Chương 22: Có Chuyện Gì Thế
Bác sĩ yêu cầu Trần Lâm nhập viện để theo dõi nhưng cậu không đồng ý, kiểm tra cơ thể xong là ra viện ngay, lúc quay về trường đã là sáu giờ tối, giờ ăn tối, số người trong nhà thi đấu đã tản đi gần hết, một mình cậu đi đến nhìn chỗ Hàng Cẩm ngồi vào lúc ban ngày, mặt bàn sạch sẽ, chẳng có thứ gì bỏ sót.
Cậu dời ghế, ngồi bên cạnh chỗ Hàng Cẩm đã ngồi, cứ như vậy im lặng ngây người một hồi.
Một nhóm người đi từ cửa nhà thi đấu vào, dẫn đầu là Vương Uy, cậu ta vênh váo bước đến trước mặt Trần Lâm, gõ nhẹ lên mặt bàn, đợi Trần Lâm ngẩng đầu lên cậu ta mới cười khẩy khiêu khích: “Hôm nay tao cố tình đụng mày đấy.”
Trần Lâm còn tưởng rằng cậu ta đến xin lỗi, không ngờ cậu ta lại nói cậu ta cố ý, trong thi đấu bóng rổ điều tối kỵ nhất là chơi xấu, vậy mà người này lại to gan đứng trước mặt cậu mà nói cho cậu biết sự thật, chẳng trách hôm nay bố cậu ta phái người đến đưa tiền cho cậu.
Hoàn toàn không phải tiền thăm hỏi, mà là phí bịt miệng.
Nhóm người đi theo sau Vương Uy đều là các thành viên trong đội bóng rổ của cậu ta, dường như ai cũng tỏ ra hiểu rõ, đoàn người bọn họ đứng ở trước mặt Trần Lâm, thật giống như đang nói: Mày biết bọn tao cố ý thì sao nào, mày chẳng làm được gì đâu.
Trần Lâm đứng dậy, chiều cao của cậu gần một mét chín hai, cao hơn Vương Uy mười centimet, khí thế hoàn toàn trấn áp được đối phương, xương lông mày cao cao, cặp lông mày rậm che phủ đôi mắt đen láy, ánh mắt nghiêm nghị ẩn chứa vẻ hung dữ của loài dã thú: “Vậy thì mày nhầm rồi, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau trên sân đấu.”
“Ồ, con mụ ngu đần kia không nói cho mày à? Nó đi tìm trọng tài cáo buộc tao!” Vương Uy cười khẩy: “Ngày mai tao không được thi đấu, chính là vì nó! Con điếm thối Hàng Cẩm đó!”
“Miệng mày sạch sẽ chút cho tao!” Trần Lâm túm lấy cổ áo Vương Uy, tròng mắt đen láy trừng trừng nhìn cậu ta.
Vương Uy nhận ra vấn đề, kéo kéo cổ áo cười nói: “À, tao hiểu rồi, tụi bay hóa ra là có quan hệ mờ ám với nhau nhỉ, nó trên danh nghĩa tài trợ cho mày nhưng thực chất là bao nuôi mày đúng không? Thế nào? Trên giường nó giỏi lắm hả?”
“Vu khống là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy” Trần Lâm siết chặt cổ áo cậu ta, nghiến răng nói từng chữ một: “Tao cảnh cáo mày, đừng có nói nữa.”
“Vu khống à? Ai vu khống cơ?” Vương Uy quay người lại, hét với mấy thằng em đi cạnh mình: “Ê, tụi bay biết không? Con đàn bà kia hay chu cấp cho thằng này, tức là Hàng Cẩm đó, tối nay đi ăn tối với bố tao, cởi hết quần áo nằm dài dưới đất để bố tao làm...”
Vương Uy đang cố ý chọc giận cậu.
Nhưng Trần Lâm không kịp phản ứng, cơn giận trong người cậu theo máu huyết xộc lên não, vừa nghe đến chữ chói tai đó, cậu đã vung nắm đấm đấm ngã Vương Uy xuống đất.
Mọi người xung quanh ùa đến: “Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Có người đánh nhau rồi!”
Bảy giờ rưỡi tối, Hàng Cẩm đến phòng hiệu trưởng trường Đại học Bắc Dương, bên trong có bố Vương Uy, hiệu trưởng, giáo sư, cố vấn của Trần Lâm và cả chủ nhiệm khoa Trương Hoa Thành. Ở ngoài có rất nhiều sinh viên đứng hóng hớt, mấy người trong đội bóng rổ của trường cũng thế. Nhìn thấy Hàng Cẩm đến, ai nấy đều lo lắng, sợ Trần Lâm bị đuổi học.
“Hàng tổng đến rồi, cô cũng đã thấy tình hình rồi đấy” Chủ nhiệm khoa Trương Hoa Thành chỉ vào Vương Uy nói: “Trong nhà thi đấu, có hàng nghìn sinh viên đều thấy, là Trần Lâm ra tay trước, mà Vương Uy thậm chí còn chẳng phản kháng lần nào, nhìn cái mặt bị đánh thế kia, hành vi của Trần Lâm vô cùng tệ hại.”
Hàng Cẩm liếc nhìn Vương Uy. Hai mắt cậu ta bị đánh sưng húp cả lên, khóe miệng vẫn còn chảy máu. Vì đau, hai mắt cậu ta không kiềm được rơi nước mắt, trông thật đáng thương.
Cô lại nhìn sang Trần Lâm, tuy Trương Hoa Thành nói Vương Uy không ra tay nhưng khóe mắt Trần Lâm có vết thương, dù không rõ ràng lắm, đó cũng chỉ là một vết thương nhỏ, so với vết thương trên mặt Vương Uy quả thực không đáng kể.
Cô đi đến trước mặt Trần Lâm, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Hôm nay cậu ta chơi bóng đã đụng phải tôi, đúng lúc tối gặp lại cậu ta trong nhà thi đấu nên tôi đánh cậu ta.” Trần Lâm cụp mắt, nhìn xuống đất.
“Nhìn tôi rồi nói” Hàng Cẩm nói.
Cậu dời ghế, ngồi bên cạnh chỗ Hàng Cẩm đã ngồi, cứ như vậy im lặng ngây người một hồi.
Một nhóm người đi từ cửa nhà thi đấu vào, dẫn đầu là Vương Uy, cậu ta vênh váo bước đến trước mặt Trần Lâm, gõ nhẹ lên mặt bàn, đợi Trần Lâm ngẩng đầu lên cậu ta mới cười khẩy khiêu khích: “Hôm nay tao cố tình đụng mày đấy.”
Trần Lâm còn tưởng rằng cậu ta đến xin lỗi, không ngờ cậu ta lại nói cậu ta cố ý, trong thi đấu bóng rổ điều tối kỵ nhất là chơi xấu, vậy mà người này lại to gan đứng trước mặt cậu mà nói cho cậu biết sự thật, chẳng trách hôm nay bố cậu ta phái người đến đưa tiền cho cậu.
Hoàn toàn không phải tiền thăm hỏi, mà là phí bịt miệng.
Nhóm người đi theo sau Vương Uy đều là các thành viên trong đội bóng rổ của cậu ta, dường như ai cũng tỏ ra hiểu rõ, đoàn người bọn họ đứng ở trước mặt Trần Lâm, thật giống như đang nói: Mày biết bọn tao cố ý thì sao nào, mày chẳng làm được gì đâu.
Trần Lâm đứng dậy, chiều cao của cậu gần một mét chín hai, cao hơn Vương Uy mười centimet, khí thế hoàn toàn trấn áp được đối phương, xương lông mày cao cao, cặp lông mày rậm che phủ đôi mắt đen láy, ánh mắt nghiêm nghị ẩn chứa vẻ hung dữ của loài dã thú: “Vậy thì mày nhầm rồi, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau trên sân đấu.”
“Ồ, con mụ ngu đần kia không nói cho mày à? Nó đi tìm trọng tài cáo buộc tao!” Vương Uy cười khẩy: “Ngày mai tao không được thi đấu, chính là vì nó! Con điếm thối Hàng Cẩm đó!”
“Miệng mày sạch sẽ chút cho tao!” Trần Lâm túm lấy cổ áo Vương Uy, tròng mắt đen láy trừng trừng nhìn cậu ta.
Vương Uy nhận ra vấn đề, kéo kéo cổ áo cười nói: “À, tao hiểu rồi, tụi bay hóa ra là có quan hệ mờ ám với nhau nhỉ, nó trên danh nghĩa tài trợ cho mày nhưng thực chất là bao nuôi mày đúng không? Thế nào? Trên giường nó giỏi lắm hả?”
“Vu khống là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy” Trần Lâm siết chặt cổ áo cậu ta, nghiến răng nói từng chữ một: “Tao cảnh cáo mày, đừng có nói nữa.”
“Vu khống à? Ai vu khống cơ?” Vương Uy quay người lại, hét với mấy thằng em đi cạnh mình: “Ê, tụi bay biết không? Con đàn bà kia hay chu cấp cho thằng này, tức là Hàng Cẩm đó, tối nay đi ăn tối với bố tao, cởi hết quần áo nằm dài dưới đất để bố tao làm...”
Vương Uy đang cố ý chọc giận cậu.
Nhưng Trần Lâm không kịp phản ứng, cơn giận trong người cậu theo máu huyết xộc lên não, vừa nghe đến chữ chói tai đó, cậu đã vung nắm đấm đấm ngã Vương Uy xuống đất.
Mọi người xung quanh ùa đến: “Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Có người đánh nhau rồi!”
Bảy giờ rưỡi tối, Hàng Cẩm đến phòng hiệu trưởng trường Đại học Bắc Dương, bên trong có bố Vương Uy, hiệu trưởng, giáo sư, cố vấn của Trần Lâm và cả chủ nhiệm khoa Trương Hoa Thành. Ở ngoài có rất nhiều sinh viên đứng hóng hớt, mấy người trong đội bóng rổ của trường cũng thế. Nhìn thấy Hàng Cẩm đến, ai nấy đều lo lắng, sợ Trần Lâm bị đuổi học.
“Hàng tổng đến rồi, cô cũng đã thấy tình hình rồi đấy” Chủ nhiệm khoa Trương Hoa Thành chỉ vào Vương Uy nói: “Trong nhà thi đấu, có hàng nghìn sinh viên đều thấy, là Trần Lâm ra tay trước, mà Vương Uy thậm chí còn chẳng phản kháng lần nào, nhìn cái mặt bị đánh thế kia, hành vi của Trần Lâm vô cùng tệ hại.”
Hàng Cẩm liếc nhìn Vương Uy. Hai mắt cậu ta bị đánh sưng húp cả lên, khóe miệng vẫn còn chảy máu. Vì đau, hai mắt cậu ta không kiềm được rơi nước mắt, trông thật đáng thương.
Cô lại nhìn sang Trần Lâm, tuy Trương Hoa Thành nói Vương Uy không ra tay nhưng khóe mắt Trần Lâm có vết thương, dù không rõ ràng lắm, đó cũng chỉ là một vết thương nhỏ, so với vết thương trên mặt Vương Uy quả thực không đáng kể.
Cô đi đến trước mặt Trần Lâm, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Hôm nay cậu ta chơi bóng đã đụng phải tôi, đúng lúc tối gặp lại cậu ta trong nhà thi đấu nên tôi đánh cậu ta.” Trần Lâm cụp mắt, nhìn xuống đất.
“Nhìn tôi rồi nói” Hàng Cẩm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất