Nhớ Em (H)

Chương 2: Chín Năm

Trước Sau
Nghĩ lại thì, cũng đã chín năm kể từ khi cô bắt đầu làm từ thiện.

Mảnh đất dưới chân cô là khu vực đầu tiên cô tài trợ cho học sinh nghèo - Sùng Sơn.

Mọi người dường như luôn nhớ lại những điều lần đầu tiên mình trải qua, Hàng Cẩm cũng không ngoại lệ, nửa đêm tỉnh giấc từ trong mơ, cô ngẫu nhiên sẽ nhớ về nước suối ngọt ngào của thượng nguồn, nhớ tới vị đắng chát khó nuốt của rau dại, nhớ tới những đứa trẻ ngây thơ cẩn thận nắm lấy tay cô, hỏi lần sau cô tới là khi nào.

Lúc đó, cô bận rộn làm quen với nghiệp vụ của công ty, bận rộn kết thân với những nhân vật lớn trong giới, không có thời gian quan tâm đến con người và sự việc ở Sùng Sơn, đợi đến lúc xung quanh cô đi vào quỹ đạo, mới nhận ra rằng thời gian trôi qua quá nhanh.

Mới chớp mắt mà đã qua chín năm.

Suy nghĩ của Hàng Cẩm đi xa, ống tay áo bị Lục Vân Phu kéo lại, bên tai nghe anh ta nói: "Xe đón em tới rồi."

Cô nhìn lên, một chiếc Volkswagen màu đen cũ đang đi đến trước mặt, lúc cách cô khoảng chừng hai mét, chiếc xe dừng lại.

Cửa tài xế mở ra, một cánh tay ngăm đen thò ra, mượn lực từ nóc xe, sau đó lộ ra đầu và thân thể, lúc cong lưng ống tay áo ngắn gập lại, khắc họa đường cong cơ bắp rắn rỏi, cậu giơ tay đóng cửa xe, quay đầu lại, đồng tử đen kịt, ngũ quan lộ vẻ dã tính, ánh mắt nhìn thẳng vào Hàng Cẩm.

Một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi.

Cậu đi tới trước mặt Hàng Cẩm vài bước, nhỏ giọng nói: "Chú Vương nhờ tôi đến đón mọi người."

Hàng Cẩm "Ừm" một tiếng, đi đến trước xe vài bước, mở cửa ghế phụ rồi lên xe.



"Này, Hàng đại tiểu thư, em không đợi người của mình sao?" Thấy vậy, Lục Vận Phục cũng mở cửa ghế sau ngồi vào, "Thôi được rồi, chúng ta đi trước đi, tài xế, bật điều hòa."

Cậu học sinh được gọi là tài xế khựng lại, mãi một lúc mới nhận ra cái câu ‘tài xế’ kia là đang gọi mình, cậu khởi động xe, nhìn Hàng Cẩm bên cạnh, sau đó nói: "Không có."

"Không có?" Lục Vận Phục chụm tay hà hơi cho xua tan khí lạnh, "Hàng tổng còn chịu được không? Nếu không, đến xe tôi đi, xe tôi rất ấm áp."

"Lái xe đi." Hàng Cẩm không muốn nói chuyện, nói xong câu này cũng nhắm mắt lại.

Lục Vận Phục thở dài, vốn dĩ muốn nói chuyện với Hàng Cẩm, anh ta biết cô nhắm mắt giả bộ ngủ, miệng anh ta cũng không chịu nhàn rỗi, trò chuyện với cậu tài xế, hỏi cậu có phải là người địa phương không, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa.

Người dân địa phương Sùng Sơn, mười sáu tuổi đã bắt đầu kết hôn, ở độ tuổi giống như cậu, cho dù có hai đứa con, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cậu không đáp lại anh ta, chỉ nói: "Thắt dây an toàn đi."

Không hiểu sao, Lục Vận Phục lại cảm thấy thằng nhóc này rất có thù địch với mình.

Có lẽ vì anh lớn lên vừa đẹp trai lại có tiền nên cậu ghen tị, hơn nữa, bên cạnh anh còn có mỹ nữ xinh đẹp như Hàng Cẩm.

Lục Vận Phục lại thở dài, trong lòng tự nhủ, người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn, chuyện lớn bé gì đều viết lên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau