Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây
Chương 61: Chẳng lẽ thằng bé này đang yêu?
Lục Tri nghỉ hè mà vẫn luôn bận đi làm thêm, mặc dù Hạ Kiến Vi không cam lòng, nhưng cũng lý trí không ngăn cản cậu, anh ngoài bận chuyện trong quán thì cũng là chăm sóc ông nội.
Tình trạng sức khỏe của Hạ Dĩ Lương ngày càng sa sút, hai ngày trước bỗng nhiên ngất xỉu ra đất, miệng sùi bọt mép, khiến dì Hứa sợ hoảng hồn, vội vàng gọi xe cứu thương, sau đó liên lạc cho Hạ Kiến Vi.
Cũng may là người đã được cứu về, chỉ là thời gian tỉnh lại ngày càng ít, bác sĩ cũng nói không còn cách nào, trong khoảng thời gian cuối cùng này hãy ở cùng ông cụ nhiều.
Hạ Dĩ Lương kiên quyết muốn về nhà, không muốn ở lại bệnh viện, Hạ Kiến Vi và ba anh thương lượng một chút, vẫn là theo ý của Hạ Dĩ Lương, đón ông trở về.
"Đêm nay ba tới trông coi ông nội con, con đi ngủ một giấc đi, mới có mấy ngày mà con đã gầy đi nhiều như vậy rồi." Hạ Quang Nho vỗ vai Hạ Kiến Vi, nói.
Hạ Kiến Vi không ngủ được, anh vừa chìm vào giấc ngủ là sẽ mơ thấy ông nội mình ra đi, lập tức sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh.
"Con không mệt, không sao đâu, ba với mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con trông ông nội là được rồi." Hạ Kiến Vi lo lắng, anh phải trông Hạ Dĩ Lương mới yên tâm được.
Hạ Quang Nho cương quyết kéo Hạ Kiến Vi ra ngoài, "Con đi ngủ cho ba, con nhìn bộ dáng của mình bây giờ xem, ông nội con còn chưa đi mà con đã biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ."
Hạ Kiến Vi không nói lời nào, nhưng cũng không có ý muốn nhượng bộ, làm sao mà Hạ Quang Nho không biết đứa con trai này của mình là một cái xương cứng, "Kiến Vi, con nghe lời đi, ông nội con không muốn thấy con như vậy."
Hạ Kiến Vi nắm chặt tay, cau mày, đang lúc hai người giằng co không dứt thì điện thoại của Hạ Kiến Vi bỗng reo lên, anh cầm lên nhìn thì thấy là Lục Tri.
Hạ Quang Nho không biết là ai gọi điện cho Hạ Kiến Vi, nhưng tâm trạng vốn u ám của Hạ Kiến Vi nháy mắt được chuyển biến tốt đẹp.
Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ thằng bé này đang yêu?
Hạ Kiến Vi cầm điện thoại trở về phòng, lúc này mới bắt máy Lục Tri.
"Alo, tan làm rồi sao?"
Lục Tri đang làm thêm ở một quán cà phê, lúc này cũng gần đến thời gian cậu tan làm.
"Ừm, mới vừa tan ạ, đang trên đường về." Lục Tri mới ra khỏi quán cà phê, đang chuẩn bị đi đón xe buýt.
"Xin lỗi, hôm nay không thể đến đón em được.". truyện ngôn tình
Lục Tri cũng không để bụng, ngược lại cậu cảm thấy tâm trạng của Hạ Kiến Vi không đúng lắm, "Không sao, em có thể tự về."
Cậu dừng lại một chút mới nhẹ giọng hỏi: "Tâm trạng của chú không được tốt sao?"
Hạ Kiến Vi sửng sốt, rũ mi xuống, "Không có, tôi vừa giúp mẹ làm giàn hoa nên hơi mệt thôi."
Lục Tri nhất thời cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò anh phải nghỉ ngơi cho tốt, "Chú đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút, em không làm phiền chú nữa."
Hạ Kiến Vi không lên tiếng, Lục Tri cũng không cúp máy.
"Tri..."
Lục Tri nhẹ giọng đáp lại anh, "Hửm? Sao ạ?"
Giọng của cậu có thể nói là dịu dàng, Hạ Kiến Vi nhìn chằm chằm ngón tay của mình, lắc đầu, "Không có gì, em ngủ ngon."
"Chú ngủ ngon."
Lục Tri kết thúc cuộc gọi với Hạ Kiến Vi, đúng lúc có một chiếc xe buýt tới, cậu vội vàng đi lên.
Đây không phải là chuyến xe buýt cậu thường về nhà, mà là hướng đến một trung tâm mua sắm gần đó. Hôm nay cậu mới lãnh lương làm thêm gia sư với quán cà phê, giờ cậu đang định đi mua quà cho Hạ Kiến Vi.
Tưởng tượng đến dáng vẻ mừng như điên khi Hạ Kiến Vi nhận được quà, Lục Tri không kìm lòng được nhếch khóe môi.
Lúc từ trung tâm mua sắm đi ra, trời đã tối hẳn, ánh đèn rực rỡ trên đường thắp lên, đèn đuốc sáng trưng, trong tay Lục Tri xách một chiếc túi tinh xảo, đó là món quà cậu đã chọn cho Hạ Kiến Vi.
Dù cho tiền làm thêm còn dư lại không được bao nhiêu, nhưng trong lòng cậu vẫn vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Lục Tri mua món đồ đắt tiền như vậy, nhưng cậu cam tâm tình nguyện, không hề cảm thấy luyến tiếc.
Cậu nóng lòng muốn thấy dáng vẻ của Hạ Kiến Vi nhận được quà.
...
Hạ Kiến Vi ngồi trên giường, vẫn không nhúc nhích, trong tay cầm điện thoại, mà màn hình đã sớm tối đen.
Trời bên ngoài đã tối hẳn, Hạ Kiến Vi định thần lại, lúc đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa một cái mới phát hiện cơ thể mình hơi cứng ngắc.
Anh muốn gặp Lục Tri, muốn ôm Lục Tri một cái, nhưng anh không muốn Lục Tri không vui vì chuyện của mình, anh hy vọng Lục Tri ở bên anh là hạnh phúc, hơn nữa anh lớn tuổi hơn Lục Tri nhiều như vậy, theo lý thì nên che mưa chắn gió cho cậu, cậu mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.
Hạ Kiến Vi đi tắm một cái, tóc cũng không sấy khô mà uống hai viên thuốc ngủ, rồi leo lên giường đi ngủ.
Là một người trưởng thành, việc đầu tiên cần phải làm là tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng gây thêm phiền phức cho người khác, ba mẹ anh chăm sóc ông nội đã đủ mệt mỏi rồi, không nên lại lo thêm anh nữa.
Hạ Kiến Vi thiêm thiếp giấc nồng, anh đã có một giấc mơ, mơ thấy cây mận trong sân nhà mình đã chín, ông nội anh đứng dưới gốc cây mỉm cười với anh.
Hạ Kiến Vi chạy tới hỏi ông: "Ông nội, điều gì làm người cười vui vẻ như vậy?"
Hạ Dĩ Lương cười nói với anh: "Ông rất vui, ông muốn đi gặp Tiểu Nhu của ông."
Máu khắp người Hạ Kiến Vi đông lại, sống lưng lạnh toát, đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Anh như người chết đuối cuối cùng cũng bò lên được đất liền, thở hổn hển từng ngụm một, quần áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên trán toàn là mồ hôi mịn.
Hai chân Hạ Kiến Vi nhũn ra, bước chân không vững chạy vào phòng Hạ Dĩ Lương.
Bởi vì đứng dậy đột ngột nên hai mắt Hạ Kiến Vi tối sầm, anh vịn khung cửa đứng một lát, đợi cho tầm mắt rõ ràng lại rồi mới đẩy cửa ra đi vào.
Hạ Quang Nho nằm ngủ trên sô pha bên cạnh, trong phòng được thắp sáng bởi một ngọn đèn bàn nho nhỏ, nương theo ánh sáng mỏng manh, Hạ Kiến Vi đi về phía Hạ Dĩ Lương.
Kỳ tích, anh không hoảng hốt, cũng không sợ hãi, dường như anh đã có đáp án.
Hạ Dĩ Lương ra đi rất an yên, khóe môi hơi cong lên, dường như thật sự giống với những gì Hạ Kiến Vi thấy trong giấc mơ. Ông rất vui vẻ, ông sống một mình mười năm, rốt cuộc cũng có thể về bên người vợ yêu dấu của mình.
Hạ Kiến Vi đưa tay nắm lấy tay Hạ Dĩ Lương, tay ông vẫn còn độ ấm, giống như chỉ đang ngủ.
Hạ Kiến Vi gỡ nắm tay của ông ra, có một cặp nhẫn nằm trong lòng bàn tay của Hạ Dĩ Lương. Từ sau khi Phó Cảnh Nhu qua đời, ông đã cất nó đi, đó là nhẫn kết hôn của bọn họ.
Hạ Quang Nho cảm giác mình bị người nào đẩy một cái, ông mơ màng mở mắt, chỉ thấy một người đứng trước mặt mình, ngọn đèn bàn mờ tối không soi rõ nét mặt anh.
Hạ Quang Nho nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến lạnh nhạt của Hạ Kiến Vi, anh nói: "Ba, ông nội đi rồi."
Trong lòng Hạ Quang Nho vô cùng đau đớn, nước mắt bất ngờ trào ra không kìm được.
Tang lễ của Hạ Dĩ Lương được tổ chức rất khiêm tốn, nhưng người đến phúng viếng vẫn rất nhiều, vốn có người bên đài truyền hình tới muốn đưa tin về Hạ Dĩ Lương, nhưng đều bị Hạ Kiến Vi từ chối.
"Anh họ, phiền anh đưa ba mẹ em về nghỉ ngơi, bọn họ không chợp mắt cả đêm qua rồi." Hạ Kiến Vi gọi Dương Tinh Hà lại.
Dương Tinh Hà gật đầu đồng ý, do dự nhìn anh, nói: "Em cũng đừng cậy mạnh quá, bọn anh đều ở đây mà."
Hạ Kiến Vi lạnh nhạt đáp một tiếng, cũng không biết có nghe vào hay không.
Dương Tinh Hà thở dài một hơi, anh vốn muốn hỏi Hạ Kiến Vi có nói chuyện này cho Lục Tri hay không, nhưng anh không biết hai người bọn họ đã ở bên nhau, tưởng là Hạ Kiến Vi còn đang theo đuổi Lục Tri, cảm thấy không cần thiết nên cũng không đề cập tới.
Trên tay Hạ Kiến Vi đeo băng tay màu đen, quỳ gối trước linh đường đốt tiền giấy, khi có người đến phúng viếng, anh sẽ đứng dậy cúi gập người với đối phương, sau đó nhận nến thơm và tiền giấy mà họ mang đến.
Trong linh đường thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc thút thít, Hạ Kiến Vi chết lặng lo liệu hậu sự ổn thỏa.
"Kiến Vi!" Diêm Hồng Phi vừa nhìn thấy Hạ Kiến Vi là hốc mắt đỏ hoe, Du Phinh Phinh mặc quần áo giản dị đứng bên cạnh anh ta.
Môi Hạ Kiến Vi khô nứt, anh không nhớ rõ hôm nay mình đã uống nước hay chưa, "Ừ, đi đốt ít tiền giấy cho ông nội đi."
Diêm Hồng Phi ôm chặt anh, khóc ướt đầu vai Hạ Kiến Vi, "Sao lại đột ngột như vậy..."
Hạ Kiến Vi vỗ lưng anh ta, "Cũng không quá đột ngột."
Du Phinh Phinh cảm thấy Hạ Kiến Vi quá bình tĩnh, nhưng hậu sự của ông nội Hạ cần Hạ Kiến Vi lo liệu, căn bản không có thời gian để anh đắm chìm trong bi thương.
Du Phinh Phinh kéo Diêm Hồng Phi ra, ôm Hạ Kiến Vi một cái, "Mặc dù lúc này nói gì với cậu cũng là dư thừa, nhưng người mất đã mất rồi, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống."
"Ừm." Hạ Kiến Vi ôm lại Du Phinh Phinh.
Du Phinh Phinh và Diêm Hồng Phi đi đốt tiền giấy cho Hạ Dĩ Lương, Diêm Hồng Phi khóc đến nấc lên, Du Phinh Phinh ở bên cạnh đưa khăn giấy cho anh ta, bản thân cũng nhỏ giọng khóc nức nở.
Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, Hạ Dĩ Lương đối xử với bọn họ rất tốt, giống như là ông nội của bọn họ vậy, khi đó bà nội Hạ còn sống, luôn nấu những món ăn ngon cho bọn họ.
Chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, cuối cùng Hạ Kiến Vi mới có thể nghỉ ngơi, Diêm Hồng Phi mới tìm được không gian để nói chuyện với Hạ Kiến Vi.
"Hôm nay cảm ơn tụi mày đã giúp đỡ, tao bận váng cả đầu nên quên liên lạc với nhà hàng." Hạ Kiến Vi chủ động mở miệng, nếu không nhờ Diêm Hồng Phi và Du Phinh thì e là người đến phúng viếng hôm nay không được ăn cơm.
"Mày khách sáo với tụi tao làm gì, mày có ngủ được giấc nào chưa? Trông mày tiều tụy quá." Diêm Hồng Phi nhìn màu môi tái nhợt của Hạ Kiến Vi, nhíu mày.
"Tối hôm qua ngủ rồi, yên tâm, tao không sao." Hạ Kiến Vi quỳ gối trước linh đường đốt tiền giấy, lát sau lại đứng lên đi thay những ngọn nến sắp cháy hết.
Diêm Hồng Phi và Du Phinh Phinh đều rất lo lắng cho Hạ Kiến Vi, Diêm Hồng Phi muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm Hạ Kiến Vi một hồi lâu.
"Kiến Vi, Lục Tri có biết không?" Diêm Hồng Phi biết chuyện Hạ Kiến Vi và Lục Tri ở bên nhau, anh ta nhìn dáng vẻ này của Hạ Kiến Vi, đoán chừng cũng không nhớ mà nói cho Lục Tri.
Quả nhiên Hạ Kiến Vi sững người, sau đó anh lắc đầu, "Em ấy phải làm thêm."
Diêm Hồng Phi nhíu mày, "Người thân của mày qua đời mà cậu ta phải làm thêm là sao? Cậu ta là bạn trai của mày, chẳng phải lúc này nên ở bên cạnh mày sao?"
Hạ Kiến Vi lắc đầu, "Em ấy còn nhỏ, không cần để em ấy gánh nặng như vậy. Tụi tao chỉ yêu đương chứ không phải kết hôn, không cần để em ấy gánh vác gia đình của tao."
Diêm Hồng Phi cảm thấy những lời của Hạ Kiến Vi không đúng, nhưng anh ta cẩn thận ngẫm lại, hình như nam nữ yêu nhau sẽ không dễ dàng đến nhà của đối phương cho tới khi đạt một mức nào đó, huống chi Hạ Kiến Vi và Lục Tri mới ở bên nhau không lâu.
Diêm Hồng Phi không thể nói, anh ta chỉ cảm thấy nếu bản thân quá đau khổ, nhất định mong rằng có người có thể bầu bạn bên mình.
Tình trạng sức khỏe của Hạ Dĩ Lương ngày càng sa sút, hai ngày trước bỗng nhiên ngất xỉu ra đất, miệng sùi bọt mép, khiến dì Hứa sợ hoảng hồn, vội vàng gọi xe cứu thương, sau đó liên lạc cho Hạ Kiến Vi.
Cũng may là người đã được cứu về, chỉ là thời gian tỉnh lại ngày càng ít, bác sĩ cũng nói không còn cách nào, trong khoảng thời gian cuối cùng này hãy ở cùng ông cụ nhiều.
Hạ Dĩ Lương kiên quyết muốn về nhà, không muốn ở lại bệnh viện, Hạ Kiến Vi và ba anh thương lượng một chút, vẫn là theo ý của Hạ Dĩ Lương, đón ông trở về.
"Đêm nay ba tới trông coi ông nội con, con đi ngủ một giấc đi, mới có mấy ngày mà con đã gầy đi nhiều như vậy rồi." Hạ Quang Nho vỗ vai Hạ Kiến Vi, nói.
Hạ Kiến Vi không ngủ được, anh vừa chìm vào giấc ngủ là sẽ mơ thấy ông nội mình ra đi, lập tức sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh.
"Con không mệt, không sao đâu, ba với mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con trông ông nội là được rồi." Hạ Kiến Vi lo lắng, anh phải trông Hạ Dĩ Lương mới yên tâm được.
Hạ Quang Nho cương quyết kéo Hạ Kiến Vi ra ngoài, "Con đi ngủ cho ba, con nhìn bộ dáng của mình bây giờ xem, ông nội con còn chưa đi mà con đã biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ."
Hạ Kiến Vi không nói lời nào, nhưng cũng không có ý muốn nhượng bộ, làm sao mà Hạ Quang Nho không biết đứa con trai này của mình là một cái xương cứng, "Kiến Vi, con nghe lời đi, ông nội con không muốn thấy con như vậy."
Hạ Kiến Vi nắm chặt tay, cau mày, đang lúc hai người giằng co không dứt thì điện thoại của Hạ Kiến Vi bỗng reo lên, anh cầm lên nhìn thì thấy là Lục Tri.
Hạ Quang Nho không biết là ai gọi điện cho Hạ Kiến Vi, nhưng tâm trạng vốn u ám của Hạ Kiến Vi nháy mắt được chuyển biến tốt đẹp.
Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ thằng bé này đang yêu?
Hạ Kiến Vi cầm điện thoại trở về phòng, lúc này mới bắt máy Lục Tri.
"Alo, tan làm rồi sao?"
Lục Tri đang làm thêm ở một quán cà phê, lúc này cũng gần đến thời gian cậu tan làm.
"Ừm, mới vừa tan ạ, đang trên đường về." Lục Tri mới ra khỏi quán cà phê, đang chuẩn bị đi đón xe buýt.
"Xin lỗi, hôm nay không thể đến đón em được.". truyện ngôn tình
Lục Tri cũng không để bụng, ngược lại cậu cảm thấy tâm trạng của Hạ Kiến Vi không đúng lắm, "Không sao, em có thể tự về."
Cậu dừng lại một chút mới nhẹ giọng hỏi: "Tâm trạng của chú không được tốt sao?"
Hạ Kiến Vi sửng sốt, rũ mi xuống, "Không có, tôi vừa giúp mẹ làm giàn hoa nên hơi mệt thôi."
Lục Tri nhất thời cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò anh phải nghỉ ngơi cho tốt, "Chú đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút, em không làm phiền chú nữa."
Hạ Kiến Vi không lên tiếng, Lục Tri cũng không cúp máy.
"Tri..."
Lục Tri nhẹ giọng đáp lại anh, "Hửm? Sao ạ?"
Giọng của cậu có thể nói là dịu dàng, Hạ Kiến Vi nhìn chằm chằm ngón tay của mình, lắc đầu, "Không có gì, em ngủ ngon."
"Chú ngủ ngon."
Lục Tri kết thúc cuộc gọi với Hạ Kiến Vi, đúng lúc có một chiếc xe buýt tới, cậu vội vàng đi lên.
Đây không phải là chuyến xe buýt cậu thường về nhà, mà là hướng đến một trung tâm mua sắm gần đó. Hôm nay cậu mới lãnh lương làm thêm gia sư với quán cà phê, giờ cậu đang định đi mua quà cho Hạ Kiến Vi.
Tưởng tượng đến dáng vẻ mừng như điên khi Hạ Kiến Vi nhận được quà, Lục Tri không kìm lòng được nhếch khóe môi.
Lúc từ trung tâm mua sắm đi ra, trời đã tối hẳn, ánh đèn rực rỡ trên đường thắp lên, đèn đuốc sáng trưng, trong tay Lục Tri xách một chiếc túi tinh xảo, đó là món quà cậu đã chọn cho Hạ Kiến Vi.
Dù cho tiền làm thêm còn dư lại không được bao nhiêu, nhưng trong lòng cậu vẫn vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Lục Tri mua món đồ đắt tiền như vậy, nhưng cậu cam tâm tình nguyện, không hề cảm thấy luyến tiếc.
Cậu nóng lòng muốn thấy dáng vẻ của Hạ Kiến Vi nhận được quà.
...
Hạ Kiến Vi ngồi trên giường, vẫn không nhúc nhích, trong tay cầm điện thoại, mà màn hình đã sớm tối đen.
Trời bên ngoài đã tối hẳn, Hạ Kiến Vi định thần lại, lúc đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa một cái mới phát hiện cơ thể mình hơi cứng ngắc.
Anh muốn gặp Lục Tri, muốn ôm Lục Tri một cái, nhưng anh không muốn Lục Tri không vui vì chuyện của mình, anh hy vọng Lục Tri ở bên anh là hạnh phúc, hơn nữa anh lớn tuổi hơn Lục Tri nhiều như vậy, theo lý thì nên che mưa chắn gió cho cậu, cậu mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.
Hạ Kiến Vi đi tắm một cái, tóc cũng không sấy khô mà uống hai viên thuốc ngủ, rồi leo lên giường đi ngủ.
Là một người trưởng thành, việc đầu tiên cần phải làm là tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng gây thêm phiền phức cho người khác, ba mẹ anh chăm sóc ông nội đã đủ mệt mỏi rồi, không nên lại lo thêm anh nữa.
Hạ Kiến Vi thiêm thiếp giấc nồng, anh đã có một giấc mơ, mơ thấy cây mận trong sân nhà mình đã chín, ông nội anh đứng dưới gốc cây mỉm cười với anh.
Hạ Kiến Vi chạy tới hỏi ông: "Ông nội, điều gì làm người cười vui vẻ như vậy?"
Hạ Dĩ Lương cười nói với anh: "Ông rất vui, ông muốn đi gặp Tiểu Nhu của ông."
Máu khắp người Hạ Kiến Vi đông lại, sống lưng lạnh toát, đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Anh như người chết đuối cuối cùng cũng bò lên được đất liền, thở hổn hển từng ngụm một, quần áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên trán toàn là mồ hôi mịn.
Hai chân Hạ Kiến Vi nhũn ra, bước chân không vững chạy vào phòng Hạ Dĩ Lương.
Bởi vì đứng dậy đột ngột nên hai mắt Hạ Kiến Vi tối sầm, anh vịn khung cửa đứng một lát, đợi cho tầm mắt rõ ràng lại rồi mới đẩy cửa ra đi vào.
Hạ Quang Nho nằm ngủ trên sô pha bên cạnh, trong phòng được thắp sáng bởi một ngọn đèn bàn nho nhỏ, nương theo ánh sáng mỏng manh, Hạ Kiến Vi đi về phía Hạ Dĩ Lương.
Kỳ tích, anh không hoảng hốt, cũng không sợ hãi, dường như anh đã có đáp án.
Hạ Dĩ Lương ra đi rất an yên, khóe môi hơi cong lên, dường như thật sự giống với những gì Hạ Kiến Vi thấy trong giấc mơ. Ông rất vui vẻ, ông sống một mình mười năm, rốt cuộc cũng có thể về bên người vợ yêu dấu của mình.
Hạ Kiến Vi đưa tay nắm lấy tay Hạ Dĩ Lương, tay ông vẫn còn độ ấm, giống như chỉ đang ngủ.
Hạ Kiến Vi gỡ nắm tay của ông ra, có một cặp nhẫn nằm trong lòng bàn tay của Hạ Dĩ Lương. Từ sau khi Phó Cảnh Nhu qua đời, ông đã cất nó đi, đó là nhẫn kết hôn của bọn họ.
Hạ Quang Nho cảm giác mình bị người nào đẩy một cái, ông mơ màng mở mắt, chỉ thấy một người đứng trước mặt mình, ngọn đèn bàn mờ tối không soi rõ nét mặt anh.
Hạ Quang Nho nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến lạnh nhạt của Hạ Kiến Vi, anh nói: "Ba, ông nội đi rồi."
Trong lòng Hạ Quang Nho vô cùng đau đớn, nước mắt bất ngờ trào ra không kìm được.
Tang lễ của Hạ Dĩ Lương được tổ chức rất khiêm tốn, nhưng người đến phúng viếng vẫn rất nhiều, vốn có người bên đài truyền hình tới muốn đưa tin về Hạ Dĩ Lương, nhưng đều bị Hạ Kiến Vi từ chối.
"Anh họ, phiền anh đưa ba mẹ em về nghỉ ngơi, bọn họ không chợp mắt cả đêm qua rồi." Hạ Kiến Vi gọi Dương Tinh Hà lại.
Dương Tinh Hà gật đầu đồng ý, do dự nhìn anh, nói: "Em cũng đừng cậy mạnh quá, bọn anh đều ở đây mà."
Hạ Kiến Vi lạnh nhạt đáp một tiếng, cũng không biết có nghe vào hay không.
Dương Tinh Hà thở dài một hơi, anh vốn muốn hỏi Hạ Kiến Vi có nói chuyện này cho Lục Tri hay không, nhưng anh không biết hai người bọn họ đã ở bên nhau, tưởng là Hạ Kiến Vi còn đang theo đuổi Lục Tri, cảm thấy không cần thiết nên cũng không đề cập tới.
Trên tay Hạ Kiến Vi đeo băng tay màu đen, quỳ gối trước linh đường đốt tiền giấy, khi có người đến phúng viếng, anh sẽ đứng dậy cúi gập người với đối phương, sau đó nhận nến thơm và tiền giấy mà họ mang đến.
Trong linh đường thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc thút thít, Hạ Kiến Vi chết lặng lo liệu hậu sự ổn thỏa.
"Kiến Vi!" Diêm Hồng Phi vừa nhìn thấy Hạ Kiến Vi là hốc mắt đỏ hoe, Du Phinh Phinh mặc quần áo giản dị đứng bên cạnh anh ta.
Môi Hạ Kiến Vi khô nứt, anh không nhớ rõ hôm nay mình đã uống nước hay chưa, "Ừ, đi đốt ít tiền giấy cho ông nội đi."
Diêm Hồng Phi ôm chặt anh, khóc ướt đầu vai Hạ Kiến Vi, "Sao lại đột ngột như vậy..."
Hạ Kiến Vi vỗ lưng anh ta, "Cũng không quá đột ngột."
Du Phinh Phinh cảm thấy Hạ Kiến Vi quá bình tĩnh, nhưng hậu sự của ông nội Hạ cần Hạ Kiến Vi lo liệu, căn bản không có thời gian để anh đắm chìm trong bi thương.
Du Phinh Phinh kéo Diêm Hồng Phi ra, ôm Hạ Kiến Vi một cái, "Mặc dù lúc này nói gì với cậu cũng là dư thừa, nhưng người mất đã mất rồi, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống."
"Ừm." Hạ Kiến Vi ôm lại Du Phinh Phinh.
Du Phinh Phinh và Diêm Hồng Phi đi đốt tiền giấy cho Hạ Dĩ Lương, Diêm Hồng Phi khóc đến nấc lên, Du Phinh Phinh ở bên cạnh đưa khăn giấy cho anh ta, bản thân cũng nhỏ giọng khóc nức nở.
Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, Hạ Dĩ Lương đối xử với bọn họ rất tốt, giống như là ông nội của bọn họ vậy, khi đó bà nội Hạ còn sống, luôn nấu những món ăn ngon cho bọn họ.
Chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, cuối cùng Hạ Kiến Vi mới có thể nghỉ ngơi, Diêm Hồng Phi mới tìm được không gian để nói chuyện với Hạ Kiến Vi.
"Hôm nay cảm ơn tụi mày đã giúp đỡ, tao bận váng cả đầu nên quên liên lạc với nhà hàng." Hạ Kiến Vi chủ động mở miệng, nếu không nhờ Diêm Hồng Phi và Du Phinh thì e là người đến phúng viếng hôm nay không được ăn cơm.
"Mày khách sáo với tụi tao làm gì, mày có ngủ được giấc nào chưa? Trông mày tiều tụy quá." Diêm Hồng Phi nhìn màu môi tái nhợt của Hạ Kiến Vi, nhíu mày.
"Tối hôm qua ngủ rồi, yên tâm, tao không sao." Hạ Kiến Vi quỳ gối trước linh đường đốt tiền giấy, lát sau lại đứng lên đi thay những ngọn nến sắp cháy hết.
Diêm Hồng Phi và Du Phinh Phinh đều rất lo lắng cho Hạ Kiến Vi, Diêm Hồng Phi muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm Hạ Kiến Vi một hồi lâu.
"Kiến Vi, Lục Tri có biết không?" Diêm Hồng Phi biết chuyện Hạ Kiến Vi và Lục Tri ở bên nhau, anh ta nhìn dáng vẻ này của Hạ Kiến Vi, đoán chừng cũng không nhớ mà nói cho Lục Tri.
Quả nhiên Hạ Kiến Vi sững người, sau đó anh lắc đầu, "Em ấy phải làm thêm."
Diêm Hồng Phi nhíu mày, "Người thân của mày qua đời mà cậu ta phải làm thêm là sao? Cậu ta là bạn trai của mày, chẳng phải lúc này nên ở bên cạnh mày sao?"
Hạ Kiến Vi lắc đầu, "Em ấy còn nhỏ, không cần để em ấy gánh nặng như vậy. Tụi tao chỉ yêu đương chứ không phải kết hôn, không cần để em ấy gánh vác gia đình của tao."
Diêm Hồng Phi cảm thấy những lời của Hạ Kiến Vi không đúng, nhưng anh ta cẩn thận ngẫm lại, hình như nam nữ yêu nhau sẽ không dễ dàng đến nhà của đối phương cho tới khi đạt một mức nào đó, huống chi Hạ Kiến Vi và Lục Tri mới ở bên nhau không lâu.
Diêm Hồng Phi không thể nói, anh ta chỉ cảm thấy nếu bản thân quá đau khổ, nhất định mong rằng có người có thể bầu bạn bên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất