Chương 77: Quyển 5 Chương 76
Mở nắp bình, Bản Vương uống cạn lọ “Nước Vong tình”.
Đúng rồi, quên sẽ không còn đau đớn.
Mất tình yêu làm xiềng xích, bản thân lại lấy lại tự do.
Cổ họng ngập tràn cảm giác cay độc, thôi thúc dòng nước mắt vốn đã cố nén từ rất lâu.
Trước giờ lão tinh quân làm gì cũng chú trọng khẩu vị, chẳng hiểu sao “Nước Vong tình” này lại cay độc và khó uống đến thế.
Hai mắt nhòe lệ, những thứ muốn quên chẳng quên được, ngược lại càng tỏ tường nơi tận sâu trí nhớ.
“Bây giờ người bảo vệ ta, đến khi ta lớn, nhất định sẽ bảo vệ người.”
“Hoàng Thúc, Trẫm đã nói với ngươi rằng Trẫm thích ngươi chưa.”
“Trẫm không cầu người đáp lại tình cảm của ta bởi điều đó là quá xa xỉ, chỉ mong người có thầm cười nhạo hay phỉ nhổ thì mặt ngoài cũng đừng lạnh nhạt.”
“Hoàng Thúc, ta kiệt sức rồi, ta không biết còn có thể làm gì nữa… Trái tim người là đá ư, vì sao người không thể yêu ta… Tại sao người không thể thương ta…”
“Không còn tình cảm trói buộc, ta có thể làm theo ý muốn của Phụ Hoàng, làm một Hoàng Đế tàn nhẫn vô tình, cũng không cần đặc biệt đãi ngộ với Nhạc Sơ ngươi nữa.”
“Dù không phải vì tình hay trăng gió, Hoàng Thúc vẫn là người thân nhất của ta trên cõi đời này.”
…
Nước mắt tuôn rơi chẳng đừng được, càng rơi càng vội vã càng nhiều.
Bản Vương gập người, liều mình ho khan, muốn nhổ hết “Nước Vong tình” vừa nuốt xuống. Ho không ra, cũng phải luồn tay vào móc họng buộc mình phải nôn khan.
“Nom ngươi kìa,” – Tinh Lang nhíu mày, “Thiên Tuyền tinh quân xưa kia anh tuấn phóng khoáng, ngông nghênh tự tại, có bị giải lên đài Tru Tiên vẫn bình chân, cười đến cuối cùng. Mấy vạn năm qua, đã bao giờ ngươi thảm hại thế này.”
Bản Vương chỉ liều mình nôn khạc, vì ho quá nhiều mà đầu cũng bắt đầu đau.
“Vô ích thôi,” – Tinh Lang nói, “Ngươi biết đồ của lão tinh quân hiệu nghiệm thế nào rồi đấy, chỉ dính một giọt cũng đủ phát huy tác dụng. Ngươi đã uống cạn ‘Nước Vong tình’, dù có nôn ra cũng không hết đâu.”
Bản Vương túm cổ hắn, “Tinh Lang, có cách phải không, có cách để không quên mất phải không?”
Tinh Lang lạnh lùng nhìn ta, “Sao, nãy còn khí thế lắm mà, chưa chi đã hối hận rồi à?”
“Phải, ta hối hận rồi. Yêu một người không phải là đau khổ.” – đoạn Bản Vương tự vỗ cho mình một chưởng, không ép được ‘Nước Vong tình’ trong dạ dày ra, ngược lại phun ra cả một búng máu.
“Ngươi!” – Tinh Lang cáu tiết, hắn vội vã túm tay ta khi chực vỗ chưởng thứ hai, đưa ra một bình sứ khác, “Đây mới là Nước Vong tình thật, lọ kia, chỉ là nước Hoắc Hương thôi.”
Bản Vương ngẩn ra, giương đôi mắt nhòa lệ nhìn hắn.
Tinh Lang trốn tránh ánh mắt ta, “Ngươi, ngươi, ngươi nhìn cái gì, ta cũng vì ngươi thôi, sợ ngươi uống rồi sẽ hối hận, nên mới…”
Bản Vương chẳng trách được hắn, giật lọ ‘Nước Vong tình’ ném ra ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy, lảo đảo đến bên giường nằm, nói: “Đêm khuya rồi, ngươi về đi.”
“Vậy -” – Tinh Lang chột dạ, chỉ ra cửa, “Ta về trước nhá.”
“Ừ.” – Bản Vương gác tay lên trán, cơn mệt mỏi lũ lượt ùa về.
*
Hôm sau, Bạch Hoa đẩy cửa bước vào, thấy Bản Vương tiều tụy uể oải thì quan tâm hỏi: “Chủ nhân, ngài khó chịu ở đâu à?”
“Không,” – Bản Vương chống đầu đang đau âm ỉ ngồi dậy, tiện tay xoa ngực, “Tối qua quá chén, giờ hơi chóng mặt.”
Bạch Hoa nhăn nhíu, “Ta thấy sắc mặt ngài tệ lắm, như thiếu máu ấy, hay do đi lại vất vả làm ngài mệt mỏi, không thì nghỉ ngơi một ngày, mai đi tiếp.”
Bản Vương: “Thôi, thời gian không đợi chờ, nếu có nơi muốn đi, có nguyện vọng muốn thực hiện thì phải biết nắm bắt.”
Bạch Hoa gãi đầu, ngượng ngùng bảo: “Rõ ràng là muốn theo ngài giải sầu, vậy mà hình như thành ngài bôn ba với thuộc hạ rồi.”
“Dù gì ta cũng muốn đi, không sao.” – vừa nói vừa khoác thêm áo choàng, thu dọn hành lý, rời khỏi nhà trọ.
*
Trên chặng đường ra ngoài Tái Bắc, thời tiết ấm dần. Cỏ xanh rì rào trên mặt đất, điểm xuyến những chú cừu trắng như bông.
Bản Vương tham lam hít đầy buồng phổi, sau đó trao đổi với dân địa phương mua một bộ áo da dê, ngực đeo trang sức dị tộc, đầu đội mũ dạ, hông giắt hồ lô rượu, vừa đuổi theo đàn dê chạy, vừa ngân nga hát khúc dân ca, thử cảm giác mục dân chân chính.
Bạch Hoa như con chim sẻ sổ lồng, giương cánh chao liệng khắp thảo nguyên. Mới thấy một hai chú dê con lạc khỏi đàn lại vội vã hóa thành chó săn đuổi theo, “Gào gào” inh ỏi.
Trời đất bao la, cảnh đẹp vô ngần.
Tảng đá trong lòng, dường như cũng nhẹ bẫng.
*
Những ngày sau đó, đôi chủ tớ ta băng qua thảo xuyên bát ngát, ngắm mặt trời lặn trên sông dài, nhìn sa mạc mênh mông cô độc, bị bầy sói truy đuổi, bị thổ dân bắt giữ.
Khi đói từng nấu rau dại, khi khát từng uống nước dơ.
Mấy lần lâm nguy, mấy hồi thoát hiểm.
Lúc xuất hành, rõ một thân lụa là gấm vóc, khi trở về, quần áo đã tả tơi.
Đường đường Vương gia của một nước, mà chẳng bằng hai gã cái bang đầu đường.
*
Một tối nọ, sau khi hai ta bước vào khe núi, lạc đường không biết lần thứ bao nhiêu, thì rốt cuộc Bạch Hoa cũng cười ra nước mắt, “Chủ nhân, rốt cuộc chúng ta đi du lịch hay đi chạy nạn vậy?”
Bản Vương kiếm một tảng đá ngồi xuống nghỉ chân, thở hồng hộc, “Thanh niên trai tráng, vất vả bắt được con mồi ăn mới thấy ngon, ngàn dặm gian nan mới thấy phong cảnh đẹp. Ngươi không thấy cảnh sắc núi này cũng có một nét đẹp riêng đấy à?”
Bụng Bạch Hoa lại ùng ục thảm thiết, đau khổ bảo: “Chủ nhân, ta quê mùa một cục chứ có phải người thanh cao như ngài đâu, ta chỉ biết chúng ta hết lương thực ba ngày rồi, nếu không có gì ăn là chết đường chết chợ đấy.”
Bản Vương liếm cánh môi khô nứt, “Cũng đúng, ta cũng đang đói đây. Nhưng trước không thôn, sau không quán, chúng ta biết ăn ở đâu.”
Vừa mới dứt lời đã thấy Bạch Hoa lao ra như bị chó sói đuổi, chụp được một con ếch, ngoái lại hân hoan, “Có cơm rồi.”
Bản Vương: …
*
Sau khi ăn bữa tối, Bản Vương nằm trên một phiến đá phẳng, gác chân ngắm sao trời.
Chẳng mấy chốc đã qua hai năm. Không biết Yến Cửu sống thế nào, độc tố trong người có phát tác hay không.
Vương phủ thiếu ta có duy trì nề nếp.
Trên mộ phần của Thư Vân, xương bồ có trổ hoa.
Mặc dù chẳng bao giờ nhắc tới với Bạch Hoa, song lòng thì vẫn nhớ mong khôn siết.
Không quên được đành ghi tạc trong tâm trí, không buông được đành khắc vào trong tim. Nếu vẫn phải đối mặt, trốn tránh mãi cũng chẳng ích gì.
Đời này, nếu không thể tay nắm trọn đời, chí ít cũng bên nhau vượt qua quãng đời còn lại. Dù nó không cần, ta vẫn sẽ mặt dày mày dạn dán chặt lấy nó.
*
Một khi đã hiểu thông nghĩ thoáng, Bản Vương cũng ngừng phiêu bạt, tức tốc trở về Yến Quốc.
Đến gần Hoàng thành, Bản Vương bất ngờ thấp thoáng trông thấy hai người quen — Sở Hoằng và Hoa Lê.
Cả hai đều mặc thường phục, cùng là áo trùng sắc vàng kiểu cách giống nhau, một anh tuấn khí phách một thanh tú nhã nhặn, nổi bật hẳn giữa đám đông.
Theo sau chỉ vỏn vẹn hơn chục viên hộ vệ, đoàn người ‘bình dân’ thế này, không biết đến đây làm gì.
Chả có nhẽ là đến gặp Bản Vương ôn lại chuyện cũ.
Chỉ thấy Sở Hoằng mua một hộp điểm tâm bên đường, cầm tăm cắm một miếng đưa lên miệng Hoa Lê, tủm tỉm cười, “Nào, nếm thử đi.”
Hoa Lê ngoan ngoãn má miệng, bên má hơi phình lên, vừa nhai vừa bảo, “Ngon lắm.”
“Vậy à,” – Sở Hoằng cũng làm một miếng, sau đó thủ thỉ vào tai Hoa Lê, mặt thì đáng khinh hết sức, “Ngon thật, mềm mềm thơm thơm như người Hoa Lê vậy.”
Hoa Lê đỏ mặt, véo cho gã một cái.
Sở Hoằng chưa chịu thôi, càng hạ lưu gấp bội, “Mới ra lò nên còn nóng nguyên, y như bên trong Hoa Lê đó.”
Bản Vương: …
Ngang nhiên quấy rối giữa đường giữa chợ, ít ra cũng để ý cảm nhận của người biết khẩu ngữ ta đây chút chứ.
Mà kẻ không có xúc giác như ngươi thì biết nóng hổi cái quái gì?
Nếu bảo gã Sở Hoằng này có gì không đổi thì chính là cái sự cầm thú vô liêm sỉ hạ lưu kia. Ngược lại, Hoa Lê lại thay đổi khá nhiều, trở nên đáng yêu hơn, giống người thường hơn. Cũng biết giận hờn, biết xấu hổ, biết bật lại rồi.
Trên đường tấp nập người qua lại, chỉ thấy Sở Hoằng kéo lại một người hỏi: “Đường nào đến phủ Tương Vương?”
Người kia quan sát đánh giá Sở Hoằng, bảo: “Xa lắm, đây là ngoài thành, phải vào trong thành mới tìm được phủ Tương Vương.”
Sở Hoằng móc một thỏi bạc, “Cho ngươi, ngươi dẫn đường.”
“Thật chứ?” – người kia hí hửng, vừa giơ tay chuẩn bị lấy thì bị Bạch Hoa phi ra tranh phần, cướp thỏi bạc, hớn hở chào hàng: “Vị đại nhân này, tiểu nhân thuộc làu đường đến phủ Tương Vương, để ta dẫn đường cho.”
Người kia bị cướp miếng ăn thì bực bội, đẩy Bạch Hoa, “Biến, ăn mày thối ở đâu dám đến cướp việc làm ăn của tao!”
“Xía, cướp cướp cái gì, việc này đã quyết định là của ai đâu, vị đại nhân này muốn chọn ai chả được!” – Bạch Hoa cãi lý, ưỡn ngực nhìn Sở Hoằng, “Đại nhân, đừng thấy ta nhếch nhác, nhưng từ nam ra bắc chỗ nào cũng đi qua, đường bên trong thành không ai thuộc hơn ta đâu, ngài theo ta đảm bảo không bị chặn tiền oan.”
“Thật không đấy?” – Sở Hoằng liếc hắn, “Làm sao ta biết được một kẻ ăn mày như ngươi thấy ta có tiền, có định lừa ta đến địa bàn của ngươi rồi trấn lột hay không.”
Bạch Hoa: “Hả?”
Bản Vương buồn cười, tiến lại, “Nếu ngươi không tin hắn, vậy để ta dẫn đường, được chứ?”
Đúng rồi, quên sẽ không còn đau đớn.
Mất tình yêu làm xiềng xích, bản thân lại lấy lại tự do.
Cổ họng ngập tràn cảm giác cay độc, thôi thúc dòng nước mắt vốn đã cố nén từ rất lâu.
Trước giờ lão tinh quân làm gì cũng chú trọng khẩu vị, chẳng hiểu sao “Nước Vong tình” này lại cay độc và khó uống đến thế.
Hai mắt nhòe lệ, những thứ muốn quên chẳng quên được, ngược lại càng tỏ tường nơi tận sâu trí nhớ.
“Bây giờ người bảo vệ ta, đến khi ta lớn, nhất định sẽ bảo vệ người.”
“Hoàng Thúc, Trẫm đã nói với ngươi rằng Trẫm thích ngươi chưa.”
“Trẫm không cầu người đáp lại tình cảm của ta bởi điều đó là quá xa xỉ, chỉ mong người có thầm cười nhạo hay phỉ nhổ thì mặt ngoài cũng đừng lạnh nhạt.”
“Hoàng Thúc, ta kiệt sức rồi, ta không biết còn có thể làm gì nữa… Trái tim người là đá ư, vì sao người không thể yêu ta… Tại sao người không thể thương ta…”
“Không còn tình cảm trói buộc, ta có thể làm theo ý muốn của Phụ Hoàng, làm một Hoàng Đế tàn nhẫn vô tình, cũng không cần đặc biệt đãi ngộ với Nhạc Sơ ngươi nữa.”
“Dù không phải vì tình hay trăng gió, Hoàng Thúc vẫn là người thân nhất của ta trên cõi đời này.”
…
Nước mắt tuôn rơi chẳng đừng được, càng rơi càng vội vã càng nhiều.
Bản Vương gập người, liều mình ho khan, muốn nhổ hết “Nước Vong tình” vừa nuốt xuống. Ho không ra, cũng phải luồn tay vào móc họng buộc mình phải nôn khan.
“Nom ngươi kìa,” – Tinh Lang nhíu mày, “Thiên Tuyền tinh quân xưa kia anh tuấn phóng khoáng, ngông nghênh tự tại, có bị giải lên đài Tru Tiên vẫn bình chân, cười đến cuối cùng. Mấy vạn năm qua, đã bao giờ ngươi thảm hại thế này.”
Bản Vương chỉ liều mình nôn khạc, vì ho quá nhiều mà đầu cũng bắt đầu đau.
“Vô ích thôi,” – Tinh Lang nói, “Ngươi biết đồ của lão tinh quân hiệu nghiệm thế nào rồi đấy, chỉ dính một giọt cũng đủ phát huy tác dụng. Ngươi đã uống cạn ‘Nước Vong tình’, dù có nôn ra cũng không hết đâu.”
Bản Vương túm cổ hắn, “Tinh Lang, có cách phải không, có cách để không quên mất phải không?”
Tinh Lang lạnh lùng nhìn ta, “Sao, nãy còn khí thế lắm mà, chưa chi đã hối hận rồi à?”
“Phải, ta hối hận rồi. Yêu một người không phải là đau khổ.” – đoạn Bản Vương tự vỗ cho mình một chưởng, không ép được ‘Nước Vong tình’ trong dạ dày ra, ngược lại phun ra cả một búng máu.
“Ngươi!” – Tinh Lang cáu tiết, hắn vội vã túm tay ta khi chực vỗ chưởng thứ hai, đưa ra một bình sứ khác, “Đây mới là Nước Vong tình thật, lọ kia, chỉ là nước Hoắc Hương thôi.”
Bản Vương ngẩn ra, giương đôi mắt nhòa lệ nhìn hắn.
Tinh Lang trốn tránh ánh mắt ta, “Ngươi, ngươi, ngươi nhìn cái gì, ta cũng vì ngươi thôi, sợ ngươi uống rồi sẽ hối hận, nên mới…”
Bản Vương chẳng trách được hắn, giật lọ ‘Nước Vong tình’ ném ra ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy, lảo đảo đến bên giường nằm, nói: “Đêm khuya rồi, ngươi về đi.”
“Vậy -” – Tinh Lang chột dạ, chỉ ra cửa, “Ta về trước nhá.”
“Ừ.” – Bản Vương gác tay lên trán, cơn mệt mỏi lũ lượt ùa về.
*
Hôm sau, Bạch Hoa đẩy cửa bước vào, thấy Bản Vương tiều tụy uể oải thì quan tâm hỏi: “Chủ nhân, ngài khó chịu ở đâu à?”
“Không,” – Bản Vương chống đầu đang đau âm ỉ ngồi dậy, tiện tay xoa ngực, “Tối qua quá chén, giờ hơi chóng mặt.”
Bạch Hoa nhăn nhíu, “Ta thấy sắc mặt ngài tệ lắm, như thiếu máu ấy, hay do đi lại vất vả làm ngài mệt mỏi, không thì nghỉ ngơi một ngày, mai đi tiếp.”
Bản Vương: “Thôi, thời gian không đợi chờ, nếu có nơi muốn đi, có nguyện vọng muốn thực hiện thì phải biết nắm bắt.”
Bạch Hoa gãi đầu, ngượng ngùng bảo: “Rõ ràng là muốn theo ngài giải sầu, vậy mà hình như thành ngài bôn ba với thuộc hạ rồi.”
“Dù gì ta cũng muốn đi, không sao.” – vừa nói vừa khoác thêm áo choàng, thu dọn hành lý, rời khỏi nhà trọ.
*
Trên chặng đường ra ngoài Tái Bắc, thời tiết ấm dần. Cỏ xanh rì rào trên mặt đất, điểm xuyến những chú cừu trắng như bông.
Bản Vương tham lam hít đầy buồng phổi, sau đó trao đổi với dân địa phương mua một bộ áo da dê, ngực đeo trang sức dị tộc, đầu đội mũ dạ, hông giắt hồ lô rượu, vừa đuổi theo đàn dê chạy, vừa ngân nga hát khúc dân ca, thử cảm giác mục dân chân chính.
Bạch Hoa như con chim sẻ sổ lồng, giương cánh chao liệng khắp thảo nguyên. Mới thấy một hai chú dê con lạc khỏi đàn lại vội vã hóa thành chó săn đuổi theo, “Gào gào” inh ỏi.
Trời đất bao la, cảnh đẹp vô ngần.
Tảng đá trong lòng, dường như cũng nhẹ bẫng.
*
Những ngày sau đó, đôi chủ tớ ta băng qua thảo xuyên bát ngát, ngắm mặt trời lặn trên sông dài, nhìn sa mạc mênh mông cô độc, bị bầy sói truy đuổi, bị thổ dân bắt giữ.
Khi đói từng nấu rau dại, khi khát từng uống nước dơ.
Mấy lần lâm nguy, mấy hồi thoát hiểm.
Lúc xuất hành, rõ một thân lụa là gấm vóc, khi trở về, quần áo đã tả tơi.
Đường đường Vương gia của một nước, mà chẳng bằng hai gã cái bang đầu đường.
*
Một tối nọ, sau khi hai ta bước vào khe núi, lạc đường không biết lần thứ bao nhiêu, thì rốt cuộc Bạch Hoa cũng cười ra nước mắt, “Chủ nhân, rốt cuộc chúng ta đi du lịch hay đi chạy nạn vậy?”
Bản Vương kiếm một tảng đá ngồi xuống nghỉ chân, thở hồng hộc, “Thanh niên trai tráng, vất vả bắt được con mồi ăn mới thấy ngon, ngàn dặm gian nan mới thấy phong cảnh đẹp. Ngươi không thấy cảnh sắc núi này cũng có một nét đẹp riêng đấy à?”
Bụng Bạch Hoa lại ùng ục thảm thiết, đau khổ bảo: “Chủ nhân, ta quê mùa một cục chứ có phải người thanh cao như ngài đâu, ta chỉ biết chúng ta hết lương thực ba ngày rồi, nếu không có gì ăn là chết đường chết chợ đấy.”
Bản Vương liếm cánh môi khô nứt, “Cũng đúng, ta cũng đang đói đây. Nhưng trước không thôn, sau không quán, chúng ta biết ăn ở đâu.”
Vừa mới dứt lời đã thấy Bạch Hoa lao ra như bị chó sói đuổi, chụp được một con ếch, ngoái lại hân hoan, “Có cơm rồi.”
Bản Vương: …
*
Sau khi ăn bữa tối, Bản Vương nằm trên một phiến đá phẳng, gác chân ngắm sao trời.
Chẳng mấy chốc đã qua hai năm. Không biết Yến Cửu sống thế nào, độc tố trong người có phát tác hay không.
Vương phủ thiếu ta có duy trì nề nếp.
Trên mộ phần của Thư Vân, xương bồ có trổ hoa.
Mặc dù chẳng bao giờ nhắc tới với Bạch Hoa, song lòng thì vẫn nhớ mong khôn siết.
Không quên được đành ghi tạc trong tâm trí, không buông được đành khắc vào trong tim. Nếu vẫn phải đối mặt, trốn tránh mãi cũng chẳng ích gì.
Đời này, nếu không thể tay nắm trọn đời, chí ít cũng bên nhau vượt qua quãng đời còn lại. Dù nó không cần, ta vẫn sẽ mặt dày mày dạn dán chặt lấy nó.
*
Một khi đã hiểu thông nghĩ thoáng, Bản Vương cũng ngừng phiêu bạt, tức tốc trở về Yến Quốc.
Đến gần Hoàng thành, Bản Vương bất ngờ thấp thoáng trông thấy hai người quen — Sở Hoằng và Hoa Lê.
Cả hai đều mặc thường phục, cùng là áo trùng sắc vàng kiểu cách giống nhau, một anh tuấn khí phách một thanh tú nhã nhặn, nổi bật hẳn giữa đám đông.
Theo sau chỉ vỏn vẹn hơn chục viên hộ vệ, đoàn người ‘bình dân’ thế này, không biết đến đây làm gì.
Chả có nhẽ là đến gặp Bản Vương ôn lại chuyện cũ.
Chỉ thấy Sở Hoằng mua một hộp điểm tâm bên đường, cầm tăm cắm một miếng đưa lên miệng Hoa Lê, tủm tỉm cười, “Nào, nếm thử đi.”
Hoa Lê ngoan ngoãn má miệng, bên má hơi phình lên, vừa nhai vừa bảo, “Ngon lắm.”
“Vậy à,” – Sở Hoằng cũng làm một miếng, sau đó thủ thỉ vào tai Hoa Lê, mặt thì đáng khinh hết sức, “Ngon thật, mềm mềm thơm thơm như người Hoa Lê vậy.”
Hoa Lê đỏ mặt, véo cho gã một cái.
Sở Hoằng chưa chịu thôi, càng hạ lưu gấp bội, “Mới ra lò nên còn nóng nguyên, y như bên trong Hoa Lê đó.”
Bản Vương: …
Ngang nhiên quấy rối giữa đường giữa chợ, ít ra cũng để ý cảm nhận của người biết khẩu ngữ ta đây chút chứ.
Mà kẻ không có xúc giác như ngươi thì biết nóng hổi cái quái gì?
Nếu bảo gã Sở Hoằng này có gì không đổi thì chính là cái sự cầm thú vô liêm sỉ hạ lưu kia. Ngược lại, Hoa Lê lại thay đổi khá nhiều, trở nên đáng yêu hơn, giống người thường hơn. Cũng biết giận hờn, biết xấu hổ, biết bật lại rồi.
Trên đường tấp nập người qua lại, chỉ thấy Sở Hoằng kéo lại một người hỏi: “Đường nào đến phủ Tương Vương?”
Người kia quan sát đánh giá Sở Hoằng, bảo: “Xa lắm, đây là ngoài thành, phải vào trong thành mới tìm được phủ Tương Vương.”
Sở Hoằng móc một thỏi bạc, “Cho ngươi, ngươi dẫn đường.”
“Thật chứ?” – người kia hí hửng, vừa giơ tay chuẩn bị lấy thì bị Bạch Hoa phi ra tranh phần, cướp thỏi bạc, hớn hở chào hàng: “Vị đại nhân này, tiểu nhân thuộc làu đường đến phủ Tương Vương, để ta dẫn đường cho.”
Người kia bị cướp miếng ăn thì bực bội, đẩy Bạch Hoa, “Biến, ăn mày thối ở đâu dám đến cướp việc làm ăn của tao!”
“Xía, cướp cướp cái gì, việc này đã quyết định là của ai đâu, vị đại nhân này muốn chọn ai chả được!” – Bạch Hoa cãi lý, ưỡn ngực nhìn Sở Hoằng, “Đại nhân, đừng thấy ta nhếch nhác, nhưng từ nam ra bắc chỗ nào cũng đi qua, đường bên trong thành không ai thuộc hơn ta đâu, ngài theo ta đảm bảo không bị chặn tiền oan.”
“Thật không đấy?” – Sở Hoằng liếc hắn, “Làm sao ta biết được một kẻ ăn mày như ngươi thấy ta có tiền, có định lừa ta đến địa bàn của ngươi rồi trấn lột hay không.”
Bạch Hoa: “Hả?”
Bản Vương buồn cười, tiến lại, “Nếu ngươi không tin hắn, vậy để ta dẫn đường, được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất