Nhớ Em (H)

Chương 37: Phụ Nữ

Trước Sau
“Hàng Cẩm! Quá đáng vừa thôi!” Lục Vận Phục mặt đỏ tía tai hét lên: “Phụ nữ! Ông đây thích phụ nữ!”

“Ồ” Hàng Cẩm lắc lư chiếc ly rượu.

“Chậc, phụ nữ như em đúng là vô lương tâm” Lục Vận Phục đưa tay ra: “Lần trước tôi dạy cho tên nhóc đó một bài học vì em, còn tự làm mình bị thương, em nhìn nè, đến giờ vẫn chưa lành.”

Da anh ta trắng, lòng bàn tay có nếp nhăn rõ ràng, xương khớp hơi to nhưng vẫn có thể thấy đó là một đôi tay được chăm sóc chu đáo.

Tất nhiên cũng có thể thấy rằng nó không hề bị thương tí nào.

“Xem này, ở đây” Anh ta chỉ vào chỗ hơi nhỏ: “Trầy da rồi này.”

Hàng Cẩm hoàn toàn không muốn để ý tới anh ta.

Lục Vận Phục hoàn toàn đang trêu chọc cô, thấy cô không thèm cười, anh ta nhếch môi: “Em ngồi đây một lát, tôi đi chào mấy vị khách khác.”

Hàng Cẩm “Ừm” một tiếng, cầm rượu vang đỏ đứng dậy đi dạo bốn phía, nhìn thấy người quen liền chào hỏi trò chuyện vài câu, cô đến nhà vệ sinh một chuyến, lúc trở về lại đụng phải vợ chồng Chu Đạc, cô chạm ly với Chu Đạc, cũng chẳng nói được mấy câu, vì Lục Vận Phục nói quá nhiều, thu hút sự chú ý của mọi người, những người có mặt ở đây căn bản không có cơ hội xen vào.

Trợ lý nhỏ của anh ta cũng luôn bận rộn theo sự chỉ bảo của anh ta, mặc lễ phục, dưới chân vẫn là một đôi giày thể thao, vừa phát danh thiếp và thêm bạn bè, vừa giúp mọi người bưng rượu vang đỏ, đồng thời quảng bá về triển vọng và kế hoạch của công ty.

Hàng Cẩm ở bên cạnh quan sát, phát hiện ra rằng trợ lý nhỏ này quả thực có năng lực về mặt nghiệp vụ, trong thời gian ngắn đã thêm được một vài khách hàng mới và còn tiếp đãi mọi người vô cùng chu đáo, khiến người ta không thể tìm ra một chút sai sót nào.

Đằng Bình thấy Hàng Cẩm nhìn chằm chằm vào trợ lý nhỏ, liền kể lại đoạn mà Lục Vận Phục đã gọi điện thoại than phiền trước đó.



Anh ta kể rằng ngày đầu đi làm trợ lý này đã lén lút đi xuống mua cà phê, đúng lúc cà phê của Lục Vận Phục cũng đến, cô ấy giả vờ đáng thương nói rằng mình đi mua cà phê hộ sếp, cầu xin Lục Vận Phục nhường cho cô ấy, nếu cô ấy giao muộn thì sếp sẽ trừ nửa tháng lương, còn trừ cả tiền thưởng của cô ấy.

Lục Vận Phục nghe thấy cô ấy đáng thương như vậy nên đã nhường cà phê cho cô ấy, dù sao anh ta cũng có nhiều thời gian.

Kết quả anh ta vừa quay lại công ty thì thấy cô trợ lý đáng thương bán thảm nãy giờ đang ngồi ở vị trí làm việc, cầm cà phê uống đến say sưa, lúc nhìn thấy anh ta đi tới thì trợn tròn mắt, mãi đến khi anh ta đi đến trước mặt cô ấy thì mới “Phụt” một tiếng, phun hết vào mặt anh ta.

Đúng vậy, toàn bộ khuôn mặt.

Đơn Tiểu Song thêm bạn xong rồi cúi đầu ghi chú, Lục Vận Phục đi tới hỏi cô ấy định làm trò gì, bảo cô ấy đi lấy chút đồ sao lâu như vậy.

Đơn Tiểu Song ư ừ hai tiếng, moi bao cao su từ trong túi xách ra đưa cho anh ta.

Lục Vận Phục cầm trên tay, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng: “Đệt! Ông đây có bảo cô lấy thứ này đâu?!”

Đơn Tiểu Song ngơ ngác nhìn anh ta, bắt chước anh ta nháy mắt ra hiệu: “Không phải anh nháy mắt ra hiệu với tôi như thế này này, bảo tôi chuẩn bị cái đó sao? Không phải cái này hả?”

“Con mẹ nó...” Lục Vận Phục đỡ trán: “Tôi nháy mắt ra hiệu lúc nào?! Tôi bảo cô chuẩn bị cái đó tức là rượu vang đỏ! Là rượu vang đỏ ở hầm rượu của tôi ấy, chính là chai mà anh cả tôi muốn uống đấy!”

Đơn Tiểu Song nhét hết toàn bộ bao cao su trong túi vào tay anh ta: “Được được được, vậy anh bảo anh trai anh dùng cái này trước đi, tôi đi lấy rượu vang đỏ ngay.”

Lục Vận Phục: “...”

Hàng Cẩm: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau