
Cách đó không xa, Bạch Sam do dự, quỳ xuống, “Là chúng thuộc hạ không làm tròn bổn phận, để gã giả mạo kia ẩn náu trong phủ, thế thân chủ nhân.”
Đây là lần đầu tiên Bản Vương thấy Bạch Sam khách khí với mình như thế, vừa đá chân hất Bạch Hoa ra vừa nói: “Việc này không trách các ngươi, chúng dự mưu và chuẩn bị từ lâu, chúng ta khó lòng phòng bị.”
“Vương gia —” – rồi thì Tô Dung cũng chạy ra, “Mặt mũi ngài làm sao thế này? Kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn thế?”
Đột nhiên bị cả một đám người bao vây thăm hỏi quan tâm, Bản Vương còn chưa kịp quen, sờ mặt mình, “Là hai gã người Sở Quốc.”
“Người Sở Quốc?” – Bạch Hoa nhảy dựng lên, rút đao giắt bên hông, mài mài vào tường, “Thuộc hạ đi làm thịt chúng.”
“Thôi.” – Bản Vương ngăn lại, “Cùng vì chủ nhân mà thôi. Chúng cũng là kẻ ăn lộc Vua, trung việc nước, giết thì ích gì.”
“Cùng vì chủ nhân?” – Bạch Hoa nhăn nhíu, “Chẳng lẽ, là Sở Hoàng phái tới?”
Bản Vương chuyển đề tài, “Tên hàng giả kia đã bị bắt mà không cậy mồm gã được thông tin gì à?”
“Không.” – Bạch Hoa đáp, “Gã ta không có xúc giác, tra tấn cũng vô dụng.”
“Thôi, việc này cứ để đó đã.” – Bản Vương nói rồi vỗ chiếc áo choàng vừa bẩn vừa te tua, “Xem ra, Bản Vương cũng phải tắm gội cái đã.”
Lý Trung lập tức nhảy ra, vừa đi vừa hỏi: “Chủ nhân, ngài đã bình an trở về, có phải nên tiến cung báo cho Hoàng Thượng trước không?”
Bản Vương dừng lại, “Là phải đi, nhưng trời cũng tối rồi, Bản Vương lại nhếch nhác thế này, phải thu xếp một chút, sáng mai tiến cung.”
“Ai.” – Lý Trung thở dài, “Ngài không biết chứ, vì tìm ngài mà mấy ngày nay Hoàng Thượng phái cả năm nghìn cấm quân trấn giữ Hoàng thành và mười vạn đại quân ngoài thành bủa đi khắp nẻo. Cũng may là tình hình chính trị gần đây không có gì biến động, chứ Hoàng thành hớ hênh thế này sợ là cũng rắc rối to.”
Bản Vương xúc động, thở dài đánh thượt, rảo bước vào phòng.
Thấy Tô Dung đi theo vào, Bản Vương ra lệnh cho nàng, “Đổi mới toàn bộ chăn đệm, quần áo trong tủ cũng vứt. Trong phòng này, phàm là những thứ Nam Cung Tầm đã chạm vào hoặc mua thêm, đều vứt hết cho ta.”
“Dạ vâng.” – nàng vâng lời, bước lên, liếc nhìn Bản Vương, “Gương mặt ngài thì làm sao giờ? Tuy nô tài biết chút ít y thuật, có thể giúp ngài mờ sẹo, nhưng vết sẹo này quá sâu, muốn mất hẳn là hoàn toàn không thể.”
“Không phải lo, kiểu gì cũng có cách.” – Bản Vương đáp, kéo ghế ra ngồi phịch xuống nghỉ ngơi, nghĩ ngợi một lát lại bảo: “Không được rồi, ta vẫn nên tiến cung để Hoàng Thượng đỡ lo trước đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất