Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 76: Của em đều là của chú

Trước Sau
Lục Tri vốn định đi sớm về sớm để dành thời gian còn lại ở nhà với Lục Thâm, kết quả cậu đến nói với Lục Thâm là mình sẽ đi thành phố X, Lục Thâm lại nói y cũng sẽ đi chơi.

Hai người nhìn nhau, Lục Thâm có chút ngượng ngùng, da mặt y mỏng, bỏ lại con trai mà đi chơi với bạn trai, vẫn làm y hơi xấu hổ.

Nhưng Lục Tri lại không hề ngượng ngùng, cậu gật đầu, nói: "Ba với anh Chương đi đâu chơi?"

"Sao con lại chắc là cậu ấy... Nói không chừng là đi cùng đồng nghiệp thì sao." Lục Thâm nói thầm.

"Không phải anh Chương thì còn ai có thể làm ba ra ngoài được." Lục Tri nói không sai, trước kia vào mỗi kỳ nghỉ Lục Thâm đều đi làm thêm khắp nơi, căn bản không có sinh hoạt cá nhân của riêng mình, loại chuyện tốn kém như đi ra ngoài chơi này, y cũng không tham gia, nơi xa nhất từng đi cũng chính là thành phố kế bên, vẫn là do trường học tổ chức.

Một mình Lục Thâm nuôi lớn cậu thật sự không dễ dàng, y chỉ là một giáo viên trung học, mà chỗ cần tiêu tiền lại quá nhiều, y không nỡ lãng phí thời gian vào chuyện vui chơi.

Lục Thâm rũ mắt xuống, tai y hơi ửng đỏ, khóe miệng lại không kìm được nhếch lên.

...

"Chương Cư Bạch vậy mà lại đưa thầy Lục ra nước ngoài, cậu ta chạy cũng xa đấy." Hạ Kiến Vi mở gói đồ ăn vặt trong tay đưa cho Lục Tri.

"Ừm, trông ba em rất vui vẻ." Lục Tri nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Lục Thâm, không chỉ là vì sắp ra nước chơi, mà còn vì người đi cùng y chính là Chương Cư Bạch chăng.

Hạ Kiến Vi thấy bộ dáng thất thần của Lục Tri, nghĩ rằng cậu cũng muốn ra nước ngoài chơi, "Em làm hộ chiếu chưa?"

"Vẫn chưa." Lục Tri tính tìm lúc nào đó đi làm, nhưng bây giờ vẫn chưa có thời gian.

"Vậy khi nào em đi làm, tôi sẽ dẫn em ra nước ngoài chơi. Có nước nào đặc biệt muốn đến không?" Hạ Kiến Vi tìm kiếm trong đầu xem nước nào sẽ thú vị hơn.

Lục Tri không hiểu sao Hạ Kiến Vi lại đột nhiên nói muốn dẫn cậu ra nước ngoài chơi.

"Iceland ạ, nghe nói cực quang ở đó rất đẹp." Lục Tri thích những quốc gia có dân cư thưa thớt, cũng thích những nơi có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Hạ Kiến Vi nghe vậy thì mỉm cười, nói: "Quả thật rất đẹp, tôi còn đặc biệt đến đó chụp ảnh cực quang."

"Hình như chú đã đến không ít nơi." Trước đây Lục Tri đã cảm thấy như vậy, cho dù là nhắc tới nơi nào Hạ Kiến Vi cũng có thể nói vài câu.

"Tôi rất thích đi du lịch, mỗi năm đều sẽ một mình ra ngoài du lịch một thời gian." Hạ Kiến Vi là một người thích nhiếp ảnh nghiệp dư, đã chụp được một vàu bức không tồi, cũng từng xuất hiện trên một số sách báo tạp chí.

"Nghe có vẻ rất tự do."

Hạ Kiến Vi nâng tay lên xoa đầu cậu, "Tự do đều là tương đối, tôi chỉ làm những gì tôi muốn mà thôi."

Lục Tri thích anh như thế này, rực rỡ lấp lánh như một ngôi sao.

Lúc hai người tới thành phố X trời vẫn còn chưa tối, họ đi đến khách sạn đã đặt, bỏ hành lý xuống.

"Buổi tối tôi có một người bạn muốn đến đây ăn tối với chúng ta." Hạ Kiến Vi nhìn điện thoại một chút, nói với Lục Tri.

"Vâng." Lục Tri cũng không có vấn đề gì.

Hai người nghỉ ngơi một lát, chờ khi ánh đèn rực rỡ thắp lên, bọn họ mới ra ngoài.

"Cậu ấy nói nhà hàng đó rất nổi tiếng, người xếp hàng rất nhiều, từ sáng sớm cậu ấy đã đặt chỗ rồi." Hạ Kiến Vi cho Lục Tri xem qua hình ảnh của nhà hàng đó.

"Em có thấy nhà hàng này trong sách hướng dẫn du lịch của thành phố X." Lục Tri lướt qua bức ảnh, không ngờ lại trượt quá mức, sau đó cậu nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của mình.

Hạ Kiến Vi vội vàng lấy điện thoại lại, chụp lén bị phát hiện rồi.

"Chú lén chụp khi nào vậy?" Lục Tri nhìn bức ảnh kia, trên ảnh cậu mặc một cái áo khoác, áo khoác vừa nhìn là biết không phải của cậu, địa điểm chắc là ở trong xe.

Hạ Kiến Vi chột dạ cười gượng, mơ hão tính lừa gạt cho qua.

Lục Tri vươn tay tới, ngửa lòng bàn tay để trước mặt Hạ Kiến Vi, ý này chính là bảo Hạ Kiến Vi giao điện thoại ra, Hạ Kiến Vi lại như nhìn không hiểu, mặt dày đặt tay mình lên.



Lục Tri lạnh lùng nhìn anh một cái, "Không phải cái này."

Lúc này Hạ Kiến Vi mới không tình nguyện đặt điện thoại lên tay Lục Tri.

"Mật mã."

"Sinh nhật của em." Hạ Kiến Vi bất chấp tất cả, thành thật trả lời.

Lục Tri ngây người một lúc, sau đó mở khóa, đập vào mắt chính là khuôn mặt say ngủ của cậu, Hạ Kiến Vi không chỉ có chụp lén cậu, mà còn đặt ảnh của cậu làm hình nền điện thoại, Lục Tri click mở album ảnh của Hạ Kiến Vi, tất cả đều là cậu.

Ai không biết còn tưởng Hạ Kiến Vi đang theo đuổi thần tượng, hoặc là một kẻ cuồng theo dõi.

"Ngay cả ảnh chụp hồi bé của em mà chú cũng lén chụp." Lục Tri kinh ngạc nhìn bức ảnh khi cậu vẫn còn là một nhóc con.

"Chú Hạ, chú như vậy có hơi giống biến thái." Lục Tri nhìn chằm chằm anh nói.

Hạ Kiến Vi lấy tay che ngực mình, giống như đã chịu đả kích lớn.

"Ai bảo em hồi bé đáng yêu quá làm chi, tôi lại không thể trộm ảnh của em, chỉ có thể chụp lén để xem thôi."

Lục Tri trả điện thoại lại cho anh, "Chú thích tấm này?"

"Ừm, rất đáng yêu." Hạ Kiến Vi gật đầu lia lịa.

"Khi nào về em sẽ rửa một tấm cho chú."

Hạ Kiến Vi cầm điện thoại nhìn cậu với vẻ mặt không thể tin, "Thật sao?"

Anh đột nhiên có cảm giác mình bị một cái bánh bao từ trên trời rơi trúng.

Lục Tri nắm tay anh, nhẹ giọng nói: "Ừm, sau này muốn chụp em thì cứ trực tiếp chụp là được, không cần phải chụp lén."

"Thật sao?" Hai mắt Hạ Kiến Vi lập tức sáng lên, rất giống như trúng năm triệu.

Lục Tri bật cười, nâng tay nhéo mặt Hạ Kiến Vi.

"Thật, chỉ cho chú chụp em tùy thích mà thôi, sao lại vui như vậy, của em đều là của chú, chẳng lẽ em còn so đo mấy tấm ảnh chụp sao?"

Hạ Kiến Vi cảm thấy nai con trong ngực mình như bị đánh gục, anh lắc đầu, nói: "Đương nhiên là em tốt nhất, nhưng ảnh chụp của em tôi cũng muốn, bao nhiêu cũng không ngại nhiều."

Hai người nói nói cười cười rất nhanh đã đến nhà hàng, quả nhiên màn đêm vừa buông xuống, nơi này đã xếp thành một hàng dài.

"Kiến Vi!" Hạ Kiến Vi đang định hỏi người phục vụ thì chợt nghe thấy tiếng ai gọi anh.

Chỉ thấy một tên béo trong đám người đứng dậy, vẫy cánh tay to khỏe với anh.

Hạ Kiến Vi cong môi cười, "Huy tử."

"Tri, đây là Lương Huy, hồi tôi học đại học cậu ấy ở phòng bên cạnh tôi, từng giúp đỡ tôi vài lần."

"Huy tử, đây là Lục Tri, bạn trai của tôi." Hạ Kiến Vi giới thiệu.

Lục Tri ngẩn ra một chút, nghiêng đầu nhìn Hạ Kiến Vi, cậu không ngờ Hạ Kiến Vi lại trực tiếp giới thiệu thân phận của cậu như vậy.

Lục Tri lại nhìn về phía Lương Huy, Lương Huy nhìn chằm chằm Lục Tri, bỗng nhiên cười nói: "Khó trách trước kia cậu khó theo đuổi như vậy, quả nhiên là mắt mọc trên đỉnh đầu, giá trị nhan sắc này cũng quá cao rồi."

Hạ Kiến Vi vỗ tay Lục Tri dưới gầm bàn, cười nói với Lương Huy: "Cậu đừng nói như tôi chỉ nhìn mặt, Tri nhà tôi rất tốt."

Lương Huy đã trải qua cuộc điện thoại tra tấn của Hạ Kiến Vi, vội vàng giơ tay ngăn anh lại, "Được được được, tôi biết bạn trai của cậu rất tốt, đừng nói nữa, hôm qua đã nói với tôi hai tiếng rồi."

Hạ Kiến Vi tiếc nuối nhìn Lương Huy, "Cậu không hiểu, ưu điểm của em ấy quá nhiều, hai tiếng căn bản không đủ nói."



Bản thân Lục Tri ngồi bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ, thấy có hơi muốn chạy là thế nào?

Món ăn vừa được dọn lên, Lương Huy kêu hai người bọn họ hãy mau ăn nhân lúc còn nóng.

Mỹ thực của thành phố X quả nhiên danh bất hư truyền, Hạ Kiến Vi tự mình ăn không ngừng còn liên tục gắp đồ ăn cho Lục Tri.

"Sắp chất đầy rồi, em không ăn hết nhiều như vậy." Lục Tri lên tiếng ngăn cản Hạ Kiến Vi không ngừng gắp đồ ăn cho cậu.

"Cơ thể em đang phát triển, ăn nhiều vào, lần này trở về lại gầy đi, tôi ôm còn hơi lỏng tay."

Lương Huy đang tập trung ăn thì bỗng nhiên nghe thấy lời Hạ Kiến Vi nói, không khỏi ngước mắt nhìn về phía Hạ Kiến Vi, nói những lời này ở nơi đông người thật sự được sao?

"Không có gầy, lỏng tay là vì em lại cao hơn." Lục Tri quả thật không có gầy, nhưng cũng không có béo, cân nặng không tăng, nhưng chiều cao lại tăng thêm, thế nên mới làm Hạ Kiến Vi tưởng rằng cậu gầy.

"Sao em lại còn cao thêm nữa, sắp một mét chín luôn rồi." Hạ Kiến Vi cũng thiệt là sầu, lúc mới quen Lục Tri cậu chỉ có một mét tám, thấp hơn anh, mới đây mà cậu lại cao thêm, hiện tại không chỉ cao hơn anh mà còn đang tiếp tục tăng.

"Không, mấy ngày trước đo được một mét tám mươi bảy."

"Vậy là lớn nhanh quá, ăn nhiều một chút, em quá gầy." Hạ Kiến Vi lo lắng nói.

Lương Huy đột nhiên ho khan một tiếng, Hạ Kiến Vi nghi hoặc nhìn sang.

Lương Huy ê răng nhìn anh, nói: "Tôi bảo này, thật sự có người sẵn lòng ăn cơm cùng hai người sao? Tiết chế một chút được không? Đối diện còn có người đó."

"Không có, Diêm Hồng Phi rất thích ăn cơm cùng hai chúng tôi."

Lương Huy bụm mặt nói: "Diêm Hồng Phi thì thôi đi, dù sao cậu ta cũng vừa làm con vừa làm mẹ của cậu."

"Với lại lúc trước tôi còn thấy cậu ta đăng lên vòng bạn bè nói mình sắp làm cha." Mặc dù Lương Huy và Diêm Hồng Phi không học cùng trường, nhưng nhờ Hạ Kiến Vi nên hai người bọn họ không chỉ quen biết mà còn hợp cạ với nhau.

Đều có niềm đam mê chơi game, quan trọng là Lương Huy cực thích chơi game nhưng lại là tay mơ, Diêm Hồng Phi cực thích chơi game và còn là một đại thần.

Sau khi bọn họ quen biết nhau nhờ Hạ Kiến Vi, Lương Huy xem như ôm được đùi vàng, thường xuyên hẹn Diêm Hồng Phi đến tiệm net.

"Đúng vậy, chắc khoảng tháng năm năm sau sẽ sinh."

"Haizz, cậu ta cũng đã có con rồi, mà tôi vẫn còn là một người cô đơn." Lương Huy uống một ngụm rượu, cảm thán nói.

Hạ Kiến Vi dừng một chút, nghi hoặc hỏi anh ta: "Không phải tình cảm với bạn gái trước kia của cậu rất tốt sao? Thấy cậu đăng lên vòng bạn bè tôi còn tưởng là cậu sắp có chuyện vui."

Lương Huy cười khổ một tiếng, lắc đầu, "Cắm sừng tôi rồi."

Hạ Kiến Vi kinh ngạc nhìn anh ta, Lương Huy một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, "Khi trước cậu không tiếp tục ở lại trong ngành này là đúng, quá bận rộn, tôi bị cắm sừng mà cũng không biết, họ bị em gái của tôi bắt gặp, nó còn xông lên đánh cho thằng kia một trận."

"Em gái của cậu cũng lợi hại thật..."

Nhắc tới em gái của Lương Huy, anh ta cười nói: "Ầy, trước kia con nhóc đó còn thích cậu đấy, nếu cậu thẳng thì đã là em rể của tôi rồi."

Hạ Kiến Vi chỉ cười không nói, Lương Huy xua tay, "Không nói cái này, nghe nói hiện tại cậu mở hai quán cà phê sách phải không?"

"Ừm, việc kinh doanh cũng không tệ lắm."

Lương Huy do dự một lát, chần chừ mở miệng hỏi: "Cậu thật sự không tính trở lại sao?"

Hạ Kiến Vi không lập tức trả lời anh ta, Lục Tri nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, cậu nghi hoặc nhìn về phía Hạ Kiến Vi.

Mắt Hạ Kiến Vi hơi nheo lại, môi mím thành một đường thẳng, dường như đang suy tư vấn đề gì đó.

"Để tính sau đi, tôi cũng không nói chắc được."

Lương Huy nghe lời này của anh là biết, Hạ Kiến Vi đã lung lay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau