Chương 38: Tuyết Rơi
Cuối bữa tiệc, Lục Vận Phục mời những người bạn tốt lên sân khấu hát, mấy người anh em của anh ta dùng chung một chiếc micro, hát ầm ĩ “Hôm nay là ngày vui”, đẩy không khí cả hội trường lên đến cao trào. Hàng Cẩm lặng lẽ ra khỏi phòng tiệc trong tiếng ồn ào náo nhiệt.
Đơn Tiểu Song tinh mắt thấy cô đi ra, chạy lại đưa tiễn cô, còn tặng cô quả táo đêm Giáng Sinh, mặt trên còn in hình Lục Vận Phục.
“Hàng tổng, chị chuẩn bị đi rồi ạ?” Cô ấy móc trong túi ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt Hàng Cẩm: “Chị thích ăn kẹo không? Em thấy viên kẹo này rất ngon, chị nếm thử xem.”
Hàng Cẩm nhận lấy viên kẹo, nói lời cảm ơn.
“Em muốn thay mặt giám đốc Lục của em hỏi một câu, anh ấy thật sự không có hy vọng sao?” Đơn Tiểu Song nghiêm túc hỏi.
“Ừ” Hàng Cẩm gật đầu.
“Được, em biết rồi ạ” Đơn Tiểu Song lịch sự đưa Hàng Cẩm đến tận cửa: “Em sẽ tiếp tục tuyển chọn đối tượng kết hôn phù hợp với giám đốc Lục, hoan nghênh chị thường xuyên đến chơi với giám đốc Lục của chúng em nhé, tạm biệt.”
Hàng Cẩm nghe vậy thì quay đầu nhìn Lục Vận Phục trong phòng tiệc, anh ta đứng trên sân khấu tranh giành micro với mấy người anh em, bộ vest màu đỏ rượu dưới ánh đèn nổi bật đến chói mắt, anh ta còn lắc mông nhảy múa, những người phía dưới đều vỗ tay cười ầm ĩ, Lục Vận Phục cố tỏ ra nghiêm trang, cầm micro hát tình cảm: “Em giống như một ngọn lửa! Hey—”
Hàng Cẩm: “...”
“Mặc dù anh ấy không được thông minh cho lắm nhưng tính cách anh ấy rất tốt” Đơn Tiểu Song nói xong mới nhận ra, mình vừa vô tình nói hết những gì bản thân nghĩ trước mặt Hàng Cẩm, cô ấy khẽ che miệng lại, lè lưỡi về phía Hàng Cẩm, cười ngọt ngào: “Em phải đi vào rồi, tạm biệt.”
Trên đường về nhà, Hàng Cẩm đi ngang qua bờ sông, cô bảo tài xế dừng xe, xuống đi bộ một đoạn, gió ở bờ sông rất lớn làm càng lạnh hơn, cô kéo chặt cổ áo, nhìn dòng nước mênh mông trên con sông, nhất thời thả hồn trôi theo gió.
Cô nhận được cuộc gọi từ ba Hàng Đề Vân, bảo cô ngày mai về nhà ăn cơm, cô trả lời: “Được.”
Trở về căn hộ, điện thoại liên tục nhận được tin nhắn, ngày mai là Giáng sinh, một vài công ty cho ra mắt sản phẩm mới đã mời cô đến dự tiệc rượu; Công ty nước hoa xa xỉ ở Bắc Kinh tổ chức sự kiện theo chủ đề Giáng Sinh ở tầng cao nhất của khách sạn Nile, chân thành mời cô đến dự; Trương Vân Vân nhắn tin hỏi cô có muốn đến Nam Kinh chơi không, ngày mai cô ấy đã bao trọn một công viên trò chơi; Ngày mai hội đồng quản trị sẽ tiến hành bỏ phiếu lập hồ sơ cho dự án đầu tư mới; Thỏa thuận mua lại và sáp nhập giữa Orange Technology và Sima Digital vẫn còn đang được thảo luận; Còn có hội nghị giao lưu quỹ đầu tư mạo hiểm một năm một lần đã mời cô đến diễn thuyết chủ đề...
Trong hộp thư có rất nhiều tài liệu cần xem.
Hàng Cẩm dựa vào bồn tắm ngâm mình, sau khi uống một ly rượu vang đỏ thì đứng dậy trả lời tin nhắn Wechat, lại mở máy tính ra xem thỏa thuận mua bán và sáp nhập trong email, chuẩn bị cho cuộc đàm phán ngày hôm sau, mở máy tính bảng ra thì thấy bên trong vẫn đang bật bài phát biểu mới nhất của cha đẻ ngành đầu tư về trí tuệ nhân tạo.
Có tin nhắn mới trên điện thoại, cô mở ra xem, là Trần Lâm gửi đến, chỉ có ba chữ.
[Tuyết rơi rồi]
Cô đi dép lê ra ban công nhìn, đúng là tuyết rơi, những bông hoa tuyết trắng rơi xuống từng mảng dưới ánh đèn đường, gió lạnh thổi những bông tuyết trắng tinh khôi đầu tiên vào mặt, cô đưa tay ra đón, cảm nhận từng chút lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay.
Đêm ở Bắc Kinh khá đẹp, cô đứng trên ban công một lúc, nghĩ đến ngày mai sẽ bận rộn với công việc và các cuộc xã giao, cô vươn vai quay về phòng tiếp tục bận rộn.
Gần đến 12 giờ, tin nhắn Wechat liên tục đổ chuông, khắp nơi đều chúc mừng Giáng sinh vui vẻ và lời chúc 99+ không ngừng tăng, cô không trả lời, đóng máy tính lại rồi đắp chăn nhanh chóng ngủ bù.
Gần 1 giờ 30, cô vẫn tỉnh như sáo.
Đành thức dậy uống một viên thuốc, mở hộp thư ra rồi chọn đại một email để xem, đó là một mục về thể thao, bên dưới là thông tin và ảnh của từng vận động viên, các cầu thủ bóng rổ mặc trang phục thi đấu, ôm bóng trong tay, ngẩng mặt tươi cười với ống kính.
Tất cả đều tràn đầy sức sống, nhưng khuôn mặt kia kém xa Trần Lâm.
Hàng Cẩm tắt điện thoại, nhắm mắt rồi lật người, ngủ say trong hiệu quả của thuốc.
Công việc cường độ cao khiến cho cô uống thuốc rồi vẫn không tránh khỏi việc nằm mơ - Trong mơ là một màu trắng tinh của trận tuyết đầu mùa, Lục Vận Phục mặc một bộ vest màu rượu vang đứng giữa trời tuyết, vừa xoay tròn vừa hát vang trong tuyết, Đơn Tiểu Song mặc một chiếc áo khoác lông vũ, tay cầm một xấp bao cao su chia cho Chu Đạc, Đằng Bình cầm cà phê vội vàng nói với cô rằng sắp đến giờ họp rồi, các nhân viên mặc lễ phục chạy băng băng trong tuyết.
Một giây sau, cô bị ai đó bịt miệng lại rồi đè xuống đất, xung quanh tối sầm lại trong nháy mắt.
Hàng Cẩm kinh hoàng mở bừng mắt, cô thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
Cô liếc nhìn di động, ngày 25 tháng 12, hôm nay là Giáng sinh.
Ngày mai, lại là sinh nhật của cô.
Đơn Tiểu Song tinh mắt thấy cô đi ra, chạy lại đưa tiễn cô, còn tặng cô quả táo đêm Giáng Sinh, mặt trên còn in hình Lục Vận Phục.
“Hàng tổng, chị chuẩn bị đi rồi ạ?” Cô ấy móc trong túi ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt Hàng Cẩm: “Chị thích ăn kẹo không? Em thấy viên kẹo này rất ngon, chị nếm thử xem.”
Hàng Cẩm nhận lấy viên kẹo, nói lời cảm ơn.
“Em muốn thay mặt giám đốc Lục của em hỏi một câu, anh ấy thật sự không có hy vọng sao?” Đơn Tiểu Song nghiêm túc hỏi.
“Ừ” Hàng Cẩm gật đầu.
“Được, em biết rồi ạ” Đơn Tiểu Song lịch sự đưa Hàng Cẩm đến tận cửa: “Em sẽ tiếp tục tuyển chọn đối tượng kết hôn phù hợp với giám đốc Lục, hoan nghênh chị thường xuyên đến chơi với giám đốc Lục của chúng em nhé, tạm biệt.”
Hàng Cẩm nghe vậy thì quay đầu nhìn Lục Vận Phục trong phòng tiệc, anh ta đứng trên sân khấu tranh giành micro với mấy người anh em, bộ vest màu đỏ rượu dưới ánh đèn nổi bật đến chói mắt, anh ta còn lắc mông nhảy múa, những người phía dưới đều vỗ tay cười ầm ĩ, Lục Vận Phục cố tỏ ra nghiêm trang, cầm micro hát tình cảm: “Em giống như một ngọn lửa! Hey—”
Hàng Cẩm: “...”
“Mặc dù anh ấy không được thông minh cho lắm nhưng tính cách anh ấy rất tốt” Đơn Tiểu Song nói xong mới nhận ra, mình vừa vô tình nói hết những gì bản thân nghĩ trước mặt Hàng Cẩm, cô ấy khẽ che miệng lại, lè lưỡi về phía Hàng Cẩm, cười ngọt ngào: “Em phải đi vào rồi, tạm biệt.”
Trên đường về nhà, Hàng Cẩm đi ngang qua bờ sông, cô bảo tài xế dừng xe, xuống đi bộ một đoạn, gió ở bờ sông rất lớn làm càng lạnh hơn, cô kéo chặt cổ áo, nhìn dòng nước mênh mông trên con sông, nhất thời thả hồn trôi theo gió.
Cô nhận được cuộc gọi từ ba Hàng Đề Vân, bảo cô ngày mai về nhà ăn cơm, cô trả lời: “Được.”
Trở về căn hộ, điện thoại liên tục nhận được tin nhắn, ngày mai là Giáng sinh, một vài công ty cho ra mắt sản phẩm mới đã mời cô đến dự tiệc rượu; Công ty nước hoa xa xỉ ở Bắc Kinh tổ chức sự kiện theo chủ đề Giáng Sinh ở tầng cao nhất của khách sạn Nile, chân thành mời cô đến dự; Trương Vân Vân nhắn tin hỏi cô có muốn đến Nam Kinh chơi không, ngày mai cô ấy đã bao trọn một công viên trò chơi; Ngày mai hội đồng quản trị sẽ tiến hành bỏ phiếu lập hồ sơ cho dự án đầu tư mới; Thỏa thuận mua lại và sáp nhập giữa Orange Technology và Sima Digital vẫn còn đang được thảo luận; Còn có hội nghị giao lưu quỹ đầu tư mạo hiểm một năm một lần đã mời cô đến diễn thuyết chủ đề...
Trong hộp thư có rất nhiều tài liệu cần xem.
Hàng Cẩm dựa vào bồn tắm ngâm mình, sau khi uống một ly rượu vang đỏ thì đứng dậy trả lời tin nhắn Wechat, lại mở máy tính ra xem thỏa thuận mua bán và sáp nhập trong email, chuẩn bị cho cuộc đàm phán ngày hôm sau, mở máy tính bảng ra thì thấy bên trong vẫn đang bật bài phát biểu mới nhất của cha đẻ ngành đầu tư về trí tuệ nhân tạo.
Có tin nhắn mới trên điện thoại, cô mở ra xem, là Trần Lâm gửi đến, chỉ có ba chữ.
[Tuyết rơi rồi]
Cô đi dép lê ra ban công nhìn, đúng là tuyết rơi, những bông hoa tuyết trắng rơi xuống từng mảng dưới ánh đèn đường, gió lạnh thổi những bông tuyết trắng tinh khôi đầu tiên vào mặt, cô đưa tay ra đón, cảm nhận từng chút lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay.
Đêm ở Bắc Kinh khá đẹp, cô đứng trên ban công một lúc, nghĩ đến ngày mai sẽ bận rộn với công việc và các cuộc xã giao, cô vươn vai quay về phòng tiếp tục bận rộn.
Gần đến 12 giờ, tin nhắn Wechat liên tục đổ chuông, khắp nơi đều chúc mừng Giáng sinh vui vẻ và lời chúc 99+ không ngừng tăng, cô không trả lời, đóng máy tính lại rồi đắp chăn nhanh chóng ngủ bù.
Gần 1 giờ 30, cô vẫn tỉnh như sáo.
Đành thức dậy uống một viên thuốc, mở hộp thư ra rồi chọn đại một email để xem, đó là một mục về thể thao, bên dưới là thông tin và ảnh của từng vận động viên, các cầu thủ bóng rổ mặc trang phục thi đấu, ôm bóng trong tay, ngẩng mặt tươi cười với ống kính.
Tất cả đều tràn đầy sức sống, nhưng khuôn mặt kia kém xa Trần Lâm.
Hàng Cẩm tắt điện thoại, nhắm mắt rồi lật người, ngủ say trong hiệu quả của thuốc.
Công việc cường độ cao khiến cho cô uống thuốc rồi vẫn không tránh khỏi việc nằm mơ - Trong mơ là một màu trắng tinh của trận tuyết đầu mùa, Lục Vận Phục mặc một bộ vest màu rượu vang đứng giữa trời tuyết, vừa xoay tròn vừa hát vang trong tuyết, Đơn Tiểu Song mặc một chiếc áo khoác lông vũ, tay cầm một xấp bao cao su chia cho Chu Đạc, Đằng Bình cầm cà phê vội vàng nói với cô rằng sắp đến giờ họp rồi, các nhân viên mặc lễ phục chạy băng băng trong tuyết.
Một giây sau, cô bị ai đó bịt miệng lại rồi đè xuống đất, xung quanh tối sầm lại trong nháy mắt.
Hàng Cẩm kinh hoàng mở bừng mắt, cô thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
Cô liếc nhìn di động, ngày 25 tháng 12, hôm nay là Giáng sinh.
Ngày mai, lại là sinh nhật của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất