Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 81: Chú thích vị nào?

Trước Sau
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Hạ Kiến Vi dẫn Lục Tri đến một nơi.

"Đến đâu ạ?" Lục Tri đi theo Hạ Kiến Vi, nhớ lại con đường này có chỗ nào thú vị hay không, nhưng không có, bên này là khu dân cư, cũng không có chỗ nào đáng để đến thăm thú.

"Thì cứ theo tôi đi, còn sợ tôi bán em à?" Hạ Kiến Vi cười nói.

Cái đó thì Lục Tri không sợ, không phải là cậu tự luyến, mà là Hạ Kiến Vi đâu có nỡ bán cậu đi.

Khi cậu đi theo Hạ Kiến Vi vào một tiểu khu có môi trường thoải mái, trái tim Lục Tri nảy lên, cậu có một vài phỏng đoán.

"Tới rồi, chính là nơi này." Hạ Kiến Vi lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, dắt Lục Tri đi vào.

Đây là một căn hộ ba phòng hai sảnh, so với nhà riêng của Hạ Kiến Vi mà nói thì cũng không lớn, thậm chí là có hơi nhỏ.

Nhưng bố cục bên trong rất ấm áp, vô cùng có cảm giác gia đình.

"Thích không?" Hạ Kiến Vi cười tủm tỉm nhìn Lục Tri.

Lục Tri gật đầu một cái, "Là một căn hộ rất tốt."

"Là tôi nhờ bạn tìm giúp đấy, đã đóng tiền thuê nhà một năm rồi, tôi rất thích kiểu căn hộ nhỏ thế này, rất có cảm giác gia đình, buổi sáng thức dậy dù tôi ở trong phòng bếp, em trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy giọng của nhau."

Hạ Kiến Vi miêu tả có phần quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức Lục Tri không cách nào từ chối được.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nói với Hạ Kiến Vi: "Em chỉ có thể đến đây vào cuối tuần."

Hạ Kiến Vi cũng không kinh ngạc, anh dắt Lục Tri đi tới sô pha ngồi xuống, "Tôi biết, trước đây em đã nói với tôi rồi, thật ra hạ quyết tâm thuê căn hộ này không chỉ là vì để em ở lại đây, mà còn có một chuyện rất quan trọng, tôi muốn nói với em."

Lục Tri nhìn dáng vẻ trịnh trọng của anh, trong lòng cũng không khỏi có chút khẩn trương, tay đang nắm lấy tay của Hạ Kiến Vi cũng hơi siết chặt.

"Chú nói đi."

Hạ Kiến Vi ho khan một tiếng, hắng giọng, lúc này mới mở miệng: "Lần trước chúng ta cùng đến thành phố X, không phải đã gặp Huy tử sao?"

Lục Tri ngẩn người, đột nhiên nhớ tới khi bọn họ rời đi, Lương Huy đã đưa cho Hạ Kiến Vi một tấm danh thiếp, là phương thức liên lạc của chủ biên 《 Tiêu điểm 》, chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện đó?

"Vâng, em vẫn còn nhớ."

"Thật ra sau khi tôi đi du học về nước thì có làm việc ở nhà xuất bản một thời gian, nhưng sau đó bởi vì tình trạng sức khỏe của ông nội tôi càng ngày càng không tốt, nên tôi mới từ chức trở về chăm sóc ông." Hạ Kiến Vi giải thích.

Mặc dù Lục Tri biết Hạ Kiến Vi đã gần ba mươi tuổi, không có khả năng chỉ mở quán cà phê sách đơn giản như vậy, khi mới tốt nghiệp hẳn là cũng đã từng làm việc gì khác, nhưng không ngờ Hạ Kiến Vi lại làm nghề này, có hơi bất ngờ.

Mà khi Lục Tri nhớ tới Hạ Kiến Vi từng học tại đại học J, còn từ nước ngoài trở về, cách nói năng và hàm dưỡng* đều không tầm thường, lại nhớ đến con dấu mà Hạ Kiến Vi đã khắc cho cậu, nghĩ như vậy, hình như lại không hề bất ngờ chút nào.

(bao gồm tu dưỡng, biết kiềm chế, tiết chế bản thân)

"Bây giờ chú muốn trở lại ngành đó một lần nữa sao?" Lục Tri hỏi.

Hàng mi của Hạ Kiến Vi khẽ run, sau đó nở một nụ cười nhạt.

"Tôi đã suy xét về nó rất kỹ, quả nhiên tôi vẫn thích cảm giác từng cuốn sách ra đời trên tay tôi. Mặc dù tôi không phải là tác giả của chúng, nhưng có thể giúp các tác giả biến những quyển sách này thành hiện thực, tôi thấy rất vui."

Khi anh nói về sách, cả người đều tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, trái tim Lục Tri không khỏi đập thình thịch trước một Hạ Kiến Vi như vậy.

Lục Tri siết chặt tay Hạ Kiến Vi trong tay, "Vậy thì làm đi."

Hạ Kiến Vi nở một nụ cười tươi, lại có phần lo lắng nói: "Qua nhiều năm như vậy mới trở lại ngành này, có lẽ phải bắt đầu lại từ đầu."

Lục Tri cúi đầu hôn lên trán anh một cái, "Có em đi cùng chú."

"Nếu tôi không gượng dậy nổi, em phải giữ chặt tôi, đừng từ bỏ tôi." Hạ Kiến Vi tựa đầu vào hõm vai Lục Tri, nhỏ giọng nói.



Lục Tri dụi dụi trên đỉnh đầu anh, "Sẽ không."

Dù cho chú không gượng dậy nổi, hay là từ bỏ chú, đều sẽ không.

Hạ Kiến Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tri chăm chú, nở một nụ cười xấu xa, "Giường tôi mới mua, Kingsize. Muốn thử một chút không?"

Lục Tri và anh bốn mắt nhìn nhau, sau đó bỗng nhiên bế anh lên, đi về phía phòng ngủ.

"Thử!"

Giường mới trong phòng ngủ quả nhiên vừa to lại vừa mềm, Lục Tri ôm Hạ Kiến Vi ngã xuống, Hạ Kiến Vi ôm lấy cổ Lục Tri hôn môi cùng cậu.

Hai người không ai nhường ai, Lục Tri vừa mới trở mình lên trên Hạ Kiến Vi thì một giây sau Hạ Kiến Vi lại đè cậu xuống.

Tay Hạ Kiến Vi trượt xuống vòng eo săn chắc của Lục Tri, vô tình nhéo ra vết đỏ trên làn da trắng nõn của cậu.

Hạ Kiến Vi muốn hôn cổ cậu, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở anh rằng không thể hôn cổ, sẽ để lại dấu.

Nhưng Lục Tri không có nhiều băn khoăn như vậy, cậu đè Hạ Kiến Vi dưới thân, hôn từ môi Hạ Kiến Vi xuống đến cằm, sau đó là cần cổ màu lúa mạch của Hạ Kiến Vi, cậu há miệng nhay nhay yết hầu của anh.

Hạ Kiến Vi cảm thấy hơi đau lại hơi ngứa, và còn có chút kích thích nữa, vì thế không khỏi nâng eo lên, cú nhấc này vừa vặn làm nơi nóng như bàn ủi của hai người đụng vào nhau. Ngôn Tình Ngược

"Shh..."

Cả hai đồng thời hít một hơi khí lạnh.

Làm sao có thể nhịn được nữa, Hạ Kiến Vi tay nhanh mắt lẹ nắm lấy quần Lục Tri kéo xuống.

Vừa khéo Lục Tri mặc một chiếc quần lưng thun bằng vải lanh, rất dễ cởi, đâu giống Hạ Kiến Vi mặc quần tây, cúc đều không hề dễ cởi.

Lục Tri nằm trên tấm ga trải giường nhạt màu, không có chút hoảng hốt nào trên gương mặt, để mặc cho Hạ Kiến Vi kéo quần mình xuống.

"Chú mua bao chưa?" Lục Tri hỏi.

Hạ Kiến Vi nghĩ rằng cậu còn sẽ phản kháng một chút, không ngờ lại dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, trong lòng không khỏi có chút kích động.

Hạ Kiến Vi kéo mở ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy một chai gel bôi trơn và mấy hộp "Chiếc ô nhỏ" từ bên trong ra.

Lục Tri nhìn thoáng qua công cụ gây án mà Hạ Kiến Vi đã chuẩn bị tốt, khui hộp rồi rải mấy "Chiếc ô nhỏ" lên trên giường.

"Chú thích vị nào?"

Hạ Kiến Vi mỉm cười sáp đến hôn cậu một cái, "Em thích là được."

Lục Tri bỗng nhiên nhếch khóe môi, "Đúng vậy, dù sao thì người phải dùng cũng là em."

Hạ Kiến Vi không phát hiện ra chỗ nào không đúng, Lục Tri nghĩ lần đầu tiên vẫn nên chọn một cái bình thường là được, cái gì mà siêu mỏng, vị bạc hà, đôn dên* này nọ thì để sau này từ từ nghiên cứu.

(mấy loại có gai, gân, bi =)))

Trong khi Hạ Kiến Vi đang nóng lòng muốn thử thì Lục Tri đột nhiên bật người dậy đè anh dưới thân, cầm lấy cà vạt không biết đã kéo xuống từ khi nào, tay nghề thành thạo trói chặt hai tay anh lại, chiếc cà vạt còn là chiếc lúc trước Lục Tri tặng cho anh.

Lục Tri liếm lỗ tai của Hạ Kiến Vi từ phía sau, hung ác như là một con sói trưởng thành.

"Em chơi ăn gian!" Hạ Kiến Vi giãy giụa, nhưng hai tay đã bị trói, lỗ tai bị Lục Tri liếm, cơ thể anh tức khắc hơi mềm nhũn.

Anh yêu nhất giọng Lục Tri thân mật nói chuyện bên tai mình.

"Binh bất yếm trá*, chú Hạ, cho chịch không?"

(nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng)



Lục Tri hạ giọng, gợi cảm đến mức làm hai Hạ Kiến Vi nhũn ra, cả người khô nóng.

Hạ Kiến Vi còn chưa kịp nói gì thì quần của anh đã bị Lục Tri lột xuống, cái mông căng vểnh bại lộ trong không khí, Lục Tri nhìn xuống anh từ trên cao, đôi mắt phượng khẽ híp lại, tay lại không chút thương tiếc đánh một cái lên mông anh.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng thanh thúy, Hạ Kiến Vi thất thần một lúc, anh thế mà lại bị Lục Tri tét mông?!

Dù có mặt dày như Hạ Kiến Vi thì lúc này cũng đỏ bừng mặt.

Lục Tri cúi đầu dùng răng nanh cắn vành tai của Hạ Kiến Vi, "Chú Hạ, cho không?"

Hạ Kiến Vi nghe thấy xưng hô của cậu, bình thường không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này không hiểu sao anh bỗng thấy hơi thẹn, lại hơi sướng là chuyện gì đây?

Sau đó, Lục Tri làm thế nào ép anh phải gật đầu, rồi lại làm thế nào để anh muốn dừng mà không được, Hạ Kiến Vi không muốn nhắc tới.

Tóm lại là đến lúc anh tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, trong không khí tràn ngập một hương cháo ngào ngạt.

Hạ Kiến Vi ngửi được mùi cũng thấy hơi đói, thoáng nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ rồi, anh mang dép lê, ngáp một cái đi ra ngoài.

Lục Tri vừa nhìn thấy anh bèn đi đến đón, ôm eo anh, dịu dàng hôn lên má anh một cái, rồi mới hỏi: "Có khó chịu không?"

Hạ Kiến Vi lắc đầu, "Vẫn ổn, nhưng còn cảm giác có dị vật, em nói xem có khi nào không khép lại được không?"

Lục Tri nhéo mặt anh một cái, "Em đã xem rồi, đã khép lại."

Hạ Kiến Vi ngược lại không có cảm giác thẹn thùng gì, vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Vậy thì tốt rồi."

"Cháo đã chín rồi, chú húp một ít đi." Lục Tri múc cho Hạ Kiến Vi một bát rồi đặt lên bàn, hoàn toàn không có ý định để anh tự bưng, có thể nói là chăm sóc chu đáo tỉ mỉ.

Hạ Kiến Vi vẫn luôn đứng nên không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, mà khi anh đặt mông ngồi xuống, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên khỏi ghế.

"Shh..." Hạ Kiến Vi đau đến nhe răng trợn mắt.

"Có chuyện gì vậy?" Lục Tri khẩn trương nhìn anh.

"Đau... Mông đau..." Lúc này Hạ Kiến Vi mới nhớ chiều nay Lục Tri ở trên giường hung tàn tới cỡ nào, anh cảm thấy nhất định là mông mình đã sưng lên rồi, bằng không thì sao lại đau như vậy.

Lục Tri lấy một tấm đệm cho anh, để Hạ Kiến Vi ngồi lên đó, "Xin lỗi."

Hạ Kiến Vi xua tay, "Không sao, chỉ là vừa rồi không chú ý nên ngồi xuống hơi mạnh thôi."

Lục Tri lo lắng nhìn anh, giúp anh khuấy cháo nguội đến khi không bỏng miệng rồi mới cầm bát đặt xuống trước mặt Hạ Kiến Vi.

"Lần sau em sẽ chú ý."

Hạ Kiến Vi ngoắc tay với cậu, Lục Tri không hiểu gì tiến lại, Hạ Kiến Vi nhân cơ hội búng lên trán Lục Tri một cái, để lại một dấu hồng hồng.

Lục Tri không có phòng bị, lần này còn rất đau.

Hạ Kiến Vi hôn một cái lên cái dấu ửng hồng đó của cậu, "Được rồi, đừng áy náy, tôi cũng rất sướng, rất thoải mái. Có điều ngày thường sao tôi không nhìn ra em ở trên giường lại hung tàn như vậy, có phải bình thường nhịn lắm rồi không?"

Bản thân Lục Tri cũng không biết chuyện là thế sao, cậu vừa thấy Hạ Kiến Vi ý loạn tình mê nằm dưới thân mình là cảm giác huyết mạch sôi trào, muốn để lại dấu ấn của mình trên người Hạ Kiến Vi, muốn hôn từng tấc da thịt anh, thậm chí còn muốn ức hiếp Hạ Kiến Vi đến khóc.

"Không biết, em không khống chế được chính mình, nếu có thể hòa chú vào làm một với em thì tốt rồi."

Hạ Kiến Vi vội vàng ngắt lời cậu, "Hôm nay là đêm đầu tiên của hai chúng ta, đừng nói những lời kinh khủng như vậy được không?"

Lục Tri ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ngoan ngoãn gật đầu, "Được."

Hạ Kiến Vi bị dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu đánh trúng ngực, lập tức quăng con sói hung hãn vừa rồi thiếu chút nữa ức hiếp anh đến khóc ra sau đầu.

Anh cúi đầu cùng Lục Tri trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, đêm mùa thu hơi lạnh, nhưng bên trong cửa sổ lại là một khoảnh xuân ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau