Nhớ Em (H)

Chương 35: Thứ Đó

Trước Sau
Cửa lớn đóng lại, không khí lạnh lẽo chui vào, bước chân Hàng Cẩm như bị gió thổi dừng lại, cô dừng lại vài giây mới tiếp tục đi ra cửa.

Vừa đặt tay lên nắm cửa, cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, sau đó quay người đi trở về.

Trên bàn ăn có một nồi cháo hoa bách hợp đã nấu chín, một đĩa dưa muối nhỏ, bên cạnh cốc nước có thuốc hạ sốt và kẹo ngậm – Bếp đã được sử dụng nhưng Trần Lâm đã dọn dẹp sạch sẽ.

Cô liếc nhìn xung quanh một lượt rồi quay lại bàn ăn, đưa tay cầm thìa trong bát, múc một thìa cháo đưa lên miệng.

Xe của Đằng Bình mới đến thì Hàng Cẩm đã đi ra, anh ta mở cửa xe, nói với cô: “Có thể Hamburger đãnguội rồi.”

“Tôi ăn sáng rồi.” Hàng Cẩm ngồi vào trong xe.

“Hả?” Hôm nay Đằng Bình đã kinh ngạc đến mức phải thốt lên thành tiếng lần thứ hai, sau đó mới điều chỉnh lại biểu cảm: “Thế, thế thì chúng ta lên xe thôi.”

“Ừ” Hàng Cẩm ngồi vào xe, cầm cốc cà phê trên giá để cốc ở ghế sau, tắt chế độ giữ nhiệt sau đó nhấp một ngụm cà phê.

Đằng Bình ngồi ở ghế trước, vừa báo cáo lịch trình sau khi xem xong trận đấu hôm nay, trưa hẹn gặp khách hàng dùng bữa ở bên tường học, chạng vàng tối sau khi trận đấu kết thúc, sẽ dùng bữa với huấn luyện viên kiêm người đại diện cho đội bóng rổ của trường đại học Quang Hoa, Bắc Kinh.

Hàng Cẩm vừa nghe vừa mở hộp thư đến để kiểm tra email, chọn những email quan trọng rồi gửi cho Hàng Dục để cậu ấy kịp thời xử lý, sau đó mở Wechat để trả lời những tin nhắn quan trọng, trước khi gập điện thoại lại, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mở phần mềm tìm kiếm, tìm kiếm cháo hoa bách hợp.

Trang này hiển thị cách nấu và công dụng của cháo hoa bách hợp, cô click vào xem.



Cháo hoa bách hợp có công dụng nhuận tràng, trị ho, an thần,... khi phát sốt, ăn một lượng cháo này có thể thanh nhiệt, đồng thời cải thiện tình trạng khó chịu, nhiệt độc tích tụ,.... có tác dụng chắc chắn trong việc hạ sốt.

Cô thoát khỏi giao diện rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã đến Đại học Bắc Dương, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi nửa khuôn viên trường, trong không khí vẫn còn gió lạnh nhưng thời tiết hôm nay rất đẹp, là một ngày nắng hiếm có.

Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, số người đến nhà thi đấu thể dục thể thao để xem bóng rổ còn đông hơn ngày đầu tiên.

Tình trạng của Hàng Cẩm không được tốt lắm, hiệu trưởng thấy sắc mặt cô không được tốt, còn hỏi có phải cô bị ốm không, cô lắc đầu nói: “Đã khỏi rồi.”

Bữa ăn trưa với khách hàng được hẹn tại nhà hàng tây gần trường, Hàng Cẩm không có khẩu vị, ăn vài miếng đồ ăn nguội lạnh đã buông nĩa, sau khi rời khỏi nhà hàng, Đằng Bình mua một chiếc hamburger và một cốc cà phê nóng, Hàng Cẩm không muốn ăn, xua tay rồi lên xe, dựa vào ghế sau rồi nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một lát.”

Đằng Bình đáp lại, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa xe, nhớ đến việc Hàng Cẩm có lẽ sinh bệnh nên không muốn ăn, lại đến một nhà hàng khác mua một phần cháo kê.

Lúc Hàng Cẩm tỉnh dậy đã nhìn thấy cháo kê, nhớ đến bát cháo hoa bách hợp đã ăn vào buổi sáng.

Hương vị cháo kê thậm chí còn không bằng bát cháo hoa bách hợp, cô chỉ ăn vài miếng rồi bỏ thìa xuống, đưa cho Đằng Bình: “Không ăn nữa, về nhà thi đấu thể dục thể thao đi.”

“Được” Đằng Bình đóng gói phần cháo còn thừa rồi vứt vào thùng rác, sau đó lái xe đưa Hàng Cẩm trở về nhà thi đấu thể dục thể thao.

Buổi chiều thi đấu là trận chung kết, đội bóng rổ của trường Đại học Bắc Dương đã thuận lợi vào đến trận chung kết, nhưng tiếc rằng lại không giành được chiến thắng chung cuộc, đội chiến thắng là trường Đại học Quang Hoa Bắc Kinh, tức là đội mà Hàng Cẩm đã để mắt đến từ đầu.



Khi đội bóng nhận được giải thưởng, phát biểu cảm nghĩ đạt giải, Hàng Cẩm mới cùng Đằng Bình chen chúc thoát ra khỏi đám người.

Sắc mặt Hàng Cẩm không được tốt lắm, cô hơi mệt, cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ăn bữa cơm chiều với người quản lý đội bóng rổ của trường đại học Quang Hoa, không nói nhiều, chỉ để đối phương đưa ra điều kiện, cân nhắc xong thì nói với cô, sau đó để lại cách thức liên lạc rồi đứng dậy rời đi.

Trên đường Đằng Bình lái xe đưa cô trở về căn hộ, Hàng Cẩm đã ngủ thiếp đi, nhưng đó chỉ là giấc ngủ rất nông, xe vừa dừng cô đã mở mắt ra, cầm túi xách rồi bước xuống xe.

Bụng cô hơi đói nhưng thực sự không muốn ăn gì, sau khi tắm xong cô quay trở lại giường rồi ngủ tiếp.

Có lẽ vì bị bệnh nên lần này cô thiếp đi rất nhanh, trong mơ còn mơ một đống thứ lộn xộn, trong mơ cô thấy đội bóng cô muốn ký hợp đồng đã bị kẻ khác nhanh tay giành mất, cô nhìn thấy người quản lý đó ăn tối với lp của TY, đối thủ không đội trời chung của cô, cô lạnh lùng nhìn qua cửa sổ thủy tinh, sau đó đeo kính râm rồi quay đi.

Ba cô là Hàng Đề Vân lại đứng trước cửa nhà khuyên cô đi xem mắt, cô không ngại phiền toái đồng ý, thái độ vẫn như trước, lạnh nhạt hờ hững.

Quay về đến căn hộ, cô mở cửa đi vào, nhìn thấy Trần Lâm từ trong phòng tắm bước ra, thân thể cường tráng rắn chắc không mặc gì, múi cơ trên bụng rõ ràng, những sợi lông đen nhánh rậm rạp ở giữa, thứ rũ xuống kia vừa đen vừa xấu.

Tiếng loa phát thanh bên ngoài cửa sổ vang lên.

Hàng Cẩm thở hổn hển rồi bừng tỉnh khỏi giường, cô ngẩn người ra một lúc, cầm lấy đồng hồ trên bàn nhìn thời gian.

Sáu giờ rưỡi sáng.

Cô nhắm mắt lại, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, cau mày vùi mặt vào trong gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau