Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây
Chương 78: Khuôn mặt này, cực kỳ giống Lục Tri
"Cậu có nghe gì chưa? Lục Tri và Trần Uyển Ương đang yêu nhau!"
"Sao có thể! Tôi không nghe, tôi không tin, đóa hoa cao lãnh Lục Tri sao có thể dễ dàng bị hái xuống như vậy."
"Uầy, cậu đừng không tin, nó tràn lan trên Tieba rồi kia kìa, có người chụp được ảnh Lục Tri đêm khuya đưa Trần Uyển Ương về ký túc xá."
Nguyễn Dung từ WC đi ra, lúc đi qua hành lang nghe thấy vài nữ sinh đang cao giọng bàn luận, cậu ta không muốn nghe lén, thế nhưng giọng của mấy nữ sinh đó quá lớn, cậu ta muốn không nghe thấy cũng không được.
Cái gì?! Lục Tri thật sự ở bên Trần Uyển Ương kia á!
Trái tim thiếu nam của Nguyễn Dung nháy mắt vỡ thành từng mảnh, cậu ta lập tức lấy điện thoại ra lên Tieba xem, thật sự có ảnh chụp này! Đúng là thật!
Trái tim thiếu nam vốn đã vỡ thành từng mảnh giờ đây trong nháy mắt lại hóa thành bọt biển.
Nguyễn Dung vừa bước vào phòng học đã thấy mấy nữ sinh vây quanh Sài Phong Duệ, Sài Phong Duệ không kiên nhẫn vung tay, "Mấy người tránh ra, tôi không biết, đừng hỏi tôi."
Cậu ta ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Dung, đưa tay lên chỉ, "Mấy người đi mà hỏi cậu ta, cậu ta suốt ngày lởn vởn sau mông Lục Tri, chắc chắn là cậu ta biết."
Nguyễn Dung còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị mấy nữ sinh vây quanh.
"Nguyễn Dung, cậu biết chuyện của Lục Tri và Trần Uyển Ương là như nào không? Bọn họ ở bên nhau từ khi nào vậy?"
"Là Trần Uyển Ương theo đuổi Lục Tri sao? Lục Tri trông không giống người sẽ đi theo đuổi."
"Bọn họ phát triển tới mức nào rồi?"
Một đống câu hỏi hỏi đến độ cả người Nguyễn Dung đều cứng lại, cậu ta không biết một chuyện nào hết.
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết." Cậu ta vừa xua tay vừa lắc đầu, có vẻ như thật sự không biết, nhưng các nữ sinh sao có thể tin được.
"Các cậu ở cùng phòng sao có thể không biết được."
"Đúng vậy, Sài Phong Duệ nói cậu biết."
Nguyễn Dung đang không biết nên làm thế nào cho phải thì bỗng nhiên liếc mắt thấy Phương Khôn, "Phương Khôn chắc chắn biết, cậu ta là người có quan hệ tốt nhất với Lục Tri, các cậu cũng biết đó, học bá và học bá dễ thiết lập tình hữu nghị hơn. Không phải trước đó còn có lầu ghép CP hai người bọn họ sao?"
Nguyễn Dung tuân theo phương châm sống thân ai nấy lo, phận ai nấy giữ, vội vàng ném nồi, các nữ sinh vừa nghe vậy, hình như quả thật rất có lý.
"Phương Khôn, cậu chờ đã, chúng tôi có chút việc muốn hỏi cậu."
Mặt Phương Khôn không cảm xúc, quay đầu nhìn sang với vẻ hung tợn.
Bộ dạng Phương Khôn dữ dằn, ban đầu căn bản không có ai dám nói chuyện với cậu ta, nhưng sau đó ở chung lâu rồi, bọn họ cũng đều biết Phương Khôn chỉ là trông hung dữ với không thích nói chuyện mà thôi, chứ tâm địa cậu ta rất tốt, cậu ta thường sẽ không từ chối yêu cầu nhờ giúp đỡ.
Điều quan trọng là cậu ta là một học bá, hỏi cậu ta vấn đề học tập cậu ta cũng sẽ không chê phiền mà giảng cho bạn, giảng cho đến khi bạn hiểu rồi mới thôi.
Nguyễn Dung nhân cơ hội chuồn mất.
Lục Tri ngồi trên ghế, nghiêm túc đọc sách, đột nhiên trên sách của cậu xuất hiện một cái bóng, cậu ngẩng đầu lên nhìn, là Phương Khôn.
"Có chuyện gì?"
Phương Khôn đứng bên cạnh cậu như một cái cọc gỗ, khuôn mặt lạnh tanh, nhưng lại hỏi đến một vấn đề hết sức tọc mạch.
"Cậu và Trần Uyển Ương đang yêu nhau sao?"
Lục Tri hơi bất ngờ khi cậu ta lại hỏi loại chuyện này.
Nguyễn Dung nằm trên giường của mình đọc tiểu thuyết vểnh tai lên, muốn nghe lén một chút.
Dù bất ngờ nhưng Lục Tri cũng không có giấu giếm Phương Khôn, mà cũng không cần thiết, dù sao giữa cậu và Trần Uyển Ương ngoài là bạn học cũ ra thì không có quan hệ nào khác.
"Không có."
"Ừ." Phương Khôn gật đầu một cái, rồi lui về tiếp tục đọc sách của mình.
Lục Tri hơi khó hiểu, nhưng thấy Phương Khôn đọc sách, cậu cũng lần nữa mải mê đọc.
Ngày hôm sau, trên Tieba có người lên làm sáng tỏ, bảo là chính miệng Lục Tri nói cậu và Trần Uyển Ương căn bản không có yêu đương gì cả, đều là bịa đặt hết!
Có không ít fan CP của Lục Tri và Trần Uyển Ương bật lại: Nói mồm không có bằng chứng, nếu cậu cứ một mực nói không có thì chúng tôi bên này có ảnh chụp làm chứng! Nếu không phải đang yêu nhau thì sao Lục Tri lại đưa Trần Uyển Ương về ký túc xá vào đêm khuya?
Nữ sinh lớp Lục Tri không hề lùi bước, cắn xé với đối phương.
"Vậy chỉ có thể cho biết Lục Tri là người tốt, đêm khuya mà để nữ sinh tự đi về mới là có vấn đề ấy."
Lục Tri vùi đầu vào học tập, hoàn toàn không biết tai tiếng bên ngoài về cậu càng ngày càng nghiêm trọng.
...
Hôm nay Lục Thâm tan tầm khá muộn, trong cặp còn có bài thi chưa kịp chấm.
Y vừa đi trên đường vừa nói chuyện điện thoại với Chương Cư Bạch.
"Anh thà về sống một mình trong căn nhà rách nát đó còn hơn sống cùng tôi."
Chương Cư Bạch đã oán giận vô số lần về chuyện này, nhưng Lục Thâm vẫn không đồng ý.
Y cảm thấy quá nhanh, y còn chưa sẵn sàng ở chung với Chương Cư Bạch, hơn nữa nơi này là nhà của y và Lục Tri, bọn họ đã sống cùng nhau ở đây mười tám năm, mà thời gian Lục Thâm sống ở đây còn lâu hơn thế.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi Lục Tri có cuộc sống riêng rồi nói, nếu y rời đi cùng Chương Cư Bạch, vậy thì một mình Lục Tri trở về nơi này sẽ quạnh quẽ biết bao.
"Trong nhà còn có rất nhiều đồ, không ai giữ không an toàn." Lục Thâm chỉ có thể kiếm nhiều lý do để từ chối Chương Cư Bạch.
Hiển nhiên Chương Cư Bạch không cho là như vậy, hắn châm chọc nói: "Thứ đáng giá nhất trong căn nhà rách nát đó của anh chính là anh, những thứ khác đều là phế liệu."
Lục Thâm nhất thời cũng không biết Chương Cư Bạch đang tâng y hay là đang hạ thấp y.
"Tôi hoàn thành xong việc những ngày này rồi đến chỗ cậu ở vài ngày được không?" Lục Thâm không thể không cắt đất đền tiền dỗ Chương Cư Bạch.
"Còn có tư thế lần trước anh không muốn làm, tôi cũng muốn thử xem."
Tên Chương Cư Bạch này chính là kiểu bạn lùi lại một bước thì hắn sẽ lập tức lên mặt.
Dưới ánh đèn đường mờ tối, khuôn mặt trắng nõn và đôi tai Lục Thâm như nhuốm màu hoàng hôn.
"Không muốn? Vậy tôi sẽ đến trói anh mang về ngay bây giờ." Giọng điệu của Chương Cư Bạch lên cao, rõ ràng là đang đùa giỡn Lục Thâm.
Lục Thâm biết hắn có thể làm ra chuyện như vậy, gật đầu như gà mổ thóc, "Được... Được rồi."
Chương Cư Bạch được toại nguyện cười một tiếng, "Lúc này mới ngoan."
"Lục Thâm! Cậu là Lục Thâm đúng không? Tôi nhớ rõ cậu."
Một giọng nói đột ngột vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Lục Thâm và Chương Cư Bạc, Lục Thâm cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, y ngước mắt lên nhìn, có một người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường đang lập lòe không ngừng. Gã mặc bộ đồ rách tả tơi, râu trên mặt cũng không cạo sạch sẽ, dáng người hơi mập ra, ánh mắt kích động và u ám nhìn y.
Mặc dù đã thay đổi nhiều như vậy, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên Lục Thâm nhìn thấy gã, y vẫn nhận ra người này là ai.
Gã già rồi, không còn là người đàn ông có thể dựa vào khuôn mặt là có thể lừa người ta xoay mòng mòng như năm đó nữa.
Nhưng dù vậy, Lục Thâm vẫn có thể mơ hồ trông thấy được dáng vẻ thời còn trẻ từ mắt phượng mày ngài của gã.
Con ngươi Lục Thâm co lại, Chương Cư Bạch đang hỏi y có chuyện gì trong điện thoại, nhưng y không nghe thấy.
"Nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thay đổi, tôi liếc mắt một cái là nhận ra cậu ngay, khi đó cậu mới mười bốn tuổi, thấp hơn tôi một cái đầu, hiện tại đã cao như vậy rồi."
Người đàn ông đi tới, nói không ngừng với Lục Thâm như một người bạn cũ đang ôn chuyện.
Lục Thâm cúp điện thoại của Chương Cư Bạch, nhét vào trong túi.
"Liêu Khải Phong."
Liêu Khải Phong không nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của Lục Thâm, gã chà xát tay, ánh mắt sáng lên.
"Đúng vậy, chính là tôi, cậu vẫn còn nhớ rõ tôi."
Lục Thâm cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là tôi nhớ rõ anh, anh có hóa thành tro tôi cũng sẽ không quên."
Liêu Khải Phong đang muốn nói gì đó với Lục Thâm thì mặt đã bị đấm một cú.
"Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi."
Lục Thâm không nén được sự tức giận túm lấy cổ áo của gã đấm thêm một cú nữa, y đè Liêu Khải Phong xuống đất đánh tới tấp, không ai ngờ cổ tay trông gầy gò của y vậy mà lại có sức mạnh bùng nổ đến vậy.
Nhưng Liêu Khải Phong là ai? Trước kia gã là một tên côn đồ, hiện tại cũng không phải là người tốt lành gì.
Khi gã phản ứng lại đã nhào vào đánh với Lục Thâm, dáng người Lục Thâm không chắc nịch bằng gã, hai ba cái đã bị hất văng xuống đất, Liêu Khải Phong bị chọc giận, đấm một quyền vào mặt Lục Thâm, rồi lại hung hăng đạp lên bụng Lục Thâm một cái.
Lục Thâm bị gã đánh đến đầu óc choáng váng, tầm mắt tối sầm, suýt thì ngất xỉu.
"Thằng chó, dám đánh ông."
Liêu Khải Phong không hề nể tình cho Lục Thâm một quyền, Lục Thâm cảm giác xương sườn của mình hơn phân nửa là đã bị gã đánh gãy, y đau muốn chết, nhưng dù vậy, Lục Thâm vẫn phản kháng, đánh đấm với Liêu Khải Phong, đừng thấy y lịch sự văn nhã, đến khi liều mạng cũng không dễ chọc.
Liêu Khải Phong thiếu chút nữa bị y đấm gãy một cây răng.
"Ông đây giết mày!" Liêu Khải Phong nổi cơn thịnh nộ, túm tóc Lục Thâm lên định dọng đầu y vào tường.
Nhưng gã còn chưa động thủ thì đột nhiên cảm thấy thắt lưng đau đớn, tiếp theo cả người đều văng ra ngoài.
Trong tầm mắt mơ hồ, gã nhìn thấy một người đàn ông sắc mặt tái nhợt như quỷ, tựa như ác ma đến từ địa ngục đang nhìn xuống gã từ trên cao.
"Mày muốn giết ai?"
Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái.
Liêu Khải Phong còn chưa kịp nói gì thì đã bị người nọ đè trên mặt đất chà xát, trên mặt tóe máu.
Chương Cư Bạch đi đến trước mặt Lục Thâm bế y lên, đặt vào trong xe.
"Còn tỉnh táo không?" Chương Cư Bạch vuốt gương mặt bầm dập của y, hỏi.
Tầm mắt của Lục Thâm hơi không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nghe thấy giọng của Chương Cư Bạch, chỉ là tình huống của y có hơi không ổn, cũng không nghe ra sự cứng nhắc trong giọng nói của Chương Cư Bạch.
"Ừm." Y yếu ớt đáp một tiếng.
Chương Cư Bạch không dám quấy y, chỉ lấy điện thoại ra gọi điện, bảo bệnh viện sắp xếp một chút, hắn thắt dây an toàn cho Lục Thâm, sau đó nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Ở nơi Lục Thâm nhìn không nhìn thấy, đôi mắt Chương Cư Bạch vừa lạnh lẽo lại u tối, như một con sông ngầm lạnh băng dưới lòng đất.
...
Hạ Kiến Vi nghe được tin Lục Thâm nhập viện từ mẹ anh.
Anh gọi điện cho Chương Cư Bạch, hỏi Lục Thâm nằm ở bệnh viện nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Chương Cư Bạch cho anh biết địa chỉ, rồi kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó với anh, nhưng cụ thể sao lại thế này thì Chương Cư Bạch cũng không rõ lắm.
Lục Thâm vẫn chưa tỉnh lại.
Hạ Kiến Vi lái xe đến bệnh viện, Chương Cư Bạch đang hút thuốc bên đường.
"Thầy Lục thế nào rồi?" Trong tay Hạ Kiến Vi xách một giỏ trái cây cùng một bó hoa.
Chương Cư Bạch lấy một quả quýt từ giỏ trái cây của anh, bóc ra ăn một múi.
"Vẫn chưa tỉnh, gãy hai cái xương sườn, còn lại đều là vết thương ngoài da."
"Cậu không điều tra gã à?" Hạ Kiến Vi đứng bên cạnh hắn hỏi.
"Tra rồi, gã tên Liêu Khải Phong, ba mươi bảy tuổi, là một tên côn đồ, mới ra tù cách đây không lâu."
Hạ Kiến Vi nhíu mày, "Sao thầy Lục lại quen loại người này?"
Theo như Hạ Kiến Vi thấy thì vòng giao thiệp của Lục Thâm rất đơn giản, không nên quen biết loại côn đồ này mới phải.
"Vẫn còn đang điều tra, nhưng tôi lấy được một bức ảnh thời trẻ của gã, anh nhìn xem đi." Chương Cư Bạch mở điện thoại lên, đưa một bức ảnh tới trước mặt Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi không thể tin trợn tròn hai mắt, người đàn ông trong bức ảnh trông vô cùng điển trai, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, đẹp đẽ phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khuôn mặt này, cực kỳ giống Lục Tri.
"Sao có thể! Tôi không nghe, tôi không tin, đóa hoa cao lãnh Lục Tri sao có thể dễ dàng bị hái xuống như vậy."
"Uầy, cậu đừng không tin, nó tràn lan trên Tieba rồi kia kìa, có người chụp được ảnh Lục Tri đêm khuya đưa Trần Uyển Ương về ký túc xá."
Nguyễn Dung từ WC đi ra, lúc đi qua hành lang nghe thấy vài nữ sinh đang cao giọng bàn luận, cậu ta không muốn nghe lén, thế nhưng giọng của mấy nữ sinh đó quá lớn, cậu ta muốn không nghe thấy cũng không được.
Cái gì?! Lục Tri thật sự ở bên Trần Uyển Ương kia á!
Trái tim thiếu nam của Nguyễn Dung nháy mắt vỡ thành từng mảnh, cậu ta lập tức lấy điện thoại ra lên Tieba xem, thật sự có ảnh chụp này! Đúng là thật!
Trái tim thiếu nam vốn đã vỡ thành từng mảnh giờ đây trong nháy mắt lại hóa thành bọt biển.
Nguyễn Dung vừa bước vào phòng học đã thấy mấy nữ sinh vây quanh Sài Phong Duệ, Sài Phong Duệ không kiên nhẫn vung tay, "Mấy người tránh ra, tôi không biết, đừng hỏi tôi."
Cậu ta ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Dung, đưa tay lên chỉ, "Mấy người đi mà hỏi cậu ta, cậu ta suốt ngày lởn vởn sau mông Lục Tri, chắc chắn là cậu ta biết."
Nguyễn Dung còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị mấy nữ sinh vây quanh.
"Nguyễn Dung, cậu biết chuyện của Lục Tri và Trần Uyển Ương là như nào không? Bọn họ ở bên nhau từ khi nào vậy?"
"Là Trần Uyển Ương theo đuổi Lục Tri sao? Lục Tri trông không giống người sẽ đi theo đuổi."
"Bọn họ phát triển tới mức nào rồi?"
Một đống câu hỏi hỏi đến độ cả người Nguyễn Dung đều cứng lại, cậu ta không biết một chuyện nào hết.
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết." Cậu ta vừa xua tay vừa lắc đầu, có vẻ như thật sự không biết, nhưng các nữ sinh sao có thể tin được.
"Các cậu ở cùng phòng sao có thể không biết được."
"Đúng vậy, Sài Phong Duệ nói cậu biết."
Nguyễn Dung đang không biết nên làm thế nào cho phải thì bỗng nhiên liếc mắt thấy Phương Khôn, "Phương Khôn chắc chắn biết, cậu ta là người có quan hệ tốt nhất với Lục Tri, các cậu cũng biết đó, học bá và học bá dễ thiết lập tình hữu nghị hơn. Không phải trước đó còn có lầu ghép CP hai người bọn họ sao?"
Nguyễn Dung tuân theo phương châm sống thân ai nấy lo, phận ai nấy giữ, vội vàng ném nồi, các nữ sinh vừa nghe vậy, hình như quả thật rất có lý.
"Phương Khôn, cậu chờ đã, chúng tôi có chút việc muốn hỏi cậu."
Mặt Phương Khôn không cảm xúc, quay đầu nhìn sang với vẻ hung tợn.
Bộ dạng Phương Khôn dữ dằn, ban đầu căn bản không có ai dám nói chuyện với cậu ta, nhưng sau đó ở chung lâu rồi, bọn họ cũng đều biết Phương Khôn chỉ là trông hung dữ với không thích nói chuyện mà thôi, chứ tâm địa cậu ta rất tốt, cậu ta thường sẽ không từ chối yêu cầu nhờ giúp đỡ.
Điều quan trọng là cậu ta là một học bá, hỏi cậu ta vấn đề học tập cậu ta cũng sẽ không chê phiền mà giảng cho bạn, giảng cho đến khi bạn hiểu rồi mới thôi.
Nguyễn Dung nhân cơ hội chuồn mất.
Lục Tri ngồi trên ghế, nghiêm túc đọc sách, đột nhiên trên sách của cậu xuất hiện một cái bóng, cậu ngẩng đầu lên nhìn, là Phương Khôn.
"Có chuyện gì?"
Phương Khôn đứng bên cạnh cậu như một cái cọc gỗ, khuôn mặt lạnh tanh, nhưng lại hỏi đến một vấn đề hết sức tọc mạch.
"Cậu và Trần Uyển Ương đang yêu nhau sao?"
Lục Tri hơi bất ngờ khi cậu ta lại hỏi loại chuyện này.
Nguyễn Dung nằm trên giường của mình đọc tiểu thuyết vểnh tai lên, muốn nghe lén một chút.
Dù bất ngờ nhưng Lục Tri cũng không có giấu giếm Phương Khôn, mà cũng không cần thiết, dù sao giữa cậu và Trần Uyển Ương ngoài là bạn học cũ ra thì không có quan hệ nào khác.
"Không có."
"Ừ." Phương Khôn gật đầu một cái, rồi lui về tiếp tục đọc sách của mình.
Lục Tri hơi khó hiểu, nhưng thấy Phương Khôn đọc sách, cậu cũng lần nữa mải mê đọc.
Ngày hôm sau, trên Tieba có người lên làm sáng tỏ, bảo là chính miệng Lục Tri nói cậu và Trần Uyển Ương căn bản không có yêu đương gì cả, đều là bịa đặt hết!
Có không ít fan CP của Lục Tri và Trần Uyển Ương bật lại: Nói mồm không có bằng chứng, nếu cậu cứ một mực nói không có thì chúng tôi bên này có ảnh chụp làm chứng! Nếu không phải đang yêu nhau thì sao Lục Tri lại đưa Trần Uyển Ương về ký túc xá vào đêm khuya?
Nữ sinh lớp Lục Tri không hề lùi bước, cắn xé với đối phương.
"Vậy chỉ có thể cho biết Lục Tri là người tốt, đêm khuya mà để nữ sinh tự đi về mới là có vấn đề ấy."
Lục Tri vùi đầu vào học tập, hoàn toàn không biết tai tiếng bên ngoài về cậu càng ngày càng nghiêm trọng.
...
Hôm nay Lục Thâm tan tầm khá muộn, trong cặp còn có bài thi chưa kịp chấm.
Y vừa đi trên đường vừa nói chuyện điện thoại với Chương Cư Bạch.
"Anh thà về sống một mình trong căn nhà rách nát đó còn hơn sống cùng tôi."
Chương Cư Bạch đã oán giận vô số lần về chuyện này, nhưng Lục Thâm vẫn không đồng ý.
Y cảm thấy quá nhanh, y còn chưa sẵn sàng ở chung với Chương Cư Bạch, hơn nữa nơi này là nhà của y và Lục Tri, bọn họ đã sống cùng nhau ở đây mười tám năm, mà thời gian Lục Thâm sống ở đây còn lâu hơn thế.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi Lục Tri có cuộc sống riêng rồi nói, nếu y rời đi cùng Chương Cư Bạch, vậy thì một mình Lục Tri trở về nơi này sẽ quạnh quẽ biết bao.
"Trong nhà còn có rất nhiều đồ, không ai giữ không an toàn." Lục Thâm chỉ có thể kiếm nhiều lý do để từ chối Chương Cư Bạch.
Hiển nhiên Chương Cư Bạch không cho là như vậy, hắn châm chọc nói: "Thứ đáng giá nhất trong căn nhà rách nát đó của anh chính là anh, những thứ khác đều là phế liệu."
Lục Thâm nhất thời cũng không biết Chương Cư Bạch đang tâng y hay là đang hạ thấp y.
"Tôi hoàn thành xong việc những ngày này rồi đến chỗ cậu ở vài ngày được không?" Lục Thâm không thể không cắt đất đền tiền dỗ Chương Cư Bạch.
"Còn có tư thế lần trước anh không muốn làm, tôi cũng muốn thử xem."
Tên Chương Cư Bạch này chính là kiểu bạn lùi lại một bước thì hắn sẽ lập tức lên mặt.
Dưới ánh đèn đường mờ tối, khuôn mặt trắng nõn và đôi tai Lục Thâm như nhuốm màu hoàng hôn.
"Không muốn? Vậy tôi sẽ đến trói anh mang về ngay bây giờ." Giọng điệu của Chương Cư Bạch lên cao, rõ ràng là đang đùa giỡn Lục Thâm.
Lục Thâm biết hắn có thể làm ra chuyện như vậy, gật đầu như gà mổ thóc, "Được... Được rồi."
Chương Cư Bạch được toại nguyện cười một tiếng, "Lúc này mới ngoan."
"Lục Thâm! Cậu là Lục Thâm đúng không? Tôi nhớ rõ cậu."
Một giọng nói đột ngột vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Lục Thâm và Chương Cư Bạc, Lục Thâm cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, y ngước mắt lên nhìn, có một người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường đang lập lòe không ngừng. Gã mặc bộ đồ rách tả tơi, râu trên mặt cũng không cạo sạch sẽ, dáng người hơi mập ra, ánh mắt kích động và u ám nhìn y.
Mặc dù đã thay đổi nhiều như vậy, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên Lục Thâm nhìn thấy gã, y vẫn nhận ra người này là ai.
Gã già rồi, không còn là người đàn ông có thể dựa vào khuôn mặt là có thể lừa người ta xoay mòng mòng như năm đó nữa.
Nhưng dù vậy, Lục Thâm vẫn có thể mơ hồ trông thấy được dáng vẻ thời còn trẻ từ mắt phượng mày ngài của gã.
Con ngươi Lục Thâm co lại, Chương Cư Bạch đang hỏi y có chuyện gì trong điện thoại, nhưng y không nghe thấy.
"Nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thay đổi, tôi liếc mắt một cái là nhận ra cậu ngay, khi đó cậu mới mười bốn tuổi, thấp hơn tôi một cái đầu, hiện tại đã cao như vậy rồi."
Người đàn ông đi tới, nói không ngừng với Lục Thâm như một người bạn cũ đang ôn chuyện.
Lục Thâm cúp điện thoại của Chương Cư Bạch, nhét vào trong túi.
"Liêu Khải Phong."
Liêu Khải Phong không nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của Lục Thâm, gã chà xát tay, ánh mắt sáng lên.
"Đúng vậy, chính là tôi, cậu vẫn còn nhớ rõ tôi."
Lục Thâm cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là tôi nhớ rõ anh, anh có hóa thành tro tôi cũng sẽ không quên."
Liêu Khải Phong đang muốn nói gì đó với Lục Thâm thì mặt đã bị đấm một cú.
"Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi."
Lục Thâm không nén được sự tức giận túm lấy cổ áo của gã đấm thêm một cú nữa, y đè Liêu Khải Phong xuống đất đánh tới tấp, không ai ngờ cổ tay trông gầy gò của y vậy mà lại có sức mạnh bùng nổ đến vậy.
Nhưng Liêu Khải Phong là ai? Trước kia gã là một tên côn đồ, hiện tại cũng không phải là người tốt lành gì.
Khi gã phản ứng lại đã nhào vào đánh với Lục Thâm, dáng người Lục Thâm không chắc nịch bằng gã, hai ba cái đã bị hất văng xuống đất, Liêu Khải Phong bị chọc giận, đấm một quyền vào mặt Lục Thâm, rồi lại hung hăng đạp lên bụng Lục Thâm một cái.
Lục Thâm bị gã đánh đến đầu óc choáng váng, tầm mắt tối sầm, suýt thì ngất xỉu.
"Thằng chó, dám đánh ông."
Liêu Khải Phong không hề nể tình cho Lục Thâm một quyền, Lục Thâm cảm giác xương sườn của mình hơn phân nửa là đã bị gã đánh gãy, y đau muốn chết, nhưng dù vậy, Lục Thâm vẫn phản kháng, đánh đấm với Liêu Khải Phong, đừng thấy y lịch sự văn nhã, đến khi liều mạng cũng không dễ chọc.
Liêu Khải Phong thiếu chút nữa bị y đấm gãy một cây răng.
"Ông đây giết mày!" Liêu Khải Phong nổi cơn thịnh nộ, túm tóc Lục Thâm lên định dọng đầu y vào tường.
Nhưng gã còn chưa động thủ thì đột nhiên cảm thấy thắt lưng đau đớn, tiếp theo cả người đều văng ra ngoài.
Trong tầm mắt mơ hồ, gã nhìn thấy một người đàn ông sắc mặt tái nhợt như quỷ, tựa như ác ma đến từ địa ngục đang nhìn xuống gã từ trên cao.
"Mày muốn giết ai?"
Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái.
Liêu Khải Phong còn chưa kịp nói gì thì đã bị người nọ đè trên mặt đất chà xát, trên mặt tóe máu.
Chương Cư Bạch đi đến trước mặt Lục Thâm bế y lên, đặt vào trong xe.
"Còn tỉnh táo không?" Chương Cư Bạch vuốt gương mặt bầm dập của y, hỏi.
Tầm mắt của Lục Thâm hơi không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nghe thấy giọng của Chương Cư Bạch, chỉ là tình huống của y có hơi không ổn, cũng không nghe ra sự cứng nhắc trong giọng nói của Chương Cư Bạch.
"Ừm." Y yếu ớt đáp một tiếng.
Chương Cư Bạch không dám quấy y, chỉ lấy điện thoại ra gọi điện, bảo bệnh viện sắp xếp một chút, hắn thắt dây an toàn cho Lục Thâm, sau đó nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Ở nơi Lục Thâm nhìn không nhìn thấy, đôi mắt Chương Cư Bạch vừa lạnh lẽo lại u tối, như một con sông ngầm lạnh băng dưới lòng đất.
...
Hạ Kiến Vi nghe được tin Lục Thâm nhập viện từ mẹ anh.
Anh gọi điện cho Chương Cư Bạch, hỏi Lục Thâm nằm ở bệnh viện nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Chương Cư Bạch cho anh biết địa chỉ, rồi kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó với anh, nhưng cụ thể sao lại thế này thì Chương Cư Bạch cũng không rõ lắm.
Lục Thâm vẫn chưa tỉnh lại.
Hạ Kiến Vi lái xe đến bệnh viện, Chương Cư Bạch đang hút thuốc bên đường.
"Thầy Lục thế nào rồi?" Trong tay Hạ Kiến Vi xách một giỏ trái cây cùng một bó hoa.
Chương Cư Bạch lấy một quả quýt từ giỏ trái cây của anh, bóc ra ăn một múi.
"Vẫn chưa tỉnh, gãy hai cái xương sườn, còn lại đều là vết thương ngoài da."
"Cậu không điều tra gã à?" Hạ Kiến Vi đứng bên cạnh hắn hỏi.
"Tra rồi, gã tên Liêu Khải Phong, ba mươi bảy tuổi, là một tên côn đồ, mới ra tù cách đây không lâu."
Hạ Kiến Vi nhíu mày, "Sao thầy Lục lại quen loại người này?"
Theo như Hạ Kiến Vi thấy thì vòng giao thiệp của Lục Thâm rất đơn giản, không nên quen biết loại côn đồ này mới phải.
"Vẫn còn đang điều tra, nhưng tôi lấy được một bức ảnh thời trẻ của gã, anh nhìn xem đi." Chương Cư Bạch mở điện thoại lên, đưa một bức ảnh tới trước mặt Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi không thể tin trợn tròn hai mắt, người đàn ông trong bức ảnh trông vô cùng điển trai, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, đẹp đẽ phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khuôn mặt này, cực kỳ giống Lục Tri.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất