Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)

Chương 14

Trước Sau
Editor: Chân

Betaer: Bạn cute



(Tui nghĩ thụ mặc áo ngủ kiểu này ý, nó hơi trễ xíu nhưng không tính là quá lộ. Mọi người cứ tưởng tượng hình trên là thụ nhưng không có lớp áo sơmi bên dưới là được:v)

Chương 14

Tống Viễn Tuần vốn tự nói với mình, vừa trò chuyện video, vừa có thể làm chút việc khác, kết quả qua một tiếng đồng hồ, anh cái gì cũng không làm được.

Bởi vì Tống Viễn Tuần cảm thấy mỗi câu mỗi lời nói của Phương Chiêu Mộ, dường như đều rất quan trọng, tốt nhất là nên nghiêm túc lắng nghe.

Lúc 12h30 Phương Chiêu Mộ ngáp một cái, hỏi Tống Viễn Tuần tắm chưa, Tống Viễn Tuần rất cảnh giác mà đóng giả ở Seattle tăng ca vừa mới trở về khách sạn, nói: “Vừa về khách sạn đã tắm rửa rồi.”

“Ừm.” Phương Chiêu Mộ chậm rãi duỗi người, lúc buông tay, áo ngủ bên vai phải tuột xuống, gần như lộ ra nửa phần nửa người trên, Phương Chiêu Mộ khẽ hừ một tiếng, kéo áo lại.

Tuy nói chính Phương Chiêu Mộ kiên quyết không thừa nhận, nhưng cậu thật sự rất gầy, Tống Viễn Tuần nhìn mỗi nơi áo ngủ Phương Chiêu Mộ không che được, cảm thấy được mỗi một nơi anh đều có thể ôm trọn bằng một tay.

“Đúng rồi.” Thần sắc Phương Chiêu Mộ có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng lên, cậu nói với Tống Viễn Tuần: “Lần trước tôi đến siêu thị, nhìn thấy một loại sữa tắm đang giảm giá, tôi lập tức mua, anh biết tại sao không?”

“Không biết.” Tống Viễn Tuần nói.

Phương Chiêu Mộ hoạt động một cánh tay, tay áo ngủ rất rộng, cậu động loạn một cái, Tống Viễn Tuần lại nhìn thấy rất nhiều nơi không nên nhìn.

“Sữa tắm cũ quá thơm, tắm bao nhiêu nước rồi vẫn còn thơm quá.” Phương Chiêu Mộ rầu rĩ nói, “Bạn học trong phòng thực nghiệm của tôi không thích. Ngày hôm nay cũng dùng hết rồi, nên tôi đổi hiệu khác.”



“Anh cảm thấy trên người đồng nghiệp quá thơm sẽ ảnh hưởng đến việc làm của anh sao?” Phương Chiêu Mộ lại hỏi Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần dừng một giây rồi nói: “Không biết.”

“Anh ta nói tôi dùng nước hoa,” Phương Chiêu Mộ bĩu môi, “Chai sữa tắm kia cũng là tôi nhìn thấy giảm giá mới mua.”

“Phải vậy không?” Tống Viễn Tuần thuận theo Phương Chiêu Mộ hỏi.

“Phải đó.” Phương Chiêu Mộ gật gật đầu, sau đó thay đổi tư thế ngồi, đem chân xếp bằng lại, nhìn qua rất dịu ngoan, “Giảm giá còn thấp như vậy, tôi không hề nghĩ ngợi liền mua, ai mà biết sẽ thơm như thế. Về sau có giảm giá tôi phải suy nghĩ lại một chút.”

“Lần này tôi lại mua một hộp cà ri giảm giá, cầm về nhà mới nhớ phòng trọ tôi không có nhà bếp.” Phương Chiêu Mộ có chút chán nản, “Bởi vì lúc trước tôi ở ký túc xá, có nhà bếp, tôi quên mất bây giờ không có.”

“Cậu biết nấu cơm?” Tống Viễn Tuần hỏi cậu.

“Biết.” Phương Chiêu Mộ nói, “Nhưng còn chưa được nấu lần nào. Trước đây bạn cùng phòng làm nhà bếp lộn xộn cả lên, không bao giờ quét dọn, tôi không muốn đi vào đó.”

“Nhà bếp nhà tôi rất lớn.” Tống Viễn Tuần làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói với Phương Chiêu Mộ.

“Có thật không?” Đôi mắt Phương Chiêu Mộ chuyển động, nhẹ giọng nói với Tống Viễn Tuần, “Nhưng mà nhà bếp của anh lớn thì mắc mớ gì đến tôi đâu? Anh có phải muốn tôi qua nhà anh làm đồ ăn cho anh ăn không đó.”

Tống Viễn Tuần không nghĩ ra nên trả lời thế nào, Phương Chiêu Mộ kéo dài ngữ điệu, nói tiếp: “Hay là nói…Chỉ muốn mời tôi đến nhà anh.”

“Cũng có thể.” Phương Chiêu Mộ nở nụ cười với Tống Viễn Tuần.

Phương Chiêu Mộ là một người rất hay cười, mắt cậu to, cong lên nhìn rất có thần thái, môi hồng răng trắng, không chút nào đề phòng. Giường của cậu đặt sát vào tường, rất nhỏ, ga giường và chăn đều là màu xanh lam, làm tôn lên màu da của cậu.

Phương Chiêu Mộ nói chuyện với vị kỹ sư trong tưởng tượng, có vẻ thanh thuần, không giấu giếm.

Tống Viễn Tuần nhìn bộ dáng thật cao hứng của Phương Chiêu Mộ ở trong video, trong lòng nói, nếu như Phương Chiêu Mộ nói như vậy với người thật Tống Viễn Tuần, thì bây giờ Tống Viễn Tuần sẽ đi đón cậu ngay.



Hai người nói đến hơn một giờ, Phương Chiêu Mộ rất buồn ngủ, nói chúc ngủ ngon với Tống Viễn Tuần xong là tắt cuộc trò chuyện video ngay. Tống Viễn Tuần nhìn lịch sử trò chuyện của anh và Phương Chiêu Mộ, phát ngốc hai phút, rồi tiếp tục làm bài tập khoa kinh tế của mình.

Tống Viễn Tuần đi ngủ muộn hơn Phương Chiêu Mộ, nhưng lại thức dậy sớm hơn Phương Chiêu Mộ. Buổi chiều anh còn có lớp học kinh tế, buổi sáng phải đi phòng thí nghiệm, đợi đến giữa trưa, cũng không thấy bóng dáng Phương Chiêu Mộ.

Đến trưa, mấy người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, Tống Viễn Tuần đi đầu, kéo cửa ra, cái người tối hôm qua nói muốn cùng mình gọi video, nói chuyện như máy hát đến hừng đông lỗ mãng xông vào, đâm thẳng vào lòng Tống Viễn Tuần.

Trong tay Phương Chiêu Mộ còn ôm mấy cuốn sách, đụng một cái là rơi cả xuống đất, tay vừa không tự chủ được nắm lấy cánh tay Tống Viễn Tuần, vừa hoảng sợ ngẩng đầu, gương mặt cạ lên cằm Tống Viễn Tuần.

Thân thể va vào nhau, tạo ra tiếng động rất lớn, mấy người bạn học phía sau đều dừng lại.

Hôm nay Trương Nhiễm Vũ không có ở đây, Chu Mộng sau khi thấy rõ người đụng Tống Viễn Tuần, theo thói quen thờ ơ nói: “Đi không biết nhìn đường…”

Cô ta nói phân nửa thì ngừng lại, bởi vì Tống Viễn Tuần quay đầu lại nhìn ả. Chu Mộng rất hoài nghi có phải mắt mình xảy ra vấn đề hay không, ánh mắt Tống Viễn Tuần nhìn thế nào cũng mang ý tứ cảnh cáo. Tống Viễn Tuần rất nhanh quay người lại, đỡ lấy cùi chỏ Phương Chiêu Mộ, chờ Phương Chiêu Mộ đứng vững vàng, mới khom lưng nhặt sách giúp Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ đứng ở một bên sửng sốt một chút, vội vàng nói xin lỗi với Tống Viễn Tuần: “Xin lỗi, tôi gấp quá.”

Tống Viễn Tuần nhặt sách xong, mới đứng lên, đưa sách cho Phương Chiêu Mộ, còn gật đầu với Phương Chiêu Mộ, tỏ ý không sao.

Phương Chiêu Mộ nhìn có vẻ cực kỳ thụ sủng nhược kinh, đưa tay nhận lấy sách, cậu không thấy rõ, lúc đầu còn ấn lên mu bàn tay Tống Viễn Tuần một cái. Nhiệt độ trên tay Phương Chiêu Mộ thấp hơn Tống Viễn Tuần một chút. Cảm xúc mềm mại trên mu bàn tay khiến Tống Viễn Tuần dừng lại vài giây, Phương Chiêu Mộ lập tức tự thấy thất lễ mà dời tay đi, còn nói: “Cảm ơn.”

Phương Chiêu Mộ cúi đầu, đi lên lầu hai phòng thí nghiệm, Tống Viễn Tuần cứ vậy tiếp tục đi ra ngoài phòng thí nghiệm.

Lúc đi xuống lầu, Tống Viễn Tuần nhận được một tin nhắn, là của Phương Chiêu Mộ.

“Đổi sữa tắm thật hữu dụng.” Phương Chiêu Mộ còn nói với anh, “Sau khi đổi sữa tắm, cái người bạn học rất đáng ghét của tôi đột nhiên đối với tôi tốt hơn nhiều. Vừa rồi tôi đụng anh ta một cái, vậy mà còn giúp tôi nhặt sách!”

Tống Viễn Tuần trả lời như không trả lời, cuối cùng nhắn cho Phương Chiêu Mộ hai chữ rất nhạt nhẽo: “Chúc mừng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau