Chương 15: Bồ CÂU
Mục Đông và Hạ Viêm Phong cãi nhau.
Thật ra cũng chưa tới mức gọi là cãi nhau.
Tất cả chỉ vì Hạ Viêm Phong nói muốn có một đứa con.
Khi nghe thấy lời này, lòng Mục Đông khẽ run lên, em cười nhạt nhìn chồng, nói:
"Anh không sợ đứa trẻ sinh ra không phải con của anh sao?"
Lời vừa nói ra, ánh mắt Hạ Viêm Phong trầm xuống, mà Mục Đông thì lại vờ như không thấy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hôm nay là món khoai tây thái nhỏ xào giấm, chua chua cay cay rất hợp khẩu vị của em, thế nên em không nhịn được gắp thêm hai đũa. Nhưng ngay sau đó, em đã nghe thấy Hạ Viêm Phong lạnh lùng nói:
"Cắt đứt với thằng đó đi."
Tay đang gắp đồ ăn dừng lại, em buồn cười nhìn Hạ Viêm Phong, sau đó vẫn thản nhiên tiếp tục ăn cơm, không thèm để ý đến anh. Vào giây tiếp theo, người đàn ông mặc vest mang giày da ngồi đối diện đã buông đũa đứng dậy rời đi.
Mục Đông ngồi đó cười khẽ, nhưng trong ánh mắt không có lấy chút niềm vui. Em nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, cảm thấy lời Hạ Viêm Phong vừa nói giống như muốn nhắc nhở em.
Mục Đông nghiến răng, trong đôi mắt hiện lên chút mệt mỏi. Em nhíu mày cụp mắt nhìn bụng của mình, cuối cùng thở dài một hơi.
Mục Đông gặp Lực Hỏa ở trước cửa bệnh viện.
Cả người nghẹn ngào thất thần nhìn Lực Hỏa. Lực Hỏa thấy vậy sửng sốt, lo lắng chạy tới, sau đó cởi áo khoác màu be của mình khoác lên người Mục Đông.
Hắn cau mày hỏi em bị làm sao vậy.
Mục Đông bỗng nhiên cảm thấy Lực Hỏa và Hạ Viêm Phong thật sự khác nhau thật. Hắn có lúc ngại ngùng có lúc nồng nhiệt như ánh mặt trời, tóc tai lộn xộn như tổ chim, trong khi chồng em lúc nào cũng chỉn chu, ngay ngắn; hắn thường xuyên mặt những bộ đồ bình thường, trong khi chồng em mỗi ngày đều mặc tây trang không lấy một nếp nhăn; hắn lúc nào cũng treo nụ cười ở trên môi, mà riêng chồng em chỉ có mỗi ánh mắt lạnh lùng thâm trầm như hồ nước....
Mục Đông lắc đầu nói mình chỉ đi ngang qua đây.
Lực Hỏa mím môi, trong lòng biết rõ Mục Đông đang trả lời lấy lệ với mình. Thế nhưng em không muốn nói, hắn cũng không thể hỏi tiếp được.
Bỗng Mục Đông bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lực Hỏa, nói:
"Chúng ta có con đi."
Lực Hỏa ngơ ngác, khó hiểu nhìn Mục Đông. Nhưng trong giây phút nào đó, Mục Đông lại dễ dàng nhìn thấy một tia ghen ghét và nhẫn nhịn trong mắt của hắn.
Mục Đông cười, nhưng lúc này nụ cười ấy chẳng có tí cảm xúc nào hết. Mà ngoài mặt em vẫn dịu dàng vui vẻ nói với Lực Hỏa:
"Đợi khi em mang thai được, đến lúc đó anh ấy sẽ không thể làm gì chúng ta được nữa, chỉ có thể đứng ra thành toàn cho hai chúng ta mà t..."
"Không đâu!"
Mục Đông còn chưa nói xong đã bị chen ngang, em yên lặng nhìn Lực Hỏa đang có vẻ rất tức giận.
"Anh ấy chỉ muốn có mỗi đứa bé."
Hàng mi Mục Đông khẽ run lên, không nói gì nữa.
Chỉ có lòng bàn tay của em không biết tự lúc nào đã bị móng tay bấm đến nỗi hằn dấu đỏ thẫm, còn lờ mờ có máu chảy ra.
Hai người ăn ý không nhắc lại đề tài này nữa.
Bỗng Mục Đông nổi hứng nói muốn đi xem chim bồ câu. Thế là cả hai người cùng nhau đi đến quảng trường trung tâm thành phố.
Ở chỗ đó có một bầy chim bồ câu rất đẹp. Có những con theo hàng năm hàng ba bay lượn trên bầu trời, và cũng có những con cùng tập trung đậu ở chỗ nào đó, hoặc là cùng đi dưới đất mổ thức ăn vương vãi trên mặt đất.
Mục Đông ngồi xổm trên đất dịu dàng nhìn một con bồ câu đen trắng đang đi trên mặt đất. Chú chim bồ câu nghiêng đầu "Lộc cộc" đi về phía Mục Đông, làm em bất giác mỉm cười. Chỉ trong nháy mắt, chú chim kia đã nhảy lên tay Mục Đông. Mục Đông ngạc nhiên theo phản xạ nhìn về hướng Lực Hỏa, chỉ thấy Lực Hỏa đang cầm điện thoại mỉm cười, lưu giữ lại hình ảnh này trong một tiếng "Tách".
Phải một lúc sau, Mục Đông mới phản ứng lại. Em dịu dàng cười với hắn, môi răng chạm vào nhau, lời nói ngọt ngào phiêu theo gió rồi rơi vào tai Lực Hỏa, làm trái tim hắn từng đợt từng đợt tê dại nóng lên.
Em nói:
"Em thích anh."
Thật ra cũng chưa tới mức gọi là cãi nhau.
Tất cả chỉ vì Hạ Viêm Phong nói muốn có một đứa con.
Khi nghe thấy lời này, lòng Mục Đông khẽ run lên, em cười nhạt nhìn chồng, nói:
"Anh không sợ đứa trẻ sinh ra không phải con của anh sao?"
Lời vừa nói ra, ánh mắt Hạ Viêm Phong trầm xuống, mà Mục Đông thì lại vờ như không thấy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hôm nay là món khoai tây thái nhỏ xào giấm, chua chua cay cay rất hợp khẩu vị của em, thế nên em không nhịn được gắp thêm hai đũa. Nhưng ngay sau đó, em đã nghe thấy Hạ Viêm Phong lạnh lùng nói:
"Cắt đứt với thằng đó đi."
Tay đang gắp đồ ăn dừng lại, em buồn cười nhìn Hạ Viêm Phong, sau đó vẫn thản nhiên tiếp tục ăn cơm, không thèm để ý đến anh. Vào giây tiếp theo, người đàn ông mặc vest mang giày da ngồi đối diện đã buông đũa đứng dậy rời đi.
Mục Đông ngồi đó cười khẽ, nhưng trong ánh mắt không có lấy chút niềm vui. Em nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, cảm thấy lời Hạ Viêm Phong vừa nói giống như muốn nhắc nhở em.
Mục Đông nghiến răng, trong đôi mắt hiện lên chút mệt mỏi. Em nhíu mày cụp mắt nhìn bụng của mình, cuối cùng thở dài một hơi.
Mục Đông gặp Lực Hỏa ở trước cửa bệnh viện.
Cả người nghẹn ngào thất thần nhìn Lực Hỏa. Lực Hỏa thấy vậy sửng sốt, lo lắng chạy tới, sau đó cởi áo khoác màu be của mình khoác lên người Mục Đông.
Hắn cau mày hỏi em bị làm sao vậy.
Mục Đông bỗng nhiên cảm thấy Lực Hỏa và Hạ Viêm Phong thật sự khác nhau thật. Hắn có lúc ngại ngùng có lúc nồng nhiệt như ánh mặt trời, tóc tai lộn xộn như tổ chim, trong khi chồng em lúc nào cũng chỉn chu, ngay ngắn; hắn thường xuyên mặt những bộ đồ bình thường, trong khi chồng em mỗi ngày đều mặc tây trang không lấy một nếp nhăn; hắn lúc nào cũng treo nụ cười ở trên môi, mà riêng chồng em chỉ có mỗi ánh mắt lạnh lùng thâm trầm như hồ nước....
Mục Đông lắc đầu nói mình chỉ đi ngang qua đây.
Lực Hỏa mím môi, trong lòng biết rõ Mục Đông đang trả lời lấy lệ với mình. Thế nhưng em không muốn nói, hắn cũng không thể hỏi tiếp được.
Bỗng Mục Đông bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lực Hỏa, nói:
"Chúng ta có con đi."
Lực Hỏa ngơ ngác, khó hiểu nhìn Mục Đông. Nhưng trong giây phút nào đó, Mục Đông lại dễ dàng nhìn thấy một tia ghen ghét và nhẫn nhịn trong mắt của hắn.
Mục Đông cười, nhưng lúc này nụ cười ấy chẳng có tí cảm xúc nào hết. Mà ngoài mặt em vẫn dịu dàng vui vẻ nói với Lực Hỏa:
"Đợi khi em mang thai được, đến lúc đó anh ấy sẽ không thể làm gì chúng ta được nữa, chỉ có thể đứng ra thành toàn cho hai chúng ta mà t..."
"Không đâu!"
Mục Đông còn chưa nói xong đã bị chen ngang, em yên lặng nhìn Lực Hỏa đang có vẻ rất tức giận.
"Anh ấy chỉ muốn có mỗi đứa bé."
Hàng mi Mục Đông khẽ run lên, không nói gì nữa.
Chỉ có lòng bàn tay của em không biết tự lúc nào đã bị móng tay bấm đến nỗi hằn dấu đỏ thẫm, còn lờ mờ có máu chảy ra.
Hai người ăn ý không nhắc lại đề tài này nữa.
Bỗng Mục Đông nổi hứng nói muốn đi xem chim bồ câu. Thế là cả hai người cùng nhau đi đến quảng trường trung tâm thành phố.
Ở chỗ đó có một bầy chim bồ câu rất đẹp. Có những con theo hàng năm hàng ba bay lượn trên bầu trời, và cũng có những con cùng tập trung đậu ở chỗ nào đó, hoặc là cùng đi dưới đất mổ thức ăn vương vãi trên mặt đất.
Mục Đông ngồi xổm trên đất dịu dàng nhìn một con bồ câu đen trắng đang đi trên mặt đất. Chú chim bồ câu nghiêng đầu "Lộc cộc" đi về phía Mục Đông, làm em bất giác mỉm cười. Chỉ trong nháy mắt, chú chim kia đã nhảy lên tay Mục Đông. Mục Đông ngạc nhiên theo phản xạ nhìn về hướng Lực Hỏa, chỉ thấy Lực Hỏa đang cầm điện thoại mỉm cười, lưu giữ lại hình ảnh này trong một tiếng "Tách".
Phải một lúc sau, Mục Đông mới phản ứng lại. Em dịu dàng cười với hắn, môi răng chạm vào nhau, lời nói ngọt ngào phiêu theo gió rồi rơi vào tai Lực Hỏa, làm trái tim hắn từng đợt từng đợt tê dại nóng lên.
Em nói:
"Em thích anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất