Chương 24: Gây thù
Thời gian trôi qua trong im lặng, Đỗ Mạnh vẫn cứ hay ghé qua nhà của cậu để ở cạnh Kỳ Nhiên, Phượng Nhan cũng không thấy phiền mà ngược lại bà rất hoan nghênh.
Kỳ Nhiên đi lại bình thường, nói cũng lưu loát, hôm nay trời đẹp nên cậu muốn đi ra ngoài một chút, Phượng Nhan lo lắng nói muốn để Kỳ Long theo cậu, Kỳ Nhiên từ chối nói Kỳ Long vẫn còn việc phải làm, vả lại cậu cũng đã lớn, không cần có người trông chừng.
Phượng Nhan nhiều lần bị cự tuyệt thì cũng hết cách, dặn cậu đi gần đây thôi đừng đi xa quá, Kỳ Nhiên cũng chỉ cười trừ mà đi ra ngoài.
"Sao em cứ thấy bất an?" Phượng Nhan nhíu mi nhìn theo bóng lưng của Kỳ Nhiên, Kỳ Mộ Vân đang đọc báo cũng bỏ xuống, nói.
"Tiểu Nhiên không nhỏ nữa, vả lại cái vấp ngã này nó cũng đã đứng lên đi vững rồi, đưng quá lo lắng."
Phượng Nhan thở dài, nắng sáng ấm áp chiếu xuống mặt đường, Phó Liên đã đi đến bệnh viện gần đây để khám sức khỏe cho Kỳ Tiểu Niệm, Kỳ Long chuẩn bị đi đến công ty làm việc. Buổi sáng này có lẽ yên bình...
Kỳ Nhiên đi qua rất nhiều ngõ nhỏ, đi qua rất nhiều hàng quán. Mỗi nơi đều bao trùm một không khí riêng, có nơi trầm lặng không nói, có nơi lại rộn rã huyên náo, có nơi lại yên bình đến lạ thường.
Hai năm say ngủ đối với cậu là không lâu nhưng đối với những người khác là một khoảng thời gian có bao nhiêu đằng đẵng? Có người trong thời gian đó đã thành đạt rất nhiều, có người trong thời gian đó lại tan vỡ không ít, có người lại chẳng hề thay đổi...
Kỳ Nhiên đi vào một quán cà phê nhỏ, ở đây bao trùm một màu vàng ấm áp tĩnh lặng, nhân viên thưa thớt nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm với nhau, vì đây là sáng sớm nên không có ai đi uống cà phê cả, vì thế trong quán chỉ có mình cậu.
"Xin hỏi, quý khách muốn dùng gì?" Nhân viên cao ráo dễ nhìn ôn hòa đi ra hỏi cậu, Kỳ Nhiên cười khẽ đáp.
"Cho tôi một tách cà phê, để nhiều đường một tí, tôi không uống đắng được."
"Vâng ạ, xin quý khách đợi một lát." Nhân viên vui vẻ đi vào, Kỳ Nhiên yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ...
Trời mới vừa sáng nhưng phố xá đông đúc nhộn nhịp, ai ai cũng đang bận rộn chạy đua với thời gian, có người mong thời gian nhanh nhanh một chút, có người lại mong thời gian chậm lại một chút. Nhưng dù có mong mỏi thế nào thì thời gian vẫn tuần hoàn như vậy, không thể thay đổi.
Dù trời có đẹp thế nào thì đây vẫn là mùa mưa a, trời từ từ sầm tối lại, gió hiu hiu nổi lên, người trên đường u sầu than vãn 'lại mưa rồi!'.
"A!" chợt cánh tay cậu nóng rát, cái đau đó kéo tâm trí cậu lại, cô nhân viên tỏ vẻ hối lỗi lau lau cánh tay bị thấm ướt cà phê nóng hổi cho cậu, nhưng lực đạo của cô ấy quá mạnh làm cậu càng đau hơn.
"Tôi xin lỗi!" cô ấy cúi đầu không ngừng chà lên cánh tay bị bỏng của Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên chịu không nổi nữa mà giật tay ra nói.
"Không sao."
"Tưởng Dung. Cô lại làm gì a!" Cậu nhân viên lúc nãy đen mặt chạy ra, tức giận mắng cô gái phục vụ, "Tôi đã nói để tôi mang ra nhưng cô giành cái gì, bây giờ thì hay rồi!"
"Thật xin lỗi quý khách!" Cậu nhân viên quay sang nhìn cậu cúi đầu áy náy nói,"Tôi đưa cậu đến bệnh viện?"
Thì ra là Tưởng Dung...
Cậu vẫn còn nhớ cái người đã náo loạn với Đỗ Mạnh ngay trong văn phòng a, hóa ra sau khi bị đuổi việc thì cô làm ở đây, hôm nay cậu ghé vào vô tình chọc lại nỗi đau trong quá khứ của Tưởng Dung nên cô muốn trả thù...
"Không sao cả, cũng là do tôi không để ý!" Kỳ Nhiên cũng giả vờ không biết cô, nói với nhân viên.
"Mau xin lỗi đi!" nhân viên tức giận quát với Tưởng Dung, Tưởng Dung có hơi nhếch mép nhưng sau đó rất nhanh tỏ vẻ áy náy hối hận.
"Tôi xin lỗi!"
Kỳ Nhiên không biết là cô cố ý hay vô tình nhưng ở đây cũng không tiện bắt lỗi gì, nên cũng bỏ qua. Xem như là bị rắn cắn đi.
Kỳ Nhiên rời đi với trăm lời xin lỗi của cậu nhân viên kia, cánh tay đau rát khó chịu làm cậu nhíu mày, lát nữa nên ăn nói thế nào với mẹ đây?
Đi được một đoạn thì sau lưng cậu vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó có người gọi tên cậu.
"Kỳ Nhiên!" Giọng nói rất không có thiện cảm, hơn nữa còn hơi mang theo ương ngạnh không vừa lòng.
Kỳ Nhiên xoay người lại, Tưởng Dung từ đằng xa chạy theo cậu, đến gần thì thả chậm cước bộ, ánh mắt hơi có mang chán ghét nhìn cậu.
"Cậu khỏe rồi sao?"
"Ừm" Kỳ Nhiên lười nói chuyện với cô, giờ cậu cảm thấy tay rất đau, không muốn so đo với ai cả.
"Bộ dáng cậu sáng sủa thế này sao lại chọn cách được người ta bao nuôi chứ?" Tưởng Dung không chịu tha cho cậu mà cứ liên tục đả kích, lúc nãy đương nhiên là cô cố ý đổ cà phê lên người cậu, sau đó lấy lý do áy náy muốn đền tiền mà xin nhân viên lúc nãy để cô đuổi theo.
"Cô có ý gì?" Kỳ Nhiên bắt đầu khó chịu, cậu không quen cô ta cũng chưa từng chọc vào cô ta, vả lại cậu xưa nay ít bị ai chửi mắng thậm tệ như vậy nên trong lòng rất nhanh khó chịu.
"Cậu còn giả vờ? Không phải cậu đang được Đỗ tổng bao nuôi sao? Khuôn mặt này đúng là đủ mê hoặc đàn ông mà!" Tưởng Dung trào phúng cười cười, cô từng nhìn thấy ảnh của Kỳ Nhiên trong văn phòng của Đỗ Mạnh rồi, cậu xinh đẹp làm cô ghen tị, cô nghĩ vì cậu mê hoặc Đỗ Mạnh nên hắn mới làm cô bẽ mặt như vậy!
Kỳ Nhiên cười lạnh đối mặt với Tưởng Dung, không biết sao cậu thấy rất buồn cười, chỉ cần là yêu người có tiền thì sẽ thành bao nuôi trong mắt người khác sao? Vả lại chính Đỗ Mạnh là người hiện tại không buông cậu, bây giờ lại thành bao nuôi cậu?
"Tôi và cô quen nhau?"
"Không quen, nhưng tôi là trợ lý của Đỗ tổng..." nói đến đây cô hơi dừng một chút, dù gì đã bị đuổi rồi mà nói mình là trợ lý thì có hơi ngượng miệng. Nhưng khi nhớ tới cô và Kỳ Nhiên không hề quen biết nên cậu sẽ không biết thân phận cô, Tưởng Dung lại hơi đắc ý, "Vì vậy, cậu phải biết nể mặt tôi!"
"Trợ lý? Không phải trợ lý hiện tại của Đỗ Mạnh là Ngữ Điềm sao? Sao lại xuất hiện thêm một trợ lý, mà trợ lý này lại làm việc ở một quán cà phê?" Kỳ Nhiên cười nhưng đáy mắt không có ý cười nào, Tưởng Dung bất ngờ.
"Cái gì, Đỗ Ngữ Điềm làm trợ lý? Không thể nào, Đỗ tổng không tuyển người khác mà lại chọn Đỗ Ngữ Điềm làm trợ lý?" Tưởng Dung có hơi kinh ngạc, Đỗ Ngữ Điềm sẽ cam tâm làm trợ lý sao?
"Đúng vậy, cô nói rất đúng a, Ngữ Điềm sao lại được Đỗ Mạnh chọn làm trợ lý?" Kỳ Nhiên cũng hỏi ngược lại cô. Cậu nhìn khuôn mặt Tưởng Dung chợt ngưng trọng, trong long cũng có chút hả hê.
"Cậu! Gạt tôi!" Tưởng Dung tức giận nghiến răng, Kỳ Nhiên cười nhẹ nói.
"Tôi có vài điều muốn nói với cô! Thứ nhất, người đang dây dưa với tôi là Đỗ Mạnh, mắt cô còn tốt thì nên nhìn rõ một chút. Thứ hai, tôi có mê hoặc ai thì tới lượt cô quản sao? Nếu cô thấy ghen tị thì đi mê hoặc Đỗ Mạnh thử xem. Thứ ba, cô và tôi chẳng có quan hệ gì mà để tôi phải nể mặt cô cả."
"Cậu!" Tưởng Dung khiến răng căng mắt nhìn cậu, câu nói của cậu làm cô nhớ về lúc trước cô đã từng mê hoặc Đỗ Mạnh nhưng kết quả là gì, không phải bị hắn khinh thường xua đuổi sao?
Kỳ Nhiên không nhìn cô nữa mà rời đi. Tưởng Dung tức giận đá chân vào tường, nghiện răng nói.
"Món nợ này, tôi nhất định đòi lại!"
Kỳ Nhiên đi lại bình thường, nói cũng lưu loát, hôm nay trời đẹp nên cậu muốn đi ra ngoài một chút, Phượng Nhan lo lắng nói muốn để Kỳ Long theo cậu, Kỳ Nhiên từ chối nói Kỳ Long vẫn còn việc phải làm, vả lại cậu cũng đã lớn, không cần có người trông chừng.
Phượng Nhan nhiều lần bị cự tuyệt thì cũng hết cách, dặn cậu đi gần đây thôi đừng đi xa quá, Kỳ Nhiên cũng chỉ cười trừ mà đi ra ngoài.
"Sao em cứ thấy bất an?" Phượng Nhan nhíu mi nhìn theo bóng lưng của Kỳ Nhiên, Kỳ Mộ Vân đang đọc báo cũng bỏ xuống, nói.
"Tiểu Nhiên không nhỏ nữa, vả lại cái vấp ngã này nó cũng đã đứng lên đi vững rồi, đưng quá lo lắng."
Phượng Nhan thở dài, nắng sáng ấm áp chiếu xuống mặt đường, Phó Liên đã đi đến bệnh viện gần đây để khám sức khỏe cho Kỳ Tiểu Niệm, Kỳ Long chuẩn bị đi đến công ty làm việc. Buổi sáng này có lẽ yên bình...
Kỳ Nhiên đi qua rất nhiều ngõ nhỏ, đi qua rất nhiều hàng quán. Mỗi nơi đều bao trùm một không khí riêng, có nơi trầm lặng không nói, có nơi lại rộn rã huyên náo, có nơi lại yên bình đến lạ thường.
Hai năm say ngủ đối với cậu là không lâu nhưng đối với những người khác là một khoảng thời gian có bao nhiêu đằng đẵng? Có người trong thời gian đó đã thành đạt rất nhiều, có người trong thời gian đó lại tan vỡ không ít, có người lại chẳng hề thay đổi...
Kỳ Nhiên đi vào một quán cà phê nhỏ, ở đây bao trùm một màu vàng ấm áp tĩnh lặng, nhân viên thưa thớt nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm với nhau, vì đây là sáng sớm nên không có ai đi uống cà phê cả, vì thế trong quán chỉ có mình cậu.
"Xin hỏi, quý khách muốn dùng gì?" Nhân viên cao ráo dễ nhìn ôn hòa đi ra hỏi cậu, Kỳ Nhiên cười khẽ đáp.
"Cho tôi một tách cà phê, để nhiều đường một tí, tôi không uống đắng được."
"Vâng ạ, xin quý khách đợi một lát." Nhân viên vui vẻ đi vào, Kỳ Nhiên yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ...
Trời mới vừa sáng nhưng phố xá đông đúc nhộn nhịp, ai ai cũng đang bận rộn chạy đua với thời gian, có người mong thời gian nhanh nhanh một chút, có người lại mong thời gian chậm lại một chút. Nhưng dù có mong mỏi thế nào thì thời gian vẫn tuần hoàn như vậy, không thể thay đổi.
Dù trời có đẹp thế nào thì đây vẫn là mùa mưa a, trời từ từ sầm tối lại, gió hiu hiu nổi lên, người trên đường u sầu than vãn 'lại mưa rồi!'.
"A!" chợt cánh tay cậu nóng rát, cái đau đó kéo tâm trí cậu lại, cô nhân viên tỏ vẻ hối lỗi lau lau cánh tay bị thấm ướt cà phê nóng hổi cho cậu, nhưng lực đạo của cô ấy quá mạnh làm cậu càng đau hơn.
"Tôi xin lỗi!" cô ấy cúi đầu không ngừng chà lên cánh tay bị bỏng của Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên chịu không nổi nữa mà giật tay ra nói.
"Không sao."
"Tưởng Dung. Cô lại làm gì a!" Cậu nhân viên lúc nãy đen mặt chạy ra, tức giận mắng cô gái phục vụ, "Tôi đã nói để tôi mang ra nhưng cô giành cái gì, bây giờ thì hay rồi!"
"Thật xin lỗi quý khách!" Cậu nhân viên quay sang nhìn cậu cúi đầu áy náy nói,"Tôi đưa cậu đến bệnh viện?"
Thì ra là Tưởng Dung...
Cậu vẫn còn nhớ cái người đã náo loạn với Đỗ Mạnh ngay trong văn phòng a, hóa ra sau khi bị đuổi việc thì cô làm ở đây, hôm nay cậu ghé vào vô tình chọc lại nỗi đau trong quá khứ của Tưởng Dung nên cô muốn trả thù...
"Không sao cả, cũng là do tôi không để ý!" Kỳ Nhiên cũng giả vờ không biết cô, nói với nhân viên.
"Mau xin lỗi đi!" nhân viên tức giận quát với Tưởng Dung, Tưởng Dung có hơi nhếch mép nhưng sau đó rất nhanh tỏ vẻ áy náy hối hận.
"Tôi xin lỗi!"
Kỳ Nhiên không biết là cô cố ý hay vô tình nhưng ở đây cũng không tiện bắt lỗi gì, nên cũng bỏ qua. Xem như là bị rắn cắn đi.
Kỳ Nhiên rời đi với trăm lời xin lỗi của cậu nhân viên kia, cánh tay đau rát khó chịu làm cậu nhíu mày, lát nữa nên ăn nói thế nào với mẹ đây?
Đi được một đoạn thì sau lưng cậu vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó có người gọi tên cậu.
"Kỳ Nhiên!" Giọng nói rất không có thiện cảm, hơn nữa còn hơi mang theo ương ngạnh không vừa lòng.
Kỳ Nhiên xoay người lại, Tưởng Dung từ đằng xa chạy theo cậu, đến gần thì thả chậm cước bộ, ánh mắt hơi có mang chán ghét nhìn cậu.
"Cậu khỏe rồi sao?"
"Ừm" Kỳ Nhiên lười nói chuyện với cô, giờ cậu cảm thấy tay rất đau, không muốn so đo với ai cả.
"Bộ dáng cậu sáng sủa thế này sao lại chọn cách được người ta bao nuôi chứ?" Tưởng Dung không chịu tha cho cậu mà cứ liên tục đả kích, lúc nãy đương nhiên là cô cố ý đổ cà phê lên người cậu, sau đó lấy lý do áy náy muốn đền tiền mà xin nhân viên lúc nãy để cô đuổi theo.
"Cô có ý gì?" Kỳ Nhiên bắt đầu khó chịu, cậu không quen cô ta cũng chưa từng chọc vào cô ta, vả lại cậu xưa nay ít bị ai chửi mắng thậm tệ như vậy nên trong lòng rất nhanh khó chịu.
"Cậu còn giả vờ? Không phải cậu đang được Đỗ tổng bao nuôi sao? Khuôn mặt này đúng là đủ mê hoặc đàn ông mà!" Tưởng Dung trào phúng cười cười, cô từng nhìn thấy ảnh của Kỳ Nhiên trong văn phòng của Đỗ Mạnh rồi, cậu xinh đẹp làm cô ghen tị, cô nghĩ vì cậu mê hoặc Đỗ Mạnh nên hắn mới làm cô bẽ mặt như vậy!
Kỳ Nhiên cười lạnh đối mặt với Tưởng Dung, không biết sao cậu thấy rất buồn cười, chỉ cần là yêu người có tiền thì sẽ thành bao nuôi trong mắt người khác sao? Vả lại chính Đỗ Mạnh là người hiện tại không buông cậu, bây giờ lại thành bao nuôi cậu?
"Tôi và cô quen nhau?"
"Không quen, nhưng tôi là trợ lý của Đỗ tổng..." nói đến đây cô hơi dừng một chút, dù gì đã bị đuổi rồi mà nói mình là trợ lý thì có hơi ngượng miệng. Nhưng khi nhớ tới cô và Kỳ Nhiên không hề quen biết nên cậu sẽ không biết thân phận cô, Tưởng Dung lại hơi đắc ý, "Vì vậy, cậu phải biết nể mặt tôi!"
"Trợ lý? Không phải trợ lý hiện tại của Đỗ Mạnh là Ngữ Điềm sao? Sao lại xuất hiện thêm một trợ lý, mà trợ lý này lại làm việc ở một quán cà phê?" Kỳ Nhiên cười nhưng đáy mắt không có ý cười nào, Tưởng Dung bất ngờ.
"Cái gì, Đỗ Ngữ Điềm làm trợ lý? Không thể nào, Đỗ tổng không tuyển người khác mà lại chọn Đỗ Ngữ Điềm làm trợ lý?" Tưởng Dung có hơi kinh ngạc, Đỗ Ngữ Điềm sẽ cam tâm làm trợ lý sao?
"Đúng vậy, cô nói rất đúng a, Ngữ Điềm sao lại được Đỗ Mạnh chọn làm trợ lý?" Kỳ Nhiên cũng hỏi ngược lại cô. Cậu nhìn khuôn mặt Tưởng Dung chợt ngưng trọng, trong long cũng có chút hả hê.
"Cậu! Gạt tôi!" Tưởng Dung tức giận nghiến răng, Kỳ Nhiên cười nhẹ nói.
"Tôi có vài điều muốn nói với cô! Thứ nhất, người đang dây dưa với tôi là Đỗ Mạnh, mắt cô còn tốt thì nên nhìn rõ một chút. Thứ hai, tôi có mê hoặc ai thì tới lượt cô quản sao? Nếu cô thấy ghen tị thì đi mê hoặc Đỗ Mạnh thử xem. Thứ ba, cô và tôi chẳng có quan hệ gì mà để tôi phải nể mặt cô cả."
"Cậu!" Tưởng Dung khiến răng căng mắt nhìn cậu, câu nói của cậu làm cô nhớ về lúc trước cô đã từng mê hoặc Đỗ Mạnh nhưng kết quả là gì, không phải bị hắn khinh thường xua đuổi sao?
Kỳ Nhiên không nhìn cô nữa mà rời đi. Tưởng Dung tức giận đá chân vào tường, nghiện răng nói.
"Món nợ này, tôi nhất định đòi lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất