Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 6: Bận theo đuổi bạn trai

Trước Sau
"Kiến Vi, mày thật sự không đi sao? Lão Kim tìm tao nói mấy lần." Diêm Hồng Phi đầu dây bên kia rủ rê Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi nhổ nước súc miệng ra, "Không đi, mày muốn đi thì tự mình đi."

"Tao đi một mình chán lắm, mày không đi thì tao đi làm gì."

"Kiến Vi, mày đi đi mà, đã lâu không đua xe rồi, trong lòng mày không thấy ngứa sao?"

Hạ Kiến Vi lau mặt, "Trong lòng mày mới ngứa ấy, gần đây tao rất bận, không có thời gian."

"Mày bận cái gì?" Diêm Hồng Phi khó hiểu hỏi.

Hạ Kiến Vi nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn trong gương, nhướng mày cong lên một nụ cười.

"Bận theo đuổi bạn trai."

"Khụ khụ khụ..." Hình như Diêm Hồng Phi đang uống nước, vừa vặn bị sặc.

"Mày dọa luôn chó nhà mày rồi kìa." Hạ Kiến Vi thông qua điện thoại nghe thấy tiếng chó nhà Diêm Hồng Phi sủa.

"Khụ khụ... Vừa rồi tao quá kích động nên đạp trúng chân nó."

Hạ Kiến Vi nghĩ thầm, chó nhà Diêm Hồng Phi đúng là con ruột mới không cắn anh ta một phát.

"Tướng Quân không sao chứ? Không bị mày đạp gãy chân chứ?"

Tướng Quân là tên của chú chó nhà Diêm Hồng Phi, đại danh là Diêm Tướng Quân.

"Không sao, không sao, tao còn chưa đạp mạnh mà nó đã kêu lên rồi, đúng là diễn nhiều y như mẹ nó."

"Không phải, mày theo đuổi bạn trai? Con của đối tượng xem mắt à?" Cuối cùng Diêm Hồng Phi cũng kéo chủ đề về.

Hạ Kiến Vi mở tủ lạnh định làm sandwich.

"Ừ."

"Vãi nồi, Kiến Vi, mày nghiêm túc hả?" Diêm Hồng Phi không thể tin, cao giọng hỏi.

"Tao không nghiêm túc khi nào?"

"Chính vì mày nghiêm túc mới là vấn đề, nó chỉ là một đứa nhỏ, mày tìm ai cũng không nên tìm nó chứ." Diêm Hồng Phi cảm thấy anh em mình thật sự có hơi khó có thể thuyết phục.

"Chữ bát còn chưa viết nét phẩy mà (*), mày suy sét chuyện này làm gì."

(chuyện chưa đâu vào đâu cả)

Diêm Hồng Phi làm con trai nhưng nhọc lòng phận người làm cha.

"Nếu thực sự có nét phẩy thì đã muộn rồi."

"Không được không được, tao phải đi tìm mày tâm sự đàng hoàng." Một khi Diêm Hồng Phi kích động là phải chạy tới tìm Hạ Kiến Vi.

"Mày đừng tới đây, lát nữa tao còn có việc phải ra ngoài. Trước không nói chuyện này, đúng rồi, Du Phinh Phinh có liên lạc với mày không?"

Nhắc tới Du Phinh Phinh là chủ đề thành công bị Hạ Kiến Vi dời đi.

"Người thì không liên lạc, nhưng lại gửi một lố túi xách về, chắc là lại mua sắm rồi, tao gọi cho cô ấy mấy cuộc điện thoại, cô ấy mới thả tao ra khỏi phòng tối, tao vừa hỏi cô ấy mua túi xách như vậy làm gì, em có thể đeo được hả thì cô ấy mắng tao một trận, cái gì mà bà đây tiêu tiền của mình mua túi xách của mình, liên quan gì đến anh. Sau đó cúp máy luôn, rồi lại chặn số tao."

"Mày nói xem sao cô ấy có thể như vậy chứ, tao đâu có không cho cô ấy mua túi xách đâu, nhưng cô ấy mua nhiều như vậy cũng không đeo hết, hơn nữa không phải mấy cái túi đó có kiểu dáng không khác nhau lắm sao, có gì khác chứ, thích kiểu dáng không khác nhau lắm, vậy sao không đi mua sỉ ấy, còn tiết kiệm tiền."



Hạ Kiến Vi cười ha ha một tiếng, "Giày đá bóng cũng không thấy mày mua thiếu một đôi."

"Ặc, Kiến Vi, tao đã muốn hỏi mày từ lâu, rốt cuộc mày là anh em của ai hả? Sao lúc nào cũng nói giúp Du Phinh Phinh hết, nếu không phải mày là gay thì tao cũng phải nghi ngờ có phải hai người tụi mày có gì đó hay không."

Hạ Kiến Vi không để bụng, bưng cà phê để lên bàn, rồi đặt sandwich và trứng gà lên.

"Tao thấy Du Phinh Phinh nói không sai, cô ấy tiêu tiền của mình mua đồ mình thích, là quyền tự do của cô ấy. Giống như mày thích giày đá bóng thì cũng sẽ tiêu tiền đi sưu tầm, không có chuyện nói giúp hay không giúp ai."

Diêm Hồng Phi bỗng nhiên cảm thấy Hạ Kiến Vi nói rất có lý, dĩ nhiên anh ta không cách nào phản bác được.

"Mày quả nhiên là ở cùng ông cụ nhiều."

Hạ Kiến Vi từ chối cho ý kiến, sau khi ăn xong bữa sáng thì ra ngoài.

Chi nhánh của "Lương thần mỹ cảnh" sắp khai trương, gần đây anh vẫn luôn bận rộn trang hoàng nên hôm nay ghé qua theo dõi một chút.

Gần tối, Hạ Kiến Vi nhận được điện thoại của mẹ bảo anh đến ăn cơm, nói là có nhà cậu đến.

Hạ Kiến Vi bắt taxi đến quán bar một chuyến để lấy xe, lúc này anh mới lái xe đến nhà ba mẹ.

Lấy mấy quả táo còn lại trên xe xuống, Hạ Kiến Vi xuống xe thì gặp được hàng xóm.

"Dì Trương đi khiêu vũ ạ?"

"Kiến Vi à, đã lâu không thấy cháu về, đúng vậy, vốn kêu mẹ cháu đi cùng nhưng bà ấy nói trong nhà có khách nên không đi." Dì Trương sống cạnh nhà anh, vẻ mặt nhiệt tình trò chuyện với Hạ Kiến Vi.

"Nhà cậu cháu đến, hôm nào dì lại hẹn mẹ cháu đi. Táo này cháu được người khác tặng, hoàn toàn thiên nhiên không tiêm thuốc, dì lấy hai quả đi." Hạ Kiến Vi mở túi ra để dì Trương chọn.

"Ầy, không tiêm thuốc à, này cũng khó có đó, vậy dì Trương lấy hai quả, cảm ơn cháu nhé."

"Không có việc gì, chỉ mấy cái quả táo mà thôi."

Hạ Kiến Vi vừa mới xách táo về đến lầu dưới nhà đã nghe thấy giọng mẹ anh.

"Kiến Vi, con đi siêu thị mua một chai nước tương đen về cho mẹ, nhớ rõ là nước tương đen đó, phải là hiệu XX."

Hạ Kiến Vi không thể không quay đầu lại đến siêu thị một chuyến để mua nước tương đen cho mẹ.

Vừa mới vào cửa đã nghe thấy giọng anh họ, "Kiến Vi, em từ đâu về vậy? Sao trên lưng lại dính vôi."

Hạ Kiến Vi đổi giày, đưa nước tương cho anh họ, xoay cổ nhìn thoáng qua, quả nhiên trên lưng có vôi, hơn một nửa là cọ ở cửa hàng mới bên kia.

Hạ Kiến Vi cởi áo khoác, "Mới từ đường Hành Tân về đây, chắc là dính ở bên đó."

"Trang hoàng thế nào rồi?" Dương Tinh Hà – anh họ của Hạ Kiến Vi hỏi.

"Mẹ, áo con dính vôi, con để trong máy giặt nhé." Hạ Kiến Vi nói với Dương Bội Nghi đang bận việc trong bếp.

Dương Bội Nghi vừa nghe xong, lập tức từ trong phòng bếp chạy ra, "Cái thằng bé này, quần áo đó của con không thể giặt máy giặt được, con bỏ vào sọt đồ bẩn để mai mẹ giặt cho."

"À, vâng, nồi của mẹ sắp khét rồi kìa." Hạ Kiến Vi vừa nói xong Dương Bội Nghi lại vội vã chạy vào bếp.

"Sắp trang hoàng xong rồi, đã đến giai đoạn kết thúc, cậu đâu?" Hạ Kiến Vi nói với Dương Tinh Hà.

"Đang chơi cờ với dượng trong thư phòng." Dương Tinh Hà ngồi trên sô pha bóc quýt ăn.

Hạ Kiến Vi bỏ áo vào sọt đồ bẩn, lúc đi ra hỏi Dương Tinh Hà một câu: "Sao chị họ không tới?"



"Cô ấy đi công tác rồi, vẫn chưa về." Dương Tinh Hà lớn hơn Hạ Kiến Vi hai tuổi, năm nay đã ba mươi, kết hôn được ba năm, hai vợ chồng đều là người bận rộn nên ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, đến bây giờ cũng chưa muốn có con, sốt ruột đến độ mẹ Dương Tinh Hà cả ngày không có việc gì là nhắc mãi với mẹ Hạ Kiến Vi.

Mẹ Hạ Kiến Vi vì để an ủi mẹ Dương Tinh Hà là sẽ đem Hạ Kiến Vi ra, nói cái gì mà Tinh Hà nhà chị tốt xấu gì cũng đã kết hôn, Kiến Vi nhà em thích đàn ông không nói, nhiều năm như vậy mà một móng bạn trai cũng không thấy.

Lúc này mẹ Dương Tinh Hà sẽ an ủi ngược lại mẹ Hạ Kiến Vi.

"Mợ còn chưa về nước sao?"

"Bà ấy cuồng mua sắm, lại chuyển địa điểm đến Nhật Bản rồi." Mẹ Dương Tinh Hà chính là một phu nhân giàu có điển hình, mỗi ngày ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, không có việc gì thì đi dạo phố làm đẹp, nhưng vợ Dương Tinh Hà lại là người cuồng công việc, nói với mẹ Dương Tinh Hà không đến một câu, ở cùng nhau không tới một giờ là muốn trở về đi làm.

Cũng may là tâm mẹ Dương Tinh Hà lớn nên không có nảy sinh mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu gì.

"Em ở chỗ của anh sa thải người của anh, không định giải thích à?" Dương Tinh Hà đã sớm muốn nói chuyện này, đây chẳng phải đúng lúc cho anh nắm được cơ hội sao.

"Là người của anh có vấn đề đấy chứ, mấy người đàn ông vậy mà lại bắt nạt một đứa nhỏ, đúng lúc bị em bắt gặp." Đương nhiên Hạ Kiến Vi không tiết lộ với Dương Tinh Hà rằng anh có ý với em trai hát ở quán bar của anh, nói không chừng Dương Tinh Hà vạ miệng cái là mẹ anh sẽ biết, đó thật đúng là tai họa.

Dương Tinh Hà nhướng mày, "Chỉ như thế? Em thích quản chuyện người khác từ khi nào vậy?"

Hạ Kiến Vi không lung lay, "Em đây chẳng phải là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao? Không thấy thì thôi, dù sao cũng đúng lúc bị em bắt gặp, không giúp một chút thì không nói được."

"Vậy à... Nhưng mà đứa nhỏ đó hát rất hay." Dương Tinh Hà vừa nghe Hạ Kiến Vi nói là biết anh đang nói đến cậu trai mới tới quán bar của mình.

"Ừm." Hạ Kiến Vi gật đầu đồng tình.

Khi cơm nước xong xuôi, mẹ Hạ Kiến Vi lại hỏi, "Con với thầy Lục phát triển thế nào rồi?"

"Không phát triển, chỉ là bạn bè bình thường thôi." Hạ Kiến Vi không ngờ mẹ mình thật sự tâm niệm với thầy Lục như vậy.

Dương Bội Nghi nghe vậy, "Mẹ thông minh như thế sao lại sinh ra đứa ngốc như con chứ. Đã bao lâu rồi mà vẫn chỉ là bạn bè bình thường, con không thể sớm tối đón đưa, hỏi han ân cần, chậm rãi thâm nhập sao?"

Được rồi, mẹ anh hiểu rõ bí kíp theo đuổi người khác hơn anh nhiều.

Hạ Kiến Vi còn chưa nói gì thì mẹ anh đã chỉ vào ba anh nói: "Chắc chắn là do gien của ông đã kéo thấp gien xuất sắc của tôi."

Ba Hạ Kiến Vi: "..."

Tôi không nói gì cả, tôi chỉ yên lặng ăn cơm.

Cậu của Hạ Kiến Vi đồng cảm liếc nhìn ba Hạ Kiến Vi, lặng lẽ uống một hớp rượu.

"Mẹ, con và thầy Lục căn bản là không muốn phát triển, có thể có tiến triển gì chứ." Hạ Kiến Vi cứ cảm thấy nếu không giải thích rõ ràng vấn đề này thì mẹ anh sẽ giữ nó nói một năm.

"Thầy Lục người ta tốt như vậy, con không thích người ta ở điểm nào?" Dương Bội Nghi không vui, rất giống Lục Thâm mới là con ruột của bà.

"Không phải là có điểm không thích, mà là không thích hợp."

"Làm sao con biết có thích hợp hay không, liếc mắt một cái là có thể tính đến tương lai à? Nếu con thật sự có năng lực này thì mẹ đã sớm không hao tâm như vậy."

Hạ Kiến Vi hiểu sâu sắc một sự thậy rằng, khi mẹ bạn đã quyết định điều gì đó thì bạn không thể nào nói lý được với bà.

Một bữa cơm ăn đến Hạ Kiến Vi hết sức mệt tâm, ba anh vỗ vai anh, đưa cho anh một điếu thuốc rồi đi vào nhà không nói một lời, bỏ lại Hạ Kiến Vi một mình ngoài ban công hứng gió lạnh.

Hạ Kiến Vi rút một chiếc bật lửa bạc trong túi ra, ngậm điếu thuốc châm lửa rồi rít một hơi.

Gió đêm thổi tung mái tóc đen của anh, anh ngẩn người ngắm nhìn cảnh đêm xa xăm, tàn thuốc lóe lên một vài tia lửa, trong làn khói, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh như bị bóng đêm phủ lên một tấm mạng che mặt, làm cho vẻ mặt của anh trông có vài phần vô thực.

Bỗng nhiên điện thoại của Hạ Kiến Vi vang lên một tiếng, anh lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, vẻ mặt lãnh đạm bỗng nhuốm một vệt màu sáng, anh lấy đầu thuốc ngậm trong miệng xuống, khóe miệng hiện ý cười.

Lục Tri trả lời bình luận mời cậu cùng nhau đi leo núi của anh, cậu nói: Được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau