Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Nhà Người Ta!

Chương 16

Trước Sau
Sau khi thương lượng cậu đã được hắn đồng ý cho về nhưng vẫn phải làm theo điều kiện hắn đưa ra.

Thật ra không cần hỏi ý kiến hắn, trực tiếp nói ba đưa đi là xong. Vả lại còn có ba mẹ hắn ở đây, chắc gì hắn dám làm bậy. Suy đi tính lại cậu vẫn là lo xa, nhở đâu sau này không có họ hắn lại tìm cậu tính sổ thì không xong.

Từ lúc biết hắn tới giờ cậu không một lúc nào yên ổn. Khi thì nghĩ cách trốn , lúc thì sợ hắn hại gia đình mình, nhiều lúc lại thấy chi bằng thử chấp nhận hắn luôn cho lành.

Nói chuyện với ba mẹ hắn hồi lâu, ba hắn có đề nghị ở lại một đêm vì cũng trễ rồi. Nhưng ba mẹ cậu nói phải về để chuẩn bị mai về quê một chuyến.

Cậu theo ba mẹ về khách sạn, lúc ba tính đặt thêm phòng cho cậu thì cậu vội nói:

"Ơ...ba ơi không cần đâu. Con hiện tại muốn về thăm ông nội vài ngày. Ba mẹ về dưới trước được không?"

"Thôi được, chắc cũng lâu rồi con chưa về đó. Cứ về đó với ông con".

"Nhưng mẹ nói trước ba mẹ chỉ ở đây một thời gian thôi. Cho nên con phải tranh thủ sắp xếp ở bên cạnh ba mẹ nhiều một chút ".

"Dạ, con biết rồi ".

Cậu lên đường về nhà, sợ ấn chuông mọi người thức giấc nên leo rào qua luôn. Chuyện này đối với cậu rất đơn giản.

======

Sáng....

Cậu từ trên lầu bước xuống khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng. Đặc biệt là ông cậu nhìn đến mắt rưng rưng.

"Minh. Con về khi nào".

Cậu ngồi xuống bàn ăn nhìn ông đáp:

"Dạ con về hôm qua, sợ đánh thức mọi người nên con không ấn chuông mà trực tiếp leo vô. Với lại con muốn làm ông bất ngờ mà".

"Về là tốt, về là tốt. Nếu vậy, con ăn sáng xong theo ông đến tập đoàn. Ông muốn bàn giao tất cả lại cho con".

"Dạ?"

"Ngạc nhiên cái gì? Sớm muộn gì nó cũng là của con. Hiện tại là ông đích thân lên đó xử lý mọi chuyện. Minh à...ông cũng lớn tuổi rồi, con nỡ để ông già này phải một mình chống đỡ cái tập đoàn lớn vậy sao?"

"Một mình? Còn ông ấy đâu ạ?"

Minh thắc mắc đáng lẽ người điều hành là ba cậu. Sao lại thành nội cậu đích thân làm. Không lẽ thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết?

"Ba con? Ông đã cắt đứt quan hệ với nó rồi. Có vợ hiền con ngoan như vậy mà không biết trân trọng, coi như ông giúp mẹ con cho nó một bài học. Ông chỉ cần con quay về tiếp quản sự nghiệp nhà ta là được rồi".

Thôi thì trước mắt cứ ở lại đây tiếp quản một thời gian. Đợi đến khi ổn định lại thì sang kia sắp ba mẹ cũng chưa muộn. Với lại trong nhà đâu chỉ có mình mang mang dòng máu Triệu gia.

Cậu lại nghĩ tới lời ông, vậy còn ông ta (ba cậu)? Ông ta đã đi đâu?

"Ông ơi, con nghĩ chị hai sẽ giúp ông tốt hơn. Chị ấy đã làm trong YS được một thời gian. Gần đây còn hoàn thành khóa MBA. Chị hai thật sự rất giỏi, là ứng cử viên sáng giá hơn con nhiều".

"Nhưng người ông chọn là con. Ý ông đã quyết con đừng nói nữa".

Nếu đã không thuyết phục được ông. Vậy thì tạm làm theo lời ông, dù sao thì trước đây cũng từng theo ông và ba cậu làm việc. Từ nhỏ đã được ông bồi dưỡng tìm chuyên gia về dạy kinh doanh nên có thể nói kiến thức cậu có bây giờ, cùng với năng lực và sự thông minh hơn người thì cậu thừa sức quản lý tập đoàn. Nếu trước đây không bỏ nhà đi thì bây giờ cậu cũng đã là một doanh nhân thành đạt rồi.

Dù gì thì những gì cậu làm cậu đều không hối hận. Mỗi một việc đều rất có ích. Chỉ duy nhất lầm lỡ một lần, lại đeo theo rắc rối cả đời làm cậu hối hận nhất. Chính là vào quán bar, chính là gặp hắn, chính là bị hắn...

Nói là vậy nhưng cậu đã hứa với ba nuôi trước đó rồi, không thể không thực hiện. Trước đó vẫn là nên tìm cách để chị hai được ông nội trọng dụng.

"Ông, nếu vậy ông cho chị hai làm thư ký riêng cho con được không?"



"Vậy cũng được".

Sau khi ăn sáng xong, thay vì tới tập đoàn thì ông cho người gọi các cổ đông đến họp công bố người kế nhiệm chủ tịch tập đoàn.

Mọi người cũng không ai có ý kiến gì thì mọi câu nói mà ông nói ra tất cả đều được thông qua. Cậu chính thức giữ chức chủ tịch. Dù trẻ tuổi đã phải gánh trọng trách nặng nề như vậy, nhưng cậu sẽ nỗ lực chứng minh năng lực của mình để không làm mọi người thất vọng".

Sau khi gặp cổ đông thì tiếp đến là gặp các giám đốc của từng bộ phận, thông báo người nắm quyền hiện tại là ai.

Hôm sau là ngày cậu tới tập đoàn...

Cậu xuất phát bằng một chiếc xe đen bóng, sang trọng.KHoác trên người bộ vest màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với cà vạt đen. Nhìn chung trang phục càng làm cậu thêm khí chất cao ngất.

Đến nơi, nhân viên liền bước đến mở cửa xe. Bên trong mọi người đều đứng đó dàn thành hai hàng ngang cúi đầu chào cậu, bên dưới còn được trải thảm đỏ suốt đoạn đường đi. Cậu đi thẳng đến thang máy chuyên dụng dành riêng cho chủ tịch lên phòng mình.

Khoảng 15 phút sau, cậu triệu tập một cuộc họp báo cáo tình hình.

Nghe mọi người nói thì công việc khá thuận lợi, cậu cũng yên tâm được phần nào. Nhưng cũng nên đích thân thị sát một lần thì hơn.

=========

Sáng ngày tiếp theo....cậu quyết định đến từng chi nhánh cửa hàng kiểm chứng.

Cậu ăn mặc rất giản dị với áo sơ mi màu, quần tây đen kết hợp giày thể thao năng động. Đi cùng cậu là trợ lý đặc biệt hơn 30 tuổi, đã theo ông cậu được 10 năm.

Mỗi nơi cậu đến đều không có gì bất ổn, chỉ có khi đến khu trung tâm thương mại thì lại khác, ở đây là tập trung chủ yếu các cửa hàng trang sức, đá quý, nước hoa, thời trang hàng hiệu......

Các khách hàng có vẻ không hài lòng lắm với cách phục vụ của nhân viên ở đây, chỉ những ai sang giàu thì bọn họ mới nói năng tử tế còn những người khác thì toàn trả lời trống không.

Cậu thiết nghĩ nên đuổi hết đám này thì hơn,cả trung tâm có gần trăm cửa hàng nhân viên nào cũng vậy chắc dẹp sớm.

"Cô làm gì vậy hả? Mắt mũi để ở nhà rồi hay sao tôi đứng chần dần ở đây không thấy hay sao? Cô cố ý đúng không?"

"Xin lỗi quản lý. Tôi...vì đống đồ này che khuất tầm mắt nên tôi mới không thấy".

Quá trình cậu thấy từ nãy đến giờ là cô gái kia vì phải bê mấy thùng đồ chất cao, đang đi thì người kia không biết từ đâu xông ra. Thế là đụng trúng, đồ đạc rớt đầy ra ngoài.

Dù cô ấy đã xin lỗi nhưng cái người gọi là quản lý ấy có vẻ không bỏ qua, còn đưa cho cô một lá thư cảnh cáo. Quy định nếu người nào nhận hai thư cảnh cáo lập tức bị đuổi việc. Cô gái ấy nhận thư mà nước mắt tuôn rơi lã chã. Nhưng sao trông cái tên quản lý kia nhìn quen quen nhỉ.

Cậu cởi kính đen xuống nhìn cho rõ thì lại để cho cậu thấy đó là cái tên mắc dịch sỉ nhục cậu thời gian trước. Trời xui quỷ khiến y lại làm trong tập đoàn nhà cậu. Haha ông trời có mắt.

Ngay lúc này cậu muốn biết rốt cục cái tên đó tại sao lại được làm quản lý chứ. Không phải nhờ quan hệ đó chứ. Kiếm đại người nào hỏi là biết: "Này cô".

"Dạ, anh gọi tôi?" Cô gái như không tin vào tai mình, tự hỏi sao một người đẹp trai như vậy lại gọi mình, có phải muốn tán mình không đây. Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô cho đến khi..

"Cô cho tôi hỏi người quản lý vừa rồi có tài lắm sao? Còn trẻ mà đã..."

"Tài gì anh ơi, toàn nhờ quan hệ. Nghe đâu y quen với chủ tịch tập đoàn MK. Mà tập đoàn đó lại rất có tiếng, tuy chỉ mới thành lập 6 năm nhưng đã gây sốc trong giới kinh doanh về tốc độ phát triển có quy mô ngày một lớn mạnh. Hình như sắp tới YS có ý định sẽ hợp tác với bên đó. À mà phải nói chủ tịch bên đó quả là tuổi trẻ tài cao. Tên ơ...Minh Khang thì phải. Nghe tên chứ chưa bao giờ thấy lộ diện cả, hầu như là trợ lý đứng ra bàn chuyện".

"Hùng Minh Khang".

"Đúng đúng. Thôi tôi đi làm việc đây kẻo lại bị đuổi".

Cậu rất bất ngờ trước thông tin mà cô ta cung cấp, hắn thật sự lợi hại vậy sao? MK cũng chưa phải chưa từng nghe qua, 4 năm trước đã nghe nội nói đó là đối thủ đáng gồm, thật không ngờ là hắn, nhưng phải công nhận là giỏi thật.

Đang miên man với mớ suy nghĩ của mình thì lại gặp oan gia, 'kiếp trước tôi mắc nợ cậu sao? Sao kiếp này theo ám tôi hoài vậy?'

"KHông tiếp tục ở nhà ăn bám nữa sao? Hay bị Minh Khang đá ra khỏi nhà rồi? Chuẩn bị tìm người mới sao? Biết chọn lắm đó, trung tâm này người ra kẻ vào tấp nập toàn là đại gia gia cảnh bạc tỷ".



"Nè tôi đang nói chuyện với anh đó. Nè..."

Đối với cậu cách tốt nhất là im lặng, xem như trước mắt là một vật vô hình. Nể tình trước mặt toàn thể nhân viên, dù sao cũng là chủ tịch nhất định phải biết khống chế tình hình. Tạm thời cứ bơ đi mà sống. Nếu y còn không câm họng lại thì cậu nhất định xử đẹp.

Cậu đang chờ y sẽ làm gì tiếp theo thì lại một sự kiện nữa diễn ra. Lại cô gái đó, lại tên quản lý kia. Một lần nữa không biết là vô tình hay bất cẩn, cô gái ấy làm đổ nguyên một ly cafe vào người y. Cậu nhìn đến vui mừng rạng rỡ trong lòng, chỉ tội cho cô mặt đã biến sắc, y đưa mắt nhìn đến chiếc áo sơ mi đã chuyển màu mà giận dữ.

"CÔ CHÍNH THỨC BỊ ĐUỔI".

"Quản lý, tôi xin lỗi. Tôi không phải cố ý, quản lý xin anh tha cho tôi, tôi còn gia đình phải nuôi. Mất công việc này tôi biết phải làm sao?"

" Đó là chuyện của cô".

"Quản lý, xin anh". Cô quỳ xuống bất chấp cầu xin y nhưng y liếc một cái cũng không thèm.

Từng nhân viên thay nhau xin cho cô nhưng y cũng chẳng quan tâm: "Các người còn xin cho cô ta thì đi theo cô ta luôn đi".

Cậu lắc đầu tiến tới đỡ cô lên, lời nói thốt lên chắc như đinh đóng cột: "Sẽ không ai có quyền đuổi cô, trừ khi cô tự muốn rời đi. Tôi ở đây đảm bảo".

"Anh lấy cái quyền gì? Nè đừng nói là quen được ông lớn rồi nha".

Bụp....Vào mặt.

Cú đánh này nhịn nãy giờ cuối cùng cũng được tung ra, thoải mái thật.

"Chủ tịch, có chuyện gì sao?" Người lên tiếng là Cao Quân, là trợ lý đặc biệt đi cùng cậu. Do lúc này có việc cần xử lý nên ra ngoài. Vừa vào nghe thấy ồn ào tiến lại gần xem thì mới phát hiện là cậu.

Thân phận cậu đã chính thức được xác nhận, ai nấy đều trợn to mắt. Có thể nói ngoài những người có chức vụ ra thì chưa ai biết cậu. Mọi người chỉ nghe nói là cháu trai của Triệu gia lên nắm quyền chứ không hề biết gì khác.

"Chủ...chủ tịch?" Giọng nói của y phát ra run run như rất sợ hãi.

Cậu hờ hững liếc hắn một cái rồi nhìn sang đám người đang bu đầy ở đây, chắc cũng đã tập hợp đông đủ: "Chào mọi người, tôi là Triệu Gia Minh chủ tịch hiện tại của YS. Ai có ý kiến gì, có thể trình bày. Tôi sẽ xem xét".

Đáp lại cậu là một mảng im lặng, ai mà dám ý kiến gì chứ.

"Nếu đã như vậy, mọi người có phiền khi nghe ý kiến của tôi?"

Đại diện một người phá tan không khí im lặng: "Thưa chủ tịch cứ nói".

"Nhân sự có vấn đề. Cần tuyển người mới bỏ người người cũ".

"..." Đây là trạng thái tim của nhân viên, khi đang lên sàn thất nghiệp.

"Tôi sẽ cho mọi người một cơ hội cuối cùng để sửa sai. Một tuần sau sẽ có quyết định. Còn Đình Huy, cậu xuống làm nhân viên bình thường".

"Ơ..dạ". Có tiếc chức quản lý thật nhưng chưa bị đuổi là may rồi. Ai mà không biết rời khỏi đây đồng nghĩa với việc thất nghiệp cả đời.

"Cô tên gì (ý nói cô gái xém bị đuổi)?"

"Dạ Mỹ Phụng".

"Bắt đầu từ hôm nay cô làm quản lý ở đây".

"Nếu không còn chuyện gì mọi người đi làm việc của mình đi".

Y nhìn cậu đi mà không cầm được nước mắt, tại sao y không nhận ra cậu mang họ Triệu cơ chứ. Còn nói nặng người ta tới vậy, chắc gì mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây. Thôi xong.......

Cậu chỉ xem đây như vừa mới bắt đầu, tính cậu không có gì xấu chỉ có mỗi cái là thù dai.

Nói mới nhớ hình như hắn đã mấy ngày rồi không tìm cậu, chắc không phải là được giải thoát rồi chứ? Vậy càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau