Chương 17: Nhớ Lại
Đối tượng xem mắt là một Việt kiều, vài năm trước từ nước ngoài trở về mở một công ty tài chính ở thành phố Bắc, số tiền trong nội dung nói chuyện phiếm đều lấy đơn vị là triệu là tỷ, Hàng Cẩm cúi đầu ăn, thỉnh thoảng phụ họa gật đầu một cái, thời gian còn lại đều thất thần ngẩn người.
Trên bàn nhà hàng Tây luôn có lọ hoa, trong đó cắm hoa Tulip trắng, đĩa cũng dùng cánh hoa và lá để làm đồ trang trí, Hàng Cẩm cúi đầu phân biệt từng cái một, có hoa Viola, hoa Mao lương, hoa Sen cạn, hoa Kinh giới, hoa Rosemary, xem xong cánh hoa và lá bày trên đĩa, cô chống cằm lặng lẽ chờ đối phương kết thúc đề tài về Ủy ban chứng khoán.
Em trai Hàng Dục trên WeChat hỏi cô lại đi xem mắt nữa rồi à, thành quả lần này như thế nào.
Hàng Cẩm trả lời ngắn gọn súc tích: [Vẫn thế thôi.]
Hàng Dục lại nhắn: [Tuỳ tiện tìm một người giả vờ, miễn để bọn họ hết ngày thúc ép chị.]
Hàng Cẩm ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt, đeo kính, mặc vest, dáng dấp cũng tạm được, nói năng các thứ thì đều giống một người đàn ông thành đạt.
Đáng tiếc là cô không thích.
Tối hôm đó Lục Vận Phục biết tin cô đi xem mắt, rất đau lòng, gọi điện thoại tố cáo cô sao có thể lén lút ăn cơm với người đàn ông khác như thế, trong từng câu từng chữ đều nói rằng anh ta rất đau khổ phải nhẫn nhịn thế nào, Hàng Cẩm bận tham gia tiệc tối, ném điện thoại lại cho Đằng Bình, mặc cho Lục Vận Phục tự nói một mình hơn mười phút, đầu dây bên kia mới truyền đến giọng của Đằng Bình: “Cái này, Lục tổng, Hàng tổng nhà chúng tôi đang rất bận ạ.”
Lục Vận Phục: “... Chết tiệt! Sao cậu không nói sớm!”
Vào cuối tháng 10 Hàng Cẩm lại đi Tây Tạng một chuyến, năm ngoái ở Tây Tạng cô làm quen với Trương Vân Vân và Trần Chúng Sinh cũng đi từ thiện, năm nay Trương Vân Vân lại gọi điện hỏi cô có đi không, Hàng Cẩm vừa hay có ba ngày rảnh, bèn đi cùng cô ấy.
Năm ngoái lúc đi Tây Tạng, Lục Vận Phục cũng đi theo, còn dạy Trần Chúng Sinh một tuyệt chiêu để theo đuổi con gái, bảo y tìm một người bạn gái, kích thích Trương Vân Vân một chút.
Trần Chúng Sinh giải thích rằng đó là khách trong cửa hàng, y mở một cửa hàng phục chế đồ cổ, coi như là một ngành hàng kén khách, nhưng lại được một người nổi tiếng có đến cả triệu người theo dõi trên mạng đến dạo quanh và quay video đăng lên mạng rồi nổi tiếng, thời gian gần đây có không ít sinh viên nữ đến cửa hàng tham quan và học hỏi, những người có hứng thú sâu xa đều đã kết bạn trên WeChat với y.
Hàng Cẩm biết cả hai là thanh mai trúc mã, cũng biết Trần Chúng Sinh vẫn luôn thích Trương Vân Vân, ngay cả quãng thời gian Trương Vân Vân từng có một mối tình thất bại, y cũng không rời không bỏ ở bên cạnh cô ấy, chọc cho cô ấy vui vẻ, giúp cô ấy thoát khỏi nỗi buồn chán của mối tình đầu dang dở.
Trương Vân Vân là một tiểu thư nhà giàu rất ngây thơ, mấy năm trước theo chân cha đến khắp nơi làm từ thiện, sau đó, thấy cha mình già rồi, cô ấy đã lấy danh nghĩa của cha để đi làm từ thiện công ích, đa số là trực tiếp quyên tiền.
Với cô ấy mà nói, đưa tiền là đơn giản nhất, lại thuận tiện nhất.
Biết được dạo gần đây Hàng Cẩm đang tìm hiểu về các dự án về thể thao, cô ấy nói vào tháng 12, trường Đại học Nam Thị sẽ tới trường Đại học Bắc Dương của Bắc Thị để tham gia cuộc thi bóng rổ, quy mô khá lớn, gợi ý cho Hàng Cẩm thử vận may.
Trương Vân Vân mặc dù năng lực không được, nhưng đi theo cha nhiều năm như vậy, đã tiếp xúc với các chú các bác trong nhiều ngành nghề, cũng biết được ít nhiều thông tin liên quan đến đầu tư.
Chỉ có điều, cô ấy chỉ có tiền chứ không có đầu óc, dẫn đến việc chuỗi nhà hàng mà cô ấy đầu tư thời gian trước, khai trương chưa được bốn tháng đã bị thua lỗ phải đóng cửa, lại còn gọi điện thoại hỏi Hàng Cẩm xin kinh nghiệm, Hàng Cẩm bảo cô ấy trước khi đầu tư, chắc chắn phải xem xét tình hình kinh doanh của chuỗi cửa hàng này trong vòng năm năm ở các địa điểm khác, còn phải nghiên cứu thị trường và đánh giá phân tích dữ liệu, nghe đến mức đầu óc Trương Vân Vân như sắp nổ tung, liên tục xua tay nói thôi bỏ đi, quá phiền phức rồi, hay là cứ mua cổ phiếu đi.
Sau chuyến đi Tây Tạng về, Hàng Cẩm trở về đầu tư vào một xí nghiệp nhỏ, ngoài lúc bận rộn cũng đi ăn cơm thêm vài lần với đối tượng xem mắt trước đó, đối phương rất hài lòng với cô, sau khi ăn cơm ra khỏi nhà hàng, đối phương đưa tay muốn ôm bả vai cô, bị Hàng Cẩm cầm ví tiền ngăn lại.
“Xin lỗi, tôi có bệnh thích sạch sẽ” Cô nói, vẻ mặt không biểu lộ quá nhiều, người đàn ông xem mắt sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức được mình bị cự tuyệt, còn đuổi theo xe Maybach của Hàng Cẩm hỏi một câu: “Không phải chứ, tại sao vậy? Tôi ưu tú cỡ này, tại sao cô lại không thích tôi?”
“Ưu tú sao?” Hàng Cẩm ngồi trong xe, cách cửa sổ xe nhìn lướt qua hắn: “Xin lỗi, tôi không chú ý tới.”
Đối phương: “...”
Lúc lấy son môi trong túi ra dặm lại, Hàng Cẩm nhìn thấy bình xịt Vân Nam Bạch Dược mới, cô nhìn chằm chằm một hồi, Đằng Bình cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng thò đầu ra sau nhìn: “Hàng tổng, sao thế ạ?”
Hàng Cẩm đóng túi trang điểm lại: “Không có gì.”
Kỳ lạ nhỉ, đã hai tháng rồi, chỉ cần cô nhìn thấy Vân Nam Bạch Dược, cô lại nhớ đến vết thương trên vai của Trần Lâm.
Trên bàn nhà hàng Tây luôn có lọ hoa, trong đó cắm hoa Tulip trắng, đĩa cũng dùng cánh hoa và lá để làm đồ trang trí, Hàng Cẩm cúi đầu phân biệt từng cái một, có hoa Viola, hoa Mao lương, hoa Sen cạn, hoa Kinh giới, hoa Rosemary, xem xong cánh hoa và lá bày trên đĩa, cô chống cằm lặng lẽ chờ đối phương kết thúc đề tài về Ủy ban chứng khoán.
Em trai Hàng Dục trên WeChat hỏi cô lại đi xem mắt nữa rồi à, thành quả lần này như thế nào.
Hàng Cẩm trả lời ngắn gọn súc tích: [Vẫn thế thôi.]
Hàng Dục lại nhắn: [Tuỳ tiện tìm một người giả vờ, miễn để bọn họ hết ngày thúc ép chị.]
Hàng Cẩm ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt, đeo kính, mặc vest, dáng dấp cũng tạm được, nói năng các thứ thì đều giống một người đàn ông thành đạt.
Đáng tiếc là cô không thích.
Tối hôm đó Lục Vận Phục biết tin cô đi xem mắt, rất đau lòng, gọi điện thoại tố cáo cô sao có thể lén lút ăn cơm với người đàn ông khác như thế, trong từng câu từng chữ đều nói rằng anh ta rất đau khổ phải nhẫn nhịn thế nào, Hàng Cẩm bận tham gia tiệc tối, ném điện thoại lại cho Đằng Bình, mặc cho Lục Vận Phục tự nói một mình hơn mười phút, đầu dây bên kia mới truyền đến giọng của Đằng Bình: “Cái này, Lục tổng, Hàng tổng nhà chúng tôi đang rất bận ạ.”
Lục Vận Phục: “... Chết tiệt! Sao cậu không nói sớm!”
Vào cuối tháng 10 Hàng Cẩm lại đi Tây Tạng một chuyến, năm ngoái ở Tây Tạng cô làm quen với Trương Vân Vân và Trần Chúng Sinh cũng đi từ thiện, năm nay Trương Vân Vân lại gọi điện hỏi cô có đi không, Hàng Cẩm vừa hay có ba ngày rảnh, bèn đi cùng cô ấy.
Năm ngoái lúc đi Tây Tạng, Lục Vận Phục cũng đi theo, còn dạy Trần Chúng Sinh một tuyệt chiêu để theo đuổi con gái, bảo y tìm một người bạn gái, kích thích Trương Vân Vân một chút.
Trần Chúng Sinh giải thích rằng đó là khách trong cửa hàng, y mở một cửa hàng phục chế đồ cổ, coi như là một ngành hàng kén khách, nhưng lại được một người nổi tiếng có đến cả triệu người theo dõi trên mạng đến dạo quanh và quay video đăng lên mạng rồi nổi tiếng, thời gian gần đây có không ít sinh viên nữ đến cửa hàng tham quan và học hỏi, những người có hứng thú sâu xa đều đã kết bạn trên WeChat với y.
Hàng Cẩm biết cả hai là thanh mai trúc mã, cũng biết Trần Chúng Sinh vẫn luôn thích Trương Vân Vân, ngay cả quãng thời gian Trương Vân Vân từng có một mối tình thất bại, y cũng không rời không bỏ ở bên cạnh cô ấy, chọc cho cô ấy vui vẻ, giúp cô ấy thoát khỏi nỗi buồn chán của mối tình đầu dang dở.
Trương Vân Vân là một tiểu thư nhà giàu rất ngây thơ, mấy năm trước theo chân cha đến khắp nơi làm từ thiện, sau đó, thấy cha mình già rồi, cô ấy đã lấy danh nghĩa của cha để đi làm từ thiện công ích, đa số là trực tiếp quyên tiền.
Với cô ấy mà nói, đưa tiền là đơn giản nhất, lại thuận tiện nhất.
Biết được dạo gần đây Hàng Cẩm đang tìm hiểu về các dự án về thể thao, cô ấy nói vào tháng 12, trường Đại học Nam Thị sẽ tới trường Đại học Bắc Dương của Bắc Thị để tham gia cuộc thi bóng rổ, quy mô khá lớn, gợi ý cho Hàng Cẩm thử vận may.
Trương Vân Vân mặc dù năng lực không được, nhưng đi theo cha nhiều năm như vậy, đã tiếp xúc với các chú các bác trong nhiều ngành nghề, cũng biết được ít nhiều thông tin liên quan đến đầu tư.
Chỉ có điều, cô ấy chỉ có tiền chứ không có đầu óc, dẫn đến việc chuỗi nhà hàng mà cô ấy đầu tư thời gian trước, khai trương chưa được bốn tháng đã bị thua lỗ phải đóng cửa, lại còn gọi điện thoại hỏi Hàng Cẩm xin kinh nghiệm, Hàng Cẩm bảo cô ấy trước khi đầu tư, chắc chắn phải xem xét tình hình kinh doanh của chuỗi cửa hàng này trong vòng năm năm ở các địa điểm khác, còn phải nghiên cứu thị trường và đánh giá phân tích dữ liệu, nghe đến mức đầu óc Trương Vân Vân như sắp nổ tung, liên tục xua tay nói thôi bỏ đi, quá phiền phức rồi, hay là cứ mua cổ phiếu đi.
Sau chuyến đi Tây Tạng về, Hàng Cẩm trở về đầu tư vào một xí nghiệp nhỏ, ngoài lúc bận rộn cũng đi ăn cơm thêm vài lần với đối tượng xem mắt trước đó, đối phương rất hài lòng với cô, sau khi ăn cơm ra khỏi nhà hàng, đối phương đưa tay muốn ôm bả vai cô, bị Hàng Cẩm cầm ví tiền ngăn lại.
“Xin lỗi, tôi có bệnh thích sạch sẽ” Cô nói, vẻ mặt không biểu lộ quá nhiều, người đàn ông xem mắt sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức được mình bị cự tuyệt, còn đuổi theo xe Maybach của Hàng Cẩm hỏi một câu: “Không phải chứ, tại sao vậy? Tôi ưu tú cỡ này, tại sao cô lại không thích tôi?”
“Ưu tú sao?” Hàng Cẩm ngồi trong xe, cách cửa sổ xe nhìn lướt qua hắn: “Xin lỗi, tôi không chú ý tới.”
Đối phương: “...”
Lúc lấy son môi trong túi ra dặm lại, Hàng Cẩm nhìn thấy bình xịt Vân Nam Bạch Dược mới, cô nhìn chằm chằm một hồi, Đằng Bình cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng thò đầu ra sau nhìn: “Hàng tổng, sao thế ạ?”
Hàng Cẩm đóng túi trang điểm lại: “Không có gì.”
Kỳ lạ nhỉ, đã hai tháng rồi, chỉ cần cô nhìn thấy Vân Nam Bạch Dược, cô lại nhớ đến vết thương trên vai của Trần Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất