Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây
Chương 62: Vị hôn phu là cái gì?!
Hôm nay Lục Tri phải đi dạy thêm cho người ta nên đã dậy từ sáng sớm. Khi thấy bữa sáng bày trên bàn, cậu có hơi suy tư, chắc là hôm nay Lục Thâm không đi dạy.
Hiện tại đã là tháng bảy, trường của Lục Thâm đã nghỉ hè, mỗi khi trường học vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì Lục Thâm sẽ đến cơ sở giáo dục để dạy thêm, hôm nay là ngày nghỉ của y.
"Ba thay ca ạ? Sao lại dậy sớm vậy?" Lục Tri vào phòng bếp múc một chén cháo, đi ra ngoài.
Lục Thâm đang ăn bữa sáng, y nuốt bánh bao xuống, nói: "Không phải, ba chồng của hiệu trưởng Dương qua đời, lát nữa ba phải đến đó một chuyến."
Chén cháo trong tay Lục Tri choang một tiếng vỡ thành mảnh nhỏ, cháo trong chén đều đổ xuống đất.
"Ba vừa nói gì?"
Lục Thâm không hiểu sao Lục Tri lại kích động như vậy, thậm chí còn làm rơi cả chén, từ trước đến nay cậu luôn trầm ổn, không biểu hiện vui buồn.
Thật ra là hôm nay Lục Thâm phải đi cùng với Chương Cư Bạch, nhà Chương Cư Bạch và ông nội Hạ Kiến Vi là hàng xóm, mặc dù Chương Cư Bạch bị thương, nhưng đang hồi phục, thế nào cũng phải đi một chuyến.
Với lại đó là ba chồng của hiệu trưởng Dương, hiệu trưởng Dương đối xử với Lục Thâm rất tốt, đúng lúc Lục Thâm cùng đường với Chương Cư Bạch.
"Thường ngày con có quan hệ tốt với Kiến Vi, con dạy thêm xong cũng dành thời gian đi thăm cậu ấy đi." Lục Thâm nhớ ngày thường Hạ Kiến Vi có quan hệ rất tốt với Lục Tri, hai người thường xuyên cùng đi ra ngoài chơi, phản ứng của Lục Tri lớn như vậy cũng có thể hiểu được.
Đầu óc Lục Tri hơi loạn, chuyện lớn như vậy sao Hạ Kiến Vi không nói cho cậu biết?
Cậu nhớ tới khi trước mình đến gặp ông nội của Hạ Kiến Vi, ông nội Hạ Kiến Vi còn bảo cậu hái ít hoa mang về, ông cụ hiền từ như thế vậy mà đã đi rồi.
Lục Tri lắc đầu, hẳn là bây giờ Hạ Kiến Vi rất bận, không kịp liên lạc với cậu cũng là chuyện bình thường.
Lục Tri bỗng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Ba, con đến đó với ba."
Lục Thâm bị ánh mắt của cậu làm cho kinh ngạc, y cứ cảm thấy như mình đã chạm đến một thông tin rất quan trọng, nhưng ý nghĩ tiếp theo lướt qua nhanh đến mức làm y không nắm bắt được.
Lục Tri gọi điện cho phụ huynh đứa trẻ cậu dạy thêm xin nghỉ, rồi cùng Lục Thâm ra tiểu khu, một chiếc siêu xe hạng sang đang đậu ở cổng tiểu khu.
Lục Tri nhìn Lục Thâm, tai Lục Thâm đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, Chương Cư Bạch cùng đường với chúng ta."
Lúc này Lục Tri mới hiểu, thì ra là mình quấy rầy thế giới hai người của anh Chương và ba mình.
Lục Thâm vừa đi tới trước cửa xe thì cửa xe đã bị người mở ra từ bên trong, một bàn tay thon dài trắng bệch vươn ra, kéo Lục Thâm vào.
Lục Thâm cảm thấy sau lưng ấm nóng, bản thân đâm vào lồng ngực Chương Cư Bạch, y sợ mình đè trúng vết thương của Chương Cư Bạch nên vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng eo lại bị Chương Cư Bạch ôm chặt lấy.
Chương Cư Bạch cúi đầu hít một hơi sau cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của y, sau đó đặt xuống một nụ hôn.
"Thầy Lục, tôi đã đợi anh rất lâu rồi."
Khuôn mặt trắng ngần của Lục Thâm hoàn toàn đỏ bừng, "Cậu buông tôi ra trước đã, Tri còn đang ở đây."
Lúc này Chương Cư Bạch mới ngẩng đầu, thấy Lục Tri đứng trước cửa xe nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng hắn cũng không buông tay, mà cười chào hỏi với Lục Tri, "Chào buổi sáng, Tri, mau lên đây."
Lục Tri lễ phép gật đầu, nói: "Chào buổi sáng, anh Chương, phiền anh chở chúng tôi một đoạn."
"Không phiền, tôi rất sẵn lòng."
Chương Cư Bạch thích Lục Thâm, nhưng lại không có ý yêu ai yêu cả đường đi lối về với Lục Tri. Hắn vạch ra ranh giới rất rõ ràng, hắn sẽ đối xử tốt với Lục Tri về mặt vật chất, nhưng nếu nói đối đãi với Lục Tri như con ruột thì Chương Cư Bạch không làm được. Dẫu sao dù Lục Thâm có thể sinh con, hắn cũng không muốn có một người dư thừa xen vào giữa hắn và Lục Thâm, Lục Thâm có một mình hắn là đủ rồi.
Lục Tri ưỡn lưng thẳng tắp, ngồi một bên giống như một pho tượng điêu khắc.
Chương Cư Bạch cũng không muốn thật sự chọc giận Lục Thâm, lúc này mới buông y ra, để y ngồi bên cạnh chứ không phải là trên đùi mình. Dù sao thì quan hệ giữa hắn và Lục Thâm gần đây mới dịu lại, hắn cũng không muốn trở lại trước khi giải phóng.
Nhưng dù vậy, tay Chương Cư Bạch cũng không thành thật đặt trên eo Lục Thâm.
Lục Thâm hết cách với hắn, biết hắn nhượng bộ như vậy đã rất không dễ dàng, nhưng Lục Tri đang ở bên cạnh y, khiến y không khỏi đỏ bừng mặt già.
Lục Tri có thể nhìn ra giữa ba mình và Chương Cư Bạch là có tình cảm, chỉ cần ba cậu hạnh phúc thì cậu cũng sẽ không để ý. Nhưng nếu Chương Cư Bạch dám làm chuyện gì có lỗi với ba cậu thì Lục Tri nhất định sẽ đánh hắn đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Chương Cư Bạch không biết, chỉ cần mình sơ ý một chút là rất có khả năng sẽ bị Lục Tri chỉnh đốn, còn vô cùng vui vẻ cọ lên người Lục Thâm, Lục Thâm vừa cử động là hắn sẽ nhe răng trợn mắt nói vết thương của mình lại đau, cần phải thân mật với Lục Thâm mới có thể giảm bớt.
Lục Thâm biết rõ tên nhóc này nói bậy, nhưng vừa nghe thấy Chương Cư Bạch kêu đau là y không khỏi hoảng hốt, thật sự bị Chương Cư Bạch ăn không còn một mẩu.
...
"Kiến Vi, đây là giám đốc Bảo tàng tỉnh, giám đốc Tôn." Hạ Quang Nho dẫn theo một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi tới.
"Cháu chính là cháu trai yêu quý của ông Hạ - Hạ Kiến Vi nhỉ, bác thường nghe ông Hạ nhắc tới cháu." Năm xưa giám đốc Tôn từng được Hạ Dĩ Lương giúp đỡ, vẫn luôn khắc ghi trong lòng, lúc này mới dành thời gian trong bộn bề công việc đến phúng viếng.
Hạ Kiến Vi bắt tay với đối phương, thái độ đúng mực, "Ông nội của cháu khi còn sống cũng có nhắc tới ngài với cháu, nói giám đốc Tôn cẩn trọng, tuân thủ chức trách nghiêm ngặt."
Giám đốc Tôn xua tay, tỏ ý đi thắp nén hương và đốt ít tiền giấy cho Hạ Dĩ Lương.
"Kiến Vi, ông Chương trễ chút sẽ qua tới." Hạ Quang Nho nhắc nhở.
Hạ Kiến Vi gật đầu, "Vâng, con biết rồi, ba với mẹ đừng bận tâm."
Hạ Quang Nho nhìn đứa con trai một mình gánh vác mọi chuyện của mình, vừa tự hào vừa chua xót. Đứa nhỏ này có chuyện gì trong lòng cũng sẽ không nói với hai vợ chồng bọn họ, lúc trước khi Hạ Dĩ Lương và Phó Cảnh Nhu còn trên đời, tốt xấu gì Hạ Kiến Vi cũng có người tâm sự, hiện tại cả Hạ Dĩ Lương cũng đã đi rồi, thế gian này còn có ai có thể cho anh mở rộng cửa lòng.
Nhắc tới cũng là gậy ông đập lưng ông, khi Hạ Kiến Vi còn nhỏ, ông và vợ đi hỗ trợ dạy học xa nhà, chưa từng bầu bạn bên cạnh Hạ Kiến Vi, chờ đến khi bọn họ trở về thì Hạ Kiến Vi đã trưởng thành, căn bản không cần cha mẹ nữa, anh có ông bà nội như vậy là đủ rồi. Bọn họ mất thời gian mười mấy năm để cải thiện quan hệ giữa mình và Hạ Kiến Vi, đáng tiếc bên dưới gia đình nhìn như hòa thuận lại có một bức tường cao không thể phá vỡ.
Đó là bức tường trong trái tim của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi và Hạ Quang Nho nói chuyện một lát thì giám đốc Tôn cũng vừa lúc đốt xong tiền giấy đi ra. Công việc của ông bận rộn, đi một chuyến này cũng là vất vả lắm mới rút ra được thời gian, đang định đi thì Hạ Kiến Vi gọi lại.
"Giám đốc Tôn, xin dừng bước, cháu có chút việc muốn nói với ngài." Hạ Kiến Vi vội vàng gọi giám đốc Tôn lại.
Giám đốc Tôn không hiểu sao nhưng vẫn từ ái đi đến trước mặt Hạ Kiến Vi. Ông nghĩ tiểu bối này có chuyện gì cần mình giúp đỡ, nể mặt ông Hạ nên ông không ngại giúp một tay.
"Ông nội của cháu trước khi lâm chung có dặn dò, toàn bộ đồ cổ ông nội cất giữ đều quyên góp cho bảo tàng, không biết khi nào ngài có thời gian thì có thể đến đây một chuyến."
Giám đốc Tôn trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Hạ Kiến Vi, thậm chí ông còn cho rằng mình nghe lầm.
Chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống này, vậy mà lại thật sự đập trúng ông?
Giám đốc Tôn kích động giữ chặt tay Hạ Kiến Vi nói: "Cháu... Cháu nói thật sao?"
Hạ Kiến Vi bình tĩnh gật đầu, "Vâng, ông nội nói những món đồ cổ này nên để nhiều người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chúng."
"Ông Hạ thật là cao thượng." Giám đốc Tôn vừa kích động vừa cảm động, hốc mắt lại đỏ hoe.
Tiễn giám đốc Tôn ra về, Hạ Kiến Vi xoay người đi đến linh đường, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi mình.
"Kiến Vi."
Hạ Kiến Vi quay đầu nhìn thì thấy là Chương Cư Bạch và Lục Thâm, mà người đi phía sau rõ ràng chính là Lục Tri.
Hạ Kiến Vi mở to hai mắt, hiển nhiên có chút không thể tin được Lục Tri sẽ xuất hiện ở đây.
Cổ họng anh thắt lại, nhất thời không thốt nên lời.
Lục Thâm đỡ Chương Cư Bạch đi tới trước mặt Hạ Kiến Vi, Chương Cư Bạch vỗ vai anh, nói: "Nén bi thương, có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ việc mở miệng."
Hạ Kiến Vi cứng đờ người lấy lại tinh thần, "Ừ, tôi dẫn mọi người qua đó."
Hạ Kiến Vi đi một mình ở phía sau, anh có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lục Tri, nhưng anh chỉ có thể căng da đầu đi tới trước, hoảng loạn đến mức không biết nên nói gì với cậu.
Lục Thâm đỡ Chương Cư Bạch đi đốt tiền giấy cho Hạ Dĩ Lương, Hạ Kiến Vi đứng ở một bên, anh có cảm giác tay mình bị kéo một cái, ngay sau đó một bàn tay hơi mát lạnh nắm chặt lấy tay anh.
Trong lòng Hạ Kiến Vi chấn động, tầm mắt dần mơ hồ, Lục Tri không nói cũng không hỏi gì cả, cậu chỉ nắm tay mình như lẽ đương nhiên, quang minh lỗi lạc, không có một tia chùn bước.
Là anh xem nhẹ Lục Tri, thiếu niên của anh là một cây bạch dương nhỏ, kiên cường bất khuất, ấm áp sáng ngời.
Lúc Chương Cư Bạch đứng dậy, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy đôi tay nắm chặt của Lục Tri và Hạ Kiến Vi, sau phút chốc kinh ngạc, Chương Cư Bạch sáng tỏ, thì ra là thế, người mà Hạ Kiến Vi nhìn trúng chưa từng là Lục Thâm, mà là Lục Tri.
Chương Cư Bạch khẽ nhếch khóe môi, thật là thú vị.
Dương Bội Nghi thấy Lục Thâm tới, kéo y lại nói chuyện một hồi lâu, bà tưởng rằng Lục Thâm có thể tới là vì y và Hạ Kiến Vi có tiến triển, mây đen giăng đầy nỗi lòng cuối cùng cũng ló một tia sáng.
"Dì Dương."
Dương Bội Nghi nghe tiếng nhìn sang thì thấy là Chương Cư Bạch, thấy bộ dáng môi tái nhợt, khí sắc rất không tốt của hắn, lo lắng hỏi: "Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Chương Cư Bạch đi tới, dưới chân bị vấp một cái, khiến Lục Thâm sợ tới mức vội vàng ôm lấy hắn, "Sao vậy? Có phải vết thương lại đau không? Đã bảo cậu đừng lộn xộn rồi mà cậu cứ phải đứng lên."
Chương Cư Bạch mỉm cười, nói: "Đừng tức giận, tôi không sao, không đau lắm."
Dương Bội Nghi vốn còn quan tâm Chương Cư Bạch có phải bị bệnh hay không, nhưng nhìn bầu không khí này giữa Chương Cư Bạch và Lục Thâm, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp. Không phải Lục Thâm là đối tượng xem mắt của Kiến Vi sao? Sao lại qua lại với Chương Cư Bạch rồi?
"Cư Bạch, cháu bị thương sao?"
Chương Cư Bạch gật đầu nói: "Vâng, mấy ngày trước không cẩn thận bị kẻ xấu đâm một nhát, phải làm một ca tiểu phẫu, đã hồi phục rồi ạ."
Nhà Hạ Kiến Vi và nhà Chương Cư Bạch có quan hệ mật thiết với nhau, không cần phải giấu Dương Bội Nghi, với lại cũng không giấu được.
Dương Bội Nghi sợ tới mức không nhẹ, vội vàng đỡ Chương Cư Bạch ngồi xuống, "Cháu cũng thật là, bị bệnh thì phải ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, ông nội Hạ của cháu cũng sẽ không trách cháu không tới gặp ông."
Chương Cư Bạch nắm tay Lục Thâm, rồi nói với Dương Bội Nghi: "Dù sao cháu cũng muốn tới tiễn ông nội Hạ. Vả lại để Thâm Thâm đến nơi lạ một mình cháu cũng không yên tâm."
Lục Thâm nghe hắn gọi cái gì mà Thâm Thâm, lập tức nổi ga gà.
Vẻ mặt Dương Bội Nghi đơ ra, "Cháu với Tiểu Lục?"
Chương Cư Bạch cười nói: "Kiến Vi không nói cho dì sao? Thâm Thâm là vị hôn phu của cháu."
Lục Thâm và Dương Bội Nghi đồng thời mở to hai mắt, vị hôn phu là cái gì?!
Hiện tại đã là tháng bảy, trường của Lục Thâm đã nghỉ hè, mỗi khi trường học vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì Lục Thâm sẽ đến cơ sở giáo dục để dạy thêm, hôm nay là ngày nghỉ của y.
"Ba thay ca ạ? Sao lại dậy sớm vậy?" Lục Tri vào phòng bếp múc một chén cháo, đi ra ngoài.
Lục Thâm đang ăn bữa sáng, y nuốt bánh bao xuống, nói: "Không phải, ba chồng của hiệu trưởng Dương qua đời, lát nữa ba phải đến đó một chuyến."
Chén cháo trong tay Lục Tri choang một tiếng vỡ thành mảnh nhỏ, cháo trong chén đều đổ xuống đất.
"Ba vừa nói gì?"
Lục Thâm không hiểu sao Lục Tri lại kích động như vậy, thậm chí còn làm rơi cả chén, từ trước đến nay cậu luôn trầm ổn, không biểu hiện vui buồn.
Thật ra là hôm nay Lục Thâm phải đi cùng với Chương Cư Bạch, nhà Chương Cư Bạch và ông nội Hạ Kiến Vi là hàng xóm, mặc dù Chương Cư Bạch bị thương, nhưng đang hồi phục, thế nào cũng phải đi một chuyến.
Với lại đó là ba chồng của hiệu trưởng Dương, hiệu trưởng Dương đối xử với Lục Thâm rất tốt, đúng lúc Lục Thâm cùng đường với Chương Cư Bạch.
"Thường ngày con có quan hệ tốt với Kiến Vi, con dạy thêm xong cũng dành thời gian đi thăm cậu ấy đi." Lục Thâm nhớ ngày thường Hạ Kiến Vi có quan hệ rất tốt với Lục Tri, hai người thường xuyên cùng đi ra ngoài chơi, phản ứng của Lục Tri lớn như vậy cũng có thể hiểu được.
Đầu óc Lục Tri hơi loạn, chuyện lớn như vậy sao Hạ Kiến Vi không nói cho cậu biết?
Cậu nhớ tới khi trước mình đến gặp ông nội của Hạ Kiến Vi, ông nội Hạ Kiến Vi còn bảo cậu hái ít hoa mang về, ông cụ hiền từ như thế vậy mà đã đi rồi.
Lục Tri lắc đầu, hẳn là bây giờ Hạ Kiến Vi rất bận, không kịp liên lạc với cậu cũng là chuyện bình thường.
Lục Tri bỗng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Ba, con đến đó với ba."
Lục Thâm bị ánh mắt của cậu làm cho kinh ngạc, y cứ cảm thấy như mình đã chạm đến một thông tin rất quan trọng, nhưng ý nghĩ tiếp theo lướt qua nhanh đến mức làm y không nắm bắt được.
Lục Tri gọi điện cho phụ huynh đứa trẻ cậu dạy thêm xin nghỉ, rồi cùng Lục Thâm ra tiểu khu, một chiếc siêu xe hạng sang đang đậu ở cổng tiểu khu.
Lục Tri nhìn Lục Thâm, tai Lục Thâm đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, Chương Cư Bạch cùng đường với chúng ta."
Lúc này Lục Tri mới hiểu, thì ra là mình quấy rầy thế giới hai người của anh Chương và ba mình.
Lục Thâm vừa đi tới trước cửa xe thì cửa xe đã bị người mở ra từ bên trong, một bàn tay thon dài trắng bệch vươn ra, kéo Lục Thâm vào.
Lục Thâm cảm thấy sau lưng ấm nóng, bản thân đâm vào lồng ngực Chương Cư Bạch, y sợ mình đè trúng vết thương của Chương Cư Bạch nên vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng eo lại bị Chương Cư Bạch ôm chặt lấy.
Chương Cư Bạch cúi đầu hít một hơi sau cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của y, sau đó đặt xuống một nụ hôn.
"Thầy Lục, tôi đã đợi anh rất lâu rồi."
Khuôn mặt trắng ngần của Lục Thâm hoàn toàn đỏ bừng, "Cậu buông tôi ra trước đã, Tri còn đang ở đây."
Lúc này Chương Cư Bạch mới ngẩng đầu, thấy Lục Tri đứng trước cửa xe nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng hắn cũng không buông tay, mà cười chào hỏi với Lục Tri, "Chào buổi sáng, Tri, mau lên đây."
Lục Tri lễ phép gật đầu, nói: "Chào buổi sáng, anh Chương, phiền anh chở chúng tôi một đoạn."
"Không phiền, tôi rất sẵn lòng."
Chương Cư Bạch thích Lục Thâm, nhưng lại không có ý yêu ai yêu cả đường đi lối về với Lục Tri. Hắn vạch ra ranh giới rất rõ ràng, hắn sẽ đối xử tốt với Lục Tri về mặt vật chất, nhưng nếu nói đối đãi với Lục Tri như con ruột thì Chương Cư Bạch không làm được. Dẫu sao dù Lục Thâm có thể sinh con, hắn cũng không muốn có một người dư thừa xen vào giữa hắn và Lục Thâm, Lục Thâm có một mình hắn là đủ rồi.
Lục Tri ưỡn lưng thẳng tắp, ngồi một bên giống như một pho tượng điêu khắc.
Chương Cư Bạch cũng không muốn thật sự chọc giận Lục Thâm, lúc này mới buông y ra, để y ngồi bên cạnh chứ không phải là trên đùi mình. Dù sao thì quan hệ giữa hắn và Lục Thâm gần đây mới dịu lại, hắn cũng không muốn trở lại trước khi giải phóng.
Nhưng dù vậy, tay Chương Cư Bạch cũng không thành thật đặt trên eo Lục Thâm.
Lục Thâm hết cách với hắn, biết hắn nhượng bộ như vậy đã rất không dễ dàng, nhưng Lục Tri đang ở bên cạnh y, khiến y không khỏi đỏ bừng mặt già.
Lục Tri có thể nhìn ra giữa ba mình và Chương Cư Bạch là có tình cảm, chỉ cần ba cậu hạnh phúc thì cậu cũng sẽ không để ý. Nhưng nếu Chương Cư Bạch dám làm chuyện gì có lỗi với ba cậu thì Lục Tri nhất định sẽ đánh hắn đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Chương Cư Bạch không biết, chỉ cần mình sơ ý một chút là rất có khả năng sẽ bị Lục Tri chỉnh đốn, còn vô cùng vui vẻ cọ lên người Lục Thâm, Lục Thâm vừa cử động là hắn sẽ nhe răng trợn mắt nói vết thương của mình lại đau, cần phải thân mật với Lục Thâm mới có thể giảm bớt.
Lục Thâm biết rõ tên nhóc này nói bậy, nhưng vừa nghe thấy Chương Cư Bạch kêu đau là y không khỏi hoảng hốt, thật sự bị Chương Cư Bạch ăn không còn một mẩu.
...
"Kiến Vi, đây là giám đốc Bảo tàng tỉnh, giám đốc Tôn." Hạ Quang Nho dẫn theo một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi tới.
"Cháu chính là cháu trai yêu quý của ông Hạ - Hạ Kiến Vi nhỉ, bác thường nghe ông Hạ nhắc tới cháu." Năm xưa giám đốc Tôn từng được Hạ Dĩ Lương giúp đỡ, vẫn luôn khắc ghi trong lòng, lúc này mới dành thời gian trong bộn bề công việc đến phúng viếng.
Hạ Kiến Vi bắt tay với đối phương, thái độ đúng mực, "Ông nội của cháu khi còn sống cũng có nhắc tới ngài với cháu, nói giám đốc Tôn cẩn trọng, tuân thủ chức trách nghiêm ngặt."
Giám đốc Tôn xua tay, tỏ ý đi thắp nén hương và đốt ít tiền giấy cho Hạ Dĩ Lương.
"Kiến Vi, ông Chương trễ chút sẽ qua tới." Hạ Quang Nho nhắc nhở.
Hạ Kiến Vi gật đầu, "Vâng, con biết rồi, ba với mẹ đừng bận tâm."
Hạ Quang Nho nhìn đứa con trai một mình gánh vác mọi chuyện của mình, vừa tự hào vừa chua xót. Đứa nhỏ này có chuyện gì trong lòng cũng sẽ không nói với hai vợ chồng bọn họ, lúc trước khi Hạ Dĩ Lương và Phó Cảnh Nhu còn trên đời, tốt xấu gì Hạ Kiến Vi cũng có người tâm sự, hiện tại cả Hạ Dĩ Lương cũng đã đi rồi, thế gian này còn có ai có thể cho anh mở rộng cửa lòng.
Nhắc tới cũng là gậy ông đập lưng ông, khi Hạ Kiến Vi còn nhỏ, ông và vợ đi hỗ trợ dạy học xa nhà, chưa từng bầu bạn bên cạnh Hạ Kiến Vi, chờ đến khi bọn họ trở về thì Hạ Kiến Vi đã trưởng thành, căn bản không cần cha mẹ nữa, anh có ông bà nội như vậy là đủ rồi. Bọn họ mất thời gian mười mấy năm để cải thiện quan hệ giữa mình và Hạ Kiến Vi, đáng tiếc bên dưới gia đình nhìn như hòa thuận lại có một bức tường cao không thể phá vỡ.
Đó là bức tường trong trái tim của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi và Hạ Quang Nho nói chuyện một lát thì giám đốc Tôn cũng vừa lúc đốt xong tiền giấy đi ra. Công việc của ông bận rộn, đi một chuyến này cũng là vất vả lắm mới rút ra được thời gian, đang định đi thì Hạ Kiến Vi gọi lại.
"Giám đốc Tôn, xin dừng bước, cháu có chút việc muốn nói với ngài." Hạ Kiến Vi vội vàng gọi giám đốc Tôn lại.
Giám đốc Tôn không hiểu sao nhưng vẫn từ ái đi đến trước mặt Hạ Kiến Vi. Ông nghĩ tiểu bối này có chuyện gì cần mình giúp đỡ, nể mặt ông Hạ nên ông không ngại giúp một tay.
"Ông nội của cháu trước khi lâm chung có dặn dò, toàn bộ đồ cổ ông nội cất giữ đều quyên góp cho bảo tàng, không biết khi nào ngài có thời gian thì có thể đến đây một chuyến."
Giám đốc Tôn trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Hạ Kiến Vi, thậm chí ông còn cho rằng mình nghe lầm.
Chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống này, vậy mà lại thật sự đập trúng ông?
Giám đốc Tôn kích động giữ chặt tay Hạ Kiến Vi nói: "Cháu... Cháu nói thật sao?"
Hạ Kiến Vi bình tĩnh gật đầu, "Vâng, ông nội nói những món đồ cổ này nên để nhiều người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chúng."
"Ông Hạ thật là cao thượng." Giám đốc Tôn vừa kích động vừa cảm động, hốc mắt lại đỏ hoe.
Tiễn giám đốc Tôn ra về, Hạ Kiến Vi xoay người đi đến linh đường, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi mình.
"Kiến Vi."
Hạ Kiến Vi quay đầu nhìn thì thấy là Chương Cư Bạch và Lục Thâm, mà người đi phía sau rõ ràng chính là Lục Tri.
Hạ Kiến Vi mở to hai mắt, hiển nhiên có chút không thể tin được Lục Tri sẽ xuất hiện ở đây.
Cổ họng anh thắt lại, nhất thời không thốt nên lời.
Lục Thâm đỡ Chương Cư Bạch đi tới trước mặt Hạ Kiến Vi, Chương Cư Bạch vỗ vai anh, nói: "Nén bi thương, có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ việc mở miệng."
Hạ Kiến Vi cứng đờ người lấy lại tinh thần, "Ừ, tôi dẫn mọi người qua đó."
Hạ Kiến Vi đi một mình ở phía sau, anh có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lục Tri, nhưng anh chỉ có thể căng da đầu đi tới trước, hoảng loạn đến mức không biết nên nói gì với cậu.
Lục Thâm đỡ Chương Cư Bạch đi đốt tiền giấy cho Hạ Dĩ Lương, Hạ Kiến Vi đứng ở một bên, anh có cảm giác tay mình bị kéo một cái, ngay sau đó một bàn tay hơi mát lạnh nắm chặt lấy tay anh.
Trong lòng Hạ Kiến Vi chấn động, tầm mắt dần mơ hồ, Lục Tri không nói cũng không hỏi gì cả, cậu chỉ nắm tay mình như lẽ đương nhiên, quang minh lỗi lạc, không có một tia chùn bước.
Là anh xem nhẹ Lục Tri, thiếu niên của anh là một cây bạch dương nhỏ, kiên cường bất khuất, ấm áp sáng ngời.
Lúc Chương Cư Bạch đứng dậy, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy đôi tay nắm chặt của Lục Tri và Hạ Kiến Vi, sau phút chốc kinh ngạc, Chương Cư Bạch sáng tỏ, thì ra là thế, người mà Hạ Kiến Vi nhìn trúng chưa từng là Lục Thâm, mà là Lục Tri.
Chương Cư Bạch khẽ nhếch khóe môi, thật là thú vị.
Dương Bội Nghi thấy Lục Thâm tới, kéo y lại nói chuyện một hồi lâu, bà tưởng rằng Lục Thâm có thể tới là vì y và Hạ Kiến Vi có tiến triển, mây đen giăng đầy nỗi lòng cuối cùng cũng ló một tia sáng.
"Dì Dương."
Dương Bội Nghi nghe tiếng nhìn sang thì thấy là Chương Cư Bạch, thấy bộ dáng môi tái nhợt, khí sắc rất không tốt của hắn, lo lắng hỏi: "Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Chương Cư Bạch đi tới, dưới chân bị vấp một cái, khiến Lục Thâm sợ tới mức vội vàng ôm lấy hắn, "Sao vậy? Có phải vết thương lại đau không? Đã bảo cậu đừng lộn xộn rồi mà cậu cứ phải đứng lên."
Chương Cư Bạch mỉm cười, nói: "Đừng tức giận, tôi không sao, không đau lắm."
Dương Bội Nghi vốn còn quan tâm Chương Cư Bạch có phải bị bệnh hay không, nhưng nhìn bầu không khí này giữa Chương Cư Bạch và Lục Thâm, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp. Không phải Lục Thâm là đối tượng xem mắt của Kiến Vi sao? Sao lại qua lại với Chương Cư Bạch rồi?
"Cư Bạch, cháu bị thương sao?"
Chương Cư Bạch gật đầu nói: "Vâng, mấy ngày trước không cẩn thận bị kẻ xấu đâm một nhát, phải làm một ca tiểu phẫu, đã hồi phục rồi ạ."
Nhà Hạ Kiến Vi và nhà Chương Cư Bạch có quan hệ mật thiết với nhau, không cần phải giấu Dương Bội Nghi, với lại cũng không giấu được.
Dương Bội Nghi sợ tới mức không nhẹ, vội vàng đỡ Chương Cư Bạch ngồi xuống, "Cháu cũng thật là, bị bệnh thì phải ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, ông nội Hạ của cháu cũng sẽ không trách cháu không tới gặp ông."
Chương Cư Bạch nắm tay Lục Thâm, rồi nói với Dương Bội Nghi: "Dù sao cháu cũng muốn tới tiễn ông nội Hạ. Vả lại để Thâm Thâm đến nơi lạ một mình cháu cũng không yên tâm."
Lục Thâm nghe hắn gọi cái gì mà Thâm Thâm, lập tức nổi ga gà.
Vẻ mặt Dương Bội Nghi đơ ra, "Cháu với Tiểu Lục?"
Chương Cư Bạch cười nói: "Kiến Vi không nói cho dì sao? Thâm Thâm là vị hôn phu của cháu."
Lục Thâm và Dương Bội Nghi đồng thời mở to hai mắt, vị hôn phu là cái gì?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất